[BHTT] [EDIT] Nghẹn Ngào - Lý Tư Nặc

Chương 8



Màn hình điện thoại của Minh Ly sáng lên.

Là tin nhắn của Chúc Hàn Tinh:【 Chị Ly của chúng ta vẫn chu đáo như thế, cảm ơn trà sữa nha. / Hoa hồng / Hoa hồng / Hoa hồng 】

Cô trả lời:【 Việc nhỏ. 】

Cất điện thoại, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Cố Thanh Sương đứng cách đó không xa. Trong tay nàng là một hộp thuốc lá hình chữ nhật, gọn gàng đến mức làm nổi bật bàn tay tinh tế kia.

Những ngón tay thon dài xoay hộp thuốc mấy vòng, rồi rút ra một điếu kẹp hờ giữa ngón trỏ và ngón giữa, nâng lên ngắm nghía.

Bóng lưng nàng mang theo nỗi cô tịch, như thể muốn hòa làm một với cảnh sắc vắng lặng nơi đây.

Khác hẳn với yến hội huyên náo bên trong, ngoài này hầu như không có ai.

Tuyết đã rơi cả ngày. Trong khu vườn ngoài trời, lối đi tuy đã được dọn sạch sẽ, nhưng trên những tán cây cao vẫn phủ một tầng trắng xoá.

Gió lạnh gào thét, lướt qua da thịt như lưỡi dao sắc bén.

Những vị khách dự tiệc đều khoác trên mình lễ phục lộng lẫy, chẳng ai lại dại dột bước ra khoảng trời đầy gió tuyết này để chịu rét.

Trừ hai người bọn họ.

Cố Thanh Sương đứng trước vườn hoa nhân tạo, còn Minh Ly ngồi trên chiếc ghế dài. Từ lúc bước ra, nàng đã tách khỏi Minh Ly, chỉ nói một câu: "Không muốn bị quấy rầy."

Rồi nàng mở túi xách, lấy thuốc. Năm phút trôi qua, điếu thuốc vẫn chưa châm lửa.

Minh Ly biết Cố Thanh Sương hút thuốc, thỉnh thoảng từ người nàng phảng phất mùi khói.

Nhưng nàng rất ít khi hút, cũng không nghiện, chỉ khi áp lực lớn mới lặng lẽ châm một điếu trong thư phòng. Hút xong sẽ lập tức đi tắm gội thơm tho, khôi phục lại dáng vẻ tinh tươm.

Suốt một năm qua, không rõ là vì tâm trạng ổn định hơn hay vì công việc không còn quá căng thẳng, nàng hầu như không động tới thuốc nữa.

Bao thuốc trên tay kia, nếu nhớ không lầm, chính là hộp đã mua từ ba tháng trước, đến giờ vẫn chưa bóc lớp niêm phong.

Đại khái là ba tháng trước, sau một lần hoan ái, Minh Ly nhìn thấy Cố Thanh Sương châm một điếu thuốc, lặng lẽ hút.

Lúc ấy, Minh Ly vừa tắm xong bước ra, trong phòng ngủ đã thoang thoảng mùi thuốc. Cố Thanh Sương đứng bên cửa sổ mở toang, gió lùa vào lay động làn váy ngủ dây mỏng. Phần ngực hơi hé mở, lộ ra da thịt trắng mịn bị cái lạnh khắc nghiệt nhuộm thành màu hồng ửng. Nàng cứ đứng bất động như thế, trầm tư chuyện gì đó mà không ai biết được.

Minh Ly khi ấy vội khoác áo cho nàng, khép cửa sổ lại, tiện thể tiến đến gần hít thử một cái. Kết quả khói thuốc xộc thẳng vào phổi, khiến cô ho sặc sụa, đỏ bừng cả mặt.

Cố Thanh Sương nói: "Tôi vừa hút xong. Em dí sát như vậy làm cái gì?"

"Hút cái gì chứ?" Minh Ly nhỏ giọng lầm bầm: "Thuốc lá hại thân thể, sau này đừng hút nữa, chỉ ngửi thôi đã thấy khó chịu rồi."

Cố Thanh Sương im lặng hồi lâu. Mãi đến khi lên giường, sắp chìm vào giấc ngủ, nàng mới khẽ nói: "Nếu vậy, tôi thử bỏ thuốc xem sao."

Minh Ly trong lòng gợn sóng, hai người không có thói quen quấn lấy nhau mà ngủ sau khi làm tình, cho nên cô khẽ tựa vào lưng Cố Thanh Sương. Khóe môi Minh Ly nhếch lên, cười trêu: "Nghe nói, người ta có thể từ bỏ tình dục, chứ tuyệt đối không bỏ được thuốc lá đâu."

Đó là câu cô từng nghe được từ Chúc Hàn Tinh, cái người mà lúc nào cũng treo mấy lời bông đùa, ba hoa trên đầu môi.

Chúc Hàn Tinh nghiện thuốc nặng, nhất là những đêm thức trắng sáng tác ca khúc.

Minh Ly từng tình cờ ghé phòng Chúc Hàn Tinh, đúng lúc cô ấy vừa thức trắng đêm để viết nhạc, mùi nicotine nồng nặc trong căn phòng đó đủ sức hun chết cả một con quái thú.

Nhưng hiện tại, Chúc Hàn Tinh đã không còn hút dữ dội như trước nữa. Cô ấy thường nói, đã là người của công chúng thì phải làm gương, mà hút thuốc vốn chẳng phải một thói quen tốt đẹp gì.

Minh Ly ngày đó buông lời trêu ghẹo với Cố Thanh Sương, nói xong mới cảm thấy giống như mình đang tán tỉnh người ta vậy.

Cố Thanh Sương nằm bên cạnh cô, giọng trầm nặng: "Không thể đợi đến khi tôi muốn hút thuốc liền kéo em đi làm tình để quên đi."

Minh Ly đã quên mình đáp lại ra sao, chỉ nhớ khi xoay người đã thấy nàng nằm sát ngay bên. Trong khoảnh khắc bốc đồng mơ hồ, cô không kìm được mà vươn tay ôm nàng vào lòng.

Cố Thanh Sương rục rịch muốn lui ra, nhưng Minh Ly đã ghì lấy chân nàng dưới đáy chăn, thì thào: "Lạnh quá, để em ôm một cái."

Hôm sau khi tỉnh dậy, nàng vẫn còn nép trong lòng Minh Ly.

Đó là lần hiếm hoi trong đời họ, một đêm ôm nhau an ổn ngủ say.

Minh Ly ban đầu cũng không tin nàng sẽ bỏ được thuốc. Nhưng giờ phút này ngồi trong gió lạnh, đầu óc thanh tỉnh giúp cô lục lọi về những chi tiết nhỏ nhặt.

Lúc này mới chợt bừng tỉnh: Cố Thanh Sương đã thật sự cố gắng cai thuốc trong ba tháng qua.

Ấy vậy mà giờ đây, điếu thuốc một lần nữa nằm trong tay nàng.

Cố Thanh Sương vốn là người rất có kỷ luật, điểm này Minh Ly chưa bao giờ nghi ngờ.

Nhưng con người, ai mà chẳng có những ham muốn không thể nói thành lời.

Minh Ly thậm chí còn mong nàng hãy châm lửa điếu thuốc kia, để những chuyện phát sinh vừa rồi theo làn khói mà bay đi hết.

Chỉ cần nàng đừng tự ép mình đến kiệt quệ như thế, đừng cứ giấu mãi mọi chuyện ở trong lòng.

Điếu thuốc bị giữ giữa ngón tay trắng mảnh, nàng đưa lên khẽ ngửi, rồi bất ngờ bẻ gãy, ném vào thùng rác. Đồng thời, cả hộp thuốc lẫn bật lửa cũng bị cất đi.

Quả nhiên Minh Ly đã đánh giá thấp khả năng kiềm chế của Cố Thanh Sương.

Thời gian không còn nhiều, Minh Ly đứng dậy bước về phía nàng, dịu dàng hỏi: "Khá hơn chút nào chưa?"

Cố Thanh Sương hít sâu một hơi, xoay người lại đối diện cô.

Đôi mắt ấy lạnh lẽo, sâu thẳm, như muốn đóng băng người khác.

Minh Ly đã nhìn vào đôi mắt đó vô số lần, vậy mà vẫn chưa lần nào thích ứng được.

"Cũng ổn." Lớp phòng bị và cảnh giác chậm rãi tan đi, đôi mắt cuối cùng cũng hiện hữu chút ấm áp, "Đi thôi."

Minh Ly đưa tay ra: "Chị có lạnh không?"

"Cũng ổn." Cố Thanh Sương nắm chặt lấy tay cô.

Minh Ly cảm giác như mình đang nắm lấy cục nước đá, cô phải cố gắng cười để xua bớt bầu không khí ngột ngạt: "Tay đông cứng thế này còn bảo không lạnh. Tay em so với chị mà còn thấy lạnh, chẳng lẽ đây là sự khác biệt giữa em và mỹ nhân?"

Cố Thanh Sương thoáng giật mình, liếc ngang: "Em như vậy còn không đẹp?"

"Cũng tạm thôi." Minh Ly cười, bắt chước giọng điệu nàng: "So với chị thì kém một chút."

Nói rồi, cô đưa tay lên, hai ngón khép lại rồi mở ra, biến thành tư thế chụp ảnh: "Cố Thanh Sương."

"Hửm?"

"Cười một cái."

Cố Thanh Sương không hiểu gì, nhưng vẫn gượng kéo khóe miệng, cười còn khó coi hơn cả khóc.

Minh Ly hạ tay xuống, nhún vai: "Vừa rồi em mới chụp được hình dìm của chị, chuyển cho em một trăm, em lập tức xóa."

Cố Thanh Sương: "..."

Cô vốn chỉ đùa, không nghĩ đối phương sẽ bị chọc cười bởi trò đùa nhạt nhẽo như thế.

Nhưng bước chân Cố Thanh Sương bỗng khựng lại, vài giây sau, khóe môi khẽ nhếch. Nàng cúi đầu cười, đến nỗi vai cũng run run.

Ngay cả khi cười, nàng vẫn rất kiềm nén.

Minh Ly thoáng sửng sốt, nhưng khi nhìn thấy nụ cười hiếm hoi kia của Cố Thanh Sương, khóe mắt cùng hàng mày của cô cũng bất giác nhiễm phải ý cười, tiếng cười bật ra còn rộn ràng hơn cả đối phương.

Một lát sau, Cố Thanh Sương ngẩng đầu, khôi phục lại vẻ mặt lãnh đạm. "Em cười cái gì?"

"Không biết nữa, thấy chị cười nên em cười theo. Chị cười cái gì vậy?"

Cố Thanh Sương: "..."

Lúc hai người sắp quay vào yến tiệc, Cố Thanh Sương bỗng cất giọng: "Minh Ly, em rất hài hước."

Minh Ly: "?"

Đây là lời khen hay là châm chọc vậy?

Mặc kệ thế nào, tâm trạng của Cố Thanh Sương lúc này rõ ràng đã khá hơn rất nhiều.

Trong căn nhà này, khi Cố Thanh Sương tâm tình tốt, nghĩa là cô có thể thở ra đôi chút.

Mà Minh Ly, từ tận đáy lòng, cũng hy vọng Cố Thanh Sương có thể cảm thấy hài lòng.

Trong phòng tiệc vẫn cứ ăn uống linh đình, chẳng ai để ý rằng hai người họ đã biến mất một khoảng thời gian.

Khoảng khắc này, Cố Tuyết Tường cũng đã kịp điều chỉnh lại tâm tình của mình. Khi trông thấy họ quay trở lại, bà chủ động bước đến, nhưng chẳng buồn nhìn đến Cố Thanh Sương, mà trực tiếp phân phó Minh Ly phải đi theo vài vị tổng giám đốc chào hỏi. Đó đều là những đối tác có quan hệ làm ăn mật thiết với Cố gia.

Minh Ly khẽ liếc sang Cố Thanh Sương.

Cố Thanh Sương rõ ràng chán ghét những trường hợp xã giao thế này, chỉ lạnh nhạt nói: "Tôi chờ một mình là được, em đi đi."

"Nhưng mà chị..." Minh Ly nhớ tới lời dặn dò của Cố Tuyết Tường, còn do dự.

"Đi cùng nhau." Cố Tuyết Tường liếc nhìn Minh Ly, bình tĩnh mà nói: "Sau này sớm muộn gì con cũng phải tiếp quản, quen biết bọn họ từ sớm mới có lợi."

"Có Minh Ly là đủ rồi." Cố Thanh Sương đáp.

Nét mặt nàng lạnh lùng, giọng nói cũng lạnh nhạt, giống như được đúc ra từ cùng một khuôn với Cố Tuyết Tường.

Cái kiểu hờ hững trời sinh ấy, như thể chuyện này chẳng đáng bận tâm, lại đủ để khiến tâm trạng vừa được xoa dịu của Cố Tuyết Tường lập tức bùng nổ.

Bà lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ sau này con định để toàn bộ sản nghiệp Cố gia cho nó quản sao?"

"Tại sao không thể?" Cố Thanh Sương hỏi ngược lại, ánh mắt sắc bén.

"Con nghĩ cả đời có thể ở bên nó ư?" Cố Tuyết Tường tức đến bật cười, giọng mỉa mai: "Cố Thanh Sương, đừng quên thứ đang nằm trong ngăn kéo của con."

Trong ngăn kéo của Cố Thanh Sương, là thứ giấy tờ mà nàng và Minh Ly từng ký kết - bản hợp đồng hôn nhân năm năm.

Chương trước Chương tiếp
Loading...