[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử

Chương 112



"Chị cũng cảm thấy cách chúng ta ở bên nhau trong khoảng thời gian vừa rồi, dừng lại tại đây có lẽ là tốt nhất."

Sở Vãn Đường nghe lời Hoài Hạnh nói, vẻ mặt rất bình tĩnh, thậm chí còn có thể mỉm cười: "Vạn Y nói rằng, một mối quan hệ không thể bắt đầu một cách mơ hồ, không thể xem như mặc định mà không có sự xác nhận. Cậu ấy có nhiều kinh nghiệm yêu đương hơn bọn mình, những lời đó chẳng sai chút nào. Cho nên chị mới nghĩ, tối nay là một cơ hội rất tốt để tỏ tình."

"Chị đừng giả vờ không hiểu." Hoài Hạnh bước vào nhà, cúi người lấy dép từ tủ giày.

"Chị hoàn toàn hiểu được khi em nói dừng lại ở đây, thì điều đó có nghĩa là gì." Từng chữ thốt ra đều cực kỳ khó khăn, khiến cổ họng cô bỏng rát.

Sở Vãn Đường suýt nữa đứng không vững. Cô vẫn không nhìn rõ mặt Hoài Hạnh, nhưng vẫn bướng bỉnh thốt ra ba chữ: "Chị không hiểu."

Nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây tiếp tục rơi không ngừng, cô đau đớn đến mức như đang lẩm bẩm một mình: "Chị có thể hiểu được gì? Chị chẳng hiểu gì cả."

Hoài Hạnh bước đến trước mặt cô, liếc nhìn chiếc váy trong hộp, nhìn ra được chiếc váy này được may bằng chất liệu cao cấp, chỉ yên tĩnh nằm đó thôi cũng toát lên khí chất sang trọng.

Lại liếc sang bó hoa "Phong hoa bốn mùa" bên cạnh, lấy hoa tulip làm chủ, còn phối hợp thêm vài loại hoa khác, rất rực rỡ và xinh đẹp.

Rồi cô ngẩng đầu nhìn người trước mặt.

Đôi mắt của Sở Vãn Đường ngấn nước, khóc đến mức như hoa lê đẫm hạt mưa, viền mắt đều ửng đỏ, vai run lên nhưng lưng vẫn thẳng, đến cả lúc khóc cô vẫn mang theo vài phần kiêu hãnh.

Hoài Hạnh chậm rãi giơ tay lên, dùng đầu ngón tay gạt giọt lệ nóng bỏng vẫn chưa kịp rơi khỏi gò má Sở Vãn Đường. Giọt nước mắt ấy như thiêu đốt làn da cô.

Cô khẽ giọng nói: "Sở Vãn Đường, mọi thứ giữa chúng ta... đều dừng ở đây thôi."

"Tại sao?" Sở Vãn Đường hỏi. "Lại là lý do 'chán rồi' sao?"

Hoài Hạnh: "Không phải."

Hơi thở của cô có phần không ổn định, ngừng lại mấy giây mới nói tiếp: "Trên đời có rất nhiều chuyện không có lý do gì cả, chị không cần phải tìm cho ra nguyên do, như vậy sẽ rất mệt. Chị thấy đúng không?"

"Chị không chấp nhận. Rõ ràng em từng nói em thích ở bên chị mà."

"Chỉ là thích trong khoảnh khắc ấy thôi. Nhưng bây giờ thì không thích nữa." Giọng của Hoài Hạnh nghe không chút dao động, như đang tuyên bố một sự thật hiển nhiên.

"Chị không tin..."

Sở Vãn Đường đặt bó hoa sang một bên, dùng mu bàn tay lau nước mắt, cố gắng nhìn rõ gương mặt Hoài Hạnh lúc này, nhưng nước mắt thương tâm lau thế nào cũng không hết.

Cô nói: "Em nói đi, nói cho chị biết làm sao mà chị có thể tin được? Tối qua em còn nói muốn kéo đàn cho chị nghe, tối qua em vẫn còn nằm trong vòng tay chị.. Hôm nay ở sàn diễn, em còn vô thức nắm tay chị.... "

"Hoài Hạnh, cảm xúc của chị trong chuyện tình cảm, chị không bị mất đi, tình cảm của em dành cho chị, chị cảm nhận được." Cô kéo tay Hoài Hạnh đặt lên ngực mình: "Em không cảm nhận được tình cảm của chị sao?"

Hoài Hạnh không trả lời, chỉ dịu dàng nắm tay chị kéo vào phòng khách. Cô ép Sở Vãn Đường ngồi xuống sofa, lấy khăn giấy trên bàn trà lau nước mắt cho chị.

Bên ngoài trời đêm dần buông xuống, Sở Vãn Đường nắm lấy cổ tay Hoài Hạnh, nhịp tim của Hoài Hạnh đang truyền đến lòng bàn tay cô.

Cô ngẩng lên nhìn Hoài Hạnh, đôi mắt ánh lên giọt lệ, đầy kiên định mà nói: "Em xem, cho đến bây giờ em vẫn còn đang lau nước mắt cho chị... Em bảo chị làm sao tin được là em không thích chị nữa?"

"Em nói rồi, là do em tốt bụng." Hoài Hạnh không rút tay ra, chỉ nhìn chăm chăm vào mặt cô, "Nếu là Hàm Nguyệt, chị Thời Vi, chị Tuế Tuế hay bất kỳ ai khác, em cũng sẽ làm như vậy."

"Nhưng khi em căng thẳng ở sàn diễn hôm nay, em đâu có  nắm tay Lục Hàm Nguyệt."

Phải mất vài giây, Hoài Hạnh mới đáp lại: "Chị đừng như vậy nữa, Sở Vãn Đường."

Cô nói: "Từ sau tối nay, chúng ta đừng gặp lại nữa."

"Nếu em không nói rõ với chị thì làm sao chị có thể làm được điều đó?"

"Cũng đúng. Đã là em nói chia tay, vậy để em  là người thay đổi thì hợp lý hơn."

Hoài Hạnh khẽ cười: "Tối nay em sẽ xin phép dì Lục, sau này một thời gian rất dài em sẽ không ở Hải Thành nữa. Cụ thể em ở đâu, chị sẽ không biết. Mật mã cửa phòng em cũng sẽ đổi, chị có làm được hay không, có chấp nhận được hay không chẳng liên quan gì đến em cả."

Cô kéo dài giọng: "Em thật sự rất muốn chào đón một cuộc sống mới, một cuộc sống không có chị. Chị có biết không?"

"Hãy để mọi thứ của chúng ta dừng lại ở khoảnh khắc còn tương đối có thể diện này, được không? Nể mặt hai mẹ của chúng ta, em thật sự không muốn nói ra những lời quá khó nghe."

Sở Vãn Đường buông tay ra, sững người.

Hoài Hạnh đang nói chuyện bằng giọng điệu thương lượng, nghe rất lễ phép, nhưng cũng chính vì sự lễ phép đó lại khiến cô cảm thấy nghẹt thở.

"Em vẫn hận chị đúng không? Em vẫn chưa tha thứ cho chị, đúng không?"

"Em không hận chị. Trước mộ của mẹ, em cũng từng nói rằng em đã tha thứ cho chị rồi. Những lời đó không phải giả." Hoài Hạnh ngồi xuống tấm thảm mềm, cố gắng giữ bình tĩnh, "Em chỉ là thật sự không muốn có bất kỳ liên hệ nào với chị nữa."

Nước mắt Sở Vãn Đường lại trào ra lần nữa, tất cả mọi thứ xung quanh cô dường như mất đi tri giác, trong đầu cô chỉ vang vọng lại những lời vừa rồi của Hoài Hạnh.

"Những lời này em hoàn toàn có thể nói vào ngày sinh nhật của em mà, sao lại để đến bây giờ mới nói với chị?"

Nét mặt cô đau đớn không thể tả: "Sau khi em đi công tác về, em có thể không lên tầng tìm chị, có thể nói tám mươi phút còn lại không tính nữa, có thể không gọi chị là 'chị' nữa... Hoài Hạnh, nếu không phải thế thì chúng ta đã không bắt đầu. Là em vẫn chưa tha thứ cho chị."

"Vậy chị muốn em làm gì mới chứng minh được là em đã thật sự tha thứ cho chị?"

Sở Vãn Đường vỗ nhẹ vào chiếc hộp bên cạnh: "Em từng nói em rất thích chiếc váy chị thiết kế cho em..." Cô mím chặt môi, nói tiếp: "Nếu em chịu nhận lấy nó, chị sẽ tin là em đã tha thứ cho chị."

Lông mi Hoài Hạnh khẽ run, ký ức năm năm trước va chạm trong đầu cô.

Cô nhớ rõ khoảng thời gian nghỉ trưa trong công ty, Sở Vãn Đường hẹn cô đến khách sạn.

Sau đó, Sở Vãn Đường lấy bản vẽ ra, nói rằng muốn tặng chiếc váy này cho cô vào đúng sinh nhật 22 tuổi. Bảo rằng nói trước như vậy là để cảm giác bất ngờ có thể kéo dài đến tận ngày 17 tháng 7, còn hỏi cô có thích chiếc váy đó không.

"Thích, cực kỳ thích, thích nhất trên đời!"

Chỉ vì đây là chiếc váy do Sở Vãn Đường tỉ mỉ thiết kế riêng cho cô, nên cô mới thích đến thế. Nếu là người khác làm, cô sẽ không thể trả lời với mức độ cảm xúc sâu sắc đến vậy.

Nhưng đến cuối cùng, mấy năm bên nhau của họ... cũng chỉ là một màn "thiết kế tỉ mỉ" do Sở Vãn Đường tạo ra.

Sở Vãn Đường cứ thế nhìn cô vùng vẫy, trồi lên sụp xuống trong đoạn tình cảm này, và những lời như 'không định vứt bỏ cô theo kế hoạch ban đầu' cũng chỉ là một chiếc phao cứu sinh làm bằng giấy mà thôi

Cô không những không được cứu vớt, mà càng chìm càng sâu, đến mức không còn thở nổi.

Sở Vãn Đường thấy cô im lặng, lại lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng từ túi áo, nói: "Còn cái này nữa. Chị chưa từng hối hận vì đã tiêu tiền cho em. Trong thẻ vẫn còn đủ tám trăm ngàn không thiếu một đồng. Suốt năm năm qua, tháng nào chị cũng chuyển tiền vào, lễ Tết cũng vậy... giống như trước kia. Tất nhiên, chị biết bây giờ em không còn thiếu chút tiền này nữa."

"Nhưng nếu em có thể chịu nhận cả hai thứ này, thì chị sẽ tin là em thật sự đã tha thứ cho chị."

"Suốt mấy năm qua tôi đã tiêu cho em ấy mấy chục vạn, còn mang lại cho em ấy bao nhiêu giá trị tinh thần, tính ra thì tôi đã rất tử tế rồi, em ấy cũng chẳng thiệt thòi gì cả."

Câu nói này lại một lần nữa hiện lên trong đầu Hoài Hạnh, khiến cô không kìm được mà toàn thân run rẩy. Cô hít một hơi thật sâu, giọng như van xin: "Chị đừng ép em nữa..."

"Chị không ép em." Sở Vãn Đường cúi người, trán chạm vào trán cô, thì thầm: "Sao chị nỡ ép em được."

"Chị chính là đang ép em." Hoài Hạnh kháng cự lui về sau, hai tay chống lên tấm thảm mềm.

"Vậy tức là em không nhận đúng không? Hay là không dám nhận?" Sở Vãn Đường vẫn không ngừng tiến sát. "Em lại nói dối trước mặt dì Hoài, thực ra em chưa từng tha thứ cho chị."

Hoài Hạnh: "Em không có!"

Cơ thể cô run lên bần bật như một mầm cây yếu ớt giữa cơn giông bão. Nước mắt như hạt đậu trào ra khỏi khóe mắt, thấm đẫm vào áo tạo thành từng vệt sẫm màu. Cô nói trong nghẹn ngào: "Chị thật sự đừng ép em nữa..."

Sở Vãn Đường quỳ xuống, nghiêng người ôm chặt lấy cô: "Xin lỗi... thật sự xin lỗi..."

Nhưng thân thể Hoài Hạnh vẫn run rẩy không ngừng, cô cũng không vòng tay đáp lại cái ôm ấy. Nước mắt cứ thế chảy mãi, giọng nói đặc quánh vì nghẹn: "Em sẽ không rơi vào cái bẫy của chị lần nữa đâu... Bởi vì em không cần chứng minh với chị là em có tha thứ cho chị hay không. Dù sao thì sau này chúng ta cũng sẽ không gặp lại nữa."

"Hoài Hạnh, em đừng tiếp tục trốn tránh nữa." Sở Vãn Đường nhìn cô vẫn đang cố gắng kiềm chế cảm xúc đến tận bây giờ, trái tim đau đớn như cắt từng nhát dao.

Giọng nói cũng trở nên không còn khách sáo: "Em biết không? Mỗi lần bị chị tổn thương, em chưa từng đến trước mặt chị làm ầm ĩ, em cứ quen với việc tự nuốt xuống, tự mình tiêu hóa. Ngay cả cái đêm năm năm trước khi em nghe thấy những lời chị nói, lẽ ra em hoàn toàn có thể đến chất vấn chị trực tiếp nhưng em đã không làm vậy. Em tự tạo chứng cứ chứng minh là mình không có mặt, cố ý uống nước lạnh, tắm nước lạnh làm hại cơ thể mình, ngay cả nước mắt cũng phải mượn cớ như thế mới dám rơi, sợ bị chị phát hiện."

"Em sợ đối đầu với chị, em sợ phải đối mặt với mâu thuẫn như vậy. Đến cả việc bỏ đi, em cũng cẩn thận tìm cơ hội. Em tưởng làm vậy là có thể bảo vệ được bản thân sao? Có ích gì không? Nếu có ích thì giờ này em còn khóc làm gì?"

Hoài Hạnh không thể thốt lên nửa lời. Sở Vãn Đường lùi lại một chút để nhìn gương mặt cô, nhưng vẫn không thể thấy rõ, chỉ có thể dùng đầu ngón tay vuốt đi dòng lệ trên má cô.

Cung đã giương thì mũi tên không thể thu hồi, Sở Vãn Đường chỉ có thể tiếp tục nói: "Em muốn giữ lại thể diện cho mối quan hệ của chúng ta, nhưng những tổn thương chị gây ra cho em, chị có xứng với sự thể diện đó không? Chị chẳng đáng gì cả, chẳng đáng để được em thích, cũng chẳng đáng để được em đối xử dịu dàng như vậy."

"Lúc chị bảy tuổi, Sở Lệnh Nghi đưa chị từ Kinh Thành bay đến Vân Thành. Năm đó bà ấy biết sinh nhật của em, rồi đem hết mọi áy náy với dì Hoài trút lên người em, dù cho đến một câu chào hỏi bà ấy cũng không đủ dũng khí để nói với em."

"Em từng hỏi tại sao chị không tổ chức sinh nhật, tại sao à? Vì bà ấy cho tới bây giờ chưa từng chúc mừng sinh nhật chị, bà ấy không thích sự xuất hiện của chị. Sinh nhật của chị bà ấy luôn làm ngơ, nhưng sinh nhật của em thì bà ấy lại nhớ rõ. Bà ấy thấy vui khi em được sinh ra... Em có biết không? Bà ấy còn bắt chị hát bài "Chúc mừng sinh nhật" cùng nữa, bà ấy luôn mong mỏi chờ em trưởng thành."

"Cho nên chị mới muốn cắt đứt với em đúng vào ngày sinh nhật em, như vậy về sau mỗi khi đến ngày đó, ký ức của em sẽ không còn đẹp đẽ nữa. Dù sao thì em từng tin tưởng chị như thế, từng dựa dẫm vào chị đến vậy, thế giới của em chỉ có một mình chị."

"Chị chính là một kẻ tệ hại như vậy đấy. Chị đã mục nát từ trong ra ngoài."

Sở Vãn Đường khóc như mưa, nói đến đây nghẹn ngào: "Thật sự... xin lỗi."

Cô lại kề trán vào trán Hoài Hạnh, hơi thở phả ra như dung nham bỏng rát: "Chị không biết phải hối lỗi thế nào mới có tác dụng. Phải làm sao thì em mới chịu mở lòng với chị? Em nói cho chị biết được không? Mà nếu em không tha thứ cho chị, chị cũng hoàn toàn không có quyền gì để nói..."

Chữ "nói" còn chưa kịp thốt ra thì đã bị Hoài Hạnh ngắt lời, cảm xúc cô sụp đổ hoàn toàn, nghẹn ngào nói: "Phải, đúng là em đang trốn tránh đấy. Chị đối xử với em  tốt đến mức khiến em không muốn tin rằng tất cả chỉ là giả dối. Em chỉ muốn kỷ niệm mãi mãi dừng lại ở đoạn ký ức còn có thể gọi là đẹp đó..."

Cô không còn sức đẩy Sở Vãn Đường ra nữa, vẫn nhắm mắt lại, để mặc nước mắt rơi từng giọt: "Em thật sự đã tha thứ cho chị rồi, chỉ là em không thể phản bội cái tôi khi xưa của mình, cái tôi mà đã từng dốc lòng yêu chị nhưng bị chị đem ra đùa bỡn. Đến cả việc hận chị, em cũng không thể làm cho rõ ràng."

"Em cũng muốn biết làm sao mới có thể mở lòng ra với chị, nhưng em thật sự không còn sức nữa."

"Em không còn sức để phân biệt lời chị nói là thật hay giả. Em hỏi chị có phải đang làm việc trong thư phòng không, chị đang ở phòng ngủ lại vẫn nói dối em. Chị chuyển cho nhân viên tiệm thú bông  hai ngàn mà lại nói với em là hai trăm... Những lời nói dối trơn tru như vậy, bảo em làm sao mà tin chị nữa?"

"Chị về sau sẽ không như vậy nữa..." Sở Vãn Đường nghe cô nói xong, vẻ mặt hoảng loạn, "Thật đấy, sau này từng chuyện từng chuyện chị đều nói thật với em."

Hoài Hạnh khẽ nhếch môi: "Không cần nữa rồi."

"Nhưng em vẫn còn yêu chị, chị cũng yêu em mà." Cảm giác Hoài Hạnh sắp bay đi theo gió vẫn quanh quẩn trong lòng Sở Vãn Đường: "Tại sao chúng ta lại không thể..."

"Em vẫn còn yêu chị?" Hoài Hạnh nhắc lại một lần, rồi lập tức phủ nhận: "Không."

"Thật sự không sao?"

"Không."

"Em rất nhát gan." Sở Vãn Đường ngồi lại trên tấm thảm mềm, giọng rất khẽ.

"Dựa vào đâu mà chị nói thế?"

Lần này đến lượt Hoài Hạnh tiến lại gần cô, bật ra một xưng hô xa cách: "Sở tiểu thư, tôi chỉ là không yêu chị mà thôi, tôi có lỗi gì?" Tôi chỉ là không muốn yêu chị nữa, thế là có tội sao?

"Dựa vào đâu mà chị gán cho tôi cái mũ hèn nhát?"

"Em không yêu chị, vậy tại sao vì Kinh Thành hay có giông bão mà kéo chị về Hải Thành? Em không yêu chị, sao lại vội vã từ Vân Tê Nguyên quay về bất kể mưa giông? Em không yêu chị, sao còn quay lại tiệm thú bông vừa nhắc đến? Em không yêu chị, vì sao phải dùng vlog công việc ghi lại từng khoảnh khắc giữa hai ta..." Sở Vãn Đường cố gắng nhìn rõ cô, giọng vẫn rất trầm, từng chút một kể lại những chi tiết thân thuộc ngày họ bên nhau

Hoài Hạnh quay mặt đi: "Chị cứ coi như là tôi đang trả thù chị đi."

Cô kéo khăn giấy lau qua loa nước mắt trên mặt: "Trả lại hết những gì chị từng dành cho tôi, coi như chúng ta huề nhau."

"Không huề được đâu. Như vậy là chưa đủ, còn cách xa lắm. Bởi vì chị từng tận hưởng tất cả những điều đấy. Với chị mà nói, đó là phần thưởng em dành cho chị. Nếu muốn thật sự công bằng, thì em nên làm như chị từng làm."

"Vậy thì tôi không muốn để chị tiếp tục tận hưởng như thế nữa." Hoài Hạnh chống tay đứng dậy, ngực cô đau nhói: "Tôi thật sự quá mệt rồi, Sở Vãn Đường."

"Trên mạng có câu, con người không thể lúc nào cũng đưa ra những lựa chọn đúng đắn, đôi khi cũng phải chọn điều mình thích. Vậy nên việc tôi lựa chọn từ bỏ mười một năm quá khứ với chị, đối với tôi đó vừa là lựa chọn đúng đắn, vừa là lựa chọn khiến tôi vui vẻ."

"Chị buông tha cho tôi, cũng buông tha cho chính chị đi... được không?"

Sở Vãn Đường ôm lấy đầu gối mình, toàn thân lạnh buốt: "Chúng ta đừng lặp lại con đường của mẹ mình, được không? Đừng để lại tiếc nuối..."

"Cuộc đời không thể nào không có tiếc nuối. Tôi từng rất thích chị, nhưng tôi không định tiếp tục thích chị nữa. Tôi có thể bình thản đối diện với sự thật là tình cảm chúng ta đã không cùng một thời điểm, và tôi cũng có thể bình tĩnh chấp nhận tình cảm chúng ta có điều tiếc nuối dang dở."

"Nhưng không sao, quãng đời còn lại vẫn rất dài, đủ để chúng ta quên được nhau."

Hoài Hạnh nhìn cô, đau lòng đến mức phải quay mặt đi lần nữa: "Mỗi người chúng ta riêng phần mình dọn dẹp một chút. Trước giờ mình chưa từng xem được trọn bộ Giấc Mộng Robot cùng nhau."

"Tối nay, xem từ đầu đến cuối. "

"Và sau này, đừng bao giờ gặp lại nữa, Sở Vãn Đường."

Lời tác giả:

Tim tôi vỡ tan rồi.

Faye: Mình mà là biên kịch, khéo phải cho nhân vật ung thư hay tai nạn sắp tèo may ra mới quay lại được.

Ps: Chương này lắm chữ còn lắm cảm xúc, mình phải suy nghĩ từ ngữ nên gõ chữ hơi lâu từ 8h tới giờ mới xong, mọi người thông cảm nha. :((

Chương trước Chương tiếp
Loading...