[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Chương 114
Ngày thứ Hai ở Hải Thành trời xanh mây trắng, thời tiết rất đẹp, Hoài Hạnh đến công ty đúng giờ vào buổi sáng.Buổi trình diễn đã kết thúc viên mãn, việc hợp tác với các nhà thiết kế tạm thời được thuê cũng đã hết hạn. Thế nhưng những ngày qua họ làm việc tại Tơ Quý, các bộ phận phối hợp nhịp nhàng, còn được mọi người chăm sóc không ít nên cảm thấy chỉ tạm biệt trong tiệc ăn mừng thì chưa đủ, vì vậy đã hẹn nhau đến tòa nhà hai tầng này để chính thức nói lời chia tay.Hoài Hạnh và Lục Hàm Nguyệt không làm mất không khí, còn tự bỏ tiền túi mua rất nhiều bánh ngọt để chia sẻ cùng mọi người.Mọi người đều tụ tập ở khu vực sinh hoạt chung tầng hai, ai nấy cầm bánh ngọt trên tay, bầu không khí rất hòa hợp. Các nhà thiết kế chia sẻ cảm nghĩ về hai ba tháng vừa qua, nhân viên công ty cũng đáp lại, tất cả đều cảm thấy vui vì quãng thời gian hợp tác ngắn ngủi ấy.Chỉ là cảm giác chia xa vẫn không thể xua đi. Mạc Mạt dễ xúc động, vừa lau nước mắt vừa nói: "Tiếc quá, em đã quen với cuộc sống tự do rồi, nếu không em thật sự rất muốn hỏi Hoài tổng và Lục tổng xem có thể cho em ở lại làm việc không.""Hoan nghênh." Hoài Hạnh mỉm cười đáp.Lục Hàm Nguyệt đứng cạnh Hoài Hạnh, cũng cười theo: "Đúng lúc công ty bọn chị sắp tuyển thêm nhà thiết kế thời trang, nếu em muốn đến thì nhớ nộp hồ sơ nhé. Bọn chị vẫn sẽ sàng lọc nghiêm túc."Mạc Mạt đang khóc cũng phải bật cười, nhưng vẫn có chút nuối tiếc nói: "Tiếc là trong dịp như hôm nay, Giám đốc Sở lại không có mặt."Câu này vừa nói ra, một số người mới chợt nhận ra Sở Vãn Đường không có mặt."Phải rồi, giám đốc Sở đâu rồi?" Một người trong bộ phận marketing giơ tay hỏi, "Hôm nay chị ấy sao không đến vậy?"Vấn đề này vừa được nêu ra, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Hoài Hạnh — trong công ty ai cũng biết quan hệ giữa cô và Sở Vãn Đường rất tốt.Hoài Hạnh đối diện với ánh nhìn tò mò của mọi người, sắc mặt không đổi, đáp: "Chị ấy vẫn là Sở tổng của Lam Linh, đã quay về Kinh thành rồi." Cô gắng sức bưng bánh ngọt trong tay, nở nụ cười tươi hơn: "Hợp rồi tan, chia ly là điều tất yếu. Mong rằng về sau mọi người đều gặp những ngày đẹp trời như hôm nay."Nói xong câu ấy, cô quay người trở về văn phòng tổng giám đốc của mình.Cô đặt bánh ngọt lên bàn trà, nhưng không thấy đói. Lớp trang điểm che giấu sắc mặt giờ đây như không còn tác dụng, lộ ra vẻ mệt mỏi thật sự của cô.Bên ngoài cửa, các nhân viên vẫn đang trò chuyện không thôi, thỉnh thoảng tiếng cười lại vang lên.Cô ngước mắt nhìn ra cửa sổ, thấy chậu sen đá nhỏ vẫn được đặt ở đó. Vài giây sau, cô đứng dậy, đi đến đứng cạnh bên cửa sổ.Đúng lúc ấy, tiếng cửa mở vang lên.Rất nhanh sau đó, cô nghe thấy giọng của Lục Hàm Nguyệt: "Thật sự kết thúc rồi à? Tiểu Hạnh?"Hoài Hạnh cúi đầu nhìn chậu sen đá, ánh nắng chiếu lên người cô, sắc mặt bình thản: "Ừ." Cô vẫn cười, "Hợp tác với Lam Linh vẫn sẽ tiếp tục, nhưng chị ấy sẽ giao lại cho người khác phụ trách, không dẫn đội nữa.""Chị ấy dẫn đội ngay từ đầu cũng chỉ vì cậu mà." Lục Hàm Nguyệt ngồi xuống ghế sofa, nhìn bóng lưng người bạn thân, khẽ thở dài: "Lam Linh lớn hơn công ty bọn mình nhiều, với cấp bậc như chị ấy thì đáng ra không cần đích thân phụ trách mấy dự án kiểu này."Hoài Hạnh: "Ừ."Cô chớp mắt một cách khó nhọc, đợi đến khi điều hòa lại được hơi thở thì mới quay người lại, hỏi: "Cậu vào đây chỉ để nói mấy chuyện này với tôi sao?""Không phải, tôi chỉ muốn xem xem tâm trạng hiện tại của cậu thế nào thôi.""Tôi không sao, vẫn ổn mà."Lục Hàm Nguyệt nhướng mày: "Thật chứ?""Thật.""Được rồi." Lục Hàm Nguyệt đứng dậy, khoác vai cô: "Vậy tôi quay lại văn phòng đây. Tối nay cậu không có tiệc tùng gì đúng không? Đi review quán ăn với tôi nhé? Tôi lại được fan dưới phần bình luận giới thiệu một quán ngon lắm, định đến ăn thử. Chỉ hai đứa mình thôi, không dẫn theo Văn Thời Vi và chị tôi đâu."Hoài Hạnh lắc đầu, từ chối: "Show diễn mệt mỏi quá rồi, tối nay tôi muốn về nghỉ ngơi cho tử tế. Đợi một thời gian tôi hồi phục, rồi sẽ đi quay video khám phá quán ăn với cậu.""Được rồi."Sau khi Lục Hàm Nguyệt rời khỏi văn phòng, Hoài Hạnh mới ngồi xuống ghế của mình.Cô nhìn vào cuốn lịch trên bàn, hôm nay đã là ngày 15 tháng 9, mà vào ngày 13 hai hôm trước, cô đã đánh dấu một dấu "X" thật to.Cô nhìn chằm chằm vào dấu "X" đó, hốc mắt lại khô rát, nhức nhối.Một lúc sau, cô nhắm mắt lại, hít thở sâu một lần nữa, đợi đến khi tâm trạng ổn định mới tiếp tục quay về với công việc.Nhưng người biết cô và Sở Vãn Đường đã chấm dứt không nhiều, còn đa số cư dân mạng từng chèo thuyền của hai người thì càng không hề hay biết.Sau khi tập cuối cùng của video được đăng lên, cộng thêm cảnh hai người nắm tay trong buổi livestream, mọi người lại càng chèo thuyền nhiệt tình đến mức chẳng phân biệt nổi đâu là trời đất.【Hai người này không phải nghệ sĩ mà cũng khiến tui mê đắm thế này... Là tui hết cứu hay là họ quá ngọt ngào vậy trời?】
【@Tơ Quý gọi Hoài tổng nhà mấy người mở tài khoản cá nhân đi! @Lam Linh gọi Sở tổng nhà mấy người cũng mở tài khoản cá nhân luôn đi!】
【Khoan đã, sao tui xem xong tập cuối lại muốn khóc thế này...】
【Sao đây lại là tập cuối chứ? Sau này tui còn gì để ăn nữa? Mẹ ơi mami các chị có thể đừng rời bỏ bé gái tội nghiệp này không huhuhu】
...Dù đã qua một tuần, lượt xem video vẫn tăng chóng mặt.Hoài Hạnh lướt qua phần bình luận, còn thấy có người nói lời chia tay: 【Tạm biệt nhé! Điềm Hạnh Nhuyễn Đường! Tin rằng hai người ngoài đời sẽ len lén hạnh phúc bên nhau! Nhưng nếu có thể! Thỉnh thoảng lên mạng nói một câu với tụi mình cũng được mà~~~】*Điềm Hạnh Nhuyễn Đường: mơ ngọt kẹo mềm. Hạnh = mơ, Đường = kẹoBình luận đó được rất nhiều người hưởng ứng.Thời gian qua, vì hai người họ mà mọi người tụ họp, từ hạnh phúc của họ mà cảm nhận được niềm vui kéo dài, có rất nhiều người thật lòng chúc phúc cho họ mãi mãi bên nhau.Thế nhưng hiện tại, là người trong cuộc, Hoài Hạnh chỉ có thể ngẩng đầu nhìn tờ giấy trong tay.Không có chuyện "len lén hạnh phúc", họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa — video cuối cùng chính là bài thơ từ biệt, là kỷ niệm ghi lại chút đẹp đẽ cuối cùng của họ.Tối hôm chia tay ấy, hai người họ rất bình thản, không xóa liên lạc, không chặn nhau, nhưng chuông điện thoại của người kia sẽ không bao giờ vang lên nữa, mục trò chuyện trong WeChat cũng sẽ chẳng còn tin nhắn của nhau.Tuy vậy, chuyện chia xa của họ không liên quan gì đến Tô Kiều, Hoài Hạnh vẫn thường xuyên gọi video cho Tô Kiều, chỉ là rõ ràng Sở Vãn Đường đã dặn dò cô bé, cho nên Tô Kiều không bao giờ nhắc đến Sở Vãn Đường trước mặt Hoài Hạnh nữa.Thời gian có thể xóa nhòa tất cả không? Hoài Hạnh không biết.Cô chỉ biết khiến bản thân bận rộn như chong chóng, uống rượu có hại cho sức khỏe, nên cô dùng công việc để chữa lành chính mình.Làm dự án, xã giao, công tác...Cô không còn rơi nước mắt vì chuyện chia tay với Sở Vãn Đường nữa, nhưng mỗi lần thang máy chạy lên và dừng ở số "11", cô thoáng chốc sẽ lặng người nhìn chằm chằm con số đó.Chủ nhà từ lâu đã đăng tin cho thuê lại căn hộ giá hai vạn kia, trong nhóm cư dân tòa nhà cũng có người lấy số căn hộ ấy để chào hỏi.Cô sẽ không quay lại tầng mười một nữa, dấu vết của Sở Vãn Đường trong cuộc sống cô đang dần tan biến.Tháng Mười sang, Hải Thành đã lạnh hơn nhiều, mùa thu đến từ lâu, lá vàng lặng lẽ rơi chầm chậm xuống đất.Một cái cuối tuần nào đó cuối tháng, trên đường đi quay video khám phá quán cùng Lục Hàm Nguyệt và Văn Thời Vi, Hoài Hạnh nhìn thấy những chiếc lá rụng trên mặt đất, cô cúi xuống nhặt một chiếc.Cô thất thần ngắm những đường vân trên lá.Lục Hàm Nguyệt thấy thế liền bật cười: "Nhặt lá làm gì thế? Muốn mang về làm đánh dấu sách à? Hồi nhỏ tôi cũng nhặt một chiếc kẹp vào sách, sau đó hai trang giấy in toàn bị lem nhoè, đọc không nổi."Văn Thời Vi cũng phụ họa: "Chị cũng từng làm thế.""Không phải." Hoài Hạnh cong mắt cười, "Chỉ thấy vân lá rất kỳ diệu."Lục Hàm Nguyệt nói: "Đúng vậy, trên thế giới không có hai chiếc lá hay hai bông tuyết nào giống hệt nhau, thiên nhiên thật diệu kỳ."Cô nhìn đồng hồ: "Chết rồi, sắp đến giờ rồi, đừng để chị tôi chờ lâu, không là bị giết cả đám."Lục Chẩm Nguyệt vẫn đang phụ trách nhà hát ở Hải Thành, gần đây lại bận dựng vở kịch mới, rất bận rộn.Đây là lần đầu tiên Hoài Hạnh gặp lại Lục Chẩm Nguyệt kể từ sau show diễn.Lục Chẩm Nguyệt đã biết chuyện Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường "chia tay" từ Lục Hàm Nguyệt, nhưng khi gặp mặt, cô không hề nhắc đến bất kỳ chuyện tình cảm nào.Dù là giữa Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường, hay giữa cô và Hoài Hạnh, cô đều lặng im không nói.Nâng ly chạm cốc, Lục Chẩm Nguyệt dịu dàng nói với Hoài Hạnh: "Tiểu Hạnh, nhớ cười nhiều lên nhé."Hoài Hạnh gắng gượng nhếch môi: "Em sẽ, chị Tuế Tuế."Hiện giờ dường như vẫn tốt hơn năm năm trước rất nhiều, ít nhất sau khi chia tay với Sở Vãn Đường, cô vẫn còn bạn bè có thể cùng trò chuyện, cùng ăn cơm, không cần phải tập quen với một mối quan hệ mới.Cô dường như đang từng chút từng chút một hồi phục, dù không phải ngày nào cũng là ngày thật đẹp.Thời gian cứ thế trôi đi, khi người đi đường trên phố bắt đầu mặc áo ấm dày hơn, điều đó có nghĩa là mùa đông ở Hải Thành đã tới.Mùa đông ở Hải Thành ôn hòa hơn ở Kinh thành, nhưng cũng có tuyết rơi. Đúng lúc, trận tuyết đầu tiên của năm nay rơi vào ngày 28 tháng 12.Hoàng hôn buông xuống, sự náo nhiệt của thành phố hòa quyện với vẻ tĩnh lặng của tuyết. Những ngọn đèn ở các tòa cao ốc vẫn sáng rực vì tăng ca, bị ánh tuyết bao phủ một lớp mềm mại như bộ lọc ánh sáng.Sau khi dự xong một bữa tiệc, Hoài Hạnh không để chú Thái lái xe thẳng vào hầm, mà dừng lại ngay cổng khu chung cư.Tuyết ở Kinh thành rất khô, rơi trên người có thể phủi đi được. Nhưng tuyết ở Hải Thành thì ẩm, rơi xuống liền tan thành nước, lạnh thấu xương, người đi đường đều phải che ô.Tuyết đầu mùa không lớn cũng không nhỏ, nhiều người vì thế mà phấn khích. Cư dân ở Thành Sơn Công Quán cũng không ngoại lệ, có vài đứa trẻ đưa lòng bàn tay ra đón tuyết rơi, nhưng tuyết vừa chạm vào tay, đụng phải ấm áp liền tan biến.Hoài Hạnh đứng dưới ánh đèn đường vàng vọt, cũng thử vươn tay ra.Đầu ngón tay cô đã tê cóng, trên tóc và hàng mi dài cũng có dấu vết tuyết tan chảy.Không biết qua bao lâu, cô không biểu cảm gì bước vào căn hộ.Sau khi tắm rửa và sấy khô tóc, cô dựa vào đầu giường nhắn tin WeChat với Lục Hàm Nguyệt. Vài ngày nữa là đến Tết Dương Lịch, Lục Hàm Nguyệt đang rủ cô đi chơi Tây Thành.Tây Thành quanh năm thời tiết đều dễ chịu, bây giờ cái lạnh ẩm ướt của Hải Thành khiến Lục Hàm Nguyệt có hơi không chịu nổi.Hoài Hạnh:【Cậu với chị Thời Vi đi đi, tôi không đi đâu.】Hoài Hạnh:【Chỉ muốn ở nhà xem phim thôi.】Lục Hàm Nguyệt:【Xem phim gì thế?】Hoài Hạnh:【Giấc mộng của Robot】Lục Hàm Nguyệt:【Hay tối nay xem luôn nhé? Tôi tới chỗ cậu, hoặc cậu tới chỗ tôi cũng được. Bộ phim này cậu cứ xem mãi, tôi thì vẫn chưa xem lần nào.】Hoài Hạnh:【Ừ.】Vài phút sau, Lục Hàm Nguyệt đến phòng của Hoài Hạnh.Cô ấy còn mang theo rượu: "Hôm nay là tuyết đầu mùa, uống chút cho vui."Hoài Hạnh nhìn ly rượu, gật đầu: "Được."Tuyết ngoài cửa sổ vẫn đang rơi. Bộ phim bắt đầu chiếu, Hoài Hạnh chăm chú dõi theo những khung hình trên màn hình.Ba tháng hơn vừa qua, cô không nhớ nổi mình đã xem bộ phim này bao nhiêu lần, cốt truyện cô đã thuộc lòng đến từng chi tiết.Xem được một lúc, cô cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn.Lục Hàm Nguyệt giật mình: "Cậu uống từ từ thôi, tửu lượng vốn đã kém rồi." Nói xong lại ngẫm nghĩ: "Thôi, sao cũng được, cậu muốn uống thế nào thì uống."Hoài Hạnh cứ thế hết ly này đến ly khác, rượu vừa vào là mặt cô đã đỏ bừng.Lục Hàm Nguyệt nhìn mà thấp thỏm, nhưng không ngăn cản.Đến nửa bộ phim, Hoài Hạnh cầm lấy điện thoại.Màn hình khóa hiển thị ngày hôm nay. Cô hít sâu một hơi rồi mở WeChat, lướt qua danh sách trò chuyện, trong cơn say mở ra khung trò chuyện với Sở Vãn Đường.Trước hôm nay, cô chưa từng mở lại khung trò chuyện này, cũng chưa từng thấy Sở Vãn Đường đăng gì trên dòng thời gian. Lúc mở ra lần nữa, chỉ trong nháy mắt, điện thoại cô mới chậm rãi cập nhật ảnh đại diện mới của Sở Vãn Đường.Không còn là bó hoa khô "Phong hoa mùa xuân" nữa, mà là bông hoa gỗ cô đã tặng.Cô không biết Sở Vãn Đường đã đổi từ khi nào, nhưng khi phóng to xem tấm ảnh ấy, chỉ thấy một bông hoa gỗ trông thật kỳ lạ, sống mũi cô bỗng chua xót như bị ngâm trong nước chanh.Cố gắng giữ bình tĩnh, cô bật chế độ máy bay rồi gõ lên màn hình, nhập vào dòng chữ: "Chị, chúc mừng sinh nhật."Cô nhấn gửi.Như mong đợi, tin nhắn không được gửi thành công.Hoài Hạnh nhìn chằm chằm vào dấu chấm than màu đỏ, hàng mi không thể chống đỡ nổi sức nặng của nước mắt.Dưới tác dụng của rượu, cô ôm lấy mặt mình, nước mắt trào ra từ kẽ tay, cô rất muốn khóc thật khẽ để bạn mình không phát hiện ra.Nhưng Lục Hàm Nguyệt nghe thấy hết, cũng nhìn thấy hết.Nhìn dáng vẻ lúc này của Hoài Hạnh, trong lòng Lục Hàm Nguyệt vừa đau xót vừa thở phào nhẹ nhõm. Cô nhớ lời dặn của Văn Thời Vi, suốt thời gian qua vẫn luôn âm thầm chú ý đến cảm xúc của Hoài Hạnh, và giờ đây khi thấy bạn mình cuối cùng cũng bật khóc, cô dang tay ôm lấy Hoài Hạnh thật nhẹ, vỗ về lưng bạn, chẳng nói gì cả.Hoài Hạnh cũng ôm chặt lấy Lục Hàm Nguyệt, nước mắt tuôn trào không ngớt.Cảm xúc bị dồn nén bấy lâu giờ trào ngược, vỡ bờ, lồng ngực đau âm ỉ, tất cả lớp ngụy trang cô cố gắng giữ vững suốt thời gian qua, vào khoảnh khắc này hoàn toàn tan vỡ.Dòng ký ức như thủy triều phá vỡ cánh cổng ngăn, đêm cuối cùng trước chia tay cứ thế tua lại trong đầu, mỗi một khoảnh khắc ấy giờ đây như những lưỡi dao bén nhọn đâm vào tim cô, khiến cả người như bị xé toạc."...Hôm nay là sinh nhật chị ấy..." Tiếng nức nở nghẹn ngào bật ra từ sâu trong lồng ngực Hoài Hạnh, trước mắt cô chỉ là một màn sương mờ ảo. Cô dụi đầu vào vai Lục Hàm Nguyệt, "Tôi không thể chúc mừng chị ấy..."Cô đau đớn nhắc lại lần nữa: "Tôi không thể chúc chị ấy..." Bởi chính cô là người đã nói: đừng bao giờ gặp lại.Quá trình chấp nhận sự tiếc nuối, sao lại dài và khổ sở đến thế?Lục Hàm Nguyệt ôm cô chặt hơn một chút, chỉ có thể an ủi một cách bất lực: "Rồi sẽ qua thôi... Tiểu Hạnh..."Âm thanh lặng lẽ từ bộ phim càng khuếch đại sự nghẹn ngào và tan vỡ của Hoài Hạnh.Vị mặn của nước mắt quyện với cơn đau nơi tim, cổ họng cô nghèn nghẹn, nuốt xuống như thể từng mảnh thủy tinh đang cứa rát bên trong.Thế nhưng tâm trí vẫn không ngừng rơi vào xoáy nước của ký ức, những hình ảnh trước kia cứ thế hiện lên từng cái một.Ở Hải Thành, cô và Sở Vãn Đường cũng từng có rất nhiều kỷ niệm đẹp.Đợi đến khi phim kết thúc, cảm xúc trong cô mới dịu xuống phần nào. Vừa lau nước mắt, cô vừa lặng lẽ nói với Lục Hàm Nguyệt: "Tối mai tôi muốn đi ăn đồ nướng ở cái quán kia.""Được, tụi mình đi."Đầu óc vẫn hơi choáng váng, Hoài Hạnh nghiêng đầu nhìn ra ngoài ô cửa kính, tuyết ngoài kia vẫn đang rơi.Năm nay chị có đón sinh nhật đàng hoàng không?Sở Vãn Đường......Hôm sau, tuyết đầu mùa ở Hải Thành đã ngừng rơi.Không khí lạnh vô cùng, cứ thấy kẽ hở là luồn vào. Nhưng "Tơ Quý" từ trước đến nay chưa bao giờ tiếc điện, điều hòa sưởi được mở hết công suất để giữ ấm cho mọi người.Hoài Hạnh cầm chiếc cốc bước vào phòng pha nước để pha cà phê cho mình.Cửa sổ đóng kín, mọi người đều đã cởi áo khoác ngoài.Cô mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen, đứng trước máy pha cà phê, đang chuẩn bị thao tác thì đúng lúc Đinh Dung đi công tác về, vừa cười vừa nói với cô: "Hoài tổng, tôi mua dư một ly cà phê, cô có muốn không? Cà phê nóng đấy.""Mua dư sao?" Hoài Hạnh nhìn chiếc ly mà Đinh Dung đưa qua, trên đó là logo quen thuộc của một quán cà phê, cô nhận lấy.Đinh Dung ngồi xuống chiếc ghế cao: "Quán này là quán cô từng giới thiệu đó, nhưng trước đây xa công ty mình quá, bây giờ thì không xa nữa rồi, họ vừa dời về đối diện công ty mình luôn, đang làm hoạt động khuyến mãi cho khách cũ lẫn mới đấy."Vừa nhấp một ngụm cà phê, Hoài Hạnh khựng lại, hơi ngẩn người.Lời tác giả:Ái chà, sao vậy ta, thật khó đoán quá đi.Không có giải thưởng đâu nhưng thử đoán xem quán cà phê này từng được nhắc ở chương nào nhé~Faye: Quán cà phê ở chương 71 nha, hay SVĐ làm theo mẹ bạn ấy, mua nhượng quyền luôn 1 quán cà phê rồi tiện dõi theo cuộc sống của HH!? HmmPS: Chương 113 hôm qua bị lỗi không hiện thông báo nên bạn nào chưa đọc 113 thì đọc nhé để lại bỏ lỡ tình tiết, C113 là tác giả viết về tâm lý của Hoài Hạnh.
【@Tơ Quý gọi Hoài tổng nhà mấy người mở tài khoản cá nhân đi! @Lam Linh gọi Sở tổng nhà mấy người cũng mở tài khoản cá nhân luôn đi!】
【Khoan đã, sao tui xem xong tập cuối lại muốn khóc thế này...】
【Sao đây lại là tập cuối chứ? Sau này tui còn gì để ăn nữa? Mẹ ơi mami các chị có thể đừng rời bỏ bé gái tội nghiệp này không huhuhu】
...Dù đã qua một tuần, lượt xem video vẫn tăng chóng mặt.Hoài Hạnh lướt qua phần bình luận, còn thấy có người nói lời chia tay: 【Tạm biệt nhé! Điềm Hạnh Nhuyễn Đường! Tin rằng hai người ngoài đời sẽ len lén hạnh phúc bên nhau! Nhưng nếu có thể! Thỉnh thoảng lên mạng nói một câu với tụi mình cũng được mà~~~】*Điềm Hạnh Nhuyễn Đường: mơ ngọt kẹo mềm. Hạnh = mơ, Đường = kẹoBình luận đó được rất nhiều người hưởng ứng.Thời gian qua, vì hai người họ mà mọi người tụ họp, từ hạnh phúc của họ mà cảm nhận được niềm vui kéo dài, có rất nhiều người thật lòng chúc phúc cho họ mãi mãi bên nhau.Thế nhưng hiện tại, là người trong cuộc, Hoài Hạnh chỉ có thể ngẩng đầu nhìn tờ giấy trong tay.Không có chuyện "len lén hạnh phúc", họ sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa — video cuối cùng chính là bài thơ từ biệt, là kỷ niệm ghi lại chút đẹp đẽ cuối cùng của họ.Tối hôm chia tay ấy, hai người họ rất bình thản, không xóa liên lạc, không chặn nhau, nhưng chuông điện thoại của người kia sẽ không bao giờ vang lên nữa, mục trò chuyện trong WeChat cũng sẽ chẳng còn tin nhắn của nhau.Tuy vậy, chuyện chia xa của họ không liên quan gì đến Tô Kiều, Hoài Hạnh vẫn thường xuyên gọi video cho Tô Kiều, chỉ là rõ ràng Sở Vãn Đường đã dặn dò cô bé, cho nên Tô Kiều không bao giờ nhắc đến Sở Vãn Đường trước mặt Hoài Hạnh nữa.Thời gian có thể xóa nhòa tất cả không? Hoài Hạnh không biết.Cô chỉ biết khiến bản thân bận rộn như chong chóng, uống rượu có hại cho sức khỏe, nên cô dùng công việc để chữa lành chính mình.Làm dự án, xã giao, công tác...Cô không còn rơi nước mắt vì chuyện chia tay với Sở Vãn Đường nữa, nhưng mỗi lần thang máy chạy lên và dừng ở số "11", cô thoáng chốc sẽ lặng người nhìn chằm chằm con số đó.Chủ nhà từ lâu đã đăng tin cho thuê lại căn hộ giá hai vạn kia, trong nhóm cư dân tòa nhà cũng có người lấy số căn hộ ấy để chào hỏi.Cô sẽ không quay lại tầng mười một nữa, dấu vết của Sở Vãn Đường trong cuộc sống cô đang dần tan biến.Tháng Mười sang, Hải Thành đã lạnh hơn nhiều, mùa thu đến từ lâu, lá vàng lặng lẽ rơi chầm chậm xuống đất.Một cái cuối tuần nào đó cuối tháng, trên đường đi quay video khám phá quán cùng Lục Hàm Nguyệt và Văn Thời Vi, Hoài Hạnh nhìn thấy những chiếc lá rụng trên mặt đất, cô cúi xuống nhặt một chiếc.Cô thất thần ngắm những đường vân trên lá.Lục Hàm Nguyệt thấy thế liền bật cười: "Nhặt lá làm gì thế? Muốn mang về làm đánh dấu sách à? Hồi nhỏ tôi cũng nhặt một chiếc kẹp vào sách, sau đó hai trang giấy in toàn bị lem nhoè, đọc không nổi."Văn Thời Vi cũng phụ họa: "Chị cũng từng làm thế.""Không phải." Hoài Hạnh cong mắt cười, "Chỉ thấy vân lá rất kỳ diệu."Lục Hàm Nguyệt nói: "Đúng vậy, trên thế giới không có hai chiếc lá hay hai bông tuyết nào giống hệt nhau, thiên nhiên thật diệu kỳ."Cô nhìn đồng hồ: "Chết rồi, sắp đến giờ rồi, đừng để chị tôi chờ lâu, không là bị giết cả đám."Lục Chẩm Nguyệt vẫn đang phụ trách nhà hát ở Hải Thành, gần đây lại bận dựng vở kịch mới, rất bận rộn.Đây là lần đầu tiên Hoài Hạnh gặp lại Lục Chẩm Nguyệt kể từ sau show diễn.Lục Chẩm Nguyệt đã biết chuyện Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường "chia tay" từ Lục Hàm Nguyệt, nhưng khi gặp mặt, cô không hề nhắc đến bất kỳ chuyện tình cảm nào.Dù là giữa Hoài Hạnh và Sở Vãn Đường, hay giữa cô và Hoài Hạnh, cô đều lặng im không nói.Nâng ly chạm cốc, Lục Chẩm Nguyệt dịu dàng nói với Hoài Hạnh: "Tiểu Hạnh, nhớ cười nhiều lên nhé."Hoài Hạnh gắng gượng nhếch môi: "Em sẽ, chị Tuế Tuế."Hiện giờ dường như vẫn tốt hơn năm năm trước rất nhiều, ít nhất sau khi chia tay với Sở Vãn Đường, cô vẫn còn bạn bè có thể cùng trò chuyện, cùng ăn cơm, không cần phải tập quen với một mối quan hệ mới.Cô dường như đang từng chút từng chút một hồi phục, dù không phải ngày nào cũng là ngày thật đẹp.Thời gian cứ thế trôi đi, khi người đi đường trên phố bắt đầu mặc áo ấm dày hơn, điều đó có nghĩa là mùa đông ở Hải Thành đã tới.Mùa đông ở Hải Thành ôn hòa hơn ở Kinh thành, nhưng cũng có tuyết rơi. Đúng lúc, trận tuyết đầu tiên của năm nay rơi vào ngày 28 tháng 12.Hoàng hôn buông xuống, sự náo nhiệt của thành phố hòa quyện với vẻ tĩnh lặng của tuyết. Những ngọn đèn ở các tòa cao ốc vẫn sáng rực vì tăng ca, bị ánh tuyết bao phủ một lớp mềm mại như bộ lọc ánh sáng.Sau khi dự xong một bữa tiệc, Hoài Hạnh không để chú Thái lái xe thẳng vào hầm, mà dừng lại ngay cổng khu chung cư.Tuyết ở Kinh thành rất khô, rơi trên người có thể phủi đi được. Nhưng tuyết ở Hải Thành thì ẩm, rơi xuống liền tan thành nước, lạnh thấu xương, người đi đường đều phải che ô.Tuyết đầu mùa không lớn cũng không nhỏ, nhiều người vì thế mà phấn khích. Cư dân ở Thành Sơn Công Quán cũng không ngoại lệ, có vài đứa trẻ đưa lòng bàn tay ra đón tuyết rơi, nhưng tuyết vừa chạm vào tay, đụng phải ấm áp liền tan biến.Hoài Hạnh đứng dưới ánh đèn đường vàng vọt, cũng thử vươn tay ra.Đầu ngón tay cô đã tê cóng, trên tóc và hàng mi dài cũng có dấu vết tuyết tan chảy.Không biết qua bao lâu, cô không biểu cảm gì bước vào căn hộ.Sau khi tắm rửa và sấy khô tóc, cô dựa vào đầu giường nhắn tin WeChat với Lục Hàm Nguyệt. Vài ngày nữa là đến Tết Dương Lịch, Lục Hàm Nguyệt đang rủ cô đi chơi Tây Thành.Tây Thành quanh năm thời tiết đều dễ chịu, bây giờ cái lạnh ẩm ướt của Hải Thành khiến Lục Hàm Nguyệt có hơi không chịu nổi.Hoài Hạnh:【Cậu với chị Thời Vi đi đi, tôi không đi đâu.】Hoài Hạnh:【Chỉ muốn ở nhà xem phim thôi.】Lục Hàm Nguyệt:【Xem phim gì thế?】Hoài Hạnh:【Giấc mộng của Robot】Lục Hàm Nguyệt:【Hay tối nay xem luôn nhé? Tôi tới chỗ cậu, hoặc cậu tới chỗ tôi cũng được. Bộ phim này cậu cứ xem mãi, tôi thì vẫn chưa xem lần nào.】Hoài Hạnh:【Ừ.】Vài phút sau, Lục Hàm Nguyệt đến phòng của Hoài Hạnh.Cô ấy còn mang theo rượu: "Hôm nay là tuyết đầu mùa, uống chút cho vui."Hoài Hạnh nhìn ly rượu, gật đầu: "Được."Tuyết ngoài cửa sổ vẫn đang rơi. Bộ phim bắt đầu chiếu, Hoài Hạnh chăm chú dõi theo những khung hình trên màn hình.Ba tháng hơn vừa qua, cô không nhớ nổi mình đã xem bộ phim này bao nhiêu lần, cốt truyện cô đã thuộc lòng đến từng chi tiết.Xem được một lúc, cô cầm ly rượu lên, ngửa đầu uống cạn.Lục Hàm Nguyệt giật mình: "Cậu uống từ từ thôi, tửu lượng vốn đã kém rồi." Nói xong lại ngẫm nghĩ: "Thôi, sao cũng được, cậu muốn uống thế nào thì uống."Hoài Hạnh cứ thế hết ly này đến ly khác, rượu vừa vào là mặt cô đã đỏ bừng.Lục Hàm Nguyệt nhìn mà thấp thỏm, nhưng không ngăn cản.Đến nửa bộ phim, Hoài Hạnh cầm lấy điện thoại.Màn hình khóa hiển thị ngày hôm nay. Cô hít sâu một hơi rồi mở WeChat, lướt qua danh sách trò chuyện, trong cơn say mở ra khung trò chuyện với Sở Vãn Đường.Trước hôm nay, cô chưa từng mở lại khung trò chuyện này, cũng chưa từng thấy Sở Vãn Đường đăng gì trên dòng thời gian. Lúc mở ra lần nữa, chỉ trong nháy mắt, điện thoại cô mới chậm rãi cập nhật ảnh đại diện mới của Sở Vãn Đường.Không còn là bó hoa khô "Phong hoa mùa xuân" nữa, mà là bông hoa gỗ cô đã tặng.Cô không biết Sở Vãn Đường đã đổi từ khi nào, nhưng khi phóng to xem tấm ảnh ấy, chỉ thấy một bông hoa gỗ trông thật kỳ lạ, sống mũi cô bỗng chua xót như bị ngâm trong nước chanh.Cố gắng giữ bình tĩnh, cô bật chế độ máy bay rồi gõ lên màn hình, nhập vào dòng chữ: "Chị, chúc mừng sinh nhật."Cô nhấn gửi.Như mong đợi, tin nhắn không được gửi thành công.Hoài Hạnh nhìn chằm chằm vào dấu chấm than màu đỏ, hàng mi không thể chống đỡ nổi sức nặng của nước mắt.Dưới tác dụng của rượu, cô ôm lấy mặt mình, nước mắt trào ra từ kẽ tay, cô rất muốn khóc thật khẽ để bạn mình không phát hiện ra.Nhưng Lục Hàm Nguyệt nghe thấy hết, cũng nhìn thấy hết.Nhìn dáng vẻ lúc này của Hoài Hạnh, trong lòng Lục Hàm Nguyệt vừa đau xót vừa thở phào nhẹ nhõm. Cô nhớ lời dặn của Văn Thời Vi, suốt thời gian qua vẫn luôn âm thầm chú ý đến cảm xúc của Hoài Hạnh, và giờ đây khi thấy bạn mình cuối cùng cũng bật khóc, cô dang tay ôm lấy Hoài Hạnh thật nhẹ, vỗ về lưng bạn, chẳng nói gì cả.Hoài Hạnh cũng ôm chặt lấy Lục Hàm Nguyệt, nước mắt tuôn trào không ngớt.Cảm xúc bị dồn nén bấy lâu giờ trào ngược, vỡ bờ, lồng ngực đau âm ỉ, tất cả lớp ngụy trang cô cố gắng giữ vững suốt thời gian qua, vào khoảnh khắc này hoàn toàn tan vỡ.Dòng ký ức như thủy triều phá vỡ cánh cổng ngăn, đêm cuối cùng trước chia tay cứ thế tua lại trong đầu, mỗi một khoảnh khắc ấy giờ đây như những lưỡi dao bén nhọn đâm vào tim cô, khiến cả người như bị xé toạc."...Hôm nay là sinh nhật chị ấy..." Tiếng nức nở nghẹn ngào bật ra từ sâu trong lồng ngực Hoài Hạnh, trước mắt cô chỉ là một màn sương mờ ảo. Cô dụi đầu vào vai Lục Hàm Nguyệt, "Tôi không thể chúc mừng chị ấy..."Cô đau đớn nhắc lại lần nữa: "Tôi không thể chúc chị ấy..." Bởi chính cô là người đã nói: đừng bao giờ gặp lại.Quá trình chấp nhận sự tiếc nuối, sao lại dài và khổ sở đến thế?Lục Hàm Nguyệt ôm cô chặt hơn một chút, chỉ có thể an ủi một cách bất lực: "Rồi sẽ qua thôi... Tiểu Hạnh..."Âm thanh lặng lẽ từ bộ phim càng khuếch đại sự nghẹn ngào và tan vỡ của Hoài Hạnh.Vị mặn của nước mắt quyện với cơn đau nơi tim, cổ họng cô nghèn nghẹn, nuốt xuống như thể từng mảnh thủy tinh đang cứa rát bên trong.Thế nhưng tâm trí vẫn không ngừng rơi vào xoáy nước của ký ức, những hình ảnh trước kia cứ thế hiện lên từng cái một.Ở Hải Thành, cô và Sở Vãn Đường cũng từng có rất nhiều kỷ niệm đẹp.Đợi đến khi phim kết thúc, cảm xúc trong cô mới dịu xuống phần nào. Vừa lau nước mắt, cô vừa lặng lẽ nói với Lục Hàm Nguyệt: "Tối mai tôi muốn đi ăn đồ nướng ở cái quán kia.""Được, tụi mình đi."Đầu óc vẫn hơi choáng váng, Hoài Hạnh nghiêng đầu nhìn ra ngoài ô cửa kính, tuyết ngoài kia vẫn đang rơi.Năm nay chị có đón sinh nhật đàng hoàng không?Sở Vãn Đường......Hôm sau, tuyết đầu mùa ở Hải Thành đã ngừng rơi.Không khí lạnh vô cùng, cứ thấy kẽ hở là luồn vào. Nhưng "Tơ Quý" từ trước đến nay chưa bao giờ tiếc điện, điều hòa sưởi được mở hết công suất để giữ ấm cho mọi người.Hoài Hạnh cầm chiếc cốc bước vào phòng pha nước để pha cà phê cho mình.Cửa sổ đóng kín, mọi người đều đã cởi áo khoác ngoài.Cô mặc một chiếc áo len cổ lọ màu đen, đứng trước máy pha cà phê, đang chuẩn bị thao tác thì đúng lúc Đinh Dung đi công tác về, vừa cười vừa nói với cô: "Hoài tổng, tôi mua dư một ly cà phê, cô có muốn không? Cà phê nóng đấy.""Mua dư sao?" Hoài Hạnh nhìn chiếc ly mà Đinh Dung đưa qua, trên đó là logo quen thuộc của một quán cà phê, cô nhận lấy.Đinh Dung ngồi xuống chiếc ghế cao: "Quán này là quán cô từng giới thiệu đó, nhưng trước đây xa công ty mình quá, bây giờ thì không xa nữa rồi, họ vừa dời về đối diện công ty mình luôn, đang làm hoạt động khuyến mãi cho khách cũ lẫn mới đấy."Vừa nhấp một ngụm cà phê, Hoài Hạnh khựng lại, hơi ngẩn người.Lời tác giả:Ái chà, sao vậy ta, thật khó đoán quá đi.Không có giải thưởng đâu nhưng thử đoán xem quán cà phê này từng được nhắc ở chương nào nhé~Faye: Quán cà phê ở chương 71 nha, hay SVĐ làm theo mẹ bạn ấy, mua nhượng quyền luôn 1 quán cà phê rồi tiện dõi theo cuộc sống của HH!? HmmPS: Chương 113 hôm qua bị lỗi không hiện thông báo nên bạn nào chưa đọc 113 thì đọc nhé để lại bỏ lỡ tình tiết, C113 là tác giả viết về tâm lý của Hoài Hạnh.