[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn

Chương 50: Đẹp không?




Kinh ngạc theo đó mà dâng lên, Diệp Do Thanh hơi hơi hé môi, rốt cuộc vẫn nuốt xuống những lời sắp thốt.

“Ngươi sao mà tay chân vụng về như vậy……” Nam tử bên cạnh vừa định bùng phát, giận dữ mắng to, thì Diệp Do Thanh ho một tiếng, chặn ngang lời hắn.

“Lỡ tay thôi, cần gì làm khó một cô nương.” Nàng nhìn thẳng vào mắt Từ Kha, điềm đạm nói.

Tên vệ quan nội phủ đôi tay đỏ bừng, dáng vẻ chịu uất ức, không rõ là cố nhịn đau hay cố nuốt giận, cuối cùng chỉ gượng gạo nặn ra một nụ cười.

“Diệp cô nương nói chí phải.” Hắn dằn mạnh người ngồi xuống, chìa tay ra, một tỳ nữ vội dâng lên một chiếc khăn trắng, hắn mới dùng nước trà mà lau sạch.

“Diệp cô nương, món ăn Trích Tinh Lâu này chính là hạng nhất Biện Kinh, nghe nói có thể sánh với ngự trù trong cung. Chờ lát nữa món bày lên, cô nương nhất định phải nếm thử.” Vệ quan vừa nói vừa đẩy chén trà đến trước mặt Diệp Do Thanh, tỏ ra ân cần, “Chỉ là… sau khi chúng ta thành thân, nếu cô nương muốn nếm tay nghề ngự trù trong cung, thì cũng chỉ cần một câu nói thôi.”

Diệp Do Thanh không đáp, chỉ cúi đầu nhấp một ngụm trà.

Mùi huân hương vấn vít dưới xà nhà, hòa lẫn cùng hương thức ăn từ ngoài truyền vào, tạo thành thứ cảm giác vàng son rực rỡ. Đám vũ nữ vừa rồi đã lui xuống, tiếng nhạc đổi sang tiếng đàn, nghe thấp thoáng có tiếng cười khúc khích lả lướt.

Từ Kha cũng đã lùi về một bên, trên người khoác y phục xanh nhạt như các nữ tử hầu trong lâu, mặt che lụa mỏng, không thấy rõ dung nhan.

Nàng sao lại ở đây? Trong lòng Diệp Do Thanh dấy lên một nỗi khó hiểu.

Đang nghĩ ngợi, cửa phòng mở ra, mùi đồ ăn đậm đà ập đến. Mười mấy thiếu nữ áo lụa xanh nhạt nối gót tiến vào, bước chân nhẹ như mây, tựa tiên tử hạ phàm, vừa uyển chuyển như múa vừa đặt từng khay thức ăn lên bàn.

“Đây là món ‘Yên hoa tam nguyệt’, vô cùng đặc biệt, nơi khác không thể ăn được.” Vệ quan ra vẻ khoe khoang, một tay vén ống tay áo, một tay nâng khay đặt trước mặt Diệp Do Thanh.

Cái gọi là “Yên hoa tam nguyệt”, chẳng qua chỉ là ba lát thịt vịt luộc, bên trên rắc ít hành thái cùng ớt khô, trông nhạt nhẽo.

Diệp Do Thanh chau mày, gắp thử một miếng bỏ vào miệng, nuốt xuống liền thấy vô vị. Quả nhiên, nhạt nhẽo hết sức.

Không bằng đồ ăn Giang Nam của A Cẩu làm, dù chỉ một nửa, cũng ngon gấp bội.

“Lại nếm thử cái này, đại bổ thân thể.” Vệ quan lại gắp một khối thịt mỡ bóng loáng bỏ vào chén nàng. Diệp Do Thanh đến chiếc đũa cũng không muốn đưa ra.

Thấy nàng thờ ơ, hắn  lắc đầu, tặc lưỡi, rồi bắt đầu khuyên nhủ: “Gần đây trong kinh chuộng dáng mảnh mai liễu yếu đào tơ, nhưng ta lại ưa tiền triều nữ tử, lấy phong vận làm đẹp. Nữ tử các ngươi chẳng hiểu cái hay của phong vận, cứ gầy gò mảnh dẻ thế này, sau này làm sao mà sinh dưỡng con nối dõi?”

Diệp Do Thanh nghe hắn thao thao bất tuyệt, mày càng nhíu chặt, bàn tay cũng dần siết lại.

Nếu không phải nàng e rằng khiến hoàng đế thêm nghi kỵ, thì nào chịu ngồi đây giả vờ nghe lời tứ hôn, cùng hắn đi xem hoa đăng.

“Vệ nha nội.” Nàng lạnh lùng cắt ngang, đặt khăn chấm miệng, thản nhiên nói: “Phụ thân từng dạy ta, ăn không nói ngủ không nói, đó mới là phong độ của bậc nhã sĩ.”

Vệ quan, vốn đang cao giọng bàn về cái đẹp phong vận, lập tức im bặt, chỉ cười gượng.

Diệp Do Thanh cuối cùng cũng được yên tĩnh, liếc tìm chút thức ăn có thể nuốt, ăn qua loa cho xong.

Nửa canh giờ sau, các món được dọn đi, thay bằng điểm tâm tinh xảo và một bình rượu hoa ngọt không say. Căn phòng lập tức ngào ngạt hương rượu, khiến người ta ngây ngất. Ngoài cửa sổ, ánh đèn dầu càng thêm rực rỡ, lại có lúc thả lên hàng trăm chiếc đèn trời, sáng rực như dải ngân hà, át cả ánh sao.

Trời đêm vốn u ám, nay cũng rực rỡ huy hoàng.

“Hôm nay là ngày mấy?” Diệp Do Thanh không kìm được đứng dậy, qua cửa sổ nhìn ra ngoài. Dưới phố, tiếng ca của trẻ nhỏ vang vọng, trong tay mỗi người đều cầm đèn hoa rực rỡ. Nhìn từ lầu cao, khắp phố phường như dòng sông ánh sáng chảy xuôi.

“Ngươi cũng không biết sao? Đây là tập tục xưa của Tề quốc. Mỗi năm, vào cuối tháng đầu hạ, sẽ có lễ tiết này. Ban đầu là để cầu mưa thuận gió hòa, tránh hạn hán. Về sau dần biến đổi, trở thành ngày lễ để tình nhân cùng nhau ngắm hoa đăng.”

Vừa nói, Vệ quan cũng đứng lên song song cùng nàng, mỉm cười nhìn dòng người dưới phố.

“Thanh Thanh, chúng ta cũng đi xuống chung vui một phen chứ? Ở bờ sông có thuyền hoa của ta, cảnh sắc nơi ấy hợp lòng người, đèn hoa giăng khắp nơi, năm nào cũng đông vui náo nhiệt.”

Vừa ngồi xuống dùng bữa tối, cách xưng hô của hắn đã đổi từ “Diệp tiểu thư” sang “Thanh Thanh”. Lông mày thanh tú của Diệp Do Thanh chau lại.

“Không được, ta thân thể không khỏe, xin cáo từ hồi phủ trước.” Diệp Do Thanh vốn lười cùng hắn giả ý khách sáo, liền lễ độ từ chối thẳng.

“Thế sao được?” Không ngờ trên gương mặt Vệ nha nội thoáng qua một tia bất mãn, hắn đưa tay ngăn lại nàng.

“Tối nay ta chuẩn bị đã lâu, mời rất nhiều bằng hữu trong kinh tới làm khách, tất cả chỉ để đổi lấy nụ cười của mỹ nhân. Nếu giờ ngươi rời đi, ta còn biết giấu mặt mũi vào đâu?”

“Vệ nha nội mời ta tới đây, nhưng lại không hề nói trước còn có những người khác. Vậy ta phải làm thế nào để cho ngươi mặt mũi đây?” Diệp Do Thanh thẳng lưng đứng đó, vóc người yểu điệu mà kiêu hãnh, đôi mắt lạnh lùng, ngược lại khiến Vệ nha nội mất hết khí thế.

Hắn chưa từng gặp qua nữ tử nào cứng rắn đến thế. Ngày thường đối phó phụ nữ, chỉ cần dỗ dành đôi chút hoặc lấy quyền thế áp chế là xong, thế mà hôm nay lại bị Diệp Do Thanh làm cho nghẹn họng, tức đến đỏ mặt.

“Diệp cô nương, ngươi và ta là hôn sự do Hoàng Thượng chỉ định. Đợi khi nhập Vệ phủ, tất phải lấy nữ giới chi ngôn làm chuẩn, kính cẩn với trượng phu, để ta còn có thể nở mày nở mặt với người ngoài.” Vệ nha nội thở dài, làm bộ tận tình khuyên nhủ, ra dáng như Diệp Do Thanh là kẻ không hiểu chuyện.

Nghe đến đây, Diệp Do Thanh không tức giận mà bật cười. Nàng bỗng thấy hiếu kỳ, muốn xem thử người đàn ông này còn có thể giở trò gì.

“Đã vậy, xin nha nội dẫn đường.” Khóe môi đỏ tươi nhếch lên, nàng lướt qua hắn, đi nhanh ra cửa.

Ra đến ngoài, bằng khóe mắt nàng liếc về hướng Từ Kha vừa đứng, lại chỉ thấy chỗ ấy trống không, người đã rời đi từ lúc nào. Diệp Do Thanh lắc đầu, nghĩ thầm hẳn Từ Kha lại bận chuyện giúp Chu Tử Thu, rồi thôi không nghĩ thêm.

Lời Vệ nha nội nói về thả hoa đăng bên sông quả nhiên không giả. Càng đi ra ngoại ô, từng đôi trai gái dập dìu càng nhiều, trên tay cầm nào hoa đăng hình thỏ, hình hổ, hoa sen… đủ loại, rực rỡ cả một khúc sông.

Hắn đã cho lui hết hạ nhân, nên chỉ còn lại hai người.

Đêm nay gió sông nhẹ, dòng nước chậm rãi trôi, cuốn theo vô số hoa đăng từ thượng nguồn đổ về, tụ lại ở khúc quanh, nhìn từ xa như một dải lửa hồng rực rỡ bập bùng trên mặt nước.

Thuyền hoa neo sẵn bên bờ quả thật xa hoa tột bậc: chạm khắc vàng ngọc, rèm lụa buông rủ che khuất nửa cảnh trong. Thân thuyền lớn tùy sóng lắc lư, ngọn đèn dầu trên thuyền tỏa sáng như dòng kim chảy, hắt xuống mặt sông từng vòng quầng sáng lộng lẫy.

Một mảnh phú quý xa hoa, phô bày đến tận cùng.

“Thanh Thanh, mời.” Vệ nha nội mỉm cười đắc ý, đưa tay muốn dìu nàng lên thuyền, song Diệp Do Thanh thản nhiên bước qua, để mặc bàn tay ấy lơ lửng.

“Vệ nha nội.” Nàng nhìn thẳng hắn, “Ngươi có biết rằng ta thực ra không hề có tình ý với ngươi không?”

“Chưa lấy chồng, nữ tử nào cũng như thế. Đợi khi thành thân, tự nhiên ngươi sẽ vừa lòng.” Hắn hờ hững đáp, vẫn cố chìa tay.

Diệp Do Thanh nghe vậy, sắc mặt không đổi. Nàng chỉ ngẩng đầu nhìn thuyền hoa, sải bước dài đi lên.

Thuyền rất rộng, cả đầu thuyền lẫn đuôi thuyền đều có khoang. Khoang giữa chỉ dựng bốn cột trụ buông rèm lụa, ghế đặt thành vòng, trông như một tòa đình hóng mát. Vừa có thể thưởng cảnh đêm, lại đủ kín đáo làm chỗ riêng tư.

Giữa khoang trải thảm đỏ, mấy vũ nữ mặc thủy tụ uyển chuyển múa ca, ống tay áo xoay vòng, điệu múa nhẹ nhàng hòa cùng nhịp trống, đẹp mắt vô cùng.

“Thanh Thanh, bên này.” Vệ nha nội chỉ về một góc đình vắng. Trên bàn đã bày sẵn trái cây trà bánh. Diệp Do Thanh ngồi xuống, xuyên qua tà áo vũ nữ nhìn ra đối diện, thấy một nhóm đông người ngồi tụ tập náo nhiệt.

Gió đêm thổi qua, nàng ngồi một bên khoang trống trải, bất giác cảm thấy lạnh lẽo.

“Thanh Thanh, từ lần đầu gặp ngươi ở hành cung, ta đã biết ngươi là nữ tử tri thư đạt lễ hiếm có trên đời. Đến khi hoàng thượng ban chỉ tứ hôn, ta mừng rỡ biết bao…” Hắn thao thao bất tuyệt, nhưng Diệp Do Thanh chẳng để tâm.

Ánh mắt nàng chỉ dõi theo từng cử động của vũ nữ trên sàn, cảm thấy mỗi động tác đều vừa vặn với tiếng trống, khiến cảnh tượng càng thêm diễm lệ. Ngón tay nàng vô thức gõ theo nhịp.

Đúng lúc ấy, thuyền vốn yên ả bỗng nhiên hỗn loạn. Diệp Do Thanh ngẩng đầu cảnh giác, thì thấy mấy nữ tử ăn vận lả lướt, son phấn lòe loẹt, ngang nhiên từ bờ bước lên thuyền, thái độ như thể là chủ nhân thật sự.

Bên cạnh, Vệ nha nội thoáng cứng người, lập tức định chắn ở lối vào đình, thấp giọng quát:

“Kẻ nào dám tự tiện xông vào! Còn không mau cút!”

Nào ngờ mấy nữ tử kia cười khanh khách, chẳng hề sợ hãi, ngược lại xúm tới, đẩy ngã Vệ nha nội xuống ghế, lại còn sấn tới trêu chọc.

“Nha nội, đã lâu không thấy, hóa ra là quên bẵng chúng ta rồi sao? Thì ra thừa dịp ngày hội lại tìm vui ở đây, thật là có lòng!” Một ả son phấn đậm đặc, môi đỏ móng hồng, ỡm ờ vuốt má hắn, làm Vệ nha nội đỏ bừng mặt.

“Tránh ra!” Hắn vừa tức vừa lúng túng, liên tục liếc nhìn Diệp Do Thanh, song mấy ả kia chẳng thèm nghe, kẻ níu áo, người nắm tay, xúm lại cười nói không ngớt.

Ban đầu Diệp Do Thanh có hơi kinh ngạc, nhưng nhanh chóng nhận ra lai lịch của họ, trong lòng liền bật cười. Nỗi bực bội từ đầu tối bỗng tan biến, nàng còn thảnh thơi cầm miếng dưa lê đưa lên miệng, bàng quan thưởng thức trò hay.

Gió đêm vốn mát, giờ lại như hừng hực. Hương son phấn dày đặc, y phục hở hang, mấy ả kỹ nữ chen chúc quanh Vệ nha nội, xô đẩy náo loạn, đẩy Diệp Do Thanh ra tận góc.

Cuộc đời này hiếm khi thấy cảnh “hương diễm” thế này, Diệp Do Thanh liền bỏ cả vũ khúc, chuyên tâm ngồi xem trò vui.

“Đẹp chứ?” Bên cạnh bỗng vang lên giọng nói mềm mại mà quen thuộc.

Diệp Do Thanh đang định gật đầu, bỗng ngẩn ra. Nàng ngẩng nhìn, liền thấy một nữ tử cũng mặc y phục giống các ả kia, song khi khoác lên thân nàng lại mang khí chất khác hẳn, quyến rũ mà không dung tục.

Người ấy cúi người, vạt áo trễ xuống vai, hương thơm dìu dịu khác hẳn mùi son phấn sặc nồng kia. Trong miệng Diệp Do Thanh, miếng dưa lê bỗng chẳng còn chút vị ngọt.

Đôi môi đỏ của Từ Kha mím chặt, trong mắt lóe lên thần sắc u tối. Thân mình nàng nghiêng nhẹ, chen vào chỗ ngồi cạnh Diệp Do Thanh giữa đám hỗn loạn. Tay nàng tự nhiên cầm lấy miếng dưa lê còn dang dở trong tay Do Thanh.

“Đẹp không?” Nàng lại hỏi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...