[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Chương 45
Từ lần đầu đi ngang qua đường Triều Âm, bác tài taxi đã nói đúng, cảnh biển dưới ánh trăng mới thật là đẹp nhất.Ánh trăng tựa như những tấm bạc vụn bị vò nát, nhẹ nhàng trải rộng trên mặt biển, cũng như dải Ngân Hà đổ bóng xuống, lấp lánh nhảy múa giữa những con sóng. Trăng và biển như hòa làm một trong khoảnh khắc này, dải sáng bạc kéo dài đến tận chân trời, thu về vô số tiếng "wow" đầy kinh ngạc của những người đi qua.Trong lòng Sở Vãn Đường ôm một bó hoa tulip. Cô từng đến Nam Thành trước đây, nên cảnh tượng trước mắt cũng không quá mới mẻ. Điều khiến cô thấy mới mẻ lại là phản ứng của Hoài Hạnh...Cô gái nghiêng người, nửa nằm lên cửa sổ xe taxi, từng tiếng "wow" cứ thế bật ra khỏi miệng, nghe như những nốt nhạc khi trầm khi bổng."Đẹp quá đi mất." Hoài Hạnh không quên quay đầu lại, nở nụ cười rực rỡ với Sở Vãn Đường.Sở Vãn Đường dùng một tay ôm lấy eo em, ngồi sát vào, gần như dán chặt lấy nhau. Cô cũng nhìn ra ngoài theo Hoài Hạnh, rồi chậm rãi cảm thán: "Nếu mua một căn nhà ở Nam Thành rồi thỉnh thoảng đến đây ở, hình như cũng là một lựa chọn không tệ.""...." Hoài Hạnh nghiêng đầu, "Chị đâu có nhiều thời gian vậy.""Ừ, đúng thế, chị không có nhiều thời gian."Sở Vãn Đường cười nhẹ nhàng: "Mà em bây giờ cũng đang đi làm, cũng đâu có nhiều thời gian.""Nhưng em có thể nghỉ việc, dù sao chị cũng sẽ không để em phải đói mà.""Vậy thì đừng nghỉ." Sở Vãn Đường vô thức siết chặt vòng tay, giọng mang theo chút se lạnh của màn đêm, "Chị sẽ không để em một mình đến Nam Thành đâu, Hạnh Hạnh, ngắm biển thì chỉ được ngắm với chị, không được với người khác."Hoài Hạnh ngoan ngoãn đáp lời: "Em biết mà, em chưa từng nghĩ sẽ đi cùng người khác, chị đừng hiểu lầm em." Cô nhìn vào mắt Sở Vãn Đường, nghiêm túc hứa hẹn, "Em chỉ ngắm biển cùng chị thôi."Sở Vãn Đường nghe xong, ánh mắt thoáng chút xao động nhưng nhanh chóng che giấu, khẽ đáp: "Ừ."Có lẽ nhờ ánh trăng đêm nay nên lượng xe đổ về đường Triều Âm check-in đông hơn hẳn, thậm chí còn hơi kẹt xe, hai người mất nhiều thời gian hơn bình thường mới về tới khách sạn.Trợ lý Tiểu Trương sau giờ làm thì được tự do hoạt động, vì vậy đêm ở Nam Thành của họ cũng chẳng bị ai quấy rầy.Trong phòng, bó hoa tulip được đặt lên bàn trà, bên cạnh là mấy chai rượu trái cây Hoài Hạnh mua về. Không có loại nào là rượu mạnh, đều là rượu hoa quả khá dễ uống, nhưng nhìn độ cồn cũng không thấp, mười mấy hai mươi độ.Họ cũng không mua nhiều, chỉ vài chai.Sở Vãn Đường nhìn mấy chai rượu, cởi áo vest ngoài, khóe môi cong lên: "Uống hết rồi ngủ một giấc ngon, sáng sớm ra ngoài ngắm bình minh?""Ừm, nghe cũng được đó." Hoài Hạnh nhướng mày.Sở Vãn Đường không nhịn được hỏi: "Em có biết chị đang nói 'ngủ' theo nghĩa nào không? Còn ở đó mà 'cũng được'.""Cái nào cũng được mà." Hoài Hạnh ghé qua hôn nhẹ lên khóe môi Sở Vãn Đường, "Em đều chiều chị hết."Sở Vãn Đường muốn hôn cô, lại bị cô nhanh tay che miệng, nghiêm túc từ chối: "Không được, em tắm rửa đánh răng xong rồi, còn chị thì chưa.""Biết rồi." Sở Vãn Đường gỡ tay cô ra, khẽ mổ một cái lên mu bàn tay cô. Rất nhanh sau đó, Sở Vãn Đường cầm bộ đồ ngủ của mình bước vào phòng tắm, tiếng nước chảy vang lên.Hoài Hạnh thì đứng trước cửa sổ, ngửi thấy mùi mằn mặn trong không khí, thả mình trong ánh trăng sáng ngời đêm nay. Ánh mắt cô có chút mơ màng, dường như chẳng tập trung vào đâu cả.Một lúc lâu sau, cô mới nhắm mắt lại, điều chỉnh hô hấp, rồi lấy bộ đồ ngủ của mình từ trong tủ ra mặc vào.Tắm rửa, sấy tóc xong, hai người chen chúc ngồi trên chiếc ghế sofa đơn, người trước người sau.Đêm còn dài, Sở Vãn Đường cũng không vội, lấy máy tính xách tay đặt lên bàn trà, mở một bộ phim lên xem. Trong lòng cô tràn ngập hương thơm dịu dàng từ người Hoài Hạnh, chưa uống rượu mà cô đã cảm thấy hơi say.Hoài Hạnh mở một chai rượu vị đào, rót ra ly, hơi nghiêng người đưa cho chị: "Thử cái này xem?""Được." Sở Vãn Đường đáp, nhưng vẫn không buông đôi tay đang ôm lấy cô, cằm khẽ nâng lên, nhướng mày, ý tứ quá rõ ràng.Hoài Hạnh bất đắc dĩ bật cười, giữ nguyên tư thế ấy, đưa miệng ly rượu lên môi Sở Vãn Đường, nhìn chị nhấp một ngụm rồi mới buông ra, tò mò hỏi: "Ngon không? Nhân viên bán hàng nói với em vị này là ngon nhất đó.""Em thử xem." Sở Vãn Đường cười, khóe mắt ánh lên ý cười, "Không tính là uống rượu đâu."Hoài Hạnh cố ý làm bộ như không hiểu, định đưa ly lên miệng mình. Nhưng ngay giây sau, người phụ nữ phía sau đã chặn lại, ly rượu trong tay còn nửa ly, hơi nghiêng một chút nhưng cũng không tràn ra ngoài.Làm thế này thì cô vẫn nếm được vị rượu. Sở Vãn Đường khẽ nhắm mắt, đầu lưỡi cô cuốn lấy trong miệng Hoài Hạnh, vừa triền miên vừa dịu dàng.Âm thanh từ bộ phim vang lên, giống như đêm đầu tiên họ ở bên nhau, chẳng ai nghe ra được nội dung gì, chỉ có thể nghe thấy tiếng tim mình đập dồn dập.Hoài Hạnh rất nghiêm túc nếm rượu, vừa liếm vừa dán, lúc thì cuốn lấy, lúc lại lướt nhẹ. Đến khi cảm thấy hương vị gần như tan hết, cô mới tách ra, rồi lại đưa ly lên môi Sở Vãn Đường, nhìn chị uống cạn nửa ly còn lại, sau đó lại nhào tới, tiếp tục nếm lấy hương vị ấy.Hai người thỉnh thoảng nuốt xuống, trong miệng tràn ngập hương bạc hà từ kem đánh răng và mùi đào ngọt ngào.Tóc họ xen lẫn vào nhau, như thể trái tim cũng đang quấn chặt.Khi nụ hôn đầu tiên với chai rượu này kết thúc, Sở Vãn Đường mới có thời gian nhìn xem trên mặt Hoài Hạnh có phản ứng gì không. Dưới ánh đèn dịu nhẹ, hàng mi dài cong vút của Hoài Hạnh khẽ run, đôi mắt khép hờ, trên má chỉ ửng lên sắc hồng thường thấy, chưa đến mức đỏ bừng."Hạnh Hạnh..." Sở Vãn Đường nhìn dáng vẻ này của cô, dù vẫn còn tỉnh táo nhưng cũng không nhịn được gọi khẽ.Hoài Hạnh đáp lại bằng mũi: "Hửm?""Em còn chưa trả lời có ngon không.""Ngon."Sở Vãn Đường bật cười khẽ, không nhịn được hỏi tiếp: "Đây có phải là cảnh em tưởng tượng khi cùng chị uống rượu không?""Đúng rồi..." Hoài Hạnh vòng tay qua cổ người phụ nữ trước mặt, mới vừa rồi cô đã xoay người lại, không còn dựa lưng nữa mà ngồi đối diện trên người Sở Vãn Đường, dễ dàng hơn cho việc hôn nhau.Sở Vãn Đường lười biếng nhướng mày: "Chai tiếp theo." Vẫn là cách uống như vậy, không nhanh không chậm.Sức uống của Sở Vãn Đường không tệ, nhưng cũng chẳng thể gọi là tốt. Bình thường ở nhà uống một chai rượu vang thì chỉ vì dung lượng nhiều, chứ nồng độ còn thấp hơn nhiều so với mấy chai rượu trái cây này. Uống liền ba chai, men say ngấm sâu hơn hẳn mấy lần trước, đầu cô bắt đầu nặng trĩu, nhưng vẫn vắt vẻo giữa tỉnh táo và mơ hồ.Cô vẫn phân biệt được người trước mắt là ai, cũng biết rõ mình đang khao khát được làm gì với Hoài Hạnh. Chỉ là, so với những lần chủ động thường ngày, giờ đây cô đã mất đi một phần sức lực, trở nên thụ động hơn nhiều...Không biết từ lúc nào, cúc áo ngủ của Sở Vãn Đường đã bị Hoài Hạnh tháo ra. Hoài Hạnh quỳ trên ghế sofa, vừa cúi người hôn cô, vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve. Đợi đến khi phản ứng của cô đủ mãnh liệt, Hoài Hạnh mới buông môi cô ra, chậm rãi hôn dọc xuống dưới.Sở Vãn Đường ngửa đầu, dựa vào chút ý thức còn sót lại hơi ngẩng lên đón lấy, cho đến khi rõ ràng cảm nhận được khoang miệng ấm nóng bao lấy mình và những chiếc răng khẽ cọ sát. Hô hấp của cô lập tức càng trở nên nặng nề, ánh mắt rũ xuống, đập vào tầm nhìn là đỉnh đầu tóc đen của thiếu nữ, những sợi tóc mềm mại còn theo động tác của chủ nhân mà lướt nhẹ trên da cô.Bên còn lại của cô cũng không bị lãng quên, bị Hoài Hạnh nắm trọn trong lòng bàn tay.Cô nhìn nó biến đổi hình dạng trong tay Hoài Hạnh.Cảm nhận được ánh mắt của chị, Hoài Hạnh ngẩng đầu lên, bắt lấy ánh mắt ấy rồi mỉm cười cúi xuống hôn lên môi chị: "Nhìn gì vậy, Sở Sở?""..." Sở Vãn Đường khẽ chuyển động cổ họng, tầm nhìn mơ hồ, không trả lời em.Hoài Hạnh cắn nhẹ môi cô: "Mau trả lời em.""Nếu không trả lời thì sao?" Giọng Sở Vãn Đường mang theo hơi men đáp.Hoài Hạnh nghiêng đầu, làm bộ uy hiếp: "Vậy thì em không làm tiếp nữa.""Đang nhìn em ngủ chị." Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Chỉ là vừa thốt ra câu ấy, tai Sở Vãn Đường đã bắt đầu đỏ bừng.Nhưng Hoài Hạnh lại chống người ngồi dậy, không lập tức tiếp tục.Sở Vãn Đường cau mày, trong giọng nói mang theo chút sốt ruột hiếm thấy: "Chị trả lời rồi mà, Hoài Hạnh.""Tự mình cởi quần áo, lót dưới người trên sofa đi." Hoài Hạnh còn gọi thẳng tên cô, "Sở Vãn Đường."Sở Vãn Đường khựng lại mất một nhịp: "Hả?""Em đi súc miệng."Mục đích súc miệng là gì vốn đã quá rõ ràng, nhưng dù hiểu rõ là một chuyện, tự mình trải nghiệm lại là chuyện khác.Lần này, Hoài Hạnh quỳ trên tấm thảm mềm, cô gập đôi đôi chân dài trắng nõn, thon gọn của Sở Vãn Đường lại, không nói một lời, vùi đầu xuống.Một phút trước còn đang nếm rượu.Giờ đây lại đang nếm lấy người.Hai tay Sở Vãn Đường nắm chặt tay vịn sofa, cô gần như không chịu nổi kỹ thuật hôn của Hoài Hạnh, hai chân run rẩy rồi đạp lên đôi vai gầy của Hoài Hạnh. Ý thức vốn đã mỏng manh, giờ phút này càng như hội tụ lại thành một điểm.Hơi thở gấp gáp, toàn thân căng cứng.Đến cuối cùng, mọi cảm giác đều hóa thành tiếng gọi khàn khàn bật ra từ miệng: "Hoài Hạnh... Hoài Hạnh...""Sao vậy?" Hoài Hạnh vẫn còn tâm trí để ngẩng đầu nhìn gương mặt chị, rồi lại chậm rãi hạ ánh mắt, ngắm nhìn cảnh tượng trước mắt.Sở Vãn Đường không thể trả lời, môi khẽ hé, cố hít lấy nhiều dưỡng khí hơn.Hoài Hạnh vẫn cố tình kéo dài giọng trêu ghẹo: "Muốn à?"Sở Vãn Đường khó khăn quay mặt sang chỗ khác, hiện giờ mọi thứ của cô đều bị Hoài Hạnh nắm trong tay. Nếu là ngày thường, chắc chắn cô sẽ thẳng thừng đáp "Muốn", nhưng lúc này, dưới tác động của men rượu, da mặt cô như mỏng đi, chỉ khe khẽ bật ra một âm: "Ừm."Hoài Hạnh chống người ngồi dậy, dùng đôi môi vẫn còn vương mùi của chị để hôn lên mặt người phụ nữ ấy. Không hài lòng nói: "Nói nhỏ quá."Sở Vãn Đường giãy giụa một chút, cuối cùng chậm rãi trả lời: "Muốn..."Lúc này Hoài Hạnh mới nở nụ cười đắc ý: "Phải vậy chứ." Đến lúc này cô ung dung không nhanh không chậm nói thêm, "Ở Nam Thành, mặt trời mọc vào khoảng bốn giờ rưỡi đến bốn giờ năm mươi sáng, chị từng nói rồi, uống rượu xong ngủ một giấc chờ đi ngắm bình minh, chắc lúc đó chị cũng tỉnh rượu rồi nhỉ?"Vừa nói, cô vừa lấy ra chiếc bao ngón tay đã chuẩn bị từ trước, đưa cho Sở Vãn Đường: "Xé ra."Sở Vãn Đường vẫn còn chút sức để xé vỏ bao, trong hoàn cảnh bị động thế này, cô chỉ có thể làm theo.Còn đeo vào cho Hoài Hạnh.Hoài Hạnh nhìn vòng nhựa quấn quanh ngón tay mình, khẽ cong môi: "Trông như đang đeo nhẫn vậy, Sở Vãn Đường."Nếu chị đã biết lúc nào em cũng từng mơ mộng, thì chắc chắn cũng biết em từng tưởng tượng cảnh chị đeo nhẫn cho em rồi, đúng không?Nhưng mộng tưởng thì mãi vẫn chỉ là mộng tưởng, giống như vòng nhựa trước mắt này, vốn không phải nhẫn cưới.Dĩ nhiên... Dù có là nhẫn thật, thì bây giờ cũng đã quá muộn rồi.Hoài Hạnh đưa tay lần xuống dưới, nhìn thấy Sở Vãn Đường trong men say càng thêm vài phần kiều mỵ, đầu mày đuôi mắt đều ẩn ý quyến rũ, sống mũi cô khẽ cay xè.Cô cố gắng kìm nén, lại quỳ xuống.Trong khoảnh khắc vừa tiến vào bên trong, cô cũng cúi đầu, nhắm mắt, dốc hết kỹ thuật hôn ngày càng thuần thục nhờ có sự chỉ dẫn của Sở Vãn Đường.Thời gian lặng lẽ trôi, địa điểm từ sofa chuyển sang phòng tắm.Tác dụng của rượu khá mạnh, ý thức của Sở Vãn Đường ngày càng rối loạn. Cô ngồi trên mặt đá lạnh lẽo, đôi lông mi run rẩy nhìn vào mình trong gương. Trên người cô chẳng còn mảnh vải nào, toàn thân nhuộm một tầng ửng hồng mỏng manh, còn Hoài Hạnh phía sau chỉ là áo ngủ hơi xộc xệch.Không bao lâu sau, sau một lần tắm qua, hai người lại nằm trên chiếc giường mềm mại. Hoài Hạnh ôm lấy cô, chờ cô nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục.Ý thức của Sở Vãn Đường dần tan rã, đồng thời cả da đầu cũng tê dại. Hoài Hạnh giống như muốn đem hết tất cả tư thế từng có trong mấy ngày qua thử một lượt trên người cô. Sau khi làm thêm vài lần, đến lúc Sở Vãn Đường ngồi quỳ trên mặt Hoài Hạnh, những giọt nước mắt của cô cuối cùng cũng nhịn không nổi, từng giọt từng giọt rơi xuống.Cô thực sự chịu không nổi nữa..Đôi chân run rẩy, đường cong eo thắt phập phồng như từng đợt sóng biển đêm nay vừa ngắm. Hoài Hạnh đỡ lấy eo cô, không cho cô ngã xuống, môi lưỡi vẫn miệt mài không ngừng.Sở Vãn Đường chống tay lên đầu giường, chỉ cần cúi đầu liền nhìn thấy vầng trán trơn mịn xinh đẹp của cô gái, cùng với gương mặt tinh xảo không cần tô vẽ.Một người ở trên, một người ở dưới, lúc lên lúc xuống, bốn mắt nhìn nhau.Yết hầu Sở Vãn Đường chuyển động, chịu đựng kích thích, chẳng bao lâu sau liền mất hết sức lực, ngã người sang một bên.Đôi mắt cô ngập trong ánh lệ, lông mi ướt đẫm, chóp mũi đỏ bừng.Hoài Hạnh cúi tới lau cho cô, muốn hôn cô, nhưng cô nghiêng mặt đi không cho, giọng buồn bực nghẹn ngào: "Không được nữa...""Cái gì không được nữa?""Không thể tiếp tục nữa.""Sao vậy? Chẳng phải chị đã nói ngủ một giấc rồi đi ngắm bình minh sao? Em chỉ đang thực hiện lời hứa thôi mà.""Em..." Sở Vãn Đường mấp máy đôi môi đỏ mọng, nhưng lại không thể nói hết câu, bởi cô lúc này vẫn chưa lấy lại được sức lực, đối diện với đôi mắt trong veo của Hoài Hạnh, đành đổi lời: "Cho chị nghỉ thêm một chút được không?""Mười phút?""Không đủ..."Hoài Hạnh lúc này cũng gần như đã cởi sạch, nhiệt độ cơ thể họ giao hòa lẫn nhau. Nghe Sở Vãn Đường nói vậy, cô hơi nhíu mày: "Chị nghĩ không đủ, nhưng em thì thấy rất đủ rồi." Cô bẻ từng ngón tay, ra vẻ nghiêm túc, "Sáng mai chúng ta sẽ phải tách ra, sau đó ít nhất một tuần không gặp, em chỉ là đang gom trước số lần cho tương lai cả tuần thôi.""Nhưng hai hôm nữa chị sẽ tới tháng, em cũng biết mà, chu kỳ của chị luôn vào đầu tháng." Sở Vãn Đường vẫn còn tỉnh táo để lý luận, "Dù em có ở bên cạnh em cũng không thể làm gì được, nên không cần gom trước. Nếu tiếp tục thế này, chị sẽ không dậy nổi đi ngắm bình minh."Hoài Hạnh trầm ngâm, còn chưa kịp đáp lại, lại nghe Sở Vãn Đường chuyển chủ đề: "Mẹ chị có một cây đàn violin, Hạnh Hạnh."Sở Vãn Đường nhẹ nhàng hôn lên môi cô, mang theo ý cầu xin rất rõ ràng: "Tháng sau, đúng ngày sinh nhật em, chị sẽ tặng cho em."Từ "sinh nhật" lập tức bị Hoài Hạnh bắt lấy. Cô rất muốn hỏi: tại sao sớm không tặng muộn không tặng, mà lại chọn đúng thời điểm này nói ra? Là bởi vì tối nay cô biểu hiện tốt sao? Hay vì Sở Vãn Đường lại "mềm lòng"? Nếu vậy, trong lòng Sở Vãn Đường, chẳng phải cô lại nợ thêm một cây violin sao?Hoài Hạnh từ từ nhắm mắt lại, giấu đi mưa bão trong lòng, giữ vững lý trí hỏi: "Tại sao lại tặng em? Chị đã chuẩn bị váy cho em rồi, vậy là đã đủ rồi, chị.""Giống như em từng muốn tặng hoa cho chị vậy, chị cũng muốn tặng cây violin đó cho em. Trên thế gian này, chỉ có em là người thích hợp với nó nhất." Giọng Sở Vãn Đường dịu dàng, "Có rất nhiều người muốn mua, nhưng chị đều từ chối."Hoài Hạnh nhẹ nhàng vuốt eo cô, không đồng ý cũng không từ chối, chỉ nhấn mạnh: "Vậy thì... một lần cuối cùng, được không? Sau đó sẽ để chị nghỉ."Dù thời gian còn lại không nhiều, nhưng Sở Vãn Đường cũng nhẹ nhàng thở ra, lần này không từ chối Hoài Hạnh hôn mình nữa.Nụ hôn này rất dài, dẫu hai người đã quá quen thân, vẫn có cảm giác thiếu dưỡng khí.Một lần cuối cùng.Hoài Hạnh không thay đổi tư thế nào nữa, chỉ dùng khuỷu tay trái chống bên người Sở Vãn Đường, nghiêng người ngắm phản ứng của chị, bên tai chỉ còn tiếng thở gấp không theo quy luật của đối phương.Tay phải cô lén lút quấy rối, lúc nhanh lúc chậm, khi thì bên trong, khi thì bên ngoài.Sở Vãn Đường bị trêu chọc đến mức khó chịu, khóe mắt rịn nước, lại rơi hai giọt nữa.Hoài Hạnh thấy thế, im lặng vài giây, rồi cúi xuống hôn đi hai giọt nước mắt ấy.Rõ ràng không hề ngọt.Cô nghe thấy tiếng rên rỉ thật khẽ của Sở Vãn Đường sát bên tai, khóe môi khẽ cong tự giễu, rồi lại không kìm được mà ôm người trong lòng càng chặt hơn: "Chị...""Cho chị..." Sở Vãn Đường lúc này đã chẳng còn dùng giọng ra lệnh được nữa, mà lại như cầu xin.Hoài Hạnh đáp: "Vẫn chưa đủ." Mắt cô đỏ hoe, giọng hơi nghèn nghẹn, "Chị thích không?"Sở Vãn Đường chịu không nổi, bật thốt ra: "Thích em."Không khí trong khoảnh khắc ấy như đông cứng lại.Dù có mơ hồ thế nào, Sở Vãn Đường cũng rất rõ ràng mình đã thốt ra lời gì trong tình cảnh này. Tim cô run rẩy không ngừng — chữ "thích" ấy, liệu có thể tồn tại giữa cô và Hoài Hạnh không?Hoài Hạnh không dừng lại, nhưng không nghi ngờ gì, hai chữ ấy giống như lưỡi dao đâm sâu hơn vào tim cô...Ngay cả khi đang ân ái, Sở Vãn Đường vẫn giữ vững lớp phòng bị ấy. Lại muốn dùng chiêu cũ, định thông qua những lời này để dễ dàng xoay cô trong lòng bàn tay sao?Cô sẽ không tin lấy nửa chữ."Thích em... đối xử với chị thế này sao?" Hoài Hạnh bật cười khẽ, tự động tiếp nối câu nói còn dang dở của chị, "Thật trùng hợp, em cũng rất thích đối xử với chị như vậy. Cho nên cố nhịn thêm một chút, đừng đến nhanh như vậy."Nhưng cuối cùng, Sở Vãn Đường vẫn run rẩy trong lòng bàn tay Hoài Hạnh.Cô mím môi, ôm lấy Hoài Hạnh thật chặt, đầu óc mơ màng, trong lòng vẫn văng vẳng câu "thích em" vừa thốt ra.Bàn tay Hoài Hạnh không rời khỏi người cô, nhẹ nhàng xoa dịu, còn cúi đầu hôn lên tai cô.Một lúc sau, cô được lau chùi sạch sẽ lần cuối.Hoài Hạnh giúp Sở Vãn Đường mặc lại bộ đồ ngủ, nhìn người phụ nữ vẫn còn mơ màng, cô lại tiến tới, khẽ hôn lên môi chị một cái: "Ngủ ngon, Sở Vãn Đường."Đèn tắt, căn phòng chìm vào bóng tối.Sở Vãn Đường nhắm mắt lại, chỉ còn nghe thấy tiếng tim mình đập loạn khắp nơi trong căn phòng, khiến cô trằn trọc không yên.***Bốn giờ sáng, Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường lên xe.Để ngắm được bình minh bên bờ biển này, họ đã liên hệ trước với dịch vụ cho thuê xe, như vậy tự lái sẽ thuận tiện hơn. Sau khi ngắm bình minh và ăn sáng, cũng vừa lúc đưa Hoài Hạnh ra sân bay, trở về Kinh thành.Bầu trời vẫn còn chìm trong ánh trăng, còn nửa tiếng nữa mặt trời mới mọc. Hoài Hạnh ngồi ở ghế lái chính, trầm ổn nắm tay lái, theo chỉ dẫn của GPS chạy tới điểm ngắm bình minh đẹp nhất.Sở Vãn Đường tựa đầu trên ghế phụ chợp mắt. Sau khi men rượu đã gần tan hết, sự mệt mỏi của cơ thể lại càng rõ rệt hơn. Lúc này cô mới muộn màng nhận ra mình đã rơi vào cái bẫy của người bên cạnh.Hóa ra để cô uống rượu, chính là muốn cô suốt đêm làm "0"*0 là thụ.Nhưng không sao, tính báo thù của cô vốn luôn rất nặng, tất cả những gì trải qua đêm nay, đợi sau chuyến công tác quay về, cô sẽ đòi lại từng chút một.Đúng lúc này, trong đầu cô lại không đúng lúc bật ra hai chữ mà tối nay cô buột miệng thốt ra. Cô hơi hé mắt, liếc sang người đang lái xe bên cạnh.Cô nghĩ, cô dĩ nhiên là thích Hoài Hạnh. Nếu không, cô cũng sẽ chẳng làm những chuyện đó với Hoài Hạnh.Cô thích sự ngoan ngoãn, thuận theo của Hoài Hạnh, thích gương mặt và thân hình của Hoài Hạnh, thích việc Hoài Hạnh không thể rời xa cô, chỉ có thể dựa vào cô, phụ thuộc cô. Vậy nên hai chữ "thích em" ấy cũng không sai.Còn những chuyện khác, thì chẳng liên quan.Hoài Hạnh nhận ra ánh mắt ấy, liền quan tâm hỏi: "Chị đói không? Trong túi có bánh mì đấy.""Không đói." Sở Vãn Đường lười nhác trả lời, ngáp một cái, "Chỉ là vẫn còn hơi buồn ngủ.""Vậy... lát nữa xem xong bình minh, chị về khách sạn ngủ trước nhé? Em tự mình ra sân bay cũng được."Sở Vãn Đường nghe cô nói như lẽ đương nhiên liền cau mày. Nghĩ tới việc sắp xem bình minh, không muốn tranh cãi với cô, nên chỉ nói: "Sự ân cần kiểu đó của em chị không cần, Hạnh Hạnh."Cô mím môi, bổ sung thêm, "Mai chị mới phải đi làm, hôm nay có cả một ngày để nghỉ ngơi, đừng lo."Hoài Hạnh chăm chú nhìn con đường phía trước, nghe chỉ dẫn từ GPS, không đáp lại.Bầu không khí trong xe chùng xuống. Trên đường cũng không có nhiều xe, từng ngọn đèn đường như mở lối cho hai người. Hơn hai mươi phút sau, họ dừng xe, thay giày, đi đến bãi biển ngắm bình minh mà Lận Du Manh và mấy người bạn địa phương đã nhiệt tình giới thiệu. Cũng có một số ít du khách giống họ, muốn xem bình minh hôm nay. Mọi người đều bật đèn pin điện thoại soi đường, nhìn xa như những ngôi sao nhỏ rơi xuống bãi biển.Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường cũng trở thành hai ngôi sao trong số đó.Mùi vị mằn mặn của biển thoảng qua đầu mũi, làn gió lạnh len lỏi theo từng đầu dây thần kinh, từ xa vọng lại tiếng kêu trầm đều của ngọn hải đăng.Hai người bước từng bước trên cát ướt mềm, tiến dần về phía trước. Ánh trăng vẫn chưa hoàn toàn tan đi, có thể nhìn thấy những con sóng phía xa đang đẩy qua đẩy lại, hết đợt này tới đợt khác.Gió biển khá lớn, tóc hai người bị thổi tung, bay loạn xạ. Sở Vãn Đường nắm lấy tay Hoài Hạnh, hỏi: "Có lạnh không?""Một chút..." Giọng Hoài Hạnh yếu ớt trả lời.Sở Vãn Đường khẽ cong môi, lấy trong túi ra chiếc chăn mỏng cô mang theo, trước tiên khoác lên mình, sau đó vòng tay ôm lấy Hoài Hạnh từ phía sau, che phủ cả hai: "Thế này sẽ đỡ lạnh hơn rồi, Hạnh Hạnh."Bởi vì động tác này, cằm cô đặt lên bả vai Hoài Hạnh, hai tay cũng ôm lấy eo em. Hai người dán chặt vào nhau, cùng nhìn về phía biển, không ai mở lời thêm.Gần đó có vài nhóm bạn trẻ đang cười đùa, sự ồn ào của họ càng làm nổi bật bầu không khí yên lặng của hai người.Bất chợt, chân trời lóe lên một vệt bạc kỳ lạ, như thể ai đó dùng dao sắc rạch một góc màn đêm. Đám bạn trẻ bắt đầu la hét: "Mặt trời mọc rồi! Mau mau mau chụp hình! Máy ảnh đâu? Quay video!"Sở Vãn Đường ngửi thấy mùi thơm quen thuộc trên người Hoài Hạnh, cũng nghe thấy cô phấn khích reo lên: "Bình minh!"Vệt bạc dần dần lan rộng thành màu hồng nhạt, sau đó hóa thành sắc cam mật ngọt, trải dài nơi biển trời giao thoa, khiến cả bầu trời như bốc cháy. Những con sóng như cũng phấn khích trước bình minh, vỗ tràn lên bờ, bọt nước ánh lên sắc màu tựa như vô số mảnh vàng nhỏ đang nhảy múa.Sở Vãn Đường thấy Hoài Hạnh đang chăm chú nhìn, đợi đến khi trời sáng hẳn mới thầm hỏi: "Đẹp không?""Đẹp lắm."Khóe môi Sở Vãn Đường hiện lên lúm đồng tiền ấm áp, cô chậm rãi nói ra dự định của mình: "Vậy sau này, mùa xuân chị đưa em đi ngắm hoa ở Kinh Thành, mùa hè mình về Nam Thành ngắm biển, mùa thu trở lại Vân Thành xem lá ngân hạnh bạch quả, mùa đông chúng ta lên Tuyết Thành tắm tuyết."Cô siết chặt vòng tay, ôm lấy người trong lòng, "Em thấy thế nào?""Được ạ." Hoài Hạnh mỉm cười đáp ngay, tiếng nói nhẹ nhàng như thể đang vui mừng cho tương lai phía trước, còn quay đầu nhìn Sở Vãn Đường, nét cười rực rỡ trên mặt.Sở Vãn Đường nhìn vòng sáng đỏ rực trong đôi mắt em, hàng mi chậm rãi rũ xuống, khẽ thì thầm: "Nhắm mắt lại đi, Hoài Hạnh."Hoài Hạnh khẽ run mi, còn chưa kịp nhắm lại thì giây tiếp theo, hơi thở của Sở Vãn Đường đã áp sát, đôi môi cô cũng bị đối phương chiếm lấy như dự đoán.Gió biển ở đây không nhẹ nhàng, nhưng nụ hôn của họ lại dịu dàng vô cùng.Hoài Hạnh cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ từ người sau lưng, cơ thể cô dần dần lạnh đi, từng chút từng chút một.Nếu phải chọn ra bốn từ khóa cho khung cảnh lúc này, thì chắc chắn sẽ là: bờ biển, bình minh, ôm vào lòng, nụ hôn.Bất kể là từ nào, nhìn qua cũng đều gắn với những gì đẹp đẽ..Nhưng cơn gió lướt qua bên tai lại như không ngừng ném tới từng câu hỏi một. Họ là người yêu sao? Không phải; Họ là người thân sao? Không còn nữa.Vậy sau này, họ sẽ là mối quan hệ gì?Hoài Hạnh nghĩ tới câu hỏi này, khóe mắt rơi xuống một giọt nước mắt. Cô biết rất rõ, sau hôm nay, cô và Sở Vãn Đường sẽ giống như những hạt giống đã chín mà cô từng gieo hồi nhỏ.Hạt giống ấy sẽ không bao giờ nảy mầm, và họ cũng sẽ không còn ngày gặp lại.Các cô sẽ trở thành hai người xa lạ.Nụ hôn kết thúc, Sở Vãn Đường dùng một tay nhẹ nhàng vuốt má Hoài Hạnh, lau đi giọt nước mắt cho em, giọng dịu dàng hỏi: "Sao lại khóc?""Thấy rất lãng mạn." Một sự lãng mạn không thuộc về chúng ta."Ngày này năm sau, không được khóc nữa nhé."Hoài Hạnh gật gật đầu, lần nữa nhìn về phía chân trời đang bừng sáng dưới ánh bình minh, cảnh tượng trước mắt rực rỡ đến mức dường như cả thế giới đang tái sinh trong buổi sớm mai này.Cô duỗi tay ra cảm nhận làn gió biển ẩm ướt, khẽ mấp máy môi, thì thầm cực khẽ: "Gió nổi lên rồi, Sở Vãn Đường."Tôi cũng phải rời đi.Lời tác giả:
Nước mắt không đáng giá.
Nước mắt không đáng giá.