[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử

Chương 113



Lần đầu tiên Hoài Hạnh nghe người khác nói cô nhát gan, là năm cô năm tuổi, khi mẹ dắt cô đi công viên giải trí.

Công viên có rất nhiều trò chơi, nhưng cô còn nhỏ, lại không đủ chiều cao nên số trò có thể chơi được rất hạn chế. Giữa chừng, mẹ cô Hoài Chiêu phải gọi điện xử lý một vụ án, cô nhìn thấy không xa có khu vực nhún nhảy trên tấm bạt lò xo nên nói với mẹ là muốn tới chơi.

Trên tấm bạt có rất nhiều trẻ con, ai cũng tung tăng nhảy nhót, hớn hở vui vẻ, là những dáng vẻ hồn nhiên không chút muộn phiền.

Nhưng đó là lần đầu tiên Hoài Hạnh chơi, cô không có kinh nghiệm, vừa lên chưa được bao lâu đã mất thăng bằng rồi ngã lăn ra.

Những đứa trẻ khác thì vẫn cứ nhảy lên nhảy xuống không ngừng, còn cô thì mất trọng tâm, cơ thể không thể điều khiển được, cứ lăn tròn, muốn đứng dậy cũng không đứng nổi.

Cô hoang mang, cô lúng túng, cô bất an, trong khoang mũi toàn là mùi nhựa và mồ hôi trộn lẫn, cô cố đứng dậy nhưng không thành, mỗi cú nảy của tấm bạt như rút cạn sức lực của cô.

Lúc ấy, một bé trai nhảy ngang qua cô còn cười cô là đồ nhát gan, chơi nhún bạt mà cũng sợ.

Cô không phản bác, vì đó là sự thật.

Ngay cả khi đã trưởng thành, đứng trước mộ mẹ, cô cũng từng tự miêu tả bản thân như vậy.

Chính vì thế, cô rất nhạy cảm với lời miêu tả đó.

Nhưng người nói câu ấy không thể là Sở Vãn Đường, nếu là Sở Vãn Đường thốt ra, cô sẽ phản ứng dữ dội, chỉ có thể vô thức phản ứng lại theo bản năng.

Bởi vì trong lòng cô biết rõ, bản thân không thể phủ nhận điều đó.

Khoảng thời gian vừa qua, cô như một lần nữa rơi vào trạng thái lúc nhỏ khi ngã trên tấm bạt: không có cảm giác an toàn, không đứng dậy nổi. Dù vẻ ngoài trông có vẻ bình tĩnh, nhưng thứ cô đang nắm lấy có khi chỉ là một khoảng không vô vọng.

Mà Sở Vãn Đường chính là khoảng không vô vọng ấy, rõ ràng là không thể nắm bắt được, nhưng cô vẫn đưa tay ra với lấy.

Cuối cùng thì, những ký ức ràng buộc, quá khứ rối ren với Sở Vãn Đường lại giống như sức bật của tấm bạt bị kéo căng, mỗi lần cô vùng vẫy muốn đứng dậy thì lại bị đẩy bật ngược trở lại, bị đè chặt trên tấm bạt ấy, đến mức lục phủ ngũ tạng cũng run rẩy theo.

Trong đoạn tình cảm này, cô chưa từng cố gắng sao?

Không, từ phút ban đầu cô đã cố gắng, còn là cố gắng rất nhiều lần.

Khi điêu khắc đóa hoa không bao giờ héo cho Sở Vãn Đường, khi nói rằng đếm ngược không còn giá trị trong phòng làm việc ở Hải Thành, khi viện cớ để quên đồ để được ở lại phòng ngủ chính của Sở Vãn Đường, khi đặt mật mã là "921228"...

Ngay cả khi đối mặt với câu hỏi của Lục Hàm Nguyệt rằng cô có định lại rơi vào cùng một cái hố không, cô nói "không định", cũng chỉ vì đó không phải là "một cái hố"...

Mà là muốn gieo một "phong hoa mùa xuân" trên đống hoang tàn ấy.

Chỉ là... cô không nắm chắc, cô không có đủ tự tin.

Quả nhiên, mỗi lần cô bới lớp đất vụn của đống hoang tàn ấy ra, cô lại nhớ về chính mình năm năm trước, về cái đêm cô trốn trong tủ quần áo, ôm gối co mình lại.

Khi Sở Vãn Đường nhìn cô, cô sẽ tự hỏi trong mắt Sở Vãn Đường lúc này, mình có còn dễ lừa như ngày xưa không?

Dù cho cô đã biết rõ câu trả lời, vì cô có thể cảm nhận được sự chân thành của Sở Vãn Đường.

Nhưng việc xây dựng lại lòng tin đã sụp đổ là một công trình khổng lồ, cô đếm từng dấu vân tay in trên từng viên gạch vỡ, mỗi một vết đều là bằng chứng cho sự tin tưởng tuyệt đối mà cô từng có.

Mà khi xây lại bằng tay trần, mỗi viên gạch đều mang theo vết máu.

Ngay cả việc lên giường với Sở Vãn Đường, cũng là bước đi đã được cô suy tính kỹ lưỡng. Cô nghĩ, biết đâu sự phụ thuộc thể xác có thể có tác dụng, nhất là khi cô biết cơ thể mình nhớ nhung Sở Vãn Đường đến mức nào.

Thế nhưng đêm ở Vân Tê Nguyên, cô vẫn không cảm thấy điều gì là thật, cô cuộn người trong lòng Sở Vãn Đường, lắng nghe hơi thở nghẹn ngào của chị bên tai, trong lòng trỗi dậy sự vô lực nặng nề.

Thật là khó quá, Sở Vãn Đường.

Thật mệt mỏi quá, Sở Vãn Đường.

Yêu chị là thật, nhưng di chứng để lại cũng là thật.

Cô thật sự không còn sức để tiếp tục cố gắng nữa, cô dứt khoát xem khoảng thời gian này là thời hạn cô buông thả bản thân, bởi từ trước đến nay, chưa từng có lần nào cô ở cạnh Sở Vãn Đường trong lúc tình cảm của đối phương nồng nàn như vậy.

Không còn những lúc chợt gần chợt xa, không còn lo được lo mất, bề ngoài tất cả đều hòa hợp và đẹp đẽ đến thế.

Cô biết Sở Vãn Đường cũng đã nhận ra ý định trong lòng cô, bởi họ vẫn luôn rất ăn ý như vậy. Cô không thể mở miệng, cũng không thể phản bác. Ngày càng lúc càng gần, một bầu không khí mơ hồ khó diễn tả cứ quẩn quanh giữa họ.

Rất nhiều đêm cô giả vờ ngủ, cô biết Sở Vãn Đường rời khỏi phòng ngủ trong nước mắt. Đến sáng hôm sau, cô sẽ vờ như không thấy đôi mắt sưng đỏ của Sở Vãn Đường, vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.

Cái ôm hòa lẫn cơ thể họ, nhịp tim cũng hòa cùng một tần số.

Chỉ là, quãng kia ngăn cách giữa họ vẫn còn.

Trong tưởng tượng của Hoài Hạnh, cuộc chia tay với Sở Vãn Đường lẽ ra nên thật bình lặng.

Có nuối tiếc không? Đương nhiên là có.

Bởi vì dù họ làm sao cũng không thể xem như người yêu, không dám cùng nhau trải qua lễ tình nhân, cũng không dám để Sở Vãn Đường thốt ra hai tiếng "người yêu".

Mối quan hệ của họ trước nay luôn là như vậy, bắt đầu một cách mơ hồ năm năm trước, đến khi kết thúc cũng là mơ hồ, nghĩ đến việc lặp lại quá trình đó một lần nữa, hai người họ đều có kinh nghiệm, cứ xem như chưa từng ở bên nhau đi.

Thế nhưng trong mắt Sở Vãn Đường, liệu tất cả những gì cô làm có phải là sự trả thù không?

Nếu Sở Vãn Đường nghĩ vậy thì cũng tốt. Như thế cũng đồng nghĩa rằng giữa họ đã "hòa nhau", từ nay về sau càng không còn vướng bận gì nữa.

Thế nhưng kết quả là...

Lần chia tay này lại không hề bình yên, không bình yên đến mức bây giờ Hoài Hạnh đang tắm mà vẫn cảm nhận được máu trong cơ thể đang sôi trào không ngừng.

Đêm càng lúc càng khuya, cô sấy khô tóc rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Và nhìn thấy Sở Vãn Đường một lần nữa như cũ ngồi ở phòng khách tầng một.

Sở Vãn Đường mặc đồ ngủ, ôm gối ngồi thẫn thờ trên tấm thảm mềm, ánh mắt thất thần nhìn cốc nước trên bàn trà.

Hoài Hạnh hít một hơi thật sâu, rồi đi xuống lầu.

Tiếng bước chân cô trên cầu thang không to không nhỏ, Sở Vãn Đường nghe thấy nhưng không quay đầu lại. Cô lặng lẽ bước tới, ngồi xuống cạnh Sở Vãn Đường.

Cô mở ứng dụng điều khiển đèn, chỉ để lại một chiếc đèn đứng sáng ở góc phòng. Sau đó cầm lấy điều khiển, bật bộ phim "Giấc mộng của Robot".

Cảnh mở đầu quen thuộc xuất hiện trên màn hình TV, những gam màu sáng dần chiếu vào mắt họ.

Bộ phim không lời khiến mọi thứ trở nên tĩnh lặng hơn bao giờ hết.

Hoài Hạnh không thể tập trung hoàn toàn vào bộ phim, ánh mắt cô cũng dần dần chuyển sang nhìn chiếc cốc trên bàn trà, nhớ lại cái đêm từng đưa nước cho Sở Vãn Đường uống.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô thật sự thấy khát nước, liền đứng dậy đi đến bên máy lọc nước.

Từ đầu đến cuối, Sở Vãn Đường không có phản ứng gì, chỉ lặng lẽ ngồi đó, như thể đã tan vào không khí.

Dưới ánh đèn vàng dịu, Hoài Hạnh từ xa lặng lẽ nhìn chị, cho đến khi nước tràn ra khỏi cốc mới thu lại ánh nhìn.

Cô uống một ngụm nước, rồi quay lại chỗ ngồi.

Bộ phim vẫn tiếp tục, hai người họ lặng lẽ xem cho đến phần sau.

Thời gian trôi đi, phim chỉ còn hơn mười phút nữa là kết thúc, Sở Vãn Đường cuối cùng cũng lên tiếng. Giọng cô khàn khàn: "Hoài Hạnh."

"Ừm." Hoài Hạnh quay đầu lại.

"Khoảng thời gian này ở bên chị, em có vui không?" Sở Vãn Đường nghiêng đầu, nhìn thẳng vào mắt cô, rất nghiêm túc hỏi.

"Có vui."

"Vậy thì tốt rồi."

Sở Vãn Đường thẫn thờ lặp lại: "Vậy thì tốt rồi...."

Hoài Hạnh mím môi, cuối cùng vẫn hỏi: "Chị vẫn chưa nói cho em biết muốn cài nhạc chuông đặc biệt nào."

Cô dừng lại một chút: "Tại sao không cài?"

"Chị sợ sau này sẽ không bao giờ còn nghe thấy nữa." Sở Vãn Đường cố nén nước mắt, "Chị sẽ làm theo những quy tắc mà em đặt ra, sau này sẽ không làm phiền em nữa. Ngay cả tiếng nhạc chuông thông thường của chị cũng sẽ không bao giờ vang lên."

"... Không phải là phiền." Hoài Hạnh cũng ôm gối, rồi gục đầu lên như Sở Vãn Đường.

Rất giống đôi bạn cùng bàn thời còn đi học, cùng nhau ngủ trưa trên bàn. Cô nói tiếp:"Chưa bao giờ là phiền hay quấy rầy gì cả."

Ánh đèn vàng mờ chiếu lên người họ, để họ có thể nhìn rõ đôi mắt của nhau.

Nghe xong những lời đó, Sở Vãn Đường cười khổ: "Em nói ra những lời này vào lúc này, chỉ càng khiến chị đau lòng hơn thôi."

"Xin lỗi..."

"Em đừng xin lỗi." Sở Vãn Đường chớp mắt, "Là lỗi của chị. Chị cứ nghĩ gặp lại em thì có thể tìm về được em, nhưng cuối cùng vẫn là đánh mất em thêm lần nữa."

Hoài Hạnh cụp mắt xuống, im lặng.

Sau cuộc trò chuyện ngắn ngủi, hai người tiếp tục xem phim.

Thời gian chưa bao giờ dừng lại, bộ phim lại một lần nữa đi đến hồi kết.

Hoài Hạnh nói: "Chị còn nhớ cái hôm uống rượu, sau khi xem xong bộ phim này chị đã nói gì không?" Không đợi đối phương trả lời, cô tự nói tiếp: "Chị nói chị buồn quá, chị muốn chú chó và robot được ở bên nhau, chúng khiến chị cảm thấy tiếc nuối, vì chỉ thiếu một chút nữa thôi.....'"

"Bây giờ, chị vẫn nghĩ như vậy sao?"

"Không còn nghĩ như vậy nữa." Sở Vãn Đường khó chịu nhắm mắt lại, cảm thấy nghẹn thở nơi lồng ngực, "Em nói đúng, đã bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, điều duy nhất có thể làm là chấp nhận. Chúng cuối cùng đều sống một cuộc đời mới của riêng mình, chỉ riêng điều đó thôi cũng đã rất tốt rồi."

Nhìn thấy chị như vậy, các đốt ngón tay Hoài Hạnh khẽ co lại, cảm giác khó thở dâng lên trong lồng ngực.

Phải vài giây sau, cô mới khẽ "Ừm" một tiếng.

Bầu không khí lại lần nữa lặng im, cho đến khi phần credit cuối phim cũng kết thúc.

"Còn gì muốn nói không?" Cả hai người đồng thanh.

Cả hai đều sững lại, nhưng không ai nở nổi nụ cười.

Hoài Hạnh lắc đầu: "Không còn."

Vừa dứt lời, cô lại nói ngay tiếp: "Nhưng tối nay có một chuyện em đã nói dối chị."

"Chuyện gì?"

"Khi em hỏi chị có phải đang tăng ca trong thư phòng không, chị chọn trả lời khác đi vì không muốn để lộ sự yếu đuối của mình, em hiểu điều đó. Chị nói rằng việc đóng giả ở cửa hàng thú nhồi bông chỉ phải trả 200 đồng, cũng là vì không muốn em cảm thấy chị đã phải bỏ ra quá nhiều chỉ để gặp em một lần. Em cũng hiểu."

Sở Vãn Đường khẽ mỉm cười: "Cảm ơn em."

Ánh mắt cô ngấn nước, nói thật khẽ: "Chị rất muốn hôn em."

Lần này cô không hỏi "có thể không", "có được không", nhưng vẫn là một lời xin phép.

Lông mi Hoài Hạnh khẽ run lên, cô chống một tay xuống bên cạnh, nghiêng người về phía trước.

Sở Vãn Đường không bị động chờ đợi, ngay khi Hoài Hạnh vừa cử động, cô đã đặt tay lên vai đối phương, giữ em lại ngồi tựa vào sofa.

Trước đây luôn là Hoài Hạnh ngồi quỳ trên chân cô, nhưng lần này, Sở Vãn Đường chọn dùng tư thế này để đối mặt với Hoài Hạnh.

Bóng hình của họ dưới ánh đèn ấm áp mờ ảo như hai vệt mực loang. Giọt nước mắt như lăn ra từ một đống than hồng rơi xuống gương mặt Hoài Hạnh, nhẹ nhàng lướt qua làn da cô, rồi tiếp tục trượt xuống dưới.

Chảy vào kẽ môi hai người khi môi họ chạm nhau, rồi bị cuốn vào trong miệng.

Sở Vãn Đường vuốt cằm Hoài Hạnh, trái tim đang đập dữ đội như muốn phá tung lồng ngực. Cô như một con cá voi bị mắc kẹt nơi đáy biển sâu, dùng toàn bộ sức lực để đâm xuyên lớp băng dày.

Tiếng thở dồn nén nghèn nghẹn bật ra từ cổ họng, đôi môi như bị nước mắt làm mềm nhũn.

Vị mặn đắng khiến cả hai như bị nghẹn, nhưng không ai có ý định dừng lại. Cơn nóng rát nơi cổ họng cứ thế kéo dài, động tác nuốt nghẹn theo đó vẫn tiếp diễn.

Đến khi kết thúc, Sở Vãn Đường kéo lấy khăn giấy lau nước mắt trên gương mặt Hoài Hạnh. Đợi lau gần xong rồi, cô mới áp trán mình lên trán em, thì thầm gọi: "Hạnh Hạnh..."

Hơi thở quấn lấy nhau, viền mắt Hoài Hạnh hoe đỏ. Cô túm lấy vạt áo ngủ của Sở Vãn Đường, đáp lại bằng một âm tiết: "Ừ?"

"Tối nay chị muốn ôm em ngủ." Sở Vãn Đường vẫn không hỏi 'có được không'.

"Ngủ dậy rồi chị sẽ rời đi."

Hoài Hạnh: "Được."

Hai người dọn dẹp lại phòng khách, rồi nắm tay nhau lên cầu thang, giống hệt khoảng thời gian vừa rồi.

Trở lại phòng ngủ chính, cũng không khác gì trước đây, đèn ngủ tắt đi, mọi thứ lại chìm vào bóng tối.

Sở Vãn Đường vòng tay ôm Hoài Hạnh, nhắm mắt lại. Nước mắt trên mặt cô gần như đã khô, nhưng cho dù nhắm mắt, hốc mắt vẫn đau rát như cũ.

Không ngủ được, làm thế nào cũng không ngủ được.

Hoài Hạnh cảm nhận nhịp tim của Sở Vãn Đường, chậm rãi lên tiếng: "Việc hợp tác giữa hai công ty vẫn đang tiếp tục, sau này vẫn là chị phụ trách sao?"

"Chị sẽ giao cho người khác."

"...Ừ."

"Có lẽ chị sẽ ra nước ngoài một thời gian." Sở Vãn Đường cố tỏ ra bình tĩnh nói, "Lam Linh chuẩn bị phát triển ở thị trường nước ngoài, Mai tổng giao cho chị phụ trách dự án này."

"Em biết, trong buổi họp video hôm nọ, chị cũng chủ yếu nói về chuyện này"

Sở Vãn Đường xoa đầu cô: "'Tơ Quý được em và Tiểu Lục tổng quản lý rất tốt, chắc chắn sẽ ngày càng phát triển. Lúc chị 27 bằng tuổi em, cũng chẳng giỏi giang được như thế."

"Năm chị 27 tuổi đã là giám đốc Sở rồi, lúc đó còn chưa có kế hoạch đào tạo cố định nào, tất cả đều do tự chị vươn lên."

"Được rồi, cả hai chúng ta đều rất giỏi." Sở Vãn Đường vừa nói vừa nghẹn lại một chút, chữ "chúng ta" này, không biết cô còn có thể nói với Hoài Hạnh thêm bao nhiêu lần nữa?

Hoài Hạnh cũng thở dài một hơi: "Em không nhớ được lần đầu tiên gặp chị là như nào nữa."

"Ý em là lúc em mới hơn một tuổi, rồi lần đầu gặp chị sao?"

"Ừ."

"Vậy thì làm sao mà nhớ được chứ." Sở Vãn Đường bật cười, "Nhưng chị vẫn nhớ rõ, lúc đó em còn nhỏ xíu, ôm lấy chân dì Hoài, còn ngại ngùng gọi chị là chị."

"Chị."

"Chị đây."

"Lần thứ hai gặp em thì sao?"

"Lần thứ hai là ở quán cà phê đối diện văn phòng luật. Lúc đó em đã lớn hơn một chút, nhưng chị không thể xuất hiện trước mặt dì Hoài nữa. Lúc ấy em đuổi theo một chú chó con bên đường, suýt nữa thì vấp ngã em có biết hay không? May mà cuối cùng vẫn đứng vững được. Lần thứ ba gặp em vẫn là ở chỗ đó, ngăn cách bởi tấm kính, nhìn thấy em ôm bó hoa mà một dì nào đó trong văn phòng tặng khi hẹn hò, em nhất quyết không chịu buông ra, còn nhất quyết muốn cắm lên đầu mình. Họ trêu em còn nhỏ đã biết điệu, nhưng cuối cùng vẫn giúp em cài lên tóc, rất dễ thương. Lần thứ tư gặp em là khi..."

Trí nhớ của Sở Vãn Đường rất tốt, cô kể mãi cho đến khi gặp lại Hoài Hạnh lúc em mười sáu tuổi: "Chị từ người nhà họ Hứa biết được Hứa Trực Huân sắp tái hôn, lúc đó mới biết là dì Hoài đã chủ động liên lạc với ông ấy. Chị liền chủ động tìm đến ông ta, nói rằng chị muốn cùng đến Vân Thành."

"Thế là, chị lại lần nữa nghe em gọi chị là 'chị ơi'. Phản ứng đầu tiên của chị lúc đó là 'lâu quá không gặp rồi'."

"Nghe chị nói vậy khiến em hơi buồn."

"Sao vậy?"

"Vì em không được chứng kiến chị lớn lên."

"Nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ cùng chứng kiến nhau lớn lên, được không?"

"Được."

Sở Vãn Đường hít lấy mùi thơm trên tóc em, khẽ hôn lên trán Hoài Hạnh: "Xin lỗi vì đã mang đến cho em những ký ức như vậy. Sau này em hãy quên chị đi."

Sau câu nói ấy, không ai cất lời thêm.

Lời "chúc ngủ ngon" được giấu trong im lặng, ẩn trong hơi thở và biến mất trong màn đêm vô tận.

......

Khi Hoài Hạnh mở mắt, trời chỉ vừa hửng sáng.

Cô chẳng ngủ được bao lâu, tỉnh dậy vì cơn đau đầu đánh thức. Người ôm lấy cô sớm đã không còn ở đó, bên cạnh chẳng còn chút hơi ấm nào.

Cô ngơ ngác nhìn trần nhà thật lâu, đến khi ánh nắng xuyên qua khe rèm, hàng mi mới khẽ động.

Nghiêng đầu, cô nhìn thấy trên tủ đầu giường có một tờ giấy. Cô sững sờ một thoáng, rồi vươn tay cầm lấy.

Tối Thất Tịch hôm đó, cô đã định quyết tuyệt một lần, muốn cắt đứt sớm mối quan hệ giữa hai người, bởi càng kéo dài sẽ càng thêm tàn nhẫn. Vì thế, cô viết vào tờ giấy, chỉ đợi Sở Vãn Đường mở ra.

Thế nhưng dường như Sở Vãn Đường đã đoán trước được điều đó, mãi vẫn không mở ra xem.

Mà bây giờ, trên tờ giấy không chỉ có lời của cô, còn có hồi âm của Sở Vãn Đường.

【Sở Vãn Đường, chúc mừng lễ Tình Nhân. Mong rằng những ngày tháng khi không còn em bên cạnh, chị vẫn luôn vui vẻ. Ngủ ngon, ăn uống điều độ, đừng mãi bị quá khứ giam cầm, cũng đừng sợ tiếng sấm nữa. Hãy nhìn về phía trước, đừng quay đầu lại.】

【Gặp được chị là may mắn của em. Cảm ơn chị vì đã xuất hiện trong đời em, Hoài Hạnh.】

Sở Vãn Đường: 【Chúc em mỗi ngày thức dậy đều là một ngày thật đẹp.】

Lời tác giả:

Không sao đâu mà............

Faye: Trời đọc từ đầu đến cuối không sao, mà đọc câu cuối của SVĐ tự nhiên rưng rưng :(((

À tác giả trên Weibo bảo là không có ai chết đâu, chắc bên Trung cũng lắm người sợ ung thư hoặc cho tai nạn tèo... :))))))

Chương trước Chương tiếp
Loading...