[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn
Chương 26: Ngươi đỏ mặt rồi (Canh hai)
Từ Kha toàn thân đau nhức, cắn răng gượng đứng dậy. Thân thể như bị đông cứng, nàng mở to mắt nhìn Diệp Do Thanh, rồi lại nhìn xuống bàn tay đang đưa về phía mình.Ngón tay nữ tử trắng mịn, thẳng thắn hướng về nàng duỗi ra.Nước mắt chực trào, Từ Kha cắn chặt răng nhẫn nhịn, cố nhấc bước, chậm rãi tiến lại gần Diệp Do Thanh.Đã thật lâu, thật lâu rồi, chưa từng có ai đưa tay về phía nàng.Đã thật lâu, chưa từng có ai muốn che chở nàng.Khoảng cách chỉ còn mấy tấc, bỗng có người lao thẳng về phía nàng. Trong nháy mắt Từ Kha giương mắt, bàn tay kia lại vươn nhanh tới, nắm lấy tay nàng, bao trọn trong lòng bàn tay ấm áp.Từ Kha ngẩn ngơ, mặc cho Diệp Do Thanh kéo đi, chỉ thấy bóng dáng nữ tử thẳng vai hiên ngang, chặt chẽ che chở nàng ở phía sau.Một thân ảnh cao gầy thon dài vụt đến, động tác gần như tàn ảnh. Không ai thấy nàng ra tay thế nào, chỉ chớp mắt khi Thập Lý tiêu sái đáp xuống, tóc mai còn bay nhẹ, mặt đất đã đầy rẫy tỳ nữ, bà tử lăn lóc rên rỉ.Đám người nơi hậu viện, vốn quen sống phú quý, nào từng gặp qua võ công như vậy. Một đám chỉ còn biết thét chói tai, ôm đầu nép sát cỏ dại, không dám nhúc nhích.Diệp Do Thanh nắm chặt tay Từ Kha, dắt nàng ra sau lưng mình, ánh mắt lạnh lẽo như dao, dừng lại trên người nữ tử trung niên đứng giữa.“Ngươi… ngươi là ai?” Nữ tử lùi lại hai bước, vừa cảnh giác đánh giá Diệp Do Thanh và Thập Lý, vừa run rẩy nói, “Đây là Quý phủ, tự tiện xông vào, chính là phạm quan gia pháp!”“Đại phu nhân chớ vội, ta bất quá là khách, sao lại nói là xông vào?” Khóe môi Diệp Do Thanh khẽ nhếch, song trong mắt chẳng có chút ý cười. Nàng dịu giọng:“Thập… sư phụ, đỡ đại phu nhân ngồi xuống.”Thập Lý liếc Diệp Do Thanh một cái, dường như muốn nói điều gì, nhưng nghĩ đến đạo lý “ăn ké thì phải nhẫn”, chỉ đành tiến lên, “cẩn trọng” đẩy nữ tử ngồi chặt trên ghế.Mấy tỳ nữ muốn lao tới phản kháng, nhưng vừa chạm phải ánh mắt Thập Lý, liền cứng người, không thốt nổi lời nào.“Ngươi… ngươi là đích nữ Quốc Công Phủ? Ta sẽ cáo chuyện này với Lương Quốc Công, để hắn dạy dỗ ngươi, cái cô nương lớn mật!” Giọng nữ tử run rẩy, vừa hốt hoảng vừa phẫn nộ.Sau lưng, Từ Kha im lặng, không nói nửa lời, nhưng bàn tay lạnh lẽo, hiển nhiên sợ hãi. Diệp Do Thanh đảo mắt, thấy trên đất vương vãi dây thừng, roi ngựa, lòng càng thêm giận dữ, nàng đến chậm, không biết Từ Kha đã chịu bao nhiêu hành hạ.Ngữ khí vì thế cũng lạnh thêm mấy phần: “Ngài tùy ý. Nhưng ta tin rằng, nếu ta đến đây để dẫn người đi, phụ thân ta tuyệt sẽ không trách tội ta.”Lời này vừa thốt, không chỉ trung niên nữ tử trừng mắt kinh ngạc, mà ngay cả Từ Kha cũng đột ngột ngẩng đầu, sững sờ nhìn bóng dáng Diệp Do Thanh.“Ngươi… ngươi nói gì?” Từ Kha thấp giọng, không tin nổi.Diệp Do Thanh không trả lời. Thật ra nàng cũng không biết nên đáp thế nào. Nhưng nếu muốn đưa Từ Kha đi, tất phải có danh nghĩa chính đáng, nàng nào có thể trơ mắt nhìn nữ tử vô tội bị đám hậu viện này chà đạp.“Hoang đường! Cô nương này từ khi vào nô tịch đã được Quý phủ bỏ bạc mua về, sao có thể là người của ngươi!” Nữ tử hừ lạnh, dùng sức muốn đứng dậy, nhưng bị Thập Lý một tay ấn chặt xuống ghế.“Người đâu, mau tới!” Bà ta thét chói tai.Thập Lý cau mày, định rút miếng bao tay bóng loáng nhét vào miệng bà ta, nhưng Diệp Do Thanh đã đưa tay ngăn lại, lắc đầu.Nếu làm hại nữ nhân này, e có lý cũng khó mà biện minh.Thập Lý bực tức buông tay, chỉ bóp mạnh lưng ghế, xoay người chắn ngang trước đám gia nhân mới ùa tới, chặn kín lối.Diệp Do Thanh thong thả tiến lên vài bước, buông tay Từ Kha, khoanh tay nhìn thẳng vào nữ tử trung niên.“Ta nghe nói, năm xưa khi Quý Phi trở lại vị trí cũ, Thánh Thượng từng hạ chỉ, giải trừ thân phận nô tịch của Từ Kha. Dù nay nàng vẫn mang danh tỳ nữ, thì cũng đã là thân phận tự do.Theo luật triều đình, nô tỳ chỉ là quan hệ thuê mướn. Ngươi bỏ bạc mua, cũng không thể vĩnh viễn giam cầm tự do của nàng. Nếu nàng phạm tội, phải do quan phủ xử trí. Ngươi dùng tư hình, định đặt luật pháp Đại Tề ở chỗ nào?”Lời nàng thong thả, nhưng từng chữ như dao, khiến nữ tử không cách nào phản bác.“Đường đường là thê thất chính thất của Thái Phó, chẳng lẽ đến đạo lý cơ bản này cũng không rõ?”Sắc mặt nữ tử trắng bệch. Bà ta tuy là chính thất, nhưng vốn chỉ là người đi theo Thái Phó từ thuở chưa đỗ đạt, bản thân chữ nghĩa chẳng thông. Giờ bị Diệp Do Thanh dồn ép lời lẽ, cứng họng không nói được.Một lúc lâu sau, bà ta mới ấp úng, rồi gắng gượng vùng vẫy.“Rõ ràng là con hồ mị này hành hung trước, tỳ nữ ấy đâm bị thương con ta, chuyện ấy tính sao?”“Đâm bị thương?” Diệp Do Thanh gật nhẹ, xoay người nhìn thẳng vào Từ Kha.Từ Kha theo bản năng hé miệng định giải thích, nhưng chưa kịp thốt lời, Diệp Do Thanh đã quay đi. Sắc mặt Từ Kha thoáng chốc tái nhợt.Nhưng ngay giây sau, Diệp Do Thanh mở miệng, ý cười nơi khóe môi biến mất gần hết.“Được. Nếu đã thế, vậy cùng đi quan phủ. Để quan lại điều tra cho rõ: đường đường con trai của thiếu phó, làm thế nào lại ép bức tỳ nữ trong phủ.”Ánh mắt Từ Kha chấn động, rồi dần buông lỏng đôi vai vốn căng chặt, chăm chú nhìn bóng dáng Diệp Do Thanh, ánh nhìn thoáng ngẩn ngơ.Từ Kha không phải người nóng nảy. Nàng thông minh, nhẫn nhịn. Nếu không bị chạm tới điểm giới hạn, tuyệt sẽ không ra tay. Lời Quý An An kể về trưởng huynh mình từng có ý đồ nạp Từ Kha làm thiếp, có lẽ chính là manh mối then chốt.Quả nhiên suy đoán của nàng không sai. Nghe thấy hai chữ “quan phủ”, trung niên phụ nhân lập tức câm lặng, hơi thở trở nên dồn dập, vừa nhìn đã biết trong lòng hoảng loạn.“Xin mời, đại phu nhân.” Diệp Do Thanh lại một lần nữa cười nhẹ hiện ra lúm đồng tiền. Nhìn thấy thân thể trung niên phụ nhân run rẩy, Từ Kha trong lòng ngấm ngầm mắng Diệp Do Thanh là kẻ quỷ quyệt.“Không cần. Chẳng qua chỉ là một tiện tỳ, đi cùng nó vào quan phủ, e là hạ thấp thân phận.” Phu nhân cứng giọng nói, rồi duỗi tay chỉ lối ra, hung hăng quát với Từ Kha: “Còn không mau cút đi, đừng làm ô uế phủ đệ của ta!”“Đa tạ, không cần tiễn.” Diệp Do Thanh cười lạnh, xoay người đi thẳng về con đường lát đá dẫn ra ngoài cổng, vừa đi vừa nói: “Sư phụ, đi thôi.”Thập Lý đang ngồi giữa đám gia đinh, nhàn nhã vuốt đao. Nghe Diệp Do Thanh lên tiếng, nàng mới lười biếng nhảy xuống, khoanh tay chậm rãi bước theo.Đi được nửa đường, Diệp Do Thanh cảm thấy phía sau có chút không đúng, ngoảnh lại nhìn, liền thấy Từ Kha vẫn đứng yên tại chỗ, ngẩn ngơ không biết đang nghĩ gì. Nàng bèn quay trở lại, đứng trước mặt Từ Kha, nghi hoặc hỏi:“Làm sao vậy, chẳng lẽ lại thích nơi này?”Đôi mắt mị hoặc của Từ Kha ngước lên, cằm kiêu hãnh nâng cao, ngang hàng nhìn thẳng Diệp Do Thanh:“Vì sao ngươi lại giúp ta?”Đây đã là lần thứ mấy nàng hỏi cùng một câu, dường như mang theo chấp niệm. Diệp Do Thanh cắn môi, suy nghĩ một thoáng, rồi thành thật lắc đầu:“Ta không biết.”Nàng quả thực không biết.Từ Kha lúc này bộ dáng thảm thương khó nhìn, tóc tai vương lẫn cỏ dại, cánh tay cùng đầu ngón tay còn vết xước, dấu hằn dây trói trên cổ tay vẫn đỏ rực. Diệp Do Thanh nhìn thấy, trong lòng không khỏi nhói đau, bất giác vươn tay, gỡ xuống một cọng cỏ vướng trên mái tóc nàng.Khoảnh khắc chạm vào tóc, nàng rõ ràng cảm nhận được thân hình nữ tử trước mặt hơi né lùi, nhưng rốt cuộc không tránh đi.“Được rồi, đi thôi.” Diệp Do Thanh tùy tiện ném cọng cỏ xuống đất, xoay người bước đi. Từ Kha nhìn theo bóng dáng ấy một lúc, ngón tay chạm lên chỗ vừa được nàng đụng vào.Vì sao nàng ấy lại đến? Vì sao lại chịu mạo hiểm cứu mình?Từ Kha đã từng nghĩ đến trăm nghìn khả năng, thậm chí nghĩ mình sẽ lặng lẽ chết đi bên miệng giếng cạn kia. Nhưng chưa từng nghĩ sẽ có người tới cứu, mà người đó lại là Diệp Do Thanh.Chỉ vài lời đơn giản, nàng liền được khôi phục tự do.Điều này có phải hay không có nghĩa là, kế hoạch của cô mẫu… có thể thành công? Ý nghĩ ấy thoáng lướt qua, khiến đáy lòng nàng dâng lên một tia an tâm chưa từng có.Nàng quay đầu lại nhìn, ánh mắt sâu thẳm hơn cả giếng cạn, rọi thẳng về phía trung niên phu nhân vừa được tỳ nữ đỡ dậy. Bị nhìn bằng ánh mắt đó, ai cũng sẽ run sợ.Rồi nàng thu ánh nhìn, tà váy lay động, chậm rãi bước theo sau.Diệp Do Thanh cũng chẳng biết nên đưa Từ Kha đi đâu, chỉ thuận đường trở về Kim Lăng Trai. Lúc này không phải giờ dùng bữa, nên trong tiệm khách khứa thưa thớt. Diệp Do Thanh bước qua ngạch cửa, dặn dò A Cẩu:“Dọn một gian riêng. Đúng rồi, mang ít đồ ăn lên, tiện thể đi mua cho nàng một bộ xiêm y mới.”“Nghe theo đại cô nương!” A Cẩu cười nịnh, gập người khom lưng, rồi chạy như bay ra cửa.“Hắn từ trước đến giờ đều hoạt bát như thế sao?” Diệp Do Thanh thuận miệng hỏi Thập Lý.“Ừ, từ lúc ngươi tới vẫn luôn như thế.” Thập Lý nhướng mày, đưa tay đẩy cửa phòng. Chờ Diệp Do Thanh bước vào, sắc mặt nàng bỗng trở nên buồn bực.Sao càng ngày mình càng giống hệt đồ đệ của nha đầu này?Diệp Do Thanh chẳng để ý đến suy nghĩ của sư phụ. Trong gian phòng chỉ có một chiếc bàn gỗ sơn vuông vức, góc phòng bày một chậu hoa mới, trên tường treo tranh sơn thủy Giang Nam, trong lư hương thanh nhã khói nhẹ uốn lượn.“Chỉ có hai người các ngươi thì bận quá. Vài ngày nữa ta sẽ tìm thêm vài người chạy bàn, rồi mời đầu bếp Giang Nam tới giúp A Cẩu một tay.” Diệp Do Thanh cầm ấm trà trên bàn, rót một chén, đặt trước mặt Từ Kha.“Diệp đại chủ nhân rốt cuộc cũng chịu bỏ bạc rồi.” Thập Lý nửa đùa nửa thật, uống thử ngụm trà rồi ghét bỏ vì quá nhạt, liền vớ lấy bình rượu.Từ Kha chỉ lẳng lặng nhìn chén trà trước mặt, không đưa tay động. Diệp Do Thanh bỗng nhớ ra điều gì, “À” một tiếng, rồi đứng dậy, mở chiếc tủ nhỏ kê bên vách, lôi ra một tay nải căng phồng. Bên trong toàn vải vóc và lọ thuốc.“Ngươi cất nhiều thuốc trị thương thế này làm gì?” Thập Lý liếc mắt, vỗ vạt áo dính chút rượu.“Tự nhiên là để phòng bất trắc.” Diệp Do Thanh đáp, lấy ra một lọ ngọc nhỏ, đi tới trước mặt Từ Kha, kéo nhẹ cánh tay trắng như ngó sen của nàng đặt lên bàn.Ngay khi chuẩn bị bôi thuốc, trong đầu nàng bỗng hiện lên hình ảnh lần trước giúp Từ Kha trị thương, chiếc cổ đẹp mảnh khảnh, cùng…Nàng vội ho khan hai tiếng, lập tức dời mắt, nhét lọ thuốc vào tay Thập Lý.“Thôi, vẫn là sư phụ làm đi. Ta ra ngoài xem A Cẩu chuẩn bị thế nào rồi.”Thập Lý suýt làm rơi lọ thuốc, may mà đổi tay bắt được, đôi mắt vàng kim chăm chú nhìn Diệp Do Thanh, giọng mang ý cười kinh ngạc:“Đồ nhi, ngươi đỏ mặt rồi.”