[BHTT] [EDIT] Nghẹn Ngào - Lý Tư Nặc
Chương 7
Ban ngày là ngôi sao điện ảnh khí thế ngút trời, thế mà giờ đây, Xuân Liễu Y đã lắc mình hóa thân thành thiên kim tiểu thư của Tập đoàn Thuần Nhiên, lặng lẽ đảm nhận vai trò tiếp khách không khác gì một nhân vật nền. Thế thôi, cũng đủ thấy vị trí của cô ấy trong nhà chẳng được sủng ái.Minh Ly do dự trong chốc lát, rồi làm điều xưa nay chưa từng, ôn nhu khẽ gật đầu chào cô ấy.Cô còn chưa kịp kéo Cố Thanh Sương bước vào, thì đã nghe thấy giọng Cố Thanh Sương nhàn nhạt vang lên: "Đã lâu không gặp, Liễu Y."Xuân Liễu Y mặc trên người một chiếc váy dài xanh biếc, chất liệu mỏng nhẹ như hơi sương, không một món trang sức thừa thãi. Tóc dài cẩn thận búi gọn, lớp trang điểm nhạt đến mức gần như không có, tựa hồ sợ bản thân quá rực rỡ mà lấn át ai khác.Thế nhưng, cho dù giản đơn đến thế, khí chất nơi cô ấy vẫn không thể che giấu, ngược lại càng giống như một bức họa thủy mặc thanh nhã, khiến người ta chẳng thể rời mắt.Ánh mắt dừng trên người Cố Thanh Sương, khóe môi cong lên, ý cười như có như không: "Đã lâu không gặp."Có thể khiến Cố Thanh Sương chủ động chào hỏi, người như vậy thật sự không nhiều. Huống chi, nàng còn dùng đến xưng hô khá thân mật. Ba năm quen biết, ba năm hôn nhân, Minh Ly lần đầu tiên chứng kiến cảnh tượng này.Cố Thanh Sương vẫn giữ vẻ lãnh đạm thường ngày, không biểu hiện gì nhiều. Nhưng Minh Ly lại nhận ra nàng có chút khẩn trương, như thể không biết mở miệng thế nào."Đây là vợ của cậu?" Vẫn là Xuân Liễu Y mở lời trước.Phía sau cô ấy là đại sảnh yến tiệc xa hoa. Đèn pha lê lộng lẫy treo lơ lửng giữa không trung, ánh sáng vàng nhạt rải xuống một tầng hơi ấm lười biếng. Từng tốp khách khứa tay nâng ly rượu, chậm rãi di chuyển, vừa dò xét vừa lựa chọn đối tượng để bắt chuyện, tìm kiếm cơ hội kết giao. Nhưng khi Xuân Liễu Y cất tiếng, âm thanh ấy lại lọt thẳng vào tai, khiến người ta vô thức chăm chú. Xuân Liễu Y vốn là diễn viên chuyên nghiệp, giọng nói so với người thường càng dễ nghe hơn, trầm bổng, uyển chuyển, như thể mỗi chữ mỗi câu đều có sức hút riêng.Minh Ly nghe ba chữ "vợ của cậu", không hiểu sao trong lòng lại dâng lên một cảm giác khác lạ. Không phải hiếu kỳ, không phải chúc phúc, mà là một thứ gì đó mơ hồ.Cụ thể là cái gì thì Minh Ly cũng không hiểu.Cố Thanh Sương theo bản năng muốn rút tay ra khỏi tay Minh Ly.Minh Ly ban đầu chưa kịp phản ứng, chỉ cảm thấy lực tay Cố Thanh Sương đột nhiên hơi mạnh. Nhưng rồi, chỉ trong khoảnh khắc, bàn tay kia khựng lại, không rút cũng chẳng tiếp tục nắm.Nàng hơi do dự rồi mới chậm rãi trả lời: "Ừm.""Chúc mừng." Xuân Liễu Y nói, giọng điệu bình thường, khóe môi mang nụ cười nhưng không có bao nhiêu ý vui: "Hôn lễ của cậu tôi không có đến. Chỉ nghe tin cậu kết hôn, nhưng chưa từng thấy qua. Không ngờ lại là vị tiểu thư này."Cố Thanh Sương khẽ nghiêng đầu nhìn Minh Ly, nghe ra hàm ý trong lời nói kia: "Hai người từng gặp nhau?""Ban ngày mới vừa gặp." Xuân Liễu Y thẳng thắn: "Ở phim trường, phu nhân của cậu rất có cá tính."Minh Ly: "..."Giữa người với người cũng phải có ranh giới chứ!Chuyện cô còn chưa từng hé nửa lời, vậy mà đối phương lại thẳng thắn nói toạc ra thế này?!Xưa nay Minh Ly vẫn luôn cho rằng, đời sống riêng tư của mình và thế giới nhà họ Cố là hai đường thẳng song song, vĩnh viễn không giao nhau. Cô còn cố tình giữ khoảng cách, sợ dây dưa thêm phiền phức.Nhất là khi Chúc Hàn Tinh là người của công chúng, scandal không thiếu. Một khi bị bắt gặp, nếu truyền tới tai Cố phu nhân, e rằng lại bị đem ra làm đề tài khiển trách.Hơn nữa, thái độ của Cố Thanh Sương khi nhắc tới Chúc Hàn Tinh cũng có chút kỳ quái. Mỗi lần Minh Ly đi gặp Chúc Hàn Tinh về, nàng đều tỏ ra không vui, đôi khi còn nói là ngửi thấy trên người Minh Ly có mùi nước hoa của người khác.Thực ra, toàn bộ nước hoa của Minh Ly đều do Chúc Hàn Tinh tặng, chính là sản phẩm mà Chúc Hàn Tinh làm đại sứ thương hiệu, mùi hương cũng chỉ có vậy.Ngoài hương thơm ấy ra, thì cô có thể nhiễm được mùi nước hoa nào khác chứ?Minh Ly tự nhủ, chắc chỉ là Cố Thanh Sương tâm lý quá nhạy cảm cộng thêm bệnh ưa sạch sẽ nên mới thấy khó chịu. Nhưng cô cũng chẳng dám chọc nàng giận, chỉ cười xoa dịu vài câu cho qua.Dù sao hiện tại cả cô và Chúc Hàn Tinh đều bận, số lần gặp mặt không được bao nhiêu, và Minh Ly cũng chưa từng chủ động kể chuyện này với Cố Thanh Sương. Những việc như thế vốn quang minh chính đại, chẳng có gì phải giấu. Nhưng đến khi bị người thứ ba như Xuân Liễu Y nhắc tới trước mặt, không hiểu sao Minh Ly lại có cảm giác "mập mờ vụng trộm".Nghe đến hai chữ "đoàn phim", ánh mắt Cố Thanh Sương khẽ biến, nhưng nàng rất nhanh đã lấy lại vẻ điềm tĩnh, không truy hỏi thêm, chỉ khách khí trò chuyện với Xuân Liễu Y: "Dạo này có khoẻ không?""Cũng không tệ lắm." Xuân Liễu Y mỉm cười, "Còn cậu?""Cũng tạm được." Cố Thanh Sương đáp ngắn gọn, nhưng trong mắt còn muốn nói gì đó lại thôi.Xuân Liễu Y khẽ phất tay, ra hiệu: "Vào đi, mẹ cậu đang chờ lâu rồi, đừng đứng mãi ở đây."Cố Thanh Sương hơi do dự. Sau vài giây, như thể gom hết dũng khí, nàng lấy điện thoại ra, nhỏ giọng: "Có muốn... thêm bạn không?"Người luôn cao cao tại thượng như Cố tiểu thư mà lại chủ động đưa ra lời mời thế này, hơn nữa còn với thái độ mang chút cầu khẩn.Trong bầu không khí kỳ lạ ấy, Minh Ly lại cảm thấy, rõ ràng Cố Thanh Sương mới là người ở thế yếu, thực tế cũng đúng như vậy.Xuân Liễu Y mỉm cười, giọng nói ôn hòa nhưng dứt khoát: "Xin lỗi, tôi không mang theo điện thoại. Lần sau đi."Lời từ chối sáng tỏ đến mức không thể thẳng thắn hơn.Giữa người trưởng thành, nói như vậy là đủ hiểu rồi.Dây dưa thêm chỉ càng gượng gạo. Nhưng Cố Thanh Sương vốn là kiểu người dù gần ba mươi tuổi rồi, nhưng năng lực xã giao vẫn ngây ngô chẳng khác gì đứa trẻ ba tuổi. Người ta không thêm mình thì nàng lại nghĩ: Mình có thể thêm người ta mà.Minh Ly nhìn thoáng qua liền đoán được nàng còn định mở miệng lần nữa. Cô lập tức nhấn nhẹ tay Cố Thanh Sương, khéo léo gạt điện thoại ra, rồi mỉm cười quay sang Xuân Liễu Y: "Hôm nay thật sự trùng hợp. Xuân tiểu thư bận rộn, chúng tôi xin phép không làm phiền nữa."Xuân Liễu Y nhìn Minh Ly, rồi lại liếc sang Cố Thanh Sương, mỉm cười nói: "Cậu tìm được người vợ rất tốt."Nghe thì giống khen, nhưng lại quái gở kiểu gì ấy.Minh Ly kéo Cố Thanh Sương rời đi. Cố Thanh Sương nhíu mày, hiển nhiên không hài lòng vì bị lôi đi, nhưng nàng không nói gì. Quay đầu lại, bỗng gặp Cố Tuyết Tường.Nếu là thường ngày, Minh Ly đến muộn nhất định sẽ bị mắng một trận. Nhưng hôm nay, Cố Tuyết Tường chỉ nhìn con gái, hoàn toàn bỏ qua Minh Ly, rồi nhẹ giọng hỏi: "Con có thấy khó chịu chỗ nào không?""Không sao." Cố Thanh Sương đáp.Ánh mắt Cố Tuyết Tường thoáng quét về phía Xuân Liễu Y, rồi thấp giọng: "Con là Đại tiểu thư của Cố gia, không cần vì chút chuyện cỏn con mà tỏ ra thấp kém trước mặt người khác. Nhất là những chuyện đã qua lâu rồi. Giờ cô ta sống cũng ổn, hà tất phải bận lòng."Cách bà an ủi người khác vẫn đầy vẻ cứng nhắc, tựa hồ lúc nào cũng đứng ở vị thế bề trên.Rõ ràng, Cố Thanh Sương càng nghe càng khó chịu. Nhưng Cố Tuyết Tường lại không hề nhận ra, còn tiếp tục: "Hơn nữa, nếu không có con, cô ta sao có thể trở thành Đại tiểu thư Lục gia ngày hôm nay? Nói thẳng ra, cô ta phải mang ơn con mới đúng. Người như vậy, con không cần phải níu kéo. Đời còn dài, bạn bè tốt còn nhiều...""Đủ rồi." Chưa nói hết câu, Cố Thanh Sương đã tức giận cắt ngang, ánh mắt sắc bén lạnh lẽo.Cố Tuyết Tường khựng lại, mày nhíu chặt, khí thế bề trên lập tức tràn ra. Bình thường, Minh Ly chỉ cần thấy dáng vẻ này liền lập tức nhượng bộ, không dám ho he. Nhưng Cố Thanh Sương chưa từng biết sợ. Nàng là con gái duy nhất của Cố Tuyết Tường, lại nhận được sủng ái đặc biệt từ Cố lão phu nhân, giống như trong tay nắm "kim bài miễn tử", trời sinh chính là nghịch thiên tồn tại."Sương Sương, đây là ở bên ngoài." Cố Tuyết Tường lạnh lùng nhắc nhở."Mẹ cũng biết đây là ở bên ngoài." Cố Thanh Sương siết chặt tay, bóp lấy tay Minh Ly đến phát đau. Không khí đối chọi gay gắt giữa hai mẹ con khiến Minh Ly có cảm giác trái tim mình cũng bị bóp nghẹt theo. Bởi vì cô không biết lúc nào mình sẽ trở thành tấm bia để hai người trút giận.Hai mẹ con nhìn nhau chằm chằm, ánh mắt như sắp tóe ra lửa. Ai ngờ một giây sau, Cố Tuyết Tường bỗng quay sang Minh Ly, ánh mắt lạnh lùng: "Con không nên đưa nó đến."Điều Minh Ly lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra. Cô chỉ có thể ngoan ngoãn cúi đầu: "Xin lỗi, mẹ.""Là con cố ý muốn tới, liên quan gì đến Minh Ly?" Cố Thanh Sương lập tức kéo Minh Ly ra sau lưng, che chắn cho cô, tiếp tục đối chọi cùng mẹ.May thay, trong hội trường ồn ào, tiếng nhạc và tiếng trò chuyện rộn ràng che khuất giọng nói căng thẳng của họ. Nhưng bầu không khí giương cung bạt kiếm vẫn đủ khiến người khác phải ngoái nhìn.Cố Tuyết Tường là người trọng thể diện, cho dù tức giận đến đâu cũng không bao giờ làm mất mặt trước đám đông. Bà miễn cưỡng nở một nụ cười, trầm giọng gọi: "Sương Sương."Cố Thanh Sương nghiêng mặt đi, không đáp.Minh Ly vội đứng ra hòa giải: "Mẹ, hôm nay Sương Sương tâm trạng không tốt, con đưa nàng đi dạo một chút, xin ngài đừng để trong lòng."Cố Thanh Sương nắm chặt tay cô, mày nhíu chặt, rõ ràng không vừa ý với lời giải thích ấy."Đi đi." Cố Tuyết Tường liếc Minh Ly, giọng lạnh như băng: "Đừng có mang nó đi lượn lờ trước mặt người kia nữa...""Cậu ấy có tên có tuổi." Cố Thanh Sương tức giận cắt ngang, "Mẹ có thể tôn trọng người ta một lần được không?"Minh Ly khẽ kéo tay nàng, nhưng không sao kéo được.Sắc mặt Cố Tuyết Tường lập tức sa sầm: "Con dám nói chuyện với ta như thế sao?"Cố Thanh Sương khẽ xì một tiếng, rồi dẫn Minh Ly rời đi.Minh Ly chỉ còn biết bất lực, ánh mắt dao động giữa nàng và Cố Tuyết Tường. Trong khoảnh khắc ấy, tầm mắt cô vô tình chạm phải Xuân Liễu Y đang đứng bên cửa.Xuân Liễu Y cười, nụ cười vừa lộng lẫy vừa đoan trang, như thể ẩn chứa một lời nói: Thấy chưa, người nhà cô ấy vẫn trước sau như một, mãi không thể hòa hợp.