[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn
Chương 46: Tìm được ngươi
Mọi người thấy cảnh tượng ấy liền kinh hoảng thất thố, tiếng thét chói tai hỗn loạn tràn ngập bốn phía. Đám thị vệ vội vã che chắn công chúa, hoàng tử cùng các phi tần, kết thành một vòng bảo vệ. Chỉ nghe kẻ cầm đầu gân cổ hô lớn, sai thuộc hạ lập tức quay về hành cung bẩm báo hoàng đế, đồng thời điều thêm nhân thủ tới đây.Trong cảnh rối loạn, Chu Tử Thu suýt ngã, được Thập Lý kịp thời giữ lấy. Nàng rõ ràng chưa nhận ra Thập Lý, gương mặt xinh đẹp tái mét tràn đầy sợ hãi, trong miệng không ngừng kêu gào, chỉ tay về phía rừng núi, như muốn người ta đi cứu Từ Kha.Nhưng đám thị vệ chỉ lo vây quanh bảo hộ, tuyệt không có ai dám bước chân vào rừng.Trong lòng Diệp Do Thanh chợt căng chặt, nàng đẩy phắt những kẻ chắn đường, vài bước lao tới trước, chăm chú nhìn vào cánh rừng rậm tối om. Bên trong đã sớm khôi phục tĩnh lặng.“Các ngươi sao còn đứng yên! Nếu Từ Kha xảy ra chuyện gì, ta sẽ lấy mạng các ngươi!” Chu Tử Thu đã hoàn toàn mất đi lý trí, thân thể mảnh mai va chạm kịch liệt vào vòng vây thị vệ, nhưng một nữ nhân sức lực hữu hạn, động tác chẳng khác nào lay núi, không khởi nổi chút gợn sóng nào.Đám thị vệ vẫn không lay chuyển, chỉ cúi đầu đáp:“Nương nương bớt giận. Chúng thuộc điện tiền tư vệ, nhiệm vụ hàng đầu là bảo hộ an toàn cho hoàng tử, công chúa cùng nương nương. Hiện giờ nguy cơ chưa giải trừ, chúng thuộc hạ không thể rời đi.”“Đồ ngu xuẩn! Các ngươi định trơ mắt nhìn nàng chết sao!” Chu Tử Thu gào lên, đôi mắt phượng đã đẫm lệ, giọng lạc đi: “Từ Kha… cầu xin các ngươi…”Diệp Do Thanh cau mày thật chặt, định lao thẳng vào. Cùng lúc ấy, Thập Lý giấu trong đám đông bất ngờ lao ra, chẳng ai nhìn rõ nàng đã ra tay thế nào, chỉ thấy một gã thị vệ cưỡi ngựa ngã lăn xuống vệ đường. Thập Lý dứt khoát xoay người, nhảy lên ngựa.“Sư phụ!” Diệp Do Thanh thừa cơ chen tới, trầm giọng nói, tay nắm chặt cánh tay Thập Lý: “Để ta đi. Đột kích thất bại, nơi này e rằng còn loạn nữa.”Ánh mắt Thập Lý sâu thẳm, dồn dập nói: “Trong rừng nguy hiểm, ngươi”“Chỉ một tên, ta ứng phó được.” Diệp Do Thanh đáp gọn.Không ngờ Thập Lý hành động nhanh như chớp, lời vừa dứt, eo Diệp Do Thanh đã bị đẩy mạnh, cả người bay lên, đáp vững vàng trên lưng ngựa.Cảm giác xa lạ và hoảng loạn lập tức ập đến, nàng vừa mở miệng kêu “Ta không biết cưỡi...”, con ngựa đã hí vang một tiếng dài. Thập Lý vỗ mạnh vào mông ngựa, thân thể cường tráng của con vật liền bốn vó phóng như bay, lao thẳng vào rừng sâu.Diệp Do Thanh suýt hét to, vội cúi người, ôm chặt lấy dây cương, gần như dán cả người vào cổ ngựa. Bờm ngựa tung bay che kín tầm mắt, sức nảy dữ dội khiến dạ dày nàng lộn nhào liên hồi.Nàng thầm nghiến răng: Nếu ta có ngã chết vì cưỡi ngựa, nhất định phải tìm Thập Lý đền mạng!Trong rừng âm u, ánh sáng chỉ lác đác xuyên qua kẽ lá, mặt đất cỏ dại và cành khô chằng chịt, con đường mòn của thợ săn gập ghềnh che chắn tầm mắt.Thỉnh thoảng đưa tay gạt lá, mu bàn tay trắng nõn liền rách xước, lưu lại vệt máu mảnh. Chẳng mấy chốc nàng đã tiến sâu vào rừng. Bỗng phía trước hiện ra một thân cây to lớn chắn ngang, chỉ còn cách trong gang tấc.Tim Diệp Do Thanh thắt lại, nàng lập tức giơ tay, bàn tay vừa chạm lớp vỏ sần sùi thì thân thể đã bật lên, cả người xoay vòng trong không trung, sau đó hai chân chạm đất vững vàng.May nhờ thân thể này có căn cơ võ nghệ, bằng không chỉ sợ nàng đã mất mạng. Toàn thân toát mồ hôi lạnh, trong lòng vẫn còn run sợ.Cùng lúc ấy, sâu trong rừng, con ngựa chiến đã chẳng biết đi đằng nào. Gã bịt mặt kéo chặt Từ Kha bằng một tay, tay kia nắm trường đao, hung hăng chém loạn vào cành cây cản đường.“Hừ, đồ phiền toái!” Hắn vừa chửi rủa vừa phát tiết, chém loạn vài nhát vào thân cây, sau đó mạnh bạo xô Từ Kha khiến nàng suýt ngã.“Ngươi chính là quý phi gì đó sao? Đường đường quý phi mà thành ra thế này, đúng là mất mặt.” Gã bịt mặt mắng nhiếc, vừa lôi Từ Kha vừa xông đi.Khuôn mặt Từ Kha trắng bệch, răng cắn chặt môi dưới, lạnh giọng:“Ngươi nhìn kỹ lại sẽ rõ.”Người bịt mặt khựng bước, hung hăng đẩy nàng ngã xuống đất, rồi rút trong ngực ra một bức họa, cẩn thận so sánh với dung nhan nàng. Trong tranh, môi đỏ tươi, sống mũi thẳng cao, gương mặt trái xoan xinh xắn đầy khí chất.“Hừm, rất giống. Chỉ có đôi mắt là khác.” Hắn khàn giọng lẩm bẩm.“Tranh vẽ luôn có sai sót.” Từ Kha đáp, giọng run nhưng lời vẫn rõ ràng.Gã bịt mặt ngờ vực hồi lâu, gãi đầu, rốt cuộc cũng cất bức họa đi.“Thôi. Xem ra quý phi này không có phúc phần. Đợi huynh đệ ta đến, tự nhiên sẽ có kẻ nhận ra ngươi.”Nói xong, hắn lại kéo Từ Kha đi sâu vào rừng.Từ Kha cúi thấp đầu, che giấu nỗi sợ hãi trong đáy mắt, hít một hơi thật sâu.Nàng biết rõ gã bắt nhầm người. Bọn chúng dường như có điều ước hẹn, cần phải “nghiệm chứng” mới dám ra tay. Chỉ cần nàng tạm thời giả vờ là công chúa, sẽ còn được giữ mạng.Nếu bị phát hiện nàng không phải là Chu Tử Thu, chắc chắn sẽ lập tức bị xử lý ngay. Từ Kha cắn chặt môi dưới, ép bản thân phải bình tĩnh trở lại.Cũng may kẻ bịt mặt này đầu óc không lanh lợi cho lắm, nếu không đã chẳng cần chờ đồng bọn gì cả, cứ giết nàng ngay tại chỗ rồi tính sau. Khi đó thì dù nàng có kêu trời hay kêu đất cũng chẳng ai nghe thấy.“Ngươi muốn mang ta đi đâu?” Từ Kha cố nén run rẩy trong giọng nói, hỏi.“Chết đến nơi rồi còn lắm lời.” Kẻ bịt mặt không trả lời thẳng, chỉ cười nhạt mỉa mai.Nhưng nhìn điệu bộ hắn thì dường như đang sốt ruột chờ đợi đồng bọn kéo đến. Thế nhưng phía sau rừng vẫn lặng ngắt, ngoài tiếng lá cây xào xạc thì chẳng có gì khác.Từ Kha không biết nên coi đó là may mắn hay tuyệt vọng. May mắn là vì đám huynh đệ hắn nhắc đến vẫn chưa xuất hiện. Nhưng tuyệt vọng là vì không một ai đến cứu nàng.Không biết cô mẫu thế nào rồi, còn cả Diệp…Ý nghĩ ấy vừa nảy lên, nàng liền gắng đè xuống. Nàng đâu có quan hệ gì nhiều với Diệp Do Thanh, chính mình cũng vốn xa cách, cớ gì lại trông mong người ta đến cứu?Hơn nữa nơi này nguy hiểm như vậy, nàng không đến thì mới là tốt nhất.Chỉ có thể dựa vào chính mình thôi. Từ Kha cắn môi đến bật máu, mùi tanh lan ra khiến lòng nàng mơ hồ dần ổn định lại. Cùng lắm thì chết, nàng còn sợ gì nữa?“Các ngươi đi lối này… là định vượt qua ngọn núi đó sao?” Từ Kha bỗng cất tiếng, giọng nói chắc nịch.“Lắm mồm thêm một câu nữa, coi chừng lão tử cắt lưỡi ngươi!” Kẻ bịt mặt quát lạnh, bàn tay như kìm sắt siết chặt cổ tay nàng, đau buốt.Từ Kha biết mình đoán trúng, nên không hỏi gì thêm. Nàng vừa bị lôi kéo đi trên con đường gập ghềnh, vừa lặng lẽ quan sát xung quanh. Trong rừng yên ắng, chỉ nghe được hơi thở của hai người.Mặt trời dần ngả tây, ánh sáng xuyên qua tán cây ngày một nhạt. Khi vượt qua một quả đồi, cảnh sắc trước mắt lại rực lên như lửa, vương sắc đỏ cam của hoàng hôn.Chân Từ Kha mỏi nhừ, nặng trĩu đến mức gần như không nhấc nổi. Gã bịt mặt kia cũng chẳng khá hơn, vừa đi vừa thở dốc, phải kéo khăn che mặt xuống để hít thở.Nắm lấy cơ hội, Từ Kha bỗng khuỵu xuống, rên lên một tiếng đau đớn.“Đàn bà lắm chuyện!” Hắn chửi, chống tay vào thân cây, gằn giọng.“Đứng dậy!”Hắn lại kéo nàng lên, nhưng vừa nắm tay đã thấy nàng lập tức ngã quỵ xuống, dáng vẻ yếu ớt như không thể đứng dậy nổi.Tên kia hậm hực mắng chửi mấy câu tục tĩu, nhưng nhìn trời đã xế, không dám chậm trễ thêm. Hắn cúi người vác thẳng Từ Kha lên vai. Có lẽ vì bị dáng vẻ yếu nhược của nàng che mắt, hắn cũng chẳng buộc chặt tay chân nàng lại.“Chờ lát nữa gặp huynh đệ, lão tử sẽ bàn bạc, xong rồi sẽ tự tay xử ngươi.” Hắn phì một tiếng, cõng nàng đi nhanh trong rừng.Từ Kha nhắm mắt, lắng nghe tiếng bước chân ngày một nặng nề. Dù là nam nhân cường tráng, vác một người lớn trèo đèo lội suối thế này cũng sớm kiệt sức. Quả nhiên chẳng bao lâu sau, hắn vừa đi vừa thở hồng hộc, bước chân loạng choạng.Đúng lúc ấy, trong mắt Từ Kha loé lên tia lạnh lùng. Nàng chậm rãi đưa tay lên đầu, rút xuống chiếc trâm cài, rồi bất ngờ dồn sức đâm mạnh vào hông hắn.“Á!” Hắn gào lên một tiếng đau đớn, lập tức buông nàng ra. Từ Kha bị ném xuống đất, còn hắn thì loạng choạng dựa vào thân cây, gập người lại như con tôm.Máu trào ra từ vết thương. Hắn gầm lên giận dữ, vươn tay định chộp lấy chân nàng. Nhưng Từ Kha đã nhanh hơn, nhặt lấy một hòn đá lớn bằng bàn tay, giáng mạnh xuống đầu hắn.“Bịch! Bịch!” Hai tiếng vang nặng nề. Hòn đá rơi xuống đất, gã bịt mặt cũng ngã lăn trong bụi cỏ, bất động.Từ Kha thở phào một hơi dài, toàn thân như rã rời, đau đớn từ lưng, vai và chân cùng lúc ùa tới, khiến nàng chảy nước mắt.Nằm yên một lúc để lấy lại sức, nàng mới lồm cồm bò dậy, run rẩy kiểm tra hơi thở kẻ kia.Hắn chưa chết.Nàng nhặt lại cây trâm, định thẳng tay đâm vào yết hầu hắn, nhưng rồi dừng lại. Sau một thoáng do dự, nàng lại xé áo hắn thành từng mảnh, băng chặt vết thương ở hông, trói gô cả tay lẫn chân. Cuối cùng, nàng còn nhét một miếng vải vào miệng hắn.Người này chưa thể chết được.Làm xong tất cả, Từ Kha mới ngồi bệt xuống đất, ôm lấy đầu gối, trên người đau nhức đến mức tưởng như vừa bị đánh cho tơi tả.Chỉ là đau thôi mà, nàng quen rồi. Khuôn mặt lạnh lùng, nàng thì thầm như tự trấn an chính mình.Hoàng hôn đã gần tàn, ánh chiều rực đỏ phủ khắp núi rừng. Cả ngọn núi dường như chỉ còn lại mình nàng. Cảm giác bị bỏ rơi khiến nàng ôm chặt lấy bản thân hơn.Vẫn không ai tìm tới. Cô mẫu thế nào rồi? Có còn nguy hiểm không?Nghĩ vậy, nàng cố chống đôi chân mỏi mệt muốn đứng dậy quay về, thì đột nhiên dưới chân vang lên tiếng loạt soạt. Từ Kha giật mình cúi xuống nhìn, liền sợ hãi lùi vội lại.Một con rắn to, thân thô như cánh tay, đang trườn ra ngay dưới chân nàng, lè lưỡi phì phì.Nàng vốn sợ nhất là loài này, suýt nữa kêu thét lên. Nỗi sợ hãi còn dữ dội hơn lúc nãy, khiến cả người nàng cứng đờ, lưng ép sát vào thân cây, không dám nhúc nhích.Ngay lúc ấy, âm thanh loạt soạt trong rừng lại vang lên, nặng nề hơn, như thể có mãnh thú đang tiến đến.Từ Kha vội lấy tay che miệng, nín thở, mắt dán chặt vào bóng đen đang xuất hiện.Tiếng động mỗi lúc một gần.Cuối cùng, từ bụi cây, một bóng người bước ra, tóc tai rối bời vì vướng gai, quần áo lấm lem, trên khuôn mặt trắng trẻo còn vệt máu xước do cành quẹt.Đôi mắt màu trà của Từ Kha mở to, ngấn lệ tuôn xuống, mờ mịt mà sáng rực.“Diệp Do Thanh…” Nàng run giọng, dựa sát vào thân cây, không dám tin vào mắt mình.Diệp Do Thanh chật vật vô cùng, vừa đi vừa nhổ cỏ dính trong miệng. Sau bao lần lạc đường, rơi xuống hố ngầm, cuối cùng nàng cũng lần theo dấu vết mà tìm đến nơi này.“Chờ một lát.” Nàng nói, cúi xuống nhặt lấy một nhánh cây chữ Y, chọc mạnh vào chỗ bảy tấc con rắn, ấn xuống, ghim chặt nó vào đất.“Ổn rồi.” Diệp Do Thanh ngẩng đầu, nói.Nhưng trước mắt nàng, Từ Kha đã lặng lẽ rơi nước mắt. Làn da trắng bị bụi đất làm nổi lên sắc hồng, lệ tuôn từng giọt.Thân thể Từ Kha bỗng chao về phía trước. Diệp Do Thanh vội vàng bước lên đỡ, hai tay nắm chặt lấy khuỷu tay nàng, giữ lấy cơ thể đang mềm nhũn.Cúi đầu nhìn, chỉ thấy mái tóc đen rũ xuống do cây trâm bị rút ra, vai run run, còn nữ tử thì nghẹn ngào bật ra một câu:“Đau quá…”