[BHTT] [EDIT] Nghẹn Ngào - Lý Tư Nặc
Chương 9
Cố Thanh Sương cùng Cố Tuyết Tường náo loạn không vui, cuối cùng đành chọn rời đi sớm.Minh Ly định đi cùng nàng, nhưng bị Cố Tuyết Tường gọi giật lại: "Con ở lại, còn phải gặp thêm vài người nữa."Người trả lời lại là Cố Thanh Sương: "Mẹ cũng thấy rồi, cần gì phải làm thêm mấy chuyện này?""Bởi vì hiện tại, Minh Ly vẫn là vợ của con." Khóe môi Cố Tuyết Tường nở một nụ cười, nhưng ý cười không chạm tới đáy mắt, thậm chí còn có chút che đậy."Những gì Minh Ly làm, vốn dĩ là việc con nên làm." Ánh mắt bà xoáy thẳng vào con gái: "Sương Sương, con quá mức tùy hứng."Cố Thanh Sương mím môi không cãi lại, như thể bị áp lực nặng nề từ Cố Tuyết Tường uy hiếp."Con hôm nay mệt rồi, cứ về trước đi." Cố Tuyết Tường dứt khoát kết luận.Cố Thanh Sương liếc về phía Minh Ly. Minh Ly dịu dàng mỉm cười bước đến gần, khẽ thì thầm: "Mẹ cũng chỉ muốn em học hỏi thêm, hơn nữa em đã quen với những việc này rồi, thậm chí còn thấy thú vị. Chị cứ về trước, nhớ cẩn thận một chút.""Em..." Cố Thanh Sương dường như muốn dặn dò gì đó, nhưng rồi nghẹn lại.Có thể nói gì đây? Hôn nhân này, từ đầu vốn chỉ là một thỏa thuận. Cố Thanh Sương giúp Minh Ly vượt qua khó khăn, còn Minh Ly phải hoàn thành tốt vai trò người vợ.Nói đúng ra thì ở Cố gia, Cố Tuyết Tường cần một "thế thân" cho con gái mình. Minh Ly mất đi tự do, để nàng có được tự do. Những gì Minh Ly đang làm, vốn dĩ là phần trách nhiệm thuộc về nàng.Cố Thanh Sương ghét sự chuyên chế độc đoán của mẹ, nhưng lại chẳng thể thoát ra khỏi vòng lẩn quẩn này. Đây là số phận đã được an bài từ khi nàng sinh ra. Có lẽ đời người vốn chỉ là một vòng lẩn quẩn bất tận, vận mệnh ngay từ thuở ban đầu đã viết sẵn kịch bản. Giờ phút này, nàng cũng chẳng có tư cách thay Minh Ly nói thêm điều gì.Cố Thanh Sương nhìn về phía mẹ mình, thái độ dịu lại đôi chút: "Nếu mẹ đã biết hiệp định giữa con và Minh Ly, vậy thì xin đừng quá khắt khe với cô ấy. Còn nữa, hôm nay là con tự mình đuổi vị giáo viên hoa nghệ, và cả Vương Hi ở phòng trang điểm. Con không thích cách làm việc của bọn họ nên quyết định cho thôi việc, chuyện này không liên quan gì đến Minh Ly."Cố Thanh Sương là kiểu người sẽ không chịu lép vế trước bất kì ai, dù thái độ đã mềm đi, nhưng thanh âm vẫn cứng rắn. Chẳng khác nào bản sao của Cố Tuyết Tường.Cố Tuyết Tường liếc chéo nàng một cái: "Sương Sương, con cần sửa lại cách nói chuyện với mẹ của mình.""Con học từ mẹ mà." Nàng đáp, khóe môi khẽ nhếch, "Khó mà đổi được.""Khó thì cũng phải đổi."". . .""Con sẽ cố." Cuối cùng Cố Thanh Sương nhượng bộ, đó cũng là giới hạn lớn nhất của nàng. Rồi nàng hỏi tiếp: "Vậy chuyện của Minh Ly thì sao?""Ta đã nói rồi." Cố Tuyết Tường dứt khoát, "Con bé vẫn là vợ con, nên có trách nhiệm giúp con đứng vững trong công ty. Con còn rất nhiều việc chưa hiểu, cho nên nó phải đủ năng lực để bù đắp.""Nhưng con và Minh Ly rồi cũng sẽ..." Cố Thanh Sương khựng lại. Vốn dĩ câu nói ấy có thể thốt ra một cách dứt khoát, thế nhưng chạm phải ánh mắt dịu dàng của Minh Ly, sự tự tin kia đột nhiên vỡ vụn, biến thành một thoáng chột dạ không tên, giọng nàng nhỏ dần: "... sẽ chia tay."Cố Tuyết Tường vỗ vỗ vai con gái: "Chuyện tương lai, ai dám nói chắc? Chỉ cần chưa ly hôn, thì Minh Ly vẫn phải làm tốt vai trò của mình, chuẩn bị mọi thứ cho con."Cố Thanh Sương lùi một bước nói: "Đừng làm khó nàng quá."Cố Tuyết Tường chỉ cười cười, không nói gì thêm. Trong trận đối đầu không đổ máu ấy giữa hai mẹ con, Cố Tuyết Tường vẫn là kẻ giành chiến thắng tuyệt đối.Còn Minh Ly, chỉ như một quân cờ nhỏ bé bị đem ra đặt cược, không ai quan tâm. Đến Cố gia đã nhiều năm, Minh Ly đã quá quen với những tình cảnh thế này, chẳng những không còn thấy lạ lẫm mà thậm chí cô vẫn có thể mỉm cười mà ứng phó....Chờ Cố Thanh Sương đi rồi, Minh Ly liền theo sát bên Cố Tuyết Tường, lần lượt ra mắt vài vị lão tổng. Họ đều là những nhân vật hiển hách khắp toàn quốc, bình thường chỉ nhìn thấy trên các tạp chí kinh tế – tài chính. Vậy mà hôm nay, cô có thể đứng ung dung trò chuyện cùng họ, biểu hiện ổn thỏa không chê vào đâu được.Theo bước Cố Tuyết Tường xã giao đã sớm trở thành "lớp học bắt buộc" của Minh Ly, mà trong lớp học này, cô chưa bao giờ là học sinh tồi.Xã giao xong, hai người đứng trong phòng nghỉ. Cố Tuyết Tường nâng ly rượu, uống cạn một hơi, rồi mới chậm rãi cất giọng: "Con có oán giận Sương Sương không?""Không có." Minh Ly vội phủ nhận: "Hôm nay nàng về sớm, lúc tìm đến con thì vô tình gặp giáo viên hoa nghệ..."Lời chưa dứt, Cố Tuyết Tường đã cường thế cắt ngang: "Minh Ly, hôm nay con đến muộn."Điểm này, Minh Ly không tài nào phản bác."Xin lỗi, con sẽ chú ý lần sau.""Ta nhớ rõ, buổi học đầu tiên ta dạy con chính là đúng giờ." Cố Tuyết Tường nói: "Ba năm trôi qua, con chẳng những không tiến bộ mà còn tái phạm, lại còn tìm cớ, nhờ người khác giúp."Minh Ly lặng im, chỉ cúi đầu nghe răn dạy.Mà kỳ thực, đây cũng không giống giọng trách mắng. Cố Tuyết Tường rất bình tĩnh, mang lại cảm giác hoàn toàn khác lúc giương cung bạt kiếm với Cố Thanh Sương.Bà nói chuyện một cách bình thản mà uy nghiêm, chẳng cần cao giọng, nhưng cái khí thế áp xuống lại khiến người đối diện phải nghẹt thở.Đó là khí thế bẩm sinh của kẻ bề trên.Minh Ly từng tiếp xúc không ít người quyền thế, nhưng chưa từng gặp ai có uy nghiêm thấu xương như vậy. Cố Tuyết Tường là một người phụ nữ xuất chúng, không phải là kiểu ngoài cứng trong mềm, mà từ thân thể đến tinh thần của bà đều mạnh mẽ, lạnh lẽo và kiên quyết. Minh Ly không thể không kính nể, nhưng đồng thời cũng mang một nỗi dè chừng khó tả."Xin lỗi ạ." Minh Ly khẽ lặp lại, như một phản xạ.Ở nơi công cộng, Cố Tuyết Tường luôn biết tiết chế. Bà trầm mặc một lát, rồi điềm tĩnh chốt lại: "Chuyện này coi như bỏ qua, nhưng tuyệt đối không có lần sau.""Vâng." Minh Ly khẽ gật đầu.. . .Trong hội trường, khách khứa đã gần như tề tựu đông đủ, Xuân Liễu Y cũng không còn đứng ở cửa tiếp khách nữa. Đúng giờ lành mà đại sư phong thuỷ đã chọn, đèn trên sân khấu bỗng bật sáng.Người chủ trì chuyên nghiệp bước ra, nói một loạt lời khách sáo, Minh Ly vẫn ngoan ngoãn đứng bên cạnh Cố Tuyết Tường.Thỉnh thoảng, Cố Tuyết Tường lại ghé tai phổ cập vài mẩu tin tức về tập đoàn Thuần Nhiên. Buổi tiệc này do tập đoàn tổ chức, thì tất nhiên việc nắm thông tin về họ là điều nên làm. Minh Ly đã sớm tra cứu tư liệu, nhưng có rất nhiều chuyện không được đề cập rõ ràng trên giấy tờ. Thay vào đó, những điều Cố Tuyết Tường gợi ý cho cô luôn sâu xa và khôn khéo hơn rất nhiều so với những gì thể hiện trên bề mặt. Những chỉ dẫn ấy của bà còn hữu ích hơn bất kỳ tài liệu nào cô có thể tra cứu. Tập đoàn Thuần Nhiên và Cố gia có hợp tác kinh doanh nhưng không nhiều, thỉnh thoảng còn cạnh tranh hạng mục.Cố Tuyết Tường cũng nhắc đến người hiện đang nắm quyền tại tập đoàn Thuần Nhiên — gia chủ Lục gia. Người này tuổi tác đã cao, con cái bất tài, chỉ có một người con riêng thông minh, khiến nội bộ tranh đấu càng thêm khốc liệt.Nhân vật chính của buổi tiệc sinh nhật hôm nay là ái nữ út của Lục gia — Lục Quy Hiểu. Cô ấy được sinh ra từ mối tình giữa Lục tổng và một nữ minh tinh trong giới giải trí, lúc mang thai người mẹ chỉ mới mười tám. Năm đó, chuyện này từng bị người trong giới cười chê, mỉa mai suốt một thời gian dài, đặc biệt là những nữ thương nhân quyền thế, họ khinh thường và chẳng buồn hợp tác với ông ta.Nhưng cuối cùng, vị Lục tổng ấy vẫn vực dậy được danh dự. Tạo dựng nên cho mình hình tượng "sủng thê ái nữ" thành công đến mức người đời nhắc mãi.Lúc này, người dẫn chương trình bỗng cất giọng: "Tiếp theo, xin mời chị gái của thọ tinh — Lục Y dâng tặng điệu vũ《Mông lung 》để gửi lời chúc mừng đến tiểu thọ tinh của chúng ta ngày hôm nay."Từ cách dùng từ cho đến tiết mục, chỗ nào cũng phảng phất một vẻ quái lạ khó nói. Ngay cả Cố Tuyết Tường nghe xong cũng biến sắc, thấp giọng rít lên: "Lục Đình Tùng, thật chẳng còn chút nhân tính nào."Một giây sau, nhân ảnh trên vũ đài xuất hiện. Dưới ánh đèn, trang phục trên người nàng lộ liễu đến mức gần như khinh bạc, lớp vải mỏng tang như sa hững hờ quấn quanh. Bên trong là áo quấn ngực và chiếc quần ngắn bó sát, bên ngoài chỉ thêm một tầng sa mỏng mơ hồ, càng làm tăng thêm vẻ mông lung mị hoặc. Khuôn mặt ấy vừa diễm lệ vừa quen thuộc, khiến Minh Ly kinh ngạc suýt đánh rơi mất cằm.Trang phục này, gọi là múa khiêu gợi cũng chẳng ngoa chút nào. Điều đáng nói ở đây là người đứng trên vũ đài ấy, chính là Xuân Liễu Y.Minh Ly vừa giật mình vừa hiếu kì, nhưng không dám quay sang hỏi.Cố Tuyết Tường cũng không phổ cập cho cô, chỉ nhỏ giọng căn dặn: "Chuyện tối nay đừng nói cho Sương Sương biết.""Nhưng con đã nhìn thấy rồi." Cố Thanh Sương bất thình lình xuất hiện ở sau lưng hai người, ánh mắt gắt gao dán chặt vào bóng người ở trên vũ đài. Cố Tuyết Tường như đã đoán trước, vội nắm chặt cổ tay nàng: "Sương Sương, con định làm gì?""Người nhìn xem Lục gia bắt cô ấy phải làm gì kìa!" Thanh âm của Cố Thanh Sương lạnh như băng, nàng cố rút tay ra, bất chấp ánh nhìn xung quanh.Vũ khúc đã khởi, Cố Thanh Sương xuyên qua đám người, hướng về phía sân khấu mà đi, Cố Tuyết Tường đành gọi: "Minh Ly." Minh Ly cũng hoàn hồn, tiến lên kéo Cố Thanh Sương lại.Trên đài, Xuân Liễu Y mỉm cười dịu dàng, từng động tác uyển chuyển thanh thoát, tư thái tao nhã, xinh đẹp lại thong dong.Thế nhưng trong mắt những kẻ có tâm địa bất chính thì lại khác.Cách đó không xa, một người đàn ông bụng phệ nói: "Con gái của Lục Đình Tùng, lại là đại minh tinh nữa chứ. Tư thái tốt như này, chơi lên chắc chắn càng thú vị.""E rằng đêm nay sẽ bị đem ra đấu giá, 2000 vạn?""Ít nhất cũng 5000 vạn đi.""..."Cố Thanh Sương quay sang Minh Ly, ánh mắt như lưỡi dao: "Ngay cả em cũng muốn cản tôi sao?"Minh Ly khép lại đôi mắt. Sau lưng là Cố Tuyết Tường với ánh nhìn cường thế đầy uy nghiêm, trước mặt lại là Cố Thanh Sương đang phẫn nộ cùng thất vọng.Một lát, Minh Ly khẽ hỏi: "Cô ấy rất quan trọng với chị sao?"Cố Thanh Sương nhìn chằm chằm sân khấu. Nàng không đáp. Theo những gì Minh Ly hiểu về nàng, nếu Xuân Liễu Y không quan trọng, nàng sẽ ngay lập tức phủ nhận. Và chính sự im lặng ấy đã nói lên tất cả.Minh Ly mỉm cười, giọng ôn nhu như dỗ dành: "Chị xông lên lúc này, sẽ chỉ gây rắc rối cho cả hai. Để em đi.""Em?" Cố Thanh Sương kinh ngạc: "Em có thể làm gì?"Minh Ly vỗ nhẹ tay nàng, sau đó thả ra, bước nhanh về phía sân khấu.Khoảnh khắc cô đặt chân lên vũ đài, cả khán phòng chợt lặng đi, ánh mắt mọi người đồng loạt ngước lên, vẻ kinh ngạc hiện rõ. Chẳng bao lâu đã có người nhận ra, đó chính là Minh Ly, nhân vật từng gây chấn động cả thành phố Kinh An một thời. Người ta vẫn truyền nhau rằng năm ấy, chỉ một điệu múa duy nhất tại Cảnh Xuân Viên đã đủ để khiến cho danh tiếng của cô vang dội khắp Kinh An. Từ đó, toàn bộ giới thượng lưu đều biết, Minh gia có một ái nữ dung nhan tuyệt diễm, tựa tiên giáng trần. Với địa vị của Minh gia năm đó, không một ai dám bước tới mở lời cùng Minh Ly. Lâu dần, cô được người ta xưng tụng là "Minh Công chúa", tiếng tăm lừng lẫy khắp vòng hào môn.Minh Ly bước lên sân khấu, sánh vai cùng Xuân Liễu Y, kinh nghiệm từng trải giúp cô chẳng hề kém cạnh. Dù bộ lễ phục trên người không mấy thích hợp để nhảy múa, cô vẫn có thể từng bước uyển chuyển, hoàn mĩ giẫm chuẩn theo từng tiết tấu, khéo léo hòa mình vào điệu múa của Xuân Liễu Y mà không hề lấn át hào quang của đối phương.Mỗi cái nhíu mày, mỗi nụ cười, mỗi một cử động mơ hồ, đều toát ra vẻ phong tình quyến rũ.Dưới khán đài, Cố Thanh Sương cũng ngẩn ngơ trong thoáng chốc. Lúc này nàng mới chợt nhớ ra: Minh Ly là một vũ công múa cổ điển.