[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn

Chương 23: Nàng bị hoài nghi




Diệp Do Thanh bỗng thấy buồn nôn, liền buông tay, ném toàn bộ mứt hoa quả trong lòng bàn tay xuống bàn.

Lúc này hoàng đế cũng nhận ra có gì đó bất ổn. Hắn cau mày, lập tức ném thẳng viên “đan dược” xuống đất, vẻ mặt đầy chán ghét, giọng trầm thấp quát:

“Còn không mau lấy khăn tới!”

Một tên nội quan vội vàng buông chiếc hộp, xua tay ra lệnh bọn thái giám. Hoàng đế rửa sạch tay trong chậu nước, chậm rãi lau chùi, ánh mắt lướt qua khắp các khách mời. Ánh mắt ấy khiến mọi người toát mồ hôi lạnh, không ai dám mở miệng.

“Tiếu Thục Nhân.” Hoàng đế cất tiếng. Giọng hắn không lớn, nhưng uy nghiêm đủ khiến Nhị Nương suýt quỳ rạp xuống đất. Xung quanh im phăng phắc, không ai dám thở mạnh.

Dưới bao ánh mắt – đặc biệt là ánh mắt của Lương Quốc Công – Nhị nương run run đứng lên, cúi thấp đầu:

“Bệ hạ…”

“Lễ vật này là ngươi dâng?” Hoàng đế chậm rãi hỏi. Giọng điệu không gợn sóng, nhưng từng chữ dừng lại rõ ràng, phơi bày cơn giận dữ.

Tên nội quan đang cúi đầu kiểm tra hộp lễ vật, sắc mặt bỗng kinh ngạc. Trong lòng hắn thầm kêu hỏng bét: đường đường hoàng đế vừa rồi thế mà suýt nuốt phải một viên…

Nếu chuyện này truyền ra ngoài, thể diện hoàng thất còn đâu?

“Tiếu Thục Nhân, bệ hạ đang hỏi lời của ngài đó!” Nội quan vội nhỏ giọng nhắc nhở. Tiếu Nhị Nương giật mình, hốt hoảng cúi đầu, ấp úng đáp:

“Hồi bệ hạ, đúng là lễ vật thần chuẩn bị… nhưng mà…”

Nàng định nói bị người khác tráo đổi, nhưng nghĩ đến đó liền nuốt ngược vào. Nếu nói thật, hoàng đế chắc chắn sẽ điều tra đến cùng. Khi ấy, việc chính tay nàng sai người tráo lễ vật của Diệp Do Thanh tất sẽ bị lộ, đó chính là tội khi quân!

Mồ hôi lạnh túa ra đầy mặt, mắt hoa lên, nàng suýt ngất tại chỗ. Nàng vốn tưởng thứ bị tráo là đan dược quý hiếm, ai ngờ nhìn biểu cảm của hoàng đế thì chắc chắn không phải. Lẽ ra phải nhanh chóng ngăn hắn từ đầu… Giờ thì hối hận cũng muộn!

“Nhưng cái gì?” Hoàng đế từ tốn siết chặt tay vịn, chòm râu khẽ cong. Người quen thuộc đều biết, đây là dấu hiệu nguy hiểm.

“Nhưng… vốn dĩ thần thiếp chuẩn bị một món ngọc chạm danh gia, có lẽ hạ nhân trong phủ đã cầm nhầm… Xin bệ hạ thứ tội!” Nói rồi, Tiếu Nhị Nương quỳ sụp xuống đất, nước mắt lã chã.

Lương Quốc Công thấy vậy liền đứng lên, khom lưng tâu:

“Thần quản giáo nội phủ không nghiêm, để hạ nhân gây họa. Thần nhất định sẽ tra rõ và nghiêm trị. Mong bệ hạ mở lượng hải hà.”

Dù sao ông ta cũng là trọng thần một nước. Hoàng đế nghe thế, sắc mặt giận dữ mới hơi dịu lại, nhưng tay vẫn nắm chặt.

“Tra ra hạ nhân kia, giao cho Hình bộ xử trí. Tiếu Thục Nhân quản giáo bất lực, thu hồi mệnh phụ phong hào.” Hoàng đế ngẫm nghĩ một lúc, rồi lạnh giọng phán.

Sau đó phất tay, ra hiệu tiệc mừng thọ tiếp tục.

Mọi người thở phào, không ai dám nhắc đến viên “đan dược” vừa rồi rốt cuộc là gì. Tiếu Nhị Nương thì gần như sụp đổ, nếu không có Diệp Trừng Trúc và Diệp Thừa Phúc đỡ lấy, nàng đã không đứng nổi. Ngay cả Lương Quốc Công cũng trừng mắt giận dữ với nàng.

Trong lòng nàng đầy ấm ức và căm hận, nghẹn như nuốt phải cục ngọc, không nói nổi một lời. Ánh mắt độc địa xoáy về phía Diệp Do Thanh.

Mà Diệp Do Thanh vốn lá gan lớn, đoán chắc Tiếu Nhị Nương biết rõ là nàng làm. Vì vậy nàng chẳng hề né tránh, thậm chí còn mỉm cười trêu chọc lại.

Trước kia nguyên chủ cũng từng bị tráo lễ vật, nhưng hoàng đế chưa bao giờ vì việc nhỏ mà điều tra. Lần này lại khác. Nếu Tiếu Nhị Nương không nhận là do hạ nhân cầm nhầm, một khi điều tra ra, kẻ chịu tội chỉ có nàng ta.

Cho dù lấy ra Tuyết Hồ có gây nghi ngờ đi chăng nữa, thì Tiếu Nhị Nương đã nhận sai, chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới Diệp Do Thanh.

Trong điện, không khí vẫn nặng nề. Hoàng đế nghe đến “Tuyết Hồ” thì càng khó xử, vì nể thể diện hoàng gia mà không tiện phát tác. Tiếu Nhị Nương chịu tội “không quản giáo hạ nhân” là đã xong. Không ai dám nói lễ vật bị tráo.

Chỉ có Diệp Do Thanh tâm tình cực tốt. Nàng còn đưa cho Triệu Khanh Nhu – đang ôm ngực sợ hãi, một trái cây đỏ mọng, mặc kệ ánh mắt độc ác của Tiếu Nhị Nương.

Yến thọ vẫn tiếp tục, từng món hạ lễ lần lượt được dâng lên, trong đó không ít kỳ trân dị bảo khiến người ta hoa mắt. Có vị vương công thậm chí mang đến cả một ngọn núi băng thuỷ ngọc tinh xảo, dưới ánh sáng ngoài cửa phản chiếu, toả ra sắc xanh thấu suốt lấp lánh.

Nhờ đó, lửa giận trong lòng hoàng đế dần lắng xuống, chư vị đại thần và gia quyến cũng bắt đầu rì rầm trò chuyện trở lại.

Hòm lễ vật sắp được dâng hết. Thái hậu đặc biệt ưa thích một chiếc đèn hoa đăng hình con thỏ có thể cháy sáng lâu, ngắm nghía hồi lâu, khoé miệng đầy nếp nhăn vẫn nở nụ cười.

“Ngoại tổ phủ phu nhân Triệu phu nhân cùng trưởng nữ.” Nội quan mặt dài, giọng đã khàn khàn, vừa gọi vừa cầm lấy chiếc hộp gỗ.

“Xin chờ một lát.” Một giọng trong trẻo dịu dàng vang lên, nội quan khựng lại, nhìn về phía Diệp Do Thanh.

Nàng thong dong đứng dậy, cố ý liếc sang Tiếu Nhị Nương, thấy đối phương đang chờ xem kịch hay với vẻ mặt độc ác. Diệp Do Thanh nhướng mày, rồi cùng Triệu Khanh Nhu tiến ra giữa đại điện.

Đã quen với việc trở thành tâm điểm, nàng không hề bối rối. Từng bước tiến đến trước mặt Thái hậu, hành lễ theo đúng quy củ.

Từ phía sau, Cầm Tâm vội vàng chạy lên, nâng rổ lễ vật trao vào tay Diệp Do Thanh.

“Thái hậu thứ tội, thần nữ sau khi trình lên hạ lễ, lại tìm được một vật càng quý giá hơn, cho nên mong được thay thế hạ lễ ban đầu, trực tiếp dâng lên trước mặt.”

Diệp Do Thanh mặc áo xanh, dáng người thẳng tắp, ngọc dung thanh tú, thần thái bình thản, không kiêu căng cũng chẳng nịnh bợ.

So với vàng bạc châu báu, Thái hậu dường như càng hứng thú với những món đồ nhỏ lạ. Bà ôn hòa bước lên, tự mình xem xét, hỏi:

“Đây là thứ gì?”

Diệp Do Thanh nghe bên cạnh vang lên tiếng thì thầm, đa phần đều nghi hoặc việc nàng lại dùng một cái giỏ tre để làm lễ vật.

“Đã là người nhà Quốc Công Phủ, sao lại nghèo nàn đến thế, chẳng phải khiến Quốc Công Phủ mất mặt sao?” Có người thì thầm.

“Ngươi không biết chuyện của Quốc Công Phủ ư? Từ sau vụ án kia, ta thấy bọn họ cũng đáng thôi, chẳng qua lại làm liên lụy Lương Quốc Công.” Một giọng nói khác thấp giọng thêm vào, khiến Diệp Do Thanh nghe rõ mồn một.

Nàng cúi đầu hừ một tiếng, rồi mỉm cười, đặt chiếc giỏ xuống đất. Khi nàng ngẩng đầu lên, phát hiện ánh mắt mọi người đều tập trung về chiếc giỏ tre kia. Ai cũng tò mò: một cái giỏ trông chẳng khác gì giỏ đựng rau, rốt cuộc bên trong có cái gì?

Chiếc giỏ khẽ lắc, lập tức khiến người ta hít vào một hơi.

Diệp Do Thanh dùng ngón tay mở nắp giỏ. Một cái đầu nhỏ lông xù ló ra, đôi mắt tò mò đánh giá xung quanh, chiếc mũi hồng hồng khẽ hít lấy hít để.

Trên bảo tọa, sắc mặt Thái hậu thoáng chốc cứng đờ, sau đó bà bỗng vịn tay cung nhân bên cạnh, run rẩy đứng dậy, vội vã bước xuống phía trước.

“Tiểu Tuyết?” Thái hậu kinh ngạc kêu lên. Hồ ly nghe tiếng nàng, lập tức mừng rỡ xoay vòng, chạy thẳng tới bên người Thái hậu, quấn cái đuôi quanh vạt áo, vòng qua vòng lại.

“Ai u, mau, mau để ta xem nào.” Thái hậu tự tay bế nó lên, ôm chặt trong ngực. Sắc mặt bà lập tức hồng nhuận, niềm vui tràn ngập, ngay cả vẻ lạnh nhạt thường ngày cũng biến mất không còn.

Mọi người xung quanh nhìn nhau, không hiểu vì sao Thái hậu vừa nãy còn băng sơn thủy ngọc, vậy mà giờ lại vui sướng đến mức này. Một người từng biết chuyện, nói:

“Con tuyết hồ này là mấy năm trước sứ thần Tây Hạ tiến cống. Nghe nói nó là thần vật, linh tính dị thường, cực được Thái hậu yêu thích.”

Lúc ấy, ai nấy đều tỉnh ngộ. Bọn họ nhìn về phía Diệp Do Thanh, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa ghen tỵ. Bởi vì chỉ cần con hồ ly này xuất hiện, thì hôm nay người được Thái hậu ban thưởng ai còn không rõ ràng sao?

Mưu kế của Tiếu Nhị Nương hoàn toàn thất bại, không những thế còn khiến bản thân nàng ta bực bội đến muốn cắn gãy răng bạc.

Triệu Khanh Nhu siết tay Diệp Do Thanh, nàng cũng mỉm cười đáp lại. Khóe mắt liếc qua, vừa vặn bắt gặp vẻ mặt Tần Vọng. Hắn vừa kinh vừa giận, ngón tay nắm chặt chén trà, nước trà tràn ra làm ướt đẫm áo trước.

Đó vốn là vật của hắn, sao lại rơi vào tay Diệp Do Thanh? Hắn còn nhớ hôm ấy thủ hạ báo hồ ly bị người khác bắt đi. Hắn tuy giận dữ, nhưng chỉ nghĩ đó là thợ săn trong núi, hoàn toàn không ngờ lại là Diệp Do Thanh!

Như vậy, chẳng phải toàn bộ kế hoạch cầu thú của hắn đã thành trò cười hay sao? Con tuyết hồ mà hắn chuẩn bị kỹ lưỡng, nay lại biến thành lễ vật trong tay nàng!

Tần Vọng tức giận đến mức suýt nữa bóp nát chén trà. Hắn nép mình trong góc, bất chợt quay đầu lại, ánh mắt hung tàn độc địa nhìn chằm chằm Từ Kha đang đứng ở đó. Hắn giơ ngón tay, gọi nàng tới.

Từ Kha nắm chặt góc áo, che giấu hận ý trong mắt, vẫn bước lên như thường ngày, rót trà cho hắn.

Ai ngờ Tần Vọng đột nhiên giữ chặt tay cầm ấm trà, không cho nàng nhúc nhích, trầm giọng đầy dữ tợn:

“Trừ thủ hạ của ta, hôm ấy biết chuyện bắt tuyết hồ, chỉ có một mình ngươi.”

Chương trước Chương tiếp
Loading...