[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn
Chương 39: Nàng ôm ấp (canh hai)
Giọng nàng rất nhỏ, như mang theo thứ cảm xúc mà Diệp Do Thanh không hiểu được.Diệp Do Thanh ngẩn ra, không nghĩ nhiều, liền đáp: “Được.”“Chỉ cần có chứng cứ là đủ, vì sao nhất định phải ngươi ở đó?” Diệp Do Thanh có chút khó hiểu.“Dù sao cũng phải có người thân chứng kiến. Ngoài cô mẫu ra, ta chính là người duy nhất Chu gia còn lại.” Từ Kha mỉm cười nói, nhưng trong tiếng cười ấy lại lộ ra ít nhiều bi thương.Trong phòng chỉ để lại một ngọn đèn dầu le lói. Diệp Do Thanh nằm trên giường, còn Từ Kha thì ngủ ở giường mỹ nhân dưới cửa sổ, thân mình co lại. Ánh nến chiếu lên mắt nàng, ánh nước lấp lánh.Diệp Do Thanh ngước nhìn đỉnh màn che, tai nghe ngoài cửa sổ lá cây xào xạc, trong lòng thoáng nghi hoặc: tại sao mình lại tự nhiên đồng ý lời cầu xin của Từ Kha như thế?Có lẽ lại là lòng thương cảm quấy nhiễu, nàng nghĩ vậy.Bên kia Từ Kha không lên tiếng, tựa hồ đã ngủ. Diệp Do Thanh cũng nhắm mắt, để mặc ý thức dần trầm xuống, tiến vào giấc mộng.Không biết qua bao lâu, Diệp Do Thanh trở mình, từ nằm ngửa chuyển sang nằm nghiêng. Chiếc chăn mỏng trượt xuống, lộ ra hơn nửa áo lót.Mỹ nhân trên giường động đậy nhẹ. Từ Kha dụi mắt ngồi dậy, nhẹ nhàng bước tới, thổi tắt ngọn nến, rồi kéo chăn đắp lại cho nàng, che kín cả phần vai và ngực.Ánh mắt nàng dừng lại nơi giọt nến đã khô, rồi cúi đầu che đi xúc động. Từ khi nghe được tin tức từ cô mẫu, nàng một lòng chỉ tập trung vào việc đó, chưa từng buông xuống.Nàng không hề lừa Diệp Do Thanh. Nàng thật sự sợ hãi, bao nhiêu năm chịu đựng nhẫn nhịn, phải giả bộ vô tư ngay bên cạnh kẻ thù. Nay rốt cuộc có cơ hội kết liễu Tần Vọng, khiến nàng vừa hồi hộp vừa lo âu.Không biết ngày mai sẽ xảy ra điều gì, không chắc mọi việc có thuận lợi hay không.Cho nên nàng không muốn một mình ngủ. Lúc này, người duy nhất khiến nàng yên tâm, lại chính là Diệp Do Thanh.Nếu nàng ấy có thể ở bên cạnh bầu bạn thì tốt biết mấy, Từ Kha nghĩ.Thật ra, dựa vào một người như vậy là không đúng. Ban đầu nàng chỉ định lợi dụng mà tiếp cận. Nhưng trải qua nhiều ngày, nàng dần phát hiện bản thân không khống chế được nữa, chẳng rõ là chủ ý tiếp cận, hay là lòng mình tự hướng về.Trong mơ, nàng thường thấy lại cảnh mình bị roi quất, cảnh bị truy sát trong mưa lớn, hay lúc giãy giụa dưới đáy nước. Và mỗi lần như thế, đều có một bàn tay kéo nàng ra khỏi vực sâu. Khi nàng mở mắt thở dốc trong bóng tối, khuôn mặt hiện lên đều là của Diệp Do Thanh.Cô tịch, ôn nhu.Trên đời làm gì có nữ tử nào như Diệp Do Thanh, hết lần này đến lần khác đưa tay cứu giúp, quả thực quá ngốc. Từ Kha thầm nghĩ.“Nếu ngươi cứ khinh rẻ ta thì tốt, chỉ cần khiến ta hận ngươi là được. Sao lại phải thay đổi chứ? Sao lại giúp một kẻ hèn mọn, ti tiện như ta…” Nàng thì thầm.Diệp Do Thanh trong mơ cựa quậy, tay vô thức vung ra, nắm lấy Từ Kha. Nàng giãy cũng không thoát, cuối cùng thân mình nghiêng hẳn, ngã vào giường. Không một tiếng động, nàng để mặc đôi tay kia vòng chặt lấy mình.Bị ôm như thế vốn chẳng thoải mái, nhưng Từ Kha lại cảm thấy từng đợt tê dại từ làn da truyền vào, như thủy triều lan khắp toàn thân.Nỗi khủng hoảng dằng dai trong tim đang dần lắng xuống, cuối cùng nàng thiếp đi trong vòng tay ấm áp ấy.Ánh trăng phá qua mây, rải những vệt sáng đều đều vào căn phòng, yên bình đến nỗi khiến lòng người say ngủ....Sáng sớm hôm sau.Diệp Do Thanh tỉnh dậy, phát hiện tay mình đang giữ trong một tư thế vặn vẹo kỳ lạ, mà trong ngực lại trống trơn. Nàng híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh sáng còn dịu, chắc chưa đến giờ dậy.Nhưng trên giường dưới cửa sổ đã không còn bóng người. Tim nàng chợt căng thẳng, vội vã bước ra nội thất, chỉ thấy trên bàn có một tờ giấy.“Cô mẫu phái nội thị gọi ta vào cung. Bình an.”Nét chữ rõ ràng, mạnh mẽ, đúng là bút tích của Từ Kha. Lúc này Diệp Do Thanh mới nhẹ nhõm thở ra.Trước khi ngủ, nàng còn định, để phòng bất trắc, sẽ tự mình đưa Từ Kha vào cung. Nhưng thôi, Chu Tử Thu hẳn đã có sắp xếp, như vậy cũng được.Nàng nghĩ, hay là ngủ bù thêm một giấc. Ai ngờ vừa ngồi xuống giường, liền nghe tiếng gõ cửa.Mở ra, thấy một tỳ nữ quen trong phủ, cúi đầu bẩm: “Đại cô nương, ngoài cửa có một nội thị trong cung nói muốn gặp ngài.”“Nội thị trong cung?” Diệp Do Thanh hơi kinh ngạc, rồi gật đầu:“Dẫn vào.”Chẳng bao lâu sau, vị Chu nội thị mà mấy hôm trước nàng từng gặp bên cạnh Chu Tử Thu đã chạy tới, thở hổn hển hành lễ.“Tiểu nhân tham kiến đại cô nương.”“Chu công công.” Diệp Do Thanh gật đầu, “Quý phi có điều gì phân phó?”“Quý phi quả thật có một việc, muốn nhờ cô nương hỗ trợ.” Chu nội thị cười xòa, rồi ghé sát, hạ giọng nói một hồi.Nghe xong, Diệp Do Thanh chau mày, lộ vẻ bất mãn: “Việc hệ trọng như vậy, vì sao hôm qua không bảo Từ Kha cùng ta bàn bạc, lại chờ đến giờ này?”Thấy nàng giận, Chu nội thị vội cúi lưng thở dài: “Quý phi sớm đoán được Thánh Thượng sẽ không dễ dàng xét lại bản án. Oan án ấy liên quan đến hai đại gia tộc, chỉ dựa vào một lời của Từ Kha cô nương thì khó lòng xoay chuyển. Cần phải có thân thích của Tự Vinh Vương đứng ra, xác nhận thư tín trong tay quý phi mới là thật, như vậy mới có phần chắc chắn.Hôm qua, quý phi lo Từ Kha sợ liên lụy cô nương nên không nói. Sáng nay mới đặc biệt sai tiểu nhân tới bẩm lại. Quý phi còn nói, nếu cô nương đi, Tần Vọng tất sẽ bị luận tội; nếu không đi, hắn có thể xoay chuyển đúng sai, cuối cùng uổng công một phen.Đến lúc ấy, Từ Kha cô nương sẽ gặp nguy hiểm.” Chu nội thị cúi đầu nói.Nghe xong, Diệp Do Thanh bỗng bật cười, ánh mắt lại lạnh lẽo dừng trên người ông ta.“Quý phi quả thật là biết tính toán, đem ta đẩy lên hỏa đài, không làm không được.” Nàng nheo mắt nói.Ban đầu là dùng thân phận hậu nhân của Tự Vinh Vương để ép nàng phải ra tay, lại sợ nàng thờ ơ chỉ lo cho bản thân, liền lôi Từ Kha ra, ngầm ám chỉ nếu nàng không đi, một khi việc lật lại bản án thất bại, Từ Kha tất sẽ mang tiếng tội khi quân. Nữ nhân này quả thật chu toàn đến cực điểm.“Nửa nén hương sau, đợi ta trước cổng phủ.” Diệp Do Thanh nhạt giọng nói.Hoàng cung hôm nay vô cùng tĩnh lặng, tựa như mưa gió sắp kéo đến. Nàng ngồi xe ngựa, cửa hông đã được chuẩn bị sẵn, cả đường đi không gặp trở ngại nào, liền tiến thẳng vào cung, bị đưa tới ngoài Văn Đức Điện ngay lúc triều nghị sắp tan.Xuống xe, Chu Tử Thu đang đứng cạnh đôi sư tử đá, hai bàn tay căng thẳng nắm chặt trước ngực, đôi mắt hạnh ngập tràn lo âu, vành mắt gần như đỏ ửng.Nàng vội đưa tay kéo Diệp Do Thanh, Diệp Do Thanh cảm nhận rõ tay nàng đang run rẩy.“Ta còn tưởng Diệp cô nương sẽ không đến.” Chu Tử Thu nói. Hôm nay nàng vẫn đẹp đến nao lòng, chỉ là không khoác lên xiêm y hoa lệ, mà thay bằng bộ y phục hồng nhạt, trông như chiếc lá đơn độc trong gió, diễm lệ mà tàn tạ.“Lý do Quý phi đã đầy đủ, ta không đến cũng không được.” Trên mặt Diệp Do Thanh không hiện chút biểu tình.Chu Tử Thu giả như không hiểu ý nàng, khóe môi đỏ nhếch lên.Cùng lúc đó, trong điện uy nghiêm trĩu nặng, mấy trăm đại thần đứng thành hàng ngay ngắn, mũ cánh chuồn ngay ngắn không sứt mẻ, không ai dám lên tiếng. Hoàng đế khoác long bào màu vàng sẫm, đầu đội mũ quan, chòm râu giật giật, quả thật sắc mặt đã giận tím.“Tống Đô úy, ý của khanh là sao?” Hoàng đế cất giọng.“Bệ hạ thứ tội. Thần vì chuyện năm đó oan hãm Tự Vinh Vương cùng Phiêu Kỵ Đại tướng quân, hôm nay dâng tấu buộc tội Tần tiểu tướng quân.” Một vị lão thần đầu bạc rạp mình quỳ xuống trước triều đình, eo lưng tuy đã còng nhưng tiếng nói vẫn vang dội, đầy khí thế.“Năm xưa chứng cứ thông đồng với địch đã rõ rành rành, sự tình trôi qua bao năm, Tống Đô úy nay lại nhắc chuyện cũ, rốt cuộc là có ý đồ gì!” Trong đám quan, một người mũ cánh chuồn run lên dữ dội, giọng quát lạnh lùng, chính là Tần Vọng.Song nếu nhìn kỹ, sẽ thấy sắc mặt hắn trắng bệch, trông như sắp ngất.“Năm đó vốn chẳng hề có chứng cứ rõ ràng! Mọi chứng cứ đều là do Tần tiểu tướng quân dâng lên, cùng lời chứng từ thuộc hạ bên cạnh Tự Vinh Vương và Phiêu Kỵ tướng quân. Nhưng ngay sau khi việc này được định đoạt, toàn bộ chứng nhân đều chết oan chết uổng, Tần tiểu tướng quân lẽ nào không hay biết gì?” Thanh âm khàn khàn của Tống Đô úy như nổ tung trong điện.“Ngươi!”“Đủ rồi!” Một tiếng quát lớn vang vọng từ trên cao. Hoàng đế sắc mặt âm trầm, tầm mắt chuyển về phía Tống Đô úy: “Ý của Đô úy là trẫm tin lời gièm pha, xử sai người ư?”Thân hình Tống Đô úy run lên, cuối cùng từng chữ chắc nịch: “Thần không dám. Nhưng năm đó nhị vị đại nhân quả thật bị oan. Lần này thần được phái làm đặc sứ sang Tây Hạ, chính tai nghe quân chủ Tây Hạ khen ngợi nhị vị có dũng có mưu, kiêu dũng thiện chiến, là trụ cột của Tề quốc ta.Thần còn cố ý thăm dò, quân chủ Tây Hạ hoàn toàn không biết gì về chuyện ‘thông đồng với địch’.”“Cho dù vậy, lời nói của quốc chủ nước khác há có thể làm chứng cứ!” Tần Vọng vội chen lời, nước bọt văng tung tóe, quỳ rạp xuống đất: “Thần khẩn cầu bệ hạ tam tư.”Một số quan viên liếc nhau, cũng tiến lên: “Lời của ngoại quốc quân chủ xác thực khó tin, e rằng chỉ muốn chia rẽ triều cương, xin bệ hạ cân nhắc.”Ánh mắt Tần Vọng liếc về phía Lương Quốc Công, nào ngờ Lương Quốc Công mắt vẫn nhìn thẳng, tựa như nhập định, hoàn toàn không ra mặt trợ giúp. Đảng của Quốc Công thấy chủ tử không lên tiếng, cũng cúi đầu im lặng, tỏ rõ ý đứng ngoài.Tần Vọng càng thêm hoảng hốt, đang muốn cãi biện thì đã bị Tống Đô úy giành trước:“Bệ hạ, lão thần còn có chứng cứ. Xin được truyền một vị nữ tử vào điện, chính là con gái của Phiêu Kỵ Đại tướng quân, Chu Từ Kha.”Hoàng đế chau mày, nhìn chằm chằm Tống Đô úy hồi lâu, cuối cùng chậm rãi nâng tay: “Tuyên.”Cửa điện mở ra, một nữ tử khoan thai bước vào, y phục hồng phấn như cánh sen, tóc búi chỉnh tề, dung mạo thanh lệ tự nhiên, lại diễm tuyệt nhân gian. Nàng đi xuyên qua hàng trăm đại thần, giữa một rừng nam nhân, thân hình mảnh mai càng thêm nổi bật.Không ít người khẽ hít vào. Ngay cả hoàng đế cũng thoáng ngạc nhiên, ánh mắt không rời nàng.Ai chẳng biết Chu gia có vị “kinh thành đệ nhất mỹ nhân”, không ngờ nữ tử trẻ tuổi trước mắt này, so với Chu Tử Thu còn chẳng kém là bao.Từ Kha không để tâm ánh mắt xung quanh, chỉ cúi mắt nhìn bước chân, vai lưng thẳng, quỳ xuống đường hoàng.“Thần nữ Chu Từ Kha, tham kiến bệ hạ.” Giọng nàng mềm mại, vang vọng trong đại điện.“Ngươi chính là Chu Từ Kha?” Hoàng đế hơi nghiêng người, nhìn kỹ nàng, sau một lúc lâu mới tiếp tục: “Chứng cứ đâu, trình lên.”“Bệ hạ, nàng này âm hiểm đa đoan, giỏi dùng mỹ nhân kế, ngài tuyệt đối không thể tin lời nàng!” Tần Vọng vội hét lên.Ánh mắt Từ Kha dừng lại trên người hắn, như đóa anh túc diễm lệ mà kịch độc, khiến thân hình cao lớn của Tần Vọng bỗng run lên.Rồi giọng nàng vang lên, rõ ràng rành mạch: “Bệ hạ, năm đó thần nữ từng bị bắt vào phủ Tần tiểu tướng quân, làm tỳ nữ hầu hạ. Trong phủ Tần, thần nữ phát hiện những thư từ này.”Vài phong thư được trao vào tay đại thần gần nhất. Mấy người vội lật xem, rồi nhanh chóng dâng lên hoàng đế.“Bệ hạ, theo thần nữ biết, năm đó tội danh cha thần cùng Tự Vinh Vương bị định, chính là dựa vào loại thư từ này. Nhưng toàn bộ đều do Tần Vọng tìm người giả mạo, bóp méo nội dung! Trong thư gốc, chưa từng có nửa chữ nào nhắc tới chuyện thông đồng với địch!” Giọng Từ Kha cao hơn, truyền khắp điện.Dù kỷ luật trong triều nghiêm ngặt, song lời này vừa thốt ra, cả điện không tránh khỏi xôn xao bàn tán.“Nói bậy! Rõ ràng là ngươi giả tạo thư từ, rồi vu khống là tìm được từ trong phủ ta. Ngươi lòng dạ độc ác, chẳng lẽ không biết như thế chính là tội khi quân hay sao!” Tần Vọng duỗi tay chỉ thẳng vào mũi Từ Kha, giọng lạnh lẽo gầm lên.Từ Kha bỗng khẽ cười nhạt, ánh mắt như nhìn kẻ ngu dại, đôi môi anh đào nhếch lên.“Tần tiểu tướng quân đang đùa giỡn với ta sao? Năm đó chuyện phát sinh ta mới mười hai tuổi, làm sao có thể giả tạo ra được những bức thư kín nội dung như thế?”Lời này khiến Tần Vọng nghẹn họng, phẫn nộ đến mức nắm tay nện mạnh xuống đất. Sau đó hắn quỳ rạp, dập đầu trước hoàng đế.“Bệ hạ, thần bị oan! Xin bệ hạ soi xét!”“Bệ hạ, chỉ cần đem thư từ năm đó ra so sánh một phen, lập tức sẽ rõ ràng ai đang nói dối!” Tống Đô úy cũng đồng thời dập đầu, giọng vang dội.Sắc mặt hoàng đế tối tăm khó lường, ngón tay chà nhẹ lên những bức thư trước mắt, chẳng ai đoán được hắn đang nghĩ gì.“Người đâu, mang thư tới.” Hoàng đế ra lệnh.Tên nội thị mặt dài đứng hầu bên cạnh nghe vậy lập tức chạy đi, một lúc sau mới trở lại, hai tay dâng mấy phong thư, dè dặt nói:“Bệ hạ, đều ở đây cả.”Hoàng đế lần lượt mở ra xem, sau đó ngẩng mắt nhìn Từ Kha.“Chu Từ Kha, ngươi nói trong đó có một bức chưa từng bị giả tạo, là nguyên bản phải không?”“Đúng vậy. Bút tích của phụ thân ta, ta tất nhiên nhận ra. Ngoài ra, Tống Đô úy từng hầu hạ dưới trướng phụ thân ta cùng Tự Vinh Vương ba năm, cũng quen thuộc chữ viết của cả hai. Nếu chỉ nhìn một bức thì khó nhận ra, nhưng nếu đem đối chiếu với nhau, thì đó chính là chứng cứ xác thực nhất.” Từ Kha nói rành rọt từng chữ, giọng chắc nịch.Đôi mắt ưng của hoàng đế gắt gao khóa chặt trên người nàng, nhìn hồi lâu, cuối cùng chòm râu run run, thân thể dựa ra sau, lạnh nhạt cất lời:“Nhưng… Trẫm cho rằng không cần thiết.”“Nói miệng thì không bằng chứng. Nếu không có bằng cớ xác thực, chuyện bảy năm trước, còn ai có thể nói rõ ràng?”Từ Kha nghe vậy ngẩng bổng đầu, hai bàn tay siết chặt đến trắng bệch, suýt nữa cắn phải môi.“Nhưng đây rõ ràng là chứng cứ xác thực! Chỉ cần bệ hạ chịu tra xét…” Tống Đô úy nghe thế liền nóng ruột, quỳ tiến lên mấy bước, nhưng lập tức bị hoàng đế phất tay cắt lời.“Thời gian lâm triều đã hết. Hiện giờ quan trọng là quốc sự, còn án cũ này không cần nhắc đến nữa.” Hoàng đế xua tay, đứng dậy định rời đi.Trong đại điện, ai nấy đều nhận ra hoàng đế không muốn dính líu nhiều đến chuyện này, vì vậy không còn ai dám cất tiếng. Tống Đô úy bị thị vệ giữ chặt, bộ râu hoa râm run lên đến đỏ mặt, nét mặt lộ rõ tuyệt vọng.“Bệ hạ! Bệ hạ!”“Bệ hạ, ngài định mặc cho oan án bị chôn vùi, không thèm quan tâm sao?”Tiếng kêu phẫn nộ, trong trẻo mà sắc bén của nữ tử vang vọng khắp đại điện nguy nga, như muốn xuyên thủng cả lớp trần trang trí hoa lệ.Hoàng đế lập tức dừng bước, chậm rãi xoay người lại.“Ngươi, tiện tỳ này, to gan lớn mật, dám bất kính với bệ hạ!” Tần Vọng thở phào nhẹ nhõm, vừa vui mừng vừa hả hê mà thấp giọng quát lớn, rồi duỗi tay chụp lấy cổ nữ tử, định ép nàng quỳ xuống.Ngay lúc nghìn cân treo sợi tóc, cửa điện bất ngờ mở ra một nửa, mấy tên thị vệ tiến vào, chắp tay bẩm:“Bệ hạ, ngoài điện có một nữ tử, tự xưng là hậu nhân của Tự Vinh Vương, nhất định xin cầu kiến!”