[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn
Chương 40: Ôm ta một cái
Mấy trăm vị đại thần đồng loạt quay đầu lại, theo sau đó là tiếng xì xào bàn luận ngày một dâng cao. Đứng ở hàng đầu, Lương Quốc Công không biết vì nghĩ đến điều gì mà đôi mày rậm thoáng chốc cau chặt lại.Lúc này, Tống Đô úy vội vàng kêu lớn:“Bệ hạ, năm đó vụ án oan là do tiểu nhân vu cáo hãm hại, khiến hai vị trung liệt phải chịu oan uổng, còn liên lụy cả trăm dân cư của Triệu gia và Chu gia. Mong bệ hạ nán lại một lát, nghe thần nói hết lời!”Văn võ bá quan trong điện nghị luận càng thêm ầm ĩ, ánh mắt hoàng đế cuồn cuộn sóng ngầm, bàn tay giấu sau lưng âm thầm siết chặt.Đúng lúc ấy, có một vị lão thần tóc đã hoa râm, tuổi ngoài năm mươi, bước ra khuyên nhủ, giọng khàn khàn:“Bệ hạ, việc này liên quan rất rộng, thần cho rằng nên điều tra rõ ràng, tránh để tiểu nhân nhân cơ hội mà trốn thoát.”Có người mở đầu, lập tức lại có thêm vài vị đại thần khác bước ra thỉnh cầu. Đó đều là những người năm xưa từng theo Tự Vinh Vương và Phiêu Kỵ Đại Tướng Quân vào sinh ra tử, nay đồng loạt khẩn thiết dâng lời, trong số đó không thiếu những lão thần từng kinh qua nhiều triều đại.“Thái sư nói rất có lý.” Hoàng đế thấy tình thế không còn khống chế được, đành khẽ thở ra một câu, sau đó ngồi trở lại long ỷ, sắc mặt vẫn trầm nặng.“Tuyên.”Cửa điện mở ra, một nữ tử mặc áo xanh bước vào. Nàng đưa mắt nhìn khắp đại điện rộng lớn cùng hàng hàng bá quan dày đặc, gương mặt lại bình thản, ung dung, không hề tỏ ra sợ hãi trước trường hợp long trọng này.“Ngươi là ai?” Hoàng đế hơi nghiêng người trên long ỷ nhìn kỹ, tựa hồ đã nhận ra điều gì, ánh sáng trên bảo châu hoàng quan lay động.Dưới hàng, sắc mặt Lương Quốc Công đã đen như than.“Diệp Do Thanh?” Từ Kha kêu lên kinh hãi, bất giác một tay đẩy Tần Vọng ra, suýt đứng bật dậy, nhưng lại bị mấy thị vệ ấn chặt. Bị đẩy sang một bên, Tần Vọng cũng ngẩn người tại chỗ.Diệp Do Thanh không nhìn đến bọn họ, tựa như không hề hay biết sự hỗn loạn xung quanh, chỉ đi thẳng đến trước đại điện, quỳ một gối, rồi đổi thành quỳ cả hai:“Thần nữ Diệp Do Thanh, tham kiến bệ hạ.”“Ngươi là…” Hoàng đế nói nửa chừng, rồi như nhớ ra điều gì, liền gật đầu: “Ngươi là cháu ngoại của Triệu gia?”“Đúng vậy, bệ hạ.” Giọng nàng lạnh lẽo, vang vọng trong điện.“Ngươi cũng tới để cầu giải oan cho tội thần?” Hoàng đế phất tay ra hiệu, cho thị vệ buông Từ Kha ra. “Trẫm đã mệt mỏi, có gì mau nói rõ.”Trước ánh nhìn chăm chú của bá quan, Diệp Do Thanh nói:“Bệ hạ có thể cho thần nữ được xem qua hai phong thư kia không?”Hoàng đế phất tay, lập tức có thái giám dâng tất cả thư từ cho nàng. Diệp Do Thanh nhận lấy, chăm chú xem qua từng chữ.“Bệ hạ, thần nữ dám lấy tính mạng bảo đảm, phong thư này mới thực sự là do tổ phụ, Tự Vinh Vương, tự tay viết.” Nàng bỗng cất cao giọng, vang dội khắp đại điện.“Ngươi ăn nói hồ đồ! Ngươi có chứng cứ gì?” Giọng Tần Vọng gắt gao, như sợ mất mạng mà sắp cắn răng nuốt lưỡi.Diệp Do Thanh từ trong tay áo lấy ra một bức thư khác, giơ cao:“Năm xưa, khi biên quan chinh chiến, tổ phụ thường gửi thư về cho mẫu thân ta. Trong đó có ghi rõ: một năm vào mùa đông, tổ phụ ở Lang Châu giao chiến, bị quân địch chém đứt gân tay phải. Từ đó chữ viết của ông nghiêng lệch, không còn vững vàng như trước.Mà bức thư giả này, chữ viết vẫn mạnh mẽ, ngay ngắn từng nét, vừa nhìn liền biết chưa từng bị thương. Nếu bệ hạ vẫn còn nghi ngờ, ở đây chắc chắn có cận thần từng theo tổ phụ, có thể chứng thực.”Vừa dứt lời, Tống Đô úy liền dập đầu rơi lệ.“Bệ hạ, lão thần cũng nguyện lấy tính mạng bảo chứng. Năm đó Tự Vinh Vương quả thực bị thương nặng tay phải, gân mạch gần như đứt, về sau thường xuyên run rẩy, không thể vững chắc.”“Đúng vậy, đây mới là bút tích thật của tổ phụ. Thỉnh bệ hạ minh xét.” Diệp Do Thanh hai tay dâng thư lên.Hoàng đế nhìn chồng giấy trong tay, sắc mặt trầm tư, không nói lời nào.Vị lão thần từng bước ra trước đó lại tiến lên quỳ xuống, giọng khàn đặc:“Bệ hạ, nay chứng cứ đã vô cùng xác thực, xin bệ hạ lập tức bắt giam Tần Vọng, thẩm tra kỹ lưỡng, để sớm rửa sạch oan khuất cho hai vị trung liệt và gia quyến.”Những lão thần khác cũng đồng loạt quỳ xuống:“Xin bệ hạ minh xét!”Tần Vọng thì ngây dại, quỳ rạp trên đất, như không hiểu sao sự việc lại thành thế này. Ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn độc ác như rắn độc, hận không thể cắn nát yết hầu Diệp Do Thanh và Từ Kha.Diệp Do Thanh không nói thêm, chỉ nắm chặt tay, nàng nghe rõ tiếng tim đập dồn dập quanh mình, có của Từ Kha, có của chính nàng.Không khí trong điện căng thẳng, ngột ngạt như bị dây leo siết chặt.Cuối cùng, hoàng đế mở miệng:“Người đâu, đem Tần Vọng áp giải đến Hình Bộ, thẩm tra lại vụ án này.Nếu vu cáo là thật, lập tức phục hồi danh dự cho Triệu gia, Chu gia, truy phong tước vị, trả lại đất phong.”“Nghị sự đến đây chấm dứt.” Hoàng đế thản nhiên phất tay, đứng dậy, dẫn theo thị vệ rời khỏi.Trong điện lập tức bùng nổ, tiếng ồn ào vang dội khắp trần cao, hoa văn trang nghiêm trên đỉnh như đè nặng xuống.Hơn chục cấm quân mặc giáp nặng tiến vào, áp sát Tần Vọng, dùng dây thừng trói chặt rồi kéo hắn đi.Tần Vọng đột nhiên bật cười điên dại, nghiêng đầu hung hãn nhìn Từ Kha, rít lên:“Tiện nhân, cho dù ta xuống địa ngục, cũng phải kéo ngươi theo, ngày ngày chịu lăng trì…”Hắn chưa kịp nói hết, đã ăn ngay một cái tát nảy lửa, đầu văng sang một bên, mắt hoa tai ù.“Ngươi lo cho bản thân ngươi đi, xem có thoát nổi lăng trì hay không.” Diệp Do Thanh vuốt bàn tay vừa đánh, thản nhiên nói.Nàng mỉm cười, gật đầu với đám cấm quân: “Vất vả cho chư vị.”Thế rồi, thân hình cao lớn của Tần Vọng bị mười mấy cấm quân áp giải, lôi ra khỏi đại điện.Văn võ bá quan lần lượt lui ra. Diệp Do Thanh xoay người lại, bắt gặp ánh mắt đẫm lệ của Từ Kha. Nàng đang cười, nhưng nước mắt lại không cách nào kìm được, từng giọt rơi xuống, thấm ướt vạt áo.Nụ cười kia vừa vui sướng vừa tươi đẹp, nhưng ngay sau đó Từ Kha che mặt, thuận thế ngồi xuống, đôi vai run run, bật khóc nức nở. Tiếng khóc ấy giống như một con thú nhỏ bị dồn vào bẫy rập, chịu hết uất ức, cuối cùng lại tự tay đẩy lùi được thợ săn, thoát khỏi vòng vây.Trong điện nhanh chóng vắng tanh, không còn bóng người. Diệp Do Thanh không nói lời nào, chỉ khẽ ngồi xổm xuống, vươn tay xoa nhẹ mái đầu Từ Kha.Ngẩng đầu lên, nàng thấy nữ tử áo đỏ đang đứng ở cửa đại điện. Vừa rồi, trước mặt vị lão thần râu tóc bạc phơ, nàng ta khuỵu gối, rồi lại được đỡ dậy. Sau khi nói với nhau vài câu, lão thần chỉ khẽ lắc đầu rồi rời đi.Người nữ tử ấy quay đầu nhìn vào trong điện. Sau lưng là vầng thái dương rực rỡ, nhưng dung nhan nàng lại chìm trong bóng tối.Một giọng run rẩy, yếu ớt vang lên, xuyên qua cánh cửa rộng lớn, mơ hồ truyền vào tai Diệp Do Thanh:“Đa tạ.”Diệp Do Thanh không lập tức rời cung. Nàng lặng lẽ theo sau Từ Kha và Chu Tử Thu, trông thấy Từ Kha bước đi từng bước đầy lưu luyến, cuối cùng bị Chu Tử Thu kéo trở về Thu Thủy Điện.“Người đâu, mang rượu lên.” Chu Tử Thu mỉm cười nói. Sau đó đón lấy vò xuân hồng từ tay cung nữ, tự mình rót đầy ba chén, đưa cho Từ Kha và Diệp Do Thanh.Diệp Do Thanh khẽ lắc đầu, đẩy chén rượu trở lại, ôn tồn nói:“Quý phi uống một chút cũng được, nhưng việc vẫn chưa xong, lúc này không nên say.”“Đúng vậy, vẫn chưa kết thúc đâu.” Chu Tử Thu ngồi phịch xuống chiếc bàn thấp, ngửa cổ uống cạn sạch rượu, lại nói: “Bất luận thế nào, cũng phải cảm tạ cô nương đã thẳng thắn lên tiếng, bằng không bốn cung hôm nay khó tránh khỏi tai họa lớn.”“Cô mẫu!” Từ Kha vội vàng tiến lên đoạt lấy chén rượu trong tay nàng, nào ngờ lại không giành được, còn bị rót cho một ngụm. Nàng ho sặc sụa, hai má đỏ bừng. Diệp Do Thanh bất đắc dĩ, chỉ còn biết đưa chén trà sang cho nàng súc miệng.“Diệp cô nương, ngươi có phải cho rằng bản cung quá mức không từ thủ đoạn?” Chu Tử Thu môi đỏ cười khẽ, men rượu ánh lên làn môi trong suốt, “Khiến Từ Kha mạo hiểm thì không nói, còn kéo cả cô nương xuống vũng nước đục này.”Diệp Do Thanh không đáp, chỉ liếc sang Từ Kha, thấy nàng đột nhiên tái mặt.“Cô mẫu…” Từ Kha mở miệng, trong mắt thoáng hiện vẻ hoảng hốt, như muốn cảnh cáo.Chu Tử Thu nhìn nàng một cái, rồi bật cười. Ngón tay nàng vung nhẹ, lại rót thêm mấy chén liền, men say cuộn trào, ép rượu vào tận miệng Từ Kha.“Từ Kha… đã kết thúc rồi.” Chu Tử Thu ôm vai nàng, nhẹ giọng nói.Ánh mắt Từ Kha chợt tối đi.Không biết đã uống bao nhiêu, chỉ biết trong điện mùi rượu nồng đến ngột ngạt. Bình rượu lăn xuống, Diệp Do Thanh đưa tay đỡ được, đặt vững lại trên bàn.“Diệp cô nương, Từ Kha với ngươi…”Lời còn chưa dứt, đôi môi đã bị một bàn tay che lại. Men say khiến cơ thể yếu ớt chỉ giãy giụa một chút, rồi nghiêng đầu, tựa vào vai Từ Kha, ngủ thiếp đi.Từ Kha buông tay, ngước mắt nhìn Diệp Do Thanh.Diệp Do Thanh thở ra, chỉ cảm thấy cả tòa điện như nghẹt thở, bèn đứng dậy, lúc này mới thấy không khí ngoài kia trong lành hơn một chút.Từ Kha cẩn thận đỡ Chu Tử Thu, nửa dìu nửa bế, đưa nàng vào nội thất, đặt lên giường phủ da lông trắng. Trán nàng rịn một lớp mồ hôi mỏng, liền dặn cung nữ bên cạnh:“Hãy hầu hạ quý phi cho tốt.”Thấy Xuân Hồng gật đầu, nàng mới quay lại trung đường, ngồi xuống, nhấc chén rượu còn lại trên bàn, đưa lên môi.“Xin lỗi.” Nàng nói, “Liên lụy cả ngươi.”“Không sao. Tự Vinh Vương vốn là thân nhân của ta, ta giúp là lẽ đương nhiên.” Diệp Do Thanh dịu giọng đáp. Nàng vươn tay muốn lau vết rượu vương nơi cằm Từ Kha, nhưng đối phương khẽ nghiêng đầu né tránh.Bàn tay nàng khựng lại giữa không trung, cuối cùng cụp mắt, thu về.Từ Kha lại bất chợt cong môi cười, khóe miệng hiện ra một lúm đồng tiền nhàn nhạt.“Giờ cũng không còn sớm, chúng ta hồi phủ thôi?” Diệp Do Thanh nhìn sắc trời rồi nói.Sắc mặt Từ Kha biến đổi nhẹ, muốn nói gì đó nhưng rồi lại ngậm miệng, chỉ gật đầu. Nàng chống tay đứng dậy, bỗng ôm trán, thân thể mềm nhũn, loạng choạng ngả sang bên.Diệp Do Thanh vội vã đỡ lấy vai nàng, giữ người đứng vững.“Choáng…” Giọng nàng như mang theo chút ủy khuất.Diệp Do Thanh sững lại, xem ra tửu lượng của Từ Kha không tốt. Nàng ôn tồn hỏi:“Hay là ngươi ở lại cung nghỉ ngơi, cũng tiện chăm sóc quý phi?”“Không.” Từ Kha lắc đầu. Nàng ngẩng mặt, hơi thở ngọt lịm gần như phả vào môi Diệp Do Thanh, thì thầm:“Tối nay ta muốn ở phòng ngươi.”Trong giọng nói ngoài men say mị hoặc, còn ẩn chứa nỗi bi thương mà Diệp Do Thanh không rõ.“Đưa ta về… được không?” Từ Kha nói, cánh tay vòng lấy tay Diệp Do Thanh, nửa tựa nửa ngửa, đôi mắt híp lại vì men say.Diệp Do Thanh vốn không thích bị ai đó nắm tay, nhưng đổi lại là Từ Kha, nàng chẳng những không phản cảm, mà trong lòng còn chợt mềm xuống.“Được.” Nàng dịu dàng đáp, “Ngươi còn đi nổi chứ?”Từ Kha bỗng buông tay, loạng choạng đi ra cửa điện.Diệp Do Thanh thở dài, lặng lẽ theo sau, nhìn bóng dáng lảo đảo của nàng.Hai người chậm rãi rời cung. Mặt trời chói chang, đường phố vắng bóng người. Chỉ thấy hai nữ tử, một trước một sau bước đi. Từ Kha nhiều lần nghiêng lệch, suýt va vào cây bên đường, Diệp Do Thanh lại kịp đưa tay kéo nàng trở lại.“Từ Kha.” Thấy nàng lại sắp va vào gốc hòe già, Diệp Do Thanh bất đắc dĩ duỗi tay giữ lấy cánh tay nàng. Nào ngờ đầu ngón tay ấm áp kia trượt nhẹ, luồn vào lòng bàn tay nàng.Diệp Do Thanh thoáng ngẩn ngơ, nhưng không rút tay ra, cúi đầu nhìn bàn tay trắng nõn kia đang siết, lồng chặt từng ngón tay của nàng.Mười ngón tay đan chặt.Cảm giác xao động, khó hiểu, càng thêm rõ rệt.“Ngươi say rồi.” Diệp Do Thanh khẽ hít một hơi, nói.“Có lẽ hôm nay vui quá… nên say nhanh hơn.” Từ Kha cười, mặt mày linh động, lông mi cong khép mở. Cánh tay còn lại của nàng bất ngờ vòng lên vai Diệp Do Thanh.Khoảng cách gần đến mức, chỉ cần cúi xuống là môi nàng có thể chạm vào làn môi mềm kia.Diệp Do Thanh có cảm giác bản thân bị điểm nguyệt.“Diệp Do Thanh… lần cuối cùng thôi.” Từ Kha bỗng thì thầm, giọng dính men say khiến nàng nghe không rõ.“Cái gì?” Diệp Do Thanh nhíu mày.“Ôm ta một cái.” Từ Kha mơ hồ nói, rồi áp sát, môi lướt qua má Diệp Do Thanh, cuối cùng dừng lại trên vai nàng.