[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn

Chương 27: Mang nàng về phủ (Canh ba)




“Nhã các có chút nóng nực, ta đã sớm nói với A Cẩu, nơi này cần phải mở thêm một khung cửa sổ trên mái.” Diệp Do Thanh nhếch môi cười, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, xoay người đi ra cửa.

Nàng có thể cảm nhận được gương mặt mình vừa rồi quả thật ửng đỏ trong thoáng chốc, nhưng cũng chỉ là do nhớ lại hình ảnh ngày hôm ấy mà thôi. Mặt đỏ thì cũng là chuyện thường tình của con người, Diệp Do Thanh tự nhủ.

Trong phòng chỉ còn lại Thập Lý và Từ Kha. Thập Lý cúi xuống thổi nhẹ vết trầy xước trên tay Từ Kha, rồi rắc thứ bột thuốc từ trong bình lên.

“Sao lại thành ra thế này?” Giọng điệu Thập Lý dịu dàng hơn nhiều, động tác cũng chậm rãi.

“Bởi vì Diệp Do Thanh, Tần Vọng bắt đầu hoài nghi ta.” Mày ngài hơi nhướng, giọng Từ Kha mềm mại mà trong trẻo.

Thập Lý gật đầu. Một lúc sau mới lại cất lời: “Tần Vọng vốn đa nghi, lại ra tay giết người không chớp mắt. Vậy mà Tử Thu lại để ngươi tiếp cận hắn, quá mức nguy hiểm. Lần này nếu không nhờ Diệp Do Thanh, e rằng ngươi đã...”

“Cô mẫu một lòng vì Chu gia, ta tất nhiên phải nghe theo người.” Từ Kha ngắt lời, ngẩng mắt đáp.

Thập Lý nhìn gương mặt kia – gương mặt giống hệt Chu Tử Thu, bỗng nhiên cắn nhẹ bờ môi mỏng hồng nhạt, rồi khép mi, không nói thêm.

Từ Kha thì lại không rời mắt khỏi nàng, một lát sau mới cất lời:

“Thập Lý tỷ tỷ, vì sao ngươi không cho cô mẫu biết ngươi còn sống?”

Động tác của Thập Lý khựng lại một thoáng, rồi mới tiếp tục băng bó, giọng hờ hững:

“Giữa ta và cô mẫu ngươi có quá nhiều chuyện phức tạp, đâu phải vài ba câu có thể nói rõ.”

“Vậy còn ngươi với Diệp Do Thanh, rốt cuộc là có chuyện gì?”

Thập Lý băng bó xong, cắt đứt dải vải, thắt nút gọn gàng.

Tim Từ Kha nhói đau, nhưng lại không mở miệng.

Nàng không thể nói cho Thập Lý rằng sự tiếp cận kia bất quá chỉ là một ván cờ.

Thập Lý dường như càng nghi hoặc, nhưng chưa kịp hỏi, ngoài cửa đã vang lên tiếng bước chân. Cánh cửa bị đẩy ra, Diệp Do Thanh bưng một tô mì Dương Xuân thơm lừng đi vào.

Bát mì được đặt trước mặt Từ Kha. Sợi mì vàng óng ánh, trên mặt nổi lấm tấm mỡ hành và dầu mè, trông như ánh mặt trời rực rỡ trên thảm cỏ. Hương thơm nồng ấm cùng hơi nóng bốc lên, khiến cái dạ dày trống rỗng từ lâu của Từ Kha sôi trào mãnh liệt, nước bọt không kìm được mà dâng đầy khoang miệng.

Nàng cầm đũa, gắp một sợi mì vàng cho vào miệng, vừa chạm đầu lưỡi đã nóng bỏng, phải hít hà một hơi.

“Ăn từ từ.” Diệp Do Thanh dịu giọng, “A Cẩu nấu ăn chậm, nên ta bảo hắn trước hết làm một bát mì, để ngươi lót dạ.”

Giọng điệu bình thản, tựa như đang quan tâm một người vốn dĩ đáng thương, không hề mang theo bất cứ dụng ý nào.

Từ Kha ngẩng mắt, rồi bất chấp sợi mì kia có nóng rát thế nào, nàng vẫn cúi đầu ăn từng miếng lớn.

Thập Lý ngồi một bên, nhấp một ngụm rượu, hết nhìn người này lại nhìn người kia, trong lòng mơ hồ dấy lên một cục tuyết cầu càng lúc càng lớn, nhưng vì cả hai đều có mặt, nàng không tiện hỏi.

[Chị mười: hai đứa bây định qua mặt lé biên trãi đời như chị đây sao 😏]

“Đồ nhi, ngươi định tính sao bây giờ?” Thập Lý chợt hỏi, đặt tay thon dài lên cằm, mắt nhìn Diệp Do Thanh. Động tác ăn mì của Từ Kha thoáng dừng lại.

Diệp Do Thanh cũng hơi sững sờ. Lúc cứu người, nàng không nghĩ xa đến thế, chỉ buột miệng thốt ra. Nhưng nếu thật sự giữ Từ Kha bên mình, nàng chưa từng cân nhắc.

Trên vai Từ Kha gánh quá nhiều, vốn chẳng liên quan gì đến nàng. Nàng cần gì phải tự chuốc lấy thị phi?

Tựa hồ như nhìn ra ý muốn thoái thác, khi Diệp Do Thanh còn chưa mở lời, Từ Kha đã buông bát đũa. Đôi môi nhỏ đỏ rực vì nóng, nàng cất giọng:

“Diệp cô nương hạ mình cứu giúp, nô tỳ cảm kích đến rơi lệ, trăm ngàn lần không dám quấy rầy thêm.”

Lời nói thì là cảm tạ, nhưng đôi mắt hồ ly kia lại lấp lánh, nghe thế nào cũng phảng phất châm chọc.

Diệp Do Thanh gật đầu, trong lòng nổi lên một tia bực bội. Nàng dậy sớm để cứu người, đổi lại lại là thái độ như vậy. Khó mà không tức. Thế nên giọng nói cũng lạnh đi:

“Thật vậy ư? Ngươi ở kinh thành vốn đã quen xoay sở, chắc hẳn cũng chẳng cần ta giúp đỡ.”

Không khí giữa hai người lập tức hạ xuống lạnh băng. Thập Lý vội ho khan, chen ngang:

“Sao A Cẩu còn chưa mang đồ ăn tới nữa, ta sắp đói chết rồi đây.”

Lời vừa dứt, cửa liền vang tiếng gõ. A Cẩu, mái tóc xù dựng, hấp tấp xông vào, vẻ khó xử:

“Đại cô nương, chưởng quầy tiệm vải không bán váy áo cho ta, còn mắng ta là đồ côn đồ.”

Nghe vậy, Diệp Do Thanh chỉ biết đưa tay day trán, định đứng dậy, nhưng bị Thập Lý ngăn lại.

“Để ta đi.” Thập Lý nói, sải chân dài bước qua ghế, lôi A Cẩu như chạy trốn ra ngoài.

Cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn Diệp Do Thanh và Từ Kha. Bầu không khí càng thêm ngượng ngập. Từ Kha không động đũa nữa, cúi đầu trầm mặc, không biết đang nghĩ gì.

Diệp Do Thanh cũng chẳng rõ giữa nguyên chủ và Từ Kha rốt cuộc có ân oán gì, liền dứt khoát không mở miệng. Nàng đứng dậy, chậm rãi thu dọn đống bừa bộn do mình phá tung khi nãy.

Tiếng hít thở nhè nhẹ từ phía sau truyền đến. Động tác nàng thoáng khựng lại, cảm thấy có gì đó khác thường, liền xoay người.

Vừa lúc ấy, một tia nắng xuyên qua song cửa, chiếu xuống gương mặt Từ Kha, len qua khe bát sứ.

Hai giọt nước mắt trong veo lăn dài, rơi lách tách xuống, dưới ánh sáng hóa thành hai luồng sáng lấp lánh.

Tim Diệp Do Thanh run run, theo bản năng buông rơi vật cầm trong tay, luống cuống chẳng biết làm sao. Nàng vừa rồi đã nói gì? Rõ ràng nàng chưa từng nặng lời cơ mà.

“Từ…” Nàng chỉ kịp gọi một nửa, trước mắt thiếu nữ kia nước mắt càng rơi nhiều, hệt như những hạt mưa nối đuôi nhau rơi xuống.

Cuối cùng, Diệp Do Thanh chịu không nổi dáng vẻ này của nàng, thở dài, bước lên, kéo cái chén bị nước mắt rửa trôi để sang một bên, rồi từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay đưa cho Từ Kha.

“Ngươi khóc cái gì?” Diệp Do Thanh thấy nàng khóc, như trăm móng vuốt cào tim, xưa nay nàng chưa từng thấy loại nữ tử nào nước mắt nói rơi liền rơi như vậy, khiến người muốn phát hỏa cũng phát không nổi.

Từ Kha không nhận lấy khăn tay kia, để mặc nó rơi xuống đất, rồi bỗng nhiên nở nụ cười nhạt, hòa cùng hơi thở vương lệ ướt át.

“Ta không muốn tiến cung, nhưng thân phận ta hèn mọn, muốn sống tiếp thì chỉ có thể làm trâu làm ngựa. Tần Vọng còn sẽ tìm mọi cách giết ta.” Lời nàng rơi xuống tí tách, như dòng nước ấm áp.

Nói rồi, Từ Kha chậm rãi đứng dậy, vòng eo mềm mại lay động trong không trung như khơi dậy muôn ngàn suy tư, nàng từng bước tiến gần đến Diệp Do Thanh.

Muốn đến gần nàng, Từ Kha buộc phải buông bỏ tất thảy tôn nghiêm. Nàng nhắm mắt.

Khi nàng ngẩng đầu, giống như đóa hoa vừa nở rộ, hương thơm dìu dịu lan tỏa, chỉ trong chốc lát đã đến gần Diệp Do Thanh chẳng qua chỉ còn mấy tấc. Trên mặt nàng vẫn còn vài vết thương nhỏ, tóc tai hỗn độn, vậy mà vẫn đẹp đến mức khiến lòng người run rẩy.

Diệp Do Thanh không nhịn được muốn lùi lại, nào ngờ phía sau là ghế dài, suýt chút nữa ngồi sụp xuống, vội vàng đứng vững, chỉ may mà trên mặt nàng còn giữ được vẻ bình tĩnh.

“Cho nên?” Diệp Do Thanh bất ngờ đưa tay đặt lên vai Từ Kha, khống chế khoảng cách giữa hai người.

“Cho nên.” Từ Kha hé môi, nhẹ nhàng đặt tay Diệp Do Thanh lên cổ mình, hơi ngẩng đầu, chiếc cổ trắng như ngọc hiện rõ trước mắt nàng.

“Ngươi còn chán ghét ta sao? Ngươi muốn làm gì ta, đều có thể.” Thanh âm nàng run rẩy, giọng nói nhỏ đến mức như hơi thở.

Ngay tức khắc, Diệp Do Thanh cảm thấy một luồng nhiệt khí từ lòng bàn chân xông thẳng lên đỉnh đầu, vội vã rút tay ra một bên, ngón tay lướt qua sau gáy nàng, hơi nâng đầu nàng lên rồi buông xuống.

Nàng dời mắt, thở dài thật sâu, một lúc sau mới mở miệng:

“Ngươi không cần như thế. Ta không giống bọn biến thái trước kia vẫn hay ức hiếp ngươi.”

Từ Kha nhấc đôi mắt đẹp, ánh nhìn dừng lại trên người nàng, rõ ràng trong đó là sự không tin tưởng.

Không biết nàng hiểu lầm mình ở đâu, Diệp Do Thanh đưa tay sờ sờ sống mũi.

Sau đó cúi xuống nhặt chiếc khăn tay rơi dưới đất, phẩy nhẹ, đặt lên bàn, thản nhiên nói:

“Đợi lát nữa thay quần áo cho sạch sẽ, rồi đi cùng ta về.”

Không ngờ nàng lại đáp ứng nhanh như vậy, Từ Kha cúi đầu nhìn chiếc khăn trắng tinh kia, môi mấp máy một lúc, cuối cùng mới cất giọng nhỏ xíu:

“Cảm ơn.” Nàng nói.

Ăn cơm xong, Diệp Do Thanh liền mang theo Từ Kha đã được tắm rửa sạch sẽ, đưa về Quốc Công Phủ. Hai người đi qua những dãy hành lang dài, vòng qua ven đường rợp hoa, cuối cùng vào tới sân riêng của nàng.

“Đại cô nương!” Cầm Tâm mừng rỡ chạy lại, vừa định khoe cho nàng hai khối sắt kỳ lạ, lại chạm ngay ánh mắt của Từ Kha, sợ đến mức vội buông tay, suýt chút nữa để sắt rơi trúng chân.

“Là hồ ly tinh kia?” Cầm Tâm lập tức kéo Diệp Do Thanh ra sau lưng, gương mặt đầy cảnh giác nhìn chằm chằm Từ Kha, “Ngươi lại muốn giở trò quỷ gì!”

Từ Kha bị nàng nhìn với ánh mắt căm ghét, nhưng dường như đã quen, chỉ im lặng nhìn thẳng lại, khiến Cầm Tâm tức đến đỏ mặt, suýt nữa nhảy dựng lên. Diệp Do Thanh vội kéo nàng lại.

“Cầm Tâm, không được vô lễ.” Diệp Do Thanh dịu giọng, kéo nàng ra cách Từ Kha nửa trượng, “Mấy ngày tới nàng sẽ ở đây, ngươi không được phép bắt nạt nàng.”

“Ta bắt nạt nàng?” Cầm Tâm nóng nảy, “Đại cô nương chẳng lẽ quên nữ nhân này xưa nay xảo trá thế nào, nàng…”

“Cầm Tâm!” Giọng Diệp Do Thanh bỗng nghiêm khắc. Cầm Tâm nghe vậy liền nuốt lời trở vào, hai má phồng lên.

“Ngươi làm tốt lắm.” Diệp Do Thanh ánh mắt sáng lên, vui vẻ nhặt hai khối sắt vừa rơi, mỗi khối chừng sáu cân, nâng thử mấy lần rồi cười rạng rỡ.

Nàng từng nói với Thập Lý về chuyện học võ, ngoài việc luyện chiêu thức, thân thể cũng cần được rèn luyện, nếu không ở mãi hậu viện bao năm, e là thân thể chịu đựng không nổi.

Nhìn Diệp Do Thanh hứng khởi mang khối sắt vào phòng, Cầm Tâm lại liếc nhìn Từ Kha, chỉ thấy ánh mắt nàng kia như mê hoặc lòng người, khiến toàn thân nàng nổi da gà.

Nàng chu môi, sợ hãi lẩm bẩm: “Còn chưa biết ai bắt nạt ai đâu.” Rồi vội chạy về phía Diệp Do Thanh, nhưng vừa lúc ấy lại thấy Diệp Do Thanh quay đầu, bất lực nhìn Từ Kha.

“Từ Kha cũng không được bắt nạt Cầm Tâm.” Nàng nói.

Cầm Tâm nghe vậy, lưng lập tức hết nổi da gà, ngẩng lên nhìn, thì thấy Từ Kha đã cúi đầu, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, đứng yên lặng.

“Hồ ly tinh.” Cầm Tâm uất ức lẩm bẩm.

...

Đêm đó, ánh trăng như rải đầy mảnh ngọc vụn trên đất, lại như tấm lụa mỏng, chiếu sáng mặt đất trắng như tuyết. Một cây lê dưới trăng lay động, như tuyết rơi tỉnh giấc.

Nữ tử quỳ bên giường cạnh cửa sổ, trong mắt vương nỗi buồn và hoang mang, ngắm ánh trăng như mâm bạc treo cao, rồi chống tay lên gối, khiến người ta phân không rõ đâu là hoa lê, đâu là nàng đẹp hơn.

Bỗng nàng thu ánh nhìn, đưa tay sờ lên một bên mặt, chỗ bị tóc che giấu, dưới ánh trăng, nơi đó hiện lên một vết sẹo trắng nhạt, kéo dài đến sau tai.

Ánh mắt nàng chợt trở nên lạnh lẽo.

Đúng lúc ấy, phía sau truyền đến tiếng động, Từ Kha nhanh nhẹn xoay người, nhìn về giường tối om, rồi rời khỏi, nhẹ nhàng đến gần thắp sáng cây nến.

“Diệp Do Thanh?” Nàng nhíu mày, vội cúi xuống, bàn tay lạnh đặt lên trán nàng, không hề nóng.

Nhưng nữ tử kia lại run rẩy dữ dội, bỗng ôm đầu, đau đớn đến bật ra những lời mê sảng, răng nghiến chặt môi, cắn đến bật máu.

“Diệp Do Thanh!” Từ Kha hoảng hốt luống cuống, vội lay mạnh nàng, lớn tiếng gọi Cầm Tâm ngoài cửa. Nhưng Diệp Do Thanh không tỉnh, ngược lại càng ra sức giằng tóc mình, như thể chỉ vậy mới giảm bớt đau đớn.

Lần đầu tiên, gương mặt lạnh lùng cao ngạo kia hiện ra thần sắc bất lực đến vậy trước mặt Từ Kha, hơi thở đứt quãng từng hồi.

Từ Kha không biết nàng mắc chứng gì, vội đỡ nàng ngồi dậy. Lúc này, Cầm Tâm nghe tiếng kêu đã hoảng loạn chạy vào.

Nhưng ngay lúc ấy, dường như đau đến cực hạn, Diệp Do Thanh bỗng vươn cánh tay, mạnh mẽ ôm lấy vai lưng Từ Kha, đè nàng xuống giường.

Chương trước Chương tiếp
Loading...