[BHTT - edit ] NỮ THẾ TỬ - Vu Hoan

CHƯƠNG 150 : NỘI GIÁN



CHƯƠNG 150 : NỘI GIÁN

---Phượng Dương phủ---

Triều đình và Yến quốc đều thu nhận lưu dân, tin tức truyền tới Phượng Dương phủ nơi Yến vương đóng quân, phó tướng luôn lời khen ngợi Thế tử.

"Thế tử tuổi nhỏ tài cao, không chỉ toạ trấn Bắc bình phủ, ổn định phía sau để quân ta không lo lắng mà đánh trạan, hiện giờ còn làm việc thiện tâm, khiến dân tâm quay về Yến quốc ta, Đại vương có người nối nghiệp, thật đáng chúc mừng."

"Đúng vậy, không nghĩ tới Thế tử gia, lại có thể làm tốt như thế, lưu dân thực sự là vấn đề lớn, từ chối cho vào thành thì mất lòng, mà vào thì chuyện lương thực là vấn đề lớn.

Được thiên hạ thì mất dân tâm, kế sách của Thế tử thật vẹn toàn, thiên hạ đều hướng về Yến quốc, việc công phá kinh ngay trong tầm tay."

Yến vương ngồi đó, nhìn bản tấu đang đặt trên bàn, lâm vào trầm tư, đôi mắt hắn lạnh như ưng, không nói một lời.

Chúng tướng thấy thế, không rõ vì sao, dồn dập ngậm miệng nhìn nhau.

Lúc sau Yến vương mở miệng, cùng mọi người thương nghị quân tình:

"Hiện giờ Yến quốc vô cùng quyết tâm, quả nhân cũng không có gì phải quá lo lắng, kinh thành chứa đựng mấy vạn người, việc trị an trở thành việc cấp bạc, việc này có lợi cho chúng ta.

Đi tới hiện tại, ta cũng không thể lui được."

Chúng tướng nghe ra việc, Yến vương muốn xuất binh đánh chiếm kinh thành, kết thúc nhanh cuộc chiến này, bọn hắn đồng loạt chắp tay "Chúng thần nghe theo sự sắp xếp của Đại vương."

"Giờ đã là đầu xuân, ta muốn trước hè phải kết thúc trận chiến này, để bách tính trở về yên tĩnh, không thể để ruộng đất hoang tàn." Yến vương nói

"Vâng."

Sau khi nghị sự xong, Yến vương ngồi tại chỗ, cầm lấy con chim nhỏ nghĩ về ngày trước

{{ Ngôn nhi yêu thích kinh thành sao?}}

Ngày nhỏ Yến vương Thế tử nằm nhoài trên cửa sổ xe ngựa, hiếu kì nhìn chằm chằm hai bên phồn hoa trong kinh thành, bên rìa hai đường cửa hàng san sát, rường cột trạm trổ, rực rỡ muôn màu, xem đã con mắt .

"Cha người cũng yêu thích kinh thành sao?" Tiểu Thế tử hỏi ngược lại phụ thân mình.

"Nơi này lúc trước là nhà của ta,ta sinh ra lớn lên ở đây." Yến vương đáp.

Tiểu Thế tử suy nghĩ một chút sau đó nói: "Giống như Ngôn nhi ở Bắc bình phủ sao?"

Yến vương gật gù, tiểu Thế tử cười híp mắt nói: "Vậy Kinh thành là địa phương yêu thích của cha, vậy Ngôn nhi cũng thích."

"Đại vương." Thủ hạ đánh gãy hồi ức của Yến vương, hắn đi vào nói "Người đang nghĩ gì sao?"

Yến vương thu lại vẻ mặt thất thần, cất chiếc còi, hướng về phía phó tướng vẫy tay nói "Thế Mỹ vì cứu quả nhân mà mất mạng, hiện giờ chỉ còn ngươi thôi Sĩ Hoằng, ngươi là phụ tá đắc lực của ta, hắn không còn nữa rồi, ta chỉ còn ngươi thôi."

Chu sĩ Hoằng tiến lên chắp tay nói:

"Nghe theo Đại vương phân phó, thần, có chết cũng không từ chối."

Yến vương vội vã nói "Đến, ngồi, ta chỉ muốn tìm ngươi để nói chuyện."

Chu sĩ Hoằng ngồi xuống nói "Hôm nay quần thần khen Thế tử, Đại vương, lại không nói gì, là ngươi cảm thấy hành động gần đây của Thế tử làm người khổ não sao?"

Yến vương nhìn ra ánh lửa bên ngoài, than nhẹ một tiếng, hắn cũng vui vì nhi tử xuất sắc nhưng cũng lo lắng nói: "Hành động của Thế tử, quả nhân cũng ngạc nhiên."

Chu sĩ Hoằng từng là hộ vệ phủ Yến vương, từng cùng Yến vương chinh chiến Mạc bắc, được Yến vương rất trọng dụng, coi làm tâm phúc, cũng được Yến vương sắp xếp dạy võ cho Thế tử, hắn cũng cả gan nói "Đại vương, thứ cho thần cả gan nói."

"Nói đi, ngươi muốn nói gì cứ nói."

"Thần được sự tín nhiệm của Đại vương, từng may mắng cùng Cố chỉ huy sứ giáo dục Thế tử, Thế tử thông tuệ, rất có hiếu tâm. Hiện nay Đại vương xuất binh ở ngoài, Thế tử vì ngài trấn thủ phía sau, lại lo ổn thoả cho lưu dân.

Khiến dân chúng cũng có hảo cảm với Yến quốc, đại vương phải vui mừng mới phải."

Chu sĩ Hoằng ngừng một chút sau đó lại nói: "Thần tử cũng là con trai độc nhất trong nhà, năm mười tuổi đã muốn làm dũng sĩ. Sau này kết hôn cùng thê tử sinh con đẻ cái, không cầu thông tuệ chỉ cầu đứa nhỏ hiếu thảo, bình an trôi chảy mà lớn lên, thành người.

Người có vị Thế tử rất có hiếu, thần cảm thấy rất vui mừng, phụ mẫu lo lắng cho con trẻ, vì đó mà nghĩ kế sâu xa, Đại vương hôm nay khởi binh, chẳng phải vì thế sao?"

"Đại vương có được thiên hạ, năm tháng cũng dần trôi đi, thay đổi mọi thứ, nhưng huyết nhục tình thân sẽ không thay đổi được. bất luận Đại vương là Điện hạ hay là Hoàng đế, Thế tử vẫn là nhi tử của người, điều này không thể thay đổi được."

Yến vương dựa vào ghế thái sư nói: "Đứa nhỏ luôn ngoan ngoãn hiếu thuận, nàng cũng chưa bao giờ ngỗ nghịch với ta, lẽ nào ta quá đa nghi sao"

Chu sĩ Hoằng nhìn Yến vương đang đa nghi con ruột mình, liền nhíu mày nói: "Đại vương, Thế tử xông vào chốn kinh thành đầy nguy hiểm, ẩn nhẫn, dùng trí thông minh để hoàn thành kế hoạch lớn của người.

Thiên hạ đều cho rằng đại vương không có người nối nghiêp, mới có sự thay đổi như hôm nay, Đại vương có thể nghi ngờ bất kì người nào, bao gồm cả thần.

Nhưng không thể nghi ngờ nhi tử của mình, Hoàng đế là một ví dụ, tuổi già thê lương, Đại vương lẽ nào người đã quên sao?"

"Quả nhân cũng sẽ không giám sát nàng quá chặt chẽ, chỉ lo lắng, tính tình của nàng." Yến vương thở dài nói "Mẫu thân của nàng, và nàng, quá mức do dự thiếu quyết đoán, không nắm giữ binh, nghĩa là không nắm giữ tài, đây mới là điều quả nhân thấy đau đầu."

"Tính tình của Thế tử..."Chu sĩ Hoằng suy nghĩ một chút, chợt phản ứng lại nói : "Đại vương, đó chỉ là lời đồn, Thế tử cùng vị công chúa đó làm sao có thể."

Chu Sĩ Hoằng biết rõ ý của Yến vương, cũng biết đế vương xưa nay đều tàn nhẫn, nếu đại quân công phá thàh, muốn ngồi lên ngai vàng, sẽ nhân lúc loạn mà diệt trừ hết dòng dõi của Hoàng đế.

"Quả nhân thấy qua mấy lần, tuyệt đối không phải là hời hợt, tuy là nữ tử, nhưng nữ tử một khi tàn nhẫn lên, khó có thể tưởng tượng được. lưu lại sau này không an tâm." Ánh mắt Yến vương hung ác nói: "Nàng là nhi tử của ta, chắc cũng sẽ không vì một nữ tử mà cùng ta phản bội."

"Đại vương, ngài đừng quá lo lắng, sau khi đoạt thành, dòng dõi của Hoàng đế sẽ nhìn Thế tử như thù địch, hiện tại Thế tử đang ở Bắc bình phủ, cũng không rõ thế cuộc ở Kinh thành, đao kiếm không có mắt, làm sao có thể không có thương vong, nữ tử đó chết vào loạn chiến, pháo cùng hoả, có liên quan gì tới Đại vương đâu." Chu Sĩ Hoằng hiến kế nói.

Thành Đức năm thứ mười sáu, mùa xuân.

Yến vương dẫn quân đoạt lấy Dương Châu, tướng quân thủ thành anh dũng phản kháng, nhưng bị thuộc hạ, là nội gián phản bội, Dương Châu không chiến mà hàng. Cao Bưu Châu cũng thuận theo quy hàng.

Sau đó đại quân lại qua sông, gặp thuỷ quân của triều đình, hai bên lại giao chiến, một nửa số thuỷ quân phản bội triều đình, quy hàng Yến vương, tạo điều kiện thuận lợi cho Yến vương qua sông.

Cuối tháng ba, Yến vương dẫn quân tới Trấn Giang phủ, thủ tướng giữ thành thấy tư thế quân trước mắt, không thể đỡ nổi, cho nên mở cửa thành đầu hàng.

Yến quân đóng quân cách kinh sư chưa tới sáu mươi dặm. tin tức truyền tới, triều đình một cú sốc lớn.

-Phụng thiên điện-

Bên trong điện rộng lớn, Triệu Húc gấp đến độ đi lại không ngừng nghỉ, quần thần trong điện cũng khủng hoảng đến cực điểm.

"Yến quân đã tới các thành, mạnh tới mức, thủ lĩnh các thành đều mở cửa xin hàng, sợ rằng phá kinh thành này là chuyện sớm muộn." Hữu đại thần lo lắng nói.

"Trong thành vẫn còn hơn trăm ngàn quân tinh nhuệ, cùng tướng lĩnh, nếu đánh cũng có thể đỡ được một trận, thế nhưng từ khi cho lưu dân vào thành, trong thành trở nên hỗn loạn, thường xuyên có trộm cướp cùng giết người, án báo tới Pháp ty ngày càng nhiều, rối loạn tới cực điểm."

"Yến vương lấy Phượng dương phủ, cùng các nơi dễ như vậy, kinh thành này cũng khó mà thủ, không bằng đầu hàng, phục hưng sau."

Trong mắt quần thần ngập tràn hoảng sợ, nhất trí đề nghị đinh nam đều trốn, Triệu Húc biết lúc này, thương nghị ngăn địch với bọn họ đều không có kết quả, thế là phất tay cho lui, triệu Trương Cửu Chiêu vào cung hỏi dò.

Sau khi quần thần rời đi, cũng gom lạ từng nhóm mà bàn tán: "Đã nói không nhận lưu dân, Ngũ quân đô đốc phủ trấn thủ thành, thêm nữa quân tinh nhuệ, cũng có thể chống đỡ được Yến vương, hiện nay bởi vì lưu dan, còn chưa nói có nội gián, Yến vương mà đánh tới, tự loạn trận, đây rõ ràng là diệt vong a."

"Thái tử điện hạ có trách nhiệm bảo vệ đất nước..."

"Nhưng cũng phải bảo vệ tốt bản thân, mới bảo vệ được xã tắc."

"Quân đội của triều đình quân số nhiều hơn Yến quân, vì sao lại có thể dễ dàng đầu hàng Yến quân?"

"Lẽ nào trong triều có nội gián sao?"

Trương Cửu Chiêu đứng đó nghe, sau đó tiến lên khom người nói "Điện hạ."

"Yến vương sắp phá thành, chúng thần đều khuyên người nên trốn, nhưng ta là quốc quân, Kinh thành là đại đô của Đại Minh, giám quốc mà chạy, quân sĩ sẽ ra sao? Bản cung là Trữ quân, chết vì xã tắc là chuyện đương nhiên, nhưng những thần tử đó lại có ý nghĩ trốn tránh, lấy ta ra để làm lý do vụng trộm mà trốn" Triệu Húc nói

Trương Cửu Chiêu ngẩng đầu nhìn lan can phía bên trong, sau đó quỳ sát gối nói: "Nhi tử Chết vì hiếu, thần tử chết vì trung, chết có làm sao. Điện hạ là quân, chúng ta là thần, quân vì nước chết, thần vì quân chết, việc như vậy, đều là việc tự nhiên."

Triệu Húc nhìn Trương Cửu Chiêu, vội vã nâng hắn dậy, sau đó nhìn thẳng đối mắt sáng trưng trước mặt nói: 'Không biết vì sao, lần đầu tiên Bản cung nhìn thấy tiên sinh, liền cảm giác rất thân thiết.'

Trương Cửu Chiêu nghe xong, vội vã rút tay khom người nói: "Điện hạ ưu ái, thần không giám nhận."

Hành động né tránh của Trương Cửu Chiêu, Triệu Húc tựa hồ như nhìn thấy một đôi mắt màu lam, nhưng hắn cũng không lưu ý nhiều, hắn nói "Ngày ấy những lời ta nói ở Đông cung, chính là xuất phát từ tâm, tài năng của tiên sinh không thể để mai một."

Trương Cửu Chiêu lần nữa quỳ gối nói "Không thể hiến kế để bảo vệ cơ nghiệp, thần xấu hổ."

"Mệnh trời đã vậy, cùng tiên sinh có quan hệ gì." Triệu Húc lắc đầu nói, sau đó xoay người đi tới bậc thang ngồi xuống.

"Bản cung từ khi sinh ra tới giờ, bên cạnh không có người để tin tưởng, gặp được tiên sinh, đôn đáo ta học tập, tiên sinh giống như huynh trưởng, như cha, có lúc ta tự nghĩ, nếu như tiên sinh là huynh trưởng của mình, Bản cung cũng không cần cái ngôi vị Thái tử này cũng được."

"Điện hạ, ngài không thể nói những lời đó được."

Trương Cửu Chiêu vội dập đầu nói: "Điện hạ là nhi tử của Thiên tử, là Trữ quân của Đại Minh, thần vạn phần kinh hoảng."

Triệu Húc dựa người vào cầu thang, lần đầu Trương Cửu Chiêu nhìn thấy một Trữ quân lại thả lỏng lễ nghi mà làm vậy, không những ngồi trên đất, mà còn dựa lưng vào cầu thang, không còn gò bó nào.

Triệu Húc bỗng nhiên cúi đầu cười nói: "Rất nhanh, toà cung này đều sẽ là của Yến vương, Trữ quân cái gì a, không còn thân phận này, Bản cung cùng tiên sinh đều là bách tính bình thường.'

Trương Cửu Chiêu rơi vào trầm mặc. Triệu Húc lại đứng dậy nói: "Hoàng tử, Trữ quân , những danh phận đó ta đều không muốn, nếu biết trước kết cục...." Triệu Húc đi tời dưới long ỷ, nhẹ nhàng xoa cái ghế, mà ai cũng tranh cướp để có. Hắn nói tiếp "Nếu biết trước kết cục này, ta nguyện làm người bình thường."

Thành Đức năm thứ mười sáu, mùa hè.

Yến vương dẫn quân tới đứng dưới thành lầu kinh thành, Thái tử Triệu Húc phái các tướng quân và thủ vệ các cửa thành.

Yến vương phái người tới cửa thành truyền lời "Hoàng minh tổ huấn, có lời. bên trong cung có gian nghịch, ta xuất binh thảo phạt, giết gian thần, lập thanh quân trắc. Lý thị ngỗ nghịch mưu đồ soán quyền, quả nhân xuất binh thảo phạt, không mau mở cửa thành hiến thành."

Lời được truyền vào thành, Triệu Húc nghe xong tức giận trách mắc Yến vương ngỗ nghịch, lièn phái đại thần tới đáp lại "Quốc có quốc pháp, phiên vương xuất binh, cần được Hoàng đế ban chiếu, một mình mang binh tiến vào kinh thành, là tội tạo phản, chu di cửu tộc."

Lời Triệu Húc đáp làm Yến vương Triệu Trạch tức giận, hắn lệnh đánh trống phát binh, khai hoả công thành.

Kinh thành dưới pháo hoả oanh tạc, đất rung chuyển, các cửa thành kiên cố thủ, lửa đạn oanh tạc, Yến quân nửa bước cũng không tiến được.

Hứa Nghị dẫn quân phản lại triều đình, nổ pháo oanh tạc trong thành. Được cẩm y vệ phát hiện báo lại cho Triệu Húc, Triệu Húc lo lắng dưới dự phối hợp của Hứa nghị, thành sẽ nhanh bị phá, lập tức hạ lệnh bắt giữ Hứa Nghị, tự mình chém đầu hắn thị chúng.

"Yến quân một đường thuận lợi đánh tới đây, giống như trời đang giúp, biết được bố phòng các nơi, nhược điểm các nơi, Bản cung đã hoài nghi vì sao hắn lại biết rõ như thế, hoá ra ngươi đã để lộ quân tình, làm nội ứng cho Yến vương." Lúc trước Triệu Húc đã phái ẩm y vệ giám sát đô đốc phủ.

"Ngươi là đại tướng khai quốc, là lão thần của triều đình, không khuất phục Lý thị, Bản cung đã thấy kì quái, may mắn Bản cung đã có chuẩn bị."

"Yến vương muốn dễ dàng phá thành, việc này tuyệt đối không thể."

Tác giả có lời muốn nói:

Trương cửu chiêu: ta là ai?

Chương trước Chương tiếp
Loading...