[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn

Chương 51: Đừng nghĩ chạm vào nàng




Diệp Do Thanh phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn. Nàng ngẩng đầu thì đã chẳng còn thấy bóng dáng những tiếng cười nói huyên náo, oanh oanh yến yến vừa rồi. Tất cả đều đã bị nửa thân người của Từ Kha che khuất.

Áo xiêm thêu hoa lăng la mỏng manh trượt xuống theo động tác, để lộ bờ vai ngọc nõn nà. Một chiếc khuyên tai lưu ly lướt qua vành tai trắng nõn, lăn xuống vai, hắt ra dưới muôn ngọn đèn ánh sáng lấp lánh rực rỡ.

“Xấu xí.” Diệp Do Thanh nghiêng mặt, hờ hững đáp. Nhưng rồi lại nhíu mày, nắm lấy cánh tay nàng.

“Ngươi tới đây làm gì? Lại còn mặc thành thế này?”

“Nếu ta không mặc như vậy, làm sao trà trộn vào được?” Từ Kha tựa hồ có chút oán trách, tiện tay đem miếng lê Diệp Do Thanh vừa ăn dở ném trở lại bàn.

“Diệp Do Thanh, chẳng lẽ ngươi thực sự định thuận theo thánh chỉ, cùng nam nhân kia thành thân?” Nàng mở môi đỏ mọng, răng trắng nhỏ nhắn lóe sáng, hỏi.

“Vậy ra ngươi tới là để nhắc nhở ta?” Diệp Do Thanh hơi ngạc nhiên. Nàng lại liếc nhìn về phía Vệ nha nội bên kia, lúc này hắn đang bị đám nữ tử vây lấy. Khổ nỗi hắn vốn chỉ là kẻ thư sinh văn nhược, tạm thời khó lòng chống đỡ, đã bị mỹ nhân quây kín.

Từ Kha hơi ngả người về sau, gương mặt giấu trong bóng tối, che đi sắc hồng lan tỏa trên má.

“Ngươi đã giúp ta rất nhiều, ta không thể trơ mắt nhìn ngươi vừa thoát khỏi long đàm lại rơi vào hang hổ. Nam nhân kia vốn nổi danh phóng đãng. Ngươi nhìn đi, những nữ tử này đều là khách quen hắn thường gọi đến thuyền hoa ngày trước.”

“Cho nên ngươi cố tình dẫn bọn họ tới, là để chứng minh cho ta thấy?” Diệp Do Thanh bất giác thấy buồn cười, khóe môi hiện lên ý cười thoáng ẩn.

Từ Kha mím môi, không đáp, chỉ cúi đầu, ngón tay gạt đi nước lê dính trên đầu ngón.

Diệp Do Thanh rút chiếc khăn tay trong lòng, nắm lấy tay nàng, dịu dàng lau sạch. Trong phút chốc, nàng thấy thiếu nữ này vừa ngượng ngùng vừa một lòng nghĩ cho mình, quả thật đáng yêu. Ý cười nơi khóe môi, nàng không sao kìm lại được.

“Ngươi cười cái gì?” Từ Kha cắn môi, hàng mi dài run run, đôi mắt lấp lánh nhìn nàng hờn dỗi: “Ngươi nếu không cảm kích thì thôi.”

Dứt lời nàng đứng dậy bỏ đi, nào ngờ Diệp Do Thanh giữ chặt lấy tay, kéo nàng ngồi xuống lại.

“Yên tâm, ta hiểu rõ con người hắn thế nào.” Diệp Do Thanh nghiêng người, ghé sát tai nàng nói nhỏ.

“Nhưng thánh chỉ của Hoàng thượng, ta nào dám kháng. Có điều ngươi cứ yên tâm, ta sẽ không thành thân với hắn.”

Đúng lúc này, bên kia Vệ nha nội đã bị mấy nữ tử quấy đến phát cáu. Hắn gầm lên, đẩy mạnh một nữ tử ngã xuống đất, quát lạnh:

“Cút!”

Mấy nữ tử sững sờ, ngơ ngác nhìn nhau, cuối cùng lúng túng dìu nhau đứng dậy.

Vệ nha nội chỉnh lại ngọc quan, quần áo xộc xệch, gương mặt tức đỏ.

“Các ngươi tìm nhầm người rồi! Còn không mau cút đi!”

“Nha nội chẳng lẽ không nhớ nô gia? Rõ ràng chính ngài đã bảo nô gia hôm nay tới...” Nữ tử bị đẩy ngã vừa khóc vừa được đỡ dậy, run rẩy nói.

“Người nào quen biết các ngươi? Ta đường đường chưa cưới vợ, mà các ngươi lũ kỹ nữ, tới đây gây loạn cái gì! Cẩn thận ta báo quan bắt hết!” Vệ nha nội tức giận, tiện tay hất bình rượu trên bàn. Bình rượu vỡ tan, tiếng leng keng giòn vang.

Động tĩnh này lập tức thu hút ánh mắt người dân đang ngắm đèn bên bờ. Từ xa, từng dải đèn dầu sáng rực chen chúc lại gần.

Vệ nha nội sợ chuyện ồn ào, lập tức đè thấp giọng quát:

“Nói mau, là ai giả mạo ta gọi các ngươi đến?”

Mấy nữ tử hoảng sợ, câm bặt không dám thốt lời. Hắn đảo mắt quanh khoang thuyền, ánh nhìn dừng lại trên người Từ Kha.

“Nữ tử này... sao lại quen mắt đến vậy...” Hắn vội vàng bước tới, đưa tay định chụp lấy vai nàng.

Chưa kịp chạm tới, cánh tay hắn đã bị một bàn tay khác gạt mạnh sang. Ngẩng lên, hắn chỉ thấy Từ Kha đã được Diệp Do Thanh chắn kín phía sau, đến một sợi tóc cũng chẳng lọt ra ngoài.

“Vệ nha nội, trò hề tới đây là đủ rồi chứ?” Giọng Diệp Do Thanh lạnh lùng, bình thản.

“Thanh Thanh, việc này chỉ là hiểu lầm! Nhất định có kẻ giả danh ta hãm hại...”

“Hiểu lầm ư?” Diệp Do Thanh gật đầu, khóe môi nâng lên. “Nhưng ta thấy các nàng với nha nội lại quen thuộc lắm. Dù cho lần này là hiểu lầm, thì ngày trước chắc chắn cũng thường xuyên cùng ngươi tìm vui mua hoan, phải không?”

Vệ nha nội bị nàng chặn lời, mặt đỏ bừng, ngượng ngập gãi đầu.

“Thanh Thanh, ngươi yên tâm, cả đời này ta chỉ cưới một mình ngươi làm vợ. Ngươi đừng giận...”

Diệp Do Thanh lặng thinh. Nàng thật sự không ngờ hắn lại còn ảo tưởng, cho rằng nàng vì ghen tuông mà tức giận.

“Theo luật Tề quốc, mặc ngươi có thể nạp bao nhiêu thiếp, thì chính thê cũng chỉ có một.” Giọng Diệp Do Thanh nhàn nhạt. Rồi môi nàng cong lên, nửa cười nửa chẳng phải cười: “Ta chẳng hề tức giận, chỉ là cảm tạ nha nội. Nhờ ngươi mà ta được tận mắt thấy cảnh này, cũng coi như có được một việc vui duy nhất trong đêm nay.”

“Nay canh giờ cũng muộn, các ngươi cứ tiếp tục. Ta xin cáo từ.” Nàng phủi vạt áo, mỉm cười đứng dậy, xoay người rời đi.

Trước khi rời thuyền, nàng không ngoảnh lại, chỉ đưa bàn tay về phía sau. Chẳng bao lâu, một bàn tay ấm áp liền đặt vào tay nàng, đan chặt. Bỏ mặc sau lưng Vệ nha nội giận dữ gầm thét, cả hai cùng nhau bước xuống thuyền, lẫn vào dòng người ngắm đèn đêm.

Trong không khí đèn hoa rực rỡ, hơi lạnh ven sông dần tan biến, thay vào đó là ấm áp mồ hôi ướt nhẹ.

“Ngươi không sợ hắn sẽ giận chó đánh mèo sang ngươi sao?” Diệp Do Thanh bất đắc dĩ hỏi. Bàn tay kia vẫn nắm chặt tay nàng, theo sát bên hông, mà nàng lại chẳng chút nào muốn gạt ra. Thậm chí còn có xúc động muốn dựa gần hơn.

“Dù sao ngươi còn ở đây, hắn cũng chẳng dám làm gì.” Giọng Từ Kha mơ hồ, vừa nói vừa cẩn thận tránh né đám đông.

Một câu ấy làm lòng Diệp Do Thanh run lên, nhịp tim rối loạn. Nàng quay đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt Từ Kha vẫn luôn dõi thẳng về phía mình.

Đôi mắt kia trong sáng mà quyến rũ, ánh sáng đèn phản chiếu khiến càng thêm chói lòa, đẹp đến mê hoặc lòng người.

Có lẽ cũng bởi Từ Kha dung nhan quá mức nổi bật, dọc đường không ít nam nữ đều ngoảnh lại nhìn. Ánh mắt bám riết lấy bóng dáng nàng, khiến Diệp Do Thanh trong lòng không khỏi dâng lên một cơn ghen khó tả.

Diệp Do Thanh mấp máy môi, xoay người chen vào đám đông, rồi đưa tay ra như kéo được một chiếc xe đẩy hàng rong đến trước mặt.

“Cô nương muốn gì nào?” Người bán hàng rong vốn đang làm ăn tấp nập, thấy có khách liền vui vẻ hỏi.

“Cái này.”

Ánh mắt Diệp Do Thanh lướt qua, liền dừng lại ở chiếc áo choàng lông tuyết trắng. Nàng lập tức rút bạc từ trong ngực ra mua, rồi xoay tay khoác lên người Từ Kha.

Gương mặt nữ tử dưới ánh đèn hắt lên đỏ hồng, để lộ ra ngoài. Nàng cứ mặc cho Do Thanh bận áo cho mình, vẻ mặt như chẳng bận tâm, sau đó chỉ tay về phía xa nói:

“Diệp Do Thanh, ngươi nhìn kìa.”

Ngẩng đầu theo hướng ấy, chỉ thấy từng đợt thiên đăng bay lên trời. Hẳn là đợt cuối cùng của đêm nay, nhất thời tựa như sao sa rơi xuống, ngân hà sáng rực khắp bầu trời.

Cúi đầu trở lại, chỉ thấy nữ tử nở nụ cười nhàn nhạt khuynh thành. Đôi mày, khóe mắt rạng rỡ đến nỗi cả trời đất cũng lu mờ.

Diệp Do Thanh chưa từng thấy nàng cười thật lòng như vậy, nụ cười chứa đựng linh động của tuổi trẻ, phấn chấn mà rạng rỡ, lại mang theo vẻ thuần khiết mỹ lệ như một linh tinh tinh khiết duy nhất trên đời.

Chỉ một khắc ấy, đã khiến lòng người rung động.

“Diệp Do Thanh,” Trong tiếng huyên náo xung quanh, Từ Kha đưa tay che miệng, làm thành cái ống nhòm bên tai nàng thì thầm, “nghe nói tối nay nếu dưới bầu trời thiên đăng mà cầu nguyện, thì thần minh trên cửu thiên đều có thể nghe thấy.”

“Ngươi tin là có thần minh sao?” Diệp Do Thanh ôn nhu hỏi, dịu dàng cười.

“Không tin.” Từ Kha buột miệng đáp, nhưng ngay sau đó lại chạm phải ánh mắt của Do Thanh, chợt ngẩn ra.

“…Tin.” Nàng lại đổi giọng.

Lẫm đông gặp than hồng, đại hạn gặp cam lộ đó mới là thần minh.

Mà nàng ấy, chính là thần minh.

“Sao vậy?” Diệp Do Thanh nghe thấy sự thay đổi trong lời nói của nàng, bỗng bật cười vui vẻ.

“Ngươi có cầu nguyện không?” Từ Kha liền chuyển đề tài, hỏi.

Do Thanh lắc đầu.

“Vậy để ta.” Từ Kha chắp tay trước ngực, đưa lên chóp mũi, khép mắt nhỏ giọng ước.

“Ngươi ước điều gì thế?” Do Thanh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy thiên đăng, tò mò hỏi.

“Sao có thể để lộ ra được?” Từ Kha quay đầu né đi, gắng chen qua đám người, hướng vào trong thành.

“Chỉ lộ ra một chút thôi.”

“Ta đói bụng rồi.”

Trên trời, thiên đăng cùng sao sáng sóng vai, càng lúc càng xa, rồi lại theo từng vệt sao băng rơi xuống, như những lời nguyện kiều diễm, chạm đất liền hóa thành bùn đất.

"Nguyện ta như tinh quân như nguyệt."

"Dạ dạ lưu quang tương kiểu khiết."

....

Trăng đã lặn sau liễu, sao dần mờ nhạt, đèn lồng lần lượt tắt. Náo nhiệt một đêm rút lại, đám đông cũng dần thưa, cuối cùng trở về yên tĩnh.

Trên con phố ngự, chỉ còn vài ba kẻ bán hàng rong thu dọn xe ngựa hỗn loạn. Vài hạt thức ăn rơi vãi trên đất như chứng tỏ sự náo nhiệt vừa qua. Dưới ánh trăng, một nhịp bước chân uyển chuyển vang lên, nghe là nữ tử. Nàng vóc người mảnh dài, khoác áo choàng rộng che mặt, bước vội dọc con đường lớn, rồi rẽ vào hẻm nhỏ chật hẹp, tiến đến khu vực náo nhiệt nhất kinh thành.

Khác hẳn sự tĩnh mịch của những ngõ khác lúc đêm khuya, nơi này vẫn sáng rực đèn đuốc, ca hát vang dội, nhưng chẳng phải chốn mà quan lại quyền quý thường lui tới.

Tiếng hò hét, rượu chè ầm ĩ không dứt bên tai. Nữ tử quen lối, men theo mấy con phố ngắn rồi rẽ vào trong. Nơi ấy lại càng huyên náo: cả con phố treo đầy đèn lồng đỏ, rèm lụa mỏng lay động theo gió. Tiếng nhạc, tiếng cười đùa vẳng ra từ những cửa sổ khép hờ, khiến người đi qua cũng đỏ mặt.

Nữ tử dừng trước tòa nhà lớn nhất, đứng chờ một lúc thì thấy có người từ trong len lén bước ra, gật đầu với nàng. Nhân lúc cửa chính vắng người, liền dẫn nàng vào trong.

Khí vị bên trong càng thêm nồng gắt, nữ tử phải đưa tay che mũi, hàng mày tú lệ nhíu chặt.

Giữa lúc ấy, một giọng chen ngang:

“Cô nương nhẫn chút, nơi này khó tránh khỏi như vậy.”

Người vừa nói là một nữ tử phong trần, son phấn dày đến nỗi khó nhận ra gương mặt thật, nhưng dáng người vẫn còn rất trẻ.

“Không sao.” Nữ tử giọng mềm, nói rồi theo người kia lên lầu, bước vào một gian nhã các. Cửa không đóng, rèm che buông xuống khiến người ta khó thấy rõ tình cảnh bên trong.

Ở gian nhã các kế bên, rộng lớn hơn nhiều, cửa cũng mở toang. Người ngồi chen chúc vây quanh chiếc bàn vuông, ngoài ba kẻ ăn chơi trác táng, còn lại đều là nữ nhân, đang cười nói rôm rả.

Nữ tử ngồi gần đó, lắng nghe rõ ràng từng lời.

“Vệ huynh, coi bộ hôm nay ngươi tâm tình không tốt? Sao, không vừa ý vị tiểu thư Diệp gia kia?”

Một tên công tử áo sẫm, tay cầm ly rượu, tay ôm nữ nhân, cười ha hả.

Một kẻ khác liền tiếp lời:.“Ta nghe nói Diệp Do Thanh vốn si mê Tần Vọng? Nghe đâu Tần Vọng lạnh nhạt vô tình, chắc mặt mày khó coi lắm, bằng không sao mỹ nhân trong ngực mà vẫn bất động?”

Tên công tử áo đen lắc đầu: “Không hẳn vậy. Lần trước ở phủ Tần tướng quân, ta đã gặp nàng. Quả là mỹ nhân, chỉ có điều lạnh lùng.”

“Phi!” Vệ Mậu Ngạn phun vỏ quả trong miệng, hừ lạnh.

“Đâu chỉ là lạnh lùng? Nàng mềm cứng đều không chịu. Ta hao tâm khổ tứ chuẩn bị yến tiệc cho nàng, không cảm kích thì chớ, còn châm chọc mỉa mai. Ta, Vệ Mậu Ngạn, đã từng chịu qua loại uất ức này sao!”

“Hiện giờ chẳng phải vẫn có mỹ nhân trong ngực? Huynh đừng tức giận.”
Tên áo đen vỗ vai hắn cười.

Vệ Mậu Ngạn ngửa ly rượu, ôm chặt nữ tử bên cạnh, cười khẩy.

“Nguyên là thánh thượng ban hôn, ta nghĩ nàng dung mạo cũng tạm, định sẽ đối đãi tử tế. Nào ngờ lại bị nàng giẫm nát thế này!”

“Không sao, bây giờ chưa thành thân thì thôi, sau này cưới về rồi tính.”
Người bên cạnh khuyên giải.

“Đúng vậy.” Vệ nha nội chợt bật cười, “Đợi thành thân rồi, nàng có nói gì cũng đều sẽ lọt vào tai ta. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ hảo hảo dạy dỗ nàng, để nàng biết thế nào là ‘phu vi cương’. Xem nàng còn làm bộ làm tịch thế nào được nữa.”

Mọi người đều phá lên cười, tiếng cười vang vọng. Nhưng ngay lúc ấy, từ gian nhã các bên vách truyền ra tiếng đồ sứ rơi vỡ loảng xoảng.

“Đừng để bụng.” Trong nhã các, một phụ nữ lớn tuổi dịu giọng khuyên nhủ: “Nơi này đàn ông đều như thế cả, chớ nên tức giận.”

Người thiếu nữ đã tháo mũ trùm đầu, cúi xuống nhặt lên mảnh sứ vỡ bén nhọn dưới đất. Khi nàng ngẩng đầu, đôi mắt vốn nên nhu hòa như nước lại hằn lên một tia sắc lạnh dữ dội.

“Cô nương, chúng ta tuy đã nhận lời giúp người làm việc này, nhưng người cũng đừng để xảy ra mạng người a…” Người phụ nữ kia thấy Từ Kha nắm chặt mảnh sứ, liền hoảng hốt nói.

“Yên tâm, ta tự biết chừng mực.” Từ Kha đáp rồi đặt mảnh sứ lên bàn.

“Vậy thì tốt.” Người phụ nữ vỗ vỗ ngực, dè dặt hỏi tiếp:

“Chỉ là… tên Vệ nha nội kia, lần này coi như đáng chịu báo ứng, cũng chẳng oan ức gì. Chỉ không hiểu, hắn rốt cuộc đã đắc tội gì với cô nương?”

“Hắn chưa từng đắc tội với ta.” Từ Kha nói, khóe mắt khẽ nâng, ánh nhìn thoáng hiện nét quyến rũ.

“Nhưng hắn muốn chạm vào nàng… thì chính là đắc tội với ta.”

----

Nguyện ta như tinh quân như nguyệt.

Dạ dạ lưu quang tương kiểu khiết.

Bộ trước dịch cũng có câu này :)))

Chương trước Chương tiếp
Loading...