[BHTT - edit ] NỮ THẾ TỬ - Vu Hoan
CHƯƠNG 151 : THÂN THẾ BÍ ẨN
CHƯƠNG 151 : THÂN THẾ BÍ ẨN
Bên ngoài thì lửa khói khắp nơi, Triệu Húc đích thân tự mình chém nội ứng của Yến vương là Hứa Nghị thì cảm khái vạn phần nói: "Nhờ có tiên sinh nhắc nhở, Bản cung mới sắp đặt người trong đô đốc quân." Một quả pháo nã xuống làm rung chuyển đất. Triệu Húc hoảng hồ, vội vã phái người ra xem, Trương Cửu Chiêu đứng đó nhìn, Thế tử nhìn hắn văn nhược thư liền nhắc nhở nói: "Sợ rằng bên ngoài không được ổn, tiên sinh nên vào trong thành tránh né."Trương cửu Chiêu nhắc nhở nói "Yến vương giả dối, Điện hạ cần phải cẩn thaajn."Sau khi Triệu Húc rời đi, Trương cửu Chiêu lấy trong lòng kim bài tự do ra vào thành mà Thái tử cho.Triệu Húc cưỡi ngựa chạy tới Tây thành, nhìn mấy trăm binh sĩ đang hướng phía đông mà chạy trốn, hắn vội rút kiếm hô "Các ngươi thân là tướng sĩ, không xông pha tiền tuyến đỡ địch, lại chạy về trong thành làm gì?"Chỉ huy sứ nghe tiếng, thấy Thái tử liền vội vã tiến lên nói: "Yến quân bắn nổ tung Thượng nguyên môn, phá tan ngoại thành."Ngoại thành là thành trì mà Triệu Húc cho xây trước đó, qua nửa tháng đã bị phá, Triệu Húc cũng không bất ngờ. Chỉ huy sứ thở hổn hển nói "Cửa thành kiên cố, lại có pháo đạn phòng thủ, Yến quân cũng không thể vào thành. Nhưng khi chúng thần đang phòng thủ, thì bất ngờ kim xuyên môn mở ra, Yến quân xông thẳng giết vào.""Là ai thủ Kim xuyên môn?" Triệu Húc giận dữ đỏ mắt hỏi.Tả Hữu Dực vệ tướng quân Tào Bân."Thời khắc Hứa Nghị bại lộ thân phận, Triệu Húc đem trọng tâm phòng thủ đều đặt ở Bắc Môn, Yến quân cũng ào ạt tấn công cửa bắc, hoá ra đều là giả dối, mục đích thật sự là Tây môn.Yến quân phá tan thành ngoài, Yến vương tự mình dãn quân đến kim xuyên môn, thủ tướng đứng trên thành nhìn cờ của Yến vương, cùng đội quân hừng hực khí thế, liền mở cửa thành nghênh đón.Bách tính được Thái tử thu nhận vào thành, cũng không vì lòng tốt của Thái tử mà cảm động, trái lại nghĩ Triều đình sẽ bại, cho nên hướng về Yến vương mà quỳ xuống nghênh đón vào thành.Yến vương ngồi trên lưng ngựa, hướng về tâm phúc trái phải ra hiệu, sau đó phân phó vài câu, hai bên tướng lĩnh phái người thúc ngựa chạy về phía thành, đồng thời Yến vương hô to: "Ta chỉ tiêu diệt nghịch tặc, không được đả thương bách tính.""Vâng."Con đương kim xuyên môn đông đảo bách tính, Triệu húc cũng dẫn một nhánh cẩm y vệ, ngồi trên ngựa đi tới trước mặt Yến vương nói "Yến vương nhìn thấy bản cung sao còn không quỳ xuống, ngừng tay lại?"Yến vương nghiêm mặt. hai quân đối chọi, dân chúng dồn dập trốn chạy, Yến vương xuống ngựa, hơi chắp tay nói "Thái tử điện hạ."Triệu Húc lại nói "Không có chiếu chỉ, ngươi một mình mang binh tiến vào kinh, ý của ngươi thế nào?"Yến vương chậm rãi nói "Phụng Minh Hoàng Tổ huấn, đến đây *thanh quân trắc."* "Thanh quân trắc" (清君侧) là một cụm từ Hán Việt, nghĩa đen là "thanh trừ những người bên cạnh vua". Trong lịch sử, nó thường được sử dụng như một chiêu bài chính trị để biện minh cho các cuộc nổi dậy, đảo chính hoặc thanh trừng phe cánh trong triều đình. Triệu Húc cười lạnh nói "Hiện nay Bản cung ở trước mặt ngươi, ngươi mặc giáp thấy quân, phải bị tội gì? Còn không mau lui binh, Bản cung niệm tình ngươi có công với Đại Minh, không truy cứu."Triệu Trạch nhìn Triệu Húc, lắc đầu nói: "Bên cạnh điện hạ có nịnh gian chưa trừ, thứ khó theo lệnh.""Hoang đường!"Triệu Húc phất tay tức giận nói"Bản cung xem, chính là ngươi lòng muông dạ thú, thanh quân trắc là giả, mưu quyền soán vị mới chính là sự thật.""Xem ra Điện hạ đúng là bị nịnh thần che mắt, ngay cả cha ruột của mình cũng giám làm hại, giam cầm." Triệu trạch nói xong liền phi thân lên ngựa."Ngươi đừng có nói bậy!" Triệu Húc phản bác nói "Phụ hoàng bị bệnh, nằm liệt giường, bản cung thay người giám quốc."Bệnh gì mà liệt giường tận hai năm?" Yến vương chất vấn hỏi, hắn không kiên nhẫn, liền nói "Thái tử điện hạ, đã bị gian thần đầu độc, tất cả nghe quả nhân hạ lệnh, trừ gian, túc triều cương!""Giết!!!"Những tiếng gào thét, quân sĩ hai bên đều rút đao đối mặt, Yến vương nhìn Triệu Húc cách đó không xa, thiếu niên chỉ hơn mười tuổi, đối mặt với cảnh tượng chém giết đẫm máu, có thể thẳng lưng mà không loạn.Yến vương trong lòng lo lắng, con mắt chòng chọc mà nhìn Triệu Húc, Triệu Húc cũng vậy nhìn chằm chằm Yến vương, ánh mắt sắc bén như dao, nói "Yến vương mưu nghịch, lòng muông dạ thú, huynh đệ tương tàn, chắc chắn sẽ gặp báo ứng."Lời của Triệu Húc làm Yến vương nổi lên sát tâm, tâm phúc Chu sĩ Hằng nghe thấy sau đó phái người lặng lẽ nấp trên quán trà.Một mũi tên sắc bén lao nhanh cắm vào ngực Triệu Húc."Điện hạ!"Triệu Húc cầm dao chống đỡ, nhưng lực tên mạnh , hắn không đỡ được, mũi tên cứ thế găm trên người hắn.Vốn có thể lựa chọn trốn, hoặc Yến vương có phá được thành hắn cũng không chết, nhưng hắn lại chọn ra tiền tuyến.Triệu Húc nhìn tiễn đâm vào lồng ngực, hắn ngã từ trên lưng ngựa xuống, đôi mắt đỏ ngầu nhìn về phía Yến vương, sau đó nở nụ cười, máu tràn ra khoé miệng nhuộm đỏ răng trắng, khiến Yến vương cảm thấy lạnh sống lưng.Thái tử chết đi, quân long vô thủ, những tướng sĩ chia làm hai phé, một phe giết đỏ mắt để báo thù, một phe hoảng sợ trốn chạy, cuối cùng cũng không ai chạy thoát.Yến vương phân phó một đội nhân mã, đi tới trước cửa thành, một đội khác chạy tới chỗ các quan chức phủ đệ, ròng rã ba này, kinh thành rơi vào cảnh tàn sát.---Tử cấm thành---Trương Cửu Chiêu cầm lệnh bài vàng óng thuận lợi vào thành, nhưng bởi vì Thái tử tự mình mang binh ra ngoài đỡ địch, kinh thành vốn phòng thủ nghiêm ngặt, hiện tại lại thả lỏng. nội thị cùng cung nhân cướp đoạt trân bảo khắp nơi chạy trốn.Trương Cửu Chiêu đứng trước đại điện càn thanh cung hồi lâu, sau đó từng bước chậm rãi bước lên bậc, hướng trong điện đi tới.Bên trong cung mỗi một đồ vật đều như cũ, từ lúc đăng cơ tới giờ, Hoàng đế sống cần kiệm, cho nên không thay đổi vật dụng cùng trang trí lại.Trương Cửu Chiêu nhẹ nhàng vén tay áo, sờ mép bàn, hai mắt của hắn đỏ. Nước mắt đầy hố mắt, hắn nhìn cánh cửa bên trong thiên điện, hướng về nơi đó đi tới.Cửa tẩm cung bị nhẹ nhàng đẩy ra, ánh sáng bên ngoài tiến vào, nhận thấy có người bước vào, Hoàng đế nằm trên giường cố hết sức để nhìn ra phía cửa.Trên giường, một lão già sắc mặt trắng bệch, mới bước vào trong Trương Cửu Chiêu đã ngửi được một mùi cay mũi, nhiều mùi của thảo dược quý.Bệnh tật quấn thân, người trên giường chỉ còn da bọc xương, sau lần thi đỗ đây là lần thứ hai Trương Cửu Chiêu nhìn thấy Hoàng đế, trong mắt giờ đây không có chút tôn kính nào của thần tử, cùng tôn kính.Trương Cửu Chiêu đi tới trước bàn, nhìn án sau đó nhẹ nhàng vuốt bụi trên gương đồng, nhìn dung nhan tinh xảo được chiếu trong đó.Hoàng đế không hiểu hành động của Trương Cửu Chiêu, chỉ có thể nhìn chằm chằm, Trương Cửu Chiêu chợt quay đầu lại, đối diện với Hoàng đế nói "Ta từng nhớ, thời gian thi đậu, ngươi khen ta nhìn đẹp mắt."Câu nói này làm Hoàng đế sửng sốt, người trước mắt này đến đây không có ý tốt."Ngươi biết không, ta.. vốn cũng có một đôi mắt giống như Yến vương Thế tử."Con ngươi Hoàng đế mở lớn, hắn dãy dụa muốn mở miệng, Trương Cửu Chiêu từng bước tới gần hắn rồi nói "Là ngươi, tự tay đem ta phá huỷ, biến cố năm đó, ngươi không chỉ tàn sát Trương thị, hài tử nhỏ tuổi cũng không buông tha, ngươi thật độc ác."Biến cố Trương thị, quốc cữu ép Thái tử dẫn binh đánh giết vào tử cấm thành, muốn đoạt ngôi, phụ tá Thái tử đăng cơ, Hoàng đế đã biết trước, cho nên phái binh mai phục trong điện, binh biến chấm dứt, hắn hạ lệnh vây quét Trương thị, bao gồm cả Thái tử.""Muốn biết vì sao ta ở đây sao?" Trương Cửu Chiêu đi tới giường Hoàng đế nằm, lạnh lùng nhìn.Hoàng đế nhếch miệng,tựa như đang nói cái gì, Trương Cửu Chiêu nhìn miệng Hoàng đế, sau đó nói "Đúng vậy, ngươi đoán không sai, chính là An Định Bá.""Nhưng An Định Bá làm sao để thoát khỏi cẩm y vệ đây." Trương Cửu Chiêu lại nóiHoàng đế liền rõ tất cả, Trương Cửu Chiêu là hiện thân, chứng thực toàn bộ suy đoán của hắn, việc năm đó, Yến vương có tham dự, có lẽ nói, Yến vương chính là người đứng ra thúc đẩy."Hoàng đế chừng mắt nhìn Trương Cửu Chiêu, không có cách nào nói. Trương Cửu Chiêu lại cúi người nói bên tai Hoàng đế "Quên nói cho bệ hạ, việc Tề vương cùng Hán vương đấu đá, là thần ở sau lưng, xúi giục."Sau đó Trương Cửu Chiêu đứng thẳng lên nói " Đáng tiếc, phu thê Tề vương tình sâu nghĩa nặng, Tề vương lại ái thê, Tề vương phi là Lâm thị tộc nhân, nhưng một lòng hướng về Tề vương, tranh quyền cũng chỉ là tự vện, Thế nhưng bệ hạ..."Trương Cửu Chiêu nở nụ cười nói: "Tiên hoàng Thái Hậu vì đoạt quyền, suýt chút nữa phế đi người con ruột này, vì thế trong lòng bệ hạ nữ tử can dự triều chính, là việc bệ hạ căm ghét nhất, không đơn thuần là bệ hạ nghi ngờ, mà là trong sâu thẳm nội tâm đã ghét bỏ việc này."Hoàng đế gắt gao để nắm lấy chăn, ánh mắt trừng lớn nhìn Trương Cửu Chiêu"Đừng dùng ánh mắt đó để trừng ta!" Trương Cửu Chiêu cau mày nói "Lúc trước, ngươi giết mẫu thân ta, ngươi có nghĩ tới ngày hôm nay không? Tất cả những thứ này đều chính là ngươi reo xuống."Yến quân tiến vào kinh thành, trong thành vang lên những tiếng kêu gào thảm thiết, lưỡi dao lạnh lẽo sắc bén, đâm vào thân thể, máu tươi tung toé trên đất.Quan phủ trong nha môn, xin tha âm thanh đã lạc cả đi, máu loãng chảy loang trên thềm đá.Không chỉ là cựu thần của Hoàng đế, ngay cả Lý thị bộ tộc, cùng dòng dõi của Hoàng đế cũng không thoát khỏi. Yến quân vào Hán vương phủ, cùng phủ Tấn Dương công chúa, đem vây nhốt lại.Văn võ bá quan tự biết không tránh được, liền đem vợ con tự thiêu trong phủ.Thái tử Triệu Húc đã không còn, Yến vương dẫn nhân mã vào trong cung, Lý Hoàng hậu thắt cổ tự tử ở Khôn Ninh Cung.Bên trong càn thanh cung yên tĩnh, Yến vương mặc một thân áo giáp đi vào điện, sĩ tốt chạy ra báo : "Đại vương, lão Hoàng đế... chết rồi.'Cùng đi với sĩ tốt ra, còn có một viên quan, bị sĩ tốt áp tải ra, Yến vương phất tay, sĩ tốt đem viên quan thả ra.Yến vương liếc mắt nhìn vào trong phòng, chăn rơi trên đất, Hoàng đế nằm trên đất, hai mắt nhắm trợn trừng.Trương Cửu Chiêu ôm tay áo quỳ sát, Yến vương thở dài nói: "Thôi, đây là nhân quả hắn tự nhận lấy, ngươi lui xuống trước đi, tắm rửa tẩy đi xui xẻo.""Vâng."Yến vương rời đi, tới bên trong phụng thiên điện, vàng son lộng lẫy không một bóng người, bảo vật cũng bị cung nhân cướp sạch.Hắn leo lên bậc thang, đi tới phía trước long ỷ, đưa tay đặt ở đầu rồng nói "Cuối cùng ngươi vẫn thuộc về quả nhân.""Đại vương, Tấn Dương công chúa đã đem tới." Chu sĩ Hoằng dẫn lính vào công chúa phủ, người trong phủ cũng không chống đối.Mấy sĩ tốt thô lỗ đem Tấn Dương làm tù binh mà áp giải ấn xuống điện, Yến vương vẫn chưa nóng lòng ngồi trên long ỷ, hắn chậm rãi đi xuống, cúi đầu nhìn nữ tử nằm rạp trên mặt đất.Sau đó hắn rút ra kiếm bên hông nói: "Ta từng nói với huynh trưởng, nếu ngươi là đích tử, là người thừa kế tốt nhất, sự thực chứng minh, đúng là như vậy."Thời khắc này, Yến vương trong mắt nổi sát tâm, nhưng mà lúc kiếm chém xuống, hắn nhìn thấy ngọc bội ở trên đất.Hắn thu tay về, cúi người nhặt ngọc bội lên, đồ vật quen thuộc, hắn nhìn một chút liền nhận ra, sau đó hỏi: "Khối ngọc này, vì sao ngươi lại có?"Tấn Dương nghiêng đầu không đáp, lúc nãy ở ngoài nàng nhìn thấy Yến quân giết người trong thành, tước vũ khí của binh sĩ, văn võ bá quan đều bị bắt lại. hắn không chút nào nương tay, cũng không có lòng thương hại. nàng sẽ không khẩn cầu người mà hai bàn tay dính đầy máu, bước qua xác người mà tới đây, thả nàng một con đường sống."Đây là đồ của mẫu thân nàng, thủa nhỏ nàng luôn đeo bên mình, ngay cả quả nhân cũng không thể chạm vào." Yến vương nói.Bởi vì khối ngọc này, Yến vương nhớ tới việc đã ba năm chưa gặp vợ con, nhưng cũng chọc giận hắn, hắn nói: "Vậy mà nàng lại cho ngươi!!!!"Thấy Tấn Dương không đáp, Yến vương càng phát hoả nói: "Nếu đã như thế, yêu nữ đầu độc lòng người, không thể giữ lại!" dứt lời, Yến vương lại nắm chặt kiếm rong tay.Thời khắc giơ kiếm hạ xuống, bên ngoài điện vang lên một tiếng súng, lực tới to lớn làm kiếm trong tay Yến vương văng ra.Editor : mau, Triệu Hi Ngôn, mau....