[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn
Chương 44: Cùng rơi xuống đất
Xe ngựa vẫn còn chấn động, bên trong thùng xe lại tĩnh lặng như chết. Diệp Do Thanh có thể cảm nhận rõ cơ thể mềm mại của Từ Kha cứng đờ lại như khúc gỗ, mà chính nàng thì cũng chẳng chạy đi đâu được.Chết tiệt.Vốn luôn tự nhận là nho nhã, Diệp Do Thanh lại thấp giọng buông ra một câu thô tục.Thời gian thực ra không lâu, nhưng với Diệp Do Thanh thì giống như cả thế kỷ. Một bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, giọng nói của Từ Kha từ phía sau vang lên:“Ngươi…”Mặt Diệp Do Thanh lập tức đỏ bừng. Nàng ho một tiếng, cố tỏ ra bình tĩnh.“Không sao.”Nói rồi, nàng chống tay lên mui xe, nhanh chóng đứng dậy như thể có sức mạnh vô hình nâng lên.Bên ngoài, thị vệ đã kéo mạnh dây cương, nhưng con ngựa hình như đã kinh hãi. Dù hàm thiếc siết chặt khiến nó thở gấp, nó vẫn nhảy dựng, giãy giụa, móng trước nhiều lần giơ cao, khiến xe ngựa phía sau lắc lư dữ dội, bánh xe nghiêng trái ngả phải, tựa như sắp vỡ tung bất cứ lúc nào.Xe ngựa lao vun vút, trước mặt lại là gồ ghề ổ gà còn sót lại từ năm trước. Diệp Do Thanh lập tức quyết đoán, đưa tay về phía Từ Kha.“Đưa tay đây!”Từ Kha khựng lại, rồi vẫn nghe lời, đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay Diệp Do Thanh. Diệp Do Thanh kéo mạnh nàng về phía cửa xe, đúng lúc xe sắp đâm vào ổ gà lớn, liền hét lớn:“Nhảy!”Ngay khi đó, Diệp Do Thanh nghe tiếng rầm dữ dội, thân xe vỡ vụn, bụi đất tung mù mịt, những mảnh gỗ văng khắp nơi hòa lẫn với đất cát bay che trời lấp đất.Theo bản năng, Diệp Do Thanh ôm chặt nữ tử trong lòng. Đồng thời, nàng cũng cảm nhận được cánh tay yếu mềm kia vòng chặt lấy mình. Vì kinh hãi, Từ Kha không khống chế được lực, gần như cả người dán sát vào ngực Diệp Do Thanh.Cơ thể nữ tử mềm mại, vừa ấm áp vừa nặng trĩu.Hai người như đã đoán trước, cùng nhau ngã xuống đất. May mắn thay, phía dưới là đống lúa mạch chồng chất, không quá cứng rắn. Cả hai lăn vài vòng rồi mới dừng lại trong lớp bụi mù.Bụi đất khiến người ta sặc sụa, thân hình cả hai bị che khuất trong lúa mạch, Từ Kha ngã đè lên người Diệp Do Thanh, bị đôi tay mềm mại nhưng hữu lực của nàng giữ chặt vai lưng và eo.Khuôn mặt trắng nõn của Từ Kha dính một chút bụi bẩn, chẳng còn tinh xảo hoàn mỹ như thường, nhưng đôi mắt phong tình vẫn sáng ngời, lúc này tựa như ngập tràn cảm xúc khó nói.Nàng thở dài, rồi lại vùi mặt vào ngực Diệp Do Thanh, dường như muốn tận hưởng cái ôm này thêm một chút.“Nhị vị cô nương!”Đúng lúc ấy, vài tên thị vệ vội vã chạy đến. Nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, tất cả đều ngây người, không ai dám đưa tay ra đỡ.Diệp Do Thanh quay mặt sang một bên, nhổ ra cọng cỏ chẳng biết chui vào miệng khi nào, sau đó chống tay ngồi dậy. Nữ tử trong ngực nàng cũng vội buông tay, lảo đảo đứng dậy tránh sang một bên.Khoảnh khắc cánh tay trống rỗng, Diệp Do Thanh ngẩn ra. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía đống đổ nát: xe ngựa đã vỡ vụn không còn hình dạng, chỉ còn vài mảnh bánh xe và ván gỗ rải rác. Con ngựa kinh hãi kia thì hí vang, tung bốn vó chạy xa dần.“Nhị vị cô nương có bị thương không?” Một thị vệ hoảng hốt hỏi.“Không sao.” Diệp Do Thanh lau bụi trên mặt, đứng lên, định chìa tay kéo Từ Kha, nhưng phát hiện nàng đã tự đứng, đang phủi sạch lớp bụi đất trên váy áo.Hai người quay lại quan đạo, dáng vẻ chật vật, quần áo lấm lem, may mắn là không ai bị thương. Đặc biệt là Từ Kha, bộ váy lụa nhạt màu đã rách tả tơi.Chu Tử Thu vốn đang nóng ruột chờ ven đường, thấy Từ Kha bình an liền thở phào, vội cho tỳ nữ khoác áo ngoài lên người nàng, rồi ôm vai, lạnh giọng quát thị vệ:“Các ngươi chuẩn bị ngựa kiểu gì? Để nhị vị cô nương hoảng sợ đến thế này!”Tuy nàng là mỹ nhân, nhưng lúc trừng mắt lên lại có khí thế uy nghiêm khiến đám thị vệ khiếp sợ, không dám đáp. Tất cả đồng loạt quỳ xuống, vừa định biện giải thì một giọng nữ khác vang lên, cắt ngang.“Con ngựa chẳng qua bị kinh hãi, nào đáng để Quý phi nổi giận đến vậy?”Chu Tử Thu nghe thế, ánh mắt thoáng hiện vẻ chán ghét, chậm rãi xoay người. Giọng nói kia phát ra từ chiếc long liễn. Từ bên trong, một bàn tay ngọc trắng muốt vươn ra, đeo đầy vòng ngọc lấp lánh.Tiếp đó, bóng dáng nữ tử hiện rõ: y phục gấm vóc lộng lẫy, từng sợi kim tuyến quấn thành hình chim tước, đồ trang sức châu báu rực rỡ. Chỉ cần nhìn viên phỉ thúy xanh ngọc trên trán nàng, liền biết giá trị xa xỉ cỡ nào.Một cơn cảm giác quen thuộc lẫn bài xích dâng lên trong lòng Diệp Do Thanh. Nàng ngẩn ra, rồi nhìn kỹ lại.Không sai, khuôn mặt này chính là cô nương kiêu ngạo, ngang ngược năm xưa từng dẫn đầu lăng nhục Từ Kha. Họ Yến!Hiện giờ lại trở thành phi tử trong cung, ngồi trên long liễn của Hoàng đế, đủ thấy được sủng ái đến mức nào.Diệp Do Thanh lập tức nhìn về phía Từ Kha. Quả nhiên, ánh mắt Từ Kha lạnh lẽo đến cực điểm.“Yến tiệp dư nói gì vậy? Con ngựa này vốn thuộc về hai vị cô nương, hôm nay đã gây rối loạn, ngày mai chẳng biết có làm hỏng xe ngự giá của Hoàng thượng hay không. Nếu không nghiêm trị, há chẳng phải coi thường uy nghiêm hoàng gia?” Chu Tử Thu nhếch môi cười, nói chậm rãi.“Được rồi. Tra xem ai quản ngựa, cách chức là được. Kiểm tra lại xe cộ, rồi nhanh chóng khởi hành.” Giọng nói mất kiên nhẫn của Hoàng đế từ trong xe vang lên.“Thần tuân chỉ!” Mặt dài nội thị ngoài xe vội vã khom người nhận lệnh, rồi hấp tấp lui xuống.Yến tiệp dư đảo mắt nhìn Chu Tử Thu từ đầu đến chân, sau đó dừng lại trên người Từ Kha, ánh nhìn đầy châm chọc, khó chịu. Nàng che miệng cười.“Nếu Thánh thượng đã nói vậy, thiếp tất nhiên nghe theo.”Nói rồi, nàng trừng mắt liếc Từ Kha thêm một cái, xoay người trở lại xe.Diệp Do Thanh nhìn bóng lưng Từ Kha, trong lòng có chút lo lắng. Nhìn kẻ từng sỉ nhục mình năm xưa nay lại đứng trước mặt mà không bị trừng phạt, ngược lại vẫn còn khiêu khích, thật khiến người khó chịu. Nhưng Từ Kha lại không hề quay đầu nhìn nàng.“Diệp cô nương, đa tạ.” Trái lại là Chu Tử Thu quay sang nói với nàng, vẻ như còn muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi, rồi cùng Từ Kha bước lên cỗ xe ngựa của nàng.“Diệp cô nương!” Vị Vệ nha nội kia đột nhiên thò đầu ra, mặt đầy tươi cười vẫy tay chào nàng.Diệp Do Thanh chỉ liếc hắn một cái rồi mặc kệ, xoay người đi về phía cỗ xe ngựa cuối cùng, vén rèm bước lên chiếc xe dành cho bọn tỳ nữ. Thập Lý thấy nàng thì xích sang một bên, chừa cho nàng một chỗ ngồi.Bên ngoài bận rộn kiểm tra xong, đoàn xe lại một lần nữa khởi hành. Bởi lo sợ đến tối vẫn không kịp vào thành Lạc Dương, nên tốc độ cũng được thúc gấp hơn nhiều. Ngoài cửa sổ, cây cối cỏ dại vùn vụt lùi về phía sau.Từ lúc Diệp Do Thanh bước lên xe, mấy tỳ nữ khác liền liên tục đưa mắt ra hiệu cho nhau. Đến khi nghỉ ngơi, bọn họ nhân cơ hội đồng loạt đi sang xe khác, để lại trong xe chỉ còn lại Diệp Do Thanh và Thập Lý.“Ngươi nhìn thấy nàng chưa?” Diệp Do Thanh hạ giọng hỏi.Thập Lý không trả lời, chỉ gật đầu, đầu tựa vào cửa sổ. Tấm rèm thỉnh thoảng bị gió hất tung, ánh mặt trời rọi xuống khiến đôi mắt nhạt sắc của nàng lúc sáng lúc tối, lại bị bóng mờ che khuất.Diệp Do Thanh thật sự không hiểu nổi loại tình cảm ấy. “Ngươi muốn… đi gặp nàng không?” Nàng hỏi tiếp.“Kiến hám cây, sao có thể lay động được?” Thập Lý đáp, “Chim sẻ tiểu tiện cũng tự cho là mưa lớn. Thà cứ vậy, ở xa xa nghe đôi chút tin tức thôi.”Diệp Do Thanh nhìn nàng, trong lòng có muôn vàn lời nhưng lại chẳng thốt nên câu.Thập Lý nhất định vẫn còn thích Chu Tử Thu, nàng nghĩ. Nếu không, nàng đã chẳng chịu làm kẻ ăn mày suốt bảy năm ở kinh thành. Với bản lĩnh trà trộn giang hồ của nàng, ít ra cũng chẳng đến nỗi phải chịu cảnh cơm không đủ ăn.“Kiến tuy nhỏ nhưng tất sẽ ham cây, huống hồ, kiến cũng không mãi là kiến.” Diệp Do Thanh nói.“Tiểu Thanh, ta không biết ngươi đang toan tính điều gì, nhưng có thể nhìn ra ngươi không cam chịu ở lại đây.” Thập Lý thẳng lưng ngồi dậy, thở dài một hơi, “Vừa rồi ta nghe bọn tỳ nữ nói, hoàng đế mang ngươi đi cùng với vị Vệ nha nội kia, hẳn là có ý muốn tác hợp, tiện bề sau này ban hôn.”“Nguyện cho ngươi tâm tưởng sự thành, đừng đi vào vết xe đổ của ta.” Thập Lý vỗ nhẹ vai Diệp Do Thanh.Diệp Do Thanh gật đầu, hừ một tiếng: “Tên nam nhân đó không phải người tốt. Nếu ta đoán không lầm, chuyện cỗ xe mất khống chế khi nãy là do hắn giở trò.”Nếu không có người động tay động chân, xe ngựa của hoàng gia sao có thể yếu ớt đến thế? Vệ nha nội chắc hẳn là muốn cùng nàng “chung hoạn nạn”, diễn màn anh hùng cứu mỹ nhân. Nào ngờ lại bị Từ Kha chen ngang.Âm hiểm. Diệp Do Thanh cau mày nghĩ.Xa giá một đường như bay, cuối cùng cũng kịp tới ngoài thành Lạc Dương trước khi mặt trời lặn. Khi đến hành cung bên chùa Bạch Mã trên núi, bốn phía rừng núi đã tối om, chỉ còn lại bóng cây lay động.Hành cung tuy không thể so với hoàng cung, nhưng cũng chạm trổ cầu kỳ, nhà cửa san sát, trong đêm đèn đuốc sáng trưng, vì nghênh giá hoàng đế mà vừa mới được tu sửa tân trang lại.Tiếng chuông từ tháp cổ trên núi ngân vang, dội khắp núi non, vọng khắp trời đất, kinh động cả bầy chim rừng.Hoàng đế đã được quần thần vây quanh đi về cung điện lớn nhất để nghỉ ngơi. Diệp Do Thanh cùng Thập Lý đi theo một lão cung nhân được phân phó sắp xếp chỗ ở, một đường nghe tiếng thú rừng gầm gào vọng lại.Nơi này quá nguy hiểm, Diệp Do Thanh nghĩ. Dù xung quanh toàn là tinh binh hoàng gia, dưới núi lại là đại thành Lạc Dương, đủ để bảo đảm trong cung an toàn, nhưng chỉ cần có kẻ một mình rời hành cung, thì dễ tưởng tượng sẽ gặp phải chuyện gì.Nàng lại nhớ tới giấc mộng kia, bất giác thấy đau đầu.May mà đêm đó mọi người đều mệt mỏi, hoàng đế cũng không phê tấu chương, sớm lui về nghỉ. Một đêm trôi qua bình an vô sự. Diệp Do Thanh tuy ngủ không yên, nhưng cũng coi như ngon giấc.Sáng hôm sau, so với Biện Kinh còn náo nhiệt hơn vài phần, chim hót đã đánh thức Diệp Do Thanh. Nàng mở mắt, xoay người. Ngoài cửa sổ mới chỉ tờ mờ sáng, ánh mặt trời nhạt nhòa chỉ vừa đủ soi bóng hoa ngoài song cửa.Trên giường bên cạnh, Thập Lý đã tỉnh từ lâu, đôi mắt mở trừng trừng nhìn ra cửa sổ.Diệp Do Thanh ngáp một cái, bò dậy thay đồ rửa mặt. Không có Cầm Tâm giúp đỡ, động tác trở nên vụng về, xoay trở mãi mới xong.Cửa bị gõ. Diệp Do Thanh liếc sang Thập Lý.Thập Lý tặc lưỡi, dáng vẻ lười biếng khi nãy lập tức biến mất, vai thẳng, eo dài, nàng cúi xuống sửa lại giày thêu rồi bước nhanh ra mở cửa.Ngoài cửa là vị lão cung nhân hôm qua, cúi đầu nói: “Diệp cô nương, trong hoa viên có thiết yến, mời cô nương tới dự. Dùng cơm xong sẽ có xe đưa cô nương lên núi, cùng Thánh Thượng tới chùa Bạch Mã dâng hương. Việc này ngày nào cũng phải làm.”“Ngày nào cũng phải đi dâng hương?” Diệp Do Thanh hỏi.“Vâng, đây là quy củ.” Lão cung nhân đáp.“Ta đã biết, đa tạ.” Nàng gật đầu, quay sang trao đổi ánh mắt với Thập Lý.Nếu có người muốn ra tay với ai, núi rừng hoang vu bốn bề, trên đường đi chính là cơ hội tốt nhất.Nhưng nếu không bàn chuyện khác, thì không khí hành cung thật sự rất trong lành, ngập tràn hương đất rừng núi. Gió đầu hạ nóng nực, sau khi đi qua từng tầng bóng cây che phủ lại trở nên mát rượi.Diệp Do Thanh men theo con đường lát đá được cung nhân dẫn dắt, ngắm nhìn lâm viên ngay ngắn mà vẫn phảng phất hơi thở thiên nhiên. Tới khi ra ngoài hoa viên, bên cạnh có một hồ nhỏ, trong hồ thả vài con cá chép đỏ. Trên mặt hồ có bắc một cây cầu đá, lan can được làm thấp để tăng vẻ mỹ quan.“Tiểu Thanh, kia chẳng phải là Từ Kha sao?” Thập Lý bất chợt giữ chặt nàng, chỉ vào chỗ bóng tùng bên bờ hồ, “Đối diện kia, chẳng phải chính là vị yến tiệp dư từng bị ngươi nói là đã khi dễ ngươi?”“Ở đâu?” Diệp Do Thanh lập tức ngẩng mắt nhìn theo.Quả nhiên, bên hồ nước, Diệp Do Thanh trông thấy hai nữ tử đứng đối diện nhau.Một người vận cẩm y hoa phục, y phục lộng lẫy đến mức còn sang trọng hơn cả quý phi. Áo ngoài thêu dệt, đính vàng nạm ngọc, toàn thân như dát châu báu. Trên đầu nàng cắm đủ loại trâm cài nhiều màu, chất chồng như một ngọn núi nhỏ, chỉ nhìn thôi cũng khiến người ta thấy nặng nề, ngột ngạt.Người còn lại là Từ Kha. Nàng đang nói gì đó, chung quanh mấy tỳ nữ vây kín, thoạt nhìn như lâm vào tình cảnh nguy hiểm.“Mau đi!” Diệp Do Thanh chẳng kịp nghĩ ngợi, chỉ cảm thấy tim thắt lại, vội bước nhanh vòng qua chiếc kiều phía trước.Khi lại gần, liền nghe rõ lời qua tiếng lại.Chỉ thấy Yến tiệp dư ngẩng cao cổ, nhìn chằm chằm Từ Kha, giận dữ quát:“Thủ vệ nói, ban đêm chỉ có ngươi đi ngang hoa viên! Mau giao đồ ra đây, đừng để ta phải mời rượu không uống, lại thích uống rượu phạt!”“Yến tiệp dư sao lại một mực nhận định là ta?” Giọng Từ Kha mềm mại, môi anh đào cong cong.“Không hổ là cùng một dạng tiện chủng như Chu Tử Thu, từ xưa đến nay chỉ biết trộm cắp, đoạt lấy. Chu Từ Kha, chẳng lẽ ngươi quên rồi? Năm xưa ngươi đã từng quỳ gối dưới chân ta, dập đầu ngay dưới mũi giày ta! Nay lại dám không biết trời cao đất dày sao?”“Từ Kha cả đời này sẽ không dám quên.” Từ Kha cười, trong mắt thoáng lóe lên một tia lạnh lẽo, sau đó hòa giọng:“Nhưng tiệp dư không có chứng cứ, cũng không thể tùy tiện bôi nhọ người vô tội.”“Trong sạch?” Yến tiệp dư dường như tức đến run người, đang định nói tiếp thì phía sau vang lên một giọng nói thanh đạm, cắt ngang lời nàng.“Từ Kha.” Là Diệp Do Thanh. Nàng chậm rãi bước tới, chen vào giữa hai người.Dáng người nàng thon dài, ánh mắt lạnh buốt. Chỉ cần đứng đó, vài tỳ nữ đã vô thức lùi về sau.Hai mắt Từ Kha thoáng trợn to.“Diệp Do Thanh?” Yến tiệp dư siết chặt khăn trong tay, thấp giọng gọi.“Thần nữ bái kiến Yến tiệp dư.” Diệp Do Thanh mỉm cười, chắp tay.Yến tiệp dư dường như không muốn để chuyện này truyền ra ngoài, nàng không đáp lời Diệp Do Thanh, chỉ hung hăng lườm Từ Kha một cái, rồi phẩy tay, dẫn theo đám tỳ nữ rầm rộ rời đi.Diệp Do Thanh khẽ xoay người, nhìn Từ Kha, hỏi: “Nàng ta vì sao lại oan uổng ngươi?”“Ngươi bây giờ… liền tin ta như vậy sao?” Lông mi cong dài nhẹ run. Từ Kha bỗng dưng hỏi một câu chẳng đầu chẳng đuôi.Diệp Do Thanh chạm ánh mắt nàng, thoáng lặng đi, chỉ “ừ” một tiếng.“Nhưng đồ… thật sự là ta lấy.” Từ Kha cụp mắt xuống, rồi lại ngẩng lên, bàn tay nhẹ kéo góc áo Diệp Do Thanh, giọng trở nên mềm đi.“Ngươi không nên tin ta.”