[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn

Chương 54: Nàng say




Hoàng đế nhìn hắn thật lâu, rồi ngả người ra sau, lười biếng dựa lưng vào ngai, ngón tay xoay chiếc nhẫn bóng loáng như nước.

Trong điện lặng ngắt như tờ. Hoàng học sĩ giận dữ trừng mắt nhìn Tổng tham chính, lại bị nụ cười mang theo ý giễu cợt của hắn chặn đứng.

“Truyền lệnh xuống dưới, phong tỏa lời đồn. Nếu có kẻ dám bàn tán bậy bạ về việc này, nghiêm trị không tha. Ngoài ra, lệnh điều tra hành tung của Vệ nha nội, tra cho rõ rốt cuộc kẻ nào đứng sau, nhưng phải tiến hành âm thầm, chớ để lộ ra, tránh làm tổn hại mặt mũi hoàng gia.” Hoàng đế nói, ngón tay gõ lên mặt bàn, phát ra từng tiếng cộc cộc.

“Tuân chỉ, bệ hạ.” Hai vị đại thần vội vàng cúi người, khom lưng cáo lui. Sau đó, một thân ảnh mặc giáp trụ tiến vào.

“Âm thầm giám thị Diệp gia, đặc biệt là Diệp Do Thanh. Nếu có động tĩnh khác thường, lập tức tấu báo cho trẫm.” Hoàng đế dặn dò, rồi ngừng lại một lát, nói tiếp:

“Truyền Lương Quốc Công cùng nữ nhi Diệp gia vào kiến.”

....

Khi Diệp Do Thanh đến cửa lớn Cam Lộ Điện, trong lòng cuồn cuộn sóng dậy nhưng gương mặt lại bình tĩnh đến lạ.

Nàng biết, chuyện này tuyệt đối không dễ dàng chấm dứt. Nhưng khi thấy lời đồn trong thành nhanh chóng bị áp chế chìm xuống, trong lòng lại dâng lên một cơn phẫn nộ nghẹn khuất, như bị người ta cưỡng ép che miệng, bóp cổ.

Đúng một thiên tử tốt

Cung nhân hành lễ rồi dẫn nàng tiến vào. Diệp Do Thanh bước qua đại môn, chậm rãi vào trong điện. Vượt qua hai lớp bình phong, nàng liền thấy hoàng đế đang ngồi sau chiếc bàn dài khắc hoa gỗ đỏ.

Lương Quốc Công đã đến từ trước, đứng một bên, mày cau chặt, thần sắc nghiêm nghị.

“Thần nữ tham kiến bệ hạ.” Giọng nàng trong trẻo, không buồn không vui.

Hoàng đế nhìn gương mặt bình lặng, khó đoán của nàng, ngón tay gõ bàn càng nhanh hơn, sau mới thở dài một hơi.

“Không cần câu nệ. Hôm nay chỉ xem như đóng cửa nói chuyện riêng trong nhà.”

“Người đâu, ban ghế ngồi.” Hoàng đế phất tay.

“Đa tạ bệ hạ.” Diệp Do Thanh cung kính đáp.

Hoàng đế mỉm cười từ bi: “Chuyện hôm nay, trẫm đã nói rõ với Quốc Công. Việc này trẫm chắc chắn sẽ tra xét nghiêm minh, sớm cho ngươi cùng Vệ nha nội một lời công đạo.”

Ánh mắt ông ta còn mang theo vẻ thương hại khi nhìn nàng.

Diệp Do Thanh liếc mảnh gốm vỡ và vệt nước trà trên nền đất, khóe môi thoáng nhếch lạnh lùng. Quả nhiên là chân mệnh thiên tử. Đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật trang sách. Xem ra, hắn đã định trước sẽ kết luận rằng Vệ nha nội bị kẻ gian hãm hại, cố tình né tránh không nhắc đến điều khác.

Nhưng trên mặt nàng, biểu cảm lại tự nhiên đến mức còn hơn cả hoàng đế, chỉ là ánh mắt phượng cong cong, thoáng chút mờ mịt.

Hoàng đế dừng một chút, rồi mới tiếp lời: “Lương Quốc Công từ trước đến nay là cận thần mà trẫm tín nhiệm nhất, lại thân mang tước vị. Trẫm vốn sớm muốn đề bạt thêm, vừa hay nhân dịp thành thân này, càng có thể kéo gần tình nghĩa quân thần, khiến Quốc Công càng hết lòng vì triều đình.
Hôm nay Thái hậu lại mở tiệc chiêu đãi mẫu thân ngươi. Bà vốn là ái nữ của Tự Vinh vương, mấy năm nay chịu nhiều khổ sở, thân thể suy nhược, Thái hậu còn đặc biệt sai ngự y đến thăm. Trẫm nghĩ, đợi sau khi các ngươi thành thân, sẽ phong cho bà một vị mệnh phụ, để bà an tâm dưỡng bệnh, hưởng phúc nửa đời còn lại.”

Nghe vậy, Diệp Do Thanh chỉ cười, liếc nhìn Lương Quốc Công, rồi đứng dậy hành lễ.

“Thần nữ đa tạ bệ hạ đại ân, không có gì có thể báo đáp.”

Một lời cảm tạ ấy khiến hoàng đế nghẹn lại.

Vốn dĩ ông ta tính toán ân uy song hành. Thường thì nữ tử nghe lời đồn sẽ hoặc khóc lóc uất ức, hoặc tức giận xin giải tội. Đến khi ấy, ông sẽ thuận thế hạ uy áp, buộc nàng cam tâm tình nguyện thành thân.

Nào ngờ Diệp Do Thanh lại thản nhiên tiếp nhận, tựa hồ như chưa từng nghe qua lời đồn. Thái độ ấy khiến hoàng đế cảm giác như đánh một quyền vào hư không, lúng túng khó xử.

Miệng ông hé ra, cuối cùng chỉ cười ha hả cho qua.

Nhưng thái độ này lại càng khiến ông yên tâm: quả đúng như lời Hoàng học sĩ, chẳng qua chỉ là một nữ tử mà thôi. Một bàn tay đủ để nắm gọn trong lòng bàn tay, nói một không dám hai, hà tất phải lo lắng.

Không muốn dài dòng thêm, ông khoát tay.

“Được rồi. Hôm nay chính sự bề bộn, trẫm còn nhiều việc triều đình cần xử lý. Lui xuống đi.”

Diệp Do Thanh hành lễ cáo lui, đi theo sau Lương Quốc Công. Nhìn thấy ông bước nhanh phía trước, im lặng không nói một lời, nàng biết trong lòng ông căm phẫn thế nào.

Bị ép gả con gái cho Vệ nha nội giữa muôn lời đồn, rõ ràng là không coi trọng Lương Quốc Công, thậm chí còn có ý chèn ép. Ông làm sao không phẫn nộ?

Nhưng đối với Diệp Do Thanh, lửa giận ấy cùng khổ sở của nàng trước đây đã chẳng còn liên quan. Nàng chỉ là một quân cờ trong ván quyền lực này.

Nghĩ tới đây, nàng không kìm được siết chặt nắm tay, ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ phía chân trời, hồng như lửa, chiếu lên cung điện nguy nga và bức tường cao sừng sững.

Hoàng quyền, thứ có thể dễ dàng khống chế vận mệnh của người khác.

Khóe môi nàng bỗng nở một nụ cười.

“Tỷ tỷ, tỷ tỷ!” Ngoài cổng vòm vang lên tiếng gọi trong trẻo, một bàn tay trắng nõn gầy gò vẫy nàng. Diệp Do Thanh thu hồi suy nghĩ, bước tới, để mặc cho đôi tay kia kéo mình nép vào phía sau con sư tử đá.

Đập vào mắt nàng là đôi con ngươi đen trắng phân minh, sáng quắc. Thiếu niên mặc cẩm y đỏ sẫm, tóc búi cao gọn gàng, so với trước kia càng thêm sạch sẽ, trông như một công tử nhà quyền quý.

Chỉ là trong mắt người nọ, sát khí vẫn còn vương.

“Ngươi không thể gả cho tên họ Vệ kia!” Thiếu niên nắm chặt tay nàng, giọng dồn dập. “Ta vừa lén vào chỗ ngự y. Lời đồn trong kinh là thật. Các ngự y đều đang âm thầm tìm mọi cách cứu hắn. Nhưng ta có biện pháp… có thể khiến hắn sống không quá đêm nay.”

“Suỵt.” Diệp Do Thanh đặt ngón tay lên môi, ngăn nàng nói tiếp.

“Lời này không thể để ai khác nghe được.” Nàng bình thản đáp, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu thiếu niên, “Ta cũng không cần ngươi phải làm gì cả.”

“Nhưng… tỷ tỷ, ngươi là người tốt, người tốt không thể gả cho một kẻ cặn bã như hắn.” Hai mắt thiếu niên đỏ rực, lồng ngực gầy gò phập phồng kịch liệt.

“Người tốt có rất nhiều, nhưng chính người tốt lại thường chịu thiệt thòi.” Diệp Do Thanh mỉm cười, “Về sau ngươi phải nỗ lực, để trở thành người có thể khiến người tốt không phải chịu khổ.”

Thiếu niên gần như muốn khóc.

Diệp Do Thanh vỗ vai nàng: “Không được rơi nước mắt, ngươi là hoàng tử, không thể để người khác thấy ngươi yếu đuối.”

“Hiện giờ ngươi không ở chỗ Yến tiệp dư sao?” Diệp Do Thanh hỏi.

Thiếu niên cắn răng thật chặt, đến mức gân xanh nổi trên trán, mãi mới nuốt ngược được nước mắt, khàn giọng nói: “Đêm qua Yến tiệp dư không còn nữa. Nghe nói phụ hoàng đã tra ra kẻ chủ mưu phía sau, nàng ta sợ hãi quá nên treo cổ tự vẫn.”

“Sợ hãi mà treo cổ tự vẫn ư?” Diệp Do Thanh lắc đầu, trong lòng đã hiểu rõ, “Loại người thủ đoạn ngoan độc như nàng, sao có thể nghe một tiếng gió mà đã tìm đến cái chết?”

Thiếu niên cắn môi, dường như cũng đã nhận ra điều gì.

“Nếu ngươi muốn nổi bật giữa đám hoàng tử, phải tìm được chỗ dựa.” Diệp Do Thanh thấy một nhóm cung nhân đang tiến lại gần, liền nói nhanh hơn, “Cũng phải học cách nhẫn nhịn, bảo toàn chính mình. Đừng hở chút là nói đến giết người. Với sự thông tuệ của ngươi, sau này sẽ không hành động hồ đồ nữa.”

“Nếu muốn đứng ở chỗ cao, chúng ta mới có thể bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ.” Nàng nói, mắt hướng về phía đoàn cung nhân đang đến gần.

Thiếu niên cắn môi đến bật máu, bàn tay vẫn nắm chặt cánh tay Diệp Do Thanh, rồi mới chậm rãi lùi lại.

Đôi mắt nàng đen láy như hắc diệu thạch, nhưng còn thô mộc, chưa được mài giũa thành ngọc.

“Tỷ tỷ… ta còn có thể gặp lại ngươi không?” Nàng hỏi.

“Có lẽ.” Diệp Do Thanh mỉm cười dịu dàng.

Thiếu niên nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, cuối cùng xoay người, men theo tường cung mà trốn đi, rất nhanh đã biến mất.

Diệp Do Thanh quay đầu nhìn lại Cam Lộ Điện cao vời vợi, rồi mới rời đi.

Chẳng bao lâu, hoàng đế hạ tiếp một đạo thánh chỉ: lệnh Diệp Do Thanh cùng Vệ nha nội đầu tháng tới thành thân, so với dự định giữa tháng còn sớm nửa tháng. Như vậy ngày thành hôn đã kề cận ngay trước mắt.

Từ đây, khắp kinh thành đều biết chuyện hôn sự này. Nhưng hoàng gia đã ban lệnh không được bàn tán bừa bãi, nên người người chỉ dám lén lút truyền nhau. Rất nhiều người bất bình thay cho tiểu thư Diệp gia, khi phải gả cho một kẻ nghe đồn là không thể viên phòng. Diệp gia đích nữ trở thành người đầu tiên chịu cảnh ấy.

Thế nhưng, phần lớn chỉ đứng ngoài xem, thậm chí coi đây là trò cười lớn nhất kinh thành.

Trong một thời gian, khắp nơi từ quán trà đến tửu lâu đều chật kín người. Nhưng chẳng ai dám nói to, chỉ trao đổi bằng ánh mắt. Náo nhiệt mà lại tĩnh lặng.

Còn Diệp Do Thanh, tâm bão giữa dư luận, lại như thể chẳng có chuyện gì xảy ra. Vẫn đóng cửa ở trong phủ như thường, nếu có ra ngoài thì cũng chỉ đến Kim Lăng Trai, ngồi một lúc rồi về.

Không chỉ thế, cuối tháng giữa mùa hạ, Diệp gia còn bắt đầu chuẩn bị của hồi môn, mua từng đôi rương gỗ tử đàn. Nghe nói trong phủ còn dựng thêm một dãy sân nhỏ, rõ ràng một bộ dáng chuẩn bị xuất giá.

Thiên hạ vốn thích xem chuyện con cháu nhà quyền quý phải chịu nhục, huống chi Diệp Do Thanh còn tỏ ra cam chịu, nên người chờ xem trò vui ngày càng nhiều.

Nhưng nàng thì không vội, lại có người thay nàng ra tay.

Trong Thu Thủy Điện, mấy cung nữ đứng vây quanh ngoài phòng, trên tay cầm khay thức ăn và chậu nước, đều không biết làm sao.

“Chuyện gì vậy?” Một giọng nữ vang lên. Chu Tử Thu trong bộ hoa phục từ ngoài điện bước vào, đi đến phía sau các cung nữ.

Nghe thấy, các cung nữ vội quỳ xuống, lí nhí đáp: “Bẩm nương nương, Từ Kha cô nương vẫn không ăn gì, chỉ buồn bã nhốt mình trong phòng. Chúng nô tỳ lo lắng, nhưng không dám tự tiện vào xem…”

Chu Tử Thu chau mày, phất tay ra hiệu bọn họ lui xuống.

“Xuân Hồng, để khay lại.” Nàng nói, rồi tự tay nhận lấy, gõ hai tiếng, đẩy cửa bước vào.

Trong phòng tối tăm, rèm buông kín khiến không khí càng thêm u ám. Một nữ tử mặc chỉnh tề, ngồi trên giường, ngẩn ngơ nhìn mấy miếng kẹo bày trước mặt.

“Từ Kha.” Chu Tử Thu bước lên, đặt khay xuống. “Sao lại không ăn gì?”

“Cô mẫu…” Từ Kha giật mình, sau đó từ từ thả lỏng, lắc đầu, không nói.

“Bên nàng ấy, vẫn chưa có tin tức sao?” Từ Kha hỏi.

“Chưa.” Chu Tử Thu đáp, rồi ngồi xuống bên giường, “Người ta đang chuẩn bị hồi môn, hẳn là đã chấp nhận hôn sự.”

Nàng sắp thành thân rồi… mà vẫn không đến tìm mình. Trái tim Từ Kha tràn đầy tủi thân, dù chính mình chẳng có tư cách gì để tủi thân cả, từ đầu đến cuối, đó chỉ là tình cảm từ một phía.

“Từ Kha, quả nhiên là ngươi…” Chu Tử Thu thở dài, “Ngươi vì nàng mà làm, nàng có biết chăng? Ngươi dám động đến cả người nhà của hoàng đế. Nếu một khi tra ra là ngươi, đến ta cũng không thể bảo vệ nổi.”

“Ngươi quá to gan.” Chu Tử Thu nửa trách nửa lo, đặt chén trà vào tay nàng.

“Cô mẫu yên tâm, sau này ta sẽ không nghĩ quẩn nữa. Chỉ là… trong lòng vẫn còn chút hoang mang.” Từ Kha nói, đặt chén trà xuống. Nàng sẽ nghĩ cách cắt đứt mối tình hoang đường này, không thể để liên lụy đến người khác.

Chu Tử Thu nhìn nàng, lòng đau xót, nói: “Nếu không vì ta, ngươi cũng không đến nỗi thế này.”

“Sao có thể trách cô mẫu được.” Từ Kha gượng cười, gương mặt gầy gò càng thêm tiều tụy.

“Cô mẫu, ta muốn ra ngoài một chút.” Từ Kha nói, nắm lấy góc áo Chu Tử Thu, như cầu khẩn.

“Đừng đi tìm Diệp Do Thanh. Nếu nàng muốn thành hôn, ngươi phải cắt đứt mới được, nếu không với cả hai đều là không hay.” Chu Tử Thu nói, giọng trầm thấp.

“Sẽ không.” Từ Kha đáp nhẹ, “Ta chỉ muốn đến Kim Lăng Trai ngồi một lát.”

Đêm hôm ấy, vì tháng tới là phục nguyệt, thời tiết đã nóng nực như than hồng bị ép xuống, oi bức khó chịu.

Diệp Do Thanh vừa cùng Triệu Khanh Nhu trò chuyện ít lâu, trở về phòng mình, chỉ cảm thấy hơi nóng bức bối, mồ hôi túa ra dữ dội, đành sai Cầm Tâm mang ít băng tích trữ từ mùa đông dưới giếng hầm lên, đặt trên bàn cho hạ nhiệt.

Bề ngoài nàng vẫn nhàn nhã, nhưng thực ra mấy ngày nay vội đến chân không chạm đất. Lúc này ngồi cạnh khối băng, nàng trải một tấm bản đồ, khoanh tròn mấy nơi còn lưu lại trong ký ức.

Chuyện hôn sự đột ngột tuy khiến nàng rối rắm đôi chút, nhưng cũng chưa đến mức phá vỡ kế hoạch.

Chỉ có điều, với Từ Kha, nàng vẫn luôn muốn nói đôi câu, nhưng hiện giờ nhất cử nhất động đều bị giám thị, khó lòng tìm được cơ hội tiếp cận. Lại sợ nếu bản thân quá mức gần gũi Từ Kha, sẽ khiến hoàng đế sinh nghi.

Chỉ đành tạm gác lại.

Đêm càng lúc càng sâu. Diệp Do Thanh ghi nhớ kỹ bản đồ trong đầu, rồi đưa ra trước ngọn nến thiêu hủy, ngẩng đầu nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ.

Trời không trăng, cũng chẳng sao, chỉ một mảng mây dày đặc.

Khi mảnh giấy cuối cùng cháy hết, nàng đang định đứng dậy thì chợt nghe ngoài phòng vang lên vài tiếng động rất nhỏ. Nàng lập tức nghiêng mình dán sát cạnh cửa, cảnh giác nhìn ra khe hở.

“Ai?” Nàng thấp giọng hỏi.

“Ta.” Giọng Thập Lý truyền đến.

Diệp Do Thanh mới thở phào, đưa tay kéo cửa. Nhưng vừa mở, có vật gì đó bị ném vào lòng nàng, nóng hổi, mềm mại.

Theo bản năng nàng tránh sang, để mặc thứ ấy rơi xuống đất.

Nàng đưa tay che ngực, cúi xuống nhìn: một thân quần áo màu hồng cánh sen, làn da trắng mịn lẫn cùng vải vóc, hiện ra đường cong thân thể mềm mại. Ngước lên, dưới ánh đèn lộ rõ gương mặt nghiêng tuyệt mỹ, hai mắt khép hờ, như họa như thơ.

“Con bé này nửa đêm quấn lấy ta, không cho ta ngủ, ta đành mang nó đến cho ngươi.” Giọng Thập Lý từ ngoài cửa truyền vào, dính mùi rượu, một tay chống lên khung cửa, thò đầu vào, “Yên tâm, đám theo dõi ngoài phủ ta đã giải tán rồi.”

Nói xong, đối diện ánh mắt kinh ngạc của Diệp Do Thanh, hai người đồng thời cúi nhìn xuống.

Thập Lý im lặng chốc lát, nói một câu như mộng đẹp, rồi thân hình loạng choạng bỏ đi.

Diệp Do Thanh vội ngồi xổm xuống, nắm lấy cánh tay nữ tử, kéo thân thể mềm nhũn như nước kia lên, dừng ở khuỷu tay.

“Từ Kha?”

“Diệp Do Thanh…” Nữ tử thì thầm, đưa tay vuốt nhẹ bờ vai nàng, như kẻ bám vào dây leo mà leo lên phía trước, cho đến khi trán chạm vào cổ nàng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...