[BHTT-Edit] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C34 - Sư phụ chính là làm vợ
Tuế Dĩ Hàn gật đầu, nói: "Được thôi."Mục Nhược Thủy tịch thu thẻ ngân hàng, ung dung tiếp tục gõ chữ.[Chỉ lấy tiền, không làm việc]Tuế Dĩ Hàn mỉm cười: "Tất nhiên, ngài nói sao thì là vậy. Quán Chủ đã làm cố vấn cho Linh Quản Cục nhiều năm, công lao to lớn. Trước kia điều kiện không tốt, hãy xem như đây là khoản lương bổ sung."Mục Nhược Thủy hoàn toàn không nhớ mình có mối liên hệ gì với Linh Quản Cục, nhưng không lấy thì phí.Cô không có nguyên tắc nhận tiền làm việc, cô cần tiền, người ta đưa tiền. Nếu Tuế Dĩ Hàn không cho, cô cũng chẳng thèm cướp, tất cả đều là tự nguyện.Cô không cần tiêu tiền, nếu không phải vì thấy Phó Thanh Vi thỉnh thoảng cau mày lo lắng vì hai đồng tiền công, cô cũng lười mở miệng.[Chỉ có vậy thôi sao?]Mục Nhược Thủy không có khái niệm về giá trị tiền tệ hiện đại, nhưng lần trước mua hai bộ quần áo đã tốn mấy ngàn, xem ra cũng không dùng được bao lâu. Linh Quản Cục thật keo kiệt, mang mấy đồng lẻ này ra định lừa cô.Hay là cứ cướp luôn cho xong.Ngón tay thon dài của cô cử động nhẹ trong lớp áo khoác dày, ánh mắt lạnh lùng rơi xuống chiếc cổ mảnh mai của Tuế Dĩ Hàn.Trước khi cô ta kịp triệu hồi Thiên Lôi, cô có thể giết cô ta cả trăm lần.Tuế Dĩ Hàn suy nghĩ một lát:"Hay là, sau khi ngài làm xong thẻ, chúng tôi sẽ chuyển khoản phụ cấp cố vấn hàng tháng theo tiêu chuẩn cho ngài?"Tuế Dĩ Hàn đối diện với chiếc mặt nạ hung ác, từ bên trong phát ra một tiếng “hừ” nhẹ, không thể đoán được tuổi thật của người đeo."Ừm?"Tuế Dĩ Hàn đáp: "Hiện tại, bao gồm ngài, Linh Quản Cục có bốn cố vấn, tất cả đều là những người có năng lực xuất chúng, và họ cũng nhận mức phụ cấp cao nhất."[Bao nhiêu?]Tuế Dĩ Hàn tham chiếu tiêu chuẩn của Khâu Lão, đưa ra một con số.Mục Nhược Thủy vẫn không có khái niệm gì, chỉ yên lặng không đáp."Nếu ngài muốn mức phụ cấp cao hơn, cần nộp báo cáo lên tổng cục, chờ phê duyệt."Cô nhìn dòng chữ trên màn hình điện thoại:[Được]Mục Nhược Thủy không muốn dây dưa quá sâu với người của Linh Quản Cục, chủ yếu là vì cô sợ bị quấy rầy. Một Chiêm Anh làm chân chạy, một sư phụ làm túi tiền, đã là giới hạn cô có thể chịu đựng.Dứt khoát thấy đủ thì dừng, nếu Phó Thanh Vi không đủ tiền, cô cướp sau cũng chưa muộn.Tuế Dĩ Hàn: "Tôi về cục sẽ lập tức làm thẻ lương cho ngài, sau đó gửi chuyển phát nhanh. Địa chỉ là nhà của Phó Thanh Vi đúng không?”Danh tính hợp pháp và thẻ SIM của Mục Nhược Thủy đều do Linh Quản Cục xử lý, thêm một chiếc thẻ ngân hàng cũng không phải vấn đề. Điểm quan trọng chính là câu cuối cùng.[Đúng]Họ quả nhiên sống chung.Tuế Dĩ Hàn: "Thẻ sẽ được làm xong và gửi đến trong vòng ba ngày, đồng thời khoản phụ cấp đầu tiên cũng sẽ được chuyển vào tài khoản của ngài."Mục đích đã đạt được, Mục Nhược Thủy phất tay.Tuế Dĩ Hàn sững người, ý bảo cô lui ra sao?Từ khi cô gia nhập môn phái Các Tạo Tông, được đánh giá là thiên tài xuất chúng, dù ở đâu cũng là tâm điểm chú ý, ngay cả trưởng lão các phái cũng đều ưu ái. Chưa từng có ai tùy tiện phất tay...... đuổi cô đi như thế này.Mục Nhược Thủy thấy cô không nhúc nhích, quay mặt lại, đôi mắt sau chiếc mặt nạ dán chặt vào cô.Tuế Dĩ Hàn không nhìn thấy nét mặt của cô, nhưng có thể cảm nhận rõ ràng cô đang cau mày."Vâng"Tuế Dĩ Hàn lui bước.Những sợi lông tơ dựng đứng lên từ giữa cuộc trò chuyện, cuối cùng cũng từ từ hạ xuống khi ánh mắt Mục Nhược Thủy một lần nữa chuyển ra ngoài cửa sổ.Tuế Dĩ Hàn chỉnh lại tay áo đạo bào, buông lá bùa mà cô luôn cầm chặt trong tay.Hai người bên cửa sổ thì thầm, âm thanh không truyền đến tai Phó Thanh Vi.Đúng lúc đó, Chiếm Anh tỉnh dậy, hiệu lực thuốc gây mê sau phẫu thuật đã hết. Đôi môi cô khô nứt, mắt nhắm nghiền, lẩm bẩm gọi: "Sư phụ......"Tuế Dĩ Hàn bước nhanh tới.Phó Thanh Vi vội nhường chỗ, Tuế Dĩ Hàn cúi xuống, để bàn tay đang giơ lên của Chiêm Anh có thể nắm lấy tay mình, rồi nhẹ nhàng sờ mặt cô."Sư phụ đây, em có thấy khó chịu ở đâu không?"Phó Thanh Vi đột nhiên nhận ra Chủ nhiệm Tuế cũng rất dịu dàng.Nàng theo phản xạ nhìn về phía Mục Nhược Thủy đang đứng bên cửa sổ. Không biết nếu nàng bị thương, liệu cô có nói những lời tương tự với mình không. Có lẽ là không, Quán Chủ chỉ nhân cơ hội đó để uống máu nàng. Ai bảo nàng không phải là đồ đệ của cô cơ chứ?Mục Nhược Thủy quay đầu lại, ánh mắt đầu tiên liền bắt gặp ánh nhìn của nàng, nghiêng đầu, như thể có một dấu chấm hỏi lơ lửng bên cạnh.Phó Thanh Vi khẽ mỉm cười.Thôi, Quán Chủ vẫn là Quán Chủ, Quán Chủ là độc nhất vô nhị, không dịu dàng cũng không sao."Sư phụ, giao…""Đã giải quyết xong rồi, không cần lo lắng." Chủ nhiệm Tuế nhẹ nhàng đáp, không nhắc đến tình hình thảm họa nghiêm trọng ở thành phố Hạc để tránh ảnh hưởng đến việc dưỡng thương của cô."Vậy thì tốt." Chiêm Anh yếu ớt nói.Tác dụng giảm đau của thuốc gây mê đang dần mất đi từng chút một. Chiêm Anh có cảm giác muốn co quắp người lại, bàn tay nắm chặt lấy ngón tay của Chủ nhiệm Tuế đến trắng bệch, khóe mắt long lanh nước mắt."Sư phụ, em đau quá, ôm em đi." Khuôn mặt cô áp sát vào ngực người phụ nữ.Phó Thanh Vi há miệng định nói gì đó, nhưng lại không biết liệu mình có nên tiếp tục nhìn hay không."Chủ nhiệm Tuế, Khoa trưởng Chiêm, chúng tôi xin phép đi trước." Phó Thanh Vi lễ phép nói lời tạm biệt.Chiêm Anh mở đôi mắt ngấn nước, khuôn mặt tái nhợt vì bệnh bỗng chốc ửng lên một màu đỏ đáng ngờ."......""Tôi mới đến được một lát." Phó Thanh Vi chu đáo trả lời câu hỏi chưa kịp thốt ra của cô, đôi môi thấp thoáng một nụ cười rất nhạt."......"Chủ nhiệm Tuế thay Chiêm Anh trả lời: "Cảm ơn hai người đã đến thăm, đợi khi Quần Anh* khỏe lại, tôi sẽ để em ấy tự mình đến cảm ơn.”*Ý chỉ tinh hoa hội tụPhó Thanh Vi mỉm cười: "Chủ nhiệm Tuế khách sáo quá, chúc Khoa trưởng Chiêm sớm hồi phục, chúng tôi không làm phiền nữa.”Nàng quay lại vẫy tay về phía cửa sổ, nơi Quán Chủ Mục vừa kiêu ngạo vừa bất cần trước mặt Chủ nhiệm Tuế, giờ lại ngoan ngoãn đi về phía nàng, dường như chính cô cũng không nhận ra điều đó.Tuế Dĩ Hàn: "......"Cô cảm thấy cần phải đánh giá lại mối quan hệ giữa hai người họ.Mục Nhược Thủy như thường lệ không nói lấy một câu, đi trước ra khỏi phòng bệnh. Khi quay đầu lại thấy Phó Thanh Vi vẫn còn đứng phía sau, nàng đóng cửa một cách chậm rãi, cử chỉ có hơi lén lút.Một giọng nói trầm thấp vang lên ngay phía trên đầu nàng: "Em đang làm gì vậy?"Phó Thanh Vi giật mình suýt nhảy dựng lên. Ánh mắt Mục Nhược Thủy hướng theo tầm nhìn của nàng, thấy Chủ nhiệm Tuế đã tháo giày, ngồi lên giường ôm lấy đệ tử yếu ớt của mình vào lòng...Phó Thanh Vi vội vàng đóng cửa phòng bệnh lại."Nhỏ tiếng thôi." Nàng đưa ngón trỏ lên môi, ra hiệu giữ im lặng."Ta đã nói rất nhỏ rồi, là em chột dạ." Mục Quán Chủ cuối cùng cũng thoải mái cất lời, giọng điệu đầy vẻ trêu chọc."......"Quả thật, để không làm bên trong nghe thấy, cô đã nói rất khẽ, nhưng giọng trầm ấm của cô lại khiến lời nói có sức nặng hơn hẳn.Là bản thân nàng phản ứng quá lớn.Phó Thanh Vi nắm lấy cổ tay Mục Nhược Thủy, nhanh chóng rời xa phòng bệnh, đi một mạch ra khỏi khu nội trú, đến con đường vắng lúc đến. Lúc này, nàng mới hạ giọng nói: "Sao họ lại ôm nhau như thế?""Em ghen tị à?""Gì cơ?""Có phải thấy hơi mờ ám không?" Mục Nhược Thủy nhướng mày nói."...…"Chuyện này không cho qua được đúng không?!Phó Thanh Vi dứt khoát: "Người ta là sư đồ, sư đồ có chút mờ ám thì sao? Sư phụ không thể làm vợ à? Nhiều tiểu thuyết kinh điển đều nói về tình yêu sư đồ mà, chẳng lẽ người chưa xem Thần Điêu Hiệp Lữ sao?"Mục Nhược Thủy vốn định trêu chọc nàng, nhưng khi nghe câu: Sư phụ không thể làm vợ à? thì như bị một cú đánh mạnh vào đầu. Cảm giác như sóng thần ập đến muộn, khuấy động cõi lòng cô, khiến đầu ngón tay cô run rẩy, không nói được lời nào.Phó Thanh Vi tiếp lời: "Em không có ý nói Chủ nhiệm Tuế là vợ của Khoa Trưởng Chiêm. Không tin tin đồn, không truyền tin đồn."Mục Nhược Thủy đương nhiên sẽ không lan truyền lời đồn này.Phó Thanh Vi không nhận ra khoảnh khắc thất thần của cô, vẫn nhìn chiếc mặt nạ ma quái mà cô đeo, miệng còn lẩm bẩm câu nói yêu thích của Cam Đường khi chìm đắm trong mối tình sư đồ: "Sư phụ chính là để làm vợ, vợ cũng có thể là sư phụ."Mục Nhược Thủy giơ tay tháo mặt nạ xuống.Lông mày dài chạm đến tóc mai, đuôi mắt tự nhiên hơi xếch, như một nét mực đậm thấm đẫm hương sắc của hoa đào, đẹp đến ngỡ ngàng.Mày không cần vẽ cũng xanh, môi không cần điểm cũng đỏ, từng đường nét trên khuôn mặt tựa như được vẽ bằng bút lông, không thể tìm ra chút tì vết nào.Cô không giống một người có thể được vẽ bằng bút, mà giống như một mỹ nhân bước ra từ những giấc mơ, từ sự tưởng tượng mơ hồ mà chạm đến thực tại.Khuôn mặt rực rỡ của cô do mặt nạ làm nóng lên, phủ một chút hơi ẩm ướt, mang theo chút dục vọng của trần thế.Dung mạo tiên tử, môi đỏ răng trắng.Dù không tô son, đôi môi cô vẫn rực rỡ hơn người khác ba phần, làn da trắng như ngọc phản chiếu càng làm đôi môi thêm nổi bật.Phó Thanh Vi hoàn toàn ngây người, câu nói trong miệng bỗng chốc im bặt....…Sư phụ.Mục Nhược Thủy đưa tay về phía nàng.Ánh mắt Phó Thanh Vi dừng lại trên đôi môi đỏ mọng đầy đặn của cô, tâm trí nàng bay bổng đến đâu đó, hỏi: "Gì cơ?""Khẩu trang."Phó Thanh Vi chậm nửa nhịp mới lấy khẩu trang từ túi đưa cho cô.Mục Nhược Thủy cúi đầu đeo khẩu trang, ngay cả động tác cúi đầu cũng đẹp đến nao lòng. Hai dây khẩu trang được cô khéo léo móc vào tai, che đi đôi môi đỏ rực mê hoặc lòng người. Phó Thanh Vi lúc này mới dần tỉnh táo lại, nuốt khan một cái đầy chột dạ.Tất cả đều không qua được mắt Mục Nhược Thủy, nhưng cô không nói gì.Phó Thanh Vi không còn nhớ nổi chuyện siêu hot vừa gặp trong bệnh viện, đầu óc nàng giờ chỉ quanh quẩn khuôn mặt đẹp không tỳ vết của Quán Chủ, đôi môi đỏ khẽ mấp máy mỗi khi cô nói chuyện.Trên xe, vì gương mặt của Quán Chủ quá gần, Phó Thanh Vi chỉ còn cách nhắm mắt lại.Cũng may cô đang đeo khẩu trang. Nếu khẩu trang được tháo ra, đối mặt trực tiếp với gương mặt đó, Phó Thanh Vi không biết liệu mình có thể giữ bình tĩnh nổi hay không.Cú sốc từ nhan sắc ấy kéo dài đến tận khi nàng về nhà. Phó Thanh Vi nói muốn đi tắm, từ phòng ngủ đến phòng tắm, nàng thậm chí không dám nhìn thẳng vào gương mặt của người phụ nữ đang ngồi trên sofa.Mục Nhược Thủy nhận được một tin nhắn.Chiêm Anh: [Số điện thoại của tôi: 139XXXXXXXX, mã rút tiền thẻ ngân hàng là 081102 - Tuế Dĩ Hàn]Cô không trả lời, đặt điện thoại xuống.Tiếng nước trong phòng tắm đã vang lên được hơn hai mươi phút.Có vẻ như Phó Thanh Vi không còn sợ cô nữa, dám tắm lâu như vậy, thậm chí không khóa cửa.Nếu là trước đây, có lẽ Mục Nhược Thủy sẽ nhân lúc cao hứng dọa nàng một trận. Nhưng tối qua vừa dọa nàng xong, suýt nữa thì có chuyện, cô sợ nàng thật sự nghĩ cô là kẻ biến thái, nên đành từ bỏ.Thật đáng tiếc.Mục Nhược Thủy ngồi yên trên sofa, tay lướt qua giá sách đầy những cuốn sách ngay ngắn, tiện tay rút ra một quyển.Tiếng nước từ vòi hoa sen như những hạt mưa nhỏ rơi đều vào tai Phó Thanh Vi.Nàng cảm thấy như mình thật sự đang đứng giữa một con hẻm nhỏ trong cơn mưa. Những phiến đá xanh chuyển sang đen sẫm vì mưa, cơn mưa nhẹ liên tục rơi. Nàng há miệng, dường như nếm được chút vị mưa, sự ẩm ướt thấm vào bên trong cơ thể nàng, len lỏi qua từng kinh mạch, từng huyệt đạo.Bốn mươi phút trôi qua.Mục Nhược Thủy gõ nhẹ vào cửa phòng tắm."Tắm xong chưa? Đến lượt ta."Mí mắt của Phó Thanh Vi bị tiếng mưa che phủ, ngơ ngác mở mắt ra, mất hai giây để phản ứng, liền vội đáp: "Xong rồi."Nàng tắt vòi sen, trùm một chiếc khăn tắm lớn lên người, nhanh chóng lau khô cơ thể, sau đó thay bộ đồ ngủ mùa đông bằng vải nhung san hô, ấm áp bao bọc cả tay chân.Cúi đầu rời phòng tắm, nàng suýt nữa va phải Mục Nhược Thủy đang đứng chờ ngay cửa.Mục Nhược Thủy lùi lại một bước, nói: "Em thật là vụng về."Phó Thanh Vi ngẩng đầu nhìn cô một cái. Không được, vẫn quá đẹp. Loại sắc đẹp khiến ánh mắt cô như phát sáng, dư âm từ khoảnh khắc cô tháo mặt nạ vẫn đang gợn sóng trong lòng nàng, lan tỏa không dứt.Nàng lách qua người cô, thậm chí không dám nhìn thẳng để xin lỗi, chui thẳng vào phòng ngủ, úp mặt vào chăn.[Nữ chính A và nữ chính B đến bệnh viện thăm bạn. Nữ chính A luôn biết nữ chính B rất đẹp, nhưng khi nữ chính B đột nhiên tháo mặt nạ trước mặt cô ấy, nữ chính A vẫn bị chấn động. Trên đời này lại có người đẹp đến thế.]Phó Thanh Vi: [Mặt nạ đúng là một đạo cụ quá bug*.]*Bug hay bọ dùng để chỉ lỗi phần mềm hay hệ thốngCam Đường: [Làm mình nhớ đến cảnh Thái Bình gặp Sách Thiệu lần đầu trong Đại Minh Cung Từ rồi yêu ngay lập tức]Phó Thanh Vi: [Cảm giác cũng tương tự, chỉ một ánh mắt, trăm năm khó quên]Cam Đường: [Nữ chính A động lòng rồi phải không?]Phó Thanh Vi: [Không biết, nữ chính A đang trốn trong phòng, không dám gặp mặt, đang làm con đà điểu]Cam Đường: [Nữ chính B phản ứng thế nào?]Phó Thanh Vi: [Không có gì đặc biệt, đi tắm rồi.]Cam Đường: [......]Cam Đường: [Cậu còn nói là không có gì, tin hay không, chỉ vài giây nữa thôi cô ấy sẽ gõ cửa phòng, và sau đó hai người họ sẽ......]Phó Thanh Vi: [Không thể nào?]Quán Chủ tắm nhanh vậy sao?Cộc cộc cộc.Cửa phòng ngủ bị gõ vang.***Lời tác giả:Mở cửa ra, gói hàng của bạn đã đến!