[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn
Chương 22: Đan dược thần bí
Thực ra, Từ Kha nhìn qua không hề giống một nữ tử mảnh mai yếu đuối, ngược lại là một dáng vẻ phong tình vạn chủng. Nhưng cũng chính loại phong tình lẳng lơ trong từng cử chỉ ấy, lại khiến nàng càng dễ làm người ta động lòng thương xót.Khiến người ta muốn nhìn xem, một khi nàng nở nụ cười rạng rỡ, sẽ là phong cảnh thế nào.Diệp Do Thanh bị ánh mắt ấy lướt qua, tim nàng theo bản năng run lên trong chớp mắt. Nhưng chỉ ngay sau đó, nữ tử như không còn sức lực, thả lỏng tay, ngã ngửa trên giường, lẫn vào đống chăn gối rối tung.Cánh tay trắng ngần như ngó sen lộ ra, vuốt ve lên mặt, tựa như muốn xua đi cái lạnh lẽo và nóng bỏng đang giày vò.Diệp Do Thanh nhìn thoáng qua đôi tay còn vương nhiệt độ ấy, lắc đầu, lùi xuống giường. Nàng nhặt lấy chăn gối rối loạn, phủ thêm cho Từ Kha, rồi nhét cả cánh tay nàng ấy vào trong.Cảm thấy vẫn chưa chắc chắn, nàng cúi người bận rộn thêm một lúc, lấy chăn quấn cả người Từ Kha thành một cái kén tròn, lúc này mới vỗ vỗ tay, đứng dậy rời khỏi giường.Tại sao mỗi lần gặp Từ Kha, nàng đều biến thành bộ dạng không thể không mềm lòng như thế này? Thật giống như có người sắp đặt sẵn, Diệp Do Thanh thở dài, lẩm bẩm trong lòng.Nhưng nàng không thể mặc kệ được.May mà giờ phút này ở đây không phải là Tần Vọng, càng không phải là ai khác. Nghĩ vậy, Diệp Do Thanh thậm chí thấy có chút may mắn.Trên giường, nữ tử vẫn không yên, run rẩy. Nếu cứ để nàng thiêu sốt thế này thì không ổn. Diệp Do Thanh lại thở dài, xoay người đi đến cửa gỗ, vừa đúng lúc nghe thấy tiếng gõ cửa.“Ai?” Diệp Do Thanh cất giọng lạnh nhạt.“Đại cô nương, là ta, Cầm Tâm.” Giọng nhỏ nhẹ của Cầm Tâm truyền từ bên ngoài vào. “Phu nhân thấy ngài lâu không trở về, trong lòng lo lắng, nên bảo ta tới xem.”“Ta không sao.” Nghe ra giọng nàng, Diệp Do Thanh thở phào, rồi lập tức nói tiếp: “Thay ta đi xin nội thị một chén thuốc trị phong hàn mang tới.”“Cô nương bị bệnh?!” Ngoài cửa, Cầm Tâm đột nhiên cao giọng, vội vàng muốn đẩy cửa xông vào.Diệp Do Thanh giật mình, vội chống tay giữ chặt cửa, sợ gây ra động tĩnh lớn làm người khác chú ý.“Không phải ta! Là con hồ ly kia!” nàng vội hạ giọng.Ngoài cửa, Cầm Tâm ngẩn ra, nhất thời ngừng động tác phá cửa: “Hồ… hồ ly bị phong hàn, cũng có thể uống thuốc của người sao?”Diệp Do Thanh xoa mạnh trán, vừa rồi chỉ buột miệng nói ra. Nhưng nhìn Từ Kha bộ dạng hiện tại, nói nàng là hồ ly cũng không quá khác biệt. Huống chi, nếu nói rõ là Từ Kha, với sự căm ghét trong lòng Cầm Tâm dành cho nàng ta, nhất định sẽ tìm cách xông vào, gây thêm chuyện phiền phức.“Không sao, nghe ta đi. Mang thuốc tới, thêm vài chiếc chăn nữa. Còn cả một chậu nước lạnh. Nếu người khác hỏi, cứ nói ta bị gió lạnh, nghỉ tạm ở đây. Nếu không ai hỏi thì tuyệt đối không được hé lộ!”Ngoài cửa, Cầm Tâm vội vã đáp ứng, chạy đi. Chẳng bao lâu sau, nàng lại hổn hển chạy về, ôm đầy đồ trong tay.Diệp Do Thanh mở hé cửa, nhanh chóng nhận lấy, mặc kệ ý định muốn vào trong của Cầm Tâm, mạnh mẽ đẩy nàng ra ngoài rồi cài chốt lại, mồ hôi túa ra đầy trán, quay về trước giường.Đêm đã khuya, tiếng tuồng kịch nơi xa cũng dần mỏng manh. Diệp Do Thanh đặt khăn lạnh lên trán Từ Kha, phủ thêm cho nàng một lớp chăn, sau đó mới ngồi xuống bên bàn nghỉ ngơi.Canh quế chi mà Cầm Tâm mang tới, nàng thử rót cho Từ Kha nhưng uống không được bao nhiêu, đành để một bên, mặc cho hơi nóng bốc lên.May mắn là Từ Kha dần dần không còn run rẩy nữa, hô hấp nhẹ nhàng, thiếp vào giấc ngủ. Cả căn phòng lắng xuống tĩnh lặng.Có lẽ ánh nến chập chờn khiến người ta mơ màng, mí mắt Diệp Do Thanh ngày càng nặng. Sau khi gục xuống bàn đến lần thứ ba, cuối cùng nàng cũng không chịu nổi, bất chấp tất cả, tháo giày, vòng qua giường, nằm xuống bên cạnh Từ Kha.Lần đầu tiên nằm chung giường với người khác, Diệp Do Thanh thấy có chút kỳ quái. Nhưng hương son phấn thoang thoảng trên người Từ Kha lại quá mức dễ chịu, khiến nàng không hề thấy chán ghét.Rất nhanh, nàng chìm vào giấc ngủ ngập tràn hương thơm hỗn độn ấy.Không biết qua bao lâu, tiếng trống canh năm vang lên. Nữ tử được quấn kín trong hai tầng chăn đột nhiên mở mắt. Trong đáy mắt còn chút mơ hồ, rất nhanh đã bị sự tỉnh táo thay thế.Nàng lặng lẽ nhìn những ngọn nến đã cháy gần hết, lông mi nhẹ run. Một chiếc khăn lông đã khô rơi khỏi trán, rơi “bộp” xuống gối sứ.Đêm qua nàng đã làm gì? Từ Kha dần nhớ lại.Theo lệnh của cô mẫu, tiếp cận Diệp Do Thanh.Muốn lừa gạt, phải xen ba phần thật. Muốn diễn trò, cũng cần ba phần chân tình. Nhưng nàng không ngờ thân thể mình lại yếu ớt đến thế, chỉ một bát nước lạnh cộng thêm gió đêm thôi mà suýt chút nữa khiến nàng thiêu sốt đến hôn mê.Sau khi thoát khỏi Tần Vọng, nàng nhớ mình đi theo Diệp Do Thanh đến một gian phòng nhỏ, còn sau đó, đầu óc nàng đau như nứt toác.Mím môi, làn môi khô nứt, gương mặt áp trên gối sứ đau rát. Nhiệt tuy đã giảm đôi chút nhưng phong hàn vẫn chưa lui hết.Diệp Do Thanh chắc hẳn đã rời đi rồi… nàng nghĩ vậy, rồi cố gắng muốn ngồi dậy. Nhưng vừa cử động, nàng chợt sững sờ, thân thể thế nhưng bị cái gì đó trói chặt, không thể động đậy.Nàng vùng vẫy, nhưng càng giãy, thứ đó lại càng siết chặt, kéo nàng về một nơi ấm áp mềm mại.Từ Kha ngẩn người, lúc này mới nhận ra, “dây thừng” kia chính là một đôi cánh tay.Hơi thở trong trẻo, quen thuộc của nữ tử từ phía sau lưng truyền đến. Một chóp mũi cao thẳng bỗng cọ vào cổ nàng, cọ tới cọ lui, khiến Từ Kha nổi hết da gà.Thì ra, Diệp Do Thanh ngủ cực kỳ không thành thật, đặc biệt sau khi ngủ say, lại đem Từ Kha coi như gối ôm mà ôm chặt trong lòng.Từ Kha nuốt nước miếng, nhờ ánh nến mỏng manh còn sót lại, cúi đầu nhìn xuống. Quả nhiên, trước ngực mình đang gác ngang một cánh tay trắng ngần. Lại gần thêm một chút, thậm chí còn có thể thấy rõ lớp lông tơ mảnh trên da.Nàng vội giật giật vai, gọi: “Diệp Do Thanh?”Không ngờ một tiếng gọi ấy chẳng đánh thức được người, ngược lại còn khiến cánh tay kia siết chặt hơn, lập tức xoay người nàng lại, để nàng đối diện với Diệp Do Thanh. Thế rồi Từ Kha lại một lần nữa bị nữ tử kia ôm chặt vào lòng.Khuôn mặt nàng liền kề sát vai Diệp Do Thanh.Trong khoảnh khắc, Từ Kha cảm giác khắp người mình lại bắt đầu nóng bừng, lông tơ trên da không ngừng dựng đứng.“Đêm qua… ta và Diệp Do Thanh thật sự ngủ cùng nhau sao?”Một trận hoảng hốt xộc đến. Nhớ lại mục đích vốn có của mình, trong lòng nàng vừa thấy hoang đường, vừa cảm thấy xấu hổ.“Ngươi thật quá hoang đường, Chu Từ Kha.” Nàng nhắm mắt, gần như thống khổ mà tự nhủ.Nhưng trong lòng ngực Diệp Do Thanh lại quá đỗi ấm áp. Cái ấm áp ấy khiến người ta không kìm được mà mềm nhũn toàn thân. Cái ôm này, dù chặt chẽ như bạch tuộc, lại không mang theo chút dục niệm nào, khiến lòng Từ Kha dần bình ổn.“Chỉ cần làm nàng để ý đến ngươi.” Trong đầu nàng lại vang lên lời cô mẫu, Từ Kha gắng gượng định thần, nhắc nhở bản thân phải trấn tĩnh. Sau đó, nàng nhẹ nhàng gỡ cánh tay Diệp Do Thanh, xoay người ngồi dậy, mới phát hiện trên người mình được phủ đến hai tầng chăn bông.Nàng chạm vào lớp chăn ấm ấy, lại thấy trên đầu giường đặt một chén thuốc đã nguội lạnh. Đưa lên mũi ngửi thử, là canh quế chi. Chỉ là qua nửa đêm, giờ đã lạnh lẽo.“Là nàng… đã chăm sóc ta cả đêm sao?” Bàn tay Từ Kha run run, khiến nước thuốc màu nâu sánh ra ngoài một ít.Trong mắt nàng thoáng một tầng tối mờ khó tả. Quay đầu lại nhìn Diệp Do Thanh, chỉ thấy nữ tử kia đang say ngủ, đôi môi đỏ mọng còn hơn lúc tỉnh, gương mặt không phấn son, vừa thanh lãnh lại vừa dịu dàng.Cái cảm giác quen thuộc ấy, giống như vẫn thường len lỏi mỗi khi chạm mặt nàng, một lần nữa quét sạch lòng dạ Từ Kha.Nàng nâng chén thuốc lên, bất chấp lạnh lẽo và đắng chát, ngửa cổ uống cạn.Cố ép bản thân ngăn lại ký ức về cái ôm của đêm qua, cùng nhịp tim bối rối khi đó.Rồi đặt mạnh chén xuống, nàng kéo then cửa, bước nhanh ra ngoài, biến mất trong ánh sáng mờ xám của rạng đông.....Khi Diệp Do Thanh tỉnh dậy, bầu trời ngoài kia đã phủ một tầng trắng nhạt. Vì đầy mây nên chẳng thấy mặt trời, chỉ có sương mù xanh lam lãng đãng.Nàng ngáp dài, đưa tay thu lại khoảng trống bên cạnh, bỗng dừng ánh mắt trên chiếc giường hỗn độn. Chống tay bật dậy.Trên chăn gối còn lưu lại hương phấn nhàn nhạt. Diệp Do Thanh nhíu mày, lại trông thấy trên mặt đất chiếc chén thuốc trống rỗng.“Từ Kha đi rồi sao?”Nhưng nghĩ lại cũng chẳng lạ. Có lẽ nàng ta hết sốt, tỉnh ra phát hiện người bên cạnh chính là mình, sợ hãi quá mà chạy mất. Diệp Do Thanh nghĩ vậy, thoáng nhếch môi, rồi nhanh nhẹn xuống giường.Con hồ ly dưới chân giường cũng vừa tỉnh, mở đôi mắt nhập nhèm, cái đuôi xù to quấn lấy chân nàng.Diệp Do Thanh nửa ngồi xuống, đưa tay ôm bế nó lên, lắc lắc, cong môi cười.“Hôm nay là tiệc mừng thọ. Trò hay liền phải nhờ ngươi rồi.”Không ai phát hiện chuyện nàng đã lén qua đêm. Diệp Do Thanh chỉnh lại y phục, nhanh chóng nhập vào dòng người, dáng vẻ thần thái sảng khoái, chỉ nhẹ ngáp mấy cái.Nếu không vì Triệu Khanh Nhu – thân là phu nhân Quốc Công Phủ phải bồi Lương Quốc Công dự tiệc, nàng hẳn cũng đã bị lôi theo. Diệp Do Thanh nghĩ vậy, lắc đầu. Rồi cùng Triệu Khanh Nhu bước vào điện thọ của Thái hậu dưới sự dẫn đường của vài tên nội thị.Chính điện là Cửu Sinh Điện, mái ngói chín tầng nguy nga, dưới bầu trời góc cạnh rõ ràng, hiện ra vẻ uy nghiêm. Một mái hiên lớn chạm trổ phượng hoàng dát vàng sáng rực, phía trước là bậc thang trăm cấp, tầng tầng lớp lớp dẫn vào trong điện.Trong điện đặt nhiều lư hương, hương trầm lan tỏa khắp không gian mênh mông, khiến người có cảm giác như bước vào Phật điện.Diệp Do Thanh vừa đi vừa quan sát, thầm nghĩ: “Đúng là chỉ có hoàng gia mới rộng lớn đến vậy.”Ngẩng đầu lên, nàng thấy nơi cuối điện có đặt một chiếc ghế phượng đàn hương bóng loáng, chắc chắn. Bốn phía đều có chỗ ngồi, khách khứa lần lượt nhập tòa.Lần này nàng theo Triệu Khanh Nhu, ngồi sau lưng Lương Quốc Công. Bên cạnh là Tiểu Nhị Nương cùng Diệp Trừng Trúc trang điểm rực rỡ, trâm ngọc lấp lánh. Đám tỳ nữ thì đứng chờ ở góc đại điện.Diệp Do Thanh cố tình làm ngơ trước nụ cười đắc ý của Tiểu Nhị nương, chỉ mím môi, cúi đầu cùng Triệu Khanh Nhu trò chuyện đôi câu. Khi ngẩng lên, trên ghế phượng đàn hương đã có một nữ nhân tuổi tác cao ngồi ngay ngắn. Toàn thân mặc cẩm y xanh biển, trên vai buông xuống hai mảnh vân văn đỏ sẫm. Không trang sức cầu kỳ, nhưng toát lên vẻ trầm ổn uy nghiêm.Bên cạnh bà chính là vị hoàng đế mà Diệp Do Thanh hôm qua vừa gặp, đang ngồi nghiêm chỉnh.“…… Hôm nay là ngày sinh của Thái hậu, mây tía dâng lên phương đông, trời ban phúc cho Đại Tề, nghe tiếng tùng hạc bất lão, khắp nơi hân hoan!” Một viên nội quan mặt dài cất cao giọng đọc lời chúc thọ, tiếng chuông lớn trong điện đồng loạt vang lên.“Tùng hạc bất lão, khắp chốn mừng vui!”Lời hô ấy vang ba lượt mới dừng.“Nay vì Thái hậu cầu phúc, các vị hãy dâng lễ!” Nội quan hô to, lập tức có người khiêng đến vài chiếc rương bọc lụa đỏ, chính là số lễ vật được chất đống từ tối qua.“Quý Thái Phó, hiến một gốc lão sâm ngàn năm!”“Thanh Xa Hầu phu nhân, hiến một đôi dạ minh châu!”Lời xướng liên tục vang lên. Diệp Do Thanh nghe một lúc liền chán, bèn đưa tay lấy một khay nhỏ mứt quả nâu sậm, thong thả nhấm nháp.Theo lẽ thường, Tiểu Nhị Nương vốn không thể tham dự trường hợp này. Nhưng bởi nàng vừa kế thừa dòng dõi mệnh phụ, nên cũng được vào điện.“… Lương Quốc Công nội quyến, Tiểu Thục nhân, dâng ngọc……” Tiếng xướng của nội quan bỗng ngập ngừng, như bị nghẹn lại. Hắn đang nâng một hộp gỗ tinh xảo, vẻ mặt do dự.“Đây… là thứ gì?” Gương mặt hắn thoáng lộ vẻ hoảng hốt, quay sang hỏi những nội thị khác, nhưng ai nấy đều lắc đầu.“Đồ vật gì khó nhận vậy? Mang lại đây cho ai gia xem.” Thái hậu thấy nửa ngày không động tĩnh, mới chậm rãi mở miệng.“Khả… có lẽ là đan dược?” Nội quan khó xử, bèn lấy một cây ngân châm thử, “Không có độc, lại tỏa mùi cỏ xanh. Thái hậu, chi bằng đợi một lát, để tiểu nhân mang đi nghiệm kỹ thì hơn.”Hoàng đế thấy vậy liền giơ tay ngăn lại, giọng trầm vang xen chút run rẩy:
“Không độc thì thôi. Trẫm vốn am tường dược thảo, cứ để trẫm xem qua.”Trong lúc ấy, sắc mặt Tiểu Nhị Nương đã trắng bệch như tờ giấy.Hoàng đế nhận lấy “đan dược” từ tay nội quan, đưa lên mũi ngửi kỹ.