[BHTT] [EDIT] Nghẹn Ngào - Lý Tư Nặc
Chương 21.2
Chúc Hàn Tinh ban nãy khóc đến dữ dội, thậm chí còn hơn cả lúc diễn. Vì thế, chuyên gia trang điểm phải phủ mấy lớp phấn lên mặt cô ấy để che đi dấu vết.Cảnh quay bắt đầu, Minh Ly trên sân khấu không còn bận tâm bất kỳ điều gì ngoài vũ đạo.Xuân Liễu Y và Chúc Hàn Tinh ban đầu đều không nhập vai được, kết quả không đáp ứng được kỳ vọng của đạo diễn.Đạo diễn phải giúp họ điều chỉnh lại cảm xúc, mãi đến lần thứ năm mới quay xong một cảnh hoàn chỉnh.Minh Ly hoàn thành cảnh quay vượt ngoài mong đợi. Bộ phận tài vụ đưa lương cho cô bằng phong bì, không biết có phải vì e ngại mối quan hệ của cô với Chúc Hàn Tinh không, thậm chí còn tặng thêm hoa sau khi cô quay xong.Đoàn phim còn phải quay cảnh đêm, Minh Ly chào tạm biệt Chúc Hàn Tinh rồi rời đi.Có lẽ đây là lần cuối cô đến nơi này.Sau khi cô rời đi, Chúc Hàn Tinh vẫn còn suy nghĩ về chuyện hôm nay, cảm thấy Thẩm Lê Đăng kia rõ ràng không có ý tốt.Nhưng dù cô có hăng hái thúc giục Minh Ly đi chiến đấu thì Minh Ly vẫn đạm như cúc, hoàn toàn không để tâm.Chúc Hàn Tinh cảm thấy Minh Ly sắp thành tiên nữ đến nơi rồi, uống chút nước sương là có thể trực tiếp bay lên trời luôn.Chúc Hàn Tinh vốn dĩ sẽ không quản chuyện linh tinh của người khác, chuyện của bạn bè cũng vậy.Nhưng hôm nay thật sự rất tức giận.Sao lại có người xấu xa đến vậy!Người cướp vai là cô ta, châm ngòi cho cuộc tranh cãi cũng là cô ta, sau cùng người để lại danh tiếng tốt cũng là cô ta.Thật khó hiểu.Cô thở dài đến lần thứ tám thì thấy Xuân Liễu Y nhíu mày nhìn mình chằm chằm.Chúc Hàn Tinh không kịp đề phòng, bất ngờ chạm phải ánh mắt cô ấy, hơi lúng túng hỏi: "Nhìn gì?" Xuân Liễu Y: "Cô không nhìn tôi làm sao biết tôi nhìn cô?""Em chỉ vừa vặn nhìn thấy thôi."Xuân Liễu Y hờ hững: "Vậy tôi cũng vừa vặn nhìn cô.""Nhìn em làm gì?" Chúc Hàn Tinh lại hỏi.Hỏi xong liền cảm thấy khó tin, quả thực giống như mình đang kiếm chuyện.Nghĩ cho cùng, bình thường ở đoàn phim cô đã phải giả vờ đến mệt mỏi, hiện giờ không phải lên hình, quậy thì cứ quậy đi. Để cảm xúc dồn nén mãi trong lòng, sớm muộn gì cũng trầm cảm luôn cho coi."Nhìn cô thú vị." Xuân Liễu Y nói.Chúc Hàn Tinh: "...?"Trong đoàn, quan hệ giữa hai người cũng không quá tốt như trên Weibo. Vào ngày quay đầu tiên, Chúc Hàn Tinh chưa thoát được vai, nhìn Xuân Liễu Y bằng ánh mắt chứa chan tình cảm, còn Xuân Liễu Y lãnh khốc vô tình quăng ra một câu: "Tôi không thích nữ, đừng phí công với tôi."Quả đúng là bản lĩnh B King*.(*viết tắt của "装B之王": người luôn toát ra vẻ ngầu lòi, bá đạo, không cần cố gắng vẫn khiến người khác phải chú ý)Sau đó, câu nói ấy gần như đã trở thành câu cửa miệng của Xuân Liễu Y, vì Chúc Hàn Tinh rất nhiều lần không thoát được vai.Nhưng trong giới giải trí, họ đã đóng phim cùng nhau, nói không chừng sau này lúc tuyên truyền còn phải xào CP, nên dĩ nhiên phải tỏ ra thân thiết ngoài mặt.Trải qua thời gian dài ở chung, Chúc Hàn Tinh dần thay đổi cái nhìn về Xuân Liễu Y: bên ngoài lạnh lùng, bên trong lại ấm áp.Xuân Liễu Y là một tiền bối dày dặn kinh nghiệm, dù nói chuyện lạnh nhạt, nhưng khi hướng dẫn diễn xuất lại không bao giờ giấu nghề.Hơn nữa, Chúc Hàn Tinh thường nhìn cô ấy qua lăng kính "Hồ Già", cho nên đôi khi không thèm giữ mồm giữ miệng khi nói chuyện với cô ấy."Chị không bị làm sao chứ? Em tức đến sắp chết rồi, chị còn thấy em buồn cười à?" Chúc Hàn Tinh bất đắc dĩ: "Chẳng lẽ em lấy tính mạng ra để gây cười sao?"Xuân Liễu Y như thể vừa nghe được chuyện cười nào đó ghê gớm lắm, khoé miệng nhếch lên, cười mà như không cười."A." Chúc Hàn Tinh khẽ xì một cái: "Chuyện hôm nay, chị với đạo diễn cùng một phe phải không? Chị muốn đổi luôn cả em, tìm một Thẩm Ngôn khác tốt hơn chứ gì."Xuân Liễu Y nhìn cô bằng ánh mắt sâu thẳm, bỗng nhiên đổi đề tài: "Cô so với Minh Ly, vẫn còn non lắm."Chúc Hàn Tinh: "Hả?"Xuân Liễu Y đứng dậy: "Trẻ con miệng còn hôi sữa."Chúc Hàn Tinh: "?". . .Tối đó, Minh Ly nhận được tin nhắn tố cáo của Chúc Hàn Tinh, méc rằng ở trong đoàn bị Xuân Liễu Y mắng.Không chỉ vậy, đến cả quản lý của Chúc Hàn Tinh cũng mắng một câu y chang.Phòng ngủ yên tĩnh, Minh Ly vừa tắm xong, mở điện thoại nghe Chúc Hàn Tinh phân tích lại chuyện chiều nay.Đầu tiên, Thẩm Lê Đăng vốn chẳng phải vì vai diễn mà tới, mà là tới để dằn mặt.Cô ta đến để cho Minh Ly biết rằng: Tôi là Bạch Nguyệt Quang của Cố Thanh Sương, tôi đã về nước, và tôi có thể lấy đi mọi thứ của cô bất cứ lúc nào.Thứ hai, Thẩm Lê Đăng lùi một bước để tiến hai bước, sau khi khuấy lên phong ba lại dùng chút lợi ích nho nhỏ để thu phục lòng người, cuối cùng mọi người chỉ nhớ rằng ả là người tốt.Còn Minh Ly cạnh tranh với ả thì sao? Đương nhiên biến thành kẻ xấu rồi.Thậm chí chưa cần làm gì, chỉ đơn giản là giới thiệu bản thân một câu, Thẩm Lê Đăng đã khiến tình cảnh Minh Ly thành ra như vậy.Chúc Hàn Tinh càng nghĩ càng thấy người này tâm sâu tựa biển, thủ đoạn khôn lường, chắc chắn đã xem không ít phim truyền hình quyền mưu rồi.Minh Ly nghe xong chỉ thấy buồn cười: "Cậu không phải còn phải quay cảnh đêm à? Sao vẫn rảnh nghĩ chuyện này?""Chuyện này sao có thể là chuyện nhỏ!" Chúc Hàn Tinh đang khoác áo mỏng, ngồi co ro trong góc: "Phải cảnh giác! Mình sợ ả ta nổi điên lên, sẽ gây thương tích thật cho cậu đó."Minh Ly: "... Cậu mắc chứng hoang tưởng bị hại à?" Chúc Hàn Tinh: "Mình nói thật đó!"Đối với nỗi lo của bạn mình, Minh Ly chỉ có thể trấn an rằng bây giờ xã hội có pháp luật trị, không ai lại từ bỏ làm tiểu thư nhà giàu để ra ngoài giết người đâu.Dù tư bản có quyền lực tới đâu, cũng không thể một tay che trời.Ngay cả Cố gia cũng không dám làm như thế.Hơn nữa, Minh Ly vẫn là vợ hợp pháp của Cố Thanh Sương. Thẩm Lê Đăng không đến mức điên như vậy.Chúc Hàn Tinh càng nói càng căng: "Lỡ đâu Cố Thanh Sương và ả ta liên thủ thì sao?! Đến lúc đó mình báo cảnh sát cũng không kịp cứu cậu!"Minh Ly đỡ trán: "Cậu dạo này xem phim kinh dị nào vậy?""...""Cậu thực sự chắc chắn về Cố Thanh Sương như vậy à?" Rồi Chúc Hàn Tinh bỗng trầm giọng: "Dù sao, đó cũng là người phụ nữ chị ta yêu suốt mười năm."Minh Ly im lặng.Đầu dây hai bên chỉ còn lại tiếng hô hấp của hai người.Qua một lúc lâu, Chúc Hàn Tinh bắt đầu thấp thỏm trong lòng, định nói gì đó cho qua chuyện.Liền nghe Minh Ly nhàn nhạt thở dài một tiếng, ôn thanh nói: "Tinh Tinh, chớ ép mình." Mình thật sự đang đứng bên bờ vực.. . .Cuộc gọi kết thúc, Minh Ly ngồi trong căn phòng trống trãi, nhất thời không biết phải nghĩ gì.Thế giới đột nhiên yên tĩnh lại, không còn âm thanh của Chúc Hàn Tinh.Cõi lòng Minh Ly trống rỗng, như khung cửa sổ bị gió thổi toang, từng đợt gió lạnh ùa vào khiến toàn thân cô run rẩy.Nói không để ý là giả.Nhưng Minh Ly không thể biểu hiện ra.Lúc nhìn thấy Thẩm Lê Đăng, cô liền cảm thấy người này này một chút cũng không giống mình.Mặc kệ là Minh Ly lúc trước, hay là hiện tại.Thẩm Lê Đăng rực rỡ trương dương, mà cô ngày trước lại rất thu liễm, kín tiếng.Cụm từ mà người trong nhà hay dùng nhất để đánh giá cô là thận trọng.Tuổi còn trẻ nhưng trầm mặc kiệm lời, là loại người có tư chất làm nên đại sự. Nhưng cô vẫn chưa từng làm nên đại sự gì. Mà Thẩm Lê Đăng rõ ràng chính là mặt đối lập của cô.Tự tin, lộ liễu, kiêu ngạo, thế giới này đối với cô ta mà nói hẳn là So Easy, sẽ không có ai không thích cô ta, lại càng không gặp phải khó khăn gì.Đó là kiểu tự tin toát ra từ trong xương cốt.Minh Ly cũng không biết vì sao lại có nhiều người cảm thấy mình và Thẩm Lê Đăng giống nhau.Chỉ cần gặp Thẩm Lê Đăng một lần, cô càng thêm chắc chắn: cô và Thẩm Lê Đăng hoàn toàn khác biệt.Kỳ thực những gì Chúc Hàn Tinh nói đều có lý, nhưng Minh Ly nhất định phải luôn luôn nhắc nhở bản thân rằng, cô và Cố Thanh Sương chỉ là quan hệ hợp đồng, nếu tùy tiện nhúng tay vào chuyện có liên quan đến Thẩm Lê Đăng, vậy chính là vượt qua giới hạn.Mà Cố Thanh Sương ghét nhất là vi phạm.Vì thế hôm nay cô mới lựa chọn lùi một bước, dù sao cũng chỉ là một vai diễn.Đối với Thẩm Lê Đăng mà nói thì không quan trọng, đối với cô cũng không cấp thiết.Dù rằng Minh Ly đã vì vai diễn này mà gấp rút học hỏi, lo lắng khi lần đầu đứng trước ống kính, luyện tập đi luyện tập lại nhiều lần trước đó.Nhưng tất cả những điều đó đều không quan trọng.Quan trọng là vai diễn này có một người khác cũng muốn.Mà người đó quyền thế hơn cô, ưu tú hơn cô, cho nên cô phải rút lui.Câu nói "kẻ mạnh nuốt kẻ yếu" dùng trong trường hợp này nghe có vẻ châm biếm, nhưng cũng không thể làm gì khác.Ai bảo thế giới này vốn là như vậy?Minh Ly trước đây vẫn cho rằng mình rất lợi hại. Những năm Minh gia huy hoàng, bạn học nửa lớp đều nịnh bợ cô, đi đến đâu cũng có người nhường chỗ, lời khen ngợi dành cho cô như từng đợt sóng, mãnh liệt cuộn trào về phía cô.Nhưng sau khi công ty Minh gia phá sản, cô thường cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé.Nhỏ bé đến mức không thể thay đổi được bất cứ điều gì, chỉ có thể mặc cho dòng đời cuốn trôi.Trưởng thành, thật ra chỉ là chuyện trong chớp mắt.Cô chưa từng đem khúc quanh trắc trở ấy kể cho Chúc Hàn Tinh nghe, bởi vì cô vẫn còn thấy may mắn, rằng Chúc Hàn Tinh trải qua bao nhiêu sóng gió trần tục, vẫn có thể giữ được sự mạnh mẽ.Hà tất phải kéo cô ấy cùng vỡ nát theo?Chuyện của bản thân, Minh Ly tự mình gánh được là được.Có lẽ Chúc Hàn Tinh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, cho rằng cô quá mềm yếu.Trong chuyện như thế này, Minh Ly không thể biện minh, bởi vì cô chính là kẻ nhu nhược.Cô không muốn cùng Thẩm Lê Đăng nảy sinh tranh chấp, rồi lại đi thăm dò xem giữa cô và Thẩm Lê Đăng, ai quan trọng hơn đối với Cố Thanh Sương.Không thể nghi ngờ, đó là tự rước lấy nhục.Dành thời gian để làm việc gì đó có ý nghĩa còn hơn.Minh Ly cứ như vậy ngồi đờ ra trong phòng, sắp tới rạng sáng thì Chúc Hàn Tinh gửi cho cô một tin nhắn: 【 Xin lỗi Minh Ly, mình quá kích động. 】. . .Đêm nay, Chúc Hàn Tinh đóng phim mãi mà không vào được trạng thái.Sau cuộc điện thoại với Minh Ly, câu nói cuối cùng của Minh Ly vẫn vang vọng bên tai, khiến cô quên lời thoại, không đối diễn được với Xuân Liễu Y.Liên tiếp NG mười mấy lần, sắc mặt của Xuân Liễu Y cũng theo đó mà trở nên khó coi.(NG - not good: ý nói cảnh quay không đạt)Đêm nay quay cảnh quan trọng, toàn bộ đoàn phim đều phải cùng nhau thức.Chúc Hàn Tinh kéo chậm tiến độ, liên tục nói xin lỗi hết lần này đến lần khác, nhưng đến lần quay tiếp theo vẫn không thể nhập tâm.Lại NG thêm lần nữa, đạo diễn ném tai nghe sang một bên: "Giải lao hai mươi phút, Hàn Tinh, tự tìm lại trạng thái đi."Chúc Hàn Tinh xấu hổ cúi đầu: "Được rồi."Cô đi tới chỗ trống, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm, muốn hút điếu thuốc, nhưng sờ khắp người lại không tìm thấy. Lúc này mới nhớ ra, đây là trang phục trong phim của Thẩm Ngôn, mà Thẩm Ngôn thì không hút thuốc.Cho nên trên người cô không thể có thuốc, đành thở dài một hơi.Bỗng nhiên, một bàn tay thon dài vươn tới, đưa cho cô một điếu thuốc.Chúc Hàn Tinh nghiêng mắt nhìn, là Xuân Liễu Y, trên môi nàng ngậm một điếu thuốc, trông... thật gợi cảm.Giữa đêm tối mênh mang, chỉ có ánh đèn mờ nhạt từ xa hắt lại, vầng trăng treo lơ lửng giữa trời. Khuôn mặt kia tuy lạnh nhạt nhưng lại chất chứa thật nhiều câu chuyện, trông thờ ơ đến lạ nhưng lại đưa cho cô một điếu thuốc.Chúc Hàn Tinh nhận lấy, ngậm vào miệng, Xuân Liễu Y đưa tay châm lửa.Đốm lửa trên đầu thuốc lập lòe sáng, hai người lặng lẽ đứng cạnh nhau, hút thuốc.Xuân Liễu Y chỉ hút nửa điếu.Còn Chúc Hàn Tinh hút hơn nửa, rồi dập tắt dưới chân."Vẫn chưa nghĩ thông sao?" Xuân Liễu Y hỏi."Hả?"Xuân Liễu Y nói: "Thẩm Lê Đăng muốn Minh Ly phản kháng, như vậy mới thể hiện được cô ta thuần khiết và tốt đẹp. Hiểu chưa?"Chúc Hàn Tinh không ngờ Xuân Liễu Y lại nói chuyện đó với mình vào lúc này. Cô ngẩn người vài giây, mới chợt nhớ ra hôm nay Thẩm Lê Đăng có chào hỏi Xuân Liễu Y, xem ra là người quen cũ."Hai người quen nhau?" Chúc Hàn Tinh hỏi.Xuân Liễu Y cau mày: "Coi như thế đi.""Quan hệ không tốt?""Cái này có liên quan gì tới cô?" Xuân Liễu Y lại lạnh lùng. ". . .""Em chỉ thuận miệng hỏi thôi." Chúc Hàn Tinh cười nói: "Xem ra chị cũng không có ấn tượng tốt với vị Thẩm tiểu thư đó."Vẻ mặt Xuân Liễu Y vẫn nhàn nhạt: "Không thể nói là vậy. Tôi chỉ nhắc nhở cô một chút, đừng nhúng tay vào chuyện giữa Minh Ly và Thẩm Lê Đăng. Việc đó không liên quan đến cô."Chúc Hàn Tinh: "Nhưng Minh Ly là bạn tốt nhất của em.""Thích nàng?" Xuân Liễu Y bình tĩnh.Chúc Hàn Tinh lập tức dựng hết lông lên như con sư tử bị chọc giận: "Làm gì có chuyện đó! Đó là bạn tốt nhất của em! Là bạn đó, chị hiểu không?!"Xuân Liễu Y: "Bây giờ trông cô như con mèo xù lông vậy."Chúc Hàn Tinh: ". . .""Tôi không có hứng thú với chuyện của cô. Ai yêu ai, yêu thế nào, tôi mặc kệ.""Vậy em thích chị cũng được sao, Xuân đại ảnh hậu?"Xuân Liễu Y: "Không được."Thấy Chúc Hàn Tinh đùa cợt không đứng đắn, Xuân Liễu Y trầm giọng nói: "Thẩm Lê Đăng không phải người mà cô có thể chọc vào, nhưng Minh Ly thì khác. Vì thế, đừng hành xử như một đứa trẻ miệng còn hôi sữa, chỗ nào cũng muốn nhúng tay."Chúc Hàn Tinh cười hì hì: "Xuân đại ảnh hậu, chị đang quan tâm em à?"Xuân Liễu Y liếc cô một cái: "Tôi chỉ muốn quay cho xong. Buồn ngủ rồi, tôi muốn ngủ."Chúc Hàn Tinh: "Ò."Xuân Liễu Y nói đến đó là dừng, vừa xoay người rời đi liền nghe Chúc Hàn Tinh hỏi: "Thẩm Lê Đăng rốt cuộc là hạng người gì? Hôm nay có phải em làm sai?""Tuổi còn trẻ mà lòng dạ thâm sâu, xinh đẹp nhưng là loại mỹ nhân rắn độc.""Đúng sai thì tôi không phán được, nhưng hôm nay cô quả thật đã lo chuyện bao đồng."Xuân Liễu Y trả lời xong, Chúc Hàn Tinh nhanh chân đuổi theo đến bên cạnh: "Cảm ơn nha, Xuân đại ảnh hậu."Xuân Liễu Y nhíu mày: "Khó nghe chết đi được.""Xuân đại mỹ nữ?" Chúc Hàn Tinh cười, vỗ vai cô ấy: "Cai thuốc đi, không tốt cho sức khỏe."Xuân Liễu Y: "?"Ai mới là người nghiện nặng hơn vậy?Có bệnh.Sớm biết vậy đã không thèm tốt bụng.Còn Chúc Hàn Tinh thì lấy điện thoại ra, suy nghĩ một chút rồi gửi tin nhắn xin lỗi cho Minh Ly.Rất nhanh đã nhận được phản hồi: 【 Chuyện nhỏ. 】Chúc Hàn Tinh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, chợt nhớ đến mùa đông của nhiều năm về trước.Gió lạnh cắt da, tuyết bay phủ kín mọi nẻo đường, cô đứng đối diện một quán mì lượn lờ hơi khói, nhìn đám người ấm áp bên trong.Còn cô, nghèo đến mức không dám bước vào quán.Cha nghiện rượu, bạo lực gia đình. Mẹ bỏ đi, để lại cô — khi đó còn đang học trung học, cùng đứa em gái vừa mới chào đời.Thật lòng mà nói, cô chưa từng oán hận mẹ mình, ngược lại còn thấy biết ơn.Phí sinh hoạt của cô thật sự rất ít, thường dựa vào việc nhặt phế liệu, bán chai nhựa, hoặc trộm cắp để sống qua ngày.Đó là quá khứ mà Chúc Hàn Tinh không muốn nhớ lại.Thế nhưng ngày hôm ấy, bỗng có một thiên thần xuất hiện bên cạnh cô: "Cậu đói bụng sao?""Tôi không đói." Chúc Hàn Tinh ngoài miệng xưa nay không chịu thua ai, cả người gai góc như một con nhím nhỏ.Cô chán ghét những kẻ ở trên cao, thậm chí chán ghét tất cả những ai có được hạnh phúc.Trong quán mì, mỗi khuôn mặt mang nụ cười đều là một loại trào phúng đối với cô.Cô nhận ra cô gái vừa hỏi mình là người giàu nhất lớp.Có lẽ lại muốn lợi dụng "giúp đỡ học sinh nghèo" để xây dựng hình tượng cho bản thân.Chúc Hàn Tinh nghĩ thầm: Giả dối.Nhưng cô gái ấy lại chớp chớp mắt, dè dặt nói: "Tôi nghe nói quán mì này rất ngon, nhưng không dám vào một mình, cậu có thể đi cùng tôi được không? Ngồi cùng bàn."Khi đó, Chúc Hàn Tinh tự ti, nhưng vẫn giả vờ kiêu ngạo bước vào quán mì ấy."Là cô muốn tôi ăn cùng, vậy tôi sẽ không trả tiền, hiểu chứ?" Chúc Hàn Tinh thô lỗ nói.Cô gái cũng không tức giận: "Đương nhiên rồi. Tôi mời cậu.""Nếu thấy ngon, sau này cậu sẽ cùng tôi đến ăn nữa chứ?" Cô gái hỏi tiếp.Chúc Hàn Tinh trong lòng nghĩ: tốt thôi, tôi mỗi ngày đều đói muốn chết.Nhưng ngoài mặt lại lạnh lùng: "Phải xem tôi có tâm tình hay không đã.""A, cảm ơn cậu." Cô gái ấy cười rạng rỡ, đôi mắt sáng long lanh.Nụ cười ấy là thứ mà người như cô cả đời sẽ không thể có được.Mà cô gái ấy, chính là Minh Ly.Kỳ thực từ đầu tới cuối, Minh Ly chưa từng thay đổi.Cô ấy thiện lương nhưng sắc sảo, chưa bao giờ mơ ước những thứ không thuộc về mình.Chúc Hàn Tinh hít sâu một hơi, xoa ngực, ép bản thân xua tan cảm giác khó chịu trong lòng, rồi quay lại phim trường tiếp tục quay.Lần này, cô nhanh chóng nhập tâm.Ngay cả cảnh hôn với Xuân Liễu Y, cô cũng hôn đến cực kỳ say đắm.Khiến cho "Hồ Già" phải ép cô lên tường, nhéo cổ cô hỏi: "Em nghĩ đến ai khi hôn tôi vậy?"Trong khoảnh khắc ấy, cô chợt sững sờ, vì cô thật sự nghĩ đến một người.Minh Ly.Nhưng không biết là do câu hỏi ban nãy của Xuân Liễu Y, "Cô thích nàng sao?" hay vì điều gì khác.Cô ngẩng đầu nhìn Xuân Liễu Y, chỉ hờ hững cười: "Chị để ý sao?"Hồ Già nhìn cô bằng ánh mắt phức tạp. Cô nghiêng người lại gần, định hôn, nhưng Hồ Già tránh đi.Đôi môi lướt qua má Hồ Già, dừng bên tai, giọng nói thấp gần như thì thầm: "Chị lại đang nghĩ tới ai sao?"Mọi phản ứng đều chuẩn xác đến hoàn mỹ, đẩy bầu không khí ám muội lên đến cực điểm. Khiến tất cả mọi người trong trường quay đều rùng mình.Đến đó, cảnh quay đêm mới chính thức kết thúc.Chúc Hàn Tinh mặc trang phục của Thẩm Ngôn, đi về phía Xuân Liễu Y.Trợ lý của Xuân Liễu Y vừa thấy liền cảnh giác, sợ cô nàng chưa thoát vai mà đến gây chuyện, đưa tay muốn ngăn lại, nhưng Xuân Liễu Y bảo không cần.Xuân Liễu Y khoanh tay, lạnh nhạt nhìn cô.Chúc Hàn Tinh mỉm cười: "Cảm ơn chị Xuân Liễu tối nay đã chỉ dạy."Xuân Liễu Y: "Không cần.""Em đã nghĩ kỹ rồi, đó không phải là yêu thích." Chúc Hàn Tinh nói: "Là tín ngưỡng."Xuân Liễu Y: "...?"Còn chưa kịp phản ứng, đã nghe Chúc Hàn Tinh cong môi cười: "Nàng là mảnh đất thuần khiết cuối cùng trong lòng em."Xuân Liễu Y lúc này mới nhớ ra, Chúc Hàn Tinh đang nghiêm túc trả lời câu hỏi lúc chiều của mình.Nói xong liền tiêu sái rời đi.Xuân Liễu Y nhìn theo bóng lưng ấy, thầm nghĩ: "Có bệnh."Rồi không quan tâm thêm nữa.