[BHTT - edit ] NỮ THẾ TỬ - Vu Hoan
CHƯƠNG 148 : LẤY DÂN VÌ BẢN
CHƯƠNG 148 : LẤY DÂN VÌ BẢN
Bởi vì chiến tranh kéo dài, cùng với việc phải gom lương thực cùng tiền bạc đúc vũ khí cho tiền tuyến, triều đình thu thuế tăng mạnh, thêm nữa, nạn lũ cùng với khô hạn, khiến lưu dân nổi lên bốn phía.Đặc biệt là mấy tỉnh gặp chiến tranh, dưới sức nổ của pháo, thành và người không đỡ nổi, chữa bệnh không có, chỉ có thể để vết thương thối rữa, cuối cùng lan tràn ra toàn thân, trên dưới đều bọc vải trắng khắp cư thể.Người chết vì đói rải rác khắp nơi, hấp dẫn thú ăn thịt tới, chim ưng đậu trên thi thể mà cấu rỉa.Dân chúng đói lả lơi, nhà cửa tan nát trôi dạt đi khắp nơi. Không ít người lâm vào đường cùng làm giặc cướp đường, cướp giết khắp nơi.Bách tính không còn nhà để về, lang thang khắp nơi trở thành lưu dân, cuộc chiến này hết cả sức lực, pháo nã đáng sợ, nạn dân đói, lưu dân bị ép rời đi, rời khỏi khu vực chiến tuyến, tránh né thiên tai.Các tỉnh bị chiến tranh, lưu dân chia làm hai phái, một phái đi về hướng bắc, một phái đi về hướng nam, mấy người đều nghĩ kinh thành chiến tranh k thể khôi phục, nghĩ tới sau này Yến vương có được thiên hạ, bắc bình phủ mới là nơi an toàn nhất, liền chọn phương bắc.Yến vương cũng không ngăn cản lưu dân lên phía bắc, đồng thời Lưu dân cũng được quan dâng tấu trong triều, trên triều đình hiện giờ các quan văn ngày trước hung hăng kiêu ngạo, nhưng hiện giờ bởi vì chiến tranh, bọ họ không thể bảo vệ được quốc gia cho nên im lặng, nhường quyết định cho quan võ."Báo, thám báo truyền tin, lượng lớn nạn dân hướng về ứng thiên phủ, có tới hơn vạn người.""Chiến tranh làm rất nhiều bách tính không còn nhà để về, pháo đã phá huỷ tất cả, hai năm dài chiến tranh xảy ra, một lượng lớn lưu dân cũng xuôi nam.Phượng Dương phủ bị chiếm, tai vạ tới các tỉnh, nạn dân tăng khong ít, hiện giờ lại tới kinh thành...." Các quan nghị luận nói"Kinh thành nơi nào có thể chứa nhiều người như vậy.""Nạn nhân ngư long hỗn tạp, tuyệt đối không thể cho vào thành, bằng không kinh thành rất lộn xộn." có quan chức nêu ý kiến nói."Đúng vậy, nạn dân bị ảnh hưởng bởi chiến tranh, không có cách nào kiểm tra được hộ tịch, nói không chừng còn có người của Yến quân trà trộn, nếu như có thật, để lọt vào trong thành, hậu hoạn vô cùng a.""Không thể cho nạn dân vào thành."Không chỉ quan văn, đến cả quan võ, cũng cảm thấy không thể để nạn dân vào tành. Văn võ bá quan đều nhất trí từ bỏ lưu dân, tử thủ Ứng thiên phủ.Triệu Húc ngồi bên cạnh long ỷ, một tay trống trán, ngón tay vuốt nhẹ dực thiện quan, đối mặt với những lời lải nhải của quan chức, hắn cảm thấy phiền lòng."Được rồi." Triệu Húc mở miệng nói.Triều đình nhất thời yên tĩnh, Triệu Húc đứng dậy đi tới phía trước nói "Huynh đệ tương tàn, chiến tranh xảy ra, cuối cùng chịu khổ vẫn là bách tính, Bản cung từng được nghe nhiều chuyện, thời gian bản cung đọc sách, tiên sinh chỉ dẫn, Mạnh tử nói lấy dân vì bản, dân vì quý, xã tắc an bình, quân nhẹ lòng.""Hôm nay vì cuộc chiến này, dân chúng khổ than, đều vì Hoàng tộc mà ra, là con cháu Hoàng tộc, cũng là Thái tử giám quốc, nhưng không thể làm gì được." Triệu Húc phê phán Hoàng đế, không có tình cảm."Hiện giờ bách tính nhà cửa tan nát, khổ sở lưu dân, triều đình lại bỏ qua, các khanh thử nghĩ xem, nếu đổi là bản thân các khanh, sẽ suy nghĩ về triều đình như thế nào?"Những lời hôm nay của Triệu Húc nói, là Trương Cửu Chiêu đã từng dạy hắn, sau khi hắn từ Đông cung ra ngoài, vẫn chưa trừng trị Lý thị, mà Lý thị hiện giờ dựa vào Trương Cửu Chiêu đang ở Hàn Lâm viện, vẫn đang phụ trách giảng dạy cho mình."Triều đình sở dĩ thất bại, là vì mất hết dân tâm, chiến tranh ở trung nguyên, lưu dân có hai nơi để đi, lưu dân tới kinh thành này, chứng tỏ chưa mất hết tin tưởng đối với triều đình, bởi vậy triều đình làm sao có thể xua đuổi?""Chiến tranh kéo dài lâu ngày, mỗi ngày đều hao tổn tiền bạc, Bắc bình phủ hẳn là cũng sắp hết lương thực đi, lưu dân đi về phía bắc, chư khanh cảm thấy, Yến vương với Thế tử sẽ làm thế nào?" Triệu Húc hỏi.Văn võ bá quan nhìn nhau, nhưng không trả lời được, Triệu Húc lại kiên quyết nói 'Bản cung mặc kệ Yến vương có hành động gì, nếu bản cung đã Giám quốc, sẽ không bỏ mặc lưu dân, có phá thành Bản cung cũng sẽ đánh đổi."Triệu húc nói vậy được võ tướng trên triều ủng hộ, quan văn thấy vậy không giám nói gì thêm.- Đông cung-Trương Cửu Chiêu mặc áo bào đỏ, tay cầm hốt bản, vững bước tiến vào Đông cung, thái giám đưa hắn vào trong điện, rồi khom lưng rời đi.Trương Cửu Chiêu hành lễ "Thái tử điện hạ.'Thiếu niên đang chắp tay nhìn bảng hiệu, từ lúc hắn sinh ra một đường sống an ổn, đến hiện tại mọi thứ đều rối tung, nhưng bốn chữ trên bảng hiệu vẫn không nhúc nhích, có tiền động đằng sau vang lên, hắn vội vã quay người lại, mỉm cười nâng người trước mặt dậy nói "Tiên sinh đa lễ."Trương Cửu Chiêu thẳng người nói: "Điện hạ, hôm nay những lời người nói trên triều, khoan dung, nhân đức, lời nói như thánh quân."Triệu Húc xoay người ngồi xuống, lắc đầu nói:"Thiên hạ mới ổn định chưa được bao lâu, người có dã tâm không thể nhẫn nại được, cuối cùng chịu khổ vẫn là bách tính, những bách tính kia đều giống như ta, có phụ mẫu cần được chăm sóc, có vợ con cần được dưỡng dục, hiện giờ chiến tranh xảy ra nỗi khổ sở khi mất đi vợ con, phụ mẫu, gia đình ly tán."Trương cửu Chiêu bỗng sửng sốt, trong mắt hắn, vị Thái tử này còn rất trẻ. Nhưng hắn cảm nhận được tâm ý buồn bã, cùng từ bi toát ra của Thái tử.Trương Cửu Chiêu nghĩ Có thể từ nhỏ Thái tử có phụ thân cũng như không có, chưa từng cảm nhận được tình yêu thương che chở từ phụ thân, hắn chỉ được nuôi dưỡng trong nhung lụa với thân phận Trữ quân tương lai. Cho nên với bách tính hắn sinh lòng thương hại."Điện hạ nhân từ, nhưng hôm nay trên triều, nỗi lo lắng của các quan cũng không phải không có đạo lý" Trương Cửu Chiêu nhắc nhở nói."Tiên sinh ý nói việc Yến vương cho người trà trộn giả làm bách tính sau đó vào thành làm nội ứng sao?" Triệu Húc hỏiTrương Cửu Chiêu gật đầu nói: "Thái cao tổ Hoàng đế, trước kia khi cho xây dựng kinh thành, vô số lần gia cố tường thành, điện hạ lại hạ lệnh dựng thêm một đạo quách ở ngoài thành, thêm hoả khí, thành trì cứng rắn không thể vỡ. miễn là lương thảo nhiều, bảo vệ kinh thành này không có gì là lo lắng, nhưng chỉ sợ có nội gián.""Việc này Bản cung tự rõ." Triệu Húc nói "Nếu như có nội gián, đó là trời cũng muốn ta chết, nếu vậy ta chấp nhận mệnh này."Lời Triệu Húc nói làm Trương Cửu Chiêu có chút bất ngờ "Điện hạ."Triệu Húc đứng dậy, chắp tay đi tới phía trước cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài nói "Kỳ thực Bản cung cũng không chắc chắn có thể bảo vệ được kinh thành này.""Điện hạ, nếu ngài đã biết nhất định sẽ không giữ được, vì sao...""Tiên sinh ý nói tại sao ta không hàng Yến vương sao, Đem giang sơn này đưa cho Yến vương, để bảo toàn tính mạng bách tính sao?" Triệu Húc lại nói: "A tỷ cũng đã khuyên ta như thế, nhưng ta không đồng ý."Trương Cửu Chiêu nhìn chằm chằm Triệu Húc, chợt khom người nói: "Điện hạ là cháu của Vũ tông, là Trữ quân của Đại Minh, không tham sống sợ chết, không muốn làm tù nhân là điều hiển nhiên."Yến vương sẽ giết ta, hoặc có thể hắn sẽ không, nhưng ta không muốn giống như hắn, ngơ ngác vượt qua một đời, cả đời đều tranh đấu, nhắm mắt, mở mắt đều là tính toán." Triệu Húc chỉ vào bảo kiếm Hoàng đế ban nói.Quần thần đều nhìn được Thái tử cùng với Hoàng đế không giống nhau, một người thì sây xa, lòng dạ độc ác, một người từ bi, nhưng nếu bị hoàn cảnh bức bách, ai cũng sẽ có tính toán."Không phải giờ giảng bài, Điện hạ triệu thần tới ...""Tiên sinh có tài năng, đáng tiếc chưa gặp được Minh chủ. Yến vương có nhiều kế sách, là người đứng đầu võ tướng.Nhưng đối với bách tính mà nói, hắn cũng không hẳn là Minh quân, Yến vương Thế tử cùng với phụ thân hắn khác nhay. Có thể tương lại sẽ là một vị Hoàng đế tốt.Tài năng tiên sinh không bị mai một cũng sẽ không vì triều đình mục nát này mà tiêu vong." Triệu Húc nói.Trương Cửu Chiêu sửng sốt, hắn có thể đánh giá thấp vị Thái tử trước mắt này, lòng dạ cùng tính toán không phải dạng vừa, lão Hoàng đế cũng không thể so với hắn, hắn mới có mười tuổi, đã suy nghĩ được sâu rộng.Trương Cửu Chiêu quỳ sát đất "Điện hạ...."Triệu Húc nâng Trương Cửu Chiêu dậy nói : "Được rồi, Bản cung biết ngươi muốn nói gì, Phật gia nói về nhân quả. Hôm nay chính là nhân quả năm đó reo xuống, ta làm con trai hắn, ta sẽ trả lại hết thảy nhân quả đó."Editor: vị Thái tử này tuổi nhỏ những cũng là nhân tài, biết được thân thế của Trương Cửu Chiêu, nhưng lại muốn trả nhân quả. ----Nghi Nhu Điện----Cùng lúc đó, một nội thị tiến vào nội đình, Mang chiếu chỉ của Triệu Húc tới.Trong điện rất yên tĩnh, nội sứ đi vào tự giác thả nhẹ bước chân, lửa than cháy vang lên những tiếng nổ, phá vỡ sự yên tĩnh ở trong điện "Công chúa, là người của Đông cung."Tấn Dương nghiêng người nằm trên ghế, trong tay ôm mèo, con mèo nhúc nhích cuộn trong trong lòng nàng, ngủ say."Công chúa." Nội sứ tiến lên trước"Thái tử điện hạ có lời gì? Tấn Dương xoa đầu mèo nhỏ hỏi."Điện hạ nói, Công chúa có thể ra ngoài, sau này cửa cung cũng thế tự do đi lại." nội sứ nói xong bồi thêm một câu "Nhưng không thể ra khỏi kinh thành.""Thái tử điện hạ có lòng vậy sao?, Lẽ nào không sợ ta ra ngoài cùng Yến vương Thế tử làm nội ứng sao?"Nội sứ lại nói: "Điện hạ nói, nếu không đi ra, Công chúa cũng sắp xếp ổn thoả chuyện bên ngoài, việc này chỉ là để Công chúa tự do đi lại thôi." Nội sứ nhìn con vẹt cách đó không xa nói."Điện hạ còn nói, Công chúa là tỷ tỷ ruột của người, thời gian cuối cùng này, Điện hạ không muốn cùng Công chúa tạo ra khoảng cách, cũng không muốn Công chúa như cá chậu, chim lồng."Nội sứ truyền lời xong, sau đó rời đi, Nghi Nhu Điện lại trở về yên tĩnh, Tấn Dương ngơ ngác ngồi đó.Khi Hứa Nhuận An tiễn người trở về "Công chúa, xe ngựa xuất cung đã chuẩn bị tốt."Tấn Dương rời khỏi Nghi Nhu Điện, nàng mang theo con mèo, mà con vẹt của Chỉ huy sứ cẩm y vệ mang tới muốn nàng giải buồn, vĩnh viễn ở lại điện.Xe ngựa của nàng rời đi, đằng sau không có truy binh, không có giáo chỉ của Hoàng Hậu, chỉ có gió lạnh thổi lên mành của sổ xe. Ngồi trong xe Tấn Dương nhìn ra ngoài, nàng chỉ thấy trên phố đều là lưu dân.Hôm nay trời vừa sáng, triều đình hạ xuống bố cáo, thu nhận lưu dân khắp nơi."Làm sao lại nhiều người như vậy?" Tấn Dương nhìn nạn dân, còn có những đứa trẻ vãn còn chưa đủ cao lớnHúa Nhuận An giải thích "Họ đều là những người vì chiến tranh mà bị ảnh hưởng, trở thành lưu dân, sáng nay Thái tử đã hạ lệnh mở cửa thành thu nhận bọn họ."Tấn Dương liếc mắt lần nữa nhìn lưu dân, sau đó nàng nói "Ta nghĩ Bắc bình phủ, giờ khắc này cũng giống như ở kinh thành này."--Bắc Bình phủ-Yến vương phủ- Viên điện-Triệu Hi Ngôn ngồi trong điện, cùng văn võ bá quan thương nghị chuyện Lưu dân, nàng muốn bố trí chỗ trú cho lưu dân, lại bị bách quan khuyên can."Đại vương vẫn ở Phượng Dương phủ, chuẩn bị chiến đấu, Kinh thành một ngày chưa phá, Bắc bình phủ lương thực trước giờ đều không có nhiều, mỗi trận chiến quân ta tổn thất nặng nề, Hữu ty tính toán được số lượng lưu dân khổng lồ, nếu như cho lưu lại đây, sợ là náo loạn." có quan chức nói."Bắc bình phủ là nơi hậu thuẫn cho đại quân đang ở bên ngoài, nơi đây lương thực chính là mạch máu nuôi quân, nếu như chỉ vì cứu tế lưu dân để tiền tuyến thiếu thốn trở nên thất bại, vậy chúng ta lần này khởi binh mất công toi.""Việc này có được hay không chờ Đại vương đánh hạ được kinh thành, thiên hạ đã nằm trong tay, việc này xử trí sau cũng không muộn."Lương thực khan hiếm, cùng lượng lớn nạn dân ồ ạt, là một vấn đề khó khăn và cấp bách. Triệu Hi Ngôn nhìn cả triều văn võ, nàng suy nghĩ một chút sau đó mở miệng nói"Mạng người quan trọng, một khắc cũng không thể trì hoãn, huống hồ những người lưu dân này, cũng là do Yến quốc ta khởi binh, mới dẫn đến mất đi nhà cửa, không còn nơi để ở, nếu như hiện tại Yến quốc lại từ chối nhận họ, tuyệt tình như thế, thì mới thật sự là làm công dã tràng.Chính bởi vì kinh thành chưa bị đánh hạ, cho nên chúng ta không thể bỏ mặc họ, nhữug người vì chiến tranh mà chịu khổ đó.""Thiên hạ này nếu như được lòng dân, chẳng phải việc đánh hạ kinh thành cũng sẽ không xa sao. Việc cấp bách bây giờ chính là xử lí việc lưu dân.Phụ vương trị vì Yến quốc, bách tính giàu có, thái bình, cùng các nơi thông thương, hiện giờ Yến quốc và Tấn quốc bắt tay nhau. Hai làm một.Ta nhớ không lầm, Tấn quốc thương hộ không ít, trước đây khi ta ở kinh thành, ở đệ nhất lâu, nơi đó là nơi vung tiền như rác thường các thương lái Tấn quốc hay tới. nếu đã tiêu tiền không tiếc như vậy, hiện tại tình cảnh khó khăn, nhìn mà không thương cảm sao."Tả tướng gật đầu nói: "Từ khi Thái tổ kiến quốc, thiên hạ thương nhân trung, Tấn thương từ từ mà hưng thịnh, nhưng thương nhân cũng nộp thuế má nhiều, nộp thuế rồi làm sao cam tâm tình nguyện mang tiền cùng lương thực ra cứu tế nạn dân đây, triều đình cũng không thể cướp .""Không cướp." Triệu Hi Ngôn nói "Chúng ta mượn, lấy danh nghĩa Yến vương mượn, mượn lương."