[BHTT - edit ] NỮ THẾ TỬ - Vu Hoan
CHƯƠNG 147: HUYẾT CHIẾN
CHƯƠNG 147: HUYẾT CHIẾN
Thành Đức năm thứ mười lăm, mùa thu.Yến Vương dẫn quân tới Phượng dương phủ hội họp toà quân, triều đình sợ hãi, phái quân tiếp viện, vây thành ba tháng.Ngô Đạt dẫn quân liều mạng chống lại, Yến quân mãnh liệt tấn công, lửa đạn bay ngập trời, dưới sự tấn công mãnh liệt, tường thành Phượng Dương phủ cuối cùng cũng thất thủ.Trận chiến này kéo dài ba tháng, Ngô Đạt thủ vững, nhưng mà sĩ khí của Yến quân không giảm mà tăng vọt, binh mã của triều đình lòng người tan rã, hai quân đánh nhau, Yến quân giết đỏ cả mắt. quân triều đình sợ chết khiép, không đánh mà chạy, Ngô Đạt hạ lệnh ngăn cản, thậm chí phái người ai chạy chém tại chỗ, nhưng cũng không thể ngăn cản được tán loạn.Triều đình thua trận, Ngô Đạt bị thiết kỵ quân của Yến vương từng tầng vây quanh, mấy chỉ huy sứ vì khiếp sợ cho nên chậm chạp chưa phái binh tới viện trợ Ngô Đạt, khiến hắn một mình chống đỡ. Cuối cùng hắn chết trận.Giá!..."Tin chiến thắng!""Phượng Dương có tin chiến thắng!"Một con ngựa từ phía bắc chạy về, phi nhanh vào thành, bách tính Bắc bình phủ nghe thấy, hoan hô nhảy nhót nói "Điện hạ lại đánh thắng trận!""Cứ đà này, giang sơn Đại Minh sớm là của Điện hạ của chúng ta.'Yến vương rất được lòng bách tính, bách tính chờ đợi ngày giang sơn đổi chủ.Sau khi khám nghiệm ấn tín, sĩ tốt xuống ngựa, vội vã bước vào Yến vương phủ.Tin chiến thắng liên tiếp được truyền về, các đại thần lo lắng trong lòng cũng được thả xuống, sau đó một viên quan đi tới Sùng tín môn, hắn dừng bước ngoài cửa, khom người cao giọng nói "Thế tử, Phượng Dương phủ có tin chiến thắng."Nội thị từ bên trái bừng tường lưu ly bước ra, tiếp nhận quân báo nói "Đưa cho ta đi."Viên quan chợt hỏi "Công công, Bệnh của Vương phi, làm sao?"Từ đầu năm tới giờ, bệnh củ của Yên vương phi tái phát, nàng nằm liệt giường, ngày càng yếu đi, Thế tử ngày đêm bên cạnh phụng dưỡng, cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, cũng thường xuyên uống thuốc.Một bên phải xử lý chính vụ, một bên lo lắng tiền tuyến, một bên chăm lo mẫu thân, nửa năm qua, nàng không được nghỉ ngơi nhiều.Yến vương phi lo lắng nhi tử sẽ bị mình kéo đổ, nằm trên giường nàng nắm chặt tay Triệu Hi Ngôn nói "Mẫu thân ở đây cũng không có việc gì, ngươi cũng không cần ngày, ngày ở lại đây. Mỗi đêm đều bồi trước giường, triều đình còn nhiều việc quan trọng, ngươi phải đem tâm tư đặt ở chính vụ mới đúng."Bị ốm đau dằn vặt dày vò, Triệu Hi Ngôn nhìn mẫu thân khí sắc suy yếu, đau lòng nói "Đều là do nhi không tốt, không sớm trở về chăm nom mẫu thân."Yến vương phi thở dài nói: "Bệnh cũ tái phát, không thể trách được ai, ngươi không nên bị ta kéo bệnh lây.""Nhi tử còn trẻ, không sợ." Triệu Hi Ngôn nói.Yến vương phi gắng gượng bệnh, thiếu niên ngồi bên cạnh, cả đời nàng lo lắng, cũng là tâm bệnh của nàng, nàng đã chứng kiến Hoàng thất tranh đấu tàn khốc, huynh đệ thành kẻ thù, phụ tử phản bội, tự giết lẫn nhau, nàng không thể tưởng tượng, nếu mình rời đi rồi, hai cha con họ, tính tình không hợp.Yên vương dù sao cũng là một đất phong nhỏ, quyền lực sao cũng được, phụ tử vẫn có thể hoà thuận, phụ từ tử hiếu.Nhưng tương lai phụ thân nàng làm chủ của tử cấm thành, sở hữu cả Đại Minh, quyền hạn vô thượng, thế lực to lớn. hai người sẽ trở thành thế nào đây."Vương phi, gia, Phượng Dương phủ báo tin chiến thắng." Minh chương đi tới cửa điện nhẹ giọng nói.Mẹ con hai người nghe xong trong lòng đại hỉ, Triệu Hi Ngôn thả xuống chén thuốc đang cầm trong tay nói, "Nương, nhi đi một chút sẽ trở lại."Triệu Hi Ngôn đi ra khỏi tẩm điện, nhận lấy thư báo trong tay Minh chương, đem ấn tín phá đi, mở ra xem.Trên quân báo viết, Yến quân đã chiếm được Phượng Dương phủ, Ngô Đạt chết trận, Yến quân chiếm được thành, đại thắng, sĩ khí tăng vọt, ép thẳng đánh tới kinh thành.Triệu Hi Ngôn đại hỉ, đem nội dung báo với mẫu thân "Mẫu thân, phụ thân thắng trận, đánh hạ kinh thành chỉ là chuyện sớm chiều."Triệu Hi Ngôn bước vào trong điện, nằm rạp bên cạnh người mẫu thân, nàng nói "Rất nhanh, chúng ta sẽ được đoàn tụ."Kinh Thành---Một sĩ tốt từ chiến trường chạy thục mạng về kinh thành, trên người còn đầy máu me, hắn mang theo quân báo, một mạch chạy về kinh. Vừa mưa xong cho nên đường ở kinh thành trơn trượt, ngựa chạy nhanh, gặp phải rêu trơn, cả người lẫn ngựa ngã lăn xuống đất. lúc trước nếu có chuyện bách tính sẽ vây xem.Nhưng hiện tại trên đường không có người, sĩ tốt nhịn đau bò dậy, con ngựa đã không dùng được nữa.Nhìn ngựa ngã sùi bọt mép, hắn không thể làm gì hơn là đi bộ tới tử cấm thành, hắn không dám dừng nghỉ, chạy nhanh đem tin tức truyền vào triều.Từ việc Tế Nam phủ thất thủ, đến Từ Châu và Phượng Dương phủ, chưa tới hai nắm, Yến vương đã đuổi tới kinh thành.Quân thần bắt đầu hoảng loạn, không còn đường lui, trốn cũng không được nữa, bắt đầu nghĩ tơi việc đầu hàng Yến vương, nhưng bọn họ chỉ dám nghĩ ở trong lòng.Nghe được tin này, Triệu Húc sợ sệt, Giang Âm Hầu là tướng lĩnh hắn tín nhiệm cuối cùng, là người hắn có thể ỷ nại, nhiều người như vậy hắn không dám dùng, cũng không thể dùng, Ngô Đạt đã chết. không còn người nào có thể hạ được Yến vương."Điện hạ, Giang Âm Hầu đã chết trận, phải làm sao bây giờ?" có đại thần hỏi."Việc cấp bách hiện tại, là bố trí phòng thủ trong thành, phái tướng lĩnh tiếp nhận chức thay Giang Âm Hầu chống đỡ phản quân."Triệu Húc ngồi trên ghế, trên đại điện, hắn điểm nhẹ trán nói "Giang Âm Hầu vì quốc vong thân, phải phong thưởng, truyền ý chỉ của ta, lấy quốc lễ chôn cất, phong hắn làm Giang quốc công, trợ cấp người nhà."Hiển nhiên, quần thần cũng mặc kệ một tướng lĩnh đã chết, hiện tại bọn họ chỉ quan tâm việc Yên quân đánh kinh thành."Điện hạ, Yến quân đang đóng quân ở ngoài thành, nếu như không có kế sách để đối phó, chờ phản quân tấn công tới, đã muộn rồi."Triệu Húc nhìn văn võ bá quan, đều vì tư lợi, hắn cười khổ nói: "Không người nào có thể dùng được, việc bại là hiển nhiên.""Điện hạ"Triệu Húc nhìn về một đám người đang im lặng đứng đó, một đám võ tướng đã già đứng đầu ngũ quân đô đốc phủ, hắn nói "Hiện giờ chỉ có thể dựa vào các vị đô đốc."Các võ tướng ngũ quân đô đốc đều là lão tướng có danh vọng, trên triều dồn dập tỏ thái độ nói "Chúng thần thề sống chết bảo vệ kinh thành."Mấy trăm ngàn nhân mã chết trên chiến trường, hai mươi vạn binh mã bảo vệ Phượng Dương phủ, hiện giờ triều đình chỉ còn dư mười vạn người, nhưng mười vạn này đều là quân tinh nhuệ.Có lẽ đã biết trước kết quả, Triệu Húc lưu lại kinh thành một lượng hoả khí lớn, cùng thiệt kỵ, hộ vệ kinh kỳ. phòng tuyến cuối cùng, cũng là phòng tuyến vững chắc nhất bảo vệ kinh thành.Sau khi Phượng Dương phủ mất, Triệu Húc hạ lệnh tử thủ Ứng thiên phủ, các châu huyện đều trong trạng thái chuẩn bị chiến đấu, hoá khí chế tạo ngày đêm, gia cố ngoại thành, Hàng Châu điều vận lương thực tới để dự trữ.Đã không còn đường lui nữa, hắn hạ lệnh chặt đứt mọi đường lui, phái cẩm y vệ tuần phòng, bí mật giám thị, phòng ngừa quan chức trốn đi, hắn làm tốt hết thảy để chuẩn bị cho sự tấn công của Yến vương.----Càn thanh cung—Sau khi bỏ toàn bộ quyền lực, thả nhi tử ra giám quốc, cả cẩm y vệ nàng cũng đưa cho nhi tử, còn chính mình thì lại trốn ở Khôn Ninh cung, ngày ngày cầu khẩn.Một đám thái y chờ ngoài điện càn thanh cung, Hoàng đế mấy nguy kịch, đều được cứu trở về.Hắn nằm liệt trên giường cũng hai năm, bệnh của hắn, hiện giờ cũng đã thoi thóp, Triệu Húc sai người dùng dược liệu quý giá, đắt đỏ để kéo dài tính mạng cho hắn.Từ trên triều về, Thái tử cho lui hết thảy mọi người, một mình tiến vào tẩm điện của phụ Hoàng, trong mắt hắn không có oán hận, chỉ có đầy xem thường.Nếu không có Yến vương làm phản, sợ là hắn là người đầu tiên mong Phụ Hoàng chết đi.Nhưng hắn biết rõ, giờ khắc này trong triều nếu truyền ra tin Hoàng đế băng hà, quân tâm sẽ tán loạn. ngay cả kinh thành này cũng không phòng thủ nổi một đòn.Tân đế non trẻ, Yến vương chiếm lấy Hoàng cung, ngồi trên bảo toạ, việc này là điều hiển nhiên, chẳng ai lại ủng hộ một Hoàng đế còn non trẻ.Mà Yến Vương thế lực bành chướng, không ai cản được.Triệu Húc đi tới trước giường, nói "Ngũ quân đô đốc phủ đều là do ngươi chọn ra, họ trung thành với ngươi, thời điểm Lý thị lộng hành, bọn họ vì bảo toàn chính mình, cho nên im lặng không lên tiếng.Hiện giờ Yến vương muốn đánh vào Ứng thiên phủ này rồi, bọn họ tự biết mình không có sự lựa chọn nào khác. Bởi vì một khi Yến vương lên ngôi, sẽ không tha cho bất kỳ tâm phúc nào của ngươi."Hoàng đế không cách nào để đáp lại Triệu Húc, nhưng Triệu Húc nhìn thấy nước mắt của Phụ Hoàng. Có thể là thiếu niên nhìn tình cảnh của hắn sinh lòng thương hại, nhưng giờ hắn nhìn phụ Hoàng mình chỉ có thất vọng."Ta có thể bảo vệ tốt giang sơn của ngươi, nhưng vì sao trong mắt ngươi chỉ có Tề vương, còn có con trai của hắn. ngươi có biết khi ngươi yêu thích Trưởng tôn cùng ấu tử. nói ta không thể so sánh với Tề vương, tâm ta có biết bao khổ sở?"Triệu Húc hít sâu nói "Thôi, Tề vương cũng được, hắn đã không còn nữa, không bao lâu nữa ta cũng phải đi gặp tiên đế."Triệu Húc không nhìn thấy Hoàng đế đang cố gắng mở miệng nói gì đó nhưng không được, nước mắt tràn ra khoé mắt hắn. Triệu Húc xoay người rời đi, ra tới cửa hắn dừng lại nghiêng đầu nói "Nhi thần chỉ làm được tới mức này, coi như không hổ thẹn với Triệu gia, coi như báo đáp ơn nuôi dưỡng của Phụ Hoàng."---Phượng Dương phủ---Yến quân tiến vào thành Phượng Dương, bắt đầu hạ lệnh tu sửa thành, dàn xếp lưu dân, truyền đạt tân chính lệnh, động viên dân chúng địa phương.Yến quân đóng quân ngoài thành, khi đánh Phượng Dương phủ binh sĩ bị thương khá nhiều, thành lầu bị huỷ, nhà cửa bị hoả pháo đốt, trở thành phế tích, đâu đâu cũng có ngói vỡ, tường đổ.Bách tính bị thương, là chuyện cấp bách cần giải quyết, Yến vương không để ý thuộc hạ khuyên can, mang quân y của mình phái vào trong thành cứu chữa cho bách tính."Dân chúng chỉ để ý đến lợi trước mắt, bọn họ căn bản sẽ không biết đến lòng tốt của Điện hạ. với bọn họ mà nói Điện hạ chính là người phát động cuộc chiến này. Điện hạ, người không cần làm lỡ vết thương của mình a?" phó tướng đau lòng nói."Không phải còn một người sao?" Yến vương nhìn vết thương hở cả xương của mình nói.Một hồi quyết chiến, Yến quân cũng bị thương khá nặng, cùng Ngô Đạt giao chiến, hắn vào sâu trong trận địa của địch, tiến thối lưỡng nan, vì Đại tướng dưới trướng hắn Trương vũ tiên phong mang binh phá một co đường máu, hộ hắn ra ngoài, cuối cùng Trương cũ kiệt sức mà chết.Yến vương bị thương không nhẹ, lửa đạn nổ làm áo giáp văng ra, mảnh vỡ bay cứa trên người hắn, lưu lại những vết thương.Cánh tay phải thì bị mũi tên xuyên thấu, mắt trần nhìn thôi cũng thấy đau đớn, quân y phải hơ chuỷ thủ trên lửa, nhưng cũng chậm chạp không dám xuống tay "Điện hạ, Thần..."Yến vương thường hay đánh cờ cùng lão tướng Trương Vũ, trưởng tử của Trương vũ, hắn được Yến vương phân phó làm ở quân y, hiện giờ cũng là hắn rút tiễn trị thương cho mình.Ngày đông, khí trời lạnh giá, cánh tay Yến vương để trần, khắp nơi bọc vải trắng, trên mặt còn vết máu khô.Sắc mặt hắn tối tăm, tâm tình giảm sút, nói: "Phụ thân ngươi vì cứu quả nhân, cho nên sức lực cạn kiệt mà chết trận, quả nhân vô cùng đau đớn."Trưởng tử của Trương vũ trong tay cầm chuỷ thủ, đứng dậy sau đó quỳ xuống nói "Phụ thân vốn là cựu thần tiền triều, phụ tá tiên đế, lại được Điện hạ nhìn trúng coi trọng, có thể gặp được Minh chủ như ngài, là ơn tái tạo phụ thân có được.Phụ tá Điện hạ là vinh hạnh của phụ tử thần, Điện hạ có thể thoát hiểm, hồi doanh. Thần tin tưởng phụ thân ở dưới hoàng tuyền cũng sẽ mỉm cười."Yến vương chua sót, đau lòng tiếc hận nói "Tướng dưới trướng quả nhân, phụ thân ngươi theo ta lâu nhất, thiên hạ an bình thì hắn không còn. Ta và Hắn cũng thường đánh cờ với nhau, như su như cha, đáng tiếc, đại nghiệp chưa thành, Trương lão tướng quân vì cứu ta mà ra đi."Trưởng tử của Trương vũ dập đầu, nói "Phụ thân tuy là chết trận, nhưng Trương thị cả nhà thần, đều thề sống chết cống hiến cho Điện hạ."