[BHTT] [EDIT] Nghẹn Ngào - Lý Tư Nặc

Chương 10



Cố Thanh Sương cầm theo điện thoại của Minh Ly quay trở về.

Xe đã chạy qua hai ngã tư thì trong túi xách vang lên hồi chuông. Nghĩ là điện thoại mình, nàng không chút do dự bắt máy.

Đầu dây bên kia truyền tới một giọng nữ quen thuộc, mang theo mấy phần oán giận: "Ly Ly, cậu đang làm gì thế? Gửi mã xác minh cho mình đi."

Cố Thanh Sương không lên tiếng. Nàng liếc màn hình, thấy tên hiển thị — Tinh Tinh.

Điện thoại của Minh Ly không có gắn ốp, kiểu dáng lại giống hệt nàng, chỉ khác màu.

Người có thể dùng giọng điệu thân thiết đến thế với Minh Ly, không cần đoán cũng biết, chính là Chúc Hàn Tinh.

"Hội viên của mình hết hạn rồi, mượn tạm của cậu dùng. Tiện thể gửi mình cái mã QR, mình chuyển tiền lại."

Cố Thanh Sương lẳng lặng nghe. Chúc Hàn Tinh cuối cùng cũng phát hiện ra có gì đó không ổn, ngập ngừng hỏi: "Sao cậu không nói gì vậy? Không tiện à?"

"Cô ấy không có ở đây." Cố Thanh Sương trả lời.

"Cô là ai?" Cố Thanh Sương và Chúc Hàn Tinh chưa từng gặp gỡ nhiều, cùng lắm cũng chỉ thoáng chạm mặt. Hai bên đều biết sự tồn tại của đối phương, thuộc lòng tên nhau, nhưng chưa từng nghe qua giọng nói.

"Cố Thanh Sương."

"Cố Thanh Sương?"

Hai bên gần như đồng thời cất tiếng.

Một bên tự giới thiệu, một bên nghi vấn.

Nhưng khi nghe rõ cái tên này, Chúc Hàn Tinh cũng không quá bất ngờ, chỉ bình tĩnh hỏi: "Vậy Minh Ly đâu? Sao điện thoại cậu ấy lại ở trong tay chị?"

Nói xong bỗng thấy lời của mình có chút không hiểu chuyện, thấy Cố Thanh Sương cũng im lặng, Chúc Hàn Tinh vào thẳng vấn đề: "Chờ cậu ấy cầm máy thì nhắn giúp em nhé, em còn phải đăng nhập tài khoản game của cậu ấy."

Cố Thanh Sương: "Ừ."

Chúc Hàn Tinh lúc này mới thấy hơi lúng túng, nhắm mắt buông một câu chốt: "Vậy em cúp máy nhé."

"Được." Cố Thanh Sương cúp máy nhanh gọn, nhưng trước khi đường dây bị ngắt vẫn nghe loáng thoáng giọng đối phương: "Chúng ta vẫn chưa có cùng nhau ăn một bữa..."

Thoại chưa dứt, máy đã cúp.

Cố Thanh Sương cũng không để tâm lời người kia nói, chỉ dặn dò tài xế quay đầu xe trở lại phòng tiệc.

Không ngờ, khi vừa trở lại, cảnh tượng đập vào mắt khiến nàng chết lặng.

Trên sân khấu cao, Xuân Liễu Y đứng trong ánh đèn rực rỡ, đẹp đến mức giống như một tác phẩm nghệ thuật được trưng bày. Nhưng những ánh mắt dưới khán đài nhìn cô ấy lại chẳng phải đơn thuần thưởng thức.

Cơn buồn nôn dâng lên, cùng ngọn lửa phẫn nộ thiêu đốt lòng ngực Cố Thanh Sương.

Nhảy múa không chỉ là sở trường mà còn là đam mê của Xuân Liễu Y. Năm mười sáu tuổi, cô từng đoạt ngôi quán quân toàn quốc giải Ngôn Xuân.

Thành tích học tập của cô ấy không phải là kém, nhưng vẫn thường nói với Cố Thanh Sương: "Cậu muốn thi trường nào? Kinh Đại? Thanh Đại? Mình thì có thể lấy suất năng khiếu, thêm điểm cộng từ chiếc cúp Ngôn Xuân nữa. Mình sẽ cố gắng, nhất định có thể đậu vào cùng một trường với cậu."

Cố Thanh Sương nhìn xuống bài kiểm tra đại số vừa được phát xuống. Ngay lập tức, Xuân Liễu Y hào hứng đặt tờ bài thi của mình lên bàn, con số được khoanh tròn to tướng: 64 điểm.

Thấy Cố Thanh Sương nhìn sang, cô ấy còn đắc ý chìa ra: "64 điểm này, mừng ghê! Môn toán của mình đạt chuẩn rồi nhé!

Cố Thanh Sương: "..."

"Ôi, ánh mắt gì thế! Đừng kỳ thị mình nha, mình vốn là dân nghệ thuật, môn toán được 64 điểm là ghê gớm lắm rồi."

Cố Thanh Sương gật đầu lấy lệ: "Ừ, phải."

"Này này này, giọng điệu gì vậy? Đây là thái độ nên dùng để nói chuyện với một người vừa vượt chuẩn á hả?!" Xuân Liễu Y xoa eo: "Coi chừng mình không thèm thi cùng trường với cậu nữa đó nha, tới lúc ấy, ngày nào cậu cũng sẽ phải khóc lóc đòi gặp mình cho mà coi!"

Xuân Liễu Y nghĩ tới liền cười rộ lên: "Rồi cậu sẽ phải ở trong ký túc xá gọi điện cho mình, khóc lóc hối lỗi: Xuân Liễu Y! Mình sai rồi, ngày xưa lẽ ra không nên cười nhạo cậu, ô ô ô ô."

Cô ấy từ nhỏ đã đi đóng phim, diễn xuất sống động như thật.

Người bạn bàn trên nghe thấy thế liền quay đầu lại, dội một gáo nước lạnh dập tắt ảo tưởng của cô: "Yên tâm đi, Cố tiểu thư của chúng ta còn bận tìm bảo mẫu cho chính mình, không có thời gian nhớ tới cậu đâu."

"Ôi, nói như thế thì tình yêu quý thật, nhưng tình bạn còn đáng quý hơn nhiều. Cố Thanh Sương mà rời khỏi vòng tay của chúng ta, thì còn ai cưng cậu ấy như bảo bối nữa chứ? Chúng ta chính là những người bạn hiếm hoi và quý giá của cậu ấy đấy." Xuân Liễu Y vừa nói vừa vỗ vai Cố Thanh Sương: "Phải không, Cố Sương Sương?"

"Yên tâm đi, nếu không đỗ vào cùng một trường đại học, mình sẽ gọi điện khóc với cậu mỗi ngày." Cô gái ngồi bàn trước cười hì hì rồi nói tiếp: "Vì vậy, Xuân Liễu Y, cố gắng lên nhé."

Cố Thanh Sương vẫn nhàn nhạt: "Cậu chuẩn bị khóc từ giờ đi là vừa."

"Xem thường mình hả?" Xuân Liễu Y tức tới nghiến răng nghiến lợi, ném bài kiểm tra của mình lên bàn trước mặt Cố Thanh Sương, "Nhìn đi! Mình đạt tiêu chuẩn rồi! Mới lớp 10 thôi, năm nay đã đạt điểm chuẩn, năm sau sẽ là 80 điểm, đến kỳ thi tốt nghiệp trung học nhất định sẽ là 100 điểm!"

Cố Thanh Sương: "..."

"Sợ chưa?!" Xuân Liễu Y bật cười ha ha.

"Điểm tối đa là 100 điểm, còn cậu chỉ mới đạt chín phần mười của tiêu chuẩn." Cố Thanh Sương lạnh lùng đáp.

Tiếng cười của Xuân Liễu Y tắt ngấm. Cô vo tờ bài kiểm tra thành một cục, hận không thể nuốt luôn vào bụng.

Cố Thanh Sương cúi đầu cười khẽ, cô gái ngồi bàn trước cũng cười theo, còn cố gắng an ủi: "Thiếu nữ à, hãy hướng tới mục tiêu của mình mà cố gắng. Điểm tuyệt đối đang đợi cậu ở kỳ thi đại học đó."

Xuân Liễu Y trừng mắt: "Hừ, các cậu định bắt nạt tớ chứ gì. Có giỏi thì đưa bài thi điểm tối đa của các cậu ra đây để tớ xem một chút!"

Cố Thanh Sương lắc đầu: "Không được, mình sợ cậu tự ti."

Xuân Liễu Y kéo mũ áo của cô gái bàn trước xuống, nghiêm túc hỏi: "Chúng ta có nên tẩn cậu ấy một trận không?"

Cô gái lắc đầu: "Mình đánh không lại."

Đằng sau cặp kính dày của cô gái ấy là đôi mắt xinh đẹp, hàng mi dài như cánh quạ khẽ rung lên. Cô lấy bài kiểm tra của mình ra đưa cho Xuân Liễu Y xem: "Mình thấy lần này cậu tiến bộ rất nhiều đấy."

"Tư Vãng." Cố Thanh Sương gọi tên cô bạn rồi giơ ngón tay cái lên. "Mình thật sự bái phục kĩ năng nói dối không chớp mắt của cậu."

Lời vừa dứt, túi bút của Xuân Liễu Y đã rơi "bộp" xuống đầu Cố Thanh Sương: "Cố Sương Sương, cậu chết chắc rồi!"

...

Những năm tháng học trò nhàm chán ấy, Xuân Liễu Y luôn là người ngủ gật trong lớp.

Tư Vãng sẽ giúp cô kéo rèm cửa sổ, còn Cố Thanh Sương thì mỗi khi thầy giáo bước vào lớp lại giơ tay ra hiệu để thầy đừng gọi cô dậy.

Bởi họ biết cô đã thức đêm làm bài tập, biết cô đã mệt mỏi vì luyện múa.

Thầy giáo thường chỉ biết hít một hơi thật sâu rồi rời đi. Sau đó lại đến phòng giáo viên phàn nàn, mà giáo viên chủ nhiệm sẽ chỉ nhún vai rồi nâng một tách trà: "Không còn cách nào khác, một nửa ngôi trường này là do nhà họ Cố tài trợ."

Sau giờ học, Xuân Liễu Y đi ngang qua phòng giáo viên nghe thấy, rồi hối hận vô cùng, nghiêm túc khiển trách Cố Thanh Sương: "Cậu không thể lạm dụng quyền thế như vậy được! Sau này nếu mình ngủ trong giờ học, cậu phải đánh thức mình dậy."

Nhưng ở những tiết học buồn tẻ tiếp theo, cô vẫn cứ ngủ ngon lành như cũ.

Rồi sau đó lại hối hận. Lặp đi lặp lại, như một vòng tuần hoàn không dứt.

...

Những hồi ức ấy đã phủ đầy bụi thời gian. Sau này họ không còn học chung một trường đại học, thậm chí không còn liên lạc nữa.

Cố Thanh Sương cũng chẳng còn nhiều bạn bè.

Những tia sáng chớp nhoáng của tuổi trẻ ấy loé lên, rồi trôi đi mãi mãi, không còn ai nhắc lại nữa.

Khi Xuân Liễu Y một lần nữa đứng trước mặt nàng, lớp bụi ấy dường như bị thổi bay đi. Những hồi ức lại hiện về, như một cuốn phim chiếu chậm trong đầu.

Thế nhưng giờ đây, một trận tuyết lớn đang phủ xuống thế gian ngoài kia, cũng cuốn theo và chôn vùi cả những ký ức năm ấy.

Cố Thanh Sương đứng dưới sân khấu, nhìn Minh Ly và Xuân Liễu Y múa đôi. Minh Ly không hề thua kém người kia dù chỉ một chút.

Hai người họ hòa hợp, hỗ trợ lẫn nhau.

Trên sàn nhảy, thân hình họ uyển chuyển và mềm mại. Có Minh Ly tham gia, điệu múa của Xuân Liễu Y không còn gợi lên mộng tưởng viển vông cho người khác như trước, mà đã trở thành một tác phẩm nghệ thuật thực thụ.

Hiếm khi Cố Thanh Sương làm điều này, nàng lấy điện thoại ra và chụp lại khoảnh khắc ấy, đông cứng cảnh tượng đẹp đẽ này trong một khung hình.

Trong màn ảnh, Minh Ly bất ngờ ngẩng đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt xuyên qua đám đông tìm đến thẳng nơi nàng đứng.

Chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, con tim vốn luôn tĩnh lặng như mặt nước chết của nàng dường như được sống lại lần nữa, sùng sục lên từng đợt bong bóng nước.

Như một điềm báo sắp sôi trào.

Chương trước Chương tiếp
Loading...