[BHTT] [EDIT] Nghẹn Ngào - Lý Tư Nặc
Chương 21.3
Minh Ly có năng lực điều chỉnh tâm tình cực mạnh, sau khi ngủ dậy đã quên sạch chuyện ngày hôm qua.Mà cô vẫn chưa trả lời tin nhắn của Cố Thanh Sương.Không phải vì có gì khác, chỉ đơn giản là không muốn trả lời.Cố Tuyết Tường cho cô nghỉ ngơi hai ngày, sau đó lập tức giao việc mới.Minh Ly lại bắt đầu bận rộn túi bụi. Sáng thứ sáu hôm đó, cô nhận được tin nhắn của Minh Hi, nói rằng kết quả kiểm tra của Minh nữ sĩ không tệ, chuẩn bị được xuất viện.Minh Ly phải đi cùng Cố Tuyết Tường tham gia một hội nghị, không thể đi cùng, chỉ có thể gửi ít tiền để an ủi.Minh Hi: 【 Hừ. 】
Minh Hi: 【 Chị bây giờ y hệt bà chủ không chịu về nhà. 】
Minh Hi: 【 Yêu một kẻ không về nhà ~~~ 】
Minh Ly: 【 ... Nói linh tinh có ích gì cho em không? 】
Minh Hi: 【 Đùa xíu thôi. 】Những ngày bận rộn trôi qua nhanh như nước, Minh Ly thỉnh thoảng mới nhớ tới Cố Thanh Sương.Còn cái tên Thẩm Lê Đăng cũng không xuất hiện lại trong cuộc sống của cô nữa, rất nhanh, cô đã quên luôn chuyện từng gặp Thẩm Lê Đăng.Tiện thể, cũng quên luôn chuyện họp lớp.Chạng vạng năm giờ chiều, cô vừa bước ra khỏi công ty mà Cố Tuyết Tường quyết định thu mua, thì nhận được tin nhắn từ Lư Hân và Chúc Hàn Tinh. 【 Lư Hân (Lớp trưởng): Cậu đi chưa? Có cần mình qua đón không? 】
【 Chúc Hàn Tinh: Cậu đâu rồi? Mình sắp tới rồi. 】Minh Ly ngẩn ra một chút, sau đó mới nhớ ra chuyện Chúc Hàn Tinh đã đăng ký họp lớp cho mình.Đã đồng ý thì phải giữ lời, dù đầu óc Minh Ly bây giờ trống rỗng, toàn bộ tế bào não đều đã tiêu hao hết trong cuộc đàm phán thu mua hôm nay, cô vẫn cố gắng trả lời:【 Vậy thì chỉ đường cho mình đi. 】Sau đó gửi định vị cho Chúc Hàn Tinh. Rồi nhắn lại cho Lư Hân:【 Đang chuẩn bị đi, không cần tới đón, mình tự đi. 】Giờ là lúc cao điểm, Minh Ly ghét lái xe ra ngoài vào lúc này nhất.Thế là cô đưa chìa khóa xe cho trợ lý Lâm, rồi tìm đến ga tàu điện ngầm gần đó.Khi cô tra tuyến đường, thấy lái xe mất ít nhất nửa tiếng, mà kẹt xe thì phải hơn một tiếng. Còn đi tàu điện ngầm chỉ mất 40 phút.Không chút do dự, Minh Ly chọn tàu điện ngầm.Đây cũng là phương tiện cô yêu thích nhất kể từ sau khi Minh gia phá sản — không sợ tắc đường, không lo chỗ đỗ xe, ngoại trừ hơi chen chúc, còn lại đều ổn.Minh Ly đến sớm ba phút, tiện lợi hơn nhiều so với lái xe.Cô dễ dàng tìm được đường đến nhà hàng Dụ Hưng, vừa bước tới cửa thì đúng lúc gặp xe của Chúc Hàn Tinh vừa dừng lại."Cậu không phải ban nãy đang trên đường rồi sao? Sao bây giờ mới tới?" Minh Ly chào hỏi.Chúc Hàn Tinh kéo khẩu trang xuống phân nửa, giọng khàn khàn: "Kẹt xe.""Ách, cổ họng sao thế?" Minh Ly kinh ngạc: "Ai chọc cậu khóc vậy?""Không phải, vì diễn cảnh khóc quá nhiều." Chúc Hàn Tinh nhớ tới cảnh khóc hôm qua, lúc này nước mắt lại sắp trào ra, ôm ngực lắc đầu: "Đừng nhắc nữa, mình bây giờ rất mỏng manh." Minh Ly: "..." Nhập vai quá sâu rồi.Hai người vừa bước vào, liền thấy trong sảnh treo tấm băng rôn, không biết là ai nghĩ ra, trên đó viết: "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, Kinh An Tứ Trung đại tụ hội."Thật sự khiến người ta xấu hổ đến co quắp ngón chân.Minh Ly vốn định vào hỏi lễ tân số phòng, nhưng nhìn thấy tấm băng rôn kia liền mất hết sạch dũng khí.May mà Lư Hân lại nhắn: 【 Tầng 7. 】Khi lên thang máy, Minh Ly và Chúc Hàn Tinh gặp vài gương mặt quen quen.Có lẽ do lớp học năm đó hoạt động sôi nổi, nếu không, Minh Ly cũng chẳng thể nhớ nổi ai.Chúc Hàn Tinh thì vẫn đội mũ, đeo khẩu trang, còn Minh Ly cố tình nép ở góc, hạ thấp cảm giác tồn tại.Vì thế, cả thang máy chỉ im lặng nhìn nhau, không ai mở miệng.Đây là lần đầu Minh Ly tham gia họp lớp.Chúc Hàn Tinh cũng vậy.Sau khi hai người đến nơi, Lư Hân ra đón. So với thời đi học, cô ấy có da có thịt hơn chút, nhưng ánh mắt vẫn sáng và nụ cười càng thân thiện hơn.Chúc Hàn Tinh lúc này mới bỏ mũ và khẩu trang xuống: "Chào lớp trưởng." "Oa! Chào Đại minh tinh nha." Lư Hân cười khúc khích: "Minh Ly đại mỹ nữ, đã lâu không gặp.""Cậu cũng ngày càng xinh đẹp." Minh Ly khen ngợi.Minh Ly đã không còn là cô gái ngày trước. Theo Cố Tuyết Tường tham gia vô số tiệc rượu cao cấp, cô đã nhìn qua đủ kiểu xã giao của tầng lớp tinh anh. Xã giao trong buổi tụ họp như thế này đối với cô không thành vấn đề, chỉ là muốn hay không thôi.Rõ ràng là cô không muốnCô tình nguyện đóng vai một đứa sợ xã hội, nói vài câu với Lư Hân, sau đó cùng Chúc Hàn Tinh ngồi một bên, chờ bữa tiệc bắt đầu.Nhưng cô đã đánh giá thấp sức hút của Chúc Hàn Tinh.Không ít bạn học tìm đến Chúc Hàn Tinh chào hỏi, có người nói con mình thích cô ấy, có người bảo học sinh của mình là fan cô ấy, lại có người tò mò hỏi chuyện hậu trường giới giải trí, đến mức bao vây họ chật cứng, không một kẽ hở.Minh Ly không thích náo nhiệt, nên tìm cớ lặng lẽ trốn đi.Ra ngoài xong, cô lên tầng tìm nhà vệ sinh, vừa bước ra thì va vào người khác.Minh Ly vội lùi lại nửa bước, xin lỗi: "Thật ngại quá..."Lời còn chưa dứt, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt sáng rực của người đối diện liền sững sờ trong giây lát.Là Thẩm Lê Đăng.Thẩm Lê Đăng cũng kinh ngạc hai giây, sau đó nở nụ cười hoàn mĩ: "Không sao đâu."Minh Ly nghiêng người nhường đường, nhưng Thẩm Lê Đăng vẫn nhìn chằm chằm cô."Cô sao vậy?" Minh Ly ôn hoà hỏi.Thẩm Lê Đăng như vừa lấy lại tinh thần, đưa tay xoa huyệt thái dương, cười nói: "Thật ngại, tôi cứ nhìn thấy mỹ nhân là thất thần."Minh Ly hơi lúng túng, nhưng vẫn mỉm cười khiêm tốn: "Vậy mỗi lần soi gương chắc cô đều thất thần nhỉ."Thẩm Lê Đăng chớp mắt mấy cái: "Cô khen khéo thật đấy."Giọng điệu nũng nịu nhưng không khiến người khác khó chịu.Có điều Minh Ly vốn đã có thành kiến với cô ta, nên không muốn tiếp chuyện thêm."Tôi chỉ nói thật." Minh Ly cong môi cười nhẹ, định rời đi. Khi đi ngang qua Thẩm Lê Đăng, cô ngửi thấy mùi nước hoa hăng hắc. Không hẳn là gay mũi, mà là mùi hồ tiêu rất đậm.Đó là mùi nước hoa mà Minh Ly không thích.Nhưng lại rất được phái nữ ưa chuộng, vì vậy các thương hiệu bán loại này rất chạy.Minh Ly nhăn mũi, cố nín thở bước nhanh, thì nghe Thẩm Lê Đăng sau lưng nói: "Chúng ta hình như từng gặp ở đâu rồi nhỉ? Tôi thấy cô quen lắm."Lời này như vừa ẩn ý, vừa rõ ràng.Minh Ly giả vờ không hiểu, chỉ nói: "Trước đây ở đoàn phim từng gặp, cạnh tranh cùng một vai.""A? Thật sao?" Thẩm Lê Đăng cười nhẹ: "Tôi nhớ rồi. Hôm đó vì chuyện nhỏ này mà ầm ĩ cả lên, thật ngại quá.""Không sao, cuối cùng cũng giải quyết ổn thỏa.""Là tôi đã nhường thôi." Thẩm Lê Đăng nói: "Một vai nhỏ không đáng kể."Minh Ly lạnh nhạt nói: "Ừ. Thật sự cảm ơn ngài."Nghe thì có vẻ mỉa mai, nhưng qua giọng điệu của Minh Ly lại chân thành đến lạ.Thẩm Lê Đăng vẫn mỉm cười: "Có vài thứ có thể nhường, có vài thứ thì không. Cô thấy đúng không, Minh Ly tiểu thư?"Minh Ly: "..."Cô không muốn công khai tranh giành thứ gì với người khác.Nhưng từ khi ở cùng Cố Thanh Sương, những tình huống như thế này lại thường xuyên xảy ra.Đối phương đã điểm mặt gọi tên, không thể giả vờ nữa, Minh Ly đương nhiên sẽ không tỏ ra yếu thế. Dù quay lưng, thanh âm của cô vẫn kiên định: "Đúng vậy. Nhưng tôi không hiểu cô đang nói gì, cái gì có thể nhường, cái gì không thể?"Đối phó với kiểu người thích vòng vo như vậy, giả ngu là tốt nhất.Không phải hiện tại cô không thể công khai nói ra tình cảm của mình sao? Vậy cứ nói với tôi đi.Nói cho rõ ràng, những chuyện mà bình thường không nói được ấy.Nói cái gì?Tôi yêu thích vợ cô, tôi sẽ không nhường cho cô đâu?Như thế chẳng phải tự tìm đòn à?Minh Ly chắc chắn cô ta không dám nói thẳng, bèn cười khẩy châm chọc: "Tôi còn có việc, xin phép đi trước.""Cái có thể nhường là đồ vật, cái không thể nhường là tình cảm." Thẩm Lê Đăng nói."Ồ." Minh Ly nói: "Tôi đương nhiên sẽ không nhường tình cảm của mình rồi, Thẩm tiểu thư."Minh Ly trở lại bàn tiệc, thấy Chúc Hàn Tinh héo queo ngồi trên ghế, như vừa bị hồ ly tinh rút cạn sinh khí."Chị Ly, chúng ta đi thôi." Chúc Hàn Tinh than: "Chưa ăn mà tay mình sắp không cầm nổi đũa rồi." Minh Ly: "?""Hồi nãy lớp 7 bên kia mang cả chồng ảnh tới bắt mình ký." Chúc Hàn Tinh làm động tác minh hoạ, "Không nói quá đâu, thật là một chồng."Minh Ly: "..."Minh Ly vỗ vai cô ấy: "Cậu là minh tinh mà."Dù than thở, Chúc Hàn Tinh cũng không có ý muốn đi.May mà sau đó không ai đến tìm nữa, vì một người khác đã xuất hiện.Thẩm Lê Đăng vừa bước vào, lập tức thu hút đám đông vây quanh.Bốn lớp tụ họp, dù mỗi lớp không đủ người, nhưng tổng cộng cũng sáu bảy chục người.Giữa khung cảnh náo nhiệt ấy, Minh Ly và Chúc Hàn Tinh ngồi yên lặng càng lộ vẻ lạc lõng.Bên kia, Thẩm Lê Đăng được mọi người bao quanh, náo nhiệt vô cùng.Minh Ly không hiểu vì sao họ lại vây cô ta như vậy, dù sao Thẩm Lê Đăng cũng không phải minh tinh màn ảnh có độ nhận diện cao như Chúc Hàn Tinh, mà là người hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật tao nhã, có tính chuyên môn cao và khá kén người biết đến.Cho dù trong ngành có kiệt xuất đến mấy cũng không đến mức nổi tiếng như thế.Khi cô còn đang thắc mắc, Chúc Hàn Tinh nhỏ giọng nói: "Đều là vì Thẩm gia quyền thế.""Tập đoàn Thiện Nhã?" Minh Ly khẽ nhướn mày."Cậu biết rồi à?" Chúc Hàn Tinh nói.Minh Ly trầm ngâm: "Trước đây từng dùng bữa với cha cô ta, không ngờ lại là Thẩm gia đó."Chúc Hàn Tinh: "...""Oa! Chị Ly, câu này sát thương lớn quá." "..."Minh Ly cũng không mấy để tâm đến ai nhìn ai, cô vẫn bình thản tham dự, thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu với bạn học.Phần lớn thời gian, cô nói chuyện phiếm cùng Chúc Hàn Tinh, nghe vài chuyện bát quái, rồi thời gian cũng trôi nhanh.Đến giữa buổi, cô bắt đầu buồn ngủ, ngáp hai cái rồi chuẩn bị lặng lẽ chuồn đi.Bên kia, Thẩm Lê Đăng cũng nói muốn đi, mọi người trêu đùa giữ lại. Thẩm Lê Đăng cười cười: "Bạn gái gọi rồi.""Oa! Không hổ là tiểu công chúa, đi đâu cũng có người sủng.""Các cậu yêu nhau bao nhiêu năm rồi, thật ngọt ngào.""Ghen tị quá, bạn gái cậu chắc tốt với cậu lắm.""..."Trước những lời tâng bốc, cô ta không phủ nhận, không biết là vô tình hay cố ý liếc về phía Minh Ly.Tim Minh Ly khẽ trùng xuống, nhưng lại nghĩ đường đường là thiên kim Thẩm gia, sao có thể làm chuyện phá hoại hôn nhân người ta như vậy?Cho nên không phải là Cố Thanh Sương?Chúc Hàn Tinh ngồi bên cạnh thì cau mày: "Vãi thật! Ả đang làm cái gì vậy?""Có thể là nói bạn gái mới." Minh Ly cố tỏ ra thản nhiên.Chúc Hàn Tinh lườm một cái: "Yêu nhau nhiều năm rồi, bạn gái mới gì chứ? Chắc vẫn là người kia thôi.""Ai chẳng biết trước đây ả từng cùng Cố......"Chưa kịp nói hết, Minh Ly liền trừng cô ấy: "Đừng nói."Hôn lễ của Minh Ly vốn giản lược đến mức chỉ một số ít người biết. Cố Tuyết Tường dẫn cô tham gia nhiều buổi tiệc, nhưng bạn học của cô không thuộc tầng lớp đó, nên gần như chẳng ai hay biết.Chúc Hàn Tinh hậm hực, nhỏ giọng lầm bầm: "Mình thật muốn gọi 12315 a!." Minh Ly: "Hả?"Chúc Hàn Tinh nghiến răng: "Báo hàng giả."Minh Ly: "..."(12315: đường dây nóng của Cục Quản lý thị trường bên Trung, giống kiểu tổng đài khiếu nại hàng giả, hàng kém chất lượng ở bên mình:)))))) ). . .Khi Minh Ly rời khỏi nhà hàng Dụ Hưng cũng nhìn thấy Thẩm Lê Đăng đang xuống lầu.Cô định gọi xe, nhưng không ngờ Chúc Hàn Tinh cũng theo xuống cùng: "Đi thôi, mình đưa cậu về."Minh Ly cũng không từ chối, sau khi lên xe lại nhìn thấy Thẩm Lê Đăng nhảy chân sáo đi về một chiếc xe màu đen phía trước, không hiểu sao lại thấy chiếc xe đó trông rất quen."Sao vậy? Không phải thật sự nhìn thấy Cố Thanh Sương nhà cậu chứ?" Chúc Hàn Tinh vừa lái xe ra ngoài, Minh Ly nhìn qua gương chiếu hậu, không rõ lắm.Nhưng cô theo bản năng phủ nhận: "Nghĩ nhiều rồi. Cố Thanh Sương đang đi công tác ở Nam Thành, thứ hai mới trở về."Chúc Hàn Tinh bĩu môi: "Hai người thật sự một tuần rồi không liên lạc sao?""Không." Minh Ly nhắm mắt nghỉ ngơi.Đúng là hôm trước Cố Thanh Sương rạng sáng có gửi tin nhắn rồi lại thu hồi, còn để lại một dấu chấm tròn. Minh Ly hôm đó thật ra muốn hỏi là có ý gì, nhưng khi lật lại đoạn trò chuyện, hình ảnh hành lang bệnh viện hôm đó lại hiện ra trong đầu, nên cô vẫn không muốn để ý đến Cố Thanh Sương.Vì thế sau khi do dự một lúc, cô chọn không nhìn tới, cũng không trả lời.Coi như mình mù đi.Minh Ly hôm nay thật sự mệt mỏi, hiếm khi lại có thể ngủ gật trên xe.Lúc về đến "Cố viên", Minh Ly vẫn còn mơ màng."Bên ngoài gió lớn, cậu ngồi một lát tỉnh táo rồi hãy vào, coi chừng cảm lạnh." Chúc Hàn Tinh nhắc nhở.Minh Ly mở dây an toàn, gật đầu.Nhân lúc rảnh rỗi, cô hỏi thăm em gái của Chúc Hàn Tinh: "Minh Nguyệt dạo này thế nào? Có khỏe không?""Rất tốt." Chúc Hàn Tinh thở ra: "Tìm bảo mẫu mới cho nó, xem có hợp không.""Còn người lần trước...?""Lén đánh con bé." Chúc Hàn Tinh nhớ lại liền hận không thể tự mình đánh kẻ kia một trận: "Lần trước mình về nhà, trên người nó toàn vết bầm tím."Minh Ly cau mày: "Người đó điên rồi sao?""Bị bệnh ngược đãi." Chúc Hàn Tinh nói: "Mình đã kiện rồi."Minh Ly: "Có sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu không?""Không đáng kể." Chúc Hàn Tinh khẽ xì: "Nếu ngay cả Minh Nguyệt cũng không bảo vệ nổi, thì mình kiếm nhiều tiền để làm gì?""Vậy có nghĩ tới đưa Minh Nguyệt về sống cùng không?" Minh Ly hỏi."Nó còn nhỏ, không dám nói, lại không nghe được, còn phải đi học, không thể ở bên cạnh mình."Minh Ly định nói hay là để nó sống cùng Minh Hi, nhưng nghĩ lại nhà mình vẫn còn người già yếu bệnh tật, cũng không chăm nổi Minh Nguyệt.Nếu là trước đây, Minh Ly có thể thoải mái giúp chuyện này."Đừng nghĩ nhiều nữa, Minh Nguyệt là trách nhiệm của mình, không phải của cậu."Chúc Hàn Tinh cười cười, mở cửa xe: "Được rồi, lên đi."Minh Ly dặn cô ấy lái xe chậm một chút, rồi mới đi vào nhà.Cô mệt đến mức không ngẩng đầu lên nổi.Ngược lại, Chúc Hàn Tinh đạp ga chuẩn bị đi, vô thức ngẩng đầu lên, liền thấy trên ban công hình vòm đẹp đẽ, ánh đèn mờ ảo, một bóng người mảnh mai đứng đó, tóc dài bay theo gió.Người kia khoanh tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn xuống cô ấy.Chúc Hàn Tinh nhếch môi cười, mở cửa sổ trời, trong nháy mắt biến thành xe mui trần.Cô giơ tay làm một động tác giống như khiêu khích với người trên ban công.Sau đó đạp mạnh ga rời đi.Chiếc xe thể thao kiêu ngạo lao vút đi trên con đường vắng, âm thanh chói tai vang vọng.Minh Ly về nhà, như thường lệ hỏi Cố Tuyết Tường đâu, biết được bà đã lên lầu ngủ, liền kéo thân thể mệt mỏi trở về phòng.Một tuần qua cô đã quen với bóng tối trong căn phòng trống trải.Không ngờ, ngay khi cô vừa mở cửa phòng, đã bị ai đó đẩy ép lên cánh cửa.Cô cao hơn đối phương, nhưng khí thế đối phương lại mạnh hơn hẳn.Minh Ly khẽ chớp mắt, nhìn thấy người vốn không nên xuất hiện vào lúc này.... Cố Thanh Sương."Em." Cố Thanh Sương cau mày, khí chất quanh người lạnh lẽo, ngập ngừng hỏi: "Thích cô ta?"Minh Ly mờ mịt, không hiểu nàng đang nói gì.Nhưng giây sau, cô ngửi thấy một mùi hương không nên có trong căn phòng này.Mùi hồ tiêu nồng đậm.Đó chính là mùi hương từng xuất hiện trên người Thẩm Lê Đăng.Sắc mặt Minh Ly lập tức trở nên khó coi, mím môi không muốn nói chuyện.Sự yên lặng lan toả khắp căn phòng.Minh Ly liếc nhìn nàng.Cố Thanh Sương giọng trầm thấp, cụp mắt bổ sung cho câu hỏi trước đó: "Tôi thấy có người đưa em về. Em thích cô ta?""Là Chúc Hàn Tinh đưa em về." Minh Ly nói: "Chị đâu phải không biết cậu ấy? Là bạn em."Minh Ly thực sự không thoải mái với tư thế này, khẽ giãy giụa, Cố Thanh Sương mới lùi nửa bước, buông ra.Minh Ly cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, phàn nàn: "Chị sao lại phản ứng mạnh như vậy?""Nếu để mẹ nhìn thấy sẽ hiểu lầm. Minh Ly, đừng làm loại chuyện dễ bị người khác hiểu lầm." Cố Thanh Sương lạnh nhạt nói.Minh Ly nhìn nàng, thầm trách mình vừa rồi còn thoáng vui mừng vì tưởng Cố Thanh Sương đang ghen."Ừm." Minh Ly lãnh đạm trả lời.Cố Thanh Sương nói: "Giải thích rất phiền phức."Minh Ly: "..."Đúng vậy.Cố Thanh Sương trước sau như một, luôn sợ phiền phức.Nhưng mùi hương trong phòng quá đậm khiến Minh Ly hắt hơi một cái."Cảm lạnh à?" Cố Thanh Sương hỏi.Minh Ly lắc đầu, lướt qua nàng đi vào phòng, thấy áo khoác của nàng tùy tiện vắt trên ghế trước bàn trang điểm. Minh Ly tiện tay cầm lên, liền ngửi thấy mùi hồ tiêu càng nồng hơn.Minh Ly ôm áo khoác, dừng lại, nhìn về phía nàng.Cố Thanh Sương tóc dài hơi rối, nhưng vẫn là gương mặt lạnh lùng như cũ, vĩnh viễn vô cảm.Minh Ly chợt nhớ lại lời Lục Song nói, Thẩm Lê Đăng từng huấn luyện Cố Thanh Sương như chó, trong lòng bỗng dâng lên tò mò: Cố Thanh Sương có cười khi ở trước mặt Thẩm Lê Đăng không?Hay vẫn là khuôn mặt vô cảm như lúc này?Minh Ly khẽ nhếch môi, nở nụ cười trào phúng.Cố Thanh Sương hỏi: "Em cười gì?"Minh Ly ngước mắt nhìn thẳng nàng: "Tại sao trở về sớm?""Công việc xong thì về." Cố Thanh Sương nói: "Có hai ngày nghỉ phép."Minh Ly mím môi, cố đè nén cơn hiếu kỳ, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi, hỏi từng chữ: "Vậy hôm nay, chị đã đi gặp ai?"
********************
Tác giả có lời muốn nói:
Minh Ly: Em cho chị một cơ hội đó.
Cố Thanh Sương: Này có liên quan gì? Em nghe không rõ ý của tôi sao?
Thẩm Lê Đăng: A! Đánh nhau đi!
(Nói rõ trước, Thẩm Lê Đăng cũng là nhân vật mang màu sắc bi thương, không phải phản diện thuần tuý, nên không có chuyện tẩy trắng ở đây.
Có thể nói, chị Thẩm là người rất có chủ đích)*********************
Chuyên mục đố vui: theo bạn, đâu là động tác khiêu khích mà Chúc Hàn Tinh đã làm với Cố Thanh Sương:
Minh Hi: 【 Chị bây giờ y hệt bà chủ không chịu về nhà. 】
Minh Hi: 【 Yêu một kẻ không về nhà ~~~ 】
Minh Ly: 【 ... Nói linh tinh có ích gì cho em không? 】
Minh Hi: 【 Đùa xíu thôi. 】Những ngày bận rộn trôi qua nhanh như nước, Minh Ly thỉnh thoảng mới nhớ tới Cố Thanh Sương.Còn cái tên Thẩm Lê Đăng cũng không xuất hiện lại trong cuộc sống của cô nữa, rất nhanh, cô đã quên luôn chuyện từng gặp Thẩm Lê Đăng.Tiện thể, cũng quên luôn chuyện họp lớp.Chạng vạng năm giờ chiều, cô vừa bước ra khỏi công ty mà Cố Tuyết Tường quyết định thu mua, thì nhận được tin nhắn từ Lư Hân và Chúc Hàn Tinh. 【 Lư Hân (Lớp trưởng): Cậu đi chưa? Có cần mình qua đón không? 】
【 Chúc Hàn Tinh: Cậu đâu rồi? Mình sắp tới rồi. 】Minh Ly ngẩn ra một chút, sau đó mới nhớ ra chuyện Chúc Hàn Tinh đã đăng ký họp lớp cho mình.Đã đồng ý thì phải giữ lời, dù đầu óc Minh Ly bây giờ trống rỗng, toàn bộ tế bào não đều đã tiêu hao hết trong cuộc đàm phán thu mua hôm nay, cô vẫn cố gắng trả lời:【 Vậy thì chỉ đường cho mình đi. 】Sau đó gửi định vị cho Chúc Hàn Tinh. Rồi nhắn lại cho Lư Hân:【 Đang chuẩn bị đi, không cần tới đón, mình tự đi. 】Giờ là lúc cao điểm, Minh Ly ghét lái xe ra ngoài vào lúc này nhất.Thế là cô đưa chìa khóa xe cho trợ lý Lâm, rồi tìm đến ga tàu điện ngầm gần đó.Khi cô tra tuyến đường, thấy lái xe mất ít nhất nửa tiếng, mà kẹt xe thì phải hơn một tiếng. Còn đi tàu điện ngầm chỉ mất 40 phút.Không chút do dự, Minh Ly chọn tàu điện ngầm.Đây cũng là phương tiện cô yêu thích nhất kể từ sau khi Minh gia phá sản — không sợ tắc đường, không lo chỗ đỗ xe, ngoại trừ hơi chen chúc, còn lại đều ổn.Minh Ly đến sớm ba phút, tiện lợi hơn nhiều so với lái xe.Cô dễ dàng tìm được đường đến nhà hàng Dụ Hưng, vừa bước tới cửa thì đúng lúc gặp xe của Chúc Hàn Tinh vừa dừng lại."Cậu không phải ban nãy đang trên đường rồi sao? Sao bây giờ mới tới?" Minh Ly chào hỏi.Chúc Hàn Tinh kéo khẩu trang xuống phân nửa, giọng khàn khàn: "Kẹt xe.""Ách, cổ họng sao thế?" Minh Ly kinh ngạc: "Ai chọc cậu khóc vậy?""Không phải, vì diễn cảnh khóc quá nhiều." Chúc Hàn Tinh nhớ tới cảnh khóc hôm qua, lúc này nước mắt lại sắp trào ra, ôm ngực lắc đầu: "Đừng nhắc nữa, mình bây giờ rất mỏng manh." Minh Ly: "..." Nhập vai quá sâu rồi.Hai người vừa bước vào, liền thấy trong sảnh treo tấm băng rôn, không biết là ai nghĩ ra, trên đó viết: "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, Kinh An Tứ Trung đại tụ hội."Thật sự khiến người ta xấu hổ đến co quắp ngón chân.Minh Ly vốn định vào hỏi lễ tân số phòng, nhưng nhìn thấy tấm băng rôn kia liền mất hết sạch dũng khí.May mà Lư Hân lại nhắn: 【 Tầng 7. 】Khi lên thang máy, Minh Ly và Chúc Hàn Tinh gặp vài gương mặt quen quen.Có lẽ do lớp học năm đó hoạt động sôi nổi, nếu không, Minh Ly cũng chẳng thể nhớ nổi ai.Chúc Hàn Tinh thì vẫn đội mũ, đeo khẩu trang, còn Minh Ly cố tình nép ở góc, hạ thấp cảm giác tồn tại.Vì thế, cả thang máy chỉ im lặng nhìn nhau, không ai mở miệng.Đây là lần đầu Minh Ly tham gia họp lớp.Chúc Hàn Tinh cũng vậy.Sau khi hai người đến nơi, Lư Hân ra đón. So với thời đi học, cô ấy có da có thịt hơn chút, nhưng ánh mắt vẫn sáng và nụ cười càng thân thiện hơn.Chúc Hàn Tinh lúc này mới bỏ mũ và khẩu trang xuống: "Chào lớp trưởng." "Oa! Chào Đại minh tinh nha." Lư Hân cười khúc khích: "Minh Ly đại mỹ nữ, đã lâu không gặp.""Cậu cũng ngày càng xinh đẹp." Minh Ly khen ngợi.Minh Ly đã không còn là cô gái ngày trước. Theo Cố Tuyết Tường tham gia vô số tiệc rượu cao cấp, cô đã nhìn qua đủ kiểu xã giao của tầng lớp tinh anh. Xã giao trong buổi tụ họp như thế này đối với cô không thành vấn đề, chỉ là muốn hay không thôi.Rõ ràng là cô không muốnCô tình nguyện đóng vai một đứa sợ xã hội, nói vài câu với Lư Hân, sau đó cùng Chúc Hàn Tinh ngồi một bên, chờ bữa tiệc bắt đầu.Nhưng cô đã đánh giá thấp sức hút của Chúc Hàn Tinh.Không ít bạn học tìm đến Chúc Hàn Tinh chào hỏi, có người nói con mình thích cô ấy, có người bảo học sinh của mình là fan cô ấy, lại có người tò mò hỏi chuyện hậu trường giới giải trí, đến mức bao vây họ chật cứng, không một kẽ hở.Minh Ly không thích náo nhiệt, nên tìm cớ lặng lẽ trốn đi.Ra ngoài xong, cô lên tầng tìm nhà vệ sinh, vừa bước ra thì va vào người khác.Minh Ly vội lùi lại nửa bước, xin lỗi: "Thật ngại quá..."Lời còn chưa dứt, cô ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt sáng rực của người đối diện liền sững sờ trong giây lát.Là Thẩm Lê Đăng.Thẩm Lê Đăng cũng kinh ngạc hai giây, sau đó nở nụ cười hoàn mĩ: "Không sao đâu."Minh Ly nghiêng người nhường đường, nhưng Thẩm Lê Đăng vẫn nhìn chằm chằm cô."Cô sao vậy?" Minh Ly ôn hoà hỏi.Thẩm Lê Đăng như vừa lấy lại tinh thần, đưa tay xoa huyệt thái dương, cười nói: "Thật ngại, tôi cứ nhìn thấy mỹ nhân là thất thần."Minh Ly hơi lúng túng, nhưng vẫn mỉm cười khiêm tốn: "Vậy mỗi lần soi gương chắc cô đều thất thần nhỉ."Thẩm Lê Đăng chớp mắt mấy cái: "Cô khen khéo thật đấy."Giọng điệu nũng nịu nhưng không khiến người khác khó chịu.Có điều Minh Ly vốn đã có thành kiến với cô ta, nên không muốn tiếp chuyện thêm."Tôi chỉ nói thật." Minh Ly cong môi cười nhẹ, định rời đi. Khi đi ngang qua Thẩm Lê Đăng, cô ngửi thấy mùi nước hoa hăng hắc. Không hẳn là gay mũi, mà là mùi hồ tiêu rất đậm.Đó là mùi nước hoa mà Minh Ly không thích.Nhưng lại rất được phái nữ ưa chuộng, vì vậy các thương hiệu bán loại này rất chạy.Minh Ly nhăn mũi, cố nín thở bước nhanh, thì nghe Thẩm Lê Đăng sau lưng nói: "Chúng ta hình như từng gặp ở đâu rồi nhỉ? Tôi thấy cô quen lắm."Lời này như vừa ẩn ý, vừa rõ ràng.Minh Ly giả vờ không hiểu, chỉ nói: "Trước đây ở đoàn phim từng gặp, cạnh tranh cùng một vai.""A? Thật sao?" Thẩm Lê Đăng cười nhẹ: "Tôi nhớ rồi. Hôm đó vì chuyện nhỏ này mà ầm ĩ cả lên, thật ngại quá.""Không sao, cuối cùng cũng giải quyết ổn thỏa.""Là tôi đã nhường thôi." Thẩm Lê Đăng nói: "Một vai nhỏ không đáng kể."Minh Ly lạnh nhạt nói: "Ừ. Thật sự cảm ơn ngài."Nghe thì có vẻ mỉa mai, nhưng qua giọng điệu của Minh Ly lại chân thành đến lạ.Thẩm Lê Đăng vẫn mỉm cười: "Có vài thứ có thể nhường, có vài thứ thì không. Cô thấy đúng không, Minh Ly tiểu thư?"Minh Ly: "..."Cô không muốn công khai tranh giành thứ gì với người khác.Nhưng từ khi ở cùng Cố Thanh Sương, những tình huống như thế này lại thường xuyên xảy ra.Đối phương đã điểm mặt gọi tên, không thể giả vờ nữa, Minh Ly đương nhiên sẽ không tỏ ra yếu thế. Dù quay lưng, thanh âm của cô vẫn kiên định: "Đúng vậy. Nhưng tôi không hiểu cô đang nói gì, cái gì có thể nhường, cái gì không thể?"Đối phó với kiểu người thích vòng vo như vậy, giả ngu là tốt nhất.Không phải hiện tại cô không thể công khai nói ra tình cảm của mình sao? Vậy cứ nói với tôi đi.Nói cho rõ ràng, những chuyện mà bình thường không nói được ấy.Nói cái gì?Tôi yêu thích vợ cô, tôi sẽ không nhường cho cô đâu?Như thế chẳng phải tự tìm đòn à?Minh Ly chắc chắn cô ta không dám nói thẳng, bèn cười khẩy châm chọc: "Tôi còn có việc, xin phép đi trước.""Cái có thể nhường là đồ vật, cái không thể nhường là tình cảm." Thẩm Lê Đăng nói."Ồ." Minh Ly nói: "Tôi đương nhiên sẽ không nhường tình cảm của mình rồi, Thẩm tiểu thư."Minh Ly trở lại bàn tiệc, thấy Chúc Hàn Tinh héo queo ngồi trên ghế, như vừa bị hồ ly tinh rút cạn sinh khí."Chị Ly, chúng ta đi thôi." Chúc Hàn Tinh than: "Chưa ăn mà tay mình sắp không cầm nổi đũa rồi." Minh Ly: "?""Hồi nãy lớp 7 bên kia mang cả chồng ảnh tới bắt mình ký." Chúc Hàn Tinh làm động tác minh hoạ, "Không nói quá đâu, thật là một chồng."Minh Ly: "..."Minh Ly vỗ vai cô ấy: "Cậu là minh tinh mà."Dù than thở, Chúc Hàn Tinh cũng không có ý muốn đi.May mà sau đó không ai đến tìm nữa, vì một người khác đã xuất hiện.Thẩm Lê Đăng vừa bước vào, lập tức thu hút đám đông vây quanh.Bốn lớp tụ họp, dù mỗi lớp không đủ người, nhưng tổng cộng cũng sáu bảy chục người.Giữa khung cảnh náo nhiệt ấy, Minh Ly và Chúc Hàn Tinh ngồi yên lặng càng lộ vẻ lạc lõng.Bên kia, Thẩm Lê Đăng được mọi người bao quanh, náo nhiệt vô cùng.Minh Ly không hiểu vì sao họ lại vây cô ta như vậy, dù sao Thẩm Lê Đăng cũng không phải minh tinh màn ảnh có độ nhận diện cao như Chúc Hàn Tinh, mà là người hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật tao nhã, có tính chuyên môn cao và khá kén người biết đến.Cho dù trong ngành có kiệt xuất đến mấy cũng không đến mức nổi tiếng như thế.Khi cô còn đang thắc mắc, Chúc Hàn Tinh nhỏ giọng nói: "Đều là vì Thẩm gia quyền thế.""Tập đoàn Thiện Nhã?" Minh Ly khẽ nhướn mày."Cậu biết rồi à?" Chúc Hàn Tinh nói.Minh Ly trầm ngâm: "Trước đây từng dùng bữa với cha cô ta, không ngờ lại là Thẩm gia đó."Chúc Hàn Tinh: "...""Oa! Chị Ly, câu này sát thương lớn quá." "..."Minh Ly cũng không mấy để tâm đến ai nhìn ai, cô vẫn bình thản tham dự, thỉnh thoảng trò chuyện đôi câu với bạn học.Phần lớn thời gian, cô nói chuyện phiếm cùng Chúc Hàn Tinh, nghe vài chuyện bát quái, rồi thời gian cũng trôi nhanh.Đến giữa buổi, cô bắt đầu buồn ngủ, ngáp hai cái rồi chuẩn bị lặng lẽ chuồn đi.Bên kia, Thẩm Lê Đăng cũng nói muốn đi, mọi người trêu đùa giữ lại. Thẩm Lê Đăng cười cười: "Bạn gái gọi rồi.""Oa! Không hổ là tiểu công chúa, đi đâu cũng có người sủng.""Các cậu yêu nhau bao nhiêu năm rồi, thật ngọt ngào.""Ghen tị quá, bạn gái cậu chắc tốt với cậu lắm.""..."Trước những lời tâng bốc, cô ta không phủ nhận, không biết là vô tình hay cố ý liếc về phía Minh Ly.Tim Minh Ly khẽ trùng xuống, nhưng lại nghĩ đường đường là thiên kim Thẩm gia, sao có thể làm chuyện phá hoại hôn nhân người ta như vậy?Cho nên không phải là Cố Thanh Sương?Chúc Hàn Tinh ngồi bên cạnh thì cau mày: "Vãi thật! Ả đang làm cái gì vậy?""Có thể là nói bạn gái mới." Minh Ly cố tỏ ra thản nhiên.Chúc Hàn Tinh lườm một cái: "Yêu nhau nhiều năm rồi, bạn gái mới gì chứ? Chắc vẫn là người kia thôi.""Ai chẳng biết trước đây ả từng cùng Cố......"Chưa kịp nói hết, Minh Ly liền trừng cô ấy: "Đừng nói."Hôn lễ của Minh Ly vốn giản lược đến mức chỉ một số ít người biết. Cố Tuyết Tường dẫn cô tham gia nhiều buổi tiệc, nhưng bạn học của cô không thuộc tầng lớp đó, nên gần như chẳng ai hay biết.Chúc Hàn Tinh hậm hực, nhỏ giọng lầm bầm: "Mình thật muốn gọi 12315 a!." Minh Ly: "Hả?"Chúc Hàn Tinh nghiến răng: "Báo hàng giả."Minh Ly: "..."(12315: đường dây nóng của Cục Quản lý thị trường bên Trung, giống kiểu tổng đài khiếu nại hàng giả, hàng kém chất lượng ở bên mình:)))))) ). . .Khi Minh Ly rời khỏi nhà hàng Dụ Hưng cũng nhìn thấy Thẩm Lê Đăng đang xuống lầu.Cô định gọi xe, nhưng không ngờ Chúc Hàn Tinh cũng theo xuống cùng: "Đi thôi, mình đưa cậu về."Minh Ly cũng không từ chối, sau khi lên xe lại nhìn thấy Thẩm Lê Đăng nhảy chân sáo đi về một chiếc xe màu đen phía trước, không hiểu sao lại thấy chiếc xe đó trông rất quen."Sao vậy? Không phải thật sự nhìn thấy Cố Thanh Sương nhà cậu chứ?" Chúc Hàn Tinh vừa lái xe ra ngoài, Minh Ly nhìn qua gương chiếu hậu, không rõ lắm.Nhưng cô theo bản năng phủ nhận: "Nghĩ nhiều rồi. Cố Thanh Sương đang đi công tác ở Nam Thành, thứ hai mới trở về."Chúc Hàn Tinh bĩu môi: "Hai người thật sự một tuần rồi không liên lạc sao?""Không." Minh Ly nhắm mắt nghỉ ngơi.Đúng là hôm trước Cố Thanh Sương rạng sáng có gửi tin nhắn rồi lại thu hồi, còn để lại một dấu chấm tròn. Minh Ly hôm đó thật ra muốn hỏi là có ý gì, nhưng khi lật lại đoạn trò chuyện, hình ảnh hành lang bệnh viện hôm đó lại hiện ra trong đầu, nên cô vẫn không muốn để ý đến Cố Thanh Sương.Vì thế sau khi do dự một lúc, cô chọn không nhìn tới, cũng không trả lời.Coi như mình mù đi.Minh Ly hôm nay thật sự mệt mỏi, hiếm khi lại có thể ngủ gật trên xe.Lúc về đến "Cố viên", Minh Ly vẫn còn mơ màng."Bên ngoài gió lớn, cậu ngồi một lát tỉnh táo rồi hãy vào, coi chừng cảm lạnh." Chúc Hàn Tinh nhắc nhở.Minh Ly mở dây an toàn, gật đầu.Nhân lúc rảnh rỗi, cô hỏi thăm em gái của Chúc Hàn Tinh: "Minh Nguyệt dạo này thế nào? Có khỏe không?""Rất tốt." Chúc Hàn Tinh thở ra: "Tìm bảo mẫu mới cho nó, xem có hợp không.""Còn người lần trước...?""Lén đánh con bé." Chúc Hàn Tinh nhớ lại liền hận không thể tự mình đánh kẻ kia một trận: "Lần trước mình về nhà, trên người nó toàn vết bầm tím."Minh Ly cau mày: "Người đó điên rồi sao?""Bị bệnh ngược đãi." Chúc Hàn Tinh nói: "Mình đã kiện rồi."Minh Ly: "Có sợ ảnh hưởng đến danh tiếng của cậu không?""Không đáng kể." Chúc Hàn Tinh khẽ xì: "Nếu ngay cả Minh Nguyệt cũng không bảo vệ nổi, thì mình kiếm nhiều tiền để làm gì?""Vậy có nghĩ tới đưa Minh Nguyệt về sống cùng không?" Minh Ly hỏi."Nó còn nhỏ, không dám nói, lại không nghe được, còn phải đi học, không thể ở bên cạnh mình."Minh Ly định nói hay là để nó sống cùng Minh Hi, nhưng nghĩ lại nhà mình vẫn còn người già yếu bệnh tật, cũng không chăm nổi Minh Nguyệt.Nếu là trước đây, Minh Ly có thể thoải mái giúp chuyện này."Đừng nghĩ nhiều nữa, Minh Nguyệt là trách nhiệm của mình, không phải của cậu."Chúc Hàn Tinh cười cười, mở cửa xe: "Được rồi, lên đi."Minh Ly dặn cô ấy lái xe chậm một chút, rồi mới đi vào nhà.Cô mệt đến mức không ngẩng đầu lên nổi.Ngược lại, Chúc Hàn Tinh đạp ga chuẩn bị đi, vô thức ngẩng đầu lên, liền thấy trên ban công hình vòm đẹp đẽ, ánh đèn mờ ảo, một bóng người mảnh mai đứng đó, tóc dài bay theo gió.Người kia khoanh tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn xuống cô ấy.Chúc Hàn Tinh nhếch môi cười, mở cửa sổ trời, trong nháy mắt biến thành xe mui trần.Cô giơ tay làm một động tác giống như khiêu khích với người trên ban công.Sau đó đạp mạnh ga rời đi.Chiếc xe thể thao kiêu ngạo lao vút đi trên con đường vắng, âm thanh chói tai vang vọng.Minh Ly về nhà, như thường lệ hỏi Cố Tuyết Tường đâu, biết được bà đã lên lầu ngủ, liền kéo thân thể mệt mỏi trở về phòng.Một tuần qua cô đã quen với bóng tối trong căn phòng trống trải.Không ngờ, ngay khi cô vừa mở cửa phòng, đã bị ai đó đẩy ép lên cánh cửa.Cô cao hơn đối phương, nhưng khí thế đối phương lại mạnh hơn hẳn.Minh Ly khẽ chớp mắt, nhìn thấy người vốn không nên xuất hiện vào lúc này.... Cố Thanh Sương."Em." Cố Thanh Sương cau mày, khí chất quanh người lạnh lẽo, ngập ngừng hỏi: "Thích cô ta?"Minh Ly mờ mịt, không hiểu nàng đang nói gì.Nhưng giây sau, cô ngửi thấy một mùi hương không nên có trong căn phòng này.Mùi hồ tiêu nồng đậm.Đó chính là mùi hương từng xuất hiện trên người Thẩm Lê Đăng.Sắc mặt Minh Ly lập tức trở nên khó coi, mím môi không muốn nói chuyện.Sự yên lặng lan toả khắp căn phòng.Minh Ly liếc nhìn nàng.Cố Thanh Sương giọng trầm thấp, cụp mắt bổ sung cho câu hỏi trước đó: "Tôi thấy có người đưa em về. Em thích cô ta?""Là Chúc Hàn Tinh đưa em về." Minh Ly nói: "Chị đâu phải không biết cậu ấy? Là bạn em."Minh Ly thực sự không thoải mái với tư thế này, khẽ giãy giụa, Cố Thanh Sương mới lùi nửa bước, buông ra.Minh Ly cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, phàn nàn: "Chị sao lại phản ứng mạnh như vậy?""Nếu để mẹ nhìn thấy sẽ hiểu lầm. Minh Ly, đừng làm loại chuyện dễ bị người khác hiểu lầm." Cố Thanh Sương lạnh nhạt nói.Minh Ly nhìn nàng, thầm trách mình vừa rồi còn thoáng vui mừng vì tưởng Cố Thanh Sương đang ghen."Ừm." Minh Ly lãnh đạm trả lời.Cố Thanh Sương nói: "Giải thích rất phiền phức."Minh Ly: "..."Đúng vậy.Cố Thanh Sương trước sau như một, luôn sợ phiền phức.Nhưng mùi hương trong phòng quá đậm khiến Minh Ly hắt hơi một cái."Cảm lạnh à?" Cố Thanh Sương hỏi.Minh Ly lắc đầu, lướt qua nàng đi vào phòng, thấy áo khoác của nàng tùy tiện vắt trên ghế trước bàn trang điểm. Minh Ly tiện tay cầm lên, liền ngửi thấy mùi hồ tiêu càng nồng hơn.Minh Ly ôm áo khoác, dừng lại, nhìn về phía nàng.Cố Thanh Sương tóc dài hơi rối, nhưng vẫn là gương mặt lạnh lùng như cũ, vĩnh viễn vô cảm.Minh Ly chợt nhớ lại lời Lục Song nói, Thẩm Lê Đăng từng huấn luyện Cố Thanh Sương như chó, trong lòng bỗng dâng lên tò mò: Cố Thanh Sương có cười khi ở trước mặt Thẩm Lê Đăng không?Hay vẫn là khuôn mặt vô cảm như lúc này?Minh Ly khẽ nhếch môi, nở nụ cười trào phúng.Cố Thanh Sương hỏi: "Em cười gì?"Minh Ly ngước mắt nhìn thẳng nàng: "Tại sao trở về sớm?""Công việc xong thì về." Cố Thanh Sương nói: "Có hai ngày nghỉ phép."Minh Ly mím môi, cố đè nén cơn hiếu kỳ, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi, hỏi từng chữ: "Vậy hôm nay, chị đã đi gặp ai?"
********************
Tác giả có lời muốn nói:
Minh Ly: Em cho chị một cơ hội đó.
Cố Thanh Sương: Này có liên quan gì? Em nghe không rõ ý của tôi sao?
Thẩm Lê Đăng: A! Đánh nhau đi!
(Nói rõ trước, Thẩm Lê Đăng cũng là nhân vật mang màu sắc bi thương, không phải phản diện thuần tuý, nên không có chuyện tẩy trắng ở đây.
Có thể nói, chị Thẩm là người rất có chủ đích)*********************
Chuyên mục đố vui: theo bạn, đâu là động tác khiêu khích mà Chúc Hàn Tinh đã làm với Cố Thanh Sương: