[BHTT] [EDIT] Nghẹn Ngào - Lý Tư Nặc

Chương 22.1



Màu đồng tử của Minh Ly rất đậm, đen thẫm mà sáng rõ.

Ngược lại, đồng tử của Cố Thanh Sương mang màu nâu, kết hợp với gương mặt lạnh nhạt kia, luôn đem lại cảm giác nàng là kẻ thờ ơ, bạc tình.

Minh Ly không nhúc nhích, chỉ lặng lẽ nhìn chằm chằm nàng. Trong phòng tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió bên ngoài lướt qua kính cửa sổ, để lại những âm thanh nhỏ vụn.

Thời gian chờ đợi càng dài, lòng Minh Ly càng trầm xuống.

Thậm chí bắt đầu hối hận.

Cô không nên hỏi.

Giữa cô và Cố Thanh Sương vẫn chưa thân đến mức có thể hỏi loại câu hỏi này.

Hỏi cũng chỉ tự chuốc thêm phiền não.

Nhưng đã hỏi rồi mà chẳng nhận được một câu trả lời, càng khiến người ta bực bội. Tới nước này, Minh Ly muốn rút lui, nhưng trong lòng lại có một giọng nói gào thét, không cam tâm.

Tại sao người nằm bên cạnh Cố Thanh Sương là cô, vậy mà ngay cả tư cách hỏi Cố Thanh Sương đi đâu cũng không có?

Cuộc đấu tranh nội tâm càng lúc càng kịch liệt, chỉ khiến cô thêm mệt mỏi.

Rốt cuộc, sau một hồi giằng co, cô quyết định buông tha cho chính mình, tiện tay vuốt phẳng chiếc áo khoác của Cố Thanh Sương, rồi xoay người bước về phía phòng tắm.

Ngay lúc ấy, Cố Thanh Sương bỗng nhiên kéo lấy cổ tay cô, trầm giọng nói: "Bạn cũ."

Coi như là một lời giải thích.

Nghe được câu giải thích này từ miệng nàng đã là tốt lắm rồi.

Ít nhất không phải lạnh lùng cảnh cáo kiểu "Liên quan gì tới em?" hay "Minh Ly, em vượt giới hạn rồi."

Nhưng tâm trạng Minh Ly lúc này đã không tốt. Hình ảnh mơ hồ ở nhà hàng Dụ Hưng đêm nay lại hiện rõ trong đầu, chiếc xe mà Thẩm Lê Đăng phấn khởi chạy đến là xe của Cố Thanh Sương, dù mang màu đen trầm ổn, nhưng vì chất liệu lưu quang nên lại sáng lấp lánh trong đêm tối, ở Kinh An sợ là không tìm được chiếc thứ hai.

Đó là mẫu xe cao cấp, được thiết kế riêng cho Cố Thanh Sương.

Cho nên khi ấy, cô mới cảm thấy quen mắt đến vậy.

Nghĩ kỹ lại, sao Cố Thanh Sương có thể "tình cờ" trở về sớm, còn "tình cờ" xuất hiện ở nhà hàng Dụ Hưng?

Chắc chắn, không phải vì cô.

Dù sao thì Cố Thanh Sương cũng đâu có biết Minh Ly đến nhà hàng Dụ Hưng.

Minh Ly cảm thấy câu hỏi của mình chẳng khác nào tự chuốc lấy nhục.

Cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, cô cũng không còn sức để giả vờ như không có chuyện gì trước mặt Cố Thanh Sương. Lướt qua nàng bằng gương mặt lạnh nhạt, Minh Ly hờ hững đáp một tiếng: "Ừm."

Rồi bước thẳng vào phòng tắm, ném áo khoác của Cố Thanh Sương vào giỏ đồ bẩn, tiện thể đứng đó một lúc để điều chỉnh tâm trạng.

Trong phòng có thêm một người, không gian dường như nhỏ hẹp hơn. Vì vậy, Minh Ly tắm rửa thật lâu, phiền não không muốn bước ra.

Đến khi làn da gần như nhăn nheo vì bị ngâm nước, cô mới bất đắc dĩ khoác áo choàng tắm đi ra.

...

Cố Thanh Sương ngồi trước bàn trang điểm, dáng người thẳng tắp trên ghế, như một bức tượng điêu khắc lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ gì.

Minh Ly ngồi xuống sô pha lau khô tóc, không giục Cố Thanh Sương đi tắm rửa như thường ngày, coi như nàng chưa về đi.

Minh Ly ngồi đó mở điện thoại, gửi tin nhắn cho Minh Hi, hỏi thăm tình hình của Minh nữ sĩ.

Minh Hi gần như trả lời ngay:【 Rất khỏe! Tối nay còn ăn hai bát cơm. 】

Minh Ly nhìn thời gian, 23:40, đứa nhỏ này đang tuổi lớn mà lại thức khuya như thế. Cô tức giận, gửi liền hai cái sticker:

【 Minh Ly: Đi đường quyền ầm ầm. jpg 】

【 Minh Ly: Không cho thức đêm. jpg 】

Minh Hi lại gửi tới một tấm ảnh, là đề toán mô phỏng kỳ thi đại học, câu cuối cùng, mục nhỏ thứ ba.

Minh Hi thuộc kiểu lười biếng, nếu có thể suy luận trong đầu thì tuyệt đối không viết ra giấy. Nhưng lúc này, trên tờ nháp bên cạnh đã đặc nghẹt công thức, còn bài làm thì vẫn trống trơn.

Minh Hi: 【 Chị, em làm mãi cũng không ra kết quả.】

【 Minh Ly: ... 】

Nhìn em gái học hành chăm chỉ như vậy, Minh Ly lại cảm thấy nếu mình giục nó đi ngủ sớm, chẳng khác nào cản trở người ta tiến bộ.

Nhưng quan trọng hơn là...

Minh Hi:【 Chị xem giúp em với. 】

【 Minh Ly: ...? 】

Minh Hi:【 Sao vậy?】

【 Minh Ly: Chị tốt nghiệp nhiều năm rồi, em nghĩ chị còn có thể giải nổi câu cuối cùng trong đề này hả?】

Minh Hi:【 ... 】

Biểu tượng cảm xúc "câm nín" Minh Hi gần như chiếm trọn màn hình.

Minh Ly cũng bất lực. Trước đây, điểm toán của cô không tệ, nhưng cao nhất cũng chỉ tầm 130 thôi, như vậy đã là giỏi lắm rồi!

Hơn nữa, cô là học sinh ban xã hội.

Hiện tại, thời của Minh Hi không chia theo ban tự nhiên hay xã hội nữa, mà dưới hình thức 3 môn bắt buộc + 3 môn tự chọn, độ khó môn Toán càng cao hơn, mà Minh Hi lại có thiên phú vượt trội hơn cô ở các phương diện Toán, Lý, Hóa.

Vì nếu là cô hồi đó, thì sẽ bỏ luôn câu hỏi cuối cùng trong bài thi.

Nhưng Minh Hi lại kiên quyết muốn làm cho bằng được.

Minh Ly định khuyên hay là thôi đi, nhưng nghĩ lại không thể đả kích tấm lòng hiếu học của đứa nhỏ, chỉ có thể nói: 【 Nếu không chờ đến trường rồi hỏi thầy đi?】

Minh Hi: 【 Không làm ra thì ngủ không được.】

【 Minh Ly: ...】

Cô đã đánh giá thấp tinh thần hiếu học của Minh Hi, nhưng lại không có cách nào giúp được. Cách màn hình đều có cảm giác bất lực, Minh Ly hỏi: 【 Trên mạng không có sao?】

Minh Hi: 【 Đề mô phỏng lần này là do cô chủ nhiệm đặc biệt mời "đại lão" ra đề, hoàn toàn bản gốc, không có cách nào tra đáp án.】

【 Minh Ly: ... Vậy làm sao bây giờ?】

Minh Hi: 【 Em có thể làm được, nhất định sẽ giải ra. Chị đi ngủ sớm một chút.】

Nói xong gửi một cái icon chúc ngủ ngon, rồi tiếp tục chiến đấu.

Minh Ly vốn dĩ cũng không buồn ngủ, nghĩ bụng thôi thì mình cũng thử làm bài của Minh Hi xem, biết đâu có thể gợi ý được hướng làm cho em mình.

Cô lấy iPad của mình ra, mở phần mềm bắt đầu chép lại đề.

Chép xong đề, cây bút cảm ứng dừng trên màn hình gần hai phút, cô nhìn câu đầu tiên mà rơi vào trầm tư.

Dùng công thức nào bây giờ?

Cô đã đánh giá cao trí nhớ của mình.

Sau nhiều năm như vậy, đúng là cô đã đem toàn bộ kiến thức học được trả lại cho thầy cô.

Không giúp được Minh Hi, Minh Ly đành thở dài, gửi tin nhắn bảo cô bé đừng ép bản thân quá.

Minh Hi: 【OK!!】

Cách màn hình cũng có thể cảm nhận được tinh thần "không giải ra thề không ngủ".

Khi cô còn đang phiền muộn, bỗng một giọng nói vang lên trên đỉnh đầu: "Đưa tôi xem thử?"

Minh Ly ngẩng đầu, vừa vặn chạm phải đôi mắt của Cố Thanh Sương - thờ ơ nhưng lại mang theo cảm xúc khó nói thành lời.

Đôi mắt ấy như biết nói, vừa quyến luyến, vừa tịch mịch xa cách... phức tạp đến mức Minh Ly không thể diễn tả được.

Nhưng lại không thể rời mắt.

Minh Ly sững người một chút, Cố Thanh Sương đã ngồi xuống bên cạnh, nhỏ giọng: "Đề của Minh Hi?"

"Ừm." Minh Ly hơi dịch sang bên cạnh, kéo ra một chút khoảng cách.

Dù vậy, vẫn có thể ngửi thấy mùi nước hoa hồ tiêu trên người Cố Thanh Sương.

Cố Thanh Sương nhận ra động tĩnh của cô, liền giơ tay áo lên ngửi, hỏi: "Trên người tôi có mùi gì sao?"

"Chị không ngửi thấy?" Minh Ly hỏi lại.

Cố Thanh Sương có giác quan rất nhạy, vị giác lại càng tinh tế, nhưng lúc này lại hỏi Minh Ly.

Minh Ly đang thấy khó hiểu thì nghe Cố Thanh Sương nói: "Nam Thành có mưa, tôi bị viêm mũi."

Cố Thanh Sương dường như cũng chẳng để tâm chuyện này nữa, cầm lấy cây bút lướt vài cái trên màn hình iPad. Vì Minh Ly rất ít khi làm việc trên iPad, nên không dùng miếng dán mô phỏng giấy, mà chỉ dùng cường lực thông thường, viết chữ không nhạy lắm.

Chữ của Cố Thanh Sương trên màn hình không rõ ràng cho lắm, như vẽ bùa.

Nhưng một khi bắt đầu giải đề, nàng như bước vào một thế giới khác.

Lông mày cau lại, môi mỏng mím chặt, bàn tay trắng thon thả nhưng mạnh mẽ, nhanh chóng viết đầy màn hình quá trình lập luận. Viết xong con số cuối cùng, nàng theo bản năng chấm một dấu tròn nhỏ, như dấu chấm hết trong văn tiếng Anh.

Cố Thanh Sương đặt bút xuống, lạnh nhạt nói: "Đem kết quả câu hai thay vào là được."

Minh Ly lại mở tấm ảnh Minh Hi gửi, trước đây cô luôn cảm thấy chữ viết của Minh Hi như gà bới, bây giờ nhìn Cố Thanh Sương viết xong, cô lại thấy chữ của Minh Hi trông còn thanh lịch hơn.

Mà trang tính đầy chữ kia của Cố Thanh Sương, cô hầu như một chữ cũng không hiểu.

Cô tin Minh Hi cũng sẽ không hiểu.

Cố Thanh Sương không để tâm cô nghĩ gì, chỉ yên lặng tính lại trong đầu, xác nhận không sai mới nói: "Câu hai em ấy làm sai, nên câu ba mới không ra."

Minh Ly: "... À."

Minh Ly chụp màn hình gửi cho Minh Hi.

Mấy giây sau, Minh Hi: 【?】

Minh Hi:【 Chị, em xin ghi nhận lòng tốt của chị, nhưng không cần phải vậy đâu.】

Minh Hi:【 Em là người kiên định theo chủ nghĩa duy vật.】

Minh Ly im lặng vài giây, rồi gửi lại: 【 Là chị dâu em giải đấy, nói rằng câu hai em tính sai.】

Minh Hi: 【...】

Cố Thanh Sương nói xong vẫn ngồi yên bên cạnh Minh Ly, dường như đang chờ Minh Hi phản hồi.

Ngón tay Minh Ly gõ nhanh trên màn hình: 【 Chị cũng chẳng hiểu viết cái gì, có lẽ đây chính là thế giới của học bá?】

Minh Hi: 【Nhưng em cũng là học bá mà!!】

Minh Hi:【Em nỗ lực như vậy! Sao có thể dễ dàng bị chị đẩy ra khỏi thế giới học bá được?!】

Minh Hi:【Em không phục!】

Minh Ly nghĩ thầm, không phục cũng chẳng có cách nào, có những người trời sinh đã làm được việc mà người khác nỗ lực cả đời cũng không chạm tới.

Nhưng dù sao cô cũng là chị gái, vẫn nên an ủi:【Đương nhiên em cũng là học bá, chỉ là... hai người không giống nhau.】

Vừa gửi xong, Minh Hi liền gọi video tới.

Minh Ly theo phản xạ liếc nhìn Cố Thanh Sương, nàng vẫn thản nhiên ngồi bên cạnh, không biết nãy giờ nàng đã thấy được bao nhiêu cuộc trò chuyện của cô và Minh Hi.

Mà Minh Ly cũng đâu có nói xấu nàng, cô ưỡn lưng thẳng tắp, nhận cuộc gọi video từ Minh Hi.

Minh Hi đang ở phòng sát bên cạnh Minh nữ sĩ, giờ này Minh nữ sĩ đã ngủ, nên Minh Hi thức đêm chiến đấu phải đeo tai nghe, trong phòng không bật đèn, chỉ dựa vào chiếc đèn bàn nhỏ toả ra ánh sáng mờ nhạt, khuôn mặt trắng nõn của Minh Hi bị ánh vàng bao phủ, trông có hơi tiều tuỵ.

Trên giường còn vứt bừa mấy quyển sách, nhìn qua vô cùng lộn xộn.

Minh Hi đột nhiên ghé sát vào màn hình, đôi mắt tròn xoe: "Chị, chị dâu đâu?"

Minh Ly xoay màn hình về phía Cố Thanh Sương: "Bên cạnh đây."

"Chị dâu, chị dâu ơi!" Minh Hi hạ thấp giọng như đang ăn trộm: "Em sai câu thứ hai rồi phải không? Em quên nhân đôi."

Thấy chủ đề này mình không chen vào được, Minh Ly chỉ có thể cầu viện Cố Thanh Sương, cầm điện thoại cho nàng nói chuyện với Minh Hi.

Minh Hi thường xuyên chạy tới bệnh viện, tính tình lại cởi mở, vui vẻ, tuy hay than phiền về Cố Thanh Sương với Minh Ly, nhưng khi gặp mặt lại luôn miệng gọi "chị dâu", "chị dâu", khiến Cố Thanh Sương cũng thấy ngại ngùng. Thỉnh thoảng còn cho Minh Hi tiền tiêu vặt, hoặc mua cho vài thứ tinh linh.

Có lần thấy Minh Hi chụp ảnh bằng điện thoại, nàng còn tặng cho Minh Hi một chiếc máy ảnh đời mới.

Minh Hi cũng chẳng khách sáo, đặc biệt là về chuyện bài vở.

Cố Thanh Sương lại rất kiên nhẫn, giọng điệu thảo luận lại rất ôn hòa, thực sự rất giống một vị giáo sư kinh nghiệm phong phú.

Ba phút sau, Minh Hi cuối cùng cũng tìm ra chỗ sai của mình, kêu lên một tiếng: "Chết tiệt!"

Liền nghe tiếng gõ cửa vang lên: "Tiểu Hi, còn chưa ngủ sao? Ngày mai phải đi học."

Minh Hi tháo tai nghe ra: "Ngủ ngay đây ạ!"

"Còn nữa, mẹ, mai là thứ bảy, không phải đi học."

Nói xong cô quay lại phía màn hình làm dấu "suỵt", rồi cúi đầu viết lia lịa, tốc độ nhanh đến nỗi gần như tạo ra tàn ảnh, cuối cùng cũng tính ra đáp án đúng.

Minh Hi vỗ tay cái bốp: "Thật trâu bò!"

Minh Ly thấy em gái hưng phấn như vậy, mơ hồ cảm giác cô ấy sắp rút ra thêm một đề thi làm tiếp, vội nhắc nhở: "Làm xong thì đi ngủ, muốn làm nữa thì mai dậy làm."

Minh Hi chậm rãi xoay người: "Rồi rồi! Hai người cũng đi ngủ sớm đi."

"Cảm ơn chị dâu nha." Minh Hi cười ngọt ngào, "Lần sau có câu nào không làm được lại hỏi chị nhé."

"Được." Cố Thanh Sương ngập ngừng, như thể còn muốn nói gì, nhưng rõ ràng không giỏi bắt chuyện, ngẫm nghĩ một hồi mới bật ra một câu: "Thi đại học cố lên."

Minh Ly: "..."

Minh Hi: "..."

"Vâng!" Minh Hi giơ nắm đấm, "Em sẽ cố gắng!"

Nói xong lập tức cúp máy.

. . .

Cố Thanh Sương lúc này mới nhận ra lời mình nói có chút không đúng lúc, còn ba tháng nữa mới đến kỳ thi đại học, giờ chúc cố lên quả thật hơi... buồn cười.

Nhưng lời đã nói ra, ván đã đóng thuyền, nàng khẽ ho một tiếng để che đi sự lúng túng, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Một lát sau, Minh Hi gửi tin nhắn cho Minh Ly:【 Chị dâu thật đúng là mắc chứng sợ xã giao nghiêm trọng! Hướng nội đến đáng sợ luôn. 】

Minh Ly: 【 Lúng túng. jpg 】

Minh Hi không trả lời thêm, còn Minh Ly thì định đi sấy tóc. Cố Thanh Sương vẫn ngồi nghiêng người trên sô pha, bất động.

Minh Ly hoàn toàn có thể đứng dậy rời đi, nhưng dù sao vừa rồi Cố Thanh Sương cũng giúp cô một việc khó.

Sau một hồi im lặng, Minh Ly bình tĩnh nói: "Cảm ơn."

"Chỉ là việc nhỏ." Cố Thanh Sương đáp.

Minh Ly cảm thấy hơi ngượng, bèn nói thêm: "Không ngờ chị tốt nghiệp lâu như vậy rồi mà vẫn nhớ được mấy thứ này."

"Tôi vẫn đang làm." Cố Thanh Sương nói: "Tôi thích giải đề toán mỗi khi rảnh rỗi."

Minh Ly: "..."

Được rồi, là cô không hiểu thế giới của học bá.

Hàn huyên kết thúc, lời cảm ơn cũng nói xong, Minh Ly cuối cùng quyết định đứng dậy. Ngay lúc cô vừa đứng lên, Cố Thanh Sương nắm lấy cổ tay cô, ngón tay vô thức lướt nhẹ qua mạch đập.

Tay nàng thật lạnh, như một khối băng.

"Em còn chưa nói, trên người tôi có mùi gì?" Cố Thanh Sương hỏi.

Minh Ly khẽ cúi đầu, vừa vặn đối diện ánh mắt nàng.

Đôi mắt xinh đẹp tựa như biết nói, mang theo nét quyến rũ đến lay động lòng người, không lộ chút cảm xúc nào mà vẫn toát ra khí thế bức người.

Dù ngồi thấp hơn Minh Ly, khí thế của nàng lại mạnh mẽ hơn, càng khiến người khác ngột ngạt.

Yết hầu Minh Ly khẽ động, trong lòng ngổn ngang, nhưng vẫn bình tĩnh nói: "Có mùi nước hoa mà em rất ghét."

Nói xong cô tránh khỏi tay Cố Thanh Sương, đi sấy tóc.

Còn vô tình đóng cửa phòng tắm một cái "rầm" thật lớn.

Thật ra cô không định làm vậy, nhưng trong lòng mang oán khí nên lực tay cũng mạnh hơn chút, tạo thêm hiệu ứng kịch tính cho màn "Em đang rất tức giận".

Ban đầu Minh Ly còn hơi sợ, sợ Cố Thanh Sương nổi giận mà đẩy cửa vào. Nhưng đối phương không có phản ứng gì.

Cô lại càng thêm khó chịu, cho dù cô giận thì có ích gì chứ?

Cố Thanh Sương vốn dĩ cũng không hiểu cô đang nghĩ gì.

Mà cô cũng không dám để Cố Thanh Sương hiểu.

Bởi nếu thật sự phải nói ra: "Em không thích chị tiếp xúc với người phụ nữ khác, đặc biệt là Thẩm Lê Đăng. Em ghét bị người khác nói là thế thân." Những lời như vậy, e rằng chưa đợi Cố Thanh Sương phản ứng lại, chính bản thân Minh Ly đã tan vỡ không còn gì.

Cô thật sự không thể tưởng tượng nổi, trong chuyện tình cảm, một người phải đánh mất chính mình đến mức nào mới có thể nói ra những lời như vậy.

Ngay cả bản thân mình cũng không giữ được, vậy thì tình yêu còn ý nghĩa gì?

Hơn nữa, giữa cô và Cố Thanh Sương, ngay từ đầu đã không nên tồn tại thứ gọi là tình cảm.

Là cô đã vượt giới hạn.

Đôi khi Minh Ly cũng rất chán ghét bản thân mình như vậy, không nên yêu, không nên oán, nhưng lại chẳng thể khống chế được con tim này.

Thậm chí cô còn tự hỏi: Tại sao mình phải yêu Cố Thanh Sương?

Không yêu, chẳng phải mọi chuyện đều dễ dàng hơn rồi sao?

Rồi lại nghĩ: Cố Thanh Sương có gì đáng để yêu chứ?

Nếu nói tất cả chỉ số cảm xúc (EQ) của Cố Thanh Sương đều được chuyển hoá thành chỉ số thông minh (IQ), thì nàng có lẽ chính là mẫu người lý tưởng của những ai bị hấp dẫn bởi trí thông minh.

Nhưng với Minh Ly mà nói, thông minh không hẳn là một ưu điểm gì lớn.

Cô thích ở bên những người có trí tuệ cảm xúc cao, bởi vì cô coi trọng giá trị tình cảm hơn bất kỳ điều gì khác.

Nếu liệt kê khuyết điểm của Cố Thanh Sương, Minh Ly có thể làm cả một bảng Excel.

Thế nhưng cô vẫn không thể không quan tâm đến Cố Thanh Sương.

Dù cho hiện tại tình thế đã nguy hiểm đến mức này.

Chỉ cần nghe thấy tên Thẩm Lê Đăng, cô sẽ lập tức căng thẳng đến thính lực không thông. Thế mà trái tim vẫn có thể vì Cố Thanh Sương mà loạn nhịp.

Minh Ly vừa sấy tóc vừa suy nghĩ lung tung. Khi sấy xong bước ra, trong phòng đã không còn bóng dáng Cố Thanh Sương.

Minh Ly thở phào, đồng thời lại bắt đầu thấp thỏm, chẳng lẽ Cố Đại tiểu thư - người chưa bao giờ chịu uỷ khuất, đã tức giận rồi?

Đang nghĩ, cửa phòng bỗng mở ra.

Liền thấy Cố Thanh Sương đứng ở cửa, nàng mặc áo ngủ, tóc còn ướt.

Ánh mắt họ chạm nhau, Minh Ly cắn môi dưới.

Cố Thanh Sương mở miệng trước: "Bây giờ còn mùi nước hoa không?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...