[BHTT - edit ] NỮ THẾ TỬ - Vu Hoan

CHƯƠNG 152 : PHỤ TỬ



CHƯƠNG 152 : PHỤ TỬ

Tiếng súng nổ, kèm theo đạn bay lực lớn, thanh kiếm cũng rơi xuống, may mắn Yến vương bắt lấy, lực lớn làm cánh tay hắn rung lên. Hắn tức giận đùng đùng, hắn chinh chiến lâu năm, chưa có một ai ở trước mặt hắn lớn mật thế này.

Đây là súng ngắn sao. Chu Sĩ Hoằng cảnh giác, rút kiếm ra hô "Hộ giá!"

Yến vương nhìn chằm chằm ra cửa, ánh mắt đầy sát khí, phía ngoài điện thân hình đang chạy tới hô lớn "Phụ vương không được."

Ngoài điện một thân ảnh cùng âm thanh quen thuộc vang lên, bóng người bước vào điện, quần áo đỏ thẫm.

Chu sĩ Hằng thấy người, vội thu đao, bọn hộ vệ cũng lùi sang một bên, lúc này ánh mắt đầy sát khí của Yến vương cũng tiêu tán, hắn thu kiếm về nói "Ngôn nhi???"

Triệu Hi Ngôn chạy tới chắn trước người Tấn Dương, sau đó quỳ gối xuống khẩn cầu nói "Cha xin đừng."

Yến vương thấy hài tử quỳ xuống xin tha cho nữ tử kia, hắn đưa ngọc bội ra cho Triệu Hi Ngôn nói "Đây là đồ vật của nương ngươi, là đồ vật thiếp thân, ngươi lại dễ dàng đưa cho người khác."

Hắn đỡ Triệu Hi Ngôn dậy, cũng không trả lời Triệu Hi Ngôn, Triệu Hi Ngôn không có được đáp án liền quỳ xuống lần nữa, dập đầu nói "Xin cha buông tha cho công chúa."

Yến vương biết, giờ khắc này mình không hé miệng, trận cục này sẽ bế tắc, không cách nào đánh vỡ. "Quả nhân có thể không giết nàng."

"Sĩ Hoằng." Yên vương phân phó

"Có thần."

"Đưa đi."

"Vâng"

"Cha..." Triệu Hi Ngôn bò lên phía trước, nắm lấy ống quần trên giáp của Yến vương kêu

"Chiến sự chưa định, sự tình còn chưa được giải quyết, ngươi là Thế tử, không thể tuỳ tiện tuỳ hứng làm bậy, làm theo cảm tính." Yến vương nhắc nhở nói.

Triệu Hi Ngôn không thể làm gì được là buông tay, dập đầu đáp "Vâng."

Yến vương đi ra đại điện, đi được mấy bước hắn quay đầu nói "Quả nhân sẽ phái một nhánh hộ vệ để bảo vệ ngươi, trong thành hỗn loạn, không được chạy lung tung."

"Vâng."

Yến vương phân phó tên phó tướng nhỏ giọng nói "Xem trọng Thế tử."

"Vâng."

Nói xong hắn dẫn một đội quân hướng ngoài cung mà đi, kinh thành giờ đã nằm trong tay hắn, thủ vệ trên thành đều là Yến quân.

Cờ hiệu của Đại Minh hiện giờ đều được đổi thành của Yến.

Binh sĩ thấy cờ được đổi, dồn dập hạ vũ khí đầu hàng. Tiếng khóc lóc kêu la vang đầy đường.

Lý thị bộ tộc cùng cựu thần của Hoàng đế đều không tránh được kiếp này, từ lúc phá thành, Lý tri dụ đã uống thuốc độc tự tử trong nhà, cửu tử, tứ nữ cũng chỉ đem ấu tử ra khỏi thành.

--Hán vương phủ--

Giải quyết xong Tấn Dương, tâm phúc của Yến vương đem binh xông vào hán vương phủ, thời khắc này bên trong phủ trống rỗng, không có châu báu, cũng chẳng có hạ nhân. Người đi nhà trống.

Phòng chính , cửa được đẩy ra, một thái giám đẩy một chiếc xe lăn bằng gỗ, chủ nhân ngồi trên xe lăn chính là Hán vương Triệu Thành Chiêu.

Hu!!!!!!!!

Một tiếng vó ngựa dừng trước cửa phủ, sau đó từng tiếng cung kính hành lễ vang lên.

Yến vương bước vào Hán vương phủ, thấy thái giám đẩy Hán vương trên xe lăn, sắc mặt Hán vương trắng bệch.

Hán vương nhìn người bước vào, láy hết sức lực còn lại chắp tay nói "Hồi trước săn bắn, trượt chân ngã, từ trên ngựa xuống, té đứt mất 2 chân, Thái y trị liệu nói sợ rằng cả đời này cũng không thể đứng lên, Thứ cho Thành Chiêu không thể đứng dậy hành lễ. mong Vương thúc thứ lỗi."

Yến vương trầm mặt tới gần, Hán vương lại nói "Gian nịnh thần định soán quốc, giam cầm bệ hạ, đầu độc Thế tử, may mắn Hoàng thúc vào triều, quét sạch triều cương, thiên hạ này có Vương thúc, chính là phúc của bách tính, cũng là may mắn của tôn thất."

"Điện hạ." có mưu sĩ tới gần Yến vương, nhắc nhở nói "Điện hạ làm chủ tử cấm thành đã là chuyện chắc chắn, nhưng sau khi binh biến kết thúc, dòng giống của Hoàng tộc tận vong, sợ hãi bị người ta nghi ngờ."

Yến vương nhìn chăm chú Hán vương, sau đó mang binh rời đi, để lại một đám người trông coi Hán vương phủ.

Hán vương phủ quay về yên tĩnh, Hán vương ngồi trên xe lăn, bốn phía đình viện đều bị vây lại, bên ngoài thì lửa đạn khói, hắn bỗng cười khổ nói "Có phải là cảm thấy Bản vương uất ức?"

Hán vương hỏi nội thị phía sau, chỉ thấy nội thị che mặt khóc nói "Điện hạ chịu nhục, vì đảm bảo gia tộc Vương thị, không tiếc tự tổn hại hai chân, tiểu nhân chỉ cảm thấy đau lòng."

Hán vương nhẹ nhàng đưa tay chạm vào đầu gối, trên tay có cảm giác, còn hai chân đã không còn cảm giác gì, hắn nói "Bản vương cũng chỉ là muốn tự vệ, bảo vệ bản thân, sinh ra ở hoàng thất, không còn cách nào, những việc này đều không phải ta muốn, ta cũng không còn lựa chọn nào."

Rõng rã một ngày trôi qua, Yến vương chiếm được kinh thành, thanh lý thế lực còn sót lại, quyét dọn cùng tu sửa tường thành, đồng thời phát đi bố cáo đến địa phương.

---cung—

Hắn sinh ra, lớn lên trong cung, cho nên mọi ngõ ngách hắn đều rõ, hắn tới thập nhị giám, diệt trừ hết thảy tâm phúc của Hoàng đế, lần nữa phái người đảm nhiệm các chưởng ấn, tử cấm thành lần nữa đi vào hoạt động.

Đêm xuống.

Bên trong Phụng thiên điện đèn đuốc sáng trưng, Yến vương hắn cũng chưa nóng lòng mà ngồi lên chiếc ghế kia, hắn đứng chắp tay trên đài, lưng quay về phía cửa điện.

Tiếng bước chân đi tới cửa điện sau đó dừng lại: "Thế tử, Đại vương đang ở trong điện."

Thân ảnh màu đỏ nhẹ nhàng tới gần, sau đó bước vào trong, cửa điện được đóng lại.

Bên trong điện rộng lớn, chỉ còn hai cha con, Triệu Hi Ngôn đi lên phía trước, chắp tay quỳ sát gối nói "Thần Yến vương Thế tử Triệu Hi Ngôn, thỉnh an Điện hạ."

Yến vương vẫn mặc giáp, một thân uy nghiêm, trong tay cầm bội kiếm, xoay người nhìn người quỳ giữa điện, hắn cũng không vượt qua quy củ mà ngồi lên chiếc ghế kia, Triệu Hi Ngôn cũng không lạm quyền mà xưng hô phụ thân là đế.

Yến vương nắm chặt kiếm nói "Ta sống hơn năm mươi năm, chưa từng có người nào cầm súng chĩa về quả nhân, ngay cả Hoàng khảo cũng chưa từng."

Triệu Hi Ngôn nghe xong, sợ hãi vội vã cúi đầu đáp "Điện hạ, thần không phải cố ý, chỉ là tình huống quá khẩn cấp, thần không còn cách nào khá."

Yến vương bước xuống bậc thang. Đi tới trước mặt Triệu Hi Ngôn nói: "Ngươi tự ý rời khỏi Bắc bình, quả nhân ròng rã nhiều tháng chưa từng thấy ngươi, nhưng cũng chưa từng nghĩ tới, ngươi sẽ dùng phương thức như thế để gặp mặt."

Triệu Hi Ngôn ngẩng đầu, nhìn phụ thân ngày càng già, tóc đã hoa râm gần hết, ánh mắt nhìn mình mà thất vọng, hồng hào. Nàng vội vã dập đầu nhận sai nói "Cha, nhi không muốn như vậy."

Yến vương mở to mắt, nói "Nếu như có một ngày, quả nhân thật sự muốn giết nữ nhân kia, lẽ nào ngươi thật sự vì một nữ nhân mà giết cha sao?"

"Không !!!" Triệu Hi Ngôn lắc đầu liên tục nói "Nhi sẽ không làm như vậy, cha cũng sẽ không làm khó."

"Hài tử."' Yến vương đỡ Triệu Hi Ngôn dậy, trong mắt ngập tràn nhân ái nói "Hôm nay ta với ngươi đi vào tử cấm thành này, cùng tiên đế có huyết hải thâm thù, nàng là con gái của tiên đế, phụ mẫu tộc nhân, tất cả đều chết ở đây, trong lòng nàng làm sao không có oán hận."

"Hài nhi biết." Triệu Hi Ngôn biết hiện giờ có giải thích thế nào, cha mình sẽ không nghe, nên trước tiên nàng muốn xoá bỏ lòng nghi ngờ. nàng nói

"Nàng là đích nữ của Hoàng đế, Lý Hoàng hậu cũng không còn, Thế tử cũng không còn, nàng sau này không có chỗ nương tựa, một nữ tử yếu đuối thì có thể nhấc lên sóng gió gì."

"Quả nhân có thể đáp ứng ngươi, không giết nàng, nhưng nàng tuyệt đối không thể tiến vào Yến vương phủ." Triệu Trạch hoà hoãn nói.

"Hài nhi biết." Triệu Hi Ngôn gật đầu.

"Nương của ngươi, nàng...." Yến vương hỏi về Trương thị.

Nói tới mẫu thân, sắc mặt Triệu Hi Ngôn trở nên khó coi đáp "Thân thể mẫu thân ngày càg yếu, Bắc bình phủ cách xa kinh thành, Nhi lo lắng nàng..."

Yến vương nghe xong, trong lòng tự trách nói "Sau khi ngươi rời đi, mẫu thân ngươi ngày ngày sầu não, uất ức, ta lại chinh chiến bên ngoài..."

Triệu Trạch thở dài nói "Mẫu thân của ngươi không thể bôn ba, Đại minh cũng không thể không có Hoàng Hậu." hắn nhớ tới một kế hoạch đã nghĩ, hắn nói

"Kinh thành bị Yến quân tàn sát, nơi này không có dân tâm, bất lợi cho Yến vương phủ, quả nhân muốn dời đô tới Bắc Bình, ngươi giúp quả nhân nghĩ, cảm thấy việc này thế nào?"

"Quốc sự là việc trọng đại, hài nhi đều nghe phụ thân." Triệu Hi Ngôn đáp.

Yến vương sờ râu quai nón, sau đó nhìn chằm chằm Triệu Hi Ngôn tỉ mỉ, phất tay nói "Xuống nghỉ ngơi đi, Tấn Dương ở chỗ Sĩ Hoằng thúc thúc."

Triệu Hi Ngôn nghe xong vội vã chắp tay nói "Tạ cha."

Yến vương nhìn bóng lưng nhi tử, ánh mắt trở nên thâm thuý, hắn nói "Nhị lang, ngươi lớn rồi."

Một câu nói bình thường, lại làm Triệu Hi Ngôn đang đi nghe thấy dừng lại sửng sốt hồi lâu.

Chuyện ban ngày, khi tiếng súng vang lên, trở thành con dao hai lưỡi, phụ tử xa cách, nữ nhân cũng chỉ là cái cớ.

Yến vương sở dĩ đáp ứng Triệu Hi Ngôn không giết Tấn Dương, cũng là vì thời khắc này Yến quân vừa vào tới cung, Hoàng đế tuy đã chết, nhưng hắn cũng chưa thể xưng đế được, hắn vẫn là phiên vương.

Người trầm ổn, ẩn nhẫn như hắn, cũng sẽ không bởi vì vội vã hấp tấp mà tự tay huỷ đi khổ cực bấy lâu nay.

Quan chức cùng dân chúng ở Bắc bình phủ rất để ý Thế tử, nhi tử lại không cần dùng binh, không mất một tốt, dễ dàng phá huỷ tất cả khổ cực mà hắn xây lên, đây là điều mà hắn không muốn thấy, cũng không muốn dẫm vào vết xe đổ của Hoàng đế.

Triệu Hi Ngôn đi rồi, bên trong thiên điện đi ra một viên quan, mặc công phục đỏ thẫm, cử chỉ nho nhã, phong độ phiên phiên "Điện hạ."

"Là một người cha, quả nhân nâng niu nàng như trân bảo, nhưng hôm nay nàng lại chĩa súng vào ta, chỉ vì một nữ nhân...." Yến vương có chút nghẹn ngào nói

Hắn nhìn chằm chằm bảng hiệu bên trong điện, nhắm mắt lại nói "Quả nhân làm sao cũng không thể chấp nhận được."

Viên quan đi ra chắp tay mở miệng nói "Điện hạ, trong lòng hẳn là rõ ràng."

Yến vương mở mắt quay đầu nhìn viên quan "Nói như thế nào?"

"Thế tử điện hạ là nhi tử của ngài, cách làm việc giống ngài mấy phần, thần cả gan nói một lời, hành động hôm nay của Thế tử, đổi là ngài.

Vũ tông Hoàng đế cầm dao muốn chém Vương phi, Điện hạ cứu hay là không cứu?" viên quan hỏi

Lời nói của viên quan làm Yến vương ngốc lăng tại chỗ, viên quan lại nói:

"Điện hạ, kỳ thực ngài đều hiểu, nhưng ngài là một người cha, bản thân ngài yêu thương hài tử như vậy, lại bị hài tử đối xử như thế, trong lòng ắt có thất vọng, hoặc là..... người trong thiên hạ đều có, lòng ganh tỵ."

Yến vương mở to đôi mắt ưng nói "Chưa từng có người nào dám nói ta như thế. Đại lang, ngươi là người đầu tiên."

Viên quan cũng không sợ hãi, nhẹ nhàng lắc đầu nói "Đổi là thần, thần cũng sẽ như vậy, Điện hạ là cha đẻ của Thế tử, hơn hai mươi năm nuôi dưỡng, giờ đây vì một người ngoài. Việc này ai cũng không chịu nổi.

Nhưng có người, chính mình tạo ra mâu thuẫn, lại hy vọng người khác có thể làm được, yêu cầu người khác, chính mình lại thư giãn."

Nghe lời viên quan nói, Yến vương cũng không giận giữ, chỉ nở nụ cười nói "Thật đúng là như vậy." sau đó lạnh mặt hướng ra phía ngoài điện nói

"Thế nhưng Tấn Dương công chúa cùng ái phi của quả nhân, không giống nhau."

Viên quan cũng nhìn theo hướng Yến vương rời đi, hắn quay lại nhìn long ỷ nói "Ngày đông, ánh nắng yếu ớt, gió thổi lạnh buốt, làm sao có thể như thế, nhưng bất kể là loại người nào, đều sẽ có một mặt ác ôn cùng một mặt ôn nhu, chỉ có điều..... nhìn thấy không giống nhau mà thôi."

Tác giả có lời muốn nói:

Ý tứ chính là ngưới rất song tiêu.

Đoán xem vị viên quan kia là ai.??

Chương trước Chương tiếp
Loading...