[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn
Chương 24: Mau đi cứu nàng
“Tần tiểu tướng quân…” Từ Kha vừa nói được nửa câu, liền bị hắn mạnh tay đẩy ra. Ấm trà va mạnh vào hông nàng, đau buốt chưa kịp kêu, nước trà nóng còn hắt lên người.Nàng ôm chặt ấm trà, bàn tay run lên.“Chỉ dựa vào Diệp Do Thanh, sao nàng ta nghĩ ra được chuyện hồ ly?”“Từ Kha, ta giữ ngươi bên người, đúng là vì thích ngươi. Nhưng bây giờ, mọi việc xảy ra khiến ta không thể không nghi ngờ.” Tần Vọng nói, đột nhiên kéo nàng lại gần. Từ Kha bị ép cúi gập, suýt ngã xuống.Nàng im lặng. Mái tóc đen che khuất đôi mắt ngập tràn sát khí. Bàn tay nàng đã lặng lẽ sờ lên cây trâm ở đỉnh đầu, nhưng lại dừng lại.Nàng có thể giết hắn. Nhưng sau đó thì sao? Nàng chắc chắn sẽ bị xử tội thích khách, còn oan án của Chu gia sẽ vĩnh viễn không có ngày rửa sạch.
Nàng đã tìm thấy manh mối, nàng phải giữ mạng hắn lại.Từ Kha hung hăng buông tay, giọng mềm nhẫn nại: “Tần tiểu tướng quân sao lại nghĩ như vậy? Ngài biết rõ Diệp cô nương vốn chán ghét ta mà.”“Trước kia có thể thế. Nhưng bây giờ… ta không nhìn ra nữa.” Tần Vọng đè thấp giọng, lạnh lẽo nói.“Từ Kha, đáng tiếc thay, ta không thể giữ lại bất kỳ mối họa ngầm nào.”Bóng tối phủ trùm khiến người ta nghẹt thở. Ở nơi sáng, Diệp Do Thanh đang đỡ Triệu Khanh Nhu quay lại chỗ ngồi. Thái hậu ôm tuyết hồ, mặt mày rạng rỡ như thiếu nữ.Đi ngang qua bên Tiếu Nhị Nương, Diệp Do Thanh cố ý mỉm cười đỏ môi. Khuôn mặt xinh đẹp của Tiếu Nhị Nương gần như vặn vẹo, giống như nghẹn đến sắp tắt thở.“Làm không tồi.” Giọng Lương Quốc Công vang lên trầm hậu, xen lẫn niềm vui. Diệp Do Thanh lễ phép cúi người đáp lại.Không ai để ý đến góc tối kia vừa xảy ra chuyện gì. Yến mừng thọ vẫn tiếp tục, chỉ là về sau, dẫu những lễ vật khác lần lượt được dâng lên, Thái hậu cũng chẳng buồn liếc mắt, chỉ ôm khư khư con tuyết hồ.Không biết đã bao lâu, nội quan truyền lệnh cho nội thị dọn hạ lễ về thiên điện. Hoàng đế cũng cung kính cúi đầu, hỏi Thái hậu:“Không biết trong số hạ lễ này, món nào hợp ý mẫu thân nhất?”Thái hậu mỉm cười, ngẩng đầu, chỉ tay về hướng Diệp Do Thanh, nói:“Gọi nha đầu kia ra đây.”Thái hậu vốn dĩ uy nghiêm, lúc cười rộ lên lại mang theo vài phần hiền hòa. Mái tóc bạc dưới mũ phượng tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Nhìn thấy Diệp Do Thanh đi tới gần, bà liền cười hỏi:“Ngươi tên là gì?”“Hồi Thái hậu, thần nữ tên là Diệp Do Thanh.” Diệp Do Thanh mỉm cười đáp.“Xuân đi hạ Do Thanh, tên rất hay. Quả nhiên không hổ là nữ nhi của Lương Quốc Công, thật sự thông tuệ lanh lợi.” Thái hậu ôm con hồ ly trong tay, lại chậm rãi nói. “Nói đi, ngươi muốn cái gì? Phong hào, hay thứ khác?”Trong điện tức khắc, ai nấy đều vểnh tai lắng nghe. Đây chính là cơ hội được Thái hậu đích thân mở miệng ban thưởng.Những người vừa thì thầm bên cạnh lại bắt đầu xì xào:“Nghe nói Đại tiểu thư Diệp gia thích Tần tiểu tướng quân, chẳng lẽ nhân dịp này nàng muốn cầu chỉ hôn?”“Không thể đâu. Nữ tử sao có thể chủ động nói ra chuyện ấy? Nếu nàng thông minh một chút thì phải xin Thái hậu ban phong hào quận chúa, sau này mới dễ dàng gả vào gia tộc quyền quý.”Diệp Do Thanh không để tâm đến lời bàn tán, chỉ cúi đầu thưa:“Tạ ơn Thái hậu, thần nữ chỉ xin thưởng bạc.”Lời này vừa dứt, xung quanh lập tức xôn xao, kinh ngạc không thôi. Lương quốc công, vốn đang mỉm cười, sắc mặt trong nháy mắt đen sầm lại.Không ai nghĩ rằng vào thời khắc quan trọng như vậy, nàng lại chỉ ham tiền bạc. Phải biết rằng, Quốc Công Phủ vốn là gia tộc hiển hách, ruộng đất nhiều không kể xiết, vàng bạc đâu thiếu. Một cơ hội tốt như thế, nàng thế nhưng lại bỏ phí để xin... bạc.Vậy nên, trong mắt mọi người, ấn tượng đầu tiên về Đại tiểu thư Quốc Công Phủ càng thêm xấu: nghèo kiết xác, thiển cận, lại vụng về.Diệp Do Thanh nghe hết mọi lời xì xào, nhưng lại như không hề để ý, vẫn cúi đầu bình thản. Nàng biết rõ bản thân đang làm gì. Ở chốn cổ đại, thân phận và phong hào tất nhiên quan trọng, nhưng nếu không có thực quyền để chống đỡ, thì chỉ là lớp vỏ rỗng mà thôi.Nàng vốn là đích nữ Quốc Công Phủ, tuyệt đối không thể sống uất ức như nguyên chủ trước kia. Nàng không muốn dựa vào thân phận hay thế lực người khác ban cho, mà phải dựa vào chính mình.Thái hậu nghe vậy thì khựng lại, trên mặt thoáng hiện nét thất vọng. Bà vốn cho rằng cô gái này là một mầm mống khó có được, ai ngờ lại nông cạn như bao người khác. Vì thế, nụ cười trên môi cũng phai nhạt đi.“Lão thân sẽ thỏa mãn ngươi.” Thái hậu gật đầu, sau đó phất tay, ý bảo nàng lui xuống.Diệp Do Thanh trở về chỗ ngồi, mang theo ánh mắt dò xét của mọi người. Nàng đạt được thứ mình muốn, trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm không ít.Yến tiệc mừng thọ vẫn tiếp tục, Diệp Do Thanh khẽ chạm vào tay Triệu Khanh Nhu, thì thầm hỏi:“Mẫu thân, người cũng cảm thấy ta tầm nhìn thiển cận sao?”Triệu Khanh Nhu lúc này sắc mặt đã hồng hào hơn nhiều, khí sắc tốt hơn hẳn mấy ngày qua. Nàng nắm tay con gái, dịu dàng đáp:“Ta biết con có đạo lý riêng.”Rồi lại thở dài, ôn nhu nói tiếp:“Mẫu thân đã để con chịu nhiều ủy khuất. Vậy nên bây giờ, bất kể con làm gì, ta đều sẽ ủng hộ.”Nghe vậy, trong lòng Diệp Do Thanh như có dòng nước ấm chảy qua, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái. Nàng tựa đầu vào vai mẫu thân, hiếm hoi lộ ra dáng vẻ thiếu nữ, thầm nghĩ: hóa ra, cảm giác có mẫu thân ở bên chính là như vậy.....Hai ngày sau tiệc mừng thọ, Diệp Do Thanh nhận được từ hoàng cung ban xuống một xấp ngân phiếu thật dày, cùng mấy rương vàng bạc châu báu, khiến nàng vui mừng đến mức suýt nữa quên cả phương hướng.Dù ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh, nhưng chỉ cần bước chân nàng khẽ nhún nhảy cũng đủ để lộ rõ niềm vui. Mấy ngày liền, nàng cứ ôm lấy đống châu báu mà ngắm nghía, sau đó mới lưu luyến giao cho Cầm Tâm khóa chặt trong phòng.Đã lâu lắm rồi nàng chưa từng được chạm vào nhiều tiền như vậy. Việc đầu tiên nàng làm chính là lấy ra một phần, đưa cho Triệu Khanh Nhu mua thuốc bổ trong một năm, lại bỏ tiền chuộc về những món trang sức trước kia phải cầm cố.Đồng thời, hiệu Thúy Hồng Trang trước kia cũng được đổi tên thành Kim Lăng Trai, mở cửa khai trương lại từ đầu. Diệp Do Thanh sai A Cẩu dùng giấy tốt viết hẳn một xấp truyền đơn: ai cầm tờ này đến ăn sẽ được tặng hai món. Người được phái đi khắp Biện Kinh phát truyền đơn, kết quả ngày khai trương, khách đến suýt chút nữa chen chúc vỡ cả cửa.Dù những ngày sau không náo nhiệt bằng, nhưng so với trước kia đã tốt hơn gấp rưỡi. Huống hồ A Cẩu lại có tay nghề khá, làm ra món Giang Nam đúng điệu, nên nhanh chóng có một nhóm khách quen.Mấy ngày sau, Diệp Do Thanh lại thuê vài nghệ nhân đến biểu diễn khúc Giang Nam, có khi đàn tỳ bà, khiến quán ăn càng thêm náo nhiệt. Không chỉ dân thường, mà cả quan lại quyền quý cũng thường đến lầu hai thưởng thức.Hôm ấy, Diệp Do Thanh dậy sớm rời phủ, định đến Kim Lăng Trai xem xét tình hình buôn bán. Từ sau tiệc mừng thọ Thái hậu, Tiếu Nhị Nương và đám người kia dường như bị kiềm chế, chưa từng tới gây phiền phức, nàng cũng nhờ thế mà được thảnh thơi chuyên tâm kiếm bạc.Biển hiệu Kim Lăng Trai được sơn son thếp vàng, trước cửa trải thảm đỏ, bày hoa tươi, từ bên trong còn vang vọng tiếng nhạc du dương và mùi thức ăn thơm lừng. Vừa bước đến cửa, Diệp Do Thanh đã thấy Thập Lý đang xắn tay áo quét dọn.Cô nương vốn lôi thôi nhếch nhác, giờ lại có vẻ gọn gàng sạch sẽ, dáng người cao gầy, đi lại giữa bàn ghế trông cũng rất thuận mắt.Vì không trả nổi tiền trọ, nàng bị Diệp Do Thanh ép phải đến Kim Lăng Trai làm việc trả nợ.Thấy Diệp Do Thanh đến, Thập Lý buông chổi, bước ra ngoài, vén mái tóc trên trán, ánh mắt vàng kim đầy bất đắc dĩ:“Nhiều ngày như vậy rồi, ngươi định khi nào mới cho ta đi?”“Đợi trả xong nợ đã. Ngươi ngày ngày còn lén uống rượu trong hầm, nợ chắc là nhiều thêm rồi.” Diệp Do Thanh hơi cong môi, dịu dàng đáp.Thập Lý thở dài một hơi, vừa định nói gì đó thì bỗng khựng lại, ngẩng cằm ra hiệu về phía sau lưng Diệp Do Thanh.Diệp Do Thanh vội vàng xoay người, chỉ thấy gương mặt tròn trĩnh của một nữ tử đang hốt hoảng chạy về phía mình, thần sắc vô cùng lo lắng. Diệp Do Thanh còn chưa kịp né tránh, đã bị nàng nhào tới, túm chặt lấy ống tay áo."A... còn kịp, mau, mau theo ta đi! Hoàng cung ta không vào được, ta thật sự không nghĩ ra còn ai có thể cứu nàng, ta cầu xin ngươi!" Nữ tử run rẩy nắm chặt, nước mắt lã chã rơi xuống gương mặt tròn như quả táo.“Nếu không đi ngay, Từ Kha sẽ bị đánh chết mất!”
Nàng đã tìm thấy manh mối, nàng phải giữ mạng hắn lại.Từ Kha hung hăng buông tay, giọng mềm nhẫn nại: “Tần tiểu tướng quân sao lại nghĩ như vậy? Ngài biết rõ Diệp cô nương vốn chán ghét ta mà.”“Trước kia có thể thế. Nhưng bây giờ… ta không nhìn ra nữa.” Tần Vọng đè thấp giọng, lạnh lẽo nói.“Từ Kha, đáng tiếc thay, ta không thể giữ lại bất kỳ mối họa ngầm nào.”Bóng tối phủ trùm khiến người ta nghẹt thở. Ở nơi sáng, Diệp Do Thanh đang đỡ Triệu Khanh Nhu quay lại chỗ ngồi. Thái hậu ôm tuyết hồ, mặt mày rạng rỡ như thiếu nữ.Đi ngang qua bên Tiếu Nhị Nương, Diệp Do Thanh cố ý mỉm cười đỏ môi. Khuôn mặt xinh đẹp của Tiếu Nhị Nương gần như vặn vẹo, giống như nghẹn đến sắp tắt thở.“Làm không tồi.” Giọng Lương Quốc Công vang lên trầm hậu, xen lẫn niềm vui. Diệp Do Thanh lễ phép cúi người đáp lại.Không ai để ý đến góc tối kia vừa xảy ra chuyện gì. Yến mừng thọ vẫn tiếp tục, chỉ là về sau, dẫu những lễ vật khác lần lượt được dâng lên, Thái hậu cũng chẳng buồn liếc mắt, chỉ ôm khư khư con tuyết hồ.Không biết đã bao lâu, nội quan truyền lệnh cho nội thị dọn hạ lễ về thiên điện. Hoàng đế cũng cung kính cúi đầu, hỏi Thái hậu:“Không biết trong số hạ lễ này, món nào hợp ý mẫu thân nhất?”Thái hậu mỉm cười, ngẩng đầu, chỉ tay về hướng Diệp Do Thanh, nói:“Gọi nha đầu kia ra đây.”Thái hậu vốn dĩ uy nghiêm, lúc cười rộ lên lại mang theo vài phần hiền hòa. Mái tóc bạc dưới mũ phượng tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Nhìn thấy Diệp Do Thanh đi tới gần, bà liền cười hỏi:“Ngươi tên là gì?”“Hồi Thái hậu, thần nữ tên là Diệp Do Thanh.” Diệp Do Thanh mỉm cười đáp.“Xuân đi hạ Do Thanh, tên rất hay. Quả nhiên không hổ là nữ nhi của Lương Quốc Công, thật sự thông tuệ lanh lợi.” Thái hậu ôm con hồ ly trong tay, lại chậm rãi nói. “Nói đi, ngươi muốn cái gì? Phong hào, hay thứ khác?”Trong điện tức khắc, ai nấy đều vểnh tai lắng nghe. Đây chính là cơ hội được Thái hậu đích thân mở miệng ban thưởng.Những người vừa thì thầm bên cạnh lại bắt đầu xì xào:“Nghe nói Đại tiểu thư Diệp gia thích Tần tiểu tướng quân, chẳng lẽ nhân dịp này nàng muốn cầu chỉ hôn?”“Không thể đâu. Nữ tử sao có thể chủ động nói ra chuyện ấy? Nếu nàng thông minh một chút thì phải xin Thái hậu ban phong hào quận chúa, sau này mới dễ dàng gả vào gia tộc quyền quý.”Diệp Do Thanh không để tâm đến lời bàn tán, chỉ cúi đầu thưa:“Tạ ơn Thái hậu, thần nữ chỉ xin thưởng bạc.”Lời này vừa dứt, xung quanh lập tức xôn xao, kinh ngạc không thôi. Lương quốc công, vốn đang mỉm cười, sắc mặt trong nháy mắt đen sầm lại.Không ai nghĩ rằng vào thời khắc quan trọng như vậy, nàng lại chỉ ham tiền bạc. Phải biết rằng, Quốc Công Phủ vốn là gia tộc hiển hách, ruộng đất nhiều không kể xiết, vàng bạc đâu thiếu. Một cơ hội tốt như thế, nàng thế nhưng lại bỏ phí để xin... bạc.Vậy nên, trong mắt mọi người, ấn tượng đầu tiên về Đại tiểu thư Quốc Công Phủ càng thêm xấu: nghèo kiết xác, thiển cận, lại vụng về.Diệp Do Thanh nghe hết mọi lời xì xào, nhưng lại như không hề để ý, vẫn cúi đầu bình thản. Nàng biết rõ bản thân đang làm gì. Ở chốn cổ đại, thân phận và phong hào tất nhiên quan trọng, nhưng nếu không có thực quyền để chống đỡ, thì chỉ là lớp vỏ rỗng mà thôi.Nàng vốn là đích nữ Quốc Công Phủ, tuyệt đối không thể sống uất ức như nguyên chủ trước kia. Nàng không muốn dựa vào thân phận hay thế lực người khác ban cho, mà phải dựa vào chính mình.Thái hậu nghe vậy thì khựng lại, trên mặt thoáng hiện nét thất vọng. Bà vốn cho rằng cô gái này là một mầm mống khó có được, ai ngờ lại nông cạn như bao người khác. Vì thế, nụ cười trên môi cũng phai nhạt đi.“Lão thân sẽ thỏa mãn ngươi.” Thái hậu gật đầu, sau đó phất tay, ý bảo nàng lui xuống.Diệp Do Thanh trở về chỗ ngồi, mang theo ánh mắt dò xét của mọi người. Nàng đạt được thứ mình muốn, trong lòng cuối cùng cũng nhẹ nhõm không ít.Yến tiệc mừng thọ vẫn tiếp tục, Diệp Do Thanh khẽ chạm vào tay Triệu Khanh Nhu, thì thầm hỏi:“Mẫu thân, người cũng cảm thấy ta tầm nhìn thiển cận sao?”Triệu Khanh Nhu lúc này sắc mặt đã hồng hào hơn nhiều, khí sắc tốt hơn hẳn mấy ngày qua. Nàng nắm tay con gái, dịu dàng đáp:“Ta biết con có đạo lý riêng.”Rồi lại thở dài, ôn nhu nói tiếp:“Mẫu thân đã để con chịu nhiều ủy khuất. Vậy nên bây giờ, bất kể con làm gì, ta đều sẽ ủng hộ.”Nghe vậy, trong lòng Diệp Do Thanh như có dòng nước ấm chảy qua, toàn thân nhẹ nhàng khoan khoái. Nàng tựa đầu vào vai mẫu thân, hiếm hoi lộ ra dáng vẻ thiếu nữ, thầm nghĩ: hóa ra, cảm giác có mẫu thân ở bên chính là như vậy.....Hai ngày sau tiệc mừng thọ, Diệp Do Thanh nhận được từ hoàng cung ban xuống một xấp ngân phiếu thật dày, cùng mấy rương vàng bạc châu báu, khiến nàng vui mừng đến mức suýt nữa quên cả phương hướng.Dù ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh, nhưng chỉ cần bước chân nàng khẽ nhún nhảy cũng đủ để lộ rõ niềm vui. Mấy ngày liền, nàng cứ ôm lấy đống châu báu mà ngắm nghía, sau đó mới lưu luyến giao cho Cầm Tâm khóa chặt trong phòng.Đã lâu lắm rồi nàng chưa từng được chạm vào nhiều tiền như vậy. Việc đầu tiên nàng làm chính là lấy ra một phần, đưa cho Triệu Khanh Nhu mua thuốc bổ trong một năm, lại bỏ tiền chuộc về những món trang sức trước kia phải cầm cố.Đồng thời, hiệu Thúy Hồng Trang trước kia cũng được đổi tên thành Kim Lăng Trai, mở cửa khai trương lại từ đầu. Diệp Do Thanh sai A Cẩu dùng giấy tốt viết hẳn một xấp truyền đơn: ai cầm tờ này đến ăn sẽ được tặng hai món. Người được phái đi khắp Biện Kinh phát truyền đơn, kết quả ngày khai trương, khách đến suýt chút nữa chen chúc vỡ cả cửa.Dù những ngày sau không náo nhiệt bằng, nhưng so với trước kia đã tốt hơn gấp rưỡi. Huống hồ A Cẩu lại có tay nghề khá, làm ra món Giang Nam đúng điệu, nên nhanh chóng có một nhóm khách quen.Mấy ngày sau, Diệp Do Thanh lại thuê vài nghệ nhân đến biểu diễn khúc Giang Nam, có khi đàn tỳ bà, khiến quán ăn càng thêm náo nhiệt. Không chỉ dân thường, mà cả quan lại quyền quý cũng thường đến lầu hai thưởng thức.Hôm ấy, Diệp Do Thanh dậy sớm rời phủ, định đến Kim Lăng Trai xem xét tình hình buôn bán. Từ sau tiệc mừng thọ Thái hậu, Tiếu Nhị Nương và đám người kia dường như bị kiềm chế, chưa từng tới gây phiền phức, nàng cũng nhờ thế mà được thảnh thơi chuyên tâm kiếm bạc.Biển hiệu Kim Lăng Trai được sơn son thếp vàng, trước cửa trải thảm đỏ, bày hoa tươi, từ bên trong còn vang vọng tiếng nhạc du dương và mùi thức ăn thơm lừng. Vừa bước đến cửa, Diệp Do Thanh đã thấy Thập Lý đang xắn tay áo quét dọn.Cô nương vốn lôi thôi nhếch nhác, giờ lại có vẻ gọn gàng sạch sẽ, dáng người cao gầy, đi lại giữa bàn ghế trông cũng rất thuận mắt.Vì không trả nổi tiền trọ, nàng bị Diệp Do Thanh ép phải đến Kim Lăng Trai làm việc trả nợ.Thấy Diệp Do Thanh đến, Thập Lý buông chổi, bước ra ngoài, vén mái tóc trên trán, ánh mắt vàng kim đầy bất đắc dĩ:“Nhiều ngày như vậy rồi, ngươi định khi nào mới cho ta đi?”“Đợi trả xong nợ đã. Ngươi ngày ngày còn lén uống rượu trong hầm, nợ chắc là nhiều thêm rồi.” Diệp Do Thanh hơi cong môi, dịu dàng đáp.Thập Lý thở dài một hơi, vừa định nói gì đó thì bỗng khựng lại, ngẩng cằm ra hiệu về phía sau lưng Diệp Do Thanh.Diệp Do Thanh vội vàng xoay người, chỉ thấy gương mặt tròn trĩnh của một nữ tử đang hốt hoảng chạy về phía mình, thần sắc vô cùng lo lắng. Diệp Do Thanh còn chưa kịp né tránh, đã bị nàng nhào tới, túm chặt lấy ống tay áo."A... còn kịp, mau, mau theo ta đi! Hoàng cung ta không vào được, ta thật sự không nghĩ ra còn ai có thể cứu nàng, ta cầu xin ngươi!" Nữ tử run rẩy nắm chặt, nước mắt lã chã rơi xuống gương mặt tròn như quả táo.“Nếu không đi ngay, Từ Kha sẽ bị đánh chết mất!”