[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Chương 115
Tuần đầu tiên sau khi trở về Kinh Thành, Sở Vãn Đường một lần nữa mất hết cảm giác với thế giới bên ngoài.Cô hầu như không liên lạc với ai, suốt ngày rúc mình trong phòng ngủ phụ, luôn kéo kín rèm cửa. Trong không gian u ám như vậy, cô có thể ngủ được, nhưng giấc ngủ rất nông, chốc chốc lại tỉnh giấc. Mỗi ngày dì Trần đều đến nấu cơm cho cô, nhưng cũng chẳng gặp được người, chỉ có thể đoán rằng khẩu vị của cô rất kém, cơm canh trên bàn hầu như không động đến.Mãi đến khi cô mơ thấy Hoài Hạnh.Trong mơ, Hoài Hạnh nhíu đôi mày thanh tú, nhìn cô hỏi: "Sở kẹo mềm, chị có ngủ ngon không? Có ăn uống đầy đủ không?"Cô trả lời đầy chột dạ: "Không có...""Em giận rồi." Hoài Hạnh quay mặt đi, hừ nhẹ: "Chị không làm theo những gì em viết trong giấy, nên giờ em rất giận."Sở Vãn Đường hoảng hốt: "Chị sẽ cố gắng làm được, em đừng giận.""Là nhất định phải làm được." Hoài Hạnh đưa tay xoa nhẹ mặt cô: "Chị phải nghe lời em đó.""Được rồi, chị nghe lời em."Cô đáp vậy, định áp má vào lòng bàn tay Hoài Hạnh, nhưng giây tiếp theo tất cả đều biến mất.Giữa đất trời chỉ còn lại mình cô. Cô ngơ ngác nhìn quanh nhưng chỉ thấy một màu trắng mờ mịt. Không mục đích, cô cắm đầu chạy, chạy đến khi lồng ngực căng tức, đau nhói vì khó thở.Cô gọi tên Hoài Hạnh, nhưng chẳng có hồi âm nào.Tỉnh dậy, gối đã đẫm nước mắt.Trong ánh sáng lờ mờ cô mở lòng bàn tay ra, trong đấy vẫn là đoá hoa gỗ mà cô vẫn luôn nắm chặt, chưa từng buông.Sau một quãng thời gian rất lâu, cô ngồi dậy rồi kéo rèm cửa, để ánh sáng bên ngoài tràn vào.Rửa mặt xong, cô ngồi vào bàn ăn, cố gắng nuốt cơm trưa mà dì Trần đã chuẩn bị. Dù nhai như nhai sáp, cô vẫn ép bản thân ăn thêm vài miếng.Trước khi kỳ nghỉ Quốc khánh đến, cô đã điều chỉnh lại trạng thái bản thân, dẫn theo đội ngũ của mình lên chuyến bay ra nước ngoài.Công việc của cô bận rộn và phong phú. Không chỉ đi khảo sát, cô còn tham gia vào các hội nghị ngành thiết kế và các sàn diễn thời trang. Cô giống như hận không thể khiến bản thân làm việc suốt 24 giờ một ngày, nhưng cô không thể, cô phải tuân thủ giao ước giữa mình và Hoài Hạnh, không được để cơ thể sụp đổ.Tuy vậy, cô đã có thêm một thói quen mới khi đi ngủ, đó là nắm lấy đoá hoa gỗ kia.Cô tin chắc đoá hoa ấy là do Hoài Hạnh khắc, giống như cô tin chắc rằng tình yêu của mình dành cho Hoài Hạnh sẽ không phai nhạt dù thời gian có trôi qua bao lâu.Cầm lấy nó, cô mới có thể cảm thấy an yên, mới có thể ngủ ngon.Tô Trừng và Vạn Y rất khó tưởng tượng được có người ở độ tuổi này rồi mà còn có thể hình thành một thói quen như vậy.Cô chỉ im lặng không phản bác, từ chối cho ý kiến.Giai đoạn đầu tiên là chuyến công tác kéo dài hai tháng, kết thúc vào đầu tháng 12. Dưới sự dẫn dắt của cô, dự án lần này đã hoàn thành một cách hoàn hảo.Chỉ là, cô không trở về nước cùng đoàn mà một mình bay đến Argentina.Trong địa lý có một khái niệm gọi là "điểm đối cực", ý chỉ hai điểm hoàn toàn đối xứng nhau qua tâm của Trái Đất. Thầy giáo từng giảng rằng: giả sử một người từ vị trí của mình trên bề mặt Trái Đất đóng một cái đinh đủ dài xuyên thẳng xuống, bỏ qua mọi yếu tố cản trở, thì chiếc đinh ấy sẽ chọc xuyên qua tâm Trái Đất, nhô ra ở bên kia – điểm đối xứng đó chính là "điểm đối cực".Điểm đối xứng của Hải Thành là gần thủ đô Buenos Aires của Argentina.Sở Vãn Đường từng chọn chuyến bay đêm từ Kinh thành để đến Hải Thành, chỉ vì muốn hít thở cùng một bầu không khí với Hoài Hạnh.Còn lần này, cô chọn đến nơi cách Hoài Hạnh xa nhất về mặt địa lý.Người ta nói khoảng cách vật lý là liều thuốc giảm đau triệt để nhất. Giữa hai bên là sự chênh lệch múi giờ, ban ngày của bên này là nửa đêm của bên kia, như hai đường thẳng song song chẳng bao giờ giao nhau. Giữa họ là 20.000 km xuyên qua tâm Trái Đất, toạ độ của hai nơi như hình với bóng đảo ngược.Hải Thành đã vào đông, nơi này lại đón khởi đầu của mùa hè. Buổi trưa của cô chính là nửa đêm của Hoài Hạnh, bóng của họ vĩnh viễn mọc về hai hướng đối lập.Chênh lệch thời gian như một bức tường trong suốt, nhưng cơn sóng thuỷ triều của hồi ức lại chưa bao giờ rút đi.Cô ở lại Buenos Aires một tuần, cuối cùng quyết đoán rời khỏi nơi đó.Sau khi dùng đôi chân mình đo đạc đường kính của mối tình này, cô càng rõ ràng hơn về độ sâu trong tình cảm mà bản thân dành cho Hoài Hạnh.Dù khoảng cách địa lý có xa đến đâu, cô cũng không thể quên được Hoài Hạnh. Hiện tại là vậy, và tương lai cũng sẽ vậy.Mà hiện tại, bất kể cô đi về hướng nào, thì đều là đang tiến gần hơn về phía Hoài Hạnh.Giữa tháng 12, cô quay về Kinh thành.Gió Bắc mang theo cái rét cắt da cắt thịt trở thành vị khách quen của thành phố này, gào thét qua từng ngõ phố. Cô mang theo cả người đầy khí lạnh đến nhà Sở Lệnh Nghi, ngồi nhìn ảnh mẹ thật lâu, cuối cùng cong nhẹ khoé môi, đưa tay chạm vào bức ảnh, khẽ nói: "Mẹ à, con hiểu mẹ rồi."Hiểu vì sao mẹ vẫn mãi không quên được dì Hoài Chiêu sau từng ấy năm, hiểu vì sao mẹ chẳng thể có đủ dũng khí bước lên phía trước, hiểu được biểu cảm vừa vui vừa buồn mỗi khi mẹ lặng lẽ nhìn về phía dì Hoài.Thì ra bỏ qua khoảng cách vật lý, khoảng cách trái tim dù chỉ cách một lớp da thịt thôi... cũng có thể xa đến thế.Cô đã hứa với Hoài Hạnh là sẽ không gặp lại nữa, vậy thì sẽ không xuất hiện trước mặt Hoài Hạnh nữa.Nhưng nỗi nhớ là thứ khiến người ta đau khổ đến tận xương tủy. Đã có biết bao đêm, cô nắm chặt đoá hoa gỗ kia, vẫn không kìm được mà đắm chìm trong hồi ức, nhớ lại từng khoảnh khắc đã trải qua với Hoài Hạnh.Vào ngày sinh nhật, cô lại bay đến Hải Thành, ngồi xuống ở quán cà phê đối diện Tơ Quý.Quán cà phê này là nơi mà trước kia khi đến Hải Thành công tác, từ Tiểu Lý cô biết được Hoài Hạnh rất thích uống ở đó. Từ lúc ấy, cô đã bắt đầu bàn bạc với chủ quán về chuyện hợp tác.Nhưng không phải chuyển địa điểm, mà là mở một chi nhánh đối diện Tơ Quý. Tiền thuê mặt bằng, trang trí đều do cô chi trả, toàn bộ chi phí do cô gánh vác, còn về lợi nhuận, cô cũng nhường bước lui về phía sau...Tất cả các điều kiện đều khiến chủ quán chắc chắn không thể lỗ, yêu cầu duy nhất của cô là làm cho cô một gian riêng cạnh cửa sổ, không cho phép người khác sử dụng.Chủ quán cà phê đối mặt với hành động như có chiếc bánh từ trên trời rơi xuống này, im lặng rất lâu: "...Tại sao vậy?""Tôi có quá nhiều tiền, muốn tiêu cho bớt."Chủ quán im lặng còn lâu hơn nữa.Nhưng sau hai tháng thương lượng qua lại, cuối cùng chủ quán vẫn gật đầu.Thứ nhất, khu vực gần Tơ Quý quả thật không tệ, lượng người qua lại nhiều, việc mở rộng quán sang đó cũng không ảnh hưởng đến lượng khách của cửa hàng chính.Thứ hai là thân phận của Sở Vãn Đường cũng không tầm thường, chủ quán có chút tò mò về nguyên nhân phía sau, nhưng rất rõ ràng là chỉ khi làm theo ý của Sở Vãn Đường thì mới có thể biết được đáp án.Thế là thuê lại mặt bằng, mời nhà thiết kế thiết kế lại toàn bộ.Chờ đến khi sửa sang xong, cũng đã xử lý xong mùi sơn mới, chi nhánh này khai trương sau lễ Giáng Sinh.Sở Vãn Đường ngồi trong gian cạnh cửa sổ, đôi mắt thất thần nhìn ra màn tuyết đầu mùa đang làm mờ đi tầm nhìn bên ngoài.Hôm nay là Chủ Nhật, Hoài Hạnh sẽ không có ở công ty, nhưng được ngồi trong khung cảnh như thế này khiến cô cảm thấy an ổn.Đặc biệt là khi được ngăn cách bởi một lớp kính, cảm giác ấy khiến cô thấy thân thuộc.Trước kia, cô từng cùng Sở Lệnh Nghi ngồi trong quán cà phê ở Vân Thành, cũng lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ như thế. Cô rất rõ ràng mình đang tái hiện lại thói quen của mẹ.Bằng không, quãng đời còn lại dài dằng dặc như vậy, thật sự quá khó để qua được.Liệu Hoài Hạnh có đoán ra không? Cô không chắc. Nhưng cô sẽ che giấu bản thân thật tốt, chỉ đến đây vào những lúc rảnh, bất kể lúc nào không ngồi trong gian riêng thì sẽ luôn đeo khẩu trang và đội mũ, tránh bị nhân viên của Tơ Quý nhận ra rồi nói lại với Hoài Hạnh.Tuyết đầu mùa vẫn chưa dứt, cô ở lại quán cho đến khi đóng cửa mới từ gian riêng bước ra.Dưới ánh đèn đường màu vàng ấm áp, cô không che ô, tuyết ở Hải Thành cứ thế rơi xuống đầu và vai cô rồi lại tan chảy. Cô đi trên mặt đất ẩm ướt, in lại từng dấu chân mờ nhạt, vừa đi vừa gọi video nhóm với Tô Trừng và Vạn Y.Tô Trừng và Vạn Y khó hiểu: "Sao tự nhiên gọi video vậy?"Khóe môi Sở Vãn Đường cong lên, lúm đồng tiền hiện ra: "Chúc mừng sinh nhật tôi đi, Tô Trừng, Vạn Y."Hai người bạn ngẩn ra mấy giây, rồi lập tức bật cười nói: "Vãn Đường! Sinh nhật vui vẻ!"Từ năm đầu tiên khi họ trở thành bạn, Sở Vãn Đường đã bảo họ không cần chúc mừng sinh nhật mình. Họ từng hỏi vì sao nhưng cô không trả lời, họ chỉ có thể làm theo.Giờ đây sau ngần ấy năm, Sở Vãn Đường lại chủ động nói ra những lời này, ai mà không xúc động cho được?Tô Trừng còn lay lay Tô Kiều đang ngủ say: "Kiều Kiều, dậy nào! Mau chúc mừng sinh nhật mẹ Đường Đường của con đi! Nhanh lên!"Tô Kiều mơ màng: ...?Dù vậy cô bé vẫn cất giọng non nớt, cười híp mắt với Sở Vãn Đường trong video: "Mẹ Đường Đường! Sinh nhật vui vẻ! Con muốn ăn bánh kem! Bánh trứng! Socola!""Được, mẹ mua cho con."Nghe con gái lại nhân cơ hội vòi đồ ngọt, Tô Trừng hơi nhướng mày, nhưng khi thấy nụ cười của Sở Vãn Đường thì không nói gì nữa.Họ vẫn không rõ rốt cuộc Sở Vãn Đường từng trải qua chuyện gì mà lại không cho phép bản thân tổ chức sinh nhật. Nhưng họ biết rõ từ nay về sau, năm nào họ cũng có thể nói "sinh nhật vui vẻ" với cô rồi.Cúp máy, Sở Vãn Đường siết chặt điện thoại trong tay, ngẩng mặt lên trời mỉm cười.Cô khẽ nói: "Chị sẽ không bị mắc kẹt trong quá khứ nữa đâu, em xem đi, chị thật nghe lời em. Còn về việc đừng sợ sấm chớp... có lẽ sẽ phải chờ thêm một thời gian nữa."Cô hỏi: "Em có vui thay chị không? Hạnh Hạnh." Trả lời cô chỉ là bông tuyết rơi xuống hàng mi.Cô lại cong môi, tiếp tục bước về phía trước.Người đi đường thưa thớt, ánh đèn đường ấm áp kéo dài chiếc bóng của cô. Tuyết tan ra thành nước thấm qua lớp vải ngấm vào tận tim gan, trong một ngày tuyết rơi vẫn không có Hoài Hạnh này, cô vẫn cảm nhận được cái lạnh thấu xương.Sau khi Hoài Hạnh nghe lại từ Đinh Dung mới biết hóa ra trước kia cô đã hiểu nhầm, tiệm chính vẫn còn, quán cà phê đó chỉ là chi nhánh, không phải chuyển chỗ.Cô không rõ quán cà phê đối diện công ty có liên quan gì đến Sở Vãn Đường hay không, nhưng từ ngày hôm đó trở đi, cô chưa từng bước vào đó lần nào nữa.Chỉ là, cô đã đổi chiếc xe trắng thường đi sang chiếc màu xanh rêu.Thời gian nhanh chóng lật sang trang mới, bước vào Tết Nguyên Đán năm 2026.Hoài Hạnh cùng Văn Thời Vi về Vân Thành sớm hơn, đến mùng năm thì Lục Hàm Nguyệt cũng đến, cả nhà bốn người vừa khéo có thể ngồi đánh bài. Văn Như Ngọc là tay chơi lão luyện, chẳng khách khí mà thắng liền cả ba người hậu bối.Sau Tết, cả nhà lại quay về Hải Thành làm việc.Vào một buổi sáng nào đó, lớp băng mỏng yên lặng tan ra, từng đợt sóng mang theo hơi ấm vỗ vào bờ đê, mùa xuân của Hải Thành cứ thế đến một cách lặng lẽ.Cả thành phố như rũ bỏ lớp áo xám xịt của mùa đông, những cành khô bắt đầu đâm chồi non, hoa ngọc lan cũng âm thầm nở trên cành.Tiếp sau đó là hoa hải đường cũng khoe sắc.Hải Thành có rất nhiều loại hoa hải đường, có thể nở suốt ba tháng 3, 4 và 5. Mỗi lần đi ngang qua tiệm hoa, Hoài Hạnh sẽ cố tình dừng lại, mua một bó hải đường mang về đặt trong căn hộ của mình.Chờ hoa héo lại đổi bó khác, cứ thế tiếp tục cho đến khi tiệm hoa không còn bán hoa hải đường nữa, cô mới chịu dừng.Tất cả những điều đó, Lục Hàm Nguyệt đều thu hết vào mắt.Đã bao lâu trôi qua, Hoài Hạnh cũng chưa từng khóc như đêm hôm đó nữa, nhìn qua thì có vẻ đã lấy lại sức sống, thế nhưng trong mắt bạn bè, cô vẫn sống như một con rối vô hồn.Tháng Sáu, Hải Thành dần trở nên oi ả.Hoài Hạnh và Lục Hàm Nguyệt chọn một ngày thời tiết đẹp, cùng đưa Lục Tuyết Dung ra công viên thư giãn. Bệnh tình của Lục Tuyết Dung từ năm ngoái vẫn cứ tái phát từng đợt, đến nay vẫn chưa hồi phục hoàn toàn.Nhưng Lục Hàm Nguyệt đột ngột có việc không đến được, Hoài Hạnh đành một mình dìu Lục Tuyết Dung đi dạo trong công viên.Tán cây cắt vụn ánh nắng thành từng mảng loang lổ, đổ xuống mặt đất tạo thành những ô lưới bất quy tắc.Sau vài câu chuyện phiếm, Lục Tuyết Dung từ tốn nói: "Con trông không được vui lắm, Tiểu Hoài."Hoài Hạnh hơi sững người: "Vậy ạ? Dì Lục."Lục Tuyết Dung cười nhạt: "Câu 'vậy ạ' kia đáng lẽ nên mở rộng thành: 'Lộ rõ đến thế sao?' Dì đoán đúng rồi?"Hoài Hạnh trầm mặc, không trả lời."Trạng thái của con bây giờ rất giống mẹ con năm xưa." Khóe mắt Lục Tuyết Dung lại xếp thêm vài nếp nhăn, "Giống nhau như đúc."Hoài Hạnh cũng cười nhẹ: "Vậy ạ...""Con chắc biết vụ tai nạn xe của sư tỷ không phải là ngoài ý muốn rồi chứ?""Vâng, con biết."Lục Tuyết Dung không tiếp tục chủ đề ấy, chỉ tay về phía chiếc ghế dài trước mặt: "Chúng ta sang đó ngồi một lát nhé. Có mấy chuyện cũ, dì muốn kể cho con nghe."Hoài Hạnh: "Vâng ạ."Hai người cùng ngồi xuống ghế, mắt nhìn dòng người qua lại phía trước.Lục Tuyết Dung khép mắt lại: "Trong mắt con, tình cảm của dì dành cho sư tỷ chắc là mến mộ, là yêu thầm, đúng không? Cho nên dì mới đi theo chị ấy đến Vân Thành làm đối tác.""...Dạ.""Không chỉ có vậy đâu." Lục Tuyết Dung nói, "Còn có... cảm giác tội lỗi."Bà bắt đầu hồi tưởng: "Năm 91, có tin đồn nói sư tỷ và Sở tiểu thư đang yêu nhau, nói họ là đồng tính nữ." Bà hít sâu một hơi, cười gượng: "Tất cả mọi chuyện đều có liên quan đến dì. Dì vô tình nhìn thấy hai người họ hôn nhau dưới gốc cây hải đường. Lúc đó, dì cũng thích sư tỷ. Dì từng nghĩ số phận của chúng ta là kết hôn rồi sinh con, không ngờ chị ấy lại yêu Sở tiểu thư. Điều khiến dì đau lòng nhất là, ngay cả khi chị ấy thích phụ nữ, thì người đó cũng không phải là dì.""Tối hôm ấy, dì uống hơi nhiều, tình cờ gặp Hứa Trực Huân. Anh ta rất thân với sư tỷ và cũng khá thân với dì. Anh ta hỏi lý do dì buồn..."Nói đến đây, Lục Tuyết Dung lấy khăn tay trong túi ra, áp lên mắt mình.Bà đau khổ nói: "Hôm đó dì uống quá nhiều rượu, rồi nói hết mọi chuyện với anh ta.""Không lâu sau đó, tin đồn về việc sư tỷ và Sở tiểu thư là đồng tính nữ bắt đầu lan truyền khắp nơi như gió. Sau này, để bảo vệ thanh danh cho Sở tiểu thư, nhà họ Sở đã tuyên bố chuyện hôn sự giữa cô ấy và Hứa Trực Huân... Sư tỷ từng nói mọi chuyện không liên quan đến dì, nhưng sao lại không liên quan được? Nếu không phải dì nói với Hứa Trực Huân những điều đó đêm hôm ấy, sao lại có thể dẫn đến hậu quả như vậy..."Hoài Hạnh vòng tay ôm lấy Lục Tuyết Dung, đôi mắt đỏ hoe an ủi: "Mẹ con nói đúng, dì Lục. Bởi vì cho dù không phải dì, thì Hứa Trực Huân cũng sẽ làm thế thôi. Ông ta vốn là một kẻ tồi tệ."Mái tóc bạc của Lục Tuyết Dung khẽ run lên, giọng bà đầy xót xa: "Sau đó, cả nhà sư tỷ bị buộc phải chuyển đến Vân Thành. Dì muốn chuộc lỗi cho bản thân nên cũng đi theo.""Ban đầu sư tỷ từ chối dì. Nhưng dì đã nói rằng chỉ có như vậy dì mới có thể chuộc tội, mới có thể tha thứ cho chính mình, chị ấy mới đồng ý. Cho đến tháng 8 năm 2013, sư tỷ biết tin Sở tiểu thư qua đời... Chị ấy cũng biết toàn bộ sự thật năm xưa, rồi đe dọa rằng sẽ kéo Hứa Trực Huân chết cùng.""Dì không muốn chị ấy hy sinh tính mạng mình, đã cãi nhau với chị một trận. Nhưng chị ấy nói chị ấy sống rất đau khổ, những năm qua chưa một ngày nào không bị quá khứ dày vò.""Dì không cách nào đối diện với quyết định ấy, càng không thể ủng hộ nó, lại càng không thể chấp nhận việc chị rời bỏ thế gian... nhưng dì cũng không thuyết phục được chị ấy, cuối cùng đành cắt đứt liên lạc."Nói đến đây, khăn tay của Lục Tuyết Dung đã hoàn toàn ướt sũng.Hoài Hạnh mở ô che ánh nhìn của người khác, khẽ nói: "Mẹ con từng nói, dì cuối cùng đã để bản thân được tự do rồi.""Phải, dì cuối cùng cũng buông tha cho chính mình rồi." Lục Tuyết Dung nhìn lên mặt ô, nặng nề thở dài một hơi: "Kể từ đó, dì và chị ấy không liên lạc gì mấy nữa. Mãi đến tháng 2 năm 2014, trước khi chị ấy định kéo Hứa Trực Huân chết chung, dì nhận được hai lá thư chị ấy gửi. Một lá cho dì, một lá nhờ dì giao cho con sau này."Hoài Hạnh nghe đến đây, trái tim như ngừng đập một nhịp.Lục Tuyết Dung lấy từ trong túi ra bức thư gửi cho Hoài Hạnh. Phong bì vẫn còn nguyên vẹn, chưa từng bị mở.Bà mỉm cười với người hậu bối trẻ tuổi: "Sư tỷ nói, đợi đến khi nào dì thật sự có thể kể lại toàn bộ chuyện quá khứ này cho con, thì mới được trao bức thư này. Dì nghĩ... chính là hôm nay rồi đó, Tiểu Hoài."Bà ôm lấy Hoài Hạnh, nhẹ giọng: "Tuy dì vẫn chưa thật sự tha thứ cho lỗi lầm mình từng gây ra, nhưng dì tin trong bức thư này sẽ có những điều rất quan trọng với con.""Dì không hy vọng con giống mẹ con, bên ngoài trông như xuân sắc rạng ngời, nhưng bên trong chỉ toàn cành khô lá úa, mãi mãi mắc kẹt trong mùa đông."Hoài Hạnh nhìn chằm chằm vào nét chữ của Hoài Chiêu trên phong bì thư, cổ họng nghẹn lại.Đôi môi cô khẽ run, hít một hơi thật sâu rồi trân trọng nhận lấy: "Cảm ơn dì Lục vì đã kể cho con nghe tất cả những điều này."Tối hôm đó, cô mở bức thư trong căn hộ của mình...Bài toán giữa cô và Sở Vãn Đường... rốt cuộc có lời giải rồi.Lời tác giả:Trong dự tính của tôi, cơ hội hòa hợp trong truyện này chỉ có một.Không phải những tình tiết mọi người đoán như tai nạn xe, mất trí nhớ, máy bay rơi, trọng bệnh hay bệnh tâm lý gì đó đâu. Nó không hợp với nội dung truyện này. Tôi muốn bắt đầu từ "bản chất của câu chuyện".Hy vọng mọi người thích!!! Hihi! Hai tuyến "Hoài - Sở" cùng lúc thu! Faye: Chậc, ko đoán ra tác giả muốn làm gì, chẳng lẽ thư là Hoài Chiêu động viên Hoài Hạnh dũng cảm lên, sống không nên để lại tiếc nuối như mẹ, xong HH xách dép lên truy SVĐ hả ta! Dù gì bình thường HH cũng dựa vào mẹ, chuyện gì cũng ra mộ kể mẹ nghe mà, nên có mẹ động viên thì bạn có thêm sức mạnh à... Nhìn tình hình SVD như thế này thì HH cần gì truy, chỉ cần chạy tới 1 phát là SVD đón về nhà. Mình đoán thế... Nhưng nếu kịch bản này thì không thu được tuyến 2 mẹ cùng lúc, chắc phải có bí ẩn j đó nhỉ... Tò mò ghê!