[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử

Chương 116



Tiểu Hạnh,

Khi con đọc được bức thư này, mẹ nghĩ chắc con đã 26 tuổi rồi.

Bởi vì theo như mẹ hiểu về Tuyết Dung, có lẽ phải mất mười năm cô ấy mới có thể phần nào buông bỏ được quá khứ. Và cô ấy nhất định sẽ làm theo ý mẹ, không cho con xem bức thư này giữa chừng.

Những năm qua con sống có ổn không? Có hay cười không? Vẫn còn kéo đàn violin chứ? Và... con có trách mẹ không?

Tuy mẹ hy vọng con đừng trách mẹ, nhưng nếu con có trách thì mẹ cũng hoàn toàn hiểu được. Dù sao thì mẹ đã tự ý đưa ra một quyết định quan trọng như vậy, mà không bàn bạc gì với con, để con, một đứa trẻ bé nhỏ bị bỏ lại trong thế giới này.

Mẹ xin lỗi con. Nhưng dù thế nào, mẹ cũng sẽ không thay đổi quyết định của mình.

Những lý do đằng sau, có lẽ giờ con đã biết được phần lớn rồi. Tuyết Dung và Như Ngọc chắc cũng sẽ kể lại cho con.

Phần còn lại, để mẹ nói với con trong bức thư này.

Gia đình mình và nhà họ Sở vốn là chỗ quen biết lâu đời. Sau khi nhà họ Hoài thất bại trong kinh doanh, hai bên cũng ít qua lại, nhưng mẹ và Lệnh Nghi lớn lên cùng nhau, quan hệ vẫn rất thân thiết. Người lớn cũng không mấy khi can thiệp vào chuyện của hai đứa nhỏ bọn mẹ.

Nhiều năm đã trôi qua, mẹ vẫn còn nhớ rất rõ mình nhận ra tình cảm của bản thân là vào lúc nào.

Đó là vào tháng tư năm mẹ mười bảy tuổi, một đêm có mưa phùn rơi nhẹ. Vì chuyện Hứa Trực Huân tặng hoa cho mẹ mà hai đứa cãi nhau. Cô ấy đội mưa đến, đứng trước cửa sổ phòng mẹ, tay cầm một bó hoa hải đường ướt đẫm nước mưa. Cô ấy hỏi: "A Chiêu, cậu có thể chỉ nhận hoa mà mình tặng không?" Mẹ hỏi cô ấy tại sao. Cô ấy nhìn mẹ, không nói gì cả, nhưng trong đêm tối mờ mịt ấy, mẹ đã hiểu rõ tình cảm giữa hai người.

Sau khi lên đại học, mẹ và cô ấy tự nhiên mà đến với nhau. Nhưng trong bối cảnh xã hội lúc bấy giờ, tình yêu đồng tính không được chấp nhận. Lệnh Nghi lại là con gái duy nhất của nhà họ Sở. Bác trai bác gái đặt tất cả hy vọng vào cô ấy, hết lòng bồi dưỡng, mong sau này cô ấy có thể tiếp quản sản nghiệp ngày càng lớn mạnh của nhà họ Sở. Lệnh Nghi cũng chưa từng khiến họ thất vọng, việc gì cũng làm rất tốt.

Cô ấy nói rằng, chỉ khi ở bên mẹ thì mới cảm thấy áp lực biến mất. Bọn mẹ đã bên nhau bốn năm, từ mười tám tuổi đến hai mươi hai tuổi. Trong tưởng tượng của cả hai, bọn mẹ có thể mãi mãi hạnh phúc như thế...

Cho đến khi tin đồn về chuyện đồng tính của bọn mẹ lan ra. Chỉ trong chớp mắt, mọi thứ thay đổi. Ánh mắt của mọi người trở thành những lưỡi dao, tàn nhẫn và lạnh lùng cứa vào bọn mẹ, Lệnh Nghi bị nhà họ Sở cấm túc.

Anh trai đến hỏi mẹ chuyện đó có thật không. Mẹ nói là thật. Anh bảo mẹ đừng sợ, chờ tin đồn lắng xuống, mọi chuyện sẽ ổn thôi.

Nhưng áp lực từ nhà họ Sở đè lên Lệnh Nghi là rất lớn. Vì chuyện này, nhà họ Sở mất đi vài đơn hàng quan trọng. Bác trai bác gái tức giận vô cùng, muốn dập tắt mọi chuyện càng sớm càng tốt.

Đúng lúc đó, Hứa Trực Huân lần lượt tìm đến bọn mẹ. Anh ta là bạn học cấp ba với bọn mẹ, quan hệ cũng khá tốt. Anh ta từng tỏ tình với mẹ, mẹ đã từ chối rất rõ ràng, và anh ta cũng không dây dưa gì thêm. Trong sự việc lần này, anh ta chủ động đề nghị giúp đỡ.

Anh ta nói vẫn luôn thích mẹ, không ngờ mẹ và Sở Lệnh Nghi lại là mối quan hệ như vậy. Anh ta đứng trên lập trường bạn bè, muốn giúp bọn mẹ vượt qua khó khăn. Anh ta bảo không có tình cảm nam nữ gì với Sở Lệnh Nghi, bảo bọn mẹ cứ yên tâm.

Cách duy nhất để giải quyết chuyện này nhanh chóng, chính là để Lệnh Nghi kết hôn với đàn ông.

Vì thế, Hứa Trực Huân đề nghị kết hôn giả với Lệnh Nghi. Chờ khi sóng gió qua đi thì viện cớ nào đó để ly hôn cũng được. Anh ta nói anh ta không giúp không công, chỉ cần sau khi ly hôn chia cho anh ta một khoản tiền là được.

Vì có lợi ích ràng buộc, lại không có tình yêu làm nền, trong muôn vàn áp lực, Lệnh Nghi chỉ có thể đồng ý.

Để chứng minh tình cảm của bọn mẹ chỉ là "tin đồn thất thiệt", nhà họ Sở còn mời mẹ đến dự hôn lễ, như vậy mới càng chân thật. Cảnh tượng trong lễ cưới hôm đó, mẹ sẽ không bao giờ quên, mãi mãi là một vết dao đâm vào tim mẹ. Người đứng cạnh cô ấy không phải mẹ, mẹ chỉ biết đau đến rướm máu trong lòng.

Sau khi kết hôn, Lệnh Nghi vẫn gặp mẹ như bình thường, nhưng kể từ sự việc ấy, giữa hai người luôn có một tầng ngăn cách không thể gọi thành lời.

Mẹ học luật, mà về mặt pháp lý, Lệnh Nghi đã là người có chồng. Cô ấy hiểu sự giằng xé và đấu tranh trong mẹ, đã nhiều lần an ủi mẹ rằng chỉ cần đợi cô ấy ly hôn với Hứa Trực Huân, mọi thứ sẽ ổn.

Thế nhưng, mẹ không chờ được đến lúc họ ly hôn, trái lại mẹ lại nhận được tin Lệnh Nghi đã mang thai.

Khi gặp lại, hai người bọn mẹ đã cãi nhau một trận. Mẹ hỏi cô ấy tại sao, cô ấy chỉ nói: "Không có tại sao cả. Mọi chuyện cứ thế xảy ra, chỉ vậy thôi." Cô ấy xin lỗi, nhưng mẹ không thể chấp nhận lời xin lỗi đó.

Mẹ biết chắc chắn phía sau còn có lý do khác, nhưng những lời cô ấy nói cũng đã làm mẹ tổn thương sâu sắc.

Bó hoa hải đường của đêm mưa năm nào, sớm đã héo tàn, cả hai đều hiểu rõ điều đó.

Thế là anh trai và chị dâu đưa mẹ rời khỏi Kinh Thành, mảnh đất chất đầy đau thương để đến Vân Thành. Tuyết Dung đi cùng, cô ấy kể cho mẹ sự thật về những lời đồn năm xưa, rằng nó có liên quan đến cô ấy và Hứa Trực Huân.

Nhưng khi nghĩ đến thái độ của Lệnh Nghi, mẹ lại hèn nhát mà lựa chọn không đối mặt nữa. Bọn mẹ đã không còn chung một lòng, chẳng phải cùng một thế giới nữa rồi.

Vài năm đầu sống yên ổn ở Vân Thành thật sự rất khó khăn. Thời tiết nơi đây ẩm hơn ở Kinh Thành, mẹ ban đầu không quen, nhưng văn phòng luật dần ổn định, anh trai chị dâu cũng sau mấy năm bận rộn đã bắt đầu chuẩn bị có con.

Khi chị dâu mang thai, mẹ ngày ngày ở bên chăm sóc, vui mừng khôn xiết, mong ngóng sự chào đời của con.

Tiểu Hạnh, con đã biết con không phải là con ruột của mẹ rồi, đúng không? Mẹ ruột con tên là Lộ Linh, cha con tên là Hoài Chương.

Không phải mẹ cố tình giấu con. Năm đó, không lâu sau khi con chào đời, anh trai và chị dâu mẹ gặp tai nạn. Mẹ vội vàng đến bệnh viện, chị dâu khi ấy đã hấp hối, cố gắng thều thào nhờ mẹ giữ bí mật.

Bởi vì chị là trẻ mồ côi, lớn lên bấp bênh long đong, chỉ khi gặp được anh trai và mẹ thì mới lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác có một mái nhà. Chị nói không muốn để con lớn lên mang danh mất cha mẹ từ bé, như thế khổ quá. Chị từng đi qua con đường như vậy, không muốn để con phải bước lại. Chị tin rằng mẹ có thể nuôi dạy con thật tốt, nên gửi gắm con cho mẹ, nhờ mẹ hãy nuôi con khôn lớn thành người.

Anh trai mẹ cũng đồng ý với chị, và dặn sau này hãy để con gọi mẹ là mẹ.

Từ đó, mẹ tuyệt đối không để ai nhắc đến sự thật này trước mặt con. Mẹ đã hứa, mẹ phải giữ lời. Chỉ là mẹ không thể làm được chuyện tìm cho con một người cha, cho dù đối phương có ưu tú thế nào.

Mẹ cảm thấy, chỉ một mình mẹ nuôi con khôn lớn là đủ rồi. Nhưng mẹ vẫn nhớ rõ, khi con học mẫu giáo, có mấy bạn trong lớp tranh thủ lúc cô giáo không có, trêu chọc con là "đứa không có ba".

Con giấu mẹ không kể. Về sau là cô giáo nói cho mẹ biết, mẹ mới hay chuyện. Hôm đó mẹ đến lớp giảng một bài, con cũng biết là mẹ nói đúng. Từ đó về sau, mẹ con mình tin tưởng lẫn nhau, dựa vào nhau mà sống.

Mẹ tự hào và hạnh phúc vì có một đứa con gái như con. Mẹ vẫn thường tự hỏi mình có thực sự làm được điều đã hứa với anh trai chị dâu không, nhưng mỗi lần nhìn thấy con lớn lên từng ngày, nụ cười tỏa sáng như ánh mặt trời, mẹ lại biết rằng, không cần phải đi tìm câu trả lời nữa.

Nhưng vẫn có một chuyện khiến mẹ canh cánh mãi không thôi: Khi con mới hơn một tuổi, có một cô bé trông chỉ khoảng bảy tám tuổi đến trước cửa văn phòng luật của mẹ.

Con bé đến hỏi tên của con. Mẹ nhìn thấy nét mặt, nghe giọng nói cô bé, rồi nói cho cô bé biết ngày sinh và tên của con.

Cô bé đó tên là Sở Vãn Đường. Ngũ quan của cô bé đó quá giống Lệnh Nghi, chỉ cần nhìn là biết cô bé là con của cô ấy.

Thế nhưng, Lệnh Nghi không hề ra gặp mẹ, còn mẹ cũng không đi tìm cô ấy.

Chuyện đã qua nhiều năm, khoảng cách giữa mẹ và cô ấy chỉ càng lúc càng xa. Không phải vì hận, mà là vì bất lực.

Về sau, mẹ không bao giờ gặp lại Sở Vãn Đường nữa. Mẹ cũng không rõ sau lần đó, bọn họ có từng quay lại Vân Thành không, nhưng mẹ thì vẫn cố chấp, thỉnh thoảng lại dắt con đứng ở trước cửa văn phòng luật, chỉ mong Lệnh Nghi nhìn thấy mẹ, tưởng rằng mẹ sống rất tốt, tưởng rằng mẹ đã sớm buông bỏ quá khứ này.

Dù thực ra, mẹ chưa từng buông bỏ.

Ngay cả việc cho con học violin, cũng là bởi vì đó là nhạc cụ mà Lệnh Nghi biết chơi. Lúc con học đàn, ngón tay đau đến bật khóc chạy đến tìm mẹ, mẹ vẫn ích kỷ yêu cầu con tiếp tục học.

Trong âm thanh ngày càng trưởng thành của tiếng đàn con kéo, mẹ vẫn không thể ngăn mình nhớ về ngày xưa từng nghe cô ấy chơi nhạc.

Trước khi nhận được cuộc điện thoại đó từ Lệnh Nghi, mẹ từng nghĩ cả đời cứ sống qua loa như vậy cũng không tệ: Có vài ba người bạn, có cô con gái đáng yêu, có sự nghiệp ổn định.

Nhưng chính cuộc điện thoại đó khiến mẹ nhận ra, mẹ không thể sống qua loa như thế được.

Hôm đó là ngày 19 tháng 8 năm 2013, cũng chính là nửa năm trước ngày mẹ viết bức thư này.

Sau nhiều năm, mẹ lại được nghe giọng cô ấy, mẹ đã ngẩn ngơ rất lâu.

Giọng nói ấy, như thể chứa đầy những cành gai tẩm máu, thậm chí từ đầu dây bên này, mẹ cũng như ngửi thấy mùi máu trong cổ họng.

Cô ấy nói – cô ấy có thể không còn sống được bao lâu nữa, hôm nay muốn nói ra mọi chuyện với mẹ, xin mẹ tha thứ.

Sau khi kết hôn với Hứa Trực Huân, bác trai bác gái dần dần giao cho cô ấy công việc quản lý công ty. Thế nên cô ấy thường xuyên phải tham dự các buổi tiệc xã giao. Một lần nọ cô ấy lỡ uống say, Hứa Trực Huân lấy danh nghĩa là chồng đến đón về nhà họ Sở. Nhân lúc cô ấy say, hắn ta đã cưỡng ép cô ấy quan hệ.

Sáng hôm sau, khi cô ấy tỉnh lại, Hứa Trực Huân khóc lóc thảm thiết trước mặt cô ấy, nói chuyện tối qua là một tai nạn. Rằng hắn vẫn luôn yêu mẹ, nhưng đêm đó lại nổi lên dục vọng với cô ấy, bảo cô ấy hãy bỏ qua chuyện này đi, đợi khi tin đồn lắng xuống rồi sẽ ly hôn.

Cô ấy khóc đến mất cả giọng, tinh thần suy sụp, cảm thấy mình đã phản bội mẹ. Sau đêm đó, cô ấy không còn uống rượu nữa, vẫn duy trì mối quan hệ "vợ chồng trên danh nghĩa" với Hứa Trực Huân.

Nhưng không lâu sau, cô ấy bắt đầu không ăn được gì, nôn ói thường xuyên. Chuyện mang thai không thể giấu được, khi bác trai bác gái biết tin, họ vui mừng khôn xiết, cho rằng cuối cùng con gái mình đã "bình thường lại", không còn là đồng tính nữ. Đợi đến khi thai được ba tháng, nhà họ Sở liền công khai chuyện mang thai này, đứa bé ấy trở thành minh chứng rõ ràng nhất để đập tan "tin đồn".

Cũng vào lúc đó, Hứa Trực Huân bộc lộ bộ mặt thật, so với tình yêu, thứ hấp dẫn hắn hơn chính là gia nghiệp nhà họ Sở.

Lệnh Nghi muốn thú nhận tất cả với mẹ, thậm chí còn muốn phá thai. Nhưng lại bị chính cha mẹ ruột và Hứa Trực Huân đồng loạt uy hiếp.

Họ nói nếu cô ấy dám làm vậy, ba người còn lại của nhà họ Hoài sẽ âm thầm biến mất khỏi thế giới này, mất liên lạc, mất tăm tích. Chỉ cần dứt khoát cắt đứt mọi liên hệ, cũng chỉ là chuyển sang một thành phố khác mà thôi.

Mẹ nghe xong mà suy sụp. Hóa ra cả tin đồn năm xưa, cũng không thể tách rời khỏi nhà họ Sở. Vì không thể chấp nhận chuyện con gái mình yêu mẹ, họ đã chọn một cách cực đoan đến vậy để bức hại chính con ruột của mình. Ngay cả hành vi của Hứa Trực Huân, họ cũng mặc nhiên đồng tình.

Sau cùng, trong cuộc điện thoại đó, cô ấy hỏi mẹ: kiếp sau, có thể tiếp tục yêu nhau nữa không?

Mẹ nói với cô ấy: Không chỉ kiếp sau, mà là đời đời kiếp kiếp.

Cuối cùng, cô ấy gọi mẹ "A Chiêu" hết lần này đến lần khác. Cô ấy sống đau khổ hơn cả mẹ, cứ khóc mãi không thôi.

Sau đó mẹ không còn nghe thấy tiếng cô ấy nữa, mà lại nghe thấy tiếng Vãn Đường gọi "Mẹ ơi!" Mẹ hoảng loạn giữ chặt điện thoại, rồi nghe thấy Vãn Đường nghẹn ngào hỏi mẹ "tại sao dì lại nghe cuộc gọi này?"

Đó là cuộc gọi đầu tiên, cũng là cuộc gọi cuối cùng giữa mẹ và Lệnh Nghi suốt những năm qua.

Tiểu Hạnh, khi viết đến đây, nước mắt mẹ lại không nhịn được mà tuôn trào. Mẹ sống không hề tốt như bề ngoài tỏ ra, mà cô ấy thì như sống trong địa ngục.

Bọn mẹ đã bị mắc kẹt vĩnh viễn trong đoạn quá khứ đó, dù có qua bao nhiêu năm đi nữa, mẹ vẫn không thể buông bỏ.

Bó hoa hải đường nhận được năm mười bảy tuổi đúng là đã tàn úa, nhưng cũng đã vĩnh viễn khắc sâu vào tim mẹ, khiến mẹ chẳng thể nào quên nổi.

Sau khi biết toàn bộ sự thật, mẹ đã gửi lời mời "tái lập gia đình" cho Hứa Trực Huân. Dù hắn không đồng ý tái hôn, hắn cũng sẽ đến Vân Thành một chuyến.

Mẹ nhất định phải khiến hắn chết!!!

Hắn che giấu quá giỏi, đánh lừa được tất cả. Tại sao chúng ta lại phải sống đau khổ đến vậy, mà hắn thì vẫn ung dung tự tại? Hắn phải chết!!!

Đã từng có lúc mẹ do dự, chẳng lẽ mẹ lại để con ở lại thế giới này một mình, cô độc sống tiếp sao?

Tiểu Hạnh, mẹ đã nhìn con lớn lên từng chút một, từ một cô bé nhỏ xíu đến giờ sắp tròn mười sáu tuổi. Mẹ thật sự nỡ buông bỏ tất cả sao?

Nhưng kết cục của tội cố ý giết người và việc cùng hắn đồng quy vu tận, vốn cũng chẳng khác gì. Huống chi mẹ từ lâu đã không còn chịu nổi phần đời còn lại như thế này nữa.

Cuối cùng, mẹ vẫn quyết tâm thực hiện ý định của mình, xin con hãy tha thứ cho sự ích kỷ của mẹ.

Nhưng... con không chọn sống cùng Như Ngọc và gia đình họ, đúng không?

Như Ngọc có Tiểu Vi và A Dật, các con cùng nhau lớn lên, nhưng con lại không đồng ý lời mời của Như Ngọc, là vì con đã chọn Vãn Đường làm gia đình của mình rồi phải không?

Thắc mắc sao mẹ đoán được ư? Quá dễ đoán mà. Tất cả đều hiện rõ trong đôi mắt của con.

Con có một đôi mắt biết nói, rất giống chị dâu mẹ, một đôi mắt rực rỡ xinh đẹp. Ngay từ lần đầu con gặp Vãn Đường, mẹ đã nhìn thấu tất cả. Con nghĩ mẹ nuôi con nhiều năm như vậy là vô ích sao? Mẹ là luật sư Hoài lừng danh đấy nhé!

Con cứ lén nhìn cô bé ấy, ánh mắt không dám quá táo bạo, mang theo sự dè dặt và thẹn thùng. Mẹ để hai đứa ở riêng một lát, vốn tính con xưa nay luôn tự nhiên cởi mở, vậy mà hôm đó lại trở nên lúng túng, ngại ngùng. Giống hệt lần đầu tiên con gặp cô bé ấy hồi còn bé, con nép sau lưng mẹ, lí nhí gọi cô bé ấy là "chị".

Nhưng sau khi con đi khỏi, Vãn Đường từng nói với mẹ rằng con rất dễ thương, cô bé ấy rất mong chờ việc sẽ trở thành một gia đình với con.

Con đường này rất khó đi, đến giờ con đã đi đến đâu rồi, Tiểu Hạnh?

Yêu Vãn Đường, đến cuối cùng... con có bị tổn thương không? Mẹ không biết câu trả lời, nhưng mẹ hy vọng con sống thật tốt. Không chỉ là trông có vẻ tốt, mà trái tim con cũng phải rạng rỡ như mùa xuân.

Con là một đứa trẻ tốt bụng, ấm áp, tinh tế. Con là đứa trẻ tuyệt vời nhất trên đời, là niềm tự hào của gia đình họ Hoài chúng mình.

Đồng thời, con cũng hơi nhút nhát, quá cẩn trọng, quá bảo vệ bản thân. Điều khiến mẹ lo nhất chính là: sau khi mẹ rời đi, trái tim con sẽ càng yếu ớt, càng sợ bị tổn thương hơn.

Vậy thì, mẹ muốn nói với con một điều trong bức thư này: Đừng sợ, Tiểu Hạnh. Thời gian không phải là liều thuốc giảm đau tốt nhất. Có những nỗi đau, không thể được thời gian chữa lành, chúng như những mảnh thủy tinh vỡ ghim vào khe xương, dù có cẩn thận lấy ra thì cũng sẽ để lại bóng tối vĩnh viễn trong xương cốt.

Chỉ có đối diện với nó mới là cách. Nếu bị tổn thương, hãy học cách mang vết thương ấy mà vẫn tiếp tục thở, trong chu trình đóng vảy rồi bong vảy ấy, con sẽ mọc lên làn da kiên cường hơn, con sẽ trở thành một phiên bản mạnh mẽ hơn của chính mình.

Dù phía trước là hoa tươi trải đầy đất, hay là bụi gai đầy rẫy, mẹ vẫn luôn tin vào con.

Ngã xuống vốn dĩ không đáng sợ, đáng sợ là vì sợ ngã mà mãi mãi co mình lại một chỗ. Nếu có lúc con cảm thấy một quyết định nào đó giống như đang phản bội bản thân, hãy thử nghĩ theo cách khác – đó không phải là phản bội, mà là tin rằng mình có thể can đảm hơn để đối mặt với tất cả, dù là điều đã biết hay chưa biết.

Câu chuyện của mẹ đã sang trang cuối cùng, nhưng con còn trẻ, câu chuyện của con vẫn đang chờ chính trái tim và dũng khí của con để viết tiếp.

Hãy yêu một cách mạnh mẽ, nồng nhiệt, không chút giữ lại, và nếu thấy mệt, thì cứ bước chậm lại một chút cũng chẳng sao đâu.

Chỉ mới vài dòng thôi, mà bức thư này đã dài đến vậy rồi.

Dừng lại ở đây nhé, Tiểu Hạnh.

Bé con của mẹ, mẹ sẽ mãi mãi yêu con.

Mong con hạnh phúc, vui vẻ, mạnh khỏe, bình an – mọi điều tốt đẹp trên thế gian này đều xứng đáng với con.

Hãy luôn nhớ rằng, mẹ luôn ở đây. Mười sáu năm qua có con bên cạnh, mẹ rất hạnh phúc.

Kiếp sau, mẹ vẫn muốn được làm mẹ của con.

Ngày 19 tháng 2 năm 2014 

- Hoài Chiêu -

Hoài Hạnh đọc đến cuối thư, nước mắt rơi như mưa.

Cô lại nhớ đến năm năm tuổi, khi mình bị ngã trên tấm bạt lò xo và không thể tự đứng dậy.

Hôm đó, sau khi gọi điện xong, Hoài Chiêu trông thấy cô ngã mà không thể đứng lên, bèn kéo tay cô dậy, vỗ nhẹ lên lưng cô. Rồi nhẹ nhàng nói: "Tiểu Hạnh, đừng sợ, mẹ sẽ luôn ở bên con."

Lời tác giả:

Góc của mẹ

Đã lâu rồi chưa đăng thêm chương, nên tụi mình chơi một trò chơi nhỏ nhé. Nếu trước 11 giờ đêm có 500 bạn comment muốn đọc chương, thì hẹn gặp nhau lúc 12 giờ nha ~~

Faye:

Phải nói là hôm nay mình rất nôn nao đọc chương này, còn cố ý tan làm sớm 1 chút để về nhà kịp đọc, nói thật như hôm qua mình comment, mình đã kỳ vọng có 1 cú twist, kiểu phải có cái gì đó để xoay ngược tình thế, chứ trong suy nghĩ của mình, bao nhiêu khúc mắc tâm lý như vậy, nếu chỉ nhận được 1 bức thư động viên của mẹ mà tìm được đường ra, thì quá dễ dàng.

Quay lại tối nay, lúc nhận được thông báo chương mới thì mình đang ăn tối, còn đặc biệt dừng lại bữa ăn rồi lấy máy ra đọc, nói thật cảm xúc của mình là thất vọng, không phải vì tác giả viết không hay hay lá thư không xúc động, mà là mình kỳ vọng ở 1 cái gì đó bất ngờ hơn, mình nghĩ thôi rồi, câu chuyện bị nhạt, vì giải quyết mâu thuẫn sao mà giản đơn thế này.

Cơ mà, ăn 1 lúc, mình lại lấy máy lên đọc lại lần nữa, lần này bỏ hẳn cơm đọc kỹ hơn nhiều, và mình nhận ra, cuộc sống đã làm gì mình vậy trời, sao cuộc sống làm gì mình mà mình ác vậy, phải muốn có nhiều bi kịch hơn, rõ ràng tác giả đang muốn dùng tình yêu để chữa lành tình yêu, mẹ động viên con, con sẽ hiểu ra và mở rộng lòng mình hơn, can đảm hơn, dù gì cũng là 2 người yêu nhau sâu đậm, sao lại để cuộc đời hối tiếc nhiều vậy.

Can đảm chính là bước từ 0 lên 1, sau can đảm là gây dựng lại lòng tin và yêu thương nhau. Vậy thì sao cần cái gì to tát hơn làm gì, những lời của mẹ Hoài Hạnh chính là 1 lối thoát tốt nhất rồi, giống như 1 người đang chìm xuống vực sâu, xung quanh là đêm tối rồi nhìn thấy 1 ánh sáng cuối đường vậy. Với mình lá thư này là vậy. Thật sự là rất cảm động, có lẽ qua lá thư này Hoài Hạnh sẽ nhìn thấy tuổi thơ Sở Vãn Đường tổn thương thiếu thốn tình cảm như nào, nên sẽ mở lòng để chữa lành cho chị và cho cả bạn ấy.

Tối nay chương 12h mình sẽ post luôn sau khi edit nhé ~~

Chương trước Chương tiếp
Loading...