[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Chương 44
Sở Vãn Đường nói không sai, thời tiết ở Nam Thành tốt hơn ở Kinh Thành nhiều. Trời nơi đây trong xanh như vừa được rửa sạch, vạn dặm không một gợn mây, lá cây đều được nhuộm viền vàng ấm áp, khẽ lay động trong gió tạo nên những âm thanh nhẹ nhàng.Là một thành phố ven biển có ngành du lịch phát triển, mọi nhịp sống ở Nam Thành đều chậm rãi hơn nhiều, khắp nơi toát lên một cảm giác lười biếng mà dễ chịu, bên đường có thể thấy rất nhiều người thảnh thơi nằm trên ghế dài, nheo mắt tận hưởng sự thư thái này.Với những hành khách đến từ Kinh Thành như Hoài Hạnh, vừa xuống máy bay đã có thể cảm nhận rõ rệt độ ẩm trong không khí, hương vị mằn mặn của biển cũng len lỏi vào trong khoang mũi."Seraphina đang đợi ở cửa đón khách, chúng ta sẽ về khách sạn đi gửi hành lý trước." Sở Vãn Đường nắm tay Hoài Hạnh, không có dấu hiệu muốn buông ra, "Ăn trưa xong chị sẽ đi đến buổi hội thảo, em cứ theo chị ấy làm việc cho tốt là được."Ánh nắng kéo dài chiếc bóng của hai người. Hoài Hạnh gật đầu: "Dạ."Lấy xong hành lý, họ đi đến cổng ra.Là chủ một studio độc lập, lần này Seraphina tự mình ra đón người, không gọi trợ lý đi cùng. Từ xa, cô đã nhìn thấy Sở Vãn Đường, nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà dừng lại trên người Hoài Hạnh. Đến khi khoảng cách gần hơn, có thể nhìn rõ Hoài Hạnh, tim cô cũng đập mạnh một nhịp...Đừng hiểu lầm, cô chỉ là bị sự hài hoà mà Hoài Hạnh ngoài đời mang lại làm cho kinh ngạc.Hoài Hạnh ngoài đời còn phù hợp với yêu cầu của cô hơn cả trong ảnh và video, trong đầu cô thậm chí đã hình dung ra kế hoạch chụp ảnh, bối cảnh biển, rừng, sa mạc... tất cả đều phải thử qua một lượt."Violetta!" Seraphina vẫy tay.Hoài Hạnh biết đó là tên tiếng Anh của Sở Vãn Đường, nghe vậy liền quay đầu nhìn sang.Seraphina là một người phụ nữ cao lớn, da màu lúa mạch, nhìn chừng trên mét bảy lăm, trời nóng, cô ấy mặc áo ba lỗ và quần short thoải mái, rõ ràng có thể thấy dấu vết rèn luyện trên người, ngay cả khi vẫy tay cũng như mang theo gió.Sở Vãn Đường cong môi, kéo vali bước tới: "Da cô ngày càng khỏe khoắn rồi đó."Seraphina gật đầu: "Ngày nào tôi cũng chống nắng mà vẫn thế." Nói xong liền chìa tay ra với Hoài Hạnh, rất nghiêm túc nói, "Chào Tiểu Hoài, chị tên là Seraphina, nếu thấy khó gọi thì có thể gọi chị là chị Lận.""Chào chị Lận." Hoài Hạnh bắt tay lại.Sở Vãn Đường đứng bên cạnh cười hỏi: "Sao không để em ấy gọi cô là chị Du Manh?"Lận Du Manh: "...."*Tên của Lận Du Manh nếu gọi nhanh sẽ nghe giống Lưu Manh (côn đồ). Nên bạn ấy mới lấy tên tiếng anh là vậy 😅.Cô luôn cảm thấy tên tiếng Trung của mình không hợp với khí chất bản thân, nên mới đặc biệt chọn một cái tên tiếng Anh nghe có vẻ thần thánh, giờ lại bị Sở Vãn Đường bóc mẽ ngay trước mặt người khác, cô trừng mắt nhìn bạn mình một cái: "Cô tự bắt xe về khách sạn đi, tôi chở Tiểu Hoài với trợ lý Tiểu Trương bằng chiếc Audi của tôi.""Thì cứ để xem họ chọn đi với ai." Sở Vãn Đường điềm nhiên đáp.Lận Du Manh: "Hừ."Hoài Hạnh thấy vậy, khóe mắt cong cong.Bốn người không nán lại chỗ cũ quá lâu, chậm rãi đi về phía bãi đậu xe. Hơn nửa tiếng sau, họ làm thủ tục nhận phòng ở quầy lễ tân khách sạn Quân Linh.Nội dung công tác của Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường không giống nhau, chức vụ của hai người cũng chênh lệch lớn, trợ cấp khách sạn công ty cấp đương nhiên không bằng nhau. Nhưng cũng chẳng ngăn được Sở Vãn Đường tự bỏ thêm tiền vào, huống chi Lận Du Manh không phải mời người tới mà không có thành ý, ra tay rất hào phóng.Dù cuối cùng bọn họ vẫn sẽ ngủ chung một phòng, nhưng thể diện thì vẫn phải giữ, mỗi người vẫn làm thủ tục nhận phòng riêng.Lận Du Manh theo vào phòng của Sở Vãn Đường, lúc này không có ai khác, cô ngồi xuống ghế sô pha, mở miệng hỏi thẳng: "Cô với Tiểu Hoài ở bên nhau bao lâu rồi?"Sở Vãn Đường hơi khó hiểu: "Sao tự nhiên hỏi vậy?""Tôi thấy chắc chưa được bao lâu đúng không?" Lận Du Manh xoa xoa cằm, "Trước kia chưa từng cô cậu nhắc đến trước mặt tôi, giờ đi công tác lại muốn mang người theo. Mới hai tháng? Ba tháng? Giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt thường vậy, tôi hiểu mà, Violetta."Sở Vãn Đường lấy quà mang từ Kinh Thành đến đưa cho Lận Du Manh, giọng hơi lạnh nhạt: "Bọn tôi không phải mối quan hệ như cô nghĩ.""...Chậc." Lận Du Manh nhìn vẻ mặt cô, không hỏi thêm nữa, tiện miệng buông một từ: "Tra nữ."Sở Vãn Đường mí mắt giật nhẹ, cô mà là kiểu "tra nữ" đó sao? Cho tiền, ngủ cùng, đưa đón đi làm, còn chăm sóc cảm xúc tâm tình của Hoài Hạnh, dẫn người theo xuống Nam Thành để rút ngắn thời gian xa cách, còn tỉ mỉ chuẩn bị quà sinh nhật cho Hoài Hạnh...Ngoại trừ không có danh phận chính thức, cô có thiếu gì Hoài Hạnh đâu?Hơn nữa, thân phận "em gái" này chẳng lẽ còn chưa đủ à? Bao nhiêu người muốn làm em cô còn không có cơ hội kia kìa.Chỉ là mấy chuyện này cũng chẳng cần thiết phải giải thích với Lận Du Manh, hai người cũng không thân đến mức như với Tô Trừng hay Vạn Y.Nuốt hết mọi lời phản bác vào trong, Sở Vãn Đường cầm lấy lọ kem chống nắng: "Chờ tôi một lát." Cô liếc đồng hồ, "Hai mươi phút."Tia cực tím ở Nam Thành rất mạnh, sáng nay trước khi ra ngoài bọn họ đã bôi chống nắng kỹ càng, lúc này cũng vừa đến giờ phải dặm lại.Hoài Hạnh chẳng ngạc nhiên gì với sự tỉ mỉ của Sở Vãn Đường, ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha, vén tóc ra sau. Tay Sở Vãn Đường lướt qua cổ, xương quai xanh, cánh tay, cả những ngón tay của em...Đêm qua, đôi tay này cũng từng chạm vào cô như vậy, rất dịu dàng, chạm đến càng nhiều nơi hơn thế."Được rồi." Sau khi thu tay lại, Sở Vãn Đường ngồi xuống, đổi sang để Hoài Hạnh bôi kem chống nắng cho mình.Hoài Hạnh đứng bên cạnh làm theo, trình tự và động tác giống hệt, cô hơi cúi người, áp tay lên vai và cổ Sở Vãn Đường, nghĩ một chút rồi cúi đầu hôn nhẹ lên môi người phụ nữ ấy. Chưa đợi Sở Vãn Đường kịp phản ứng, cô đã nhanh chóng rút lui, trên môi lấp lánh nụ cười vui vẻ.Sở Vãn Đường ngước mắt lên, thấy buồn cười nói: "Không được.""Cái gì không được?""Không được hôn một cái rồi chạy.""Vẫn được." Hoài Hạnh ngẩng cằm lên, "Vẫn phải chạy."Nghe thấy ba chữ "vẫn phải chạy", tim Sở Vãn Đường bỗng chững lại nửa nhịp. Nhưng vừa ngẩng mắt lên, cô chỉ thấy Hoài Hạnh vừa đang giúp mình bôi kem chống nắng, vẻ mặt vừa cố nhịn cười trông rất đáng yêu. Nhận ra ánh nhìn của cô, Hoài Hạnh quay lại nhìn, còn tinh nghịch nháy mắt một cái.Sở Vãn Đường đè nén cảm giác hoang mang vô cớ trong lòng, đến khi bôi xong, cô không hề do dự kéo người vào lòng, để em ngồi lên đùi mình.Tư thế như vậy, đối với bọn họ hiện tại là quá quen thuộc.Lọ kem chống nắng vừa đậy nắp bị ném bừa sang một bên, nhưng hai người trong phòng không còn thì giờ để quan tâm đến nó.Thứ vang lên tiếp theo là tiếng nước mập mờ do nụ hôn mang lại.***Studio thiết kế thời trang của Lận Du Manh có đôi chút khác biệt với của Tô Trừng — Tô Trừng chỉ chuyên làm dòng cao cấp đặt may riêng, theo đuổi sự độc nhất vô nhị. Còn studio của Lận Du Manh vừa làm đặt may riêng, vừa nhận thiết kế theo hợp đồng thuê ngoài, đồng thời cũng chủ động giới thiệu sản phẩm ra thị trường.Bộ trang phục lần này cần chụp ảnh là để làm tài liệu quảng bá, sau đó xem công ty thời trang nào sẽ mua lại. Lận Du Manh rất tự tin với bộ thiết kế này của mình, cô tin nó sẽ trở thành sản phẩm nổi bật mùa này.Vì thế, cô cũng đầu tư không ít cho buổi chụp hình. Trước khi Hoài Hạnh đến, cô đã cho người dựng bối cảnh, còn mời cả nhiếp ảnh gia yêu thích — Hạ Lâm Địch đến chụp.*Hạ Lâm Địch cũng là tên nhân vật trong truyện của tác giả. Truyện "Thất bại trong việc giữ khoảng cách với tình địch" (QT tên là Cùng tình địch bảo trì khoảng cách thất bại)Vốn dĩ Hoài Hạnh không hề ngại ống kính, thêm vào đó là những đợt huấn luyện từ show "LANLING LIFE" trước đó, nên giờ cô có thể tự nhiên đối mặt với mọi thứ.Giống như cá bơi trong nước, mây trôi trên trời.Trên bãi cỏ ngoài trời, Hoài Hạnh làm động tác theo chỉ dẫn của nhiếp ảnh gia. Bộ trang phục này hợp với cô đến 100%, nó phát huy mọi ưu điểm của cô, còn cô thì làm nổi bật vẻ đẹp của nó.Đợi chụp xong vòng đầu tiên, mọi người cùng vào trong gian lều đơn giản xem lại ảnh.Ảnh trên màn hình máy tính lần lượt trượt qua, còn trong WeChat của Lận Du Manh thì có một loạt tin nhắn từ "Tôi không phải đồng tính". Đây là nickname cô vừa mới đổi cho Sở Vãn Đường hôm nay, trước đó là "Violetta".Xem ảnh xong rất hài lòng, Lận Du Manh cầm điện thoại ra đứng một góc. "Tôi không phải đồng tính" cứ hỏi mãi về biểu hiện của Hoài Hạnh, còn hỏi có cho người ta uống nước không.Lận Du Manh: 【.........?】Lận Du Manh: 【Biểu hiện rất tốt, có cho uống nước rồi, hừ, hỏi kiểu như tôi ngược đãi người ta vậy.】Lận Du Manh: 【Không phải cô đang tham gia giao lưu hội thảo gì đó à?】 Rảnh rỗi hay sao mà gửi được nhiều tin thế?Tôi không phải đồng tính: 【Đang nghỉ giữa giờ.】Lận Du Manh nghĩ một lúc, trả lời: 【Năn nỉ tôi đi, tôi gửi cho cô một tấm hình.】Tôi không phải đồng tính: 【Tôi tự đòi em ấy được.】Lận Du Manh: 【Em ấy để điện thoại trong tủ đồ để không bị ảnh hưởng trạng thái rồi.】Ở đầu dây bên này, Sở Vãn Đường nhìn dòng chữ đó, nhíu mày. Bảo sao nhắn cho Hoài Hạnh mãi mà chẳng thấy trả lời.Do dự mấy giây, cô khẽ ho một tiếng, gõ: 【Ball cô.】* Đây là cách nói cố tình viết sai của cụm từ "求你" – nghĩa là "cầu xin cô" hay "làm ơn đi mà". Người trẻ trên mạng (đặc biệt là hay đùa giỡn) đôi khi dùng từ tiếng Anh "ball" để thay thế từ "求" → vì "ball" phát âm gần giống "求" trong một số ngữ điệu. Kiểu giả vờ hạ mình nhưng giọng điệu lại nhây nhây..Rất nhanh, tin nhắn bên kia trả lại: 【Thần kinh à!】【Một tấm cũng đừng hòng xem.】Sở Vãn Đường khẽ nhếch môi cười — cô vốn cũng không nhất thiết phải xem, mới tách ra chưa bao lâu, cô không đến mức nhớ Hoài Hạnh đến vậy, cũng chẳng lo Hoài Hạnh sẽ bị ai bắt nạt ở đó.Chỉ là... hơi không quen thôi?Một lúc sau, thời gian nghỉ kết thúc, hội thảo tiếp tục.Buổi hội thảo lần này nhằm thông qua trao đổi tư duy, chia sẻ kinh nghiệm và tích hợp nguồn lực để thúc đẩy sự đổi mới trong ngành thiết kế thời trang, người đến tham dự khá đông. (1)Nội dung không khác mấy những hội thảo cô từng tham gia trước, bên ngoài thì nghiêm túc lắng nghe, nhưng thực chất cô đã vài lần vô thức ngẩng cổ tay lên nhìn đồng hồ.Hai tiếng còn lại trôi qua một cách chậm chạp. Đến lúc người dẫn chương trình thông báo buổi hội thảo hôm nay kết thúc, Sở Vãn Đường tao nhã đứng dậy. Nhưng thực tế thì cô không thể rời đi ngay — trước lúc lên đường, Mai tổng đã dặn dò kỹ, bảo cô phải tham gia đủ mọi buổi tiệc, tranh thủ xem có cơ hội nào để giao lưu với các nhà cung cấp vải phù hợp không.Cô theo dòng người ra ngoài, mắt hơi cúi xuống, nhìn khung hội thoại im lìm trong WeChat. Còn chưa xong việc sao?Cũng đúng lúc ấy, màn hình trò chuyện chuyển sang giao diện cuộc gọi đến. Hoài Hạnh gọi điện cho cô.Khóe môi đang đè xuống của Sở Vãn Đường lập tức đổi hướng, khẽ cong lên.Cô tăng tốc bước chân, đi ra ngoài sảnh lớn, giọng lười biếng vang lên: "Sao thế?""Chị, bọn em chụp xong hôm nay rồi." Hoài Hạnh hỏi, "Chị bên đó xong việc chưa?"Sở Vãn Đường mím môi: "Vẫn còn một bữa tiệc."Câu nói như vừa an ủi đầu dây bên kia, cũng vừa tự trấn an bản thân: "Sẽ nhanh thôi.""Vậy em với chị Lận và mọi người đi ăn hải sản đây.""Đừng uống rượu.""Em vốn cũng không uống rượu mà, giám đốc Sở à, chị mới là người nên chú ý đấy nhé."Sở Vãn Đường ngẩng đầu nhìn mây trời, nét mặt dịu hẳn lại: "Không uống, chị kết thúc sớm rồi đến đón em." Lúm đồng tiền khẽ hiện bên môi, cuối cùng vẫn hỏi ra, "Có nhớ chị không?""Tối nay nói cho chị nghe." Hoài Hạnh vẫn lặp lại đáp án như mọi lần, giọng nhẹ nhàng, lại rất ngọt.Sở Vãn Đường cong môi: "Ừm."Cuộc gọi kết thúc, Sở Vãn Đường nheo mắt lại, làn gió mát khẽ thổi làm mái tóc cô khẽ bay, cũng lặng lẽ lay động trái tim cô. Cô không để lộ ra điều gì, quay lại tiền sảnh tụ họp cùng trợ lý. Còn Hoài Hạnh thì cùng Lận Du Manh và mọi người trong studio chậm rãi đi đến một quán hải sản nổi tiếng địa phương.Là người ở đất liền, cô không ăn hải sản nhiều, đây là lần đầu đến một nhà hàng hải sản lớn như vậy. Trong các bể kính là đủ loại hải sản tươi sống đang bơi lội. Họ đến sớm nên trong quán vẫn còn vài bàn trống.Lận Du Manh là người Nam Thành chính gốc, cô tháo nắp bút, ghi gọi món bằng tay, còn cẩn thận hỏi Hoài Hạnh có kiêng gì không, chu đáo hết mực."Quán này mở lâu lắm rồi, chủng loại hải sản cũng phong phú." Cô đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, rồi giới thiệu với Hoài Hạnh: "Cứ coi như vào thủy cung đi, nhưng hơi nghiêng về phong cách... thương mại chút.""Vậy đi chợ là vườn thực vật mang phong cách thương mại sao?" Hoài Hạnh mỉm cười hỏi lại.Lận Du Manh bật cười ngay: "Đúng vậy."Những người khác trong studio cũng cười không ngớt: "Chị Lận à, cuối cùng cũng có người hiểu được khiếu hài hước của chị rồi."Từng món ăn lần lượt được mang lên trong không khí rộn ràng. Hoài Hạnh thử khá nhiều món hải sản, nhưng ngoài cua và tôm ra thì những món khác hơi tanh, cô vẫn chưa quen được.Bình thường lúc ăn cô vốn đã yên tĩnh, huống chi ở đây cô không thân với ai, nên chỉ im lặng lắng nghe mọi người trò chuyện.Trời dần tối, bên ngoài quán đã có hàng dài người xếp hàng. Khu này toàn là quán hải sản, bên trong bên ngoài đều bật đèn sáng rực, soi sáng cả khu như ban ngày, là điểm đến ưa thích của khách du lịch.Khi máy gọi số ngoài cửa vừa gọi thêm một bàn khách nữa, thì một chiếc taxi bình thường dừng lại ven đường, chỉ mười mấy giây sau đã rời đi. Sở Vãn Đường xuống xe giữa làn gió chiều, vốn dĩ cô đã rất nổi bật, thoắt cái đã thu hút ánh mắt của không ít người.Cô nói với quầy lễ tân số bàn, rồi xách túi, giẫm giày cao gót đi vào bên trong. Chẳng bao lâu, cô đã thấy bóng lưng của Hoài Hạnh.Hoài Hạnh đang ngồi cạnh Lận Du Manh, hai người khác biệt rõ rệt về vóc dáng và màu da, không biết đang nói chuyện gì mà Lận Du Manh cười rất vui, còn chạm nhẹ vào cánh tay Hoài Hạnh.Sở Vãn Đường nhíu mày, môi mím lại, bước đến. Cô không chút biểu cảm ôm lấy vai Hoài Hạnh từ phía sau hai người, hơi cúi người hỏi bạn mình: "Đang nói gì vui thế?"Hoài Hạnh quay đầu lại, ngạc nhiên mừng rỡ gọi: "Chị!""Cô tới rồi à, Violetta." Lận Du Manh hơi dịch sang một bên, "Đang kể mấy chuyện cười thiếu muối ấy mà."Sở Vãn Đường không truy hỏi cái gọi là chuyện cười thiếu muối ấy là gì, mà hỏi: "Ăn gần xong chưa?""Ừ, gần xong rồi."Sở Vãn Đường xách túi của Hoài Hạnh lên, chậm rãi cong môi, lịch sự nói: "Tôi đã thanh toán rồi, giờ tôi đưa Tiểu Hoài về khách sạn nghỉ trước, sáng dậy sớm, ngủ không ngon."Lận Du Manh: "Cô chơi vậy là không đẹp nha, tôi mời mà cô lại giành trả.""Lần sau để cô trả."Lận Du Manh vẫy tay, mấy người trong studio cũng chào Hoài Hạnh: "Mai gặp nhé."Sở Vãn Đường dắt tay Hoài Hạnh ra khỏi nhà hàng hải sản, lại gọi một chiếc taxi, báo địa chỉ khách sạn. Trên đường về, Hoài Hạnh còn cố tình ghé lại gần cổ Sở Vãn Đường ngửi thử: "Không có mùi rượu.""Em nói vậy rồi, chị còn dám uống à?" Sở Vãn Đường nhịn cười, lại quay sang bác tài: "Bác ơi, phiền bác lát nữa đi đường vòng một chút, đi đường Triều Âm nhé."Hiếm khi nghe khách chủ động bảo đi đường vòng, bác tài hứng khởi đạp ga: "Rồi, yên tâm!"Hoài Hạnh hơi khó hiểu, quay sang thì bắt gặp ngay ánh mắt Sở Vãn Đường, thấy vẻ mặt ngơ ngác của cô, Sở Vãn Đường xoa đầu cô, khẽ nói: "Đưa em đi ngang qua biển một chút, đến đó rồi ngắm kỹ."Đường Triều Âm dài đến mấy cây số, là một trong những tuyến đường ven biển nổi tiếng của Nam Thành. Sau hơn hai mươi phút, cả vùng biển bất chợt hiện ra trước mắt, những cột đèn cao ven đường lần lượt sáng lên, quầng sáng cam vàng loang ra trong làn không khí ẩm ướt, mặt đường nhựa ánh lên sắc bạc lạnh lẽo.Cơn gió biển nồng mùi muối đặc trưng mạnh hơn trong nội thành, kèm theo bụi cát gõ lên cửa kính xe, từ xa vọng lại tiếng sóng đập vào đá, trầm đục, vang dội trong khoang xe.Hoài Hạnh dựa sát vào Sở Vãn Đường, cả hai cùng nhìn ra cảnh biển ngoài cửa xe, nghe những âm thanh ùa đến bên tai, tay vẫn nắm tay, chẳng ai lên tiếng.Bác tài có ý giảm tốc để khách có thời gian ngắm cảnh, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được mà lên tiếng: "Tối nay không có trăng, chẳng tính là đẹp gì, nhưng mấy bữa nay cứ để ý thử xem, sắp rằm rồi đấy, đến lúc ấy trăng rải xuống mặt biển, đó mới gọi là đẹp tuyệt!""Cảm ơn bác đã nhắc." Sở Vãn Đường đáp lời, quay đầu nhìn thấy ánh đèn khi thì sáng rõ, khi lại mờ nhạt trên gương mặt Hoài Hạnh.Hoài Hạnh nghe tiếng sóng biển, khẽ mỉm cười, nghiêng người tới nhẹ nhàng hôn lên cổ Sở Vãn Đường, giọng thì thầm: "Sở Vãn Đường, em nhớ chị lắm."Hơi thở ấm nóng của cô gái lan bên tai, Sở Vãn Đường nhướng mày: "Ừ, biết rồi." Ngay sau đó, cô lại nói tiếp: "Bác ơi, phiền bác chạy nhanh chút." Cô đang gấp rút về khách sạn để dùng hành động dập tắt nỗi nhớ dạt dào của Hoài Hạnh.Đêm càng lúc càng khuya, từ miệng Hoài Hạnh, Sở Vãn Đường cuối cùng cũng biết được cái "truyện cười thiếu muối" kia là gì: Có một con kiến con bị lạc đường, không tìm được đường về tổ. May mắn thay, nó gặp được một con kiến khác, thế là hỏi: "Bạn thường về tổ kiến bằng cách nào?". Con kiến kia đáp: "...Mang theo nụ cười, hay lặng lẽ?" (2)*Từ về tổ kiến (回蚁窝) na ná từ 回忆我 (nhớ về tôi) trong bài hát Sau Này của Lưu Nhược Anh. Nên con kiến kia mới lấy lời bài hát ra trả lời. Nói thiệt mình cũng không hiểu mắc cười chỗ nào, đúng là truyện cười siêu nhạt. 😂😂Hoài Hạnh vừa mới bị ngủ qua một vòng, trên người lấm tấm mồ hôi, kể xong thì ôm cổ Sở Vãn Đường, mắt long lanh nói: "Thật ra em cũng không thấy buồn cười, nhưng chị Lận dễ cười quá... em thấy chị ấy cười thì em cũng buồn cười theo."Sở Vãn Đường xoa cánh tay bị Lận Du Manh chạm phải của cô, chẳng hề che giấu sự chiếm hữu của mình: "Không được có tiếp xúc thân thể với người khác." Rồi cúi xuống liếm lên môi cô, khẽ nói, "Chỉ được với chị thôi, bé hiểu chưa?""Em biết rồi." Cô đáp, rồi chính xác tìm tới môi người đang trên người mình.***Buổi hội thảo và buổi chụp ảnh vẫn luôn song song diễn ra, việc hai người cùng đi công tác là thật, nhưng mỗi người làm một việc cũng là thật. Rõ ràng trước đó còn nói sẽ cùng nhau ngắm biển, vậy mà giờ đến thời gian ngắm biển cùng cũng không có.Đêm ngày 4, khi bầu trời đã sẫm đen như mực, không có trăng treo cao, hai người họ vẫn chọn đi qua đường Triều Âm. Ai ngờ đến buổi chiều ngày 5, khi mặt trời vẫn chưa lặn, đã có thể nhìn thấy mặt trăng treo lơ lửng trên bầu trời. Hoài Hạnh đeo kính râm, nhìn nó mà có phần ngẩn người.Lận Du Manh lúc này bưng một cốc nước tới: "Tiểu Hoài, vất vả rồi."Họ vừa quay xong cảnh cuối cùng ở bãi biển. Diễn xuất của Hoài Hạnh vẫn rất xuất sắc, hơn nữa phối hợp với nhiếp ảnh gia ngày càng ăn ý, ảnh chụp ra tấm nào cũng khiến Lận Du Manh hài lòng.Hoài Hạnh hoàn hồn, cười tươi: "Không vất vả đâu chị Lận.""Mai em phải về Kinh thành rồi." Lận Du Manh thở dài một tiếng, rồi lại cười, "Chờ chị đến Kinh thành, chị sẽ gọi mọi người ra ăn một bữa."Gió biển ẩm ướt mơn man da thịt, Hoài Hạnh nghe cô nói, hàng mi khẽ run lên, thuận theo gật đầu: "Vâng."Tan làm khá sớm, ăn tối cũng sớm, lúc họ ăn xong thì hội thảo bên Sở Vãn Đường mới kết thúc, còn trễ hơn thường ngày một tiếng. Hoài Hạnh nhận được tin chị xong việc, liền gọi điện qua.Đợi người phụ nữ bắt máy, cô lập tức gọi: "Chị..."Sở Vãn Đường giọng lười nhác đáp lại: "Sao thế?""Tụi em ăn tối xong rồi, tối nay em qua đón chị nhé?" Hoài Hạnh gợi ý, "Tối nay có trăng, bọn mình lại có thể đi ngang qua đường Triều Âm."Sở Vãn Đường ngẩng đầu, quả nhiên thấy mặt trăng treo giữa bầu trời xanh thẫm. Nghe giọng bên kia rõ ràng phấn khởi, cô chẳng nỡ làm mất hứng, nói: "Được thôi." Rồi lại hỏi, "Muốn đi ngắm bình minh không? Sáng mai em bay về Kinh thành rồi, buổi chiều chị phải tới Liễu Thành, nhưng mai không có công việc gì. Seraphina chắc cũng khuyên em ngắm bình minh rồi nhỉ?""Muốn chứ, ngắm bình minh cũng nằm trong kế hoạch của em mà." Hoài Hạnh lại hỏi: "Vậy em có nên mua chút rượu không?""Mua rượu làm gì?""........." Hoài Hạnh hắng giọng, rõ ràng hạ thấp giọng xuống, "Chị uống rượu rồi sẽ hơi khác một chút."Sở Vãn Đường nghe cô nói vậy, liếc nhìn quanh đám đông ồn ào, chỉ cảm thấy con kiến lạc đường mà họ nói đến trong đêm hôm trước lại bắt đầu bò loạn trong tim mình, khiến lòng cô ngứa ngáy khó chịu.Cô cụp mắt xuống, còn chưa trả lời thì đã nghe Hoài Hạnh nói tiếp: "Hơn nữa trước đây em nói mấy lần rồi, lúc chị uống rượu em muốn ở bên chị, nhưng chưa một lần nào được cả.""Nếu mai không có công việc gì, có thể nghỉ ngơi một chút, thì chị có thể hoàn thành giúp em điều ước nhỏ này trước được không?"Từng lớp lý do chồng lên nhau, Sở Vãn Đường chỉ có thể gật đầu đồng ý.......Trời vừa tối, Hoài Hạnh bắt taxi đến nhà hàng nơi Sở Vãn Đường đang xã giao. Lúc xuống xe, cơn gió đêm dịu nhẹ lướt qua, khẽ lay tóc và vạt áo cô, cùng bó hoa trong lòng cô ôm.Cô đã chạy khắp khu này tìm tiệm hoa, nhưng không nơi nào có hoa hải đường. Cuối cùng nghe theo lời khuyên của ông chủ tiệm, cô mua một bó tulip – loài hoa tượng trưng cho tình yêu nồng đậm.Hoa tulip dưới ánh đèn đường toả ra ánh sáng dịu nhẹ, khuôn mặt cô cũng trông thật ấm áp.Đây là đường một chiều, tài xế không thể quay đầu lại. Vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Sở Vãn Đường đã đứng đợi sẵn bên kia đường.Sở Vãn Đường cũng thấy cô, mở khoá điện thoại rồi gọi đến số cô, khẽ cười hỏi: "Sao lại tặng hoa cho chị nữa vậy?""Chỉ là muốn tặng thôi."Nghe được câu trả lời này, Sở Vãn Đường bước về phía lề đường, khẽ gật đầu, đáp với vẻ rất hưởng thụ: "Uh huh."Hoài Hạnh ở phía đối diện cầm điện thoại cũng bước đi theo, bóng hai người lắc lư trên mặt đất.Cô ôm chặt bó hoa trong lòng, hít nhẹ một hơi rồi mới hỏi: "Tối nay không ăn hải sản đúng không chị?""Không có." Sở Vãn Đường bật cười, "Yên tâm, chị nhớ rõ cái hẹn tối nay phải uống rượu."Dòng xe như đàn cá bơi lượn giữa con đường chia cách hai người họ, luồng không khí cuốn theo lá cây ven đường, rồi nhẹ nhàng rơi xuống chân, để lại dấu vết theo từng bước đi.Hoài Hạnh: "Vậy thì tốt." Cô lại nói thêm một câu: "Xem ra tối nay sẽ là một đêm rất đẹp, Sở Vãn Đường."Trong đầu cô thoáng hiện lại cảnh sáu năm trước Sở Vãn Đường xuất hiện bên cạnh mình.Thật ra không phải vì thấy Sở Vãn Đường đáng thương nên mới đồng ý làm người nhà với chị, cũng không phải sau khi đến Kinh thành mới phát hiện bản thân thích Sở Vãn Đường, mà là vào ngày đầu tiên hai bên phụ huynh chuẩn bị tái hôn và gặp mặt, cô thiếu nữ đã nghe thấy âm thanh rung động đầu tiên trong lòng mình, vì thế không thể từ chối lời mời của Sở Vãn Đường.Những năm qua, cô từng nghĩ việc gặp được Sở Vãn Đường là điều may mắn nhất. Đã tự nói với bản thân vô số lần rằng chỉ làm em gái cũng không sao, đời còn dài, vậy là đủ rồi.Mà giờ đây, tuy quãng đời còn lại vẫn dài dằng dặc, nhưng hãy để tất cả giữa họ, dừng lại ở đêm nay thôi.Lời tác giả:
Tôi buồn quá đi mất...Nhắc nhở: Tám giờ tối mai đến đúng giờ nhé, tôi sẽ viết lần cuối cùng của họ trước khi chia tay.(1) Chỗ này là tư liệu từ trên mạng.
(2) Là bài hát "Sau này" của Lưu Nhược Anh.Faye: trời ơi không hiểu sao chương này đã dài rồi mà tác giả nào là chơi chữ, nào là kể truyện cười, nào là dùng từ Gen Z, mình chạy theo u đầu mới hiểu được. Quá làm khó cho người già rồi!
Tôi buồn quá đi mất...Nhắc nhở: Tám giờ tối mai đến đúng giờ nhé, tôi sẽ viết lần cuối cùng của họ trước khi chia tay.(1) Chỗ này là tư liệu từ trên mạng.
(2) Là bài hát "Sau này" của Lưu Nhược Anh.Faye: trời ơi không hiểu sao chương này đã dài rồi mà tác giả nào là chơi chữ, nào là kể truyện cười, nào là dùng từ Gen Z, mình chạy theo u đầu mới hiểu được. Quá làm khó cho người già rồi!