[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Chương 43
Thời gian bước vào tháng Sáu, ánh nắng như lưỡi kiếm sắc bén, không chút nương tay đâm thẳng xuống đất, hơi nóng bao trùm khắp mọi ngóc ngách của Kinh Thành. Công ty Lam Linh xưa nay chưa từng tiết kiệm điện, máy điều hòa trong văn phòng cũng vận hành hết công suất, chính vì ở giữa thời tiết này, thêm vào môi trường thoải mái lại càng khiến nhân viên uể oải buồn ngủ hơn.Cuộc họp sáng kết thúc nhưng Hoài Hạnh lại chẳng có chút buồn ngủ nào. Cô nhìn tờ lịch, sắc mặt bình thản.Ngày kia là chính là ngày Sở Vãn Đường đi công tác, mười ngày... đủ để cô nộp đơn nghỉ việc rồi bàn giao công việc xong xuôi. Đây là cơ hội cô chờ đợi bấy lâu, đồng thời cô cũng không khỏi cảm thán mấy năm qua toan tính của Sở Vãn Đường thật sự rất thành công.Sau khi mẹ qua đời, cô vốn đã đơn độc giữa thế gian này, rồi Sở Vãn Đường ngỏ lời mời để họ trở thành người một nhà, âm thầm dẫn dắt để cô chỉ có thể tin tưởng và dựa dẫm vào một mình chị ấy. Mà cô cũng vô thức làm đúng như vậy, làm gì cũng nghĩ đến Sở Vãn Đường trước tiên, toàn tâm toàn ý đều đặt cả lên người Sở Vãn Đường.Ngay cả với Văn Thời Vi – người có tình nghĩa nhiều năm, cô cũng giữ khoảng cách nhất định, chỉ sợ Sở Vãn Đường ghen và không vui.Vì vậy trong thế giới của cô, chỉ có hai loại phân chia rõ ràng: Sở Vãn Đường và những người còn lại.Điều này cũng chưa hẳn là tin xấu, bởi nó có nghĩa là ngoài chuyện công việc cần bàn giao lại cẩn thận để không gây phiền phức cho người khác... Cô chẳng còn điều gì lưu luyến nữa.Thiếu cô, cuộc sống của bạn bè cũng chẳng có gì thay đổi to lớn, cuộc sống của mọi người sẽ tiếp tục như điều hòa trong văn phòng vẫn đang chạy đều đều.Nếu nói không có tiếc nuối sao? Hình như cũng có chút. Gặp phải chuyện như vậy nhưng một người để giải bày tâm sự cô cũng không có, cô của hiện tại giống như vẫn mãi luôn sống ở cái ngày của sáu năm trước tại mộ phần, dầm mình trong gió mưa. Đồng thời cô cũng không thể chính thức nói lời tạm biệt với mọi người, nếu không cô sợ bạn bè sẽ tiết lộ chuyện cô sắp rời đi cho Sở Vãn Đường biết mất.Nhưng chẳng phải cuộc đời vốn được tạo nên từ rất nhiều nuối tiếc sao? Cô trong tương lai có thể buông bỏ những điều này, giống như cách cô đang dần buông bỏ Sở Vãn Đường vậy. Dù toàn thân đầy máu, đau đến thấu tim gan, nhưng nỗi đau ấy có thể khiến cô tỉnh táo hơn bao giờ hết.Sao cô có thể để mẹ trên trời nhìn thấy mình cam tâm tình nguyện làm một con thú cưng ngoan ngoãn, ai gọi cũng đến, ai xua cũng đi?......Cô bạn làm thêm ngồi cạnh thỉnh thoảng lại gật gù, đến khi trán suýt đập vào mặt bàn, Hoài Hạnh mới sực tỉnh, giơ tay ra đỡ lấy bằng lòng bàn tay.Cơn buồn ngủ của Nhậm Giảo lập tức tan đi hơn phân nửa. Cô xoa xoa trán, nghiêng đầu nhìn Hoài Hạnh cười: "Cảm ơn cậu nha, Hoài Hạnh.""Cậu dịu dàng quá đi mất thôi hu hu hu."Hoài Hạnh khẽ mỉm cười: "Dạo này công việc cũng không bận lắm, cậu nằm gục xuống ngủ một chút chắc không sao đâu?""Không được, lỡ bị sếp thấy thì tiêu đời."Vừa dứt lời, Cốc Như Phong đã bước tới chỗ họ, nói với Hoài Hạnh: "Tiểu Hoài, theo tôi đến văn phòng một lát.""Vâng ạ, nhóm trưởng."Hoài Hạnh đứng dậy, thấy Nhậm Giảo lộ vẻ mặt "may mà mình tỉnh rồi", không nhịn được bật cười. Cô hiểu ý của Nhậm Giảo, trên đời này một trong những điều may mắn nhất chính là kịp tỉnh dậy trước khi bị sếp phát hiện ngủ gật trong giờ làm.Mà cô, cũng đã tỉnh lại vào giữa tháng Năm, không còn rơi vào cái bẫy của Sở Vãn Đường nữa.Chẳng phải thế cũng là một kiểu may mắn sao?Mang theo suy nghĩ ấy, Hoài Hạnh đi theo Cốc Như Phong vào văn phòng. Phòng này là nơi làm việc của nhóm trưởng các bộ phận, nhìn sơ qua giống văn phòng giáo viên thời còn đi học, nhưng mọi người ngồi cách nhau khá xa, không đến mức chật chội.Hai người ngồi đối diện nhau, Cốc Như Phong lấy ra một bản email đã in sẵn, đưa cho Hoài Hạnh: "Tiểu Hoài, công ty nhận được một email hợp tác. Bên kia là một studio thiết kế thời trang ở Nam Thành, họ muốn mời em đến chụp ảnh quảng bá cho trang phục của họ." Cô ấy cười đầy hài lòng, "Họ đã thử rất nhiều người mẫu nhưng vẫn không thấy phù hợp, cho đến khi tình cờ nhìn thấy video em catwalk trong 'LANLING LIFE' vài hôm trước, liền cảm thấy người đó chỉ có thể là em. Em xem thử đi, nếu không muốn đi, em có quyền từ chối."Hoài Hạnh nhìn tờ email trước mắt, trong đó ghi rõ lý do mời cô, giới thiệu về studio thời trang bên Nam Thành, cùng các đãi ngộ và quyền lợi của lần hợp tác này. Thời gian là từ ngày 3 tháng Sáu đến ngày 6 tháng Sáu, kéo dài ba ngày.Cô nhìn địa điểm và thời gian, không khó để đoán ra đây là sắp đặt của ai. Nhưng cô đã không còn đủ sức để tiếp tục diễn trước mặt Sở Vãn Đường nữa rồi. Gần đây, cô đã đem toàn bộ tình yêu trong mấy năm qua, rót hết vào từng chuyện, từng chuyện chỉ có tình nhân mới làm giữa hai người rồi.Chuyện "yêu" làm càng nhiều, tình cảm trong cô lại càng vơi đi.Cô có thể nhìn thấy hình bóng mình phản chiếu trong đôi mắt chan chứa tình cảm của Sở Vãn Đường. Nếu không phải vì cô đã biết trước tất cả, e rằng cô lại một lần nữa chết chìm trong đôi mắt thâm tình ấy."Tại sao không để họ đến Kinh Thành chụp ạ?" Hoài Hạnh giả vờ không hay biết, hỏi."Kinh Thành không có biển, chụp không ra cảm giác họ mong muốn.""Nhóm trưởng, em..." Hoài Hạnh mím môi, định từ chối.Cốc Như Phong nâng cốc nước lên, cắt lời cô trước: "Không cần trả lời vội đâu, Tiểu Hoài, em về nghĩ kỹ đi, trước khi tan ca hôm nay nói với tôi là được."Tâm trạng Hoài Hạnh hơi nặng nề, cô gật đầu.Khi trở lại chỗ làm, cô ngồi xuống nhìn tờ email trong tay, tiếng thở dài bị cô nén ngược vào trong.Nhậm Giảo tò mò hỏi: "Nhóm trưởng gọi cậu vào nói gì đấy? Cậu có ngủ đâu mà bị nhắc nhở?""Có chuyến công tác.""Hả?" Nhậm Giảo ngạc nhiên, "Loại chân chạy như tụi mình ở phòng marketing cũng có cơ hội đi công tác á? Là chuyện gì thế?"Hoài Hạnh xoa trán, đáp: "Muốn mời mình đến Nam Thành làm người mẫu chụp ảnh mấy ngày.""Đi đi!" Nhậm Giảo lập tức cổ vũ, hứng thú ra mặt: "Có tiền, lại được thoát khỏi cái chỗ chán chết này. Nếu là mình thì đi ngay, với lại Nam Thành mà, thành phố ven biển, quá hợp để vừa làm vừa thư giãn luôn á.""Để mình nghĩ thêm."Đến buổi trưa, Hoài Hạnh không ngoài dự đoán nhận được tin nhắn WeChat từ Sở Vãn Đường: 【Xuống đây.】Gần đây trong khoảng thời gian làm việc ở công ty, chỉ cần buổi trưa Sở Vãn Đường không có tiệc tùng xã giao, hai người sẽ nghỉ trưa trong xe ô tô.Gọi là nghỉ ngơi, nhưng thực chất là ôm nhau và hôn nhau suốt.Như thể giữa hai người có chất keo siêu dính nào đó, không thể tách rời. Chỉ cần một người dừng lại, người còn lại sẽ lập tức đuổi theo, tìm kiếm một nụ hôn khác.Lúc này nhìn tin nhắn, Hoài Hạnh khẽ liếm môi, sau đó cầm theo email đi xuống lầu. Không bao lâu sau, cô thành thạo chui vào ghế sau của chiếc xe ô tô màu bạc.Ghế trước đã được đẩy lên, không gian phía sau rộng rãi hơn hẳn. Sở Vãn Đường duỗi đôi chân dài về phía trước, trong ánh sáng mờ tối, cả người toát lên vẻ tao nhã xen lẫn lười biếng. Nhìn thấy Hoài Hạnh đóng cửa xe, cô đưa tay ra kéo người ôm vào lòng mình.Chiếc xe đậu ở một nơi khá kín đáo, hầu như không có người qua lại.Tiếng thở phóng đại bên tai, Hoài Hạnh nghiêng đầu, liền bị ai đó chuẩn xác chiếm lấy môi, trao đổi nước bọt và hơi thở. Dần dần, vai cô bị đẩy nghiêng đi, nụ hôn càng thêm sâu, âm thanh va chạm vọng lên trong không gian nhỏ hẹp của xe.Hết xe này đến xe khác chạy vào rồi lại rời đi, chẳng ai phát hiện hai người họ đang thân mật trong này.Không biết đã trôi qua bao lâu, đến khi đầu lưỡi bắt đầu tê dại, Hoài Hạnh mới chủ động đẩy lưỡi của Sở Vãn Đường ra, nhẹ nhàng liếm lên môi chị – kết thúc vòng đầu tiên.Khóe môi Sở Vãn Đường khẽ cong, vào thẳng chủ đề: "Nhận được email rồi chứ?""Rồi ạ.""Rất lâu trước đây chị đã hứa sẽ đưa em đi ngắm biển, nhưng mãi vẫn không có thời gian. Hạnh Hạnh," Sở Vãn Đường đưa tay vén tóc bên tai cô, "Chẳng phải em nói không nỡ rời xa chị sao? Lần này đi Nam Thành cùng chị nhé, như vậy mười ngày sẽ rút lại còn sáu bảy ngày thôi."Tối thứ Sáu hôm trước, Sở Vãn Đường đã gửi một số ảnh và video của Hoài Hạnh cho Seraphina, hoàn toàn không lo lắng Seraphina sẽ thấy Hoài Hạnh không phù hợp.Quả nhiên không ngoài dự đoán, chỉ cần nhìn ảnh và video, Seraphina đã muốn Hoài Hạnh đến thử đồ, suýt nữa hôm sau đã đích thân đến Kinh Thành nhưng bị Sở Vãn Đường ngăn lại, còn bị bắt viết email mời Hoài Hạnh đến Nam Thành.Seraphina đầy nghi hoặc: 【Tại sao tôi không thể đến Kinh Thành?】【Đó là em gái tôi, tôi còn chưa đưa em ấy đi ngắm biển bao giờ.】Seraphina: 【Em gái "yêu" à?】
Seraphina: 【Tôi biết rất nhiều mấy cô lesbian coi "sống chung – nuôi mèo – ngắm biển" là ba mục tiêu lớn trong đời.】Sở Vãn Đường: 【...】
Sở Vãn Đường nhíu mày: 【Tôi không phải đồng tính.】Mà lúc này đây, "người không phải đồng tính" – Sở Vãn Đường lại đang ngồi trong xe, ngón tay khẽ vuốt ve khóe môi một cô gái, hỏi xong cũng chẳng đợi trả lời đã cúi đầu hôn lên môi cô ấy một cái.Có lẽ vì gần đây tần suất lên giường tăng lên, cộng thêm kỹ thuật của Hoài Hạnh dưới sự "chỉ dẫn" của cô ngày càng thành thạo, khiến Sở Vãn Đường vô cùng thỏa mãn. Thế nên, việc cô đắm chìm trong những chuyện thân mật thế này, cũng không có gì khó hiểu.Hơi thở của Hoài Hạnh dường như cũng mang theo hương thơm, quyện vào mùi gỗ đặc trưng trên người cô.Dễ dàng phân biệt đến thế.Hoài Hạnh hoàn toàn không ngờ Sở Vãn Đường còn có chiêu này, nghĩ lại thì thấy cũng hợp lý.Dạo gần đây cô biểu hiện càng ngày càng mê luyến người phụ nữ trước mắt. Câu "không nỡ rời xa" đó đúng là cô nói ra, vậy nên việc Sở Vãn Đường muốn cô đi cùng cũng chẳng có gì khó hiểu.Huống hồ, đề nghị đi ngắm biển từng do chính cô nói ra.Khi ấy, cô thấy có người trên mạng nhắc tới "ba mục tiêu lớn trong đời của lesbian," bọn họ khi đó đã miễn cưỡng coi như "sống chung," mèo thì chưa biết khi nào nuôi, vậy nên cô lấy cớ là "em gái" để đề xuất với Sở Vãn Đường rằng muốn đi biển.Lúc đó Sở Vãn Đường còn chưa lên làm giám đốc, đang trong giai đoạn thăng tiến, bận tối mặt, vậy mà vẫn dịu dàng gật đầu đồng ý rằng sau này sẽ đưa cô đi.Giờ nhớ lại những chuyện đó, lòng Hoài Hạnh chợt nghẹn lại, bao kỷ niệm giờ đây nhìn lại đều giống như ảo ảnh trong mơ.Cô cụp mắt, đưa tay ôm lấy eo Sở Vãn Đường, dựa đầu vào hõm cổ chị ấy. Trong lòng cô đã có quyết định.Coi như cho đoạn tình cảm này một dấu chấm hết thật trọn vẹn đi.Vài giây sau, cô nhắm mắt lại, khó nhọc thốt ra một chữ: "Vâng."Buổi chiều, nhân lúc Nhậm Giảo đi pha trà "trốn việc," Hoài Hạnh lại đến văn phòng của nhóm trưởng, đưa lại email, đồng thời lấy từ dưới tập giới thiệu ra đơn từ chức, nói: "Nhóm trưởng, em sẽ đi."Cô dừng lại một nhịp, rồi tiếp lời: "Nhưng em muốn từ chức."Câu nói sau cô nói rất nhẹ, xung quanh không ai nghe thấy.Câu nói đầu tiên còn khiến Cốc Như Phong mỉm cười, nhưng đến câu sau thì cô sững lại, ngồi ngay ngắn hơn, hơi ngơ ngác mở miệng: "Tiểu Hoài, em đây là...?""Mùa hè sắp tới rồi, em không muốn ra ngoài đi làm dưới nắng. Công việc này với em cũng không quá cần thiết." Hoài Hạnh bình thản nói, nét mặt hiếm khi mang theo chút tinh nghịch, "Em biết nghĩ vậy hơi tùy hứng, nhưng em không muốn để chị em nghĩ em quá tùy hứng, nên xin nhóm trưởng giữ bí mật chuyện này với chị ấy giúp em. Sau khi nghỉ việc, em sẽ tự mình nói với chị ấy, được không ạ?"Cốc Như Phong chưa vội gật đầu, môi mím chặt, đầu óc quay nhanh như chong chóng.Hoài Hạnh biết cô và Phí Thư Đào biết mối quan hệ giữa hai chị em họ rồi sao? Nhưng chuyện nghỉ việc lớn như vậy... chẳng lẽ không nên nói với Giám đốc Sở trước?Hoài Hạnh lúc này hơi nghiêng người về phía trước, nụ cười tươi tắn, nhưng giọng nói lại nhẹ đi hẳn: "Phải giữ bí mật đó nhóm trưởng. Bằng không... em sợ mình cũng không giữ nổi bí mật giữa nhóm trưởng và nhóm trưởng Phí đâu." Cô nhướng mày, bổ sung không nhanh không chậm, "Tối tiệc mừng ngày Quốc tế Phụ nữ ấy, em biết cả đấy, nhóm trưởng."Cốc Như Phong nhìn cô cấp dưới trước mặt, mí mắt giật giật, khẽ "ừm" một tiếng: "Bên nhân sự cần duyệt qua một chút, đợi em đi công tác về là có thể bàn giao công việc rồi nghỉ.""Cảm ơn nhóm trưởng đã dạy bảo và chăm sóc em mấy tháng qua." Hoài Hạnh lùi lại, cúi người thật sâu.
Viết đến đây lại thấy buồn quá...
Lâu rồi chưa đăng thêm chương mới, cảm thấy có lỗi (nhưng hiện tại thật sự không có sức để đăng thêm QAQ)
Seraphina: 【Tôi biết rất nhiều mấy cô lesbian coi "sống chung – nuôi mèo – ngắm biển" là ba mục tiêu lớn trong đời.】Sở Vãn Đường: 【...】
Sở Vãn Đường nhíu mày: 【Tôi không phải đồng tính.】Mà lúc này đây, "người không phải đồng tính" – Sở Vãn Đường lại đang ngồi trong xe, ngón tay khẽ vuốt ve khóe môi một cô gái, hỏi xong cũng chẳng đợi trả lời đã cúi đầu hôn lên môi cô ấy một cái.Có lẽ vì gần đây tần suất lên giường tăng lên, cộng thêm kỹ thuật của Hoài Hạnh dưới sự "chỉ dẫn" của cô ngày càng thành thạo, khiến Sở Vãn Đường vô cùng thỏa mãn. Thế nên, việc cô đắm chìm trong những chuyện thân mật thế này, cũng không có gì khó hiểu.Hơi thở của Hoài Hạnh dường như cũng mang theo hương thơm, quyện vào mùi gỗ đặc trưng trên người cô.Dễ dàng phân biệt đến thế.Hoài Hạnh hoàn toàn không ngờ Sở Vãn Đường còn có chiêu này, nghĩ lại thì thấy cũng hợp lý.Dạo gần đây cô biểu hiện càng ngày càng mê luyến người phụ nữ trước mắt. Câu "không nỡ rời xa" đó đúng là cô nói ra, vậy nên việc Sở Vãn Đường muốn cô đi cùng cũng chẳng có gì khó hiểu.Huống hồ, đề nghị đi ngắm biển từng do chính cô nói ra.Khi ấy, cô thấy có người trên mạng nhắc tới "ba mục tiêu lớn trong đời của lesbian," bọn họ khi đó đã miễn cưỡng coi như "sống chung," mèo thì chưa biết khi nào nuôi, vậy nên cô lấy cớ là "em gái" để đề xuất với Sở Vãn Đường rằng muốn đi biển.Lúc đó Sở Vãn Đường còn chưa lên làm giám đốc, đang trong giai đoạn thăng tiến, bận tối mặt, vậy mà vẫn dịu dàng gật đầu đồng ý rằng sau này sẽ đưa cô đi.Giờ nhớ lại những chuyện đó, lòng Hoài Hạnh chợt nghẹn lại, bao kỷ niệm giờ đây nhìn lại đều giống như ảo ảnh trong mơ.Cô cụp mắt, đưa tay ôm lấy eo Sở Vãn Đường, dựa đầu vào hõm cổ chị ấy. Trong lòng cô đã có quyết định.Coi như cho đoạn tình cảm này một dấu chấm hết thật trọn vẹn đi.Vài giây sau, cô nhắm mắt lại, khó nhọc thốt ra một chữ: "Vâng."Buổi chiều, nhân lúc Nhậm Giảo đi pha trà "trốn việc," Hoài Hạnh lại đến văn phòng của nhóm trưởng, đưa lại email, đồng thời lấy từ dưới tập giới thiệu ra đơn từ chức, nói: "Nhóm trưởng, em sẽ đi."Cô dừng lại một nhịp, rồi tiếp lời: "Nhưng em muốn từ chức."Câu nói sau cô nói rất nhẹ, xung quanh không ai nghe thấy.Câu nói đầu tiên còn khiến Cốc Như Phong mỉm cười, nhưng đến câu sau thì cô sững lại, ngồi ngay ngắn hơn, hơi ngơ ngác mở miệng: "Tiểu Hoài, em đây là...?""Mùa hè sắp tới rồi, em không muốn ra ngoài đi làm dưới nắng. Công việc này với em cũng không quá cần thiết." Hoài Hạnh bình thản nói, nét mặt hiếm khi mang theo chút tinh nghịch, "Em biết nghĩ vậy hơi tùy hứng, nhưng em không muốn để chị em nghĩ em quá tùy hứng, nên xin nhóm trưởng giữ bí mật chuyện này với chị ấy giúp em. Sau khi nghỉ việc, em sẽ tự mình nói với chị ấy, được không ạ?"Cốc Như Phong chưa vội gật đầu, môi mím chặt, đầu óc quay nhanh như chong chóng.Hoài Hạnh biết cô và Phí Thư Đào biết mối quan hệ giữa hai chị em họ rồi sao? Nhưng chuyện nghỉ việc lớn như vậy... chẳng lẽ không nên nói với Giám đốc Sở trước?Hoài Hạnh lúc này hơi nghiêng người về phía trước, nụ cười tươi tắn, nhưng giọng nói lại nhẹ đi hẳn: "Phải giữ bí mật đó nhóm trưởng. Bằng không... em sợ mình cũng không giữ nổi bí mật giữa nhóm trưởng và nhóm trưởng Phí đâu." Cô nhướng mày, bổ sung không nhanh không chậm, "Tối tiệc mừng ngày Quốc tế Phụ nữ ấy, em biết cả đấy, nhóm trưởng."Cốc Như Phong nhìn cô cấp dưới trước mặt, mí mắt giật giật, khẽ "ừm" một tiếng: "Bên nhân sự cần duyệt qua một chút, đợi em đi công tác về là có thể bàn giao công việc rồi nghỉ.""Cảm ơn nhóm trưởng đã dạy bảo và chăm sóc em mấy tháng qua." Hoài Hạnh lùi lại, cúi người thật sâu.
***
Ngay từ hôm đến Nguyệt Lan Ổ cuối tháng Ba, Hoài Hạnh đã biết rõ sắp xếp của Sở Vãn Đường.Công ty nhiều người như vậy, Sở Vãn Đường thân với phòng thiết kế nhất nhưng lại cố tình gọi Cốc Như Phong và Phí Thư Đào của phòng marketing lên xe mình, trong xe thì có thể nói gì? Hoài Hạnh không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là liên quan đến cô.Nhưng lúc ấy, cô lại thấy mình đang tận hưởng bầu không khí đó — trong mắt cô, hành động của Sở Vãn Đường chẳng qua là vì thấy cô bị bắt nạt nơi công sở nên mới đứng ra che chở.Sau khi tỉnh táo lại, Hoài Hạnh mới bừng tỉnh nhận ra — tất cả những điều này chẳng khác nào một hệ thống giám sát.Dù là bạn bè như Đồ Triều Vũ và mấy người trong nhóm, hay cấp trên như Cốc Như Phong, tất cả đều bị Sở Vãn Đường nắm trong tay.Ngôn từ của Sở Vãn Đường xưa nay vẫn là một bài ca cũ: thân phận "chị em" là một lớp vỏ trời sinh, là chiếc lưới kín không kẽ hở, dùng để che giấu khát vọng kiểm soát của chị ta.***
Sáng thứ Tư, Hoài Hạnh cùng Sở Vãn Đường đến sân bay tập trung, đi cùng còn có trợ lý của Sở Vãn Đường — tổng cộng chỉ ba người.Trợ lý làm việc nghiêm túc, rất ít khi để tâm đến chuyện riêng của giám đốc.Nhưng dù không quan tâm đi nữa, lúc này cũng thấy bất ngờ: giám đốc nhà mình không chỉ kéo hành lý của bản thân, còn xách luôn cả hành lý của cô nhân viên xinh đẹp bên phòng marketing, lúc làm thủ tục check-in còn đặc biệt dặn hai người phải ngồi cạnh nhau."......." Chuyện gì thế này?Sau khi ký gửi hành lý xong, tay của Sở Vãn Đường cũng không rảnh rỗi. Một tay xách túi của mình, một tay nắm tay cô nhân viên, khóe môi mang theo ý cười, bước đi như có gió thổi bay."........" Trợ lý nhìn đến hai mắt trừng trừng — mình có vào nhầm vũ trụ không vậy? Đây thật sự là giám đốc của mình sao?Mãi đến khi ngồi chờ lên máy bay, nghe thấy cô nhân viên xinh đẹp kia hơi ngại ngùng gọi Sở Vãn Đường một tiếng "chị," trợ lý mới dần dần thở phào nhẹ nhõm.À, ra là chị em... thế thì hợp lý rồi.Ý nghĩ này còn chưa kịp yên ổn trong đầu thì liền thấy Sở Vãn Đường đổi cách nắm tay — chuyển sang mười ngón đan xen nhau."...." Trợ lý im lặng quay đầu, như thể khóa miệng mình lại bằng ổ khóa to hơn, cảm thấy vẫn chưa đủ, cô còn đeo thêm tai nghe, bật bài Bản tình ca đơn côi*, quyết định chặn hết mọi âm thanh.*Bài của Lâm Chí Huyền. Có bản Viet cover Tình đơn côi của Vicky Nhung.Hoài Hạnh nhìn đôi tay đang đan vào nhau của hai người, lại liếc sang trợ lý bên cạnh đang giả vờ ngốc nghếch, ngượng ngùng nói với Sở Vãn Đường: "Giám đốc Sở, chị...""Bây giờ vẫn chưa vào chế độ làm việc." Sở Vãn Đường tâm trạng rất tốt, lúm đồng tiền cứ lấp ló bên khóe môi, "Cô ấy sẽ không nói ra đâu."Hoài Hạnh không vùng vẫy, nhìn ra bầu trời xanh ngoài cửa sổ. Cô đã mua vé máy bay đi Hải Thành, đúng vào ngày Sở Vãn Đường quay lại Kinh Thành, thậm chí là cùng một khung giờ.Khi Sở Vãn Đường đến nơi, cô cũng vừa cất cánh."Nhìn gì thế?" Sở Vãn Đường vén lọn tóc bên tai cô, hỏi."Hôm nay trời đẹp quá.""Thời tiết ở Nam Thành còn đẹp hơn." Sở Vãn Đường nói khẽ, "Lúc em chụp hình chị không ở bên, nhưng Seraphina là bạn chị, cô ấy sẽ chăm sóc em. Khi nào xong việc chị sẽ đến tìm em."Hoài Hạnh nghe đến đỏ cả mắt, hơi thở trở nên nặng nề, lồng ngực cũng bắt đầu đau nhói.Ký ức như lọ mực bị đánh đổ, chất lỏng màu đen men theo từng dây thần kinh mà lan tràn điên cuồng, đau rát từng tấc da thịt.Cô từng mơ được ở bên Sở Vãn Đường như một cặp đôi thật sự, hôm nay có vẻ như giấc mơ ấy đã thành hiện thực — họ cùng đi công tác, sẽ hẹn hò ở những nơi không ai để ý, cô trong mắt Sở Vãn Đường dường như ngày càng quan trọng hơn.Cô rõ ràng có được nhiều hơn cả những gì từng mong đợi, nhưng tất cả lại ngày càng rời xa mình.Những lời đêm ấy nghe được như lưỡi dao sắc bén, cứ thế cắt vào tim cô hết lần này đến lần khác. Trong hơi thở như có mùi gỉ sắt, mỗi lần cánh mũi khẽ phập phồng là một lần đau thắt."Chị ..." Hoài Hạnh giấu đi nỗi buồn của mình, dưới tiếng phát thanh ở sân bay, lại khẽ gọi người bên cạnh.Sở Vãn Đường: "Hửm?""Chị còn nhớ không? Lần trước chúng ta cùng từ Vân Thành về, em bảo chị đừng làm lạc mất em." Hoài Hạnh quay đầu nhìn người phụ nữ ấy, "Lần này đến Nam Thành em chỉ quen mình chị.""Chị nhớ." Sở Vãn Đường nhìn gương mặt như ngập tràn ánh trăng của Hoài Hạnh, mỉm cười: "Yên tâm đi, chị sẽ không để lạc mất em đâu."Lời tác giả:Viết đến đây lại thấy buồn quá...
Lâu rồi chưa đăng thêm chương mới, cảm thấy có lỗi (nhưng hiện tại thật sự không có sức để đăng thêm QAQ)
Faye: Lịch đăng chương của mình từ 26-30/4 sẽ thay đổi chút do mình đi công tác, có thể chương mới sẽ đăng sau 1 ngày hoặc tuỳ giờ giấc khi mình có thể online nha.