[BHTT] [EDIT] Nghẹn Ngào - Lý Tư Nặc

Chương 5



Cố Thanh Sương mặc một chiếc áo thun trắng rộng rãi, càng tôn lên dáng vẻ mảnh mai.

Bóng dáng nàng cao gầy sừng sững ở cửa, tựa một vị thần cao quý giáng trần.

Trong căn nhà này, không ai dám mạo phạm vị thần ấy.

Giáo viên hoa nghệ nhìn thấy nàng thì sững người hai giây, sau đó vung mạnh cuốn sách trong tay xuống bàn: "Cố tiểu thư, tôi là người Cố phu nhân đích thân mời đến. Cô không có tư cách đuổi tôi."

Cố Thanh Sương nhíu mày, nhiệt độ xung quanh tựa hồ cũng hạ xuống: "Tôi sẽ tự mình nói với mẹ. Còn bây giờ bà bị đuổi việc."

"You're fired."

Nàng ngừng một nhịp, rồi chậm rãi lặp lại bằng tiếng Anh chuẩn giọng Luân Đôn, âm điệu rõ ràng, không nhanh không chậm, như thể sợ vị giáo viên từng du học ở Anh này nghe không hiểu.

Giống như là khiêu khích.

Nhưng thật ra Cố Thanh Sương chẳng cần phải bày trò khiêu khích, bởi đối phương không đáng để nàng bận tâm. Dưới ánh nhìn thờ ơ mà khinh bạc của nàng, ai ai cũng đều như nhau cả.

Cái khí chất cao ngạo ấy bẩm sinh mà có, tự nhiên mà thành hình.

Như thể nàng sinh ra là để đứng ở trên cao.

Càng khiến cho kẻ khác cảm thấy bức bối khó chịu.

Giáo viên tức giận trừng mắt, nhưng không dám động tới Cố Thanh Sương, vậy nên chỉ có thể hung hăng liếc Minh Ly một cái.

Minh Ly vô tội, không hề hé răng.

Hiếm khi Cố Thanh Sương chịu đứng ra vì cô, việc duy nhất cô có thể làm là yên lặng chờ đợi.

Ánh mắt hai người đối chọi vài giây, cuối cùng vị giáo viên đùng đùng bỏ đi. Gót giày cao năm phân nện xuống sàn kêu cộp cộp từng nhịp nặng nề, như thể trút hết cơn giận lên nền gạch.

Phòng học lập tức yên tĩnh trở lại. Bên ngoài khung cửa sổ rộng lớn, tuyết trắng tung bay, mịt mờ cả bầu trời. Trên bàn vẫn còn sót lại vài nhánh hoa cùng giáo trình, tất cả đều mang sắc màu thanh nhạt khiến căn phòng thêm vắng vẻ, lạnh lẽo.

Minh Ly ngước nhìn xung quanh, khẽ thở dài, rồi kéo ghế đứng lên.

"Chị về rồi."

"Tại sao bị bắt nạt mà không phản kháng?"

Hai câu nói vang lên gần như cùng lúc. Một bên là giọng nói dịu dàng như nước của Minh Ly, còn lại là thanh âm trong trẻo lạnh lùng xen vài phần thiếu kiên nhẫn từ Cố Thanh Sương.

Sau đó họ không hẹn mà cùng rơi vào khoảng lặng.

Minh Ly nhận ra bầu không khí căng thẳng, cô cũng đủ tinh ý để biết rằng Cố Thanh Sương đang không mấy vui vẻ. Nhưng cô sẽ không tự luyến đến nổi ngộ nhận rằng sự không vui của Cố Thanh Sương xuất phát từ việc vì mình bị giáo viên ức hiếp.

Việc Cố Thanh Sương bất ngờ xuất hiện ở nhà vào giờ này, không chừng ở bệnh viện đã xảy ra chuyện gì đó.

Minh Ly dịu dàng trả lời trước: "Đó là giáo viên mà mẹ mời đến. Nếu em phản bác, thì trong mắt mẹ chẳng khác nào tỏ ý bất kính với bà."

Một lời uyển chuyển mà nhắc nhở Cố Thanh Sương, cho thấy không phải cô không dám phản kháng, mà là không thể phản kháng.

Cố Thanh Sương cau mày: "Chuyện này tôi sẽ nói lại với mẹ."

Minh Ly bước tới gần, càng cảm nhận rõ khí tức lạnh lẽo trên người Cố Thanh Sương, tuy rất nhạt, nhưng lại phảng phất dòng lệ khí mơ hồ.

Ẩn sau gương mặt xinh đẹp kia là sự bực bội của nàng.

"Sao chị lại đột nhiên trở về? Bệnh viện xảy ra chuyện gì sao?" Cô hỏi.

Cố Thanh Sương đáp ngắn gọn: "Không có gì."

Rồi xoay người rời đi, hướng về phía phòng riêng.

Minh Ly rũ mi mắt, thở ra một hơi dài. Cô quay lại phòng học, cẩn thận thu dọn tàn cục vừa rồi, mở cửa sổ cho gió lạnh ùa vào, làm cả người tỉnh táo hẳn.

Đợi đến khi mọi thứ gọn gàng đâu vào đấy, Minh Ly đứng trên bục giảng, hai tay đặt lên bàn giáo viên, mắt nhìn xuống hàng ghế phía dưới.

Thì ra đứng ở trên cao là cảm giác như vậy.

Mọi ánh mắt, mọi hành động nhỏ dưới kia, đều không thể che giấu, đều phơi bày trọn vẹn dưới tầm nhìn.

Đại khái cũng là vì yêu cầu quá nghiêm khắc của Cố phu nhân mà Minh Ly không được phép phạm sai lầm, dù chỉ một bước.

Vị giáo viên hoa nghệ bị làm cho phật lòng kia chắc chắn sẽ báo lại với Cố phu nhân, và thứ đang chờ đợi cô phía trước chính là một "trận bão tuyết lạnh lẽo" mà cô buộc phải giữ vững dáng vẻ bình tĩnh khi hứng chịu.

Tuy nhiên, lúc này cô còn có việc quan trọng hơn phải làm, nếu xử lý ổn thỏa, sẽ có thể làm dịu đi phần nào trận "bão" sắp tới.

...

Khi Minh Ly trở về phòng, Cố Thanh Sương vừa tắm xong bước ra từ phòng tắm. Nàng đã thay một bộ áo ngủ bằng lụa màu bạc, mái tóc dài đen nhánh tùy ý búi lên, để lộ xương quai xanh mảnh khảnh.

Làn da của Cố Thanh Sương trắng lạnh, dù là trời nóng hay lạnh thì cũng rất dễ ửng đỏ.

Lúc này gò má nàng nhuốm màu hồng nhạt. Sau khi tháo kính ra, đôi mắt có chút mơ hồ, nheo lại nhìn về phía Minh Ly.

Nàng không nói lời nào, ngồi trước bàn trang điểm, thoa một ít tinh chất dưỡng da. Hai chân đặt cạnh nhau, dáng vẻ yên lặng không nhúc nhích.

"Chị không cần đến bệnh viện sao?" Minh Ly vừa hỏi vừa bước vào phòng tắm.

Quả nhiên, quần áo mà Cố Thanh Sương vừa cởi ra lúc nãy bị nàng ném bừa bãi khắp nơi. Minh Ly thu dọn chúng rồi cho vào giỏ đồ bẩn, tiện thể bật quạt thông gió trong phòng tắm.

Khi quay ra, cô bắt gặp ánh nhìn chằm chằm của Cố Thanh Sương.

"Không cần." Nàng đáp, đôi chân vẫn để trần trong không khí lạnh khiến Minh Ly chỉ dám liếc một cái rồi lập tức quay đi.

Giọng nói của Cố Thanh Sương mang theo sự khó chịu, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như thường.

Điều đó càng khiến Minh Ly tin vào suy đoán của mình.

Hẳn là có chuyện ở bệnh viện khiến nàng ấy không vui, không biết là ai đã chọc giận Lão Phật gia này.

Nghĩ kỹ lại, vụ náo loạn lúc giữa trưa hôm nay chắc chắn cũng đã ảnh hưởng đến tâm trạng của Cố Thanh Sương. Có lẽ những tin đồn đã lan khắp mọi ngóc ngách trong bệnh viện.

Dù vậy, Cố Thanh Sương từ trước đến nay luôn xem thường những điều đó. Nàng có một trái tim đủ mạnh mẽ để hoàn toàn không bận tâm đến thế giới bên ngoài, vì thế mấy lời bàn tán không thể lay động được nàng.

Khi Minh Ly còn đang suy nghĩ, Cố Thanh Sương bỗng cong ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn trang điểm bằng kính: "Đừng đoán nữa."

Minh Ly: "..."

Cố Thanh Sương quá thông minh, luôn có thể nhìn thấu tâm tư người khác.

Trước mặt nàng, Minh Ly thường có cảm giác như bản thân bị lột trần mọi bí mật. Thế nhưng cô vẫn mỉm cười: "Làm sao chị biết em đang đoán?"

"Nhìn vẻ mặt em là biết."

Minh Ly cong môi: "Ai bảo chị không nói cho em biết."

"Em chỉ còn cách đoán mò thôi." Cô như thể vừa thăm dò vừa bày tỏ lòng mình: "Chị vất vả cả ngày mới về nhà, còn vì em mà đuổi cả giáo viên hoa nghệ. Sao em có thể vô tâm đến mức không để ý đến cảm nhận của chị chứ?"

Cố Thanh Sương mím môi, ánh đèn phản chiếu làm nổi bật màu đỏ mọng trên đôi môi ấy, sắc đỏ ấy còn quyến rũ hơn cả son môi.

Yết hầu Minh Ly khẽ động, những ngón tay buông bên người vô thức co lại.

Cố Thanh Sương liếc về phía bàn tay ấy, rồi lạnh nhạt hỏi: "Em tắm chưa?"

Minh Ly khựng lại, quay mặt nhìn ra cửa sổ: "Tối nay em còn phải cùng mẹ đi dự tiệc sinh nhật."

"Mấy giờ?"

"Sáu giờ là phải ra ngoài trang điểm rồi."

"Được." Cố Thanh Sương đứng dậy, tiến lại gần, nắm lấy cổ tay Minh Ly. Khi nói chuyện, hơi thở nóng của nàng phả nhẹ lên bên tai Minh Ly, phảng phất mùi bạc hà mát lạnh quen thuộc từ loại nước hoa mà nàng thường dùng.

Người lạnh, tâm lạnh, thân thể lạnh, ngay cả mùi hương cũng lạnh lẽo.

Khoảnh khắc Cố Thanh Sương đến gần, môi Minh Ly vô tình lướt qua trán nàng, cái chạm lạnh buốt khiến người khác rùng mình.

Nhưng Minh Ly không hề sợ, ngược lại còn thấy tim mình đập nhanh hơn, muốn đến gần hơn nữa.

"Đi tắm đi." Cố Thanh Sương nhỏ giọng lạnh nhạt nói.

"Hả?"

"Chờ em vài phút." Minh Ly nói rồi kéo cô về phía giường, sau đó nhấn nút điều khiển từ xa ở đầu giường. Rèm cửa chậm rãi khép lại, ngăn cách thế giới trắng xóa bên ngoài.

Trong phòng, ánh đèn mờ được bật lên, nhưng Cố Thanh Sương lại tắt đi: "Tôi không thích ánh sáng như thế."

Cuối cùng, chỉ còn ngọn đèn ngủ nhỏ bên phía Minh Ly sáng nhẹ.

Minh Ly lấy túi chườm nước ấm đưa cho nàng nhưng nàng không cần.

"Chút nữa sẽ tự ấm thôi." Cố Thanh Sương liếc nhìn cô rồi hỏi: "Hay là em đang cố tình kéo dài thời gian?"

Minh Ly bật cười bất đắc dĩ: "Làm gì có chuyện đó."

Cô cúi xuống đặt một nụ hôn lên trán Cố Thanh Sương, nhưng đối phương theo phản xạ khẽ né tránh. Động tác của Minh Ly hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh: "Em đi tắm đây, sẽ nhanh thôi."

...

Trong phòng tắm, hơi nước đã gần như tan hết, không khí có chút lạnh lẽo. Minh Ly mở vòi sen, để dòng nước nóng chảy lên người, nhanh chóng làm ửng đỏ làn da cô.

Ở tuổi 25, khi bạn bè đồng trang lứa còn đang lo về vấn đề việc làm sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, thì Minh Ly đã kết hôn được ba năm.

Cố Thanh Sương hơn cô năm tuổi, tháng trước vừa bước sang tuổi ba mươi. Từ nhỏ đến lớn nàng luôn là thiên chi kiêu nữ được người người vây quanh nâng niu bao bọc, thế nhưng đời sống tình cảm của nàng lại vô cùng trống trải, chỉ có duy nhất một người tên Thẩm Lê Đăng chiếm trọn gần nửa cuộc đời.

Minh Ly chỉ nghe nói sơ qua về người đó. Cô và Cố Thanh Sương đến với nhau bằng một bản hợp đồng hôn nhân, cả hai đều biết rõ giới hạn của mình. Vì lẽ đó Minh Ly chưa bao giờ nghe cái tên "Thẩm Lê Đăng" được nói ra trực tiếp từ miệng nàng.

Cô cũng chưa từng được tham dự những buổi họp mặt bạn bè hay họp lớp của Cố Thanh Sương. Cuộc sống của cô chỉ xoay quanh các bữa tiệc hào nhoáng, nơi Minh Ly xuất hiện cùng Cố phu nhân chỉ để ở trước mặt công chúng mà phô trương sự hiện diện của gia tộc mình.

Ngay từ đầu, cuộc hôn nhân này với Minh Ly đã là một cơn mộng mị mơ hồ mà cô chỉ biết cẩn trọng hoàn thành vai diễn đến mức tận cùng.

Ban đầu, giữa họ có khoảng cách rất rõ rệt. Ngoài việc thể hiện tình cảm giả vờ trước mặt người ngoài, hai người gần như không có tiếp xúc thân mật nào, kể cả khi chung giường.

Nhưng rồi, sau một lần tụ họp bạn học, Cố Thanh Sương trở về trong men say, vô thức ôm chặt lấy cô và gọi tên "A Ly", hôn nhẹ lên gáy, má và môi cô.

Khi ấy, Minh Ly ngây ngô tưởng rằng nàng gọi tên mình, nhưng sau này mới biết, người được gọi thực ra là "A Lê".

Đến hiện tại, Minh Ly cũng không biết ngày đó Cố Thanh Sương đã gặp chuyện gì.

Cố Thanh Sương như cái hũ nút, chuyện gì cũng giữ trong lòng. Chỉ những khi hôn mới có thể cạy được miệng nàng, những lúc còn lại Minh Ly chẳng thể làm gì.

Từ sau đêm đó, giữa họ thỉnh thoảng sẽ có những tiếp xúc gần gũi.

So với lời nói thì thân thể của nàng thành thật hơn nhiều, đặc biệt là Cố Thanh Sương có nhu cầu rất mạnh, cũng có thể là do nhận ra được niềm vui mà sự gần gũi đó mang lại.

Mỗi khi chịu áp lực hay tâm trạng không tốt, Cố Thanh Sương sẽ tìm đến cô để giải tỏa.

Có khi, nàng sẽ vô thức để lại dấu vết lên vai hay cổ Minh Ly. Nhưng dù có hơi đau, Minh Ly vẫn chỉ mỉm cười, đáp lại bằng một nụ hôn dịu dàng lên hàng mi khép hờ của nàng.

Và vào những lúc như thế, Cố Thanh Sương dường như tan thành một bãi nước, trở nên ngoan ngoãn, đặc biệt nghe lời.

Từ một kẻ ngây ngô lúc ban đầu, giờ đây Minh Ly đã có thể dễ dàng tháo bỏ lớp nguỵ trang lạnh lùng kiêu ngạo mà Cố Thanh Sương khoác lên người. Ngay cả những tiếng rên khe khẽ, đầy khó chịu mà nàng bật ra cũng trở nên êm tai đến lạ.

Dục vọng của Minh Ly không mãnh liệt như Cố Thanh Sương, có lẽ vì cô vẫn chưa bước vào độ tuổi khao khát mạnh mẽ nhất, hoặc có lẽ vì trong lòng cô còn chất chứa quá nhiều điều khác.

Chính vì thế, không phải lúc nào Cố Thanh Sương muốn thì Minh Ly cũng muốn. Dù vậy, khác với cái cách mà Minh Ly luôn cố gắng chiều theo để thoả mãn đối phương, Cố Thanh Sương hiếm khi biết cách khơi gợi hay đáp lại những ham muốn sâu kín trong lòng Minh Ly.

Dần dần, Minh Ly cũng tìm ra cách của riêng mình. Khi tắm, cô thường điều chỉnh nước nóng hơn một chút, đưa tay xoa xoa lên gáy và tai của mình.

Vùng sau gáy và bên tai là những điểm nhạy cảm trên cơ thể Minh Ly, cô đã không biết điều đó cho đến khi được Cố Thanh Sương vô tình chạm vào, trong một lần thân mật nào đó ở quá khứ.

Nhờ những khoảnh khắc tự điều chỉnh ấy, sau khi bước ra khỏi phòng tắm, Minh Ly có thể dễ dàng hòa vào cảm xúc hơn, đồng thời cũng mang đến cho Cố Thanh Sương nhiều dịu dàng và thoải mái hơn trong từng phút giây gần gũi.

Trong cuộc hôn nhân này, Minh Ly luôn ở thế yếu, vì lẽ đó cô luôn đóng vai người phục vụ đáp ứng mọi nhu cầu của người kia.

Minh Ly tắm rửa chỉ trong năm phút, khi bước ra khỏi phòng tắm, trên người vẫn còn đọng hơi nước. Thấy trong phòng hơi lạnh, cô mới nhận ra Cố Thanh Sương đã bật điều hòa.

Bên ngoài tuyết rơi đầy trời, nhiệt độ hạ xuống đến dưới -5 độ. Hệ thống sưởi trong 'Cố viên' dù hoạt động hết công suất vẫn không đủ ấm, vậy mà trong phòng, Cố Thanh Sương lại bật điều hòa.

Minh Ly cũng không còn ngạc nhiên nữa. Cô mở ngăn kéo lấy ra một chiếc áo mỏng khoác tạm rồi tiến đến giường.

Cố Thanh Sương nhắm mắt, hơi thở đều đặn như thể đã ngủ.

Minh Ly ngồi xổm bên giường, ngắm nhìn nàng một lúc. Người trên giường lười biếng mở miệng: "Có làm hay không?"

Giọng điệu vẫn kiêu ngạo, cùng dáng vẻ trầm lặng như mọi khi.

Minh Ly cắn áo ngủ của nàng, hôn lên xương quai xanh. Cố Thanh Sương mở mắt, độ cảnh giác trong đôi mắt kia đã hạ xuống rất nhiều, nhưng vẫn mang vài phần hờ hững.

Minh Ly không thích ánh mắt nàng như thế, ngón tay khẽ lướt qua mí mắt nàng, "Dịu lại một chút"

Cô nhẹ giọng dỗ dành: "Bảo bối..."

Chỉ khi ở trên giường, cô mới dám gọi Cố Thanh Sương một cách thân mật đến thế.

Cơ thể của Minh Ly dường như hiểu rõ Cố Thanh Sương hơn cả trái tim cô.

Sự ấm nóng từ người Minh Ly và hơi lạnh từ làn da đối phương tạo thành một sự tương phản rõ rệt, Minh Ly còn cảm thấy như mình đang làm tan chảy một khối băng. Lúc đầu, cô từng hơi dè dặt trước cái lạnh ấy, nhưng càng về sau, khi tình cảm dần sâu đậm, cô lại chỉ muốn dùng hơi ấm của chính mình để sưởi ấm người kia, để xóa đi sự giá băng nơi thân thể ấy.

Có lúc cô từng nghĩ bản thân thật khờ.

Hiểu rõ tình yêu là thứ vô dụng nhất, cũng rõ ràng biết đối phương không hề yêu mình, vậy mà chỉ cần có thể làm điều gì đó vì người ấy, trong lòng vẫn ngập tràn niềm vui khó tả.

Trước đây, cô từng nghĩ, việc thiêu đốt bản thân để sưởi ấm cho người khác là thật ngu ngốc. Nhưng đến khi chính mình rơi vào vòng xoáy tình cảm này, Minh Ly mới hiểu rằng, cô đã trở thành kẻ ngu ngốc đó.

Và thậm chí còn cảm thấy hạnh phúc vì điều ấy.

Cố Thanh Sương dần mềm mại hơn, đuôi mắt phiếm hồng, cơ thể cũng ấm dần lên.

Niềm kiêu hãnh cao quý đã bị vò nát từ lâu, không biết đã bị vứt đi đâu rồi.

Ánh đèn lờ mờ khiến gương mặt Minh Ly càng thêm cuốn hút rạng ngời. Cố Thanh Sương đưa tay chạm nhẹ, tìm đến những giọt mồ hôi lấm tấm trên da cô.

Cố Thanh Sương khàn giọng cười: "Mệt rồi sao?"

Minh Ly sợ nàng đau nên vẫn luôn kiềm chế, nhưng nghe được lời đó thì đột nhiên trở nên mãnh liệt hơn, đem tiếng cười trêu chọc đầy thách thức kia của Cố Thanh Sương phá vỡ hoàn toàn.

...

Căn phòng vẫn còn vương hơi ấm của cuộc hoan ái, tất cả như một giấc mộng xuân chưa tỉnh.

Minh Ly đã không thể đúng sáu giờ như dự tính. Khi cô bế Cố Thanh Sương từ phòng tắm ra ngoài, đồng hồ đã chỉ sáu giờ mười.

Thông thường, sau khi tất cả kết thúc, Cố Thanh Sương sẽ nằm nghỉ vài phút rồi tự mình vào phòng tắm để tắm rửa, trừ khi hôm đó quá muộn hoặc nàng quá mệt mỏi.

Nhưng hôm nay lại khác, cổ họng của nàng đã khàn đặc đi, lúc xuống giường còn suýt ngã chổng vó.

Minh Ly một đường đi tới, bế nàng đi về phía phòng tắm.

Cô trước hết tìm quần áo cho Cố Thanh Sương, rồi vội vàng xoay xở để mặc đồ cho chính mình.

Cố Thanh Sương thấy cô hoảng loạn, khàn giọng hỏi: "Em hoảng cái gì?"

"Trễ là mẹ sẽ trách em mất." Minh Ly vừa đáp vừa vội vã mặc áo, thậm chí còn mặc ngược mà không nhận ra.

Cố Thanh Sương rũ mắt, khẽ thở dài rồi thoả hiệp: "Vậy thì để tôi đi cùng em, mẹ sẽ không nói gì đâu."

Nàng bước lại gần, chỉnh lại áo cho Minh Ly: "Mặc ngược rồi."

Minh Ly choáng váng: "Chị muốn đi?"

Cố Thanh Sương vẫn đang thong thả mặc quần áo, hỏi ngược lại: "Không được à?"

Đương nhiên là được.

Nhưng trước giờ nàng có bao giờ xuất hiện trong những buổi tiệc như thế đâu.

Không thì Cố phu nhân đã chẳng bắt Minh Ly tham dự thay. Vậy mà giờ, nàng lại chủ động muốn đi.

"Được chứ." Minh Ly cười nói: "Nếu mẹ thấy chị chịu đi tiệc tối, chắc chắn sẽ vui lắm."

"Tôi không làm điều đó vì mẹ." Cố Thanh Sương nhếch môi, nhàn nhạt nói: "Chỉ là hôm nay muốn đi cùng em thôi."

Chương trước Chương tiếp
Loading...