[BHTT] [EDIT] Nghẹn Ngào - Lý Tư Nặc
Chương 22.2
Minh Ly khẽ run, đồng tử giãn lớn, không che giấu nổi kinh ngạc.Tóc của Cố Thanh Sương còn đọng nước, nàng nhăn mũi, cố hít vài lần xem trên người mình còn mùi không, nhưng chẳng cảm nhận được gì.Viêm mũi tái phát khiến nàng không ngửi được bất kỳ mùi hương nào, tất nhiên cũng không thể ngửi thấy mùi nước hoa mà Minh Ly nói là đáng ghét kia.Nàng nhìn chằm chằm Minh Ly.Ánh mắt ấy khiến thần sắc Minh Ly hơi dao động.Cố Thanh Sương cũng không vội, bình tĩnh chờ đợi câu trả lời của Minh Ly.Nhưng Minh Ly vẫn đứng yên, trong lòng dậy sóng. Có lúc cô cảm thấy Cố Thanh Sương dường như đang để ý đến cảm nhận của mình, có lúc lại cảm thấy Cố Thanh Sương chỉ đơn giản là không thích trên người mình có mùi lạ.Cố Thanh Sương luôn mang đến cho cô ảo giác, là loại ảo giác mà nàng cũng từng gieo vào lòng những người khác.Minh Ly từ từ lấy lại tinh thần, liền thấy Cố Thanh Sương tiến lên nửa bước, rút ngắn khoảng cách giữa hai người, lại hỏi một câu: "Giờ còn mùi đó không?"Minh Ly hơi cúi xuống ngửi vai nàng, là mùi sữa tắm dịu nhẹ hoà quyện cùng hương nước giặt mà cô yêu thích."Không còn." Minh Ly lắc đầu, rồi nhìn về mái tóc ướt của Cố Thanh Sương, đưa máy sấy trong tay qua: "Sấy không?""Đợi một lát." Cố Thanh Sương nói: "Tôi vẫn chưa gội đầu."Minh Ly: "..."Vậy là nàng chỉ đơn thuần đi tắm cho sạch?Cố Thanh Sương liếc về phía phòng tắm còn sáng đèn: "Em còn dùng phòng tắm không?""Không." Minh Ly đáp.Khi nhìn nàng, ánh mắt Minh Ly tối lại.Không thể không nói, ông trời đúng là đã ban cho Cố Thanh Sương một diện mạo quá đỗi xuất sắc, bất kỳ ánh sáng hay bóng tối nào rơi lên người nàng cũng đều sinh ra mị lực khó tả, khiến người ta lòng dạ ngứa ngáy.Minh Ly chỉ có thể nhìn thấy dáng vẻ khác của nàng ở trên giường, lúc hai người hòa hợp cuồng nhiệt.Những lúc còn lại, nàng luôn luôn tịch mịch, xa rời trần thế.Ánh mắt hai người giao nhau, Cố Thanh Sương dường như hiểu ra điều gì đó.Trong những chuyện như thế này, Cố Thanh Sương cực kỳ chuẩn xác đoán được ý của Minh Ly thông qua nét mặt.Bởi vì Minh Ly ngày thường vô cùng kín đáo trong phương diện cảm xúc, thỉnh thoảng mới lộ ra "dục vọng", mà một khi lộ ra thì lại nồng nàn mãnh liệt.Nhưng đêm nay, Minh Ly không chỉ có dục vọng, mà còn phảng phất một cỗ oán khí mơ hồ.Cố Thanh Sương lướt sát qua vai cô, bước vào phòng tắm, giọng nói trầm thấp: "Tôi gội đầu nhanh thôi."Điều đó có nghĩa là nàng cũng muốn.Cửa phòng tắm khép lại sau lưng, Minh Ly đè xuống cảm giác nặng nề trong lòng ngực, đặt máy sấy lên tủ, rồi đến tủ lạnh lấy đá, rót cho mình một ly nước lạnh.Một ly nước đá để thanh tâm, dập tắt mọi dục niệm không nên xuất hiện vào thời điểm này.Với tâm trạng hiện tại, cô căn bản không thể làm tình.Có làm cũng không vui vẻ gì.Trên mạng có người nói: Một lần ân ái, ân oán hoà lẫn.Nhưng Minh Ly biết rõ mình không phải kiểu như vậy, chỉ cần trong lòng còn vướng bận thì không thể tiếp tục, chứ đừng nói đến tận hưởng.Mấy ngày nay cô chẳng vui vẻ gì, hôm nay chỉ muốn làm bản thân vui hơn một chút, thì sao?Chuyện đó cô sẽ không làm.Một ly nước đá chảy ừng ực xuống bụng, ham muốn cỡ nào cũng bị dội tắt.Đã hơn 12 giờ đêm, Minh Ly leo lên giường, mở một bộ phim cũ, tắt hết đèn chỉ chừa lại ngọn đèn đầu giường, đốt ít hương cho dễ ngủ.Sau một ngày mệt mỏi, trong không gian yên ả ấy, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo tới.Khi Cố Thanh Sương từ phòng tắm đi ra, mí mắt Minh Ly đã sụp xuống, gần như sắp ngủ.Cố Thanh Sương vào phòng tắm sấy tóc, chưa sấy khô hẳn đã đi ra, nghĩ rằng vẫn còn một lúc nữa mới đi ngủ, nên tóc chưa khô cũng không sao.Trong phòng rất yên tĩnh. Cố Thanh Sương bước lại gần giường, thấy điện thoại Minh Ly vẫn đang phát một bộ phim nghệ thuật nước ngoài.Âm lượng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy.Hơi thở của cô đều đặn, dường như đã ngủ thật rồi.Cố Thanh Sương đứng bên giường: "..."Hai phút sau, nàng chấp nhận sự thật rằng Minh Ly đã ngủ, nhưng thân thể nàng đã có phản ứng.Thật ra không phải nàng cố ý khơi gợi, chỉ là khoảnh khắc chạm mắt với Minh Ly ở cửa phòng tắm, con người luôn dịu dàng ấy lại lộ ra ánh nhìn xâm chiếm mãnh liệt, khiến cơ thể nàng lập tức căng cứng.Trong phòng tắm, Cố Thanh Sương vẫn luôn nghĩ về là Minh Ly, chủ yếu là những lần ân ái vô cùng hòa hợp trước đó.Vì vậy cơ thể nàng trở nên nhạy cảm hơn.Nhưng Minh Ly đã ngủ, nàng không thể đánh thức, đành không cam lòng mà lên giường.Giường rất rộng, nhưng hơi lạnh, nàng khẽ dịch về phía Minh Ly.Đúng lúc ấy, Minh Ly trở mình, điện thoại rơi xuống đất "phịch" một tiếng.Minh Ly cau mày, thò tay xuống nhặt, đặt lên tủ đầu giường, tắt màn hình. Âm thanh nhỏ xíu từ điện thoại cũng biến mất.Bên tai Cố Thanh Sương là tiếng thở đều của Minh Ly.Mà Minh Ly cũng nghe rõ hơi thở của nàng, tuy ngắn nhưng mang sức hút lạ lùng, như đang trực tiếp phả tai mình.Cơn buồn ngủ tan đi phần nào, Minh Ly khẽ mở mắt. Trong ánh sáng mờ, cô thấy Cố Thanh Sương vẫn đang nhìn mình.Minh Ly mơ hồ, giọng khàn khàn: "Nhìn gì vậy?"Nửa cánh tay của cô ép sát người, nửa kia duỗi trên giường, khoảng cách với Cố Thanh Sương rất gần.Gần đến mức có thể cảm nhận được nhiệt độ trên người nàng, rất mát mẻ.Ánh mắt Cố Thanh Sương tối lại: "Tỉnh rồi.""Không hoàn toàn ngủ." Minh Ly nheo mắt, khóe miệng hơi cong, lầu bầu nói: "Mệt mỏi.""Ngủ đi." Cố Thanh Sương trầm giọng đáp.Minh Ly thật sự mệt, nhưng khi nhìn thấy Cố Thanh Sương, cơn buồn ngủ lại tan đi hơn một nửa.Đại khái là vì... Cố Thanh Sương quá đẹp.Đứng thì có nét đẹp của đứng, nằm thì có vẻ đẹp của nằm, chỉ nhìn góc nghiêng thôi cũng thấy xinh đẹp vô cùng.Minh Ly cảm thấy nếu mình là hoàng đế, chắc chắn sẽ là một hôn quân.Một hôn quân hoang dâm vô độ.Nghĩ đến đây, Minh Ly nở nụ cười."Không mệt à?" Cố Thanh Sương hỏi.Minh Ly lắc đầu, rồi lại gật đầu.Cố Thanh Sương nghiêng người tới gần, hơi thở khi nói chạm vào gò má cô: "Rốt cuộc là mệt hay không mệt?""Mệt thì sao, không mệt thì sao?" Nửa cánh tay của Minh Ly bị nàng đè lên, tê dại nhưng vẫn không nhúc nhích.Cứ thế, không đổi sắc mặt mà đấu trí với nàng.Bốn mắt nhìn nhau, Cố Thanh Sương đưa tay tháo áo ngủ của cô, Minh Ly giữ tay nàng lại.Cố Thanh Sương nhướng mày: "Không muốn?"Minh Ly cảm thấy hôm nay nàng quá chủ động. Những lần "giao lưu" trước kia, chỉ cần nhận ra Cố Thanh Sương có ý, Minh Ly sẽ lập tức chủ động phối hợp.Thật ra lúc đầu, cô còn chẳng hiểu rõ chuyện ấy. Nhưng có lần đầu thì sẽ có những lần sau, họ bắt đầu muốn nhiều hơn, tâm trí nghĩ về chuyện đó và thân thể cũng nhạy cảm hơn. Nên trong quãng thời gian ấy, hai người thân mật rất thường xuyên, họ dần nắm bắt được tiết tấu và mức độ phù hợp.Phần lớn thời gian Minh Ly cũng rất thoải mái.Làm với Cố Thanh Sương rất dễ chịu, ngoại trừ việc nàng luôn tránh khỏi những nụ hôn của Minh Ly những lúc cô động tình.Nhưng hôm nay, Minh Ly cố tình làm lơ, thậm chí khiêu khích ngược lại, giả vờ không bắt được tín hiệu.Đây là lần đầu tiên Cố Thanh Sương chủ động cởi đồ cho cô.Ngón tay Cố Thanh Sương lướt qua eo cô, Minh Ly giữ lại cổ tay nàng, hỏi: "Chị sắp đến kỳ à?""Ừ." Cố Thanh Sương hỏi ngược lại: "Lẽ nào em đến rồi?"Minh Ly gật đầu: "Cho nên bụng em khó chịu."Nghe vậy, ánh mắt Cố Thanh Sương đảo qua mặt cô, rút tay lại, yên lặng nằm xuống một bên.Chính là từ bỏ.Nằm thêm một lúc, Minh Ly vẫn không buồn ngủ, nhưng nhắm mắt lại trông chẳng khác gì đang ngủ thật.Cố Thanh Sương trở mình hai lần, rồi lại âm thầm liếc nhìn cô.Khi nhắm mắt, các giác quan khác sẽ được phóng đại, Minh Ly cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình.Minh Ly cho rằng đây là dục cầu bất mãn mà oán giận.Nhưng cô không hề biết là ánh mắt của Cố Thanh Sương lại cực kỳ phức tạp. Gần như sau một hồi suy nghĩ, Cố Thanh Sương đột nhiên hỏi: "Minh Ly, em muốn ly hôn sao?"Minh Ly: "...?"Minh Ly không hiểu sao đột nhiên lại nói tới "ly hôn".Chẳng lẽ thật sự là vì tối nay không thỏa mãn nàng?Không thể nào... đúng không?Một mặt, Minh Ly cảm thấy Cố Thanh Sương sẽ không đến mức vì chuyện như thế mà đề nghị ly hôn, ban đầu họ kết hôn cũng đâu phải vì lý do ấy.Có thể nói dục vọng của họ bắt nguồn từ bản năng nguyên thuỷ nhất, cùng một chút tò mò về cơ thể nhau.Cả hai đều là người trưởng thành, đặc biệt là Cố Thanh Sương đang trong độ tuổi dồi dào tinh lực.Những chuyện đó chỉ là một phần trong hôn nhân của họ.Nhưng mặt khác, Minh Ly lại nghĩ cũng có thể.Không phải vì dục vọng không được thoả mãn, mà vì nàng cảm thấy Minh Ly không nghe lời.Đúng vậy, tuy nói rằng hôn nhân của họ là giao dịch đôi bên cùng có lợi.Nhưng Minh Ly trả cái gì?Cố Thanh Sương đã kéo Minh Ly trở về từ vực thẳm tuyệt vọng ngày ấy. Nàng không chỉ trả hết nợ, mà còn giúp ổn định cuộc sống cho mẹ và Minh Hi, thậm chí sẵn sàng đóng vai một người chị dâu tốt, dạy Minh Hi học hành.Còn Minh Ly đã cho nàng được những gì?Ngay cả một lần yêu cũng không chịu thoả mãn nàng.Quan hệ này ngay từ đầu đã không bình đẳng, vậy mà Minh Ly lại dám giận dỗi.Minh Ly bắt đầu tự kiểm điểm, càng nghĩ càng cảm thấy mình tối nay đúng là quá đáng.Dù Cố Thanh Sương có đi gặp Thẩm Lê Đăng, thì cũng không đến lượt cô chất vấn, càng không có tư cách nổi giận.Cuối cùng, Minh Ly lại đứng về phía Cố Thanh Sương để khiển trách chính mình.Nghe có vẻ bệnh hoạn, nhưng Minh Ly thật sự nghĩ vậy, thậm chí khinh bỉ bản thân.Trước kia cầm tiền của người ta, tuy áy náy nhưng vẫn cầm.Giờ lại bày trò giận dỗi tình cảm như thiếu nữ mới lớn, vậy chẳng phải quá bất công với Cố Thanh Sương sao?Minh Ly không dám mở miệng.Sợ Cố Thanh Sương nói thêm gì nữa, Minh Ly tự bấm vào lòng bàn tay của mình, rất đau nhưng lại không cảm nhận được gì, cô sợ nàng sẽ thật sự quyết định ly hôn.Minh Ly giả vờ ngủ nhưng thủ pháp lại quá vụng về. Cố Thanh Sương nghe thấy tiếng hít thở bên cạnh càng lúc càng đều, khẽ hỏi: "Ngủ rồi à?"Minh Ly còn cố tình tăng thêm nhịp thở, nghe như đang tỏ vẻ khó chịu vì bị làm phiền khi ngủ.Cố Thanh Sương không nói thêm gì nữa.Chờ thêm một lúc, điện thoại của Cố Thanh Sương rung lên.Tựa như nghe thấy nàng thở dài, rồi ấn giữ để tắt âm, sau đó cầm điện thoại ra ngoài.Minh Ly toát mồ hôi lạnh khắp người.Mười mấy phút ngắn ngủi mà như đã qua hàng thế kỷ.Trong lòng Minh Ly tự trách, tối nay mình đã thật sự quá trớn.Trong mắt Cố Thanh Sương, e rằng nàng sẽ thấy mình là người dễ nổi nóng.Minh Ly bắt đầu tính toán: lát nữa khi Cố Thanh Sương quay lại, có nên giả vờ như vừa tỉnh ngủ, rồi hầu hạ nàng vui vẻ thoải mái không.Như vậy, Cố Thanh Sương sẽ không nhắc lại chuyện ly hôn.Thế nhưng Minh Ly đợi mãi, mà Cố Thanh Sương vẫn chưa quay lại phòng ngủ.Rồi Minh Ly có một giấc mơ.Trong mơ, Cố Thanh Sương dẫn Thẩm Lê Đăng đến trước mặt cô. Còn cô, trông như một tên hề đáng thương.Cố Thanh Sương nói: "Thật ra, người tôi yêu vẫn là A Lê.""Cô vĩnh viễn không thể sánh bằng nàng."Minh Ly nước mắt đầm đìa nhìn hai người họ đứng cạnh nhau thật xứng đôi. Trái tim cô như tan vỡ. Cố Thanh Sương lại nói: "Đừng khóc nữa, hợp đồng giữa chúng ta đã hết hạn rồi. Tôi sẽ không bạc đãi cô. Ly hôn đi.""Không phải..." Minh Ly khóc không ra tiếng, muốn đưa tay giữ lấy Cố Thanh Sương, nhưng chỉ có thể nhìn bóng lưng hai người dần khuất xa.Cả người cô mất hết sức lực.Chỉ có thể ngồi sụp xuống đất, khóc đến khàn giọng.Cảm giác ngột ngạt như muốn nhấn chìm cô, giống như một người sắp chết đuối cố níu lấy thứ gì đó, nhưng cuối cùng chỉ chạm vào khoảng không.Cô đạp chân, bỗng nhiên mở mắt ra.Trong phòng vẫn tối mờ, từ khe rèm cửa sổ đã có ánh sáng mỏng chiếu vào.Cái chăn quấn chặt quanh cổ khiến cô khó thở.Cảm giác ngột ngạt hoá ra đến từ đây.Mộng tan, căn phòng trống rỗng, bên cạnh không có chút hơi ấm nào.Cố Thanh Sương hình như cả đêm đã không về phòng.Lúc này Minh Ly mới hiểu, câu hỏi đêm qua của Cố Thanh Sương có lẽ không phải do tức giận nhất thời mà hỏi ra.Cũng đúng thôi, Cố Thanh Sương là kiểu người luôn suy tính mọi chuyện.Tối qua cô không nghĩ sâu đến vậy, nhưng sau giấc mộng, tất cả bỗng trở nên rõ ràng.Cố Thanh Sương hỏi cô có muốn ly hôn không, phải chăng là nàng muốn ly hôn?Tại sao không sớm, không muộn, mà đúng vào thời điểm Thẩm Lê Đăng trở về nước?Có phải các nàng đã gặp nhau, Thẩm Lê Đăng khóc lóc năn nỉ một hồi, hoặc thậm chí chẳng cần khóc, chỉ cần nói "muốn kết hôn lại" là Cố Thanh Sương liền thỏa hiệp?Điều đó vô cùng có khả năng.Minh Ly thấy ngực mình đau thắt, nhưng biết làm sao bây giờ. Cảm giác bất lực và đau đớn không thể diễn tả bám theo cô từ trong giấc mơ ra đến hiện thực, khiến toàn thân rơi vào mệt mỏi.Cô đẩy chăn xuống, giấc mơ khiến cô cảm thấy như mình vừa được kéo ra khỏi mặt nước, ướt sũng và yếu ớt.Cô nằm co quắp một lúc lâu, rồi mới rời giường.Rửa mặt một cách uể oải, Minh Ly nhận ra lòng bàn tay có vết máu.Da mềm bị chính cô bấm đến bật máu, dấu vết vẫn chưa tan.Minh Ly chịu đau rửa sạch tay, lười thoa thuốc. Qua vài ngày sẽ lành thôi.Dù vết thương có nghiêm trọng đến mấy, chỉ cần chưa chết, thời gian rồi sẽ chữa lành.Huống hồ, vết thương này chẳng đáng gì.. . .Trong phòng còn nặng nề, nhưng vừa bước ra ngoài cửa, Minh Ly lập tức đổi sang khuôn mặt tươi cười.Nụ cười ấy như khắc sẵn trên mặt, tự nhiên mà không chút gượng gạo.Lịch sự và ôn hòa chào hỏi từng người hầu mà mình gặp, Minh Ly đi tới bàn ăn ở dưới lầu, thấy Cố Thanh Sương đang dùng bữa sáng.Người ít khi ăn sáng như Cố Tuyết Tường hôm nay cũng có mặt.Bà ngồi ở ghế chủ vị, Cố Thanh Sương ngồi bên trái, bên phải vẫn để trống.Hai người duy trì thói quen "ăn không nói, ngủ không nói". Minh Ly vừa ngồi xuống, người hầu liền dọn phần của cô lên.Bữa sáng không mấy thịnh soạn: ba món rau, thêm bát cháo trắng, kiểu Trung Quốc điển hình.Minh Ly chào hỏi Cô Tuyết Tường vài câu, rồi im lặng ăn phần của mình.Cháo là cháo thịt, cho nhiều gừng nên rất cay nồng, Minh Ly vừa cho muỗng đầu tiên vào miệng đã suýt nôn, nhưng vẫn cố nuốt xuống.Nhà họ Cố không cấm bỏ mứa, nhưng tối thiểu phải ăn hơn nửa bát, nếu không thì sẽ bị coi là lãng phí.Minh Ly chỉ có thể chịu đựng mà ăn chậm rãi. Cố Tuyết Tường đứng lên sau khi đã ăn xong, tầm mắt quét qua Minh Ly và Cố Thanh Sương, bà lau miệng rồi bảo Minh Ly: "Hôm nay con tiếp tục đến Tinh Vãn."Minh Ly ngẩng đầu, nghe bà nói tiếp: "Hôm đó bản kế hoạch thu mua của con sai lệch quá nhiều, không đạt yêu cầu.""Làm lại từ đầu. Khảo sát lần nữa." Cố Tuyết Tường nói: "Trợ lý Lâm sẽ hỗ trợ con."Minh Ly gật đầu: "Vâng, thưa mẹ."Cố Thanh Sương nghe vậy liếc sang Cố Tuyết Tường, nhưng bà làm như không thấy, nhắc nhở nàng: "Con rảnh thì đến chỗ Gracia một chuyến, tốt nhất là hôm nay."Một bữa sáng, bà đã sắp xếp xong xuôi cho tất cả mọi người.Nhưng Cố Thanh Sương đâu có nghe lời như Minh Ly, nàng dừng lại một chút rồi đáp: "Hôm nay con định đi gặp một người.""Ai?" Cố Tuyết Tường hỏi.Có vẻ hơi khó nói, nhưng sau một lát, Cố Thanh Sương vẫn nói: "Cha."Sắc mặt Cố Tuyết Tường thoáng chốc trở nên khó coi, nhưng bà không có lý do để ngăn cản.Bà hít sâu một hơi, cố gắng duy trì dáng vẻ tao nhã: "Được, nhưng đi gặp Gracia quan trọng hơn, hơn nữa hôm nay con không cần đến bệnh viện, chắc có đủ thời gian."Đây chính là kiểu thỏa hiệp khéo léo của bà.Không rõ vì đã ăn no hay bị nói đến mất khẩu vị, Cố Thanh Sương đặt muỗng xuống, va vào đĩa phát ra âm thanh "loảng xoảng", giọng không mấy bình tĩnh: "Biết rồi."Minh Ly ngồi giữa không nói một lời, cũng tốt, ngọn lửa chiến tranh sẽ không lan đến chỗ cô.Chờ Cố Tuyết Tường rời đi, Cố Thanh Sương vẫn chưa đứng dậy. Trái lại, đôi mắt sâu thẳm của nàng lại rơi trên người Minh Ly.Minh Ly thật sự sợ nàng sẽ nói tiếp chuyện tối qua, nhưng trong lòng lại mơ hồ có chút chờ mong.Nếu thật sự nói ra, cũng xem như một sự giải thoát?Có thể sẽ đau, có thể trong lòng sẽ trống rỗng, nhưng ít ra cô có thể đi làm việc của mình, không còn bị giam cầm ở đây, như con chim sẻ mãi không thể thoát khỏi chiếc lồng.Trong chốc lát, Minh Ly cũng không biết bản thân mong đợi nhiều hơn, hay sợ hãi nhiều hơn.Một lát sau, Cố Thanh Sương nhẹ nhàng nói: "Không thích ăn thì đừng cố ăn nữa."Minh Ly ngẩn ra.Cố Thanh Sương đứng dậy, dặn người hầu: "Cho Minh tiểu thư một ly sữa nóng."Nói xong liền rời đi.Minh Ly ngồi đó, trong lòng hơi bất an. Đến khi người hầu mang sữa bò nóng tới, Minh Ly vẫn có cảm giác không chân thực.Thật sự là Cố Thanh Sương vừa nói những lời đó sao?Làm thế nào mà chỉ sau một đêm, tính tình nàng ấy lại thay đổi hẳn?Trước đây, chuyện gì nàng cũng không bận tâm, là kiểu người ngay cả tiền rơi đầy đất cũng chẳng buồn cúi xuống nhặt.Minh Ly nghĩ, chẳng lẽ đây là "bồi thường trước ly hôn"?Minh Ly không dám chắc, nhưng cũng không có thời gian nghĩ nhiều, bởi vì trợ lý Lâm gọi điện đến.. . .Tinh Vãn chính là công ty mà Minh Ly phải dành cả ngày hôm qua để làm việc. Với Cố Tuyết Tường — người mỗi ngày bận rộn việc lớn trong Cố thị, loại kế hoạch thu mua một công ty nhỏ như vậy chẳng cần bà đích thân xử lý.Huống hồ, công ty này chỉ là "đề thực tập" cho Minh Ly.Cố Tuyết Tường chỉ cần nhìn lướt qua là biết công ty này có đáng mua hay không. Nhưng đối với Minh Ly lại là chuyện vô cùng khó.Phải khảo sát từng khía cạnh: liệu sau khi rót vốn có duy trì được hay không, có tạo lợi nhuận hay không, sổ sách, loại hình, cơ cấu, thu chi... Từng mục nhỏ đều rất khó phân tích.Hôm qua Minh Ly khảo sát suốt một ngày, rồi nộp đại một bản kế hoạch lên.Kết quả — bị Cố Tuyết Tường bác bỏ.Cũng may, không bị mắng.Khi Minh Ly đến Tinh Vãn, trợ lý Lâm đã đợi sẵn, chuẩn bị đầy đủ các ví dụ về thu mua và chi tiết về các giao dịch của "Tinh Vãn" trong một năm qua.Chỉ nhìn đống tài liệu ấy mà Minh Ly đã muốn ngất.Nhưng cũng hết cách, nhắm mắt mà làm thôi.Trợ lý Lâm tốt nghiệp Học viện Thương mại, xử lý những thứ này thành thục như cơm bữa. Cô còn theo Cố Tuyết Tường nhiều năm, phụ trách mảng này, kinh nghiệm dày dặn, hướng dẫn Minh Ly rất tận tình.Ròng rã một ngày, đầu Minh Ly bị những con số chiếm trọn, hoàn toàn không còn chỗ cho bất kỳ suy nghĩ nào khác.Đáng nói là, sau một ngày làm việc bận rộn, cuối cùng chẳng có kết quả gì, ngược lại Minh Ly cảm thấy công ty này không thu mua cũng chẳng sao.Trợ lý Lâm an ủi: "Như vậy cũng là một kiểu thu hoạch."Minh Ly thở dài: "Nhưng tôi nhớ mẹ nói công ty này đáng để thu mua.""Cố tổng nhìn người và nhìn vấn đề luôn rất tinh tường." Trợ lý Lâm nói rất khéo, không lộ một kẽ hở nào.Minh Ly mệt rã rời, trò chuyện vài câu rồi trở về Cố viên.