[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn
Chương 25: Người của ta(Canh một)
"Từ Kha?" Diệp Do Thanh ngẩn người, vội giữ lấy tay nàng, trấn an."Đừng hoảng hốt. Đã xảy ra chuyện gì? Từ Kha chẳng phải vẫn ở Tần phủ sao?"Quý An An nức nở, phải hít sâu mấy hơi mới cất lời được, vừa khóc vừa lắc đầu: "Hôm đó sau tiệc mừng thọ, Tần tiểu tướng quân đã đem Từ Kha đưa tới Quý phủ. Hiện tại, đại phu nhân nổi giận, muốn trừng trị nàng, đã cho người trói đi rồi!"Quý phủ? Chuyện gì lại thành ra thế này? Trong lòng Diệp Do Thanh đầy nghi hoặc, nhưng thấy Quý An An khóc lóc như hoa lê đẫm mưa, đành theo nàng vội vã đi mấy bước.Vừa định quay đầu căn dặn điều gì, đã thấy Thập Lý lặng lẽ đứng cạnh bên, ánh mắt hiếm khi sáng rõ, lại thoáng hiện ra chút lệ khí."Ta đi cùng ngươi."Giọng Thập Lý như rượu ủ nhiều năm, nồng hậu mà êm tai. Vừa dứt lời, nàng đã vén áo, rút từ trong chân ra một lưỡi đao sáng loáng, hàn quang chớp lạnh.Diệp Do Thanh nhìn dáng vẻ kia của nàng, rõ ràng một bộ muốn mở sát giới, vội đưa tay đè chuôi đao, nghiêm giọng:"Có thể đi, nhưng chưa có ta mở miệng, ngàn vạn lần không được tự tiện động thủ."Thập Lý mím môi nhìn nàng chốc lát, rồi buông tay, cắm lại đao vào bao bên đùi, nói:"Là đồ đệ mà dám bày oai trước mặt sư phụ."Có Thập Lý đi theo, dẫu sao cũng lợi nhiều hơn hại. Tỷ như đoạn đường vốn phải mất một nén nhang, dưới sức của Thập Lý chỉ cần một tay xách hai người chạy như bay, chưa đến nửa nén hương đã tới trước cổng Quý phủ.Chỉ là tốc độ ấy khiến Diệp Do Thanh hơi choáng váng, phải vịn khung cửa nhắm mắt lại lấy lại tinh thần.Dọc đường, trong lời vừa khóc vừa kể đứt quãng của Quý An An, nàng cũng dần hiểu rõ đầu đuôi.Hóa ra sau tiệc mừng thọ của Thái hậu, chẳng biết Tần Vọng nghĩ gì, đêm đó đã đưa Từ Kha tới Quý phủ.Mà năm đó, sau khi Từ Kha bị đánh vào nô tịch, nàng từng bị bán vào Quý gia làm tỳ nữ, ở đó chịu đủ khinh khi. Mãi đến ba năm sau, khi Quý phi được thả khỏi lãnh cung, nàng mới được đưa lén ra khỏi Quý phủ, tiến cung hầu hạ. Sau này lại rời cung, theo bên Tần Vọng, ở trong phủ hắn mà chăm sóc."Các vị đây là khách của ta." Quý An An lau nước mắt, nhỏ giọng dặn dò thủ vệ. Thủ vệ liếc nhau, rồi gọi một tiếng "Tam tiểu thư", lập tức mở cổng. Quý An An kéo Diệp Do Thanh bước nhanh vào trong.Diệp Do Thanh vừa chạy theo nàng, vừa trong đầu dần hiện lại một vài mảnh ký ức vụn vỡ.Từ Kha... rốt cuộc là chết thế nào?Đó là sau khi nguyên chủ cùng Tần Vọng thành thân một thời gian, Tần Vọng mới nhìn rõ cái gọi là "âm độc" của Từ Kha, liền đem nàng đuổi khỏi phủ. Từ đó nguyên chủ không gặp lại nàng nữa.Mãi sau mới nghe đồn, Từ Kha quá đỗi thê thảm, bị thương nặng tưởng chừng mất mạng.Rồi lại có tin, một vị Quý phi chết ở hành cung. Vào một buổi chiều tà, Từ Kha chẳng biết sao vào được hoàng cung, có lẽ đã tuyệt vọng, trong Thu Thủy Điện nổi lên một trận đại hỏa, nàng nhảy vào lửa mà chết.Nghĩ tới trong mộng, khoảnh khắc Từ Kha ngoái đầu mỉm cười với mình, Diệp Do Thanh bất giác toát mồ hôi lạnh."Vậy... đại phu nhân vì sao phải nhắm vào Từ Kha?" Nàng vội hỏi."Năm xưa, khi Từ Kha còn làm tỳ nữ ở đây, đã bị con trai trưởng của đại phu nhân nhìn trúng, ép muốn nạp nàng làm thiếp. Từ Kha nhất quyết không chịu, may khi ấy Quý phi vừa thoát lãnh cung, cầu được thánh chỉ, đem nàng vào cung, thoát một kiếp." Quý An An nhỏ giọng giải thích, vừa tránh né bọn tỳ nữ, sai vặt trong phủ."Nhưng lần này, Tần tiểu tướng quân lại trực tiếp đưa nàng trở về Quý phủ, khác nào đẩy thẳng vào miệng hổ. Sau khi vào phủ, nàng bị giam giữ nghiêm ngặt, không cho bước ra nửa bước.Ta muốn giúp cũng bất lực. Định tiến cung bẩm báo Quý phi, nhưng thân phận thứ nữ thấp hèn, căn bản không thể diện kiến." Quý An An vừa dẫn hai người vòng qua tiểu kiều, thủy tạ, vừa thở hổn hển."Đến sáng nay, ta mới nghe tin, trưởng huynh ta vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục tìm cách tiếp cận Từ Kha. Hôm qua còn bị Từ Kha liều chết đâm bị thương.Vì thế, sáng sớm nay, ta tận mắt thấy đại phu nhân sai người bắt trói Từ Kha, nói nàng là hạ nhân dám đả thương chủ tử, phải chịu tiên hình trừng phạt. Trong lúc gấp gáp, ta chỉ có thể tìm ngươi."Nói xong, Quý An An ôm ngực, dừng lại nghỉ bên một đình viện.Diệp Do Thanh vẫn còn khỏe, chỉ hơi toát mồ hôi mỏng. Ngược lại, Thập Lý sắc mặt không đổi, bước chân khoan thai, thậm chí đã vượt lên một bụi cây gần đó.Diệp Do Thanh đưa mắt nhìn quanh, tìm kiếm tung tích Từ Kha, nhưng chẳng thấy bóng dáng nào."Nàng đâu rồi?" Trong lòng dấy lên lo lắng, lại nhớ tới cái chết của Từ Kha trong ký ức, nỗi sợ càng thêm mãnh liệt."Vừa rồi rõ ràng còn ở đây, sao lại biến mất... chẳng lẽ..." Quý An An hoảng hốt, nước mắt lại rưng rưng, cất tiếng gọi lớn."Từ Kha! Từ Kha!"Diệp Do Thanh chau mày, vội vòng qua bụi cây vào giữa đình viện, đảo mắt nhìn bốn phía.Chợt thấy Thập Lý đã nửa quỳ xuống đất, áp sát tai mình xuống mặt cỏ.Một lát sau, nàng ngẩng đầu, thấp giọng nói:"Ở đó."....Cùng lúc đó, ở hậu viện, bên một cái giếng cạn. Nơi này tựa hồ đã bị bỏ hoang, cỏ dại mọc lan khắp mặt đất, giữa sân lại dựng một cây cột gỗ thô, chỗ duy nhất còn tạm xem là sạch sẽ thì đặt một chiếc ghế bành. Một phụ nhân trung niên đang ngồi trên đó, dùng đầu móng tay nhón một quả mứt hoa quả, thong thả bỏ vào miệng."Ít lời thừa thãi, mau trói cái con nô tỳ tâm địa đen tối này lại cho ta." Nữ tử kia sốt ruột nói, vừa phun hạt quả ăn thừa sang cho tỳ nữ bên cạnh."Vâng, đại phu nhân." Vài bà tử thân thể to khoẻ nghe vậy lập tức bước lên, mạnh mẽ lôi kéo Từ Kha, lôi nàng đến cột gỗ, luống cuống mà tháo dây thừng."Một con nha đầu tay trói gà không chặt mà cũng có thể khiến các ngươi bị hành cho ra nông nỗi này, thật đúng là xui xẻo!" Nữ tử quét mắt liếc bọn bà tử, giọng đầy chán ghét. Mắt bà vốn đã nhiều lòng trắng, nay đảo ngược càng thêm cay nghiệt.Bọn bà tử chỉ dám cúi đầu, ấm ức không dám nói một lời. Trong lòng thì thầm uất hận, nha đầu này nào có phải tay trói gà không chặt? Vừa rồi nàng đánh cho bọn họ một trận te tua, người nào trên người cũng mang thương tích, tóc tai còn bị xé rách từng dúm.Vì vậy, lúc hạ thủ, bọn chúng cũng chẳng nương tay. Dây thừng trói siết chặt khiến cổ tay trắng nõn của Từ Kha bị cứa đến rớm máu. Nàng đau đớn, nhưng chỉ cắn răng không hé một tiếng.Nàng ngẩng đôi mi cong dài, trong ánh mắt màu trà đầy hàn băng, nhìn thẳng nữ tử trung niên trước mặt, vừa khinh miệt vừa căm hận."Còn dám trừng ta!" Nữ tử bị ánh mắt ấy chọc giận, trong lòng bốc hoả. Bà ta ném mạnh quả mứt hoa quả trong tay về phía Từ Kha, đánh trúng người nàng, rồi lăn lông lốc xuống đất."Loại hồ mị hại người như ngươi, ta sao dám lưu lại trong phủ? Ngươi còn dám làm Hiên Nhi bị thương, rõ ràng là không muốn sống nữa!" Nữ tử khinh miệt phì một tiếng, lại quát:"Còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau trói chặt nàng cho ta!""Ngươi cho rằng trong cung có người chống lưng thì ta không dám động đến ngươi sao? Dù thế nào ngươi cũng chỉ là nô tỳ trong phủ ta, lại là tội thần chi nữ!" Nữ tử trung niên vẫy tay, ra lệnh cho bọn bà tử.Từ Kha cắn môi thật chặt, thấy mấy bà tử rút ra roi ngựa, nàng bỗng nhiên bật cười khẩy, giọng mềm mại nhưng châm chọc:"Là ai khiến con trai ngươi đi làm chuyện bại hoại? Chính hắn phóng đãng buông thả."Từ Kha hiểu, hôm nay dẫu thế nào nàng cũng sẽ bị đánh, nên chẳng còn nghĩ đến việc nhẫn nhịn. Nàng dứt khoát nói càng rõ ràng:"Đối một nô tỳ như ta mà động lòng, nếu chẳng phải hắn chủ động muốn thô lỗ tiến tới, ta sao có thể làm hắn bị thương? Không trách hắn vô độ, lại quay sang trút giận ta... mặt mũi ngươi đúng là dày như con trai ngươi vậy!""Câm miệng!" Nữ tử trung niên vốn không ngờ nàng dám to gan như thế, liền quát to một tiếng, bước nhanh đến gần mấy bước. "Nếu không phải ngươi câu dẫn, hắn sao có thể bị thứ hèn hạ như ngươi mê hoặc!"Nghe vậy, Từ Kha bỗng bật cười, tiếng cười như chuông bạc, lại vương chút phong tình khó nói. Nàng híp mắt, giọng châm chọc:"Hắn phạm sai lầm, lại đổ cho nữ nhân mê hoặc? Con trai ngươi nếu thật ngoan ngoãn nghe lời, ta đây thử mắng ngươi một câu ngu xuẩn xem, liệu hắn có dám lặp lại lời ta hay không?""Ngươi... ngươi!" Nữ tử tức giận, múa may cánh tay béo phì, chỉ thẳng vào Từ Kha, giọng chua chát: "Đánh! Đánh đến gần chết mới thôi!"Bọn bà tử thấy phu nhân nổi giận, không dám chậm trễ, liền cầm roi tiến lên. Không ngờ Từ Kha, vốn im lặng nãy giờ, chẳng biết từ khi nào đã thoát được dây trói, bất ngờ đá mạnh một cước vào bụng một bà tử, khiến kẻ kia hét thảm. Hậu viện trong thoáng chốc loạn thành một đoàn.Nhưng một mình nàng sao có thể chống lại nhiều người như vậy? Chẳng mấy chốc, mười mấy tỳ nữ và bà tử xúm lại, đè chặt Từ Kha xuống đất. Có kẻ thô bạo bấu mạnh vào vai nàng, đau đến mức suýt khiến nàng bật khóc, song nàng vẫn cắn răng, một tiếng cũng không phát ra, chỉ trừng mắt nhìn chằm chằm nữ tử trung niên.Ánh nhìn ấy khiến bà ta lạnh sống lưng, vội vàng lôi khăn tay trong tay áo ra, ném cho một tỳ nữ, lạnh giọng:"Che mắt nó lại! Giống hệt yêu tinh, ai biết có hút dương khí người khác hay không!"Có kẻ lập tức bóp cằm nàng, bẻ cao đầu nàng lên, rồi dùng khăn bịt chặt đôi mắt. Ngay sau đó, thân thể nàng lại bị kéo ngược về cột gỗ, dây thừng vòng vòng siết chặt.Từ Kha hầu như đã kiệt sức, không còn giãy giụa, chỉ ngẩng đầu hướng lên khoảng không, song trong tầm mắt nàng chỉ còn một mảnh hắc ám.Nàng đã tìm được ít manh mối về Tần Vọng, cũng đã sắp xếp ổn thoả, phó thác cho Quý An An. Nàng tin một ngày nào đó, những thứ ấy sẽ đến tay cô mẫu, hy vọng cô mẫu có thể dựa vào đó mà rửa sạch nỗi oan khuất của Chu gia.Chẳng ngờ Tần Vọng lại ra tay nhanh hơn dự đoán. Hắn ngoan độc, không hề cho nàng lấy một khắc thở dốc, dường như chỉ muốn nàng chết đi cho xong.Giữa tiếng mắng chửi độc địa, tiếng roi xé gió vút lên, càng lúc càng gần. Từ Kha nén nỗi sợ hãi, nhắm mắt chờ đợi.Nhưng, đau đớn không đến.Tiếng gió vụt biến mất, không gian lập tức lặng ngắt. Tiếng mắng cũng không còn, thay vào đó là tiếng thét chói tai hoảng loạn của đám bà tử. Tiếp theo, Từ Kha bỗng cảm thấy cổ tay lỏng ra.Thân thể nàng không kìm được, ngã gục xuống, ngồi bệt nơi đất. Cùng lúc ấy, tấm khăn che mắt bị người giật đi, ánh sáng chói lòa khiến nàng loá mắt trong thoáng chốc.Khi thị lực dần hồi phục, nàng thấy cách đó không xa, một thân ảnh cao gầy đang đứng.Không biết có phải ánh dương quá gắt hay không, mà sống mũi nàng bỗng cay xè. Bóng dáng kia dần rõ ràng hơn, một nữ tử thanh lãnh, đứng cách nàng chưa đầy một trượng, duỗi bàn tay ra, giọng lạnh lẽo mà vẫn ôn nhu:"Từ Kha, lại đây."