[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn

Chương 38: Nàng sợ




“Răng đau à?” Diệp Do Thanh vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa kéo ghế ra, ra hiệu cho nàng ngồi xuống.

Từ Kha ngoan ngoãn ngồi, lông mày cau chặt, bàn tay đặt trên mặt bàn siết lại.

“Há miệng.” Diệp Do Thanh nói, tay nâng cằm Từ Kha, ra hiệu nàng ngẩng đầu. Rồi nàng lại nói: “Bùi cô nương, phiền cô đưa cho ta một ngọn đèn.”

Bùi Ninh từ nãy giờ vẫn bị bỏ mặc ở bên, đôi chân dài bắt chéo, hai tay ôm trước ngực, đôi mắt phượng chăm chăm nhìn hai người, thần sắc phức tạp.

Cuối cùng như nhận mệnh, nàng hậm hực đứng dậy, bước đến cửa sổ cầm lấy giá nến rồi đưa vào tay Diệp Do Thanh.

“Đúng là… cũng chẳng phải.” Diệp Do Thanh thong thả mở miệng, ánh mắt quét khắp căn phòng. Căn phòng bày trí đậm hơi thở phố phường, chẳng sạch sẽ, cũng chẳng nhã nhặn, đến người ra vào cũng hỗn tạp đủ hạng.

Bùi Ninh có tính tình như vậy, ở chốn này dĩ nhiên không tránh được chịu chút khi dễ.

Tựa hồ đoán ra được ý nghĩ trong lòng nàng, Bùi Ninh cười lạnh.

“Cô nương xuất thân cao quý, ta chỉ sinh ở chốn phong trần. Trên danh nghĩa là người Thúy Hồng Lâu, ở đây qua lại cũng đã hai mươi năm. Ta không rõ cô nương muốn gì từ ta, nhưng vô luận thế nào, ngài đã nhìn lầm rồi.”

“Sau này ngươi còn định mãi ở chốn này sao?” Diệp Do Thanh điềm tĩnh hỏi.

Nụ cười của Bùi Ninh run run, thoáng lộ chút rạn nứt.

“Bùi cô nương đã có ý định tự mở cửa hàng, liền chứng tỏ cô không muốn cả đời ở lại chốn phong trần. Ngươi đừng hiểu lầm, ta không có ác ý. Ta chỉ muốn tìm người hợp tác, không muốn thấy nhân tài bị chôn vùi.”

“Nhân tài?” Bùi Ninh bật cười nhạt.

“Ta chẳng qua chỉ là một nữ nhân nơi gió trăng, gảy khúc hát, bán tiếng cười, cho người ta vui. Thế thì tính là nhân tài gì?”

Diệp Do Thanh thở dài. Nàng biết giờ khó mà thuyết phục được Bùi Ninh, nhưng tương lai, người này vốn sẽ có thành tựu, tức là nàng vốn có dạ lớn.

Chẳng qua, nữ tử trong loạn thế vốn như lục bình lênh đênh, lòng dạ kia rốt cuộc cũng bị thời thế và vận mệnh cuốn đi.

“Có lẽ cô nương không tin ta, nhưng sẽ chẳng thể không tin bạc tiền.” Diệp Do Thanh nói, đưa ra một phong thư.

Bùi Ninh nghi hoặc nhận lấy, mở ra nhìn, đôi mắt phượng lập tức trừng lớn.

“Đây là… tiền mua cửa hàng cho ta sao?” Nàng ngập ngừng hỏi.

“Không phải. Đây là tiền để ngươi gây dựng sự nghiệp. Số bạc này tùy ý ngươi sử dụng, có thể rời kinh thành, mua người mở cửa hàng. Cách thức cụ thể đều đã ghi trong thư. Khi đã chuẩn bị xong, gửi tin cho ta, ta sẽ phái người đến xem xét, đồng thời đưa thực đơn buôn bán.”

“Còn đây.” Diệp Do Thanh lại lấy ra hai tờ giấy dày đặc chữ viết. “Ngươi ký tên, điểm chỉ. Ta và ngươi coi như ký khế thuê. Lợi nhuận sẽ chia theo tỷ lệ chi nhánh.”

Bùi Ninh dường như không thể lập tức tiêu hóa nổi tin tức này. Nàng cầm thư, chăm chú đọc suốt một nén nhang, cuối cùng mới chậm rãi mở miệng:

“Cô nương… vì sao lại tin ta?”

“Có lẽ vì ta cảm thấy hợp ý. Hơn nữa, ta tin ngươi là người biết làm ăn. Người làm ăn thì rõ cách nào mới thu được lợi lớn nhất, và cách nào mới là kiếm ổn định mà không lỗ vốn.” Diệp Do Thanh ôn tồn nói.

Đối với thương nhân, niềm tin và lời hứa còn chẳng đáng giá bằng thù lao thực tế. Muốn mượn sức một người, cần phải nắm chắc lòng người ấy.

“Cô nương hãy suy nghĩ thêm.” Diệp Do Thanh không ép nàng đưa ra câu trả lời ngay, chỉ đứng dậy, bước về phía cửa. Từ Kha theo sát phía sau.

“Đúng rồi, nếu suy nghĩ kỹ rồi, hãy đến Kim Lăng Trai tìm chưởng quầy ở đó. Sau khi dọn dẹp xong, có thể chuyển đến luôn.” Nói xong, Diệp Do Thanh mở cửa rời đi.

Trong phòng, Bùi Ninh vẫn ngồi im bên bàn, cúi đầu nhìn lá thư.

Cửa vừa khép lại, xung quanh lập tức lại ồn ã huyên náo. Tên công tử mặt trắng dưới lầu vẫn đang ôm khách, tiếng cười nói ầm ĩ vang trời.

“Ngươi sao lại tin người này? Không sợ nàng cầm bạc rồi bỏ trốn à? Hay là do ngươi vốn là quý nữ, chẳng biết mấy đồng bạc này với thường dân mà nói có thể đủ ăn cả nửa đời?” Từ Kha theo sau hỏi.

“Người này thông minh, nàng hiểu rõ giữa việc cầm bạc bỏ trốn với việc nghiêm túc làm ăn, lợi ích khác biệt một trời một vực. Cái ta muốn cược, chính là sự lựa chọn ấy. Dù sao có thua, cũng chỉ tổn thất chút bạc mà thôi.” Diệp Do Thanh vừa nói vừa bước xuống lầu.

“Thế còn ta? Vì sao ngươi lại tin ta? Cả mưu tính quan trọng thế này, ngươi cũng nói cho ta nghe?” Từ Kha rầu rĩ đuổi theo, hỏi tiếp.

Diệp Do Thanh dừng bước quay đầu lại, hai người suýt chút nữa đụng nhau. Từ Kha vội vã bám vào lan can gỗ sơn đỏ, nhờ đó mới không ngã nhào vào vai Diệp Do Thanh.

Diệp Do Thanh nhìn nàng từ đầu đến chân. Lúc nàng cười, khí chất vốn lạnh lùng ấy bỗng khiến gió bốn phía cũng trở nên dịu lại.

“Thế ngươi có bán đứng ta không?” Diệp Do Thanh cười hỏi.

Từ Kha không chút do dự lắc đầu.

"Ngươi có lừa gạt ta không?" Diệp Do Thanh lại hỏi.

Từ Kha lắc đầu, động tác dần dần chậm lại rồi hẳn dừng hẳn, tay nắm chặt lan can càng thêm siết chặt, trong khoảnh khắc cảm thấy lòng mình như chìm xuống hồ sâu.

Hiện tại bản thân… có tính là đang lừa gạt không? Nỗi hoảng hốt dần dần tràn ngập khắp người.

"Không thể nào. Vậy ngươi lo lắng gì chứ, ngươi nói tin ta, ta liền cũng sẽ tin ngươi." Diệp Do Thanh dịu dàng đáp lại, nâng tay lên, xoa xoa đầu Từ Kha.

"Diệp Do Thanh." Từ Kha bỗng nhiên cất giọng, âm thanh trở lại mềm mại lẫn mị hoặc: "Sáng nay cô mẫu truyền đến tin tức, nói rằng ngày đã định rồi."

"Trước đây Tần Vọng luôn mượn thế Lương Quốc Công, ngươi nhớ nhắc nhở Lương Quốc Công, ngày mai triều đình chớ nên nhiều lời." Từ Kha lại nói thêm.

Diệp Do Thanh hiểu rõ, gật đầu, trong lòng đối với ngày mai dấy thêm vài phần căng thẳng xen lẫn chờ mong.

Người như Tần Vọng, cũng nên trả giá đắt cho những việc mình đã làm.

Đêm xuống, Diệp Do Thanh không mang theo ai, một mình bưng một ấm trà cùng chút điểm tâm, đi về phía thư phòng của Lương Quốc Công. Bọn sai vặt canh cửa vừa thấy nàng vội vàng hành lễ, nhưng bị nàng ra hiệu, bình thản cho lui.

Đợi bọn sai vặt rời đi hết, Diệp Do Thanh lúc này mới giơ tay gõ nhẹ lên cửa.

“Vào đi.” Giọng nói mỏi mệt nhưng vẫn uy nghiêm trầm thấp của Lương Quốc Công truyền ra, Diệp Do Thanh liền nhẹ bước tiến vào.

Đón lấy nàng là tiếng quở trách của Lương Quốc Công:

“Thừa phúc, kêu ngươi chỉnh lý báo cáo thuế năm nay các nơi, vì sao giờ mới đưa tới!”

Diệp Do Thanh bị ông quát bất ngờ, bước chân khựng lại. Lương Quốc Công chờ mãi không thấy ai tiến lên, không kiên nhẫn ngẩng đầu, thấy rõ là Diệp Do Thanh thì sắc mặt mới dịu đi chút.

“Do Thanh?” Ông ngạc nhiên gọi, sau đó thấy trong tay nàng còn bưng trà thơm thì càng thêm bất ngờ.

Diệp Do Thanh đoán, ngày thường nguyên chủ vốn sợ hãi Lương Quốc Công, e là chưa bao giờ tự nguyện mang trà tới như thế này.

“Đặt xuống đi.” Lương Quốc Công thở dài, ra hiệu cho nàng bước lên.

Ánh nến hắt bóng xuống gương mặt ông, tạo thành những mảng tối sâu hằn, từ xa đã thấy đôi mắt đen sâu trũng. Trong lòng Diệp Do Thanh thoáng nghĩ: Lương Quốc Công cũng không phải kẻ chỉ biết ỷ thế tước vị mà hưởng lạc.

“Việc mệt nhọc như vậy, sao cha không giao thuộc hạ làm?” Diệp Do Thanh thấy trước mặt ông là cả một chồng giấy dày cộm, liền khẽ hỏi.

“Ta muốn dâng tấu chương lên Thánh Thượng, xin giảm miễn thuế má cho những nơi thường xuyên bị nạn châu chấu. Phân công xuống dưới thì khó tránh sinh xung đột, chi bằng tự mình xử lý.” Lương Quốc Công hừ nhẹ, tiếp tục ghi chú lên trang giấy.

Diệp Do Thanh gật gật đầu, sau đó quỳ ngồi đối diện.

“Con còn việc gì nữa không?” Lương Quốc công ngẩng đôi mắt đục mờ lên, dò xét nàng.

“Mấy ngày trước nhân tiết Đoan Ngọ con vào cung, nghe được vài lời bàn tán. Vốn định chẳng phải chuyện mình thì không tiện nói, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn nên bẩm báo cha một tiếng.” Diệp Do Thanh thuận miệng bịa ra.

Lương Quốc Công không đáp, chỉ ý bảo nàng nói tiếp.

“Nghe nói năm đó vụ án loạn đảng còn có ẩn tình khác, mà ẩn tình này lại có liên quan đến Tần tiểu tướng quân.” Diệp Do Thanh hạ thấp giọng.

Lông mày Lương Quốc Công lập tức nhíu chặt, quở trách:

“Án loạn đảng là trọng án ở Biện Kinh, ai dám nhắc lại? Sao ta chưa từng nghe nói?”

“Nữ nhi không rõ là ai nói, chỉ e vì biết cha thường lui tới Tần gia nên mới không để lời đồn lọt vào tai cha.” Diệp Do Thanh nửa thật nửa giả, vừa ám chỉ vừa dò xét.

“Nữ nhi hiểu trong đó lợi hại, nhưng thực sự lo lắng cho cha, sợ cha bị liên lụy, nên mới đánh bạo nói ra vài lời. Nếu có chỗ không phải, xin cha trách phạt.” Nàng cúi mắt, giọng thành khẩn.

Chiêu này chính là Từ Kha đã chỉ cho nàng.

Quả nhiên, sắc mặt Lương Quốc Công tuy nghiêm lại, nhưng rồi dịu đi đôi phần, gật đầu.

“Thôi, thấy ngươi một tấm hiếu tâm, ta không trách. Nhưng loại lời này trăm vạn lần không được nói ra ngoài, nghe rõ chưa?”

“Vâng.” Diệp Do Thanh đáp.

Lương Quốc Công lại cúi đầu xử lý công việc.

Diệp Do Thanh thở phào nhẹ nhõm, liếc sang chồng giấy trên tay ông, bỗng mỉm cười.

“Trời cũng không còn sớm, không bằng… để Do Thanh giúp cha một tay?”

Hai canh giờ sau, trăng ngoài trời đã bị mây đen che kín, Diệp Do Thanh mới dụi mắt, buông bút, trở về phòng mình.

Trong phòng đèn đuốc sáng rực, ánh sáng vàng ấm áp hắt qua cửa sổ, trông vô cùng ấm cúng.

Nàng đẩy cửa vào, liền thấy một nữ tử ngồi bên bàn, tay chống trán, nghe động tĩnh mới ngẩng đầu, rồi vội đứng lên.

“Nếu mệt thì nghỉ ngơi đi, không cần chờ.” Diệp Do Thanh cởi áo khoác xuống.

“Không sao.” Từ Kha đáp, rồi đẩy bát canh trứng vẫn còn ấm áp đến trước mặt nàng, mím môi.

“Đại cô nương mệt mỏi, ăn chút gì rồi hãy nghỉ.”

Diệp Do Thanh quả thật đang đói, mắt sáng lên, vui vẻ ngồi xuống.

Một ngụm canh trứng nóng hổi trôi xuống cổ họng, cả người như được thỏa mãn, nàng ngẩng đầu, bắt gặp Từ Kha đang lộ vẻ muốn nói lại thôi.

“Sao thế?” Diệp Do Thanh hỏi.

Từ Kha cắn môi, ngồi xuống cạnh nàng, hai tay đặt lên mép bàn, thoáng do dự.

“Cô mẫu nói, ngày mai sẽ truyền lệnh định tội Tần Vọng.” Từ Kha nói, “Cả triều văn võ đều có mặt, ta lo lắng…”

Nàng dừng lại một chút, rồi nhìn thẳng vào Diệp Do Thanh:

“Diệp Do Thanh, đêm nay ta có thể ở lại phòng ngươi không?”

Chương trước Chương tiếp
Loading...