[BHTT-Edit] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C33 - Đây có phải mà một nụ hôn cưỡng ép
Một chiếc xe đặt qua ứng dụng bật đèn khẩn cấp dừng bên đường.Vừa trải qua một ngày thảm họa, số người ra ngoài rất ít, trên đường chờ xe chỉ có hai cô gái ôm nhau đứng đó.Tài xế đã gặp nhiều tình huống như vậy, trước khi hai người họ bắt đầu gặm nhấm nhau, cô bấm số gọi Phó Thanh ViMục Nhược Thủy thả nhẹ tay đang đặt trên eo nàng, nhìn về phía xa.Phó Thanh Vi ngẩng đầu ra khỏi hõm vai cô, lùi lại hai bước. Vừa nhấc máy, nàng đã thấy chiếc xe ở bên cạnh, lập tức cúp máy, nắm cổ tay Mục Nhược Thủy bước lên xe.Giống như lần trước, nàng phải đóng vai máy lọc không khí.Vì đã có vài lần tiếp xúc thân mật nhầm lẫn, cả hai đều tăng đáng kể ngưỡng chịu đựng việc ôm nhau. Phó Thanh Vi mạnh dạn hỏi: "Em có thể ôm người không?"Mục Nhược Thủy lạnh nhạt đáp: "Không được."Tài xế là một chị gái, chỉnh gương chiếu hậu, nghĩ thầm: "Cặp đôi trẻ con này cãi nhau à?"Phó Thanh Vi: "Vậy thôi."Nàng thành thạo nghiêng người tới, một tay chống vào ghế sau gần cổ Mục Nhược Thủy, hơi thở của nàng vây quanh cô.Hai cái đầu gần như dính lại, lúc nghiêng trái, lúc nghiêng phải.Tài xế: "……"Đúng là cưỡng hôn rồi, người trẻ đúng là có sức sống mãnh liệt.Tài xế nhìn thẳng phía trước: "Số đuôi điện thoại là bao nhiêu vậy?"Phó Thanh Vi" không quay đầu lại, nói nhanh: "69, cảm ơn."Câu này giống như được nàng nói vội vàng giữa những nụ hôn ngắt quãng. Tài xế nhắc nhở: "Ngồi vững, tôi lái xe đây."Lo sợ xe chạy nhanh làm đứt mạch lãng mạn của hai người, chị tài xế chu đáo nhấn ga nhẹ nhàng, lái xe ổn định hòa vào dòng xe cộ.Đến đường lớn, chị liếc qua gương chiếu hậu, quả nhiên hai người họ vẫn hôn nhau, không bị gián đoạn.Hôm nay quả thật là một ngày tốt lành.Phó Thanh Vi cảm thấy cổ đau nhức, hai ngày nằm trên sofa đã khiến nàng hơi bị căng cơ cổ, giờ giữ nguyên một tư thế lại càng làm tăng áp lực. Mục Nhược Thủy thấy nàng thỉnh thoảng nhíu mày, thấp giọng hỏi: "Cổ bị đau à?""Có một chút." Phó Thanh Vi thật thà nói.Ngón tay lạnh lẽo, thon dài của cô đặt lên sau gáy nàng, dọc theo huyệt đạo chậm rãi xoa bóp.Phó Thanh Vi hơi mở to mắt, bất ngờ trước hành động của cô."Đỡ hơn chưa?""Ừm." Giọng Phó Thanh Vi gần như không nghe thấy, khẽ gật đầu.Người ta thường nói, mười người tu đạo thì chín người biết y thuật. Mục Nhược Thủy là đạo sĩ, cũng từng học qua y thuật. Cô chạm vào một chỗ máu tắc nghẽn, liền dùng thêm chút lực."Ưm——" Phó Thanh Vi không kịp phản ứng, mũi phát ra một tiếng dài, ngón tay nàng siết chặt lấy ghế da.Không đau thì không thông được, Mục Nhược Thủy ấn ngón tay vào chỗ bị tắc nghẽn, gia tăng thêm lực."Á——"Chị tài xế suýt nữa đạp phanh gấp giữa dòng xe trên đường cao tốc. Sao lại ưm ưm á á trong xe thế này? Không lẽ làm chuyện gì đó ngay trong xe à?Chị liếc qua gương chiếu hậu, thấy cả hai vẫn mặc quần áo chỉnh tề, thở phào nhẹ nhõm. May quá, chưa ai cởi đồ.Phó Thanh Vi đau đến mức mặt trắng bệch, cầu xin: "Đau quá! Cứu mạng!"Mục Nhược Thủy một tay thông kinh mạch cho nàng, lạnh lùng nói: "Em có kêu đến rách cổ họng cũng chẳng ai đến cứu đâu."Chị tài xe mới là người cần được cứu.Cặp đôi này trong xe đang play cái quái gì vậy?Mặt Phó Thanh Vi hết trắng lại đỏ, cố gắng mím chặt môi. Cho đến một khoảnh khắc nào đó, cơn đau biến mất một cách kỳ diệu, thay vào đó là một cảm giác thư thái khiến nàng tê dại cả da đầu.Đạo trưởng đúng là có bản lĩnh thật.Mục Nhược Thủy tiếp tục xoa bóp thêm hai lần rồi dừng lại, nghi hoặc hỏi: "Em chẳng phải hay tập gym sao? Còn trẻ mà sao lại bị cứng cổ thế?”Phó Thanh Vi không dám nói thật là do nằm sofa, chỉ mơ hồ đáp: "Người hiện đại đều sức khỏe kém, không có vấn đề gì mới là không bình thường.""Em kêu to quá." Mục Nhược Thủy nhàn nhạt nói."Cũng tại người làm bất ngờ quá." Phó Thanh Vi nhỏ giọng trách móc, suýt nữa khiến nàng nghi ngờ cô làm vậy là cố ý.Mục Nhược Thủy quay đầu nhìn ra cửa sổ, khóe môi khẽ cong lên.Đối thoại trên ghế sau khiến chị tài xế thấy khó nghe."Em không còn sợ ta nữa?""Ban ngày thì không, còn chuyện ban đêm để ban đêm tính.""Đừng lại hiến thân là được.""Là ai liếm em trước……" Thật muốn rơi nước mắt.Phó Thanh Vi chợt nhớ ra trong xe còn một người khác, lập tức ngậm miệng, đồng thời trao cho Mục Nhược Thủy một ánh mắt cảnh báo.Mục Nhược Thủy chẳng mảy may bận tâm, đưa tay giữ lấy sau đầu nàng, kéo sát về phía mình.Hai người tiếp tục hôn suốt cả quãng đường, thỉnh thoảng lại vang lên những câu nói kinh người của Quán chủ Mục........Xe dừng lại trước cửa bệnh viện trực thuộc Đại học C, tài xế nhấn ga phóng đi ngay lập tức. May mắn là bây giờ thanh toán đều điện tử, nếu không, có lẽ chị ấy còn không kịp đòi tiền.Phó Thanh Vi thanh toán tiền xe qua ứng dụng, còn trả thêm hai tệ như khoản bồi thường tinh thần.Trước cổng bệnh viện nơi người người qua lại, ranh giới sinh tử đan xen, không khí đục ngầu, khác hẳn bình thường. Nàng nắm chặt cổ tay Mục Nhược Thủy, cố gắng trấn an sát ý có thể bộc phát bất cứ lúc nào của cô. Đối diện là vài bệnh nhân cầm theo túi nhựa đựng phim X-quang. Phó Thanh Vi dứt khoát kéo nhẹ một cái, không gặp phải bất kỳ sự chống cự nào, liền ôm lấy Mục Nhược Thủy, đổi thành vòng tay qua eo cô.Nàng nghiêng đầu, gần như sát vào tai cô, nhẹ giọng xin lỗi: "Là em không chu đáo, chúng ta tìm chỗ ít người trước.""Ừm."Mục Nhược Thủy úp mặt vào cổ nàng, hơi thở ấm áp phả qua lớp khẩu trang.Ở thành phố Hạc, nơi quan điểm về đồng tính đã trở nên cởi mở, hành động thân mật giữa hai người phụ nữ không khiến mọi người chú ý nhiều. Tuy nhiên, ngoại hình nổi bật của họ vẫn thu hút một vài ánh nhìn.Dù vậy, ở một nơi như bệnh viện, nơi người ta đã quá quen với ranh giới sinh tử, sức hấp dẫn của một nhan sắc mỹ miều cũng không thể sánh được với cánh cửa lớn dành cho bệnh nhân, nơi mọi người đều hướng về.Hai người đến dưới bóng cây trong bãi đậu xe, nơi không có ai. Mục Nhược Thủy tháo khẩu trang, tựa sát cổ nàng để hồi phục. Đôi môi cô chạm nhẹ vào xương quai xanh của nàng. Phó Thanh Vi cố gắng phớt lờ cảm giác ngứa ngáy nơi cổ, gọi điện cho Chủ Nhiệm Tuế, nói rằng họ đã đến nơi.Tuế Dĩ Hàn nói sẽ đích thân đến đón họ, yêu cầu họ đợi tại chỗ.Phó Thanh Vi đặc biệt nhấn mạnh rằng Quán chủ không thích chỗ đông người, đề nghị sắp xếp một lối đi riêng, chỉ cho phép một mình cô ấy gặp Quán chủ.Việc này ở bệnh viện có vẻ khó khăn, nhưng Linh Quản Cục có thể thực hiện được.Tuế Dĩ Hàn, vốn đã tò mò về vị Quán chủ bí ẩn Mục Nhược Thủy từ lâu, chỉ mất chưa đến ba giây để đồng ý và cam kết sẽ đến trong vòng mười phút.Mục Nhược Thủy đã hấp thụ đủ, cô kiểm soát bản thân không để lại vết cắn nào, rồi rời khỏi cơ thể nàng.Phó Thanh Vi lấy từ trong túi ra chiếc mặt nạ được khắc từ gỗ liễu của cô, tự mình vòng ra sau để đeo cho cô. Sợi dây đỏ xuyên qua mái tóc đen nhánh như lông quạ, chỉ cách một ngón tay, là vành tai trắng mịn tinh tế.Người phụ nữ này thật giống như một bức tranh tỉ mỉ được vẽ bằng bút lông, một tạo vật hoàn mỹ dưới tay Nữ Oa—Miễn là cô không mở miệng nói chuyện."Xong rồi, Đạo trưởng.""Sau này......" Đôi môi đỏ của Mục Nhược Thủy khẽ động."Lần nào em cũng sẽ giúp người đeo."Mục Nhược Thủy nghĩ thầm: Em làm sao biết được ta định nói điều đó?Phó Thanh Vi đối diện khuôn mặt cô, điều chỉnh lần cuối chiếc mặt nạ, ánh mắt nàng chạm vào đôi mắt đen như mực của cô.Thực ra không thể nhìn rõ ánh mắt, nhưng nàng biết chắc đối phương đang dõi theo mình."Xong rồi."Nàng lặp lại, lùi lại một bước, chỉnh nhẹ cổ áo cho cô, sau đó đứng sóng vai chờ Tuế Dĩ Hàn đến........Tuế Dĩ Hàn thị lực nhạy bén, từ xa đã thấy hai bóng người đứng dưới gốc cây. Cô nhận ra một người là Phó Thanh Vi, người vừa mới vào làm tại Linh Quản Cục không lâu. Còn người kia......Dưới ánh sáng ban ngày, là một khuôn mặt đeo mặt nạ hình vuông, có hai sừng trên trán, miệng rộng nanh nhọn, dáng vẻ dữ tợn.Phó Thanh Vi vừa nhìn thấy Tuế Dĩ Hàn cách khoảng năm mươi mét, trong vài hơi thở, cô ấy đã đứng ngay trước mặt hai người."Chủ Nhiệm Tuế." Phó Thanh Vi lên tiếng.Tuế Dĩ Hàn khẽ gật đầu với nàng, ánh mắt kín đáo lướt qua người phụ nữ bên cạnh nàng.Người phụ nữ dáng người cao ráo, ước chừng ngang với Tuế Dĩ Hàn, khoác bên ngoài một chiếc áo dạ màu lạc đà cứng cáp, bên trong lộ ra lớp áo đạo màu đỏ. Hai tay cô buông tự nhiên trong tay áo rộng, khí chất vừa như tiên phong đạo cốt, vừa hòa hợp một cách kỳ lạ với chiếc mặt nạ ma quái trên mặt— Tựa như hai mặt thiện và ác.Trên thắt lưng người phụ nữ treo một miếng ngọc bội màu vàng, hình tròn, họa tiết chạm khắc tựa hoa văn cổ kính, phức tạp và độc nhất vô nhị.Mặt nạ, ngọc bội, đều khớp với ghi chép trong sổ tay mà hai đời Chủ nhiệm trước để lại.Đây chính là hai món đồ tượng trưng cho thân phận của Từ Nhượng Chân Nhân. Trong suốt trăm năm qua, những lần cô xuất hiện đều ngắn ngủi và chỉ với chiếc mặt nạ này. Chưa ai từng thấy mặt thật của cô.Nhưng vóc dáng của cô, nhìn sao cũng không giống một người hơn trăm tuổi, thậm chí không giống một người trung niên.Chỉ thoáng nhìn một lượt, Tuế Dĩ Hàn thu ánh mắt về, không dám nhìn lâu thêm. Cô chắp tay cúi chào cung kính: "Hậu bối là Tuế Dĩ Hàn của Các Tạo Tông, bái kiến Từ Nhượng Chân Nhân."Mục Nhược Thủy không đáp.Phó Thanh Vi giới thiệu: "Cô ấy là sư phụ của Chiêm Anh."Mục Nhược Thủy chắp tay sau lưng, chỉ ậm ừ một âm trầm thấp, không thể nghe ra cảm xúc.Trước giờ mọi người đều giới thiệu Chiêm Anh là đồ đệ của Chủ Nhiệm Tuế, đây là lần đầu tiên Tuế Dĩ Hàn được nhờ danh của đệ tử mà được chú ý đến.Không dám chậm trễ, cô giơ tay mời: "Chân Nhân, xin mời."Đây là lần đầu tiên Phó Thanh Vi chính thức nghe thấy tôn hiệu của Mục Nhược Thủy, có cảm giác xa cách và lạ lẫm.Người được gọi là Từ Nhượng Chân Nhân này, vừa mới ở trên xe xoa bóp vai cổ cho nàng, còn ôm nàng ở ven đường, suýt nữa thì......Chiếc mặt nạ của Mục Nhược Thủy khẽ xoay về phía Phó Thanh Vi.Phó Thanh Vi ngẩn người một chút, mới hiểu ra rằng Mục Nhược Thủy đang chờ nàng lên tiếng. Nhưng với Chủ Nhiệm Tuế, vị cấp trên quyền cao chức trọng, đang đứng ngay bên cạnh, điều này thật giống như lật ngược càn khôn. Nàng áp lực nặng nề, cố gắng cứng cỏi nói: "Vậy chúng ta đi chứ?"Mục Nhược Thủy gật đầu.Tuế Dĩ Hàn kinh ngạc nhìn cô.Chiêm Anh từng nói Phó Thanh Vi có mối quan hệ không hề tầm thường với Từ Nhượng Chân Nhân. Tuế Dĩ Hàn cũng đoán rằng giữa hai người có điều gì đó đặc biệt, nhưng hoàn toàn không nghĩ theo hướng này. Trong suy nghĩ của cô, Quán chủ là một lão nhân hơn trăm tuổi, giống như chưởng môn của Các Tạo Tông, tóc bạc trắng, dù dung mạo tiên phong đạo cốt, sắc mặt hồng hào, thì cũng phải trông như người ngoài bảy, tám mươi tuổi.Nếu là tình yêu vượt qua tuổi tác, thì cũng không thể như thế này được. Trừ khi Phó Thanh Vi có ý định lợi dụng cô. Dù vậy, nàng lẽ ra phải hoàn toàn phục tùng mệnh lệnh của Quán chủ, sao lại giống như mọi thứ đảo ngược thế này?Quán chủ ở đâu cũng lấy nàng làm trung tâm.Tuế Dĩ Hàn kín đáo đổi cách xưng hô: "Hai vị, xin mời."Phó Thanh Vi: "......"Nàng cảm thấy bản thân cũng xem như một người đắc đạo, gà chó thăng thiên.Mục Nhược Thủy đi trước, Tuế Dĩ Hàn cố tình lùi lại hai bước, quan sát bóng dáng hai người sóng vai phía trước. Dáng người tương đương, mái tóc đen nhánh như mực, làn da nơi cổ và tay lộ ra trẻ trung căng mịn. Cô đoán rằng diện mạo thực sự của Từ Nhượng Chân Nhân có lẽ chỉ ở độ tuổi đôi mươi. Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ trên đời thực sự có thuật trường sinh bất lão?Tuế Dĩ Hàn nén đi sự kinh ngạc trong mắt.Không có bất kỳ ghi chép nào liên quan trong sổ tay của hai đời Chủ nhiệm trước.Cô là người đầu tiên biết chuyện này sao? Hay là Khâu Lão cũng biết, nhưng tại sao Khâu Lão chưa bao giờ đề cập với cô?Ba người đi qua một lối nhỏ vào cổng phụ, xuyên qua khu vực yên tĩnh hơn của khu nội trú. Dưới bóng cây xanh rợp, những tòa nhà trắng thẳng hàng ngăn nắp, họ không gặp bất kỳ ai trên đường.Ba người thuận lợi tiến vào tầng riêng của Chiêm Anh, chỉ có tiếng bước chân của họ vang lên chậm rãi.Cửa thang máy mở ra trước mặt, Tuế Dĩ Hàn vừa đi vừa nói: “Chiêm Anh bị thương nặng, may mắn được cứu chữa kịp thời, hiện đã qua cơn nguy hiểm. Tuy nhiên, em ấy vẫn đang hôn mê, bác sĩ không khuyến khích thăm quá lâu.""Được, cảm ơn."Phó Thanh Vi cắn môi, có chút bối rối.Trái ngược với trí tưởng tượng phong phú của nàng, nàng không giỏi giao tiếp xã hội, phần lớn thời gian luôn giữ im lặng, dè dặt.Bản năng thôi thúc nàng muốn nhìn Mục Nhược Thủy, nhưng làm vậy sẽ khiến nàng trông thiếu chín chắn trước mặt cấp trên, như đứa trẻ cần cha mẹ đưa đến trường, nên nàng cố gắng kiềm chế."Chân Nhân.""......"Nàng chỉ không thích nói chuyện, nhưng người bên cạnh nàng, Mục Nhược Thủy, từ đầu đến cuối không nói một lời, lặng lẽ đi trong hành lang trắng toát, ánh sáng mờ mờ khiến chiếc mặt nạ dữ tợn càng thêm đáng sợ, như một quỷ sai đến từ địa phủ.May mà đã dọn sạch đường, nếu không bệnh nhân thấy cảnh này chắc hẳn sẽ sợ đến mức đi gặp Diêm Vương thật.Chỉ trong mười mấy phút ngắn ngủi, hình ảnh Từ Nhượng Chân Nhân trong lòng Tuế Dĩ Hàn liên tục bị đảo lộn.Cô đã đọc đi đọc lại sổ tay công việc mà hai đời Chủ nhiệm trước để lại, thuộc lòng từng chi tiết ít ỏi nhắc đến vị Quán chủ huyền bí này, thậm chí cô còn ngưỡng mộ và tò mò.Trong thời đại của cô, việc Từ Nhượng Chân Nhân tái xuất sau nhiều năm ẩn dật đã khiến sự tò mò của cô đạt đến đỉnh điểm. Nhiệm vụ chiêu mộ Mục Quán Chủ cho Cục giao phó cho đệ tử của cô, Chiêm Anh, phụ trách. Cô từng nghĩ rằng cuộc gặp mặt này sẽ giống như diện kiến thần tượng, được học hỏi đạo pháp, hoặc nghe kể về những trải nghiệm của ngài ấy. Ngay cả khi biết ngài ấy có thể khó gần, không quá quan tâm đến mình, cô cũng không ngờ lại rơi vào tình huống thế này.Thật sự là một dấu chấm câu cũng không thèm đáp lại.Cô nghi ngờ rằng trong mắt Từ Nhượng Chân Nhân, ngoài "bạn gái" của mình ra, chẳng còn ai khác tồn tại.Tuế Dĩ Hàn: "Tiểu Phó."Phó Thanh Vi dừng bước.Mục Nhược Thủy cũng dừng lại, cả khuôn mặt và mũi chân đều hướng về phía Phó Thanh Vi.Tuế Dĩ Hàn: "Không có gì."Chỉ là một thử nghiệm, và đã thành công.Mục Quán Chủ quả nhiên chỉ phản ứng với Phó Thanh Vi.Chiêm Anh đang nằm trong phòng VIP của bệnh viện, hiện tại không có ai bên trong. Đầu giường là một lọ hoa ly tươi mới. May mắn nàng không mua hoa, Phó Thanh Vi đặt giỏ trái cây mang theo bên cạnh, ngồi xuống mép giường, nhìn khuôn mặt trắng bệch đang hôn mê bất tỉnh của cô ấy, lặng lẽ cầu nguyện mong cô ấy sớm hồi phục.Tuế Dĩ Hàn đứng phía sau, ánh mắt cũng rơi trên người đệ tử của mình, thêm vài phần thương xót.Đột nhiên, cô bắt gặp một cử chỉ từ khóe mắt.Mục Nhược Thủy đứng bên cửa sổ, dùng một ngón tay chỉ vào cô, sau đó chỉ xuống sàn ngay trước mặt mình.Tuế Dĩ Hàn ngón trỏ chỉ vào chính mình: Ta? Qua đó?Mục Nhược Thủy gật đầu.Hình tượng Từ Nhượng Chân Nhân đang dần được phục hồi trong mắt cô. Tuế Dĩ Hàn xốc lại dáng vẻ, tay áo tung bay, bước đi thong thả đến trước mặt Mục Nhược Thủy."Chân Nhân có gì chỉ bảo?" Tuế Dĩ Hàn cung kính, thái độ tôn trọng, chờ nghe chỉ thị.Chỉ thấy cô lấy điện thoại ra, dường như đang gõ chữ, sau đó xoay màn hình lại, lặng lẽ đưa cho cô xem.Trên màn hình xuất hiện một chữ lớn duy nhất: [TIỀN!!!]Tuế Dĩ Hàn trầm ngâm: "Ngài cần tiền? Tất nhiên, điều này chúng tôi có thể đáp ứng."Cô mở ứng dụng thanh toán, chuẩn bị chuyển khoản: "Gửi mã QR thu tiền cho tôi?"Quán Chủ tiếp tục gõ chữ: [Không có]Tuế Dĩ Hàn xoay qua lục lọi tài khoản của mình, sau đó rút ra một thẻ ngân hàng từ ví, đưa cho cô: "Trong đây có 100.000, ngài cứ dùng tạm, nếu không đủ thì nói tôi."Đôi mắt sau chiếc mặt nạ của Mục Nhược Thủy khẽ sáng lên.Cô cúi đầu, gõ thêm vài chữ nữa rồi đưa điện thoại cho cô xem. Tuế Dĩ Hàn nhìn kỹ, trên nền trắng chữ đen là sáu chữ to:[Hãy thêm thông tin liên lạc]****Lời tác giả:Đạo trưởng: Tôi có cách kiếm tiền đặc biệt ^_^Tuế Chủ Nhiệm – Máy rút tiền tự động ATM di động.Bàn VIP cho khách quý trong tiệc cưới, mời vào trong~