[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn
Chương 43: Nàng mất mặt
Dưới ánh trăng, Diệp Do Thanh có thể rõ ràng nhìn thấy đồng tử màu nhạt đặc trưng của Thập Lý, khác hẳn với người Trung Nguyên, đang co giật.“Sao lại thế này?” Rất nhanh, dáng vẻ ngà ngà say của Thập Lý đã hoàn toàn biến mất, ánh mắt nàng sáng ngời, ngưng thần nhìn chằm chằm Diệp Do Thanh dưới ánh đèn.“Mỗi năm vào đầu hạ, khi vạn vật đâm chồi, Hoàng đế đều mang theo một đoàn phi tần cùng cận thần đến hành cung ở Lạc Dương, gần chùa Bạch Mã. Chuyến đi danh nghĩa là tránh nóng, cầu phúc. Quý phi hiện tại đang được sủng ái, chắc chắn sẽ đi cùng.”“Hành cung không thể so với hoàng cung, bốn bề vắng lặng, chỉ có núi rừng và tháp cổ xung quanh. Nếu có kẻ muốn hãm hại, quả thực vô cùng thuận tiện.” Diệp Do Thanh nói rất nghiêm túc.Thập Lý nghiền ngẫm lời nàng, từ tốn đáp: “Nhưng mỗi năm đều như vậy, Chu Quý Phi chưa từng gặp chuyện gì. Nàng thông minh lanh lợi, chắc hẳn sẽ không xảy ra sơ suất.”Nói vậy cũng đúng. Diệp Do Thanh nghĩ thầm, nàng cúi đầu xoa huyệt Thái Dương, chỉ cảm thấy đầu óc vẫn nặng nề, còn lưu lại dư âm từ cơn mộng vừa rồi.Xét cho cùng, đó chỉ là một giấc mơ. Nhưng hễ nhớ tới Từ Kha, lòng nàng lại day dứt không yên.Thập Lý cũng ngẩng nhìn vầng trăng sáng, không biết đang nghĩ gì. Hai người rơi vào trầm mặc hồi lâu.“Ngươi hôm nay đã gặp Từ Kha? Thế nào?” Thập Lý hỏi.“Có gì đó kỳ lạ.” Diệp Do Thanh thật thà trả lời. “Nàng cố ý tránh xa ta. Ban ngày ta vì chuyện này mà bực bội mãi.”Thập Lý gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, nhưng không nói thêm. Nàng đứng dậy, đi ra ngoài viện, lấy hai thanh kiếm, ném cho Diệp Do Thanh một cây, lớn tiếng nói:“Nếu đã không ngủ được thì dậy luyện công đi. Với bản lĩnh mèo ba chân hiện giờ của ngươi, vài người cũng đánh không lại.”Diệp Do Thanh vừa mới duỗi tay nhận kiếm, đã thấy hàn quang bổ xuống từ trên đầu. Nàng vội giơ kiếm chắn đỡ. Chẳng mấy chốc, trong sân ánh thép giao hòa cùng ánh trăng, trắng lóa một vùng.Biện Kinh, ngàn vạn hộ gia đình, đều chìm trong giấc ngủ dưới ánh trăng....Vài ngày sau, Diệp Do Thanh không đi gặp Từ Kha nữa. Nàng vẫn bận rộn như thường, lúc nào cũng cảm thấy thời gian không đủ. Ban ngày lo chuyện sản nghiệp, đêm lại cùng Thập Lý luyện công.Bùi Ninh hành sự rất nhanh, chẳng mấy chốc đã gửi tin về, dọc đường nam hạ đã thân quen được với vài chủ cửa hiệu. Diệp Do Thanh liền nhờ Thập Lý phái khoái mã mang thực đơn và bản quy hoạch chi tiết đưa đến cho nàng ta.Thập Lý nhận được một khoản bạc không nhỏ từ nàng.Ngoài ra còn có một tin tốt: một phần đất phong và dinh thự của Tự Vinh Vương khi xưa rốt cuộc được trả lại. Vì người thân của Vương liên quan vụ án, kẻ chết, kẻ trốn, tài sản lưu lạc vô phương truy tìm, nên cuối cùng đều rơi vào tay Triệu Khanh Nhu và Diệp Do Thanh.Khoản tài sản ngoài ý muốn này khiến Diệp Do Thanh phấn khởi cả đêm. Dù đã bị triều đình tịch thu đi phần lớn, nhưng vẫn còn vài trang viên, ruộng đất ở vùng xa xôi, cũng đáng để sử dụng.Nàng không khỏi cảm tạ chính mình đã chọn ở lại triều Tề. Dù phụ nữ sau khi xuất giá, nhưng nếu tông thân không còn, vẫn có quyền thừa kế.Thời gian thấm thoát, Biện Kinh đã vào hạ. Phồn hoa trên phố phường càng thêm nhộn nhịp, ve kêu râm ran, mặt trời chói chang cả ngày, chẳng mấy chốc đã tới những ngày giữa hè oi bức.Hành trình đi hành cung của Hoàng đế cũng đúng hẹn. Trong hoàng cung, xa giá cùng đoàn hộ vệ đã chuẩn bị sẵn, cấm quân quét dọn đường sá ba trăm dặm, quan quân nghiêm chỉnh, chỉ đợi Hoàng đế xuất phát.Diệp Do Thanh tuy không còn mơ thấy giấc mộng kia, nhưng ngày khởi hành càng gần, lòng nàng càng rối loạn. Ngay cả việc tính toán sổ sách cũng sai mấy lần. Cuối cùng, nàng viết một phong thư, nhờ người đưa vào cung, báo cho Từ Kha rằng có thể có nguy hiểm, bảo nàng tìm cách cùng Chu Tử Thu né tránh chuyến đi này.Chỉ khi đó, trong lòng nàng mới yên ổn hơn một chút....Hôm ấy, khi đang chăm chú ngồi trong thư phòng, Diệp Do Thanh bỗng nghe tiếng Cầm Tâm hối hả ngoài cửa, rồi theo sau là tiếng gõ cửa dồn dập.“Vào đi.” Diệp Do Thanh lau mồ hôi trên trán.“Đại tiểu thư, trong cung vừa có người đến, nói muốn gặp cô nương!” Cầm Tâm hoảng hốt báo.Người trong cung? Phản ứng đầu tiên của Diệp Do Thanh là nghĩ đến Chu Tử Thu. Nhưng thấy dáng vẻ căng thẳng của Cầm Tâm, nàng liền biết đây không phải cung nhân tầm thường. Nàng trấn tĩnh, đứng dậy bước ra ngoài.Tới tiền viện, từ xa nàng đã nhận ra gương mặt dài quen thuộc: đó chính là thái giám thân cận bên cạnh Hoàng đế. Trên đầu hắn đội mũ đen, thần thái nghiêm trang, trong tay cầm một tấm thiệp vàng, nụ cười khúm núm nhìn nàng.Diệp Do Thanh khựng bước, trong lòng dấy lên cảnh giác.Hoàng đế tìm nàng? Chắc chắn chẳng phải chuyện tốt.Nàng dừng lại một lát rồi mới tiến đến gật đầu.“Chào tổng quản.”“Diệp cô nương.” Nội thị mặt dài cười đến nhăn nheo, khom lưng đưa tấm thiệp ra. “Tại hạ phụng chỉ Hoàng thượng truyền lời, mời cô nương cùng đi trước đến hành cung Lạc Dương.”Sắc mặt Diệp Do Thanh biến đổi, môi nhếch nhẹ, nhưng không vội nhận thiệp. Nàng ôn tồn đáp:“Thần nữ chẳng qua là con gái một vị quan nhỏ, sao dám gánh nổi sự ưu ái này của Thánh thượng?”“Cô nương nói vậy sai rồi. Chỉ cần Hoàng thượng mời, ngài chính là xứng đáng. Huống chi, với tài mạo xuất chúng như cô nương, trong kinh thành còn ai có thể so bì?” Nội thị cười, hai tay vẫn kiên quyết đưa tấm thiệp tới, không hề rút lại.“Cô nương, xin chớ phụ lòng Hoàng thượng.”Nghe vậy, Diệp Do Thanh liền hiểu: tấm thiệp này, dù nàng muốn nhận hay không, cũng buộc phải nhận.“Đa tạ tổng quản đã vất vả.” Nàng đưa tay nhận lấy, đồng thời kín đáo nhét vào tay hắn một ít bạc. Tấm thiệp vàng trong tay nàng nặng trĩu, khiến lòng nàng chùng xuống.Nội thị mặt dài nhận bạc, lập tức cúi người cảm tạ rồi cáo từ rời đi.Diệp Do Thanh chửi một tiếng, mở thiệp ra, đọc kỹ từng chữ văn cổ. Nàng vốn không biết, lẽ ra chỉ có cận thần và phi tần thân cận mới có thể đi theo ngự giá đến hành cung, tại sao lần này lại lôi cả mình theo?Chắc chắn không phải chuyện tốt. Sắc mặt Diệp Do Thanh thoáng trầm xuống.“Đại cô nương, Thánh thượng muốn ngài đi hành cung, ngài thấy thế nào...” Cầm Tâm dè dặt lên tiếng.“Cáo già chúc Tết gà thôi.” Diệp Do Thanh cười nhạt, xoay người đi về phía thư phòng, vừa đi vừa nói: “Đi mời Thập Lý tới, nói có chuyện quan trọng cần bàn.”Diệp Do Thanh nghĩ tới nhiều cách đối phó, nhưng ý chỉ của hoàng đế làm sao dám trái? Cuối cùng vẫn phải thuận theo.Huống hồ, trong lòng nàng còn ôm chút hy vọng mong manh: có lẽ Từ Kha đã tìm được cách thoái thác, hoặc cũng có thể nếu mình ở đó, những chuyện trong giấc mơ sẽ không xảy ra.....Hai ngày nhanh chóng trôi qua. Sáng hôm xuất phát, trời vừa tờ mờ sáng, Cầm Tâm đã gõ cửa phòng Diệp Do Thanh, gọi nàng dậy.“Đại cô nương, xe ngựa trong cung đã chờ sẵn bên ngoài.” Cầm Tâm hạ giọng nói.Diệp Do Thanh dụi mắt, ngồi dậy đặt chân xuống đất, nhận lấy khăn ấm Cầm Tâm đưa tới đắp lên mặt.“Ngài thật sự không cần ta đi theo sao?” Cầm Tâm hơi do dự, nhỏ giọng hỏi.“Yên tâm, đã có Thập Lý đi cùng.” Vừa dứt lời, cửa liền bị “rầm” một tiếng đẩy mạnh, một cặp chân dài sải bước bước vào, đôi giày thêu xinh xắn vô cùng chói mắt.Người bước vào khuôn mặt hết sức bình thường, nhưng dáng người thon dài, vai ngang eo thon. Chỉ là dáng dấp ấy lại mặc bộ quần áo nữ nhi hoa lệ, tóc búi hai chỏm tinh nghịch, trông thật quái dị.“Diệp Do Thanh.” Thập Lý nghiến răng, “Ngươi đừng quên, ta là sư phụ của ngươi đấy.”Diệp Do Thanh vốn đang lạnh mặt, nhìn thấy dáng vẻ kia liền bật cười, rồi cố nín nhịn. “Sư phụ nhẫn nhịn chút đi, chỉ vài ngày thôi. Ăn mày còn giả được, thì một a hoàn nhỏ nhoi có gì mà không đóng được?”Nàng gần như thấy rõ khớp tay Thập Lý siết đến trắng bệch, vội vàng đổi chủ đề. Vừa để Cầm Tâm giúp thay quần áo, vừa thuận miệng hỏi: “Mặt này... là dịch dung à?”Thập Lý lười nhác hừ một tiếng, ngồi phịch xuống ghế: “Con cháu đệ nhất tiêu cục thiên hạ, chút thuật dịch dung cỏn con, có gì đáng kể.”Diệp Do Thanh gật gù, nhìn bộ váy hoa mỹ tinh xảo trên người, lắc đầu, đưa tay cởi bỏ.“Đại cô nương, cái này...” Cầm Tâm ngạc nhiên.“Càng mộc mạc càng tốt. Ta không muốn gây chú ý.” Diệp Do Thanh thản nhiên nói, rồi từ rương quần áo tùy tiện lấy ra một bộ váy xanh nhạt.Một bên Thập Lý nhìn nàng, chợt lên tiếng: “Tiểu Thanh, ngươi nghĩ lần này hoàng đế làm vậy, là có ý gì?”Diệp Do Thanh trầm ngâm, một lúc sau mới nói: “Không rõ.” Thật ra trong lòng nàng có dự cảm chẳng lành.Chẳng bao lâu, nàng đã rửa mặt chải đầu xong. Bình minh đỏ rực cháy trên chân trời. Diệp Do Thanh dặn Thập Lý chuẩn bị y phục, rồi cả hai cùng ra ngoài lên xe.Xe ngựa chao đảo, đến gần hoàng cung, từ xa đã thấy mấy cỗ xe liễn khảm ngọc thạch bày hàng dài trước cửa cung, nhưng không có xe của hoàng đế.“Diệp cô nương, ngài đến vừa khéo!” Một tên thái giám mặt dài từ đâu chạy ra, cười híp mắt đón nàng. “Thánh thượng và các vị nương nương sẽ xuất cung sau, những cỗ xe này, ngài chọn lấy một cỗ đi.”“Còn vị cô nương kia thì đi sau, theo xe của cung nữ là được.” Hắn vừa nói vừa chỉ vào cỗ xe cuối hàng.Thập Lý nhìn sâu Diệp Do Thanh một cái, rồi sải bước rời đi.Diệp Do Thanh thở ra một hơi, định chọn xe thì phía sau vang lên tiếng bước chân, kèm theo một giọng nam trong sáng:“Vị này là Quốc Công Phủ Diệp cô nương?”Diệp Do Thanh cảnh giác quay đầu. Chỉ thấy một nam tử, mặc áo dài trắng như ngọc, lưng thắt đai vàng, đầu đội ngọc quan. Dung mạo anh tuấn, chỉ có điều chiều cao kém nàng đôi chút.“Diệp cô nương, đây là Vệ nha nội.” Thái giám mặt dài vội giới thiệu, rồi ghé sát tai nàng nhỏ giọng: “Chính là cháu ngoại ruột của Thánh thượng!”Nghe vậy, mày ngài nhíu lại, Diệp Do Thanh lập tức hiểu dụng ý của hoàng đế, tim không khỏi se lại.Đã là cháu ngoại ruột, tức là hoàng gia. Vậy thì nàng sau này khó lòng thoát khỏi kinh thành.Ngay lúc ấy, rèm xe bên cạnh khẽ nhấc, lộ ra một đôi mắt đào hoa quyến rũ. Nhưng khi nàng vừa ngẩng lên, rèm đã hạ xuống, chỉ còn sắc vàng nhạt phất phơ.Trong mắt Diệp Do Thanh thoáng lóe tia suy tư, nhưng rồi nhanh chóng trở lại bình thản.“Vệ nha nội.” Nàng mím môi.“Đã nghe danh Diệp cô nương từ lâu, nay mới gặp, quả thật là trầm ngư lạc nhạn, khuynh quốc khuynh thành.” Nam tử kia nhìn nàng chằm chằm, khiến người ta vô cùng khó chịu.“Ta phải lên xe, kẻo chậm giờ. Cáo từ.” Diệp Do Thanh chẳng buồn khách khí, xoay người bước đi. Nào ngờ trước mặt liền vươn ra một cánh tay, chặn nàng lại.Khó chịu và bực dọc dâng lên, giọng Diệp Do Thanh càng bình thản: “Nha nội định làm gì vậy?”“Cô nương chớ hoảng, chỉ là xe ngựa đã kín chỗ, chỉ còn ta có dư một chỗ, nên mời cô nương cùng đi.” Vệ nha nội nhếch môi cười, tay trái đặt lên vai nàng, làm ra vẻ muốn ôm, tuy không chạm vào.Mùi nam tử ập đến, khiến Diệp Do Thanh chau mày, vô thức siết chặt tay. Đúng lúc ấy, phía sau vang lên giọng nữ dịu dàng, mềm mại. Một nữ tử mặc váy vàng nhạt từ trong xe chậm rãi bước xuống.“Vệ nha nội không cần chen chúc, xe ngựa này của ta còn thừa một chỗ, lại có thể miễn cho nam nữ ngồi chung một xe, vốn không hợp quy củ.”Diệp Do Thanh bất ngờ quay đầu lại, đối diện ngay ánh mắt cười như hồ ly của Từ Kha.Chỉ là, cặp mắt ấy dường như lại không nhìn về phía nàng.“Ngươi là…” Vẻ cười trên mặt Vệ nha nội bỗng khựng lại, ánh mắt không kìm được mà liếc về phía viên nội thị mặt dài, như muốn nhờ hắn giải vây.“Cái này… Từ Kha cô nương, xe ngựa kia… ngồi ít nhất được hai người…”“Không sao, chỉ cần mời Vệ nha nội một mình ngồi chiếc kia là được.” Từ Kha dịu dàng nói, dứt lời liền lướt đi về phía chiếc xe còn trống.Hai người thoáng nhìn nhau, Diệp Do Thanh liền gạt cánh tay nam tử kia, nhanh chân đuổi theo.Bên ngoài xe ngựa, gã nam tử còn đang nổi giận đùng đùng tranh cãi với nội thị, ánh mắt lại thỉnh thoảng liếc về phía này. Diệp Do Thanh chỉ nhìn hắn một cái, rồi buông mành xuống, khép mắt, làm ngơ.Nàng nghiêng người, đang muốn mở miệng cảm tạ, liền bắt gặp Từ Kha đã quay mặt sang phía cửa sổ, cả người ngồi sát hẳn một bên, cách nàng một khoảng đủ để đặt cả một cánh tay.“Đa tạ. Chẳng lẽ… ta đáng sợ đến vậy sao?” Diệp Do Thanh nhíu mày, lên tiếng.Lúc này Từ Kha mới như chợt bừng tỉnh, lùi về một chút. Nhưng khoảng cách giữa hai người vẫn còn khá xa.Diệp Do Thanh chỉ biết thở dài, bất đắc dĩ hỏi:“Ngươi chưa từng nhận được thư ta gửi sao? Chuyến đi lần này nguy hiểm, ta đã dặn ngươi nên tìm cách tránh đi.”“Cô mẫu ta viện cớ bệnh tật để thoái thác, nhưng hoàng đế không hiểu vì sao lại nhất quyết không cho phép, cô mẫu thật sự không còn cách nào, đành phải chấp thuận. Ta lo lắng cho cô mẫu, nên mới đi theo.” Từ Kha đáp.Nàng ngẩng mắt nhìn về phía Diệp Do Thanh, nhưng chỉ trong thoáng chốc đã vội cúi đầu.Trước đó nàng vẫn vô cùng lo lắng, hoảng hốt. Nhưng từ lúc nhìn thấy gương mặt Diệp Do Thanh, nỗi hoảng hốt ấy bỗng nhiên vơi đi quá nửa.Từ Kha siết chặt lòng bàn tay đến nỗi móng tay in hằn dấu vết.Xe ngựa lắc lư chuyển bánh. Một bàn tay thon dài bất chợt đưa tới, ngón tay nhẹ nhàng tách ra bàn tay đang siết chặt của nàng, để lộ dấu vết đỏ hằn.“Nếu còn véo nữa sẽ chảy máu mất.” Diệp Do Thanh lắc đầu, nói khẽ.Trên đường, người đi kẻ lại thấy xe ngự liễn thì rối rít tránh sang, nhường một con đường thật rộng. Chẳng mấy chốc, đoàn xe mênh mang cuồn cuộn đã ra khỏi kinh thành, lăn bánh trên quan đạo. Một bên là rừng cây rậm rạp hỗn độn, một bên là cánh đồng lúa mạch bao la, mầm non xanh biếc vừa nhú, như làn mây xanh nhạt trải khắp mặt đất.Xe ngựa đi vững vàng. Trong khoang, một người ngắm nhìn cánh đồng lúa, một người nhìn về phía rừng cây, cả hai lặng yên không lời.Không ngờ, đúng lúc ấy, thân xe bỗng chấn động dữ dội, xóc nảy như chạy qua ổ đá lớn. Phía trước, ngựa hí vang, hoảng loạn nhảy sang ruộng mạch thấp hơn ven đường.Trong đầu Diệp Do Thanh lóe lên một ý nghĩ: Có kẻ đã động tay động chân vào xe!Nàng lập tức bám chặt thành xe, chống đỡ cơn chấn động dữ dội khi xe lao xuống ruộng.Dưới cú xóc mạnh, thân thể Từ Kha mất khống chế, ngã bổ nhào về phía cửa sổ. Một tiếng kêu kinh hãi bật ra từ môi nàng. Diệp Do Thanh vội vàng vươn cánh tay dài, nắm chặt lấy bàn tay mảnh mai kia, kéo mạnh, cứu nàng trở lại chỗ ngồi.“Đừng nhúc nhích.” Diệp Do Thanh ghìm giọng dặn, rồi vịn thành xe đứng lên, định lao ra giữ lấy dây cương.Ai ngờ ngay lúc đó, một thị vệ hoàng gia từ trên trời nhảy xuống, đáp mạnh lên xà ngang xe ngựa. Một bên xà ngang không chịu nổi sức nặng, răng rắc gãy lìa. Cả thân xe nghiêng ngả nửa vòng, hung hăng đập về phía Từ Kha.Diệp Do Thanh chỉ kịp thấy mình theo quán tính ngã ngửa ra sau, rồi cả người bật lên không trung, cuối cùng...Ngồi ngay trên đùi Từ Kha.