[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn

Chương 52: Bảo hộ nàng




Giọng nói của Từ Kha tuy mềm nhẹ, nhưng lại khiến người nghe lạnh sống lưng. Người phụ nữ ấy vội cúi đầu, không dám hỏi thêm.

Ân oán của giới quý tộc, đâu phải hạng nữ tử phong trần như bọn họ có thể hiểu. Chỉ cần biết ngậm miệng, đổi lấy chút an toàn để còn sống, thế là đủ.

Tiếng sứ vỡ kia cũng chẳng làm đám công tử ăn chơi bên ngoài để ý. Mỗi kẻ ôm trong ngực một giai nhân, vừa uống vừa cười, càng lúc càng say khướt. Tiếng cười đùa và trò chuyện đầy vị sắc dục dồn dập khắp phòng.

“Vệ huynh, đã chọn được ngày cưới chưa?” Một tên ăn chơi mặc áo đen hỏi.

Vệ nha nội mặt đỏ gay, hơi men bốc lên, cười đáp: “Giữa tháng này.”

“Chỉ còn mấy ngày nữa thôi?” Đám còn lại đều kinh ngạc.

“Là thánh thượng định ngày. Ta chỉ việc làm theo. Dù sao cưới vợ cũng chẳng ngăn cản chuyện phong lưu về sau.” Vệ nha nội cầm bầu rượu, hô lớn: “Người đâu, rót rượu!”

Hắn lắc lắc đầu, lẩm bẩm: “Sao hôm nay Trúc Diệp Thanh lại ngon đến lạ thế này?”

“Ta nếm thì thấy giống mọi khi.” Tên áo đen đáp, rồi cũng uống cạn chén.

Trong lúc người hầu thay rượu, hơi men đã khiến Vệ nha nội nổi cơn dâm loạn. Hắn bắt đầu giở trò với nữ tử mặc áo hồng phấn bên cạnh. Nàng ban đầu còn chống cự, nhưng nhanh chóng bị hắn ghì chặt, không dám phản kháng.

“Vẫn là cô nương ở đây ngoan ngoãn, so với họ Diệp kia còn biết chiều chuộng hơn nhiều.” Vệ nha nội cười hô hố, bàn tay thô bạo bóp chặt eo nàng.

Hắn dùng sức quá mạnh, khiến nữ tử đau đến bật kêu. Nhưng dưới ánh mắt của hắn, nàng chỉ đành gượng cười, nép sát vào người hắn làm ra vẻ ngoan hiền.

“Đêm nay, chính ngươi thôi. Xem như quen biết đã lâu rồi.” Vệ nha nội say khướt, vừa nói vừa vẫy tay với đám bạn, để mặc bọn họ dắt mỹ nữ rời đi.

Hắn lảo đảo đứng lên, túm lấy búi tóc của cô gái áo hồng phấn, giật mạnh cho tóc tai rối tung, rồi ném nàng xuống ghế dài.

“Hôm nay gia phải dạy dỗ ngươi cho biết thế nào là lễ độ!” Hắn cười hèn hạ, kéo áo nàng xé rách, rồi thô bạo xô nàng xuống đất.

Sắc mặt nữ tử tái nhợt, hoảng sợ nhưng chỉ dám cắn răng chịu đựng, nhìn hắn bắt đầu tháo đai lưng.

Nhưng khi hắn vừa cởi, mắt bỗng trợn trắng, thân thể ngã sầm xuống bàn, kéo theo cả chồng sứ rượu đổ nhào. Rượu và đồ ăn văng tung tóe, hắn ngất lịm, nằm bất tỉnh trên nền.

Nữ tử áo hồng phấn căng người chờ đợi đau đớn, lúc này mới dám thở dốc. Nàng ôm gối, run rẩy đưa tay gõ nhẹ vách ngăn.

Ngay sau đó, tiếng bước chân vang lên, cửa bị đẩy mở. Từ Kha khoác áo choàng đi vào, nhìn cảnh tượng bừa bộn trước mắt, ánh mắt thoáng hiện vẻ ghê tởm.

Nàng tránh đống đồ vỡ, tiến đến cạnh nữ tử, ngồi xuống, giúp nàng chỉnh lại y phục.

Động tác của nàng dịu dàng, hàng mi khẽ rủ, phủ một bóng mờ mảnh mai trên gương mặt.

“Đau không?” Nàng hỏi, bàn tay đặt lên hông cô gái.

Nữ tử rưng rưng nước mắt, vừa gật vừa lắc đầu, lớp son phấn trên mặt đã bị lệ hòa nhòe nhoẹt.

“Đa tạ cô nương.” Giọng nàng nhỏ xíu.

“Ai dà.” Người phụ nữ lớn tuổi ban nãy cũng đi vào, đóng chặt cửa: “May mà Vệ nha nội không còn tỉnh, bằng không với động tĩnh vừa rồi đã làm kinh động bao nhiêu người.”

Từ Kha đứng lên, nhìn kẻ nằm sõng soài bất tỉnh trên nền nhà, ánh mắt lạnh băng.

“A Mộ, hắn lại ra tay với ngươi?” Người phụ nữ kia vội vàng chạy đến, đỡ nữ tử đứng lên, cởi áo ngoài kiểm tra.

Khi vải mỏng được kéo xuống, Từ Kha thoáng sững người. Trên làn da lẽ ra trắng mịn non nớt của A Mộ đầy rẫy vết bầm tím, dấu roi, cả những vết bỏng loang lổ. Nhìn qua mà rùng mình.

“Dung tỷ tỷ…” A Mộ sợ hãi, vội vã kéo lại quần áo, co người thu mình vào góc.

“Tất cả là hắn làm sao?” Từ Kha hỏi, giọng trầm thấp.

“Còn ai nữa!” Người phụ nữ được gọi là Dung tỷ tỷ khạc nhổ, lấy lọ thuốc trị thương trong ngực đưa cho A Mộ: “Hắn ở trong lâu này nổi tiếng quái gở. Các cô nương nghe tên hắn đều sợ mất mật. Ai bị hắn để ý thì chắc chắn thân tàn ma dại. Hắn ỷ quyền thế, không biết đã ức hiếp bao nhiêu người.”

Bà ta chỉ vào A Mộ: “Con bé mới bị bán vào đây được một năm, vì dáng dấp hiền lành ngoan ngoãn nên lọt vào mắt hắn. Từ đó đến nay, hắn không buông tha, tra tấn nó không ngừng. Thân thể nó chi chít thương tích, e rằng giữ được mạng đã là may.”

Bà nghẹn ngào, ôm lấy A Mộ: “Ta đã cố giấu, không cho con bé hầu khách, ai ngờ hắn cứ ép buộc, dùng quyền lực dồn ép. Bọn ta thân phận thấp hèn, không nghe lời thì chỉ có con đường bị đánh.”

Từ Kha nghe xong, trong mắt càng lộ vẻ ghê tởm.

“Giờ còn đông người, đợi đến lúc yên tĩnh rồi hãy hành động.” Nàng nói.

Đêm khuya, giờ sửu vừa qua, cả kinh thành chìm vào yên lặng. Đèn lồng treo trước mái cong vẫn leo lét.

Ba người phụ nữ che mặt lặng lẽ rời khỏi xóm kỹ viện. Trong tay họ khiêng theo một tấm chăn dài. Không ai chú ý.

Ra đến ngự phố, họ thả chăn xuống. Chăn mở ra, lăn ra một thân thể đàn ông trần truồng, hôn mê bất tỉnh, chính là Vệ nha nội.

“Phỉ nhổ, đồ cẩu!” Một người phụ nữ tức giận, giẫm mạnh lên mặt hắn. Máu mũi hắn lập tức trào ra.

“Sắc trời không còn sớm, các ngươi cầm ngân phiếu đi mau.” Từ Kha nói, rồi tháo xuống từ bên hông hai túi tiền căng phồng, chia ra đưa cho hai nữ tử, “Số bạc này đủ để hai người các ngươi rời xa kinh thành, cả đời không phải lo chuyện cơm áo. Nếu muốn, cũng có thể mở một cửa hàng nhỏ để duy trì sinh kế.”

Người phụ nữ cẩn thận nhận lấy túi tiền, giọng thấp nói: “Ân tình của cô nương lớn như núi, chúng ta không biết lấy gì báo đáp.”

Dứt lời, liền kéo A Mộ định quỳ xuống, lại bị Từ Kha đỡ dậy.

“Không cần, các ngươi cũng coi như đã giúp ta.” Từ Kha dịu giọng, tay dùng sức đỡ hai người đứng lên, “Sau khi các ngươi đi, ta sẽ thay các ngươi chuộc thân, không cần lo lắng.”

“Đa tạ.” Nữ nhân cuối cùng chỉ nói một câu, rồi kéo A Mộ đi, hai người trong đêm rời khỏi thành.

Trên con đường dài, rất nhanh chỉ còn lại một mình Từ Kha. Nàng cúi đầu nhìn Vệ nha nội, không biết đang nghĩ gì.

Một lát sau, nàng xoay người, dưới bầu trời sao mai lấp lánh, bóng dáng nàng biến mất trong hoàng thành.

Thời gian lặng lẽ trôi, ánh nắng từ dãy núi phía đông dần bước ra, chiếu sáng mảnh đất xanh biếc, màn đêm nhanh chóng tan biến, thay bằng một buổi sớm tinh khôi.

Diệp Do Thanh ngủ một giấc rất ngon. Khi mở mắt, chỉ cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm.

Ký ức về đêm qua náo nhiệt còn rõ mồn một trước mắt, nàng nhìn mái ngói sạch sẽ phía trên, hồi tưởng một lúc rồi thu lại nụ cười, ngồi dậy xuống giường.

Cầm Tâm đúng lúc gõ cửa bước vào, bưng theo đồ rửa mặt cùng trà.

“Đại cô nương, vừa rồi Thái Hậu gửi thiệp, mời phu nhân và trưởng công chúa tới uống trà, hẳn là để bàn chuyện hôn sự.” Cầm Tâm nói.

“Thái Hậu?” Diệp Do Thanh dừng động tác trong tay.

“Vâng. Nghe nói Vệ nha nội lúc nhỏ từng được nuôi dưỡng bên cạnh Thái Hậu một thời gian, Thái Hậu rất thương hắn, vì thế đặc biệt quan tâm đến hôn sự giữa cô nương và Vệ nha nội.”

“Người đã đi rồi?” Diệp Do Thanh hỏi.

“Rồi. Thiệp mời của Thái Hậu, ai dám không đi? Phu nhân nhờ ta báo lại với cô nương, sợ cô nương lo lắng.” Cầm Tâm dọn chén trà súc miệng, lại bưng tới một bát cháo loãng, “Cô nương ăn chút lót bụng, lát nữa rồi dùng điểm tâm sau.”

“Không cần, ta không thấy đói.” Diệp Do Thanh nhanh chóng ăn xong bát cháo, liền xuống giường thay quần áo.

Hôm qua nàng đã nhờ người dò hỏi Thập Lý, Thập Lý hẹn hôm nay gặp để nói việc đã sắp xếp ổn thỏa. Trong lòng nàng cũng nóng ruột.

Vì thế vội vàng thay áo dài xanh thẫm, trong mặc áo trắng, ống tay để lộ một đoạn cổ tay trắng nõn, càng làm người nhìn chú ý, rồi một mình ra cửa.

Hôm nay ngự phố dường như náo nhiệt hơn ngày thường. Đặc biệt trong các quán trà buổi sớm, đông nghẹt người chen chúc, ai nấy vẻ mặt kích động, ồn ào bàn tán điều gì.

Diệp Do Thanh cảm thấy có chỗ bất thường, liền đưa mắt nhìn quanh. Đường phố vẫn sạch sẽ như thường, ven đường còn sót lại ít hoa đăng của đêm qua, không thấy khác lạ gì.

Thỉnh thoảng có vài vị quan lại trẻ tuổi đi ngang qua, ánh mắt dừng lại trên người nàng, rồi lắc đầu thở dài, bước nhanh rời đi.

Nàng định gọi một người lại để hỏi, nhưng họ đều tránh né như chạy, chẳng mấy chốc chẳng còn ai, Diệp Do Thanh đành bỏ qua.

Nàng một đường đi vào Kim Lăng Trai, lập tức bị đám đông chen chúc làm suýt ngã.

Ngày thường, sinh ý của Kim Lăng Trai vốn không tệ, nhưng chưa bao giờ náo nhiệt như hôm nay. Đám đông lại vây quanh một người đang thao thao bất tuyệt kể chuyện.

“Đại cô nương!” A Cẩu bưng chén mì nước chạy ra trước mặt nàng. Nụ cười vừa lóe lên đã nhanh chóng tắt, hắn muốn nói gì nhưng ngập ngừng mãi, cuối cùng chỉ thốt:

“Thập Lý cô nương sắp xuống, đại cô nương ngồi chờ một lát.”

“A Cẩu, hôm nay rốt cuộc có chuyện gì vậy?” Diệp Do Thanh nghi hoặc hỏi.

“Cái này…” A Cẩu ấp úng, mặt đỏ bừng như quả hồng chín, rồi vội đặt bát mì xuống, bỏ chạy, “Chuyện này tiểu nhân không dám nói, cô nương cứ chờ hỏi Thập Lý cô nương thì hơn.”

Nhìn bóng A Cẩu hoảng hốt chạy đi, Diệp Do Thanh càng khó hiểu. Nàng gãi đầu, ngẩng lên liền thấy Thập Lý mặc một thân hắc y, tinh thần sáng sủa, từ trên lầu bước xuống.

“Đến sớm vậy?” Thập Lý hơi bất ngờ, đi đến cạnh nàng, “Đi thôi, ta đưa ngươi gặp vài người, chắc có thể giúp được ngươi.”

Diệp Do Thanh nghe vậy, mừng rỡ gật đầu, cùng nàng ra khỏi Kim Lăng Trai, tạm gác chuyện quái lạ ban nãy sang một bên.

Hai người im lặng đi qua phố phường náo nhiệt, rồi theo ngõ nhỏ ra ngoại ô. Dân cư dần thưa, quần áo cũng đơn sơ hơn.

Đi tiếp một đoạn, nhà cửa càng xập xệ, rêu xanh loang lổ, ngõ nhỏ chật hẹp đầy trâu ngựa xe cộ, mùi máu tanh và mùi hôi xộc thẳng vào mặt.

Diệp Do Thanh không khỏi liếc nhìn Thập Lý.

“Đừng lo, không phải chuyện giết người cướp của đâu.” Thập Lý khoanh tay nói, rồi chỉ vào một sân viện trước mặt, “Đến rồi.”

Diệp Do Thanh còn nghi hoặc, đi vào xem trước. Trên mặt đất loang lổ vết máu đã khô, mùi tanh nồng nặc khiến nàng choáng váng. Chuồng ngựa chẳng có ngựa nào, chỉ còn thịt vụn và mảnh nội tạng dính máu.

Diệp Do Thanh vội lùi lại một bước, trốn ra sau lưng Thập Lý.

“Sư phụ, ta cần là nhân thủ đáng tin, chứ không phải sát thủ.” Nàng ho khan, cố giữ giọng bình tĩnh.

“Mã đại!” Thập Lý không để ý lời nàng, bỗng gọi lớn vào trong sân. Chẳng bao lâu, một gã đàn ông to lớn, vai u thịt bắp, tay còn dính máu, cầm theo thứ gì đó vui vẻ chạy ra.

“Thiếu tiêu đầu!” Gã mặt mày dữ tợn, nay cười càng dữ tợn hơn.

Diệp Do Thanh lại lùi thêm một bước.

“Thiếu tiêu đầu, đã lâu không gặp!” Gã hớn hở, vung vẩy thứ cầm trong tay, máu tươi bắn tung tóe.

Diệp Do Thanh nhìn rõ, đó là… một cái đầu heo. Thì ra gã là đồ tể!

Nàng vừa biết rõ, liền thở phào nhẹ nhõm.

“Vị này là…” Mã đại nhìn sang Diệp Do Thanh, thân hình khổng lồ bỗng co rụt lại, giấu vội đầu heo ra sau lưng.

“Ta từng nhắc qua Diệp cô nương.” Thập Lý uể oải đáp.

“Mã đại xin chào Diệp cô nương.” Gã ngượng ngùng giấu đầu heo kỹ hơn, nói: “Ta tuy là kẻ thô lỗ, nhưng cũng nghe ít nhiều lời đồn, xin cô nương hãy nén bi thương.”

“Bi thương cái gì?” Diệp Do Thanh lại nhớ đến những điều kỳ quái bị nàng gạt qua ban nãy, cau mày hỏi.

Thập Lý trừng mắt, vừa định lên tiếng, thì Mã đại đã nhanh nhảu cướp lời, giọng thô to:

“Cô nương chưa biết sao? Vệ nha nội, người được làm mối với cô nương đêm qua uống rượu say ở hoa lâu, làm loạn một trận, sau đó trần truồng ngã gục giữa thành, nằm suốt một canh giờ mới được người Vệ phủ đến khoác áo choàng đưa về!”

Diệp Do Thanh vạn lần không ngờ, sững sờ trố mắt.

“Còn nữa, theo lời các hàng rong chứng kiến, tên tạp chủng ấy chẳng biết làm chuyện xấu xa gì, nhưng đã bị hủy hoại vận mệnh rồi!”

---

Chỉ có nhỏ vợ chiến thật sự các bạn à 🥰

Chương trước Chương tiếp
Loading...