[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn
Chương 41: Ta thích nàng
Tiếng thở đều đều, có phần nhạt nhẽo, vang lên bên tai khiến Diệp Do Thanh chợt bàng hoàng. Bàn tay nàng khựng lại giữa không trung, mãi đến khi thân thể Từ Kha từ từ trượt dọc theo ngực nàng xuống, lúc này nàng mới kịp phản ứng, vội vàng ôm lấy.“Từ Kha? Từ Kha?” Nàng gọi, nhưng chẳng ai đáp lại, dường như đã ngủ say rồi.“Về sau tuyệt đối không được cho ngươi uống rượu nữa.” Diệp Do Thanh vừa thở dài vừa lẩm bẩm, rồi đặt Từ Kha dựa trên vai mình, mặc cho đôi tay nàng ấy rủ xuống. Sau đó, Diệp Do Thanh vòng tay qua eo, dùng sức cõng lên lưng.Thân thể Từ Kha không nặng, chỉ là mềm oặt như bông, rất khó để cõng cho ngay ngắn, nên Diệp Do Thanh buộc phải đi chậm rãi. Nàng đi không biết đã bao lâu, đến khi thấy mặt trời dần ngả về tây mới trông thấy cổng lớn phủ Quốc Công.Thị vệ ở cửa vốn định hành lễ, ai ngờ lại thấy Diệp Do Thanh cõng Từ Kha trên lưng, động tác liền cứng lại.“Mở cửa.” Diệp Do Thanh hạ giọng nói. Hai người thị vệ kia vội vã mở cửa, rồi nhìn theo bóng nàng rời đi, lại đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt khó hiểu.Không bao lâu sau, tin tức “Đại tiểu thư Quốc Công Phủ cõng một nha hoàn về phủ” liền lan truyền khắp nơi.Nhưng Diệp Do Thanh chẳng để tâm. Nhân lúc Lương Quốc Công còn chưa về, nàng lén đưa Từ Kha về sân viện của mình. Lúc này, Triệu Khanh Nhu và Cầm Tâm chắc đang ở hoa viên phơi nắng, nên trong viện hoàn toàn vắng người.Diệp Do Thanh thở phào, nhẹ nhàng dìu Từ Kha trở về phòng, đặt nàng xuống giường rồi đỡ cho nằm ngay ngắn.Khuôn mặt Từ Kha ửng đỏ, men say vẫn chưa tan. Sau khi đắp chăn mỏng cho nàng, Diệp Do Thanh vốn định rời đi, nào ngờ lại phát hiện trên đôi môi đỏ mọng kia có vệt máu. Nàng thoáng sững sờ.“Sao vừa rồi không thấy?” Nàng thì thầm, cúi đầu dùng ngón tay chạm vào, quả nhiên thấy ở đó có một vết thương nhỏ, giống như bị răng cắn.Đúng lúc ấy, Từ Kha trong mơ hé môi, thè đầu lưỡi định liếm vết thương nơi khóe miệng. Ai ngờ ngón tay Diệp Do Thanh vẫn còn đặt ở đó, vừa vặn bị chiếc lưỡi ấm mềm ấy chạm vào.Như thể một ngọn núi lửa bùng nổ, hơi nóng từ lồng ngực tràn thẳng lên đỉnh đầu, Diệp Do Thanh giật mình, vội lùi ra sau, đến mức va mạnh vào góc bàn gương lược, đau đến hít một hơi.Nàng đưa tay xoa mặt, lẩm bẩm: “Chắc là do vừa rồi quá căng thẳng, vẫn chưa trấn tĩnh lại…”May mà Từ Kha chưa tỉnh. Diệp Do Thanh hít sâu mấy hơi để ổn định nhịp tim, rồi lặng lẽ ra ngoài, khép cửa lại.Mà ngay khi nàng rời đi, trên giường, Từ Kha xoay người cuộn tròn, đôi mắt hơi hé mở, bàn tay đưa lên môi, chậm rãi vuốt ve nơi vừa chạm phải ngón tay ai kia.Diệp Do Thanh thì trong lòng rối loạn, còn lo lắng chuyện Tần Vọng, nên vòng thẳng đến thư phòng. Nàng lấy ra thực đơn cũ để chép lại, mong mượn việc ấy mà tĩnh tâm, đồng thời đợi Quốc Công trở về, định từ miệng ông ta dò hỏi tin tức.Nào ngờ từ ban ngày viết đến tận đêm, Lương Quốc Công vẫn chưa hồi phủ. Mà số chữ nàng viết chẳng thêm được bao nhiêu. Cuối cùng, Diệp Do Thanh buông bút, day day huyệt thái dương.“Rốt cuộc mình làm sao vậy…” Nàng nghĩ thầm.Ngọn nến trên giá đã cạn, lửa tàn lụi, chỉ còn chút sáng yếu ớt làm mí mắt nàng nặng trĩu. Diệp Do Thanh dứt khoát gác bút, nhắm mắt dưỡng thần.Một khi nhắm mắt, cả người liền chìm vào bóng tối....Sáng hôm sau, nàng bị tiếng mở cửa mạnh đánh thức. Lúc này, Diệp Do Thanh đang gục trên bàn, cánh tay tê dại mất cảm giác.“Đau quá…” Nàng lẩm bẩm, cố gắng đứng dậy, xương cốt toàn thân kêu răng rắc, phải một lúc lâu mới khôi phục.Trước mắt, trên giá cắm nến, ngọn nến đã tắt tự bao giờ, sáp chảy đông thành tầng tầng lớp lớp trắng xóa, dính trên giá gỗ đỏ.“Đêm qua rõ ràng ta đâu có châm nến?” Diệp Do Thanh ngẩn người, rồi lại xoa cánh tay tê dại.“Đại tiểu thư, sáng nay tìm khắp nơi không thấy người, làm Cầm Tâm sợ muốn chết!” Một thiếu nữ hớt hải chạy vào, đặt chén trà xuống bàn, gương mặt nhỏ nhăn nhó đầy lo lắng.Diệp Do Thanh nở nụ cười trấn an, bỗng nhớ ra chuyện gì, liền hỏi: “Đêm qua Quốc Công có về phủ không?”Đôi mắt Cầm Tâm đảo một vòng rồi lắc đầu: “Sáng nay không thấy tiểu thư, nô tỳ đi hỏi thị vệ. Họ nói tiểu thư hôm qua đã về, nhưng Quốc Công thì không. Chắc hẳn là trong triều còn bận việc.”Diệp Do Thanh im lặng suy nghĩ, rồi gật đầu.Việc liên quan đến Tần Vọng dây dưa quá nhiều, chỉ cần hắn còn sống một ngày, nàng sẽ chẳng thể yên tâm một ngày.Cánh tay đã đỡ tê, Diệp Do Thanh vừa đứng dậy liền phát hiện dưới bàn tay ấn xuống, chồng giấy sao chép đã dày lên rất nhiều. Nàng cúi đầu nhìn kỹ, lập tức ngây người.Rõ ràng hôm qua nàng mới chỉ viết phần mở đầu thực đơn, thế mà giờ đây toàn bộ đã được chép hoàn chỉnh, ngăn nắp đặt trên bàn, lại còn phân loại đánh dấu cẩn thận.Chữ viết nhỏ nhắn, ngay ngắn thanh tú.“Từ Kha?” Diệp Do Thanh gọi, rồi lập tức tránh Cầm Tâm, chạy vội đến nội thất. Nàng đẩy cửa ra.Trong phòng trống trơn, giường chiếu đã được gấp gọn, hệt như chưa từng có ai ngủ qua. Trên bàn đặt bó hoa tươi mới, hương thơm dịu nhẹ, che lấp mùi son phấn vương lại.Trái tim Diệp Do Thanh nặng trĩu xuống.Nàng lặng im hồi lâu rồi mới bước đến bàn, cầm một phong thư lên. Giấy mở ra, đập vào mắt nàng ba chữ:“Triển tin an.” ( Nó tương đương như ngày nay mở đầu thư bằng: “Mong người an lành khi nhận thư này” hoặc đơn giản là “Gửi lời bình an”.)Nội dung thư không dài, chỉ có mấy câu, đa phần là lời cảm tạ, đọc lên mang theo sự xa cách, lạnh nhạt.Cũng đúng thôi. Mọi việc đã sáng tỏ, không còn ai muốn hại nàng nữa, Từ Kha rời đi cũng là điều tất nhiên. Huống hồ, sau khi vụ án được sửa lại, nàng ta vốn là tiểu thư con nhà quyền quý ở kinh thành, sau lưng còn có quý phi làm chỗ dựa.Hà tất phải ở lại bên cạnh mình?Chính mình sớm nên nghĩ đến, chẳng qua là không dám tưởng thôi.Diệp Do Thanh buông bức thư ra, ra vẻ như thản nhiên. Cầm Tâm đi theo sau thấy sắc mặt nàng khó coi, liền cầm lấy lá thư đọc, xem xong, cơn giận dâng lên tận mặt, tức tối nói:“Đại cô nương, nô tỳ đã sớm nói mà, con hồ mị tử kia nào phải hạng người tốt lành! Giờ xem ra, chẳng qua chỉ giả vờ ngoan ngoãn, lợi dụng cô nương mà thôi…”“Cầm Tâm.” Diệp Do Thanh hạ giọng cắt ngang, trong lời mang vài phần nghiêm khắc.Cầm Tâm lập tức im bặt, môi son mím chặt, đôi mắt rũ xuống, hai tay siết chặt trước ngực, hốc mắt ửng đỏ.Diệp Do Thanh chợt cảm thấy đau đầu, vô lực ngồi xuống ghế, giọng dịu lại.“Xin lỗi.”“Đại cô nương trách phạt nô tỳ cũng đúng thôi.” Cầm Tâm lau vội khóe mắt. “Chỉ là nô tỳ thấy cô nương dường như rất khổ sở.”Diệp Do Thanh ngẩn ra. Nàng… đang khổ sở sao?Khổ sở vì Từ Kha nói đi là đi? Hay khổ sở vì hôm qua vẫn còn câu hồn đoạt phách, hôm nay đã lạnh lùng xa cách?Thực ra, nghĩ kỹ lại thì, việc Từ Kha làm cũng chỉ như nàng từng nói, chỉ là một cuộc giao dịch. Nhưng bản thân nàng lại sinh ra oán khí, bất bình… Đây là vì sao?Diệp Do Thanh vốn ít khi có chuyện nghĩ không thông. Nàng thở dài, ngẩng đầu thu lại hết thảy suy tư, mỉm cười kéo Cầm Tâm lại gần, giúp nàng lau đi vệt lệ nơi khóe mắt.“Thôi được. Đi thì đi rồi. Hôm nay ta đến Kim Lăng Trai, ngươi ở lại trong phủ chăm sóc mẫu thân. Nếu có tin tức gì, lập tức sai người báo cho ta.” Nàng dịu dàng nói.Sau khi tắm gội rửa mặt, thay một bộ trường y thanh nhã, gọn gàng, nàng liền ra cửa, tìm Thập Lý để luyện kiếm. May thay Thập Lý tối qua không uống rượu, hôm nay vẫn còn tỉnh táo.Hai người ở hậu viện, mỗi người cầm một thanh trường kiếm. Chỉ thấy vóc dáng Thập Lý cao gầy mảnh dẻ, bàn tay xương khớp thon dài, vậy mà múa một thanh kiếm không mấy nhẹ lại như bông tuyết bay đầy trời, kiếm khí lồng lộng, khiến lá xanh rơi rụng, tán loạn bay khắp viện.Diệp Do Thanh bắt chước theo, nhưng luôn chậm nửa nhịp, chẳng nắm được tinh túy.Chỉ nghe tiếng gió rít, kiếm của Thập Lý đã dừng ngay trước yết hầu Diệp Do Thanh. Hai người đồng thời ngừng lại. Thập Lý thổi mấy sợi tóc vương trên trán, buông lỏng tay, kiếm rơi xuống. Diệp Do Thanh đưa tay bắt lấy chuôi kiếm.Thập Lý thở dài, trèo lên tường lấy xuống một bầu rượu, ngửa cổ tu một ngụm, ánh mắt nhạt nhòa nhìn Diệp Do Thanh.“Hôm nay ngươi làm sao vậy? Ta dạy thế nào vận công mà ngươi quên hết, chiêu thức cũng bỏ sót nhiều lắm.”“Xin lỗi.” Diệp Do Thanh thở dài, đem hai thanh kiếm tựa vào gốc cây.“Không cần xin lỗi. Là trong lòng ngươi có chuyện vướng bận.” Thập Lý hỏi thẳng.“Từ Kha đâu?”Diệp Do Thanh liền nghẹn lời, uống hai ngụm rượu mới nói:“Nàng đi rồi.”“Sau chuyện hôm qua sao?” Thập Lý bất ngờ nhoẻn cười, nhặt một chiếc lá, tùy gió thả bay.Diệp Do Thanh bèn kể lại mọi chuyện. Nàng vốn nghĩ Thập Lý sẽ lo lắng cho quý phi, nào ngờ đối phương chỉ nhàn nhạt cười, không hề nhắc lại.“Đúng vậy.” Diệp Do Thanh gật đầu.“Tiểu Thanh, ngươi biết không, có khi ta thấy Từ Kha, lại ngỡ như đang thấy Chu Tử Thu năm nào. Nhưng chỉ thoáng chốc thôi, sau liền hiểu hai người vốn hoàn toàn khác biệt.Chu Tử Thu ở tuổi này, đã là đệ nhất mỹ nhân chốn kinh thành, ngàn vạn sủng ái đều tập trung cả vào một thân nàng. Nhưng Từ Kha thì không, nàng đã trải bảy năm làm nô lệ.Cho nên Từ Kha phức tạp hơn Chu Tử Thu nhiều. Nàng đủ tàn nhẫn với bản thân, nhẫn chịu những điều thường nhân không thể chịu đựng. Bởi vậy tâm tư nàng thâm sâu, ai cũng khó mà đoán thấu.”“Nhưng ta lại thấy nàng… rất đơn giản.” Diệp Do Thanh nhớ lại dáng vẻ Từ Kha ngày xưa toàn tâm tin cậy mình.Thập Lý liếc nhìn nàng, mỉm cười, bỗng nhiên dựa sát vào bên cạnh, hỏi thẳng:“Tiểu Thanh, ngươi thích nàng sao?”Thích? Diệp Do Thanh theo bản năng gật đầu.“Rất thích.”Thập Lý thoáng chốc thất vọng, nét mặt đang hứng khởi bừng bừng liền xụ xuống. Nàng lười biếng ngẩng đầu, lắc mái tóc đẹp.“Thôi, đồ đầu gỗ.” Thập Lý buồn bã nói.“Nếu nhớ nàng đến vậy, vào cung một chuyến cũng chẳng sao. Cùng lắm thì hỏi thẳng mặt, còn hơn luyện kiếm mà tâm trí cứ phân tán.”Diệp Do Thanh gật đầu, chợt nghĩ ra:
“Từ Kha còn để quên vài món. Ta tìm ngày nào đó gửi cho nàng.”Thập Lý mím môi, cuối cùng nuốt lời muốn nói vào lòng, chỉ phất tay ra hiệu tiếp tục luyện kiếm.Nhìn bóng dáng Diệp Do Thanh nhẹ nhàng xoay chuyển, ánh mắt Thập Lý thoáng hiện vẻ phức tạp, lẩm bẩm:
“Muốn gặp thì cần chi kiếm cớ.”Bởi chuyện xảy ra tối qua, triều đình và hoàng cung vốn yên lặng nay sóng ngầm dậy khắp nơi. Nhiều đại thần tụ tập bàn bạc suốt đêm, lo sợ bất an.Những vị từng theo Tự Vinh Vương và đại tướng quân nơi sa trường năm xưa, liền dâng tấu khẩn cấp, thậm chí lấy máu làm dấu, như muốn đem cả tính mạng để ép buộc.Nghe nói đêm đó, ánh đèn trong Ngự Thư Phòng sáng suốt một đêm. Sáng hôm sau liền hạ lệnh điều tra rõ ràng. Các đại thần từng hùa theo Tần Vọng nhất loạt phản cung, kêu rằng mình bị thư giả che mắt, cầu xin hoàng đế khoan hồng.Tựa như chỉ sau một đêm mà thiên địa xoay vần. Chỉ hai ngày sau, ý chỉ truyền xuống: Tự Vinh Vương cùng Phiêu Kị đại tướng quân được rửa sạch tội danh, ban thụy hiệu, trả lại đất phong dinh thự. Gia quyến cũng được miễn tội, cấp vàng bạc bồi thường.Còn Tần Vọng, bị xử treo cổ.Trong ngục Hình bộ.Không khí ẩm thấp, vách tường rỉ nước, rêu phong phủ kín. Trên nền đá, vương vãi từng vệt máu thẫm khô nâu xám, mùi tanh nồng nặc.Trong ngục tối, một nam tử tóc tai bù xù nằm co trong góc, đôi mắt u ám nhìn xuống gông xiềng trên chân mình. Chợt như nghĩ đến điều gì, hắn nở nụ cười quỷ dị.Nhẹ nhàng, tiếng bước chân truyền đến. Có người thong thả đi lại gần, rồi dừng ở cửa ngục tối. Màu trắng của y phục kia vốn chẳng hề hòa hợp với khí tức u ám trong nhà tù.“Tiện nhân!” Tần Vọng ngẩng đầu, nghiến răng gầm lên. Xiềng xích nơi chân hắn phát ra những tiếng leng keng chát chúa, hắn cố sức gượng đứng dậy.Mà nữ tử đứng ngoài cửa, nghe hắn mắng chửi lại như không nghe thấy, chỉ khẽ nhếch môi cười. Nụ cười đó khiến sống lưng Tần Vọng thoáng lạnh buốt.“Chu Từ Kha, ngươi thật độc ác! Ngươi lợi dụng ta, gạt ta xoay vòng trong bàn cờ của ngươi! Hạng người như ngươi, thủ đoạn nào cũng dùng, dối trá nối dối trá, sao còn mặt mũi tồn tại trên đời này!” Tần Vọng ghìm giọng xuống, như tiếng rít của rắn độc.“Tần tiểu tướng quân, đừng nóng vội.” Từ Kha đôi môi anh đào vẫn cong cong. Nàng nhìn hắn từ trên cao xuống, giống như nhìn một cái xác đã sớm mất hơi thở.“Ngươi sẽ chết trước ta thôi.”“Hôm nay ta tới, là để nhìn xem ngươi làm sao đền mạng cho cả tộc của ta, làm sao bị đưa ra trước công lý, để ta giải được mối hận trong lòng này.” Từ Kha mỉm cười, đôi mắt cong cong. Nàng bỗng lùi một bước, lập tức mấy tên cấm binh trong giáp trụ chẳng rõ đến từ khi nào, đã ập vào mở cửa ngục.Trong mắt Tần Vọng thoáng hiện vẻ hoảng hốt, hắn vội lùi lại, nhưng sau lưng chỉ có vách đá lạnh cứng, chẳng thể thoái lui. Cuối cùng, hắn bị đè mạnh xuống nền ngục, một sợi dây thừng rất nhanh quấn chặt lấy tứ chi.“Không! Đừng… Chu Từ Kha!”Hắn bỗng gào lên thê lương: “Chu Từ Kha! Ngươi tưởng các ngươi là chính nghĩa ư? Ngươi tâm địa rắn rết, ắt sẽ bị mọi người khinh ghét! Cả đời này ngươi không xứng đáng nhận một chút thương hại nào! Ngươi chờ đó! Ngươi và họ Diệp, các ngươi rồi sẽ có ngày gặp báo ứng!”“Ngươi cũng biết trên đời có báo ứng ư?” Từ Kha bật cười, khóe mắt đỏ hoe, giọng nàng bỗng nhỏ lại như lời thì thầm.“Báo ứng đã đến rồi.”Tiếng kêu gào bi thương của nam nhân dần trở nên yếu ớt, cuối cùng tan biến trong tĩnh lặng. Từ Kha siết chặt nắm tay, đôi mắt không chớp lấy một lần, như muốn khắc sâu cảnh tượng khủng bố ấy vào đáy lòng.Rốt cuộc, theo một tiếng nặng nề vang lên, thân thể Từ Kha mềm nhũn, nàng lùi mấy bước rồi dựa vào vách tường. Tay phải vòng lên vai, siết chặt như muốn ôm lấy chính mình.Khí lạnh của ngục tù quấn quanh nàng.“Cha, nương, huynh trưởng, Từ Kha đã thay các người trừ bỏ được một kẻ thù.”“Các người có thể yên giấc ngàn thu rồi.” Nàng nói. Rồi liền sau đó, nàng thẳng người, ánh mắt lại trở nên cứng rắn, bước nhanh ra khỏi ngục. Tà váy trắng trong gió tuyết lay động phía sau.Ra khỏi Hình Bộ, nàng liền thấy một nữ tử vận hoa y đứng bên tường cung, sau lưng là hai cung nhân. Son phấn dày đặc che giấu sắc mặt, chẳng thể nhìn ra thần tình.“Cô mẫu.” Từ Kha tiến lại gần, giọng hạ thấp.“Hắn chết rồi?” Trong mắt Chu Tử Thu lóe lên ánh sáng.Từ Kha gật đầu. Rồi nàng nhắm mắt, cảnh tượng khi nãy vẫn không ngừng lặp lại trong đầu, chưa thể phai nhòa.“Thế thì tốt.” Chu Tử Thu nói thản nhiên, như thể cái chết của Tần Vọng chỉ là một việc nhỏ chẳng đáng kể. Nàng đưa tay ôm vai Từ Kha, nói sang chuyện khác về thời tiết.Nói được một lúc, bỗng nhiên câu chữ chuyển hướng.“Ngươi rời Quốc Công Phủ như vậy, Diệp Do Thanh không nói gì sao?”Ánh mắt Từ Kha tối xuống, khóe môi nhếch thành nụ cười châm chọc.“Chưa từng.”Chu Tử Thu gật đầu, như thể vừa trút được gánh nặng. Lại thử hỏi:“Nhưng mấy hôm nay, ngươi cứ ngẩn ngơ… chẳng lẽ…”“Chỉ là mệt thôi.” Từ Kha lắc đầu.“Thế thì tốt.” Chu Tử Thu cười rạng rỡ.“Người như ta, ở bên nàng chẳng qua cũng chỉ là thêm gánh nặng cho nàng mà thôi.” Hàng mi Từ Kha rũ xuống, giấu đi mọi cảm xúc nơi đáy mắt.Chu Tử Thu vẫn mỉm cười, nhưng trong mắt không che nổi sự lo lắng. Hai người vừa đi đến Ngự Hoa Viên, nàng lại mở miệng xác nhận:“Cho nên… ngươi thật sự không thích Diệp Do Thanh?”“Không thích.” Từ Kha nhắm mắt, đáp.“Vậy thì tốt.” Chu Tử Thu vỗ nhẹ lên vai nàng, cười nói. “Về Thu Thủy Điện đi, lúc ngươi không có ở đó, nàng đã tới cầu kiến.”----Vả mặt vả mặt vả mặt liền cho tôi