[BHTT] [EDIT] Nghẹn Ngào - Lý Tư Nặc

Chương 6



Trong cảm nhận của Minh Ly, yêu Cố Thanh Sương thực ra giống như hô hấp, một việc quá đỗi tự nhiên và dễ dàng.

Bởi vì vào lúc cô bất lực nhất, chính Cố Thanh Sương đã xuất hiện như một vị thần tiên, cứu vớt cô khỏi mái nhà sắp đổ nát, kéo cô về từ vách đá thẳm sâu của cuộc đời.

Hơn nữa, Cố Thanh Sương vốn là một người rất tốt.

Dẫu cho đây chỉ là một cuộc hôn nhân hợp đồng, nàng vẫn luôn giúp đỡ Minh Ly trong phạm vi khả năng của mình.

Thỉnh thoảng, sẽ có những tình huống như lúc này, những khoảnh khắc khiến Minh Ly ảo tưởng rằng, có lẽ Cố Thanh Sương cũng dành một chút tình cảm cho mình.

Đúng như Lục Song từng miêu tả: bề ngoài Cố Thanh Sương lạnh lùng như băng, nhưng kỳ lạ thay, ở bên cạnh nàng, ai cũng có thể cảm thấy bản thân mình trở nên đặc biệt.

Mà rõ ràng, nàng chưa từng làm điều gì có thể khiến người khác hiểu lầm.

Minh Ly hiểu, Cố Thanh Sương đến muộn yến tiệc là vì chuyện giáo viên hoa nghệ, cũng là để tránh việc mẹ mình ở nhà làm khó cô quá mức. Nhưng điều khiến trái tim cô lỡ nhịp chính là ba chữ nhẹ bẫng kia của Cố Thanh Sương: "đi cùng em."

May mắn là cô kịp quay lưng lại, không để Cố Thanh Sương nhìn thấy gương mặt thoáng chút lúng túng của mình.

Khoảng bảy giờ, Minh Ly và Cố Thanh Sương mới đến phòng trang điểm. Vừa bước vào, stylist và chuyên gia trang điểm đồng loạt tiến lên. Vừa nhìn thấy Minh Ly, có người nhíu mày, buông ra một câu: "Sao cô đến..."

Chưa kịp dứt câu đã thấy Cố Thanh Sương ở phía sau, chữ "trễ" lập tức bị nuốt lại vào bụng.

Chỉ một giây sau, tất cả đều đồng loạt cất tiếng chào: "Thanh Sương tiểu thư."

Đây là phòng trang điểm chuyên dụng của Cố gia, nơi quy tụ những thợ trang điểm và stylist hàng đầu trong và ngoài nước. Họ chuyên phục vụ cho mọi dịp quan trọng của Cố gia, ngay cả khi ai đó chỉ muốn ra dạo phố một lúc mà không muốn tự tay trang điểm, cũng có thể đến đây. Phòng trang điểm này gần như hoạt động 24/7, luôn sẵn sàng phục vụ bất cứ khi nào.

Minh Ly cũng quen biết vài thợ ở đây, nhưng người cô quen hôm nay lại xin nghỉ. Người tiếp nhận cô là một thợ trang điểm có thâm niên lâu năm, nhưng tính tình mang chút kiêu ngạo.

Có lẽ vì mỗi lần đi cùng Cố phu nhân, Minh Ly đều bị bà đối xử lạnh nhạt, nên cô ta cũng học theo y hệt, chẳng mấy để tâm đến cô.

Thế nhưng, thái độ đối với Cố Thanh Sương thì hoàn toàn khác.

Minh Ly đã quen rồi, cô chỉ muốn nhanh chóng sửa soạn để kịp đến dự tiệc.

Đêm nay, yến tiệc được tổ chức là sinh nhật tròn 18 tuổi của thiên kim Thuần thị. Nghe nói vị chủ tịch già vốn thương con gái như ngọc trong lòng bàn tay, lần này tổ chức một bữa tiệc long trọng chẳng khác nào lễ thành nhân, mời hết thảy danh lưu ở Kinh An đến dự.

Tới muộn, chắc chắn sẽ bị mẹ Cố trách phạt.

Nhưng không nghĩ đến, Cố Thanh Sương liếc quanh, nhàn nhạt mở miệng: "Vương Hi?"

Chính là người vừa rồi mất bình tĩnh với Minh Ly.

Vương Hi đã làm việc tại Cố gia nhiều năm, tự nhận tay nghề mình không ai sánh bằng, nghe thấy Cố Thanh Sương gọi tên, còn tưởng được chỉ định phục vụ riêng, liền mỉm cười cung kính: "Vâng, Thanh Sương tiểu thư."

"Xin lỗi." Cố Thanh Sương nói.

Vương Hi sững người: "A?"

"Tôi cho cô ba giây." Không một lời giải thích thêm, trên gương mặt Cố Thanh Sương hiện rõ vẻ lạnh lùng, tựa như một ngọn núi băng kiêu hãnh. Nàng đưa ba ngón tay lên: "Ba."

Minh Ly hiểu, Cố Thanh Sương lại đang vì mình mà ra mặt. Nhưng một ngày đã gây chuyện đến hai lần, cô sợ sẽ càng khiến vị trí của mình trong Cố gia thêm khó xử. Hơn nữa, thời gian quá gấp gáp, không thể lãng phí.

Cô vội nắm chặt tay Cố Thanh Sương, khẽ nói: "Được rồi, trang điểm thôi."

Cố Thanh Sương tuỳ ý liếc cô một cái, đôi mày nhíu lại, thoáng lộ vẻ không vui.

Minh Ly khẽ vuốt mu bàn tay nàng, lắc đầu một cái ra hiệu với nàng.

Cố Thanh Sương mím môi không nói, gương mặt càng thêm lạnh lẽo.

Lúc này Vương Hi mới kịp phản ứng, vội vàng khom lưng xin lỗi Minh Ly: "Thiếu phu nhân, vừa rồi tôi lỡ lời, mong người rộng lượng bỏ qua."

Minh Ly mỉm cười ôn hòa: "Không sao, bắt đầu đi thôi."

Vì thời gian gấp rút, cả Minh Ly và Cố Thanh Sương cùng lúc được trang điểm và thay lễ phục. Chưa đầy nửa tiếng đã hoàn tất.

Ngay khi Minh Ly vừa buông mái tóc dài xuống, điện thoại trong túi chợt rung lên, một tin nhắn vừa tới.

Mẹ: 【Còn chưa tới? 】

Minh Ly cấp tốc trả lời: 【 Còn phải hai mươi phút nữa. 】

Sợ mẹ Cố trực tiếp nổi giận, Minh Ly liền lôi Cố Thanh Sương ra đỡ đạn giúp mình: 【 Con cùng Sương Sương sẽ đến. 】

Đầu bên kia điện thoại di động mẹ Cố cũng kinh ngạc: 【 Sương Sương muốn tới? 】

Minh Ly: 【 Vâng. 】

Khung trò chuyện hiển thị đối phương đang nhập, nhưng một lúc sau vẫn không thấy tin nhắn nào gửi đến.

Minh Ly thở phào nhẹ nhõm.

Cô cất điện thoại, chờ Cố Thanh Sương thay xong lễ phục.

Hai phút sau, Cố Thanh Sương xuất hiện trong chiếc váy dài đuôi cá màu xanh ngọc, phần ngực cắt xẻ tinh tế, phần eo ôm gọn, hoàn hảo tôn lên những đường cong ưu nhã của cơ thể cùng đôi chân thon dài. Kiểu dáng tối giản nhưng vẫn toát lên khí chất sang trọng, phối cùng giày cao gót màu trắng băng thanh nhã, nâng dáng người nàng lên cao thêm năm phân.

Đôi giày này vốn cao mười phân, nhưng vì Cố Thanh Sương không quen mang giày quá cao, nhà thiết kế đã làm riêng một đôi năm phân cho nàng.

Bây giờ mang vào lại vô cùng vừa vặn, khiến mu bàn chân thanh mảnh của nàng càng thêm kiêu sa.

Khoác lên lễ phục, Cố Thanh Sương đẹp lộng lẫy đúng chuẩn một đại tiểu thư nhà quyền quý, hoàn mĩ đến từng chi tiết. Nhưng với Minh Ly, dáng vẻ nàng mặc áo blouse trắng, mang kính mắt, để lộ nét ôn nhu nhã nhặn pha chút lạnh lùng cấm dục mới thật sự khiến cô mê đắm.

Trong lúc lơ đãng, Cố Thanh Sương đã sải bước đến bên cạnh.

"Đang nghĩ gì thế?" Giọng nàng vang lên.

Minh Ly ngẩng đầu nhìn nàng, mỉm cười: "Chị thật xinh đẹp."

Cố Thanh Sương: "..."

Hiếm khi gương mặt Cố Thanh Sương lộ ra vẻ cạn lời, nhưng vẫn thản nhiên đáp: "Ồ."

Minh Ly cũng không hề nói dối. Trước mặt bao người, cô vẫn phải diễn tròn vai người vợ si tình.

Lời khen ấy vừa đúng mực, vừa hợp vai.

Bước xuống cầu thang, Minh Ly vốn đã quen ăn mặc lễ phục cầu kì và giày cao gót tinh xảo đến các buổi tiệc, nên dáng đi nhanh nhẹn thành thục. Còn Cố Thanh Sương thì không.

Minh Ly đi trước hai bước, rồi quay đầu lại nhìn Cố Thanh Sương bước từng bước dè dặt. Cô đưa tay về phía nàng, làm một động tác mời.

Cố Thanh Sương mím môi. Tính khí kiêu ngạo trời sinh khiến nàng hơi ngượng ngùng khi phải nắm lấy tay người khác như vậy.

Minh Ly cười với nàng, nụ cười dịu dàng mà sáng ngời: "Công chúa của em, nắm tay em cho vững."

Nửa là chân thành, nửa là nói dối, cô giấu hết cảm xúc nơi đáy mắt, chẳng ai có thể nhìn thấu.

Sau một thoáng do dự, Cố Thanh Sương cũng chịu đưa tay đặt vào tay cô. Minh Ly lập tức nắm chặt, nói như vô tình: "Đi thế này sẽ an toàn hơn."

Lòng bàn tay nàng lạnh buốt. Minh Ly siết chặt hơn, nhẹ giọng đùa: "Tay chị vẫn lạnh như thế, có cần em lấy cho cái túi chườm không?"

"Không cần. Tôi không lạnh." Cố Thanh Sương nói.

Minh Ly cười: "Vậy để em ủ ấm một chút là ổn rồi."

Cố Thanh Sương bước chậm lại, giữ khoảng cách nửa bước. Từ góc độ này, nàng có thể vừa vặn nhìn thấy đường nét sườn mặt của Minh Ly, sắc sảo và cũng không kém phần xinh đẹp.

Sự dịu dàng của cô tựa ánh trăng, tựa dòng nước, mà vô tình len lỏi vào cuộc sống của nàng ngày qua ngày.

Như tối hôm nay, nàng vốn chỉ định ở nhà nghỉ ngơi một chút rồi đi công tác. Không ngờ ma xui quỷ khiến lại xuất hiện ở đây, đi dự tiệc cùng cô ấy.

Thật sự là một chuyện phiền toái.

Nhưng giây phút này, nhìn gò má Minh Ly trong ánh đèn, bỗng dưng lòng lại thấy nhẹ nhõm.

Ít nhất, tâm trạng nàng hiện tại đã không còn tệ nữa.

Minh Ly nhận ra ánh mắt ấy, nhưng không biết Cố Thanh Sương đang nghĩ gì. Cô cũng chẳng biết lớp ngụy trang của mình có bị nhìn thấu hay không.

Cô nở nụ cười, giả vờ như chẳng có gì, nhưng lòng bàn tay đang ướt đẫm mồ hôi.

Hi vọng Cố Thanh Sương không nhìn ra.

Xe đã chờ ở cửa, quãng đường chỉ ngắn ngủi mấy chục bước, nhưng với Minh Ly dường như dài đằng đẵng. Đến nơi rồi cô mới sực tỉnh, cảm thấy chưa đủ, thầm mong rằng có thể đi thêm nữa.

Giá như con đường này mãi không có điểm cuối.

Để cô có thể nắm tay nàng đi thật lâu.

Nhưng tất cả cũng chỉ là ảo tưởng của cô mà thôi.

Minh Ly mở cửa xe cho Cố Thanh Sương lên trước, sau đó định tự đi vòng qua bên kia, nhưng Cố Thanh Sương đã nhích vào ghế ở trong, nhường lại ghế ở bên này cho Minh Ly vào luôn.

Lên xe, giữa hai người có một khoảng cách nhỏ. Minh Ly không còn nắm tay nữa, mồ hôi đọng trong lòng bàn tay cũng sớm tan biến, chỉ còn lại một khoảng trống mơ hồ lạnh lẽo.

Vì thế, ánh mắt cô lơ đãng dừng lại nơi bàn tay của Cố Thanh Sương đặt bên cạnh.

Đôi tay ấy thật đẹp. Cố Thanh Sương vốn có làn da trời ban, hiếm khi chăm sóc, cũng chẳng mấy khi dùng mỹ phẩm dưỡng da, nhưng những ngón tay lại thon dài, trắng trẻo, làn da mịn màng, mềm mại.

Giống như gương mặt kia, tự nhiên trong trẻo, chưa bao giờ cần đến một quy trình dưỡng da cầu kỳ nào, vậy mà vẫn sạch sẽ đến mức ngay cả một nốt mụn nhỏ cũng không có, cho dù nàng làm việc trong một ngành nghề áp lực khắc nghiệt.

Có lẽ vì phát hiện Minh Ly ngắm nhìn quá nhiều lần, nên giữa chừng, Cố Thanh Sương bỗng mở miệng: "Muốn nắm tay sao?"

"A?" Minh Ly hơi giật mình.

Cố Thanh Sương chưa từng cùng cô tham gia một buổi tiệc nào. Trước đây, nhiều nhất chỉ là những bữa cơm đoàn viên trong gia đình. Ở những dịp đó, chẳng ai dám làm khó Cố Thanh Sương, nàng thường khoan thai đến muộn, ăn xong rồi đi, còn mọi chuyện phiền phức Minh Ly thay nàng sẽ đứng ra thu xếp đâu vào đó.

Vì lẽ đó, nàng thật sự không rõ trong những buổi tiệc long trọng như thế này, họ có cần phải nắm tay nhau hay không, nên mới hỏi.

Giọng điệu bình thản, nhưng khiến Minh Ly thoáng chột dạ.

"Được a." Minh Ly nói.

Bàn tay lạnh lẽo của Cố Thanh Sương đặt lên mu bàn tay cô. Minh Ly theo bản năng lập tức trở tay, nắm lấy tay nàng, đan chặt vào lòng bàn tay mình.

Động tác ấy tự nhiên đến mức chính cô cũng hơi hoảng hốt, sợ Cố Thanh Sương nhận ra sự vụng trộm trong tâm ý. Nhưng Cố Thanh Sương chỉ bình thản nhìn ra ngoài cửa kính, dõi theo cảnh tuyết trắng đang cuồn cuộn rơi, chẳng hề ngoảnh lại.

Khi gần đến địa điểm bữa tiệc, điện thoại Minh Ly lại rung lên.

Tin nhắn lần này đến từ mẹ Cố, nhưng không phải để thúc giục, mà là dặn dò:【Trong buổi tiệc, hãy trông chừng Sương Sương, tốt nhất đừng rời nó nửa bước.】

Minh Ly gõ một dấu chấm hỏi vào trong khung chat, nhưng rồi xóa đi. Cô hiểu rõ, mẹ Cố chưa bao giờ thích ai đối nghịch lại mệnh lệnh của bà. Đáp lại là đủ.

【Minh Ly: Vâng.】

. . .

Những năm qua, Cố Thanh Sương hiếm khi tham gia tiệc tùng. Nếu có xuất hiện, nhiều lắm chỉ nán lại nửa buổi, coi như nể mặt.

Trước khi Minh Ly kết hôn cùng nàng, những dịp xã giao quan trọng như vậy thường do Cố phu nhân – Cố Tuyết Tường, đứng ra thay mặt.

Cố gia là một gia tộc cứng cỏi và phong kiến, hoàn toàn khác với Minh gia.

Cha của Minh Ly khi xưa làm ăn rất lớn, vừa được chính sách nâng đỡ, lại vừa thông minh lanh lợi, chẳng mấy chốc đã vươn lên trở thành ngôi sao mới nổi trong giới thượng lưu của Kinh An. Lúc hưng thịnh nhất, Minh gia vẽ nên một thương đồ trải khắp hơn một nửa Trung Quốc, thậm chí còn tiến ra thị trường châu Á để khai phá vùng đất mới.

Hào quang đến quá vội vã, cũng nhanh chóng lụi tàn trong chớp mắt.

Còn Cố gia có một nền tảng vững chắc, cũng không biết nên khắc hoạ như thế nào cho thoả đáng?

Ngược dòng mấy đời đều làm quan, trong thời cuộc đầy biến động, họ biết cách ẩn mình chờ thời, để rồi khi cơn lũ dữ thoái trào, lại mượn gió Đông của thời đại mà mở ra một đế quốc thương nghiệp, trở thành trụ cột vững vàng trong lĩnh vực kinh doanh thực tế.

Cũng nhờ con mắt sắc bén, sự táo bạo và tài năng kinh doanh thiên bẩm của Cố Liễu Phủ đời trước, khi khái niệm "đầu tư tài chính mạo hiểm" còn chưa du nhập vào trong nước, ông đã sớm nhìn xa trông rộng, đầu tư vào không ít doanh nghiệp đầy tiềm năng phát triển. Đến nay, những doanh nghiệp ấy đều đã trở thành trụ cột kinh tế của Kinh An.

Hiện tại, Cố gia chẳng khác nào một đại thụ vững chãi giữa mảnh đất Kinh An, mạch ngầm dưới lòng đất vẫn không ngừng nuôi dưỡng, gốc rễ đã cắm sâu, nên cành lá càng thêm xum xuê rợp bóng.

Nghe nói Cố Liễu Phủ vốn dĩ không mang họ Cố. Ông chỉ là một đứa trẻ bị bỏ rơi, được người khác nuôi nấng, sau này lại được Cố lão phu nhân đem về nhận nuôi. Thấy ông tính tình đoan chính, lại có duyên phận với trưởng nữ của bà, nên liền cho ông đổi sang họ Cố, rồi gả trưởng nữ cho, để ông ở rể.

Hai người họ chính là cha và mẹ của Cố Thanh Sương.

Có lẽ ông trời ghen ghét kẻ tài hoa, Cố Liễu Phủ ba mươi tuổi đã mắc chứng nhiễm trùng đường tiết niệu, phải qua ba lần phẫu thuật thay thận, nhưng kết quả đều không mấy khả quan, thân thể ngày một suy tàn, chỉ còn gắng gượng mà sống.

Cố Thanh Sương chọn học y, có lẽ cũng liên quan đến chuyện này.

Sau khi Cố Liễu Phủ ngã bệnh, mọi việc kinh doanh đều rơi vào tay Cố Tuyết Tường, mẹ của Cố Thanh Sương. Nhưng điều đó không có nghĩa là gia sản nhà họ Cố sẽ thuộc về một mình bà.

Cố lão phu nhân vẫn còn tại thế. Bà có một trai hai gái, lại còn nhận nuôi thêm một bé gái, tuổi tác cũng xấp xỉ Minh Ly. Người ta đồn rằng đứa trẻ được bà mang về thực ra là con riêng của Cố lão gia, sau khi ông mất, Cố lão phu nhân vì lòng nhân từ mà cưu mang.

Bởi vậy, bốn người con đều có cơ hội tranh đoạt cơ nghiệp.

Chưa kể bên cạnh đó còn có nhánh của Cố Nhị gia – em trai Cố lão gia, con cháu đông đúc, đặc biệt là con trai thì không ít. Nhưng việc Cố lão phu nhân có thể làm chủ toàn cục đã chứng minh: Cố gia vốn không phân biệt nặng nhẹ nam nữ, chỉ cần mang họ Cố, đều có quyền bước lên ván cờ.

Hiện nay, Cố Liễu Phủ bệnh nặng, Cố Tuyết Tường chỉ có một đứa con gái duy nhất là Cố Thanh Sương. Nàng bỏ ngoài tai mọi phản đối để theo học ngành y, đến nay mới ngoài ba mươi đã trở thành bác sĩ chính trên bàn mổ ngoại khoa, có thể độc lập tiến hành phẫu thuật. Ai nhìn vào cũng phải thán phục: quả nhiên là thiên phú trời ban.

Vì thế, nhánh của Cố Tuyết Tường gần như rút lui khỏi cuộc tranh chấp gia sản. Nhưng với một người mạnh mẽ, không cam chịu như bà, việc không thể khống chế Cố Thanh Sương đã khiến bà chuyển sang bồi dưỡng Minh Ly.

Trong mấy năm qua, ngoài kỹ năng xã giao, Minh Ly còn phải học thêm quản lý kinh doanh, tài chính, những gì ngày trước từng bị cha ép học ở Minh gia nhưng chưa từng để tâm, giờ cô lại phải bù đắp.

Ba năm, cô như một miếng bọt biển, hấp thu đủ loại kiến thức.

Những chuyện liên quan đến Cố gia, Minh Ly chỉ nghe loáng thoáng từ lời đồn, phần lớn ráp nối từ những mẩu chuyện của người giúp việc trong nhà.

Cố Thanh Sương vốn lạnh nhạt với thế sự, cũng chẳng hứng thú với mấy thứ bát quái gia tộc, quan hệ với các chị em trong nhà lại không thân thiết, gặp nhau toàn lời qua tiếng lại.

Khi Minh Ly kết hôn với Cố Thanh Sương, Cố Liễu Phủ đã bệnh nặng, vừa trải qua ca thay thận lần ba, sắc mặt tái nhợt, thân thể đầy ống dẫn trên giường bệnh.

Từ đó, ấn tượng về Cố Tuyết Tường trong mắt Minh Ly luôn là hình ảnh một người đàn bà chuyên quyền, độc đoán, tính tình nóng nảy, nói một là một.

Thế nhưng, kỳ lạ thay, người đàn bà hà khắc đến mức không cho phép ai phạm sai lầm, vậy mà có thể hết lần này đến lần khác bao dung cho tính cách lập dị, quái gở của Cố Thanh Sương, thậm chí còn có phần thưởng thức.

Minh Ly cũng từng nghe người hầu nhắc đến lý do thật sự khiến Cố Thanh Sương không thích dự tiệc: năm xưa khi còn nhỏ, nàng từng bị bắt cóc trong một buổi tiệc. Khi ấy, Cố Thanh Sương suýt mất mạng, sau khi trở về còn có một thời gian dài không thể mở miệng nói chuyện. Cho đến khi tiểu thư Thẩm Lê Đăng xuất hiện, nàng mới dần khôi phục.

Vì lý do ấy, Cố Tuyết Tường xưa nay chưa từng ép buộc con gái tham dự tiệc tùng, nhưng lại nghiêm khắc bắt Minh Ly không được vắng mặt một lần nào.

Muốn nói rằng Cố Tuyết Tường coi Minh Ly như người thừa kế mà bồi dưỡng thì cũng chưa hẳn. Minh Ly chưa bao giờ thấy được từ ánh mắt bà ta sự tán thưởng dành cho mình. Nhiều nhất, bà ta coi cô là "người thay thế" – thay Cố Thanh Sương ra mặt xã giao, xử lý tiệc tùng, nhưng tuyệt đối không cho phép nhúng tay vào chuyện trọng yếu.

Còn về việc ai mới là người thừa kế thực sự, trong lòng Minh Ly vẫn mơ hồ, chưa có đáp án.

Nhưng dẫu thế nào, khi đã được giao nhiệm vụ, cô vẫn phải làm tròn bổn phận: trong tiệc tối, phải chăm chú ở bên cạnh, nắm chặt tay Cố Thanh Sương, không để nàng rời một tấc.

Suốt ba năm nay, hình ảnh Minh Ly xuất hiện trong các buổi yến tiệc đã không còn xa lạ. Nhưng lần này, cô cùng Cố Thanh Sương tay trong tay bước vào, rất nhiều ánh mắt trong hội trường đồng loạt đổ dồn về phía hai người.

Ngay khoảnh khắc ấy, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Hoan nghênh Cố tiểu thư và Cố thiếu phu nhân đến dự sinh nhật của em gái tôi. Chúc hai vị có một buổi tối vui vẻ."

Minh Ly quay đầu lại, chạm mắt với người mà ban ngày cô vừa gặp tại phim trường: Xuân Liễu Y.

Chương trước Chương tiếp
Loading...