[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn

Chương 28: Ta không phải nàng




Từ Kha chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, bên cạnh đã là chiếc giường mềm mại, cánh tay Diệp Do Thanh mạnh mẽ đến đáng sợ, giam chặt mọi giãy giụa của nàng.

Trong lòng nàng chợt dấy lên một nỗi hoảng loạn, trước mắt tấm màn lụa mỏng lay động, ánh nến hắt lên thành từng vòng gợn sóng, khiến người choáng váng.

Bên cạnh, động tĩnh dần nhỏ đi, như thể cơn đau đang lắng xuống, lông mày nữ tử cũng chậm rãi giãn ra một chút.

“Diệp Do Thanh?” Từ Kha gọi, nhưng không có tiếng đáp lại.

Một bên, Cầm Tâm đã sớm bị dọa choáng váng, vội vàng tiến lên mấy bước, nửa quỳ xuống sờ lên trán Diệp Do Thanh, rồi thở phào:

“Không nóng, không phải sốt.”

Từ Kha nhẹ giọng nói: “Nàng thường xuyên như vậy sao?”

Cầm Tâm lắc đầu: “Đại cô nương rất hiếm khi sinh bệnh.”

Nói xong, lúc này nàng mới nhận ra tư thế của hai người, sắc mặt đỏ bừng kèm theo bực bội, đưa tay kéo Từ Kha, trách:

“Ngươi mau đứng lên, còn ra thể thống gì nữa!”

Từ Kha bị kéo lảo đảo, thân thể vừa tách khỏi cánh tay đang giữ chặt thì Diệp Do Thanh đột ngột co giật dữ dội, cả người run bần bật, bất ngờ lật người, mười ngón mảnh khảnh điên cuồng cào xé chính mình, mấy lần suýt nữa đập đầu vào cạnh giường.

Hai người hoảng hốt. Cầm Tâm vội nhào tới đè tay nàng xuống, nhưng sức lực nào địch nổi Diệp Do Thanh, suýt chút bị hất văng, cả người va vào cạnh bàn dưới cửa sổ, đau đến ứa nước mắt.

Mái tóc đen bóng từng mớ bị giật rơi xuống, Từ Kha trong mắt lóe lên vẻ lo lắng, cắn chặt răng, bỗng lao tới, dùng tay ngăn giữa đầu Diệp Do Thanh và vách tường.

Kỳ tích xảy ra. Cơn điên cuồng vừa rồi lập tức chậm lại, động tác cào xé yếu dần. Tựa hồ chỉ cần ở gần nàng, nỗi đau liền lắng xuống.

Má Từ Kha thoáng ửng hồng.

Nàng do dự, rồi đưa tay nắm lấy cổ tay nữ tử, gỡ khỏi đầu nàng, dìu đặt sang bên hông mình. Diệp Do Thanh không phản kháng, mái tóc rối rụa xõa xuống gương mặt trắng nõn, sống mũi cao như tạc, vùi vào gối mềm.

Từ Kha hít sâu một hơi, kéo tay nàng đặt lên eo mình.

Cầm Tâm suýt nghẹn thở, ôm mặt đỏ bừng, không dám thốt ra lời.

Nhưng bàn tay kia vừa chạm vào vòng eo, lập tức siết chặt. Từ Kha hoảng hốt kêu lên, bị kéo xoay người, quay lưng lại, cả người rơi vào lòng ngực Diệp Do Thanh.

Nàng thở gấp, sau lưng cảm nhận rõ rệt nhịp tim nữ tử, từng tiếng trầm mạnh.

Một cơn tê dại mơ hồ theo đó lan khắp thân thể.

Tim Diệp Do Thanh dần bình ổn, cơn đau như theo Từ Kha áp sát mà vơi đi. Trái lại, tim Từ Kha đập càng dữ dội, như muốn xé rách lồng ngực.

Sao lại thế này? Hai mắt nàng mở to, khó hiểu.

“Còn không mau ra ngoài!” Từ Kha bất ngờ quát. Giọng như giận, nhưng nghe kỹ lại ẩn giấu lúng túng và thẹn thùng.

“Hả… hả…” Cầm Tâm lắp bắp, tay vẫn bịt mặt, loạng choạng lui ra. Đi được mấy bước lại ngập ngừng quay lại, nói lắp:

“Ngươi… ngươi không được làm gì đại cô nương chúng ta.”

Từ Kha hừ lạnh: “Nếu ngươi mở mắt ra mà nhìn kỹ, thì biết rốt cuộc là ai đang làm gì.”

Cầm Tâm đảo mắt vài vòng, mặt càng đỏ rực, rên một tiếng chịu không nổi, rồi chạy vội ra ngoài, đóng sầm cửa lại.

Trong phòng chỉ còn hai người. Nhịp tim trở nên rõ mồn một. Từ Kha cắn môi, muốn cử động nhưng không thoát nổi, đành buông xuôi, để mặc bản thân chìm trong vòng tay nóng ấm.

Mùi hương.

Khác hẳn hương thơm thiếu nữ mà nàng từng ngửi thấy, giờ đây hương khí lạnh lẽo như gió đêm đầu thu.

Song vòng ôm này, lại khiến người an lòng.

Trong cơn đau hỗn loạn, Diệp Do Thanh chưa từng trải qua thứ đau đớn như thế. Ý thức như tách khỏi thân thể, khi linh hồn gần như rời đi, cơn đau chỉ còn lại mơ hồ, như ngăn cách bởi một tấm kính.

Trước mắt hiện ra khung cảnh khác, mười mấy thiếu nữ ngồi quanh bàn ghế, trong phòng trang trí thanh nhã, cửa trước đặt một tấm bình phong vẽ lê hoa nở rộ, thêu chỉ tinh xảo sống động.

Hai thiếu nữ ngồi cuối cùng, một mặt tròn khiếp đảm, một dung mạo thanh lệ, nhưng trong mắt không có chút kiêu ngạo của tiểu thư quyền quý.

Đó là bản thu nhỏ của Quý An An và Diệp Do Thanh.

Một lão giả râu tóc hoa râm đặt sách xuống, xoay người rời đi. Trong phòng lập tức náo nhiệt, vài tiểu thư y phục sang trọng thì thầm rồi đồng loạt chuồn đi.

Diệp Do Thanh như đã biết chuyện gì sắp xảy ra, tim bất giác căng thẳng, nhưng bàn chân dường như bị dán chặt, không thể động đậy.

Chẳng bao lâu sau, căn phòng vắng ngắt. Quý An An bồn chồn đứng dậy, kéo tay tiểu Diệp Do Thanh chạy ra viện, dù nàng mặt đầy miễn cưỡng, vẫn bị lôi đi đến một góc rậm rạp cây cối.

“An An!” Diệp Trừng Trúc, váy lụa rực rỡ, không biết từ đâu bước ra, nói vài câu với Quý An An. Quý An An do dự giây lát, rồi bị ép phải đi theo nàng ta.

“Một đứa nô tì hèn mọn, có tư cách gì mà được tiên sinh khen ngợi. Ngươi nhìn xem, bộ dạng son phấn lẳng lơ kia, chỗ nào giống một tỳ nữ chứ!”

Một cô nương lớn tuổi hơn chút vừa nói vừa giơ tay kéo mạnh búi tóc hai bên đầu của thiếu nữ trước mặt, thô bạo giật vài cái, khiến toàn bộ trâm hoa trên tóc rơi lộp bộp xuống đất.

Diệp Do Thanh vô thức siết chặt tay, thiếu nữ ấy không phải ai khác mà chính là Từ Kha. Tuy mới mười tuổi, nhưng đã lộ rõ vẻ xinh đẹp, cho dù chỉ mặc quần áo rẻ tiền của tỳ nữ cũng khó che được khí chất thanh lệ bẩm sinh. Nhưng nàng lại không phản kháng, chỉ có thể trơ mắt nhìn bản thân bị bắt nạt.

Mà đứa nhỏ núp sau gốc cây cũng chính là tiểu Do Thanh, dường như muốn chạy ra, lại sợ hãi đến mức không dám bước thêm nửa bước.

“Đúng thế, đến giờ làm việc thì biếng nhác, lại lén núp dưới hành lang nghe trộm. Quả nhiên là dòng dõi tiện tì của tội thần.”

Một thiếu nữ khác, tuổi chừng ngang ngửa, giọng khinh miệt, hất tay đánh văng khay đồ trong tay Từ Kha, khiến mọi thứ rơi tung toé đầy đất.

“Ngươi câm như hến à?” Thiếu nữ đầu tiên đã mất kiên nhẫn, đưa mũi giày chỉ vào Từ Kha, hằn học nói: “Đúng là đồ bẩn thỉu, còn làm dơ cả giày của ta! Không mau lau sạch đi!”

“Đúng thế, giày của Yến tỷ tỷ sao có thể để ngươi làm bẩn! Mau lên!”
Mấy cô nương khác phụ hoạ, cười vang như thể đây chỉ là một trò vui.

Từ Kha nét mặt trống rỗng, như chẳng nghe thấy những lời sỉ nhục. Nàng lặng lẽ ngồi xổm xuống, dùng bàn tay nhỏ bé cẩn thận lau bụi trên giày. Nào ngờ thiếu nữ kia đột nhiên giơ chân đạp mạnh thẳng vào ngực nàng, khiến Từ Kha ngã dúi dụi xuống đất.

Ngay sau đó, gót giày thô bạo giẫm lên bàn tay nhỏ bé, nhưng Từ Kha vẫn nhẫn nhịn, không kêu một tiếng, chỉ co rúm người lại, thân thể gầy yếu gần như cuộn tròn.

Nhìn cảnh ấy, Diệp Do Thanh trong lòng vừa đau xót vừa tức giận, hận không thể lao tới đánh thẳng vào mặt kẻ bắt nạt kia. Nhưng nàng không sao nhúc nhích nổi, còn tiểu Do Thanh vẫn tiếp tục trốn sau gốc cây, run sợ không dám ra mặt.

Nàng không rõ mình đang giận ai, chỉ thấy một nỗi bất lực nghẹn ngào trong ngực.

Không biết qua bao lâu, đám thiếu nữ kia mới chán chê rồi bỏ đi.

Từ Kha quỳ gối trên thảm cỏ, ánh mắt trống rỗng nhìn về xa xăm, vẫn không khóc. Nàng chỉ lặng lẽ chìa bàn tay đầy vết thương, nhặt từng món đồ rơi vãi trên đất.

Diệp Do Thanh bỗng dưng không nỡ nhìn thêm nữa.

Cuối cùng, tiểu Do Thanh run run bước ra khỏi bóng cây. Mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa lấy mu bàn tay lau nước mắt, rồi lục lọi trong tay áo một lúc lâu, lấy ra một miếng bánh ngọt được bọc kỹ, đặt trước mặt Từ Kha.

Từ Kha ngẩn người, ngẩng đầu lên, bốn mắt chạm nhau: một đứa bé mặt mũi lem luốc vì nước mắt, một đứa gương mặt vô hồn. Nàng chậm rãi đưa tay ra, cầm lấy miếng bánh, cắn thật mạnh.

Hình ảnh trước mắt cứ mơ hồ rồi lại rõ ràng.

Diệp Do Thanh nhìn thấy cảnh hai người từ xa lạ trở nên thân quen, mỗi khi Từ Kha bị bắt nạt, tiểu Do Thanh đều vụng trộm đưa cho nàng kẹo hoặc điểm tâm.

Tình bạn thiếu nữ ấy chập chờn, ngây ngô, nhưng từng chút một nảy mầm.
Thời gian trôi đi, nàng thấy Từ Kha thường một mình ngồi yên, từ sáng đến tối, cho đến khi bóng dáng tiểu Do Thanh xuất hiện, ánh mắt trống rỗng kia mới biến thành mong chờ và niềm vui.

Nàng đang đợi... người bạn duy nhất.

Ánh sáng bỗng vụt tắt, tất cả chìm vào bóng tối.

Diệp Do Thanh vô thức siết chặt vạt áo, không nỡ nhìn tiếp.

Rồi ánh sáng lại loé lên.

Trước mắt là Từ Kha khi đã lớn, đang lom khom bước qua yến hội, trong tay bưng khay gỗ chất đầy thức ăn nàng tự tay làm.

Còn Diệp Do Thanh lúc ấy thì đứng cách đó không xa, bên cạnh là mấy tiểu thư nhà giàu, đôi mắt còn hoe đỏ, vừa khóc xong, đang nghe đám con nhà quyền quý cười cợt trêu chọc.

Từ Kha chạm phải ánh nhìn của họ, bước chân khựng lại, trong mắt thoáng hoảng hốt, như muốn lùi đi. Nhưng mấy tỳ nữ đã giữ chặt, ép nàng quỳ xuống trước mặt mọi người.

“Từ Kha.” Diệp Do Thanh nghèn nghẹn cất tiếng: “Bọn họ nói có thật không?”

“Ta… ta còn…” Người quá đông, Từ Kha không nói nổi lời nào. Nàng chỉ run run nâng khay trong tay, giọng nhỏ đến mức gần như nghẹn lại:

“Hôm nay là sinh nhật của ngươi. Đây là món ngươi thích ăn nhất…”

Sắc mặt Diệp Do Thanh chợt biến đổi, tái nhợt, xấu hổ xen lẫn phẫn nộ cuồng loạn. Nàng run rẩy bước lên, giằng lấy mâm thức ăn nóng hổi.

“Bọn họ nói không sai! Ngươi quả nhiên là yêu quái, cái gì cũng muốn cướp đoạt, đồ hồ ly tinh!”

Nói rồi, nàng ném mạnh thức ăn thơm nức kia thẳng vào người Từ Kha.

Từ Kha tránh không kịp, toàn thân lập tức bị dội ướt.

Xung quanh vang lên tiếng cười chát chúa, như gió lạnh cào xé tai người.

“A!”

Diệp Do Thanh bật kêu nhỏ, choàng tỉnh. Cả người ướt đẫm mồ hôi, đầu đau nhói, những mảnh ký ức cùng bi thương vừa như khắc sâu vào vách tường lòng nàng.

Trong mơ, ánh mắt cuối cùng của thiếu nữ ấy khiến nàng đau đến mức không thở nổi.

Nguyên chủ khi xưa đã như thế.
Vì một người đàn ông, nàng ta đã hủy hoại sự tin tưởng cuối cùng của một cô gái nhỏ, huỷ đi niềm nương tựa duy nhất của Từ Kha nơi thế giới nhơ bẩn này.

Diệp Do Thanh cựa mình, phát hiện trong lòng có gì đó khẽ động. Cánh tay nàng đang gối đầu cho một thân thể mềm mại, đang rụt vào sát ngực mình.

Một gương mặt mỹ lệ đến lạ lùng, không chút phòng bị, phơi bày ngay trước mắt.

Khác hẳn vẻ hồ ly mị hoặc khi tỉnh táo, lúc ngủ nàng yên bình lạ thường, như đè nén chồng lên hình bóng thiếu nữ năm nào trong mộng.

Do Thanh thở dài, chậm rãi kéo chăn phủ kín cho Từ Kha. Ngón tay dừng lại giữa không trung, ngập ngừng thật lâu rồi mới dịu dàng vén lọn tóc rơi trên má nàng ra sau tai.

“Thực xin lỗi.” Nàng thì thầm.

“Nhưng ta không phải là nàng.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...