[BHTT - EDIT] Sau Khi Đại Lão Xuyên Tiến Ngược Văn
Chương 21: Rất lạnh
Diệp Do Thanh thật sự không ngờ tình huống lại thành ra thế này, nàng còn đang đứng bất động thì đã thấy Từ Kha sắp ngã xuống đất, vội vươn tay, đỡ lấy cánh tay Từ Kha, kéo người lại.Thân thể nữ tử quả thực có chút nóng lên, làn da mềm trơn ướt đẫm, gương mặt vốn trắng nõn nay lại đỏ bừng.Rõ ràng vừa rồi nàng phải ngã vào người Tần Vọng, sao lại ngả về phía mình vậy trời? Diệp Do Thanh không khỏi thoáng bối rối, nhưng vẫn siết tay đỡ cho vững.Tay Tần Vọng còn khựng lơ lửng giữa không trung, nét xấu hổ mỗi lúc một hiện rõ trên gương mặt. Cuối cùng, hắn gượng cười, đành rút tay về.Còn Từ Kha thì vẫn cúi gằm, không ai thấy được nét mặt nàng. Người ngoài chỉ nghĩ nàng khó chịu vì nhiễm phong hàn.“Thân thể Từ Kha cô nương yếu ớt, Tần tiểu tướng quân vẫn nên đưa nàng đến ngự y trong cung khám xem.”Diệp Do Thanh không đoán ra rốt cuộc tình huống này là gì, chỉ đành mở miệng nói.Tần Vọng cắn răng gật đầu. Từ giây phút đó, trong lòng hắn chợt dấy lên cảm giác bất thường. Rõ ràng hai nữ tử kia từng có tình cảm lưu luyến, hoặc chí ít đã từng rung động với hắn, nhưng vì sao lại cảm thấy có chỗ nào đó sai sai… mà lại chẳng nói nên lời.Hắn không bắt được tuyết hồ, chỉ có thể dùng loại hồ ly khác thay thế, tuy không phải thượng đẳng nhất, nhưng cũng là loài quý hiếm, chắc hẳn Thái hậu vẫn sẽ ưa thích.Chỉ là hắn không muốn cưỡng đoạt. Nếu còn được qua lại như trước, để Diệp Do Thanh ngập tràn si tình mà cam tâm gả cho hắn, đó mới là kết cục tốt đẹp nhất. Vì thế, hắn luôn tìm cơ hội để một lần nữa tới gần nàng.Nhưng Diệp Do Thanh không hề cho hắn cơ hội. Nếu có cưỡng ép, cũng chẳng thể trách hắn.“Ngày mai gặp lại, Thanh Thanh.” Tần Vọng nở nụ cười ôn hòa với Diệp Do Thanh, rồi đỡ Từ Kha rời đi.Diệp Do Thanh cũng nhoẻn cười. So với Tần Vọng, nàng còn mong chờ ngày mai hơn, bởi trò hay sắp diễn ra.Sau khi hai người đi khỏi, nàng lại chỉnh đốn tinh thần, xem kịch thêm một lát, nhưng cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến. Nhịn không nổi, nàng gọi Cầm Tâm, dặn phải chăm sóc Triệu Khanh Nhu cho tốt, rồi nhân cớ cơ thể không khỏe, nhờ thị nữ dẫn đi tìm một gian sương phòng, định chợp mắt một lát.Phòng dù bài trí đơn sơ, nhưng ở đâu cũng toát lên vẻ xa hoa nghiêm trang của hoàng gia. Giường chiếu tinh sạch, tẩm hương liệu thượng hạng, phảng phất hơi thở thanh tĩnh.Diệp Do Thanh gài chặt then cửa, rồi mới thả con hồ ly đã mệt mỏi kia ra. Con vật tuyết trắng bị ôm theo suốt dọc đường, giờ bốn chân mềm oặt, nằm bệt xuống đất.“Tạm chấp nhận vậy. Đợi khi ngươi trở về tay Thái hậu, ngươi sẽ lại là con hồ ly tôn quý nhất thiên hạ.” Diệp Do Thanh dùng chân vỗ lên đầu nó.Nàng ngáp dài, ngả xuống giường. Theo kịch bản vốn có, lúc này nguyên chủ phải bưng trà đi tìm Tần Vọng. Nhưng nàng đâu muốn chen vào náo nhiệt đó.Chỉ không biết, Từ Kha giờ này lại đang tính toán điều gì…Nàng kia, trước sau vẫn là một bí ẩn mê hoặc.Ánh nến dần lụi, ý thức Diệp Do Thanh cũng trở nên mơ hồ. Rất nhanh, cả bốn phía lẫn trong đầu nàng đều chìm vào bóng tối.Đột nhiên, có tiếng gõ cửa. Vốn tính cảnh giác, đôi mắt Diệp Do Thanh lập tức bừng tỉnh, nàng xoay người bật dậy, chống tay lên mép giường, thấp giọng hỏi:“Là ai?”Không một tiếng đáp lại.Diệp Do Thanh nhảy xuống, vớ lấy con hồ ly đặt lại lên giường, rồi tựa lưng vào vách cạnh cửa, lắng nghe thật kỹ.Ngoài cửa, tiếng thở mong manh lọt vào tai, rõ ràng là của một nữ tử.Nàng nghi ngờ, nhưng không cảm nhận thấy nguy hiểm, liền bước tới mở then cửa thật nhanh.Cửa vừa hé, lập tức có một thân hình nóng bỏng đổ sập vào, mạnh mẽ va vào ngực nàng, phát ra một tiếng “thình” trầm nặng. Thân hình ấy tiếp tục trượt xuống, Diệp Do Thanh cau mày, vội vòng tay qua eo giữ lại, mới ngăn được người kia ngã nhào.Mùi son phấn quen thuộc xộc thẳng vào mũi, mái tóc rối buông che, tựa lên vai nàng. Hơi thở nóng rực phả bên cổ, khiến Diệp Do Thanh rùng mình nổi da gà.“Từ Kha?”Diệp Do Thanh thoáng sững sờ, rồi nhíu mày. Ngẩng lên nhìn phía sau nàng không thấy ai, liền kéo Từ Kha vào, đóng cửa cài chốt lại.Nữ tử vẫn gục trong ngực nàng, thân thể mềm mại như muốn thiêu đốt, mỗi chỗ chạm vào như đều phát ra tia lửa.Dù là Diệp Do Thanh, trong lòng cũng thoáng dậy cảm giác ngứa ngáy. Nếu nói nhân gian có yêu nghiệt, thì chỉ sợ chính là thế này.“Đứng lên.” Diệp Do Thanh nhíu chặt mày, giọng lạnh đi.Nhưng nữ tử không đáp, thân mình mềm nhũn. Nàng vừa buông tay, vòng eo kia lập tức sụm xuống. Diệp Do Thanh bất đắc dĩ lại phải giữ chặt hai vai, đỡ cho nàng đứng vững.Sao cơ thể lại nặng như vậy? Chẳng lẽ thực sự bị phong hàn? Trên người còn vương hơi nước, chẳng lẽ Tần Vọng lại không lo cho nàng?Cau mày hừ nhẹ, Diệp Do Thanh kéo nàng đặt lên giường. Xoay người châm nến, ánh sáng dần bừng sáng cả căn phòng. Quay lại nhìn, nàng không khỏi hít một hơi lạnh.Trước mắt quả thật quá mức kiều diễm. Nàng vội khép mắt lại một cái rồi mới dám mở ra.Từ Kha vẫn mặc bộ váy vàng nhạt, nhưng do bị nàng kéo mạnh khi nãy, áo ngoài đã xộc xệch. Vai ngọc rịn mồ hôi, càng thêm bóng loáng.Toàn thân nàng thoáng đỏ ửng, đặc biệt là gương mặt, nóng hừng hực như muốn bốc cháy. Đôi mắt nhắm chặt, cắn môi run run, như đang chịu đựng khó chịu.Nàng thực sự đang sốt, chứ không phải giả vờ sao?Đêm đã khuya thế này, nàng làm sao có thể một mình tìm tới được chốn này? Chẳng lẽ lại là trùng hợp? Nhưng từ lúc bản thân bước chân vào nơi này đến nay, đủ loại “trùng hợp” đã xảy ra không ít. Mà tuyệt đại đa số đều dính dáng đến Từ Kha.Nữ tử kia mơ màng nói một câu gì không rõ, cả người run rẩy như rét lạnh. Bàn tay trắng nõn lần mò trên giường, tựa như muốn tìm lấy chăn đệm, nhưng lật thế nào cũng không xốc xuống được.Cuối cùng nàng kia đành buông tay, vòng hai cánh tay ôm lấy chính mình. Có lẽ vì đau đầu quá độ, nơi khóe mắt đã rịn ra từng giọt lệ trong suốt.Bộ dáng ấy khiến Diệp Do Thanh mềm lòng...Tuy rằng thật sự không muốn lại dây dưa thêm với nàng, nhưng cuối cùng vẫn bước tới, rút lấy chiếc chăn lót dưới thân Từ Kha, dùng sức kéo lên, bọc kín lại cho nàng. Từ Kha theo đó trở mình hai vòng.Quần áo trên người nàng còn hơi ẩm, Diệp Do Thanh giơ tay ôm mặt, hít sâu một hơi, thầm nghĩ thôi thì coi như xong, cũng chỉ là một cô nương đáng thương.Huống hồ, nhược điểm lớn nhất của nàng, chính là chẳng bao giờ nỡ nhẫn tâm với nữ tử.Ngày còn làm việc trong công ty, ai ai cũng biết nàng bề ngoài lạnh lùng nhưng lại hết sức bao dung. Bởi vậy mà không ít tiểu cô nương dưới tay thường được voi đòi tiên, làm càn với nàng.Nàng dùng chăn phủ lên người Từ Kha một nửa, rồi lại đỡ nàng ấy ngồi dậy, lần tìm cởi bỏ chiếc áo ngoài ướt lạnh trên người, chỉ chừa lại lớp áo lót bên trong. Nàng cố hết sức tránh để bản thân chạm trực tiếp vào thân thể đối phương, bởi cái cơ thể ấy nóng rực kinh người, chỉ cần chạm một chút thôi cũng khiến tim run sợ.Chiếc áo mỏng bị ném sang một bên, con hồ ly kêu “anh anh” một tiếng, liền chui vào, vừa ngửi ngửi vừa lăn lộn.“Nhìn không ra ngươi cũng là cái sắc quỷ.” Diệp Do Thanh đá hồ ly một cước, thấp giọng mắng. Sau đó nàng đỡ Từ Kha nằm xuống, tháo giày cho nàng, để lộ ra chỗ cẳng chân vẫn chưa lành miệng vết thương.Nữ tử bé nhỏ kia vùi chặt mình trong chăn bông dày, mái tóc đen nhánh rũ xuống cổ, đôi mắt hé mở mông lung ngước nhìn Diệp Do Thanh.“Ngươi nghỉ ngơi đi, ta đi gọi đại phu.” Diệp Do Thanh vừa nói vừa đứng dậy, không ngờ cổ tay đã bị giữ chặt từ lúc nào. Nàng chưa kịp phản ứng, thân thể liền bị kéo ngã nửa quỳ xuống mép giường.Mái tóc dài của nàng buông rũ, vướng nơi cổ Từ Kha, khiến hai người tựa như quấn lấy làm một.Diệp Do Thanh thử giãy giụa mấy lần, nhưng không dám dùng sức mạnh, cuối cùng vẫn không thoát ra được, lại đối diện với đôi mắt nửa mở mơ hồ của Từ Kha.Xem chừng nàng đã lên cơn sốt mà mê man.Đôi môi đỏ mọng ánh nước, hơi thở mị hoặc như hóa thành dòng lỏng, chảy xuôi trong tầm mắt.“Lạnh quá…” Nàng mở miệng.