[BHTT - edit ] NỮ THẾ TỬ - Vu Hoan
CHƯƠNG 149 : THIỆN TÂM
CHƯƠNG 149 : THIỆN TÂM
Thái Nguyên phủVì đảm bảo có thể thuận lợi gom góp được lương thực, Triệu Hi Ngôn tự mình dẫn người từ Bắc bình phủ chạy tới Sơn tây thừa tuyên bố chính ty.Sau khi tri huyện của Thái nguyên phủ nhận được tin, phái binh mã tự mình ra khỏi thành tiếp đón.Xa mã đi vào Thái Nguyên phủ, đã nhận được tin sớm, cho nên các phú thương đã được sắp xếp tới Thái Nguyên phủ trao đổi."Theo phân phó của Thế tử, thương lái các nơi đã tới Thái Nguyên phủ, được sắp xếp tại một phòng của trà lâu." Tri phủ ngồi trên lưng ngựa hướng về phía xa giá nói.Bên trong trà lâu, các thương lái đầy đủ họp mặt, đối thủ cạnh tranh cũng ngồi cùng một chỗ.Đối với những người có quan hệ tốt với nhau, liền bắt đầu nghị luận, cũng có người suy đoán dụng ý của tri phủ Thái nguyên."Tri phủ đại nhân đem chúng ta gom lại một chỗ, lại không phải ở phủ nha, đây là đang muốn làm cái gì?""Hẳn là triều đình đang thiếu quân lương, lại tìm tới chúng ta để đòi thêm lương?""Lão hủ nghe nói, Lưu viên ngoại từ lúc Yến vương điện hạ cùng triều đình khai chiến, đã không ít lần đem gạo tiếp tế, thời gian chiến tranh kéo dài đã hai năm, giá gạo tăng vọt, Gạo cho quân cũng đã nhiều, nhưng cũng kiếm bội tiền.""Lý viên ngoại nói có thật không?""Các ngươi nói lần này tri phủ đại nhân triệu kiến, là vì việc gì?""Chúng ta đều là thương nhân, hiện tại quốc gia thiếu lương thực, nghe nói Lưu dân tràn vào Bắc bình phủ, vị Thế tử đang toạ trấn ở đó lòng dạ từ bi, không để lưu dân tha hương cho nên mở cửa thành cho họ vào. Hôm nay triệu kiến thương nhân, tám phần là chuyện nạp lương.""Nhưng chúng ta cũng không dư dả lương thực." có thương nhân nói."Quốc gia đánh thuế nhiều, cửa hiệu còn có nhiều miệng ăn phải nuôi, không chết đói là may, làm gì có chỗ thừa.""Đúng vậy, chúng ta nộp thuế đầy đủ, làm ăn chính đáng, quan phủ dựa vào cái gì lại cứ hướng về chúng ta đòi hỏi?""Lần trước đã một lần nạp lương cho quân đội. chúng ta kiếm cũng rất khó khăn. Lần này hãy tỏ thái độ cứng rắn, thương nhân có chút tiền cũng là tiền mồ hôi nước mắt kiếm được, còn cả một nhà già trẻ phải nuôi.""Đúng, đúng, đúng, nói cái gì cũng không thể nhượng bộ nữa." Các thương nhân bàn luận sôi nổi, làm sao để từ chối quan phủ , một số thì lại im lặng.Yến vương Thế tử đã tới trà lâu, lầu bên trên nghị luận sôi nổi, Tri phủ Thái Nguyên tự mình dẫn đường dẫn Thế tử lên lầu."Tri phủ đại nhân đã đến rồi." gã sai vặt nhìn người đi cùng tri phủ mặc công phục phi sắc, bên hông còn đeo thắt lưng tứ phẩm.Trong phòng trở nên yên lặng, mọi người đều đứng dậy đón lấy "Tri phủ đại nhân.""Mấy ngày không gặp, Tri phủ đại nhân tươi cười rạng rỡ, đã có chuyện gì vui sao?"Thương nhân ăn nói khách sáo, cũng cố ý thân cận quan lại, rất nhanh họ chú ý tới thiếu niên đứng cạnh tri phủ.Triệu Hi Ngôn mặc thường phục, bên ngoài áo nâu, đầu đội đường cân, không khác nào một thư sinh.Có người hiểu lầm hỏi: "Đây là sư gia mới của ngài sao?"Tri phủ vẫn chưa thông cáo bọn họ về việc Yến vương Thế tử tới, những thương nhân này ngày ngày bận rộn, cho nên cũng chưa biết mặt Thế tử.Tri phủ nghe xong, sắc mặt chuyển trắng, vừa muốn giải thích, tiện miệng nói "Ta chính là."Tri phủ quay đầu ngốc lăng nhìn Thế tử, sau đó liền đáp lại mấy thương nhân.Thương nhân đánh giá Triệu Hi Ngôn, bọn họ đều là thương nhân, ít nhiều cũng đều phải dựa vào che chở của tri phủ, thế là nịnh nọt nói."Ánh mắt đại nhân thật tốt, su gia nhìn ra là một nhân tài, không biết là nhân tài nơi nào, có thể được đại nhân để mắt tới."Triệu Hi Ngôn không đáp, tri phủ tiện miệng nói: "Chư vị, bản quan lần này triệu tập chư vị, có việc muốn cùng chư vị thương nghị, mời vào chỗ."Tri phủ đã lên tiếng, thương nhân cũng lần lượt vào chỗ ngồi, sau đó tri phủ lên tiếng nói: "Thế..." Yến vương sắp xếp hắn quản lý Tấn đô thành, hiện nay trữ quân tương lai đang ở đây, hắn sao giám lạm quyền, nói xong hắn liếc nhìn Triệu Hi Ngôn.Triệu Hi Ngôn lên tiếng nói "Đại nhân ngồi đi." Nàng đứng cạnh tri phủ làm mưu sĩ Tri phủ ngồi xuống ghế thái sư, như ngồi trên đống lửa, không ngừng xoa tay, sau đó che trước miệng ho khan, nói "Hôm nay có việc, triệu các vị tới, việc này để su gia trong phủ nói với các vị, các vị lắng nghe."Mọi ánh mắt đều đổ về phía Triệu Hi Ngôn, Triệu Hi Ngôn đi lên phía trước chắp tay áo nói "Lần này triệu tập các vị. ta nghĩ, các vị cũng đoán được là chuyện gì ."Lời Triệu Hi Ngôn vừa nói ra, bầu không khí như trong công đường xử án, phú thương đều dồn dập quay đầu, tỏ thái độ."Đại nhân, chúng ta giao nộp thuế đúng hạn, đầy đủ, triều đình thu thuế để chinh chiến, chúng ta cũng sa sút theo, lần trước Yến vương Thế tử về chủ trì triều chính, đại xá thiên hạ, chúng ta cũng vì tiền tuyến mà góp lương thực.""Đúng vậy, đại nhân, những năm qua khắp nơi đều thiếu lương thực, cửa hiệu cũng phải nuôi nhiều miệng ăn, nếu triều đình muốn thêm, không phải là muốn mạng của chúng ta sao?""Chúng ta cũng khó bảo toàn cơm no đến hết năm nay, làm gì có dư dả lương mà lấy ra a."Các thương nhân tiếp lời nhau nói, chính là lương thực khan hiếm, đang rất khó khăn, không dư dả.Triệu Hi Ngôn cũng không vội, chờ bọn hắn nói xong, nàng nhẹ nhàng vỗ nhẹ lòng bàn tay.Một gã hộ vệ đi vào trong, trong tay bưng một tráp bên trên có một sấp giấy, sau đó đưa tới trước mặt mọi người nói:"Chư vị,mời xem cái này là cái gì?"Mọi người cầm lên đọc, mặt đỏ tía tai, từ lúc tiến vào Tấn, Triệu Hi Ngôn đã phái người điều tra thực lực nhà của các thương nhân, cac loại khế ước cùng với gia sản đều được liệt kê rõ ràng.Vị phú thương đến từ phương nam, cùng phú thương Tấn quốc hợp tác, lấy giá cao gấp hai lần thị trường thu mua lương thực, sau đó trả bằn vàng, lấy lần hợp tác này để sau này hợp tác lâu dài.Những cáo già trên thương trường bắt đầu rõ ràng, liền nói: "Vị phú thương Phương Nam kua, là người của Thái Nguyên phủ đóng giả sao?""Đúng vậy, hiện tại ngoài quan phủ ra, ai dám mang nhiều vàng như thế ra trao đổi."Triệu Hi Ngôn sau đó lại nói: "Nếu chư vị ở đây ai giàu có, có cửa hàng lớn, lương thực đầy đủ, có thể đủ nuôi bách tính trong ba năm, vì sao trên miệng đều nói mình nghèo khổ, thiếu thốn."Mọi người đều á khẩu không nói được lời nào, chỉ biết nhìn lẫn nhau, Triệu Hi Ngôn thấy vậy liền chuyển đề tài nói "Hiện giờ quốc gia đang ở thời khắc nguy nan, các ngươi nhân lúc này đóng kho giữ lương, đợi thời cơ bán giá cao, kiếm lấy tiền tài, trơ mắt nhìn dân chúng chết đòi, chẳng lẽ trong lòng các ngươi không thấy xấu hổ sao?""Đại nhân, tuy là nói thế, nhưng chúng ta buôn bán đều đúng luật, cũng không trốn thuế, cũng không làm việc hại người, chúng ta làm sai chỗ nào?" các thương nhân nhịn lửa giận nói."Ở tiền tuyến, binh sĩ chết đói vì thiếu lương, người Hồ xuôi nam, bước chân vào Bắc bình phủ, lại một lần nữa đánh chiếm chúng ta, đến lúc đó các ngươi mới thoả mãn sao?" Triệu Hi Ngôn nói.Mọi người khẽ bàn luận, sau đó nói: "Tuy là chúng ta mua lương bán giá cao, nhưng lúc trước thu mua lương thực, cũng là liều lĩnh một là táng gia bại sản, hai là kiếm được một chút, đánh cược, triều đình thu thuế nặng, vậy chúng ta làm sao bây giờ, những người làm thuê cho chúng ta phải làm sao bây giờ?""Ai nói triều đình sẽ thu thuế nhiều hơn?"Mọi người sửng sốt "Chẳng phải quan phủ triệu tập phú thương là vì chuyện lương thực sao, Phương Nam chiến tranh lâu như vậy, phủ khố tiêu hao hết từ lâu, lấy đâu tiền mua lương thực, không phải cưỡng ép thu thuế thì là gì."Lúc này Tri phủ vội vã lên tiếng giải thích."Chư vị đã hiểu lầm rồi, lần này bản quan triệu tập các vị , chỉ vì muốn mượn lương."Các thương nhân nghe xong, cũng không vui vẻ nổi, lén lút nói : "Quan phủ mượn, cùng với cướp thì có gì khác biệt, trên danh nghĩa là mượn, ai biết sau đó có trả hay không."Thấy trong mắt mọi người không có chút tín nhiệm nào, Triệu Hi Ngôn lại nói: "Ta lấy danh nghĩa Yến vương phủ mượn các vị, ngày sau thống nhất bình định, sẽ trả lại gấp đôi cho chư vị.""Ngươi là người phương nào, có tư cách gì để lấy danh nghĩa của Yến vương phủ hướng về chúng ta mượn lương?" các thương nhân nghi vấn hỏi."Khối lệnh bài này, đã đủ tư cách hay chưa?" Triệu Hi Ngôn đem kim bài ra, trên mặt bài khắc chữ của Yến vương.Các thương nhân kiến thức rộng rãi tự nhiên nhận ra, lệnh bài thuộc đồ trong cung, biểu thị thân phận, có người nhận ra nói "Đây là lệnh bài của Yến vương Thế tử...""Ta nguyện ý cho mượn lương." Một thiếu niên thương nhân trẻ tuổi đột nhiên mở miệng nói, trước giờ hắn vẫn ngồi bên cửa sổ, im lặng không lên tiếng.Khi Triệu Hi Ngôn đi vào cũng phát hiện ra hắn, ánh mắt hắn nhìn nàng chằm chằm.Nàng cũng cảm giác khác lạ, trong căn phòng này có thể có những thành phần khác, không phải thương nhân.Nàng cũng không phải một mình tiến vào thành, hiện giờ có một đội quân đang thủ vệ dưới lầu.Thương nhân đó đứng dậy, tiến lên phía trước nói "Vương thị gạo tồn trong kho mười vạn thạch, nguyện cho vay ra chín vạn, bởi vì đang là mùa đông, một vạn còn lại dùng để làm kế sinh nhai, cùng quay vòng."Sau đó hắn sờ trong ngực, đem ra một phần văn tự nói: "Ba mươi sáu cửa hàng gạo dùng nhà kho để tích lương, xin Thế tử xem quá."Thành Đức năm thứ mười lăm, mùa đông.Yến vương Thế tử bố cáo thiên hạ, bởi vì chiến loạn mà dân chúng khổ cực, ta nhà nát cửa, không có chỗ trú, nhưng Lưu dân chọn Yến quốc mà tới, Yến quốc có thiện chí thu nhận, phái thầy thuốc chữa trị người ốm đau, tin tức truyền ra, lưu dân các nơi dồn dập tràn về phương Bắc, hành động này, làm cho danh tiếng của Thế tử được dân chúng công nhận.Việc Yến vương khởi binh làm cho họ mất nhà cửa, họ cũng không có để ý nữa, mà lòng người đang dần chuyển tới vị Thế tử trẻ tuổi.Dù cho đang chống đỡ ngoại địch, mấy đời uy danh, nhưng khi tạo nên tại hoạ vạ tới bách tính, tất cả công lao cũng không được lòng người công nhận nữa. làm gì còn ai có thể nhớ tới trước đây Yến vương là một chiến thần nữa.Hiện tại trong mắt họ, Yến vương chẳng khác nào một ác ma, mà hành động của Thế tử, làm giảm bớt khuyết điểm của phụ thân.Lưu dân đói rét, nhận được cháo nóng đế húp, rất đội ơn người phát cháo, một người trên cao như Thế tử thiện tâm thương sot bọn họ, chứ không phải giống Yến vương, khởi binh để họ giờ đây không có chốn dung thân.---Kinh Thành---Cùg lúc đó, kinh thành cũng truyền ra bố cáo thiên hạ, dựng lều phát cháo, mở kho phát thóc, triều đình cũng phái thái y, cùng triệu y sĩ dân gian cứu chữa dân chúng bị thương."Chiến loạn dẫn đến ta cửa nát nhà, đất cát, nhà cửa bởi vì pháo nã mà đổ chất thành đống, người chết vô kể, thi thể không được xử lí, dễ bùng phát dịch, việc phát cháo này giao cho nô tài làm đi.Công chúa không cần tự mình đi." Hứa Nhuận An đi theo chủ tử mà khuyên bảo, hắn cũng làm theo lệnh của Công chúa. Đem tiền bạc trong kho phủ của Công chúa đổi hết thành lương thực, ở trên đường phố mà phát cháo cho dân chúng.Tấn Dương cũng chỉ đem theo Hứa Nhuận An, chủ tớ hai người đi trên đường, đầy lưu dân đói khổ, van xin "Xin thương xót chúng tôi, cho chúng tôi thức ăn."Trong cung đầy đủ, nàng chưa bao giờ rời khỏi cung. Hiện giờ lần đầu nàng nhìn thấy Đại Minh phồn hoa, lại nhiều lưu dân đến vậy, có lều phát cháo còn bị náo loạn, lưu dân tranh nhau cướp thức ăn. Triều đình bất đắc dĩ phải phái binh sĩ trấn áp."Chiến tranh xảy ra, người ngựa chết trận, nhà cửa tan nát, có chốn không về được nữa." Tấn Dương thở dài một tiếng, sau đó đem cháo từ tay nội thị đem phát cho những lưu dân đói lả đang nằm trên mặt đất.Hương vị thơm ngon của cháo và bánh bao, khiến những lưu dân đã lâu chưa được ăn bị hấp dẫn mà kéo tới, vây quanh nhốt hai người lại "Cho ta xin một ít để ăn."Hứa Nhuận An hết sức bảo vệ chủ tử, mấy đứa nhỏ đói bụng, người gầy gò xanh xao, chen chúc vào đám người, kéo bát cháo trong tay Tấn Dương."Công chúa người mau đưa cháo ra, rời đi nơi này trước."Tấn Dương đem cháo đưa cho đứa nhỏ, hướng về mọi người nói "Không cần tranh nhau, cách đó không xa có một lều cháo."Hứa Nhuận An đưa hết thảy cháo cho lưu dân, kể cả bữa trưa của hắn, đem chủ tử của mình kéo ra khỏi đám người, sau đó nói "Công chúa, nơi này quá nguy hiểm."Nàng có lòng tốt đem cháo cho họ, nhưng họ lại đoạt từ tay này, việc này vô lễ, nhưng nàng cũng không có tức giận, nàng nói "Bách tính khổ sở vì chiến tranh, những hài tử này, tự dưng chịu biết bao vô tội vạ.""Thiên hạ hưng hay vong, chịu khổ đều là bách tính.'"Oa oa." Bỗng nhiên một tiếng khóc lớn truyền tới, một nữ hà đang ngồi dưới đất gào khóc, gió lạnh thổi, quần áo đơn bạc làm hài tử lạnh đến run rẩy, khóc lóc không dừng.Tấn Dương nghe theo thanh âm mà tìm kiếm, Hứa Nhuận An liếc mắt bốn phía quan sát nói "Xung quanh không có nhiều người, phụ mẫu đứa nhỏ này..."Bọn họ không giám suy đoán thêm việc, hài tử làm sao lại một mình ngồi đó gào khóc. Tấn Dương cởi áo khoác trên người, đem áo khoác choàng lên người hài tử,nói "Bạn bạn.."Hứa Nhuận An láy một cái bánh bao trong lòng hắn ra nói "Công chúa, nơi này cách phủ rất xa, người còn chưa dùng bữa....""Đưa cho ta" Tấn Dương đem bánh bao cho đứa nhỏ đang khóc, nàng nói "Đứa nhỏ này thật đáng thương."---Bắc Bình phủ---Từng nhóm, từng nhóm vận chuyển lương thực từ Tấn về Bắc bình phủ, mỗi xe lương đều có binh lính trông coi, Triệu Hi Ngôn tự mình dẫn văn võ bá quan ra khỏi thành, hướng về lưu dân để phát lương thực."Không nên chen lấn, từng người một sẽ được phát, ai cũng sẽ có."Đến khi hoàng hôn, mấy xe lương đều được phát hết, nhưng vẫn có nhiều người tới lấy, thị vệ cầm binh khí đứng đó, cho nên bách tính không dám tới gần.Triệu Hi Ngôn cùng với thuộc hạ ngồi trên miếng đá lớn nghỉ ngơi, rõ ràng là đang mùa đông nhưng nàng mệt tới mồ hôi đầy đầu. nàng nói:"Xem ra vãn phải đi mượn ít lương nữa, chiến sự đã sắp đánh tới kinh thành, phải đem lương thực phân bố rộng, để bách tính không thể chết đói trên đường.""Gia, ngài ăn một chút gì đi, một buổi mệt mỏi, đồ ăn sáng ngài cũng chưa dùng, nếu như bị đói, Vương phi lại trách tiểu nhân." Minh Chương nói xong đưa chủ tử một nửa miếng bánh và một bình nước.Từ sau khi thu nhận lưu dân, nàng liền hạ lệnh Vương phủ tiết kiệm mọi chi phí, ngoại trừ chi phí của Yến vương phi, chính nàng cũng cùng nạn dân ăn bánh bột ngô khô rắn.Bụng đói vang lên những tiếng ùng ục, nàng cắn một miếng bánh cười nói "Lúc trước quen ăn sơn hào hải vị rồi, ta giờ mới biết, bánh bột ngô này cũng là một mỹ vị.""Gia, đây là ăn lúc quá đói bụng." Minh Chương híp mắt cười nói.Nàng vừa đưa lên miệng định cắn miếng thứ hai, thì phát hiện, phía sau tảng đá ven đường có một ánh mắt nhỏ bé đang nhìn mình chằm chằm, bị phát hiện ánh mắt đó khiếp đảm, bắt đầu trốn đi.Nàng liếc bánh bột ngô trên tay, sau đó đứng dậy, Minh Chương theo sát hành động của chủ tử, ngạc nhiên hỏi "Gia, ngài muốn đi đâu a?"Thủ vệ cũng theo sát phía sau, một tấc cũng không rời, nàng đi tới gần tảng đá, tiểu nữ hài núp phía sau tảng đá thấy thế nhanh chân chạy đi, sau đó va vào ngực thị vệ đang chặn ở phía trước, té ngã xuống.Triệu Hi Ngôn vội vã nói "Đừng làm hài tử sợ."Thị vệ theo lệnh lui về phía sau, Triệu Hi Ngôn đi tới gần hài tử, cầm miếng bánh bột ngô ngồi xuống hỏi "Muốn ăn không?"Tiểu nữ hài quần áo đơn bạc, đem hai tay dấu sau lưng, bụng đói, nàng gầy rơ xương, ánh mắt tội nghiệp nhìn Triệu Hi Ngôn, nhưng không dám lại gần người trước mắt.Triệu Hi Ngôn đến gần đem hài tử ôm lấy, một đống người phía sau há mồm vội vã nhắc nhở "Thế tử..."Triệu Hi Ngôn đem bánh cho tiểu nữ hài, có được đồ ăn, đứa nhỏ không sợ hãi nữa, hai tay ôm miếng bánh đưa vào trong miệng. Minh chương thấy thế, cũng thức thời đưa nước tới.Triệu Hi Ngôn hỏi "Ngươi còn thân nhân không?"Nghe thấy câu hỏi, động tác ăn bánh dừng lại, đứa nhỏ khóc rống lên, Triệu Hi Ngôn khiếp sợ động viên nói "Chớ sợ, ta mang ngươi về nhà."Một lúc sau đứa nhỏ ăn hết chiếc bánh vào bụng, Triệu Hi Ngôn lau nước mắt trên mặt hài tử, khuôn mặt bẩn thỉu được chùi sạch sẽ, một đôi mắt sáng ngời cùng với sống mũi cao, nàng nhìn chằm chằm Triệu Hi Ngôn, nhìn chằm chằm đôi mắt xanh lam của người đối diện, trông kỳ quái nhưng cũng thật đẹp mắt, "Đại tỷ tỷ lớn lên thật xinh đẹp."Triệu Hi Ngôn nghe khẩu âm của đứa nhỏ, liền rõ ràng nàng có lẽ tử Phượng Dương phủ tới, trong quá trình chạy nạn, phụ mẫu đã chết đói ở trên đường, một mình cùng lưu dân tới đây."Tỷ...????" Minh Chương nghe thế, cải chính nói: "Nha đầu, người ôm ngươi không phải Đại tỷ."Nữ hài nghe xong, sững sờ, sau đó phản ứng lại nói: "Nương nói ai có đôi mắt đẹp đều là tỷ tỷ"Nữ hài cơ trí,đem Triệu Hi Ngôn chọc cười to, Triệu Hi Ngôn phân phó nói "Đứa nhỏ này rất thông minh, đem nàng về Yến vương phủ đi."