[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn

Chương 45: Nguyệt sự




Diệp Do Thanh nhất thời á khẩu, không biết nên nói gì.

Từ Kha cười nhẹ, buông tay, đặt ra sau lưng rồi thong dong đi về phía hoa viên.

“Đêm qua trong lòng rối loạn, không sao chợp mắt, nên ta muốn ra hoa viên dạo một vòng. Khi đó, lại thấy từ thiên điện của Yến tiệp dư bay ra một con bồ câu đưa tin.”

Diệp Do Thanh im lặng đi theo phía sau, chỉ chăm chú lắng nghe.

“Việc đưa tin vốn có thuộc hạ lo liệu, dùng bồ câu quả thật kỳ lạ. Ta liền bắn nó rơi xuống.” Từ Kha vừa nói, vừa lấy từ tay áo ra một vật nhỏ hình dáng như đồ chơi.

Là cái ná.

“Ngươi… còn biết dùng thứ này?” Diệp Do Thanh hơi kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, ở trên người Từ Kha, chuyện gì xảy ra cũng chẳng có gì lạ.

“Khi còn nhỏ, nhờ Thập Lý tỷ tỷ dạy.” Từ Kha đáp, rồi lại cất ná trở về.

Thập Lý đúng là một bậc sư hiền, Diệp Do Thanh nhướng mày.

“Rồi có phát hiện được gì không?” Nàng hỏi.

Từ Kha không trả lời ngay. Đợi đến khi hương đồ ăn sáng thoảng trong gió, nàng mới lắc đầu.

“Không có.”

“Thật sự không có?” Diệp Do Thanh không tin.

“Thật sự không. Có lẽ ta nghĩ nhiều.” Từ Kha bỗng dừng bước. Diệp Do Thanh suýt nữa va phải, phải đưa tay chống lên bức tường gạch đỏ bên cạnh.

“Diệp Do Thanh, ngươi đừng tin ta nữa.” Từ Kha quay người, tà váy quét qua nền đá, phát ra tiếng sàn sạt. Giữa đôi mày nàng thoáng hiện một dấu vết mờ nhạt, ánh mắt trầm xuống.

“Ngươi không thấy sao? Hễ dính dáng đến ta, ngươi liền chẳng có chuyện gì tốt.”

Tim Diệp Do Thanh chợt thắt lại.

“Ta toàn miệng nói dối, căn bản không đáng để ngươi tin.” Từ Kha như đang nhẫn nhịn, đầu mũi ửng hồng, giọng trở thành một tiếng thở dài.

“Hoàng thượng sắp tứ hôn cho ngươi, bản thân ngươi còn phải lo nay ăn mai đói. Cái gã Vệ nha nội kia cả ngày chỉ mơ mơ màng màng, lại là khách quen tửu lâu hoa liễu, trong nhà thiếp chất như mây, ngươi…”

“Ngươi nên lo cho bản thân mình đi.” Nói xong, Từ Kha xoay người bước nhanh, chẳng mấy chốc đã vòng qua góc tường cung, biến mất khỏi tầm mắt.

Diệp Do Thanh đứng lặng tại chỗ, chỉ thấy cả lòng ngực bị một tầng u ám đè nặng, nghẹn lại khó chịu.

Đôi môi cắn nhẹ, trong mắt ánh trà càng thêm sâu nặng.

Lúc này, Thập Lý từ xa đi theo cũng nhận ra có điều khác thường, vội vàng chạy tới. Nàng nhìn hướng Từ Kha vừa rời đi, lại nhìn Diệp Do Thanh, ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Tiểu Thanh?”

Diệp Do Thanh không đáp, chỉ xoay người bỏ đi.

“Không ăn sáng sao?” Thập Lý vội chạy theo.

“Không cần.” Giọng Diệp Do Thanh lạnh lẽo.

Sáng sớm, khi đến chùa Bạch Mã, Chu Tử Thu chẳng biết giở thủ đoạn gì, khiến hoàng đế sai thị vệ bao quanh xe liễn của mình, áp giải suốt dọc đường, mãi đến tận khi bước qua cổng chùa mới thôi.

Diệp Do Thanh thầm hiểu Chu Tử Thu đã đề phòng, nên cũng không để tâm nhiều.

Lúc này, Thập Lý vốn luôn bám theo, lại nhỏ giọng thở dài:

“Tiểu Thanh, ngươi không thấy sao? Ngươi đang lo lắng cho Từ Kha.”

Diệp Do Thanh chấn động, vội rút lại ánh mắt khỏi bóng dáng Từ Kha đang dần khuất sau cửa chùa, không nói lời nào.

Chỉ là… thái độ của Từ Kha quả thật kỳ quái, khiến nàng vừa bực vừa ấm ức. Hảo tâm bị coi như lang dạ thú, trong lòng tự nhiên khó chịu.

Nàng nghĩ vậy, rồi ép bản thân dẹp loạn cảm xúc.

Giờ nàng cần lo liệu chính là chuyện hoàng đế tứ hôn. Hoàng đế muốn tác hợp nàng với Vệ nha nội, rõ ràng là muốn khống chế. Sau khi rời hành cung, nàng nhất định phải nghĩ cách bày bố cục sớm.

Thế là nàng theo chỉ dẫn, làm lễ dâng hương như bao người, đến khi xong xuôi mới trở về hành cung. Suốt đường đi, Chu Tử Thu lúc nào cũng có thị vệ vây quanh, còn Yến tiệp dư lúc lướt ngang qua Diệp Do Thanh, trong mắt tràn đầy phẫn hận vì không chiếm được lợi.

Diệp Do Thanh ngấm ngầm cười lạnh: tốt thôi, xem ra Chu Tử Thu đã có sắp xếp cả rồi.

Sau khi trở về hành cung, hoàng đế bận rộn xử lý công việc trong thư phòng, còn những người khác thì được nửa ngày rảnh rỗi.

Thập Lý vẫn giữ thói quen lười biếng, nằm vắt vẻo trên giường Diệp Do Thanh, chẳng chịu ra ngoài.

Cuối cùng, vì giằng co mãi không xong, Diệp Do Thanh đành một mình đi ra thiên điện, dẫm lên hoa rơi, men theo lối nhỏ quanh co để giải sầu, vừa đi vừa suy tính kế hoạch tiếp theo.

Trước khi rời kinh, nàng đã cho người đi dò xét đất phong của Tự Vinh Vương. Những nơi đó hầu hết xa xôi, không nằm trong tầm mắt hoàng thành, quả thật là chỗ đặt chân không tồi.

Sau đó, nàng còn gửi tin cho Bùi Ninh, dặn khi nào xử lý xong việc trong tay thì đến đó cùng nàng.

Nghĩ miên man, bất giác đi xa, đến khi nhận ra hoa rơi dưới chân đã dày, mới phát hiện bản thân đã đi sâu vào hành cung, trước mặt là một khu cung uyển cũ kỹ.

Gọi là cung uyển, nhưng thực ra giống khu dành cho hạ nhân. Hoa rụng lá rơi phủ kín đất, chẳng ai quét dọn, trông tiêu điều thảm hại. Trong vườn mọc đầy cỏ dại, lác đác vài khóm tre bị dây leo vô danh quấn quanh.

Nhìn tường ngói xanh, lầu các chồng điệp, không ai ngờ được giữa hành cung xa hoa lại tồn tại một nơi hoang tàn như vậy.

Diệp Do Thanh biết mình đã đi quá phạm vi thường ngày, liền không tiến sâu thêm, tính quay người trở lại.

Tuy rằng nói chỉ cần ở trong hành cung thì sẽ an toàn, nhưng không ai dám chắc sẽ không xảy ra ngoài ý muốn.

Thế nhưng đúng lúc này, nàng bỗng nghe thấy một tiếng khóc rất nhỏ. Âm thanh kia cực kỳ nhỏ, chỉ cần gió thoảng qua là có thể che lấp, nghe như bị đè nén lại, nhưng khóc đến thê lương vô cùng.

Diệp Do Thanh bỗng khựng bước.

Bớt lo chuyện bao đồng đi, nàng tự nhủ.

Nàng trầm mặc tiếp tục đi lên phía trước, song tiếng khóc phía sau lại dần lớn hơn, lẫn vào đó còn có tiếng nức nở nghẹn ngào, nghe như có người cắn tay mình, cố gắng nhẫn nhịn.

Diệp Do Thanh, sớm muộn gì ngươi cũng sẽ bị chính cái tính mềm lòng này hại chết. Nàng cau mày nghĩ thầm.

Cuối cùng, nàng vẫn từ bỏ giãy giụa, xoay người đi về phía phát ra tiếng khóc. Nàng cố gắng bước nhẹ, nín thở, men theo con đường vòng qua một dãy sân, đi vào khu rừng trúc thưa thớt.

Người nàng nhìn thấy đang khóc là một thiếu niên, trên người mặc bộ quần áo cũ kỹ màu xám, cả người co ro trong góc tường của rừng trúc, ôm gối ngồi sụp xuống. Đôi mắt vốn đen trắng rõ ràng nay vì khóc mà đỏ ngầu.

Thiếu niên đang chìm trong thù hận, mu bàn tay trắng bệch đầy dấu răng.

Lục hoàng tử? Diệp Do Thanh thoáng sững sờ, chớp mắt mấy lần sợ mình nhìn lầm. Nhìn kỹ lại, đúng thật là thiếu niên mà ngày đó nàng đã gặp trong lãnh cung.

Lúc này, thiếu niên đã phát giác có người tới, lập tức bật dậy, đề phòng mà khom lưng, ngẩng đầu nhìn, bày ra thế phòng ngự.

Gió nhẹ thổi qua, bóng trúc lay động, gương mặt Diệp Do Thanh dần hiện rõ.

“Là ngươi...” Thiếu niên lẩm bẩm, rồi chậm rãi thẳng lưng, bàn tay đang đặt ở bên hông cũng buông xuống.

“Lục điện hạ.” Diệp Do Thanh cất tiếng, thấy thiếu niên không còn cảnh giác, nàng mới bước lên chậm rãi đi tới.

Thiếu niên thấp hơn nàng một cái đầu, so với lần trước gặp dường như càng gầy yếu. Lúc này, hắn cúi đầu, lặng lẽ lau đi nước mắt còn vương trên má, không nói một lời.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Diệp Do Thanh hỏi, đưa mắt nhìn trên người hắn, thấy không có vết thương.

“Ta muốn chết.” Giọng thiếu niên nghẹn ngào, tràn đầy tuyệt vọng.

Diệp Do Thanh không hiểu sao hắn lại nói thế, liền nhìn quanh rồi hỏi:

“Điện hạ sao lại ở hành cung này?”

“Kia nữ nhân không cho ta ra khỏi cửa, cũng không cho ta ăn cơm, còn liên tục bôi nhọ ta trước mặt phụ hoàng, lại sai người đánh Lưu a công. Ta nhẫn nhịn không được, liền ra tay với nàng.” Thiếu niên oán hận nói. Trong ánh mắt hắn, thoáng hiện lên sự tàn nhẫn và dữ tợn không hợp với tuổi tác.

“Là... Yến tiệp dư?”

“Ừm.”

“Còn Lưu a công là ai?”

“Nguyên là nội thị bên cạnh mẫu thân ta. Sau khi mẫu thân bị giáng vào lãnh cung rồi phát điên, ông ấy vẫn luôn chăm sóc ta.” Thiếu niên nói, rồi ngã người ngồi xuống, vùi mặt vào đầu gối.

Xem ra lần này là bị mượn cớ đưa ra khỏi cung, chỉ để làm vật hi sinh cho hậu cung tranh đấu sau này.

Diệp Do Thanh nhìn thiếu niên trước mặt, lòng dâng lên niềm thương xót, lại hỏi:

“Nhưng rời khỏi hoàng cung, vì sao điện hạ lại nói mình không sống được bao lâu?”

Thiếu niên giật giật mái tóc rối, ngẩng đầu nhìn nàng, nước mắt lại tuôn xuống:

“Sau khi đến hành cung một thời gian, ta liền mắc bệnh lạ, mỗi ngày đều chảy máu...” Giọng hắn khàn khàn run rẩy, nói ra thật khó khăn.

Mỗi ngày đều chảy máu? Sắc mặt Diệp Do Thanh thoáng nghiêm lại:

“Ở đâu?”

Thiếu niên lập tức đỏ bừng mặt, liên tục lắc đầu, không chịu nói.

Trong đầu Diệp Do Thanh bỗng lóe sáng. Nàng bước tới hai bước, chìa tay ra, dịu giọng:

“Đứng lên, để ta xem thử.”

Đôi mắt phượng lạnh lùng, làn da trắng, môi đỏ, thoạt nhìn xa cách ngàn dặm, nhưng lúc này giọng nàng lại hết mực dịu dàng, khiến người ta không kìm được mà muốn tin tưởng.

Thiếu niên chần chừ một lúc, rồi chậm rãi đưa tay đặt vào tay nàng, để nàng kéo dậy.

“Quay người lại.” Diệp Do Thanh khẽ nói.

Thiếu niên do dự hồi lâu, cuối cùng mới chậm rãi xoay người. Chỉ thấy ở phần mông, trên quần áo đã thấm ra một mảng máu lớn.

Ánh mắt Diệp Do Thanh trợn tròn, trong lòng như có tiếng sét đánh ngang tai.

“Sao vậy?” Thiếu niên cảnh giác hỏi, lùi lại hai bước.

“Ngươi sẽ không chết đâu.” Diệp Do Thanh chỉ bình thản đáp. Dù trong lòng chấn động kịch liệt, nàng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh.

Một vị hoàng tử giả nam, thế mà có thể sống trong thâm cung lâu nay mà chưa từng bị ai phát hiện. Đứa trẻ này phải giỏi ngụy trang đến mức nào. Huống chi bên cạnh nàng chẳng có trưởng bối nữ nhân nào, còn chuyện nguyệt sự trong cổ đại lại là điều cấm kỵ, không ai dám nhắc tới, càng khó có thể biết.

Diệp Do Thanh không khỏi thầm may mắn thay cho nàng – may mắn là nàng chưa có kinh nguyệt ngay khi còn ở trong cung, nếu không thân phận nữ nhi e rằng sớm bại lộ.

“Thật sao?” Đôi môi tái nhợt của thiếu niên run rẩy.

Diệp Do Thanh gật đầu, ôn nhu nói:
“Ngươi ở đâu? Ta sẽ dạy ngươi cách xử lý.”

Một nén nhang sau, Diệp Do Thanh đã cùng nàng đứng trong căn phòng nhỏ. Trên vách tường có nhiều khe nứt, nhưng được dọn dẹp sạch sẽ. Bên cạnh còn có một lão nhân tóc hoa râm, lưng còng, tay cầm gậy.

“Lưu a công, người ra ngoài trước đi.” Thiếu niên nói.

Lão nhân liếc nhìn Diệp Do Thanh, rồi mỉm cười với thiếu niên, sau đó nghe lời bước ra khỏi phòng.

Diệp Do Thanh tìm được một ít vải vụn dùng để khâu vá, lại lấy kim chỉ, nhanh chóng khâu thành những miếng dày hình chữ nhật. Sau đó nàng khâu thêm bốn dải dây, đưa cho thiếu niên.

Thiếu niên tò mò nhận lấy, xoay qua xoay lại nhìn ngắm.

“Cái này giặt sạch, phơi khô rồi buộc vào người là được.” Diệp Do Thanh vừa nói vừa làm mẫu động tác thắt quanh người.

Thiếu niên đỏ bừng mặt.

“Không cần ngượng ngùng, nữ tử nào cũng đều như thế. Sau này nếu có điều kiện, những lần trước có thể dùng thêm bông, hiệu quả sẽ càng tốt.” Diệp Do Thanh nói, “Mỗi tháng một lần, bảy ngày sau thì không cần phải buộc chặt nữa.”

Thiếu niên cầm lấy vật kia, trong chốc lát liền lúng túng tay chân, giọng nàng run run:

“Ngươi… ngươi biết sao?”

“Đúng vậy.” Diệp Do Thanh đáp, ánh mắt sáng rực, “Nhưng ta sẽ giữ bí mật cho ngươi. Thứ này tuyệt đối không thể để bất kỳ ai khác nhìn thấy.”

Thiếu niên vội nhét miếng vải nguyệt sự vào trong ngực, gật đầu liên tục.

“Ta phải đi rồi.” Diệp Do Thanh nhìn giờ, nhỏ giọng nói. Nàng xoay người mở cửa, lại nghe thiếu niên gọi sau lưng:

“Cảm ơn.”

Diệp Do Thanh không đáp, dáng người cao gầy đã nhanh chóng biến mất trong cơn gió mùa hè.

Nhật tử trong hành cung vẫn cứ chảy trôi như nước, sáng sớm mỗi ngày Diệp Do Thanh đều theo đoàn ngựa xe lên núi bái Phật. Lúc đầu nàng còn căng thẳng đề phòng sẽ xảy ra biến cố, nhưng thấy chẳng mấy ngày nữa là có thể hồi kinh, mà Chu Tử Thu bên người lúc nào cũng có thị vệ canh giữ, còn nhan sắc của Yến tiệp dư thì mỗi ngày một thêm héo úa, nàng mới dần an tâm.

Nếu không có gì bất ngờ, hành trình ở hành cung sẽ yên ổn trôi qua.

Buổi chiều thì khác, nàng thường phải né tránh Vệ nha nội. Có lẽ là do hoàng đế hạ lệnh, vị nam nhân kia vô cùng cố chấp, hễ có dịp lại đến tận cửa cầu kiến. Diệp Do Thanh chỉ còn cách giả vờ đi dạo khắp vườn, mấy ngày trôi qua mà chưa từng chịu để hắn nói được một câu.

Nàng cũng không lại cùng Từ Kha nói chuyện.

Hôm ấy, ánh ban mai rọi qua song cửa sổ. Diệp Do Thanh vẫn như thường lệ, dùng bữa sáng xong thì cùng đoàn ngựa xe lắc lư lên núi. Khác chăng là hôm nay hoàng đế cũng đi, tiến vào Phật đường tế bái.

Tinh nhuệ thị vệ vây chặt khắp ngôi chùa, tiếng chuông ngân vang vọng khắp, như gõ thẳng vào tâm can.

Diệp Do Thanh cùng Thập Lý đứng nhìn từ xa, thấy hoàng đế đứng dậy, đưa tay kéo Chu Tử Thu, cúi người nói điều gì bên tai nàng. Mỹ nhân kia dáng vẻ uyển chuyển mê người, nhưng nụ cười trên mặt lại quá mức giả tạo.

Diệp Do Thanh cảm giác trong khoảnh khắc, sát khí từ Thập Lý ở cạnh mình chợt lóe lên. Khi nàng quay đầu nhìn, trên gương mặt vốn vẫn bình thường ấy đã hoàn toàn vô biểu tình.

Phật điện uy nghiêm, cao chừng mấy trượng, trong đó tượng Phật khổng lồ từ cửa nhìn vào, như thương xót trời đất, nhìn xuống chúng sinh.

Diệp Do Thanh ngẩng đầu, thoáng thất thần.

“Hoàng đế đi rồi.” Thập Lý bỗng lên tiếng.

Diệp Do Thanh ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy có người bước nhanh theo sau bẩm báo điều gì, còn hoàng đế thì gấp rút xuống núi, dường như phải xử lý việc khẩn. Chẳng bao lâu đã lên xe mà đi trước.

Công chúa, hoàng tử cùng cận thần còn lại thì tốp năm tốp ba đi xuống hàng trăm bậc thang ngoài chùa. Dưới bậc thang là đường núi, Diệp Do Thanh cùng Thập Lý cũng vội bước nhanh hơn.

Lúc này, đa số thị vệ đều đã theo hoàng đế rời đi, chỉ còn lại một ít lác đác quanh đây.

Diệp Do Thanh bỗng thấy khó thở, núi rừng xung quanh quá mức yên tĩnh, đến nỗi chẳng nghe được tiếng chim, dự cảm bất thường dâng trào.

Quả nhiên, chưa kịp ra khỏi cửa chùa, nàng liền nghe tiếng gió xé rít bên tai, một mũi tên phóng thẳng vào đám người. Đám thị vệ lập tức loạn thành một đoàn, kêu lớn:

“Mau, bảo vệ các vị chủ tử!”

Tình cảnh trở nên hỗn loạn, không rõ từ đâu mà vô số người lao ra, che khuất tầm mắt của Diệp Do Thanh.

Cùng lúc đó, tiếng vó ngựa từ xa dồn dập vang tới. Diệp Do Thanh mắt thoáng ngừng lại, theo bản năng hét lớn:

“Từ Kha, cẩn thận!”

Chỉ thấy một con khoái mã như từ trên trời lao xuống, xông vào giữa đám người và thị vệ. Trên lưng, kẻ bịt mặt giơ móng vuốt sắc bén, nhắm thẳng yết hầu Chu Tử Thu.

Thập Lý trong nháy mắt lao tới, thân ảnh nhanh hơn cả tuấn mã, gần như hóa thành tàn ảnh. Nhưng khoảng cách vẫn còn chênh lệch, Chu Tử Thu sắp bị bắt đi.

Ngay lúc đó, Từ Kha bất ngờ động thân. Ở khoảnh khắc kẻ hắc y chạm được đến Chu Tử Thu, nàng dùng một tay đẩy mạnh Chu Tử Thu ra.

Biến cố quá nhanh, Diệp Do Thanh không kịp phản ứng, chỉ thấy hắc y nhân vung tay tóm lấy áo Từ Kha, nhấc nàng lên ngựa rồi phóng thẳng vào rừng núi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...