[BHTT] [EDIT] Nghẹn Ngào - Lý Tư Nặc

Chương 21.1



Thẩm Lê Đăng tự tin giới thiệu bản thân trước mọi người, nhưng khí chất lại hoàn toàn không hòa nhập với không khí xung quanh.

Cô ta không có ý định hòa vào chiến trường hỗn loạn này, mà trực tiếp phá vỡ thế cân bằng của nó.

Phòng trang điểm vừa nãy còn ồn ào bây giờ đã im bặt, không một tiếng động, mọi người đều lặng lẽ nhìn cô ta.

Còn Thẩm Lê Đăng vẫn bình tĩnh đứng đó.

Không biết ai là người đầu tiên lấy lại tinh thần, mang theo chút lúng túng lên tiếng chào: "Cô... chào cô."

Minh Ly nghe thấy Chúc Hàn Tinh bên cạnh buông một câu chửi: "Tôi khinh!"

Minh Ly đưa tay bịt miệng cô ấy lại.

. . .

Lại một trò khôi hài.

Minh Ly lôi Chúc Hàn Tinh ra khỏi phòng hóa trang, trước khi đi còn trấn an đạo diễn: "Ngài có sự lựa chọn của riêng mình, tôi hiểu. Hôm nay Tinh Tinh vì tôi mà ra mặt, tuy có hơi lỗ mãng, nhưng xin ngài đừng để bụng. Nếu sau này còn cần đến tôi cứ liên hệ, hy vọng vẫn còn cơ hội hợp tác."

Minh Ly lướt qua Thẩm Lê Đăng, thoáng nhìn vào đôi mắt đối phương.

Thẩm Lê Đăng mang kính áp tròng xanh lam, tăng thêm vài phần quyến rũ, nhưng cũng cực kỳ chói mắt.

. . .

Vừa vào xe, điện thoại của Chúc Hàn Tinh liền reo.

Người quản lý đang đi công tác đã biết chuyện, liền gọi điện tới mắng Chúc Hàn Tinh một trận.

Quản lý của Chúc Hàn Tinh đã theo cô từ những ngày đầu vào nghề, tuy bình thường rất nghiêm túc, nhưng lại đối xử với cô ấy rất tốt, hầu như chưa bao giờ nặng lời.

Nhưng lần này thật sự rất tức giận.

Bởi vì trong mắt quản lý, vì lợi ích của bản thân mà xung đột với đoàn phim và vì bạn bè mà công khai ầm ĩ với đạo diễn ngay tại hiện trường là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.

Chúc Hàn Tinh cố gắng giải thích: "Minh Ly là bạn của tôi."

Quản lý chửi ầm lên: "Cho dù là mẹ cô thì cũng không được! Cô không muốn lăn lộn trong giới nữa đúng không? Cô có biết hôm nay trong đoàn có ai không hả? Chỉ cần một câu của người ta thôi, cô sẽ bị gạch tên ngay lập tức! Cô tưởng mình đã thành công lắm rồi sao? Đường còn dài lắm đó!"

Chúc Hàn Tinh: "..."

Tâm trạng Chúc Hàn Tinh không tốt, nhưng cô cũng không cãi lại, chỉ cầm điện thoại áp bên tai, để mặc cho người quản lý trút giận.

"Đó là tư bản đấy, Chúc Hàn Tinh! Ba năm qua cô mới gắng gượng leo lên đến được đây, khó khăn lắm mới có được một bộ điện ảnh lớn, tôi cho cô một cái thang lên tận mây xanh, còn cô lại khăng khăng ném mình xuống địa ngục! Cô bị làm sao vậy?! Nghiện tìm đường chết à?"

"Ở trong mắt người ta, cô chẳng khác nào một con sâu nhỏ, họ muốn phong sát cô thì chỉ cần búng tay một cái là xong! Cô trưởng thành lên một chút có được không? Tôi vừa rời khỏi cô có mấy ngày mà đã xảy ra chuyện lớn thế này!"

". . ."

Năm phút trôi qua, quản lý mắng đến khô cả họng.

Không gian trong xe yên ắng, mà giọng của quản lý lại lớn, dù Chúc Hàn Tinh không bật loa ngoài, Minh Ly vẫn nghe loáng thoáng được vài câu.

Cô không nhịn được mà chà xát lỗ tai, lại nhìn sang Chúc Hàn Tinh, sắc mặt cô ấy khó coi như bị táo bón mười ngày liền.

Nhưng Minh Ly biết, cô gái này xưa nay cứng đầu.

Không cãi lại, không phản bác, nhưng nếu không đồng ý thì sẽ không làm.

Quản lý mắng đủ rồi, lại hung hăng căn dặn Chúc Hàn Tinh đừng manh động, chờ cô ấy trở về.

Chúc Hàn Tinh tắt máy, thẫn thờ ngồi trên ghế. Cô nghiêng người ra sau, rút ra một hộp thuốc.

Điếu thuốc đã kẹp trong tay, nhưng tìm không thấy bật lửa.

Minh Ly đẩy cái bật lửa của mình qua. Chúc Hàn Tinh ngẩng đầu, u ám nhìn cô, ánh mắt thăm thẳm.

Minh Ly bị ánh nhìn chăm chú của cô ấy làm cho bối rối, nhưng cố giả vờ thoải mái, nhún vai: "Không phải muốn hút thuốc sao?"

Chúc Hàn Tinh ném điếu thuốc vào thùng rác: "Không hút."

"Mình không sao." Minh Ly nói: "Đợi cậu hút xong mình quay lại cũng được."

Chúc Hàn Tinh lắc đầu: "Không cần."

Trong xe yên lặng, Minh Ly cũng không khuyên Chúc Hàn Tinh nữa, để cô ấy yên tĩnh.

Cô tin Chúc Hàn Tinh sẽ tự nghĩ thông suốt.

Không ngờ chỉ một lát sau, Chúc Hàn Tinh bỗng nhiên nói: "Cô ta cố ý đến cướp à?"

Trong lòng Minh Ly đang rối bời, nhất thời không kịp phản ứng: "A?"

"Cô ta vừa về nước liền đến Hoa Hưng, nhớ không lầm thì hôm ấy Cố Thanh Sương cũng ở đó, cho nên họ đã gặp nhau rồi, hiện tại lại đến tìm cậu." Chúc Hàn Tinh cắn môi, chau mày, ngữ khí khó chịu: "Với thân phận của cô ta, diễn vai nào mà chẳng được? Tại sao lại phải tranh cái vai không mấy quan trọng này với cậu chứ?"

Minh Ly không ý kiến.

Khoảnh khắc nhìn thấy Thẩm Lê Đăng trong phòng trang điểm, những chuyện kia vụt qua trong đầu cô như sấm chớp lóe lên.

Cuối cùng cô cũng hiểu được cảm giác kỳ lạ và khó chịu khi nhìn thấy mẫu tin đó.

Cô thậm chí còn suy đoán rằng, hôm đó Cố Thanh Sương tránh mặt cô là vì đã nghe tin Thẩm Lê Đăng về nước.

Có lẽ đã gặp nhau rồi.

Gặp cô thì vô vị, nhưng gặp Thẩm Lê Đăng thì thú vị?

Minh Ly kéo khoé môi, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.

Chúc Hàn Tinh nhìn cô, hận rèn sắt không thành thép: "Đừng cười nữa. So với khóc còn khó coi hơn."

"Không cười thì biết làm gì?" Minh Ly hỏi ngược lại.

"Tình địch đánh tới cửa rồi, phải đánh trả chứ! "Chúc Hàn Tinh nhiệt huyết sục sôi: "Hiện giờ, cậu mới là chính thất, cô ta là cái gì mà đòi cướp?"

Minh Ly trầm mặc.

"Cơn giận này đến mình còn nuốt không trôi. Vai diễn này cậu đưa cho cô ta, sau này cả vợ cậu cũng phải nhường cho cô ta mất thôi. Người không tranh không giành, sống nhạt như cúc thì cũng tốt thôi, nhưng trong thế giới này, ai không tranh không giành thì chắc chắn sẽ chẳng có được gì cả."

"Nhưng mình không phải không muốn tranh." Minh Ly ngập ngừng: "Mà là bị đá ra khỏi cuộc chơi rồi."

"Cậu còn chưa bắt đầu, sao biết mình bị loại?" Chúc Hàn Tinh nói: "Đạo diễn chỉ đích danh cậu, bây giờ lại cúi đầu trước tư bản, vậy thì, ít nhất cũng nên có một lời giải thích! Không thì... mình cũng bỏ vai này luôn."

Minh Ly trừng mắt: "Đừng tùy hứng."

"Không phải tùy hứng." Giọng Chúc Hàn Tinh nặng nề: "Mình thật sự rất thích nhân vật này, dường như cô ấy chính là mình, mà mình cũng là cô ấy. Mình đã cùng cô ấy trải qua rất nhiều ngày rồi, mỗi sáng sớm mở mắt ra sẽ có lúc bối rối. Trước đây mình thấy điều này cũng rất bình thường."

Suy cho cùng, trong giới này, ai chưa từng trải qua cảm giác bị thay vai vào phút chót?

Huống hồ với xuất thân của Chúc Hàn Tinh, không có bối cảnh, không có chống lưng, đi lên từ những cuộc thi âm nhạc, chắc chắn đã nếm trải vô số lần.

Nếu cô là nhà sản xuất hoặc đạo diễn, chắc chắn cũng sẽ không muốn tìm một người có xuất thân như mình.

Dù sao thì có người sinh ra đã có sẵn "hào quang", chỉ cần đứng đó, nhìn vào không chỉ thấy con người, mà là thấy cả một đống tiền lấp lánh.

Chúc Hàn Tinh rất thành thạo trong việc tự an ủi mình, không như vậy thì sao có thể sống được đến ngày hôm nay.

Nhưng gần đây, cô nhập vai Thẩm Ngôn, một người chính trực thà chết chứ không chịu khuất phục, như cây bạch dương hiên ngang giữa đất trời.

Dù hiểu rằng cứng quá thì dễ gãy, cô vẫn không cách nào lay chuyển được sơ tâm của mình.

Lời thoại của cô có một đoạn như thế này: "Cúi đầu một lần, cả đời không thể ngẩng lên. Cong lưng thì dễ, đứng thẳng mới khó. Vì thế, đời này tôi không muốn dựa dẫm vào quyền quý, không muốn cúi đầu khom lưng, càng không muốn làm chuyện mình không muốn để rồi phải tự an ủi bản thân rằng đó là đúng đắn."

Chúc Hàn Tinh đã chịu ảnh hưởng sâu sắc từ Thẩm Ngôn.

Lúc đối chọi với đạo diễn trong phòng trang điểm thì cô mới hốt hoảng nhận ra.

Nếu là cô của trước đây, cùng lắm là cãi vài câu, lần này không diễn được thì thôi, cô sẽ tìm cơ hội khác cho Minh Ly.

Nhưng hiện giờ, cô không muốn như thế.

Hơn nữa, đó là Minh Ly mà.

"Giờ chuyện này cũng coi như bình thường thôi." Minh Ly tiếp lời: "Mình biết cậu ấm ức, không cam lòng. Mình cũng vậy. Nhưng biết làm sao bây giờ?"

"Vậy cậu không diễn, mình cũng không diễn." Chúc Hàn Tinh nói.

Minh Ly bị lời của cô ấy chọc cười, nhưng rất nhanh đã thu lại nụ cười, gằn từng chữ một: "Người là dao thớt, mình là thịt cá."

"Nếu cậu không diễn, chẳng phải là dâng cơ hội cho người khác sao? Vừa tự làm khổ bản thân, vừa để người khác cười vào mặt?" Minh Ly nói: "Một vai diễn thôi mà, để cho cô ta diễn đi."

Chúc Hàn Tinh im lặng: "Nếu ả cướp luôn vợ cậu thì sao? Cũng nhường à?"

"Cướp đi được, thì đó chính là của cô ta."

Minh Ly nghĩ thầm, dù sao Cố Thanh Sương bây giờ cũng chẳng phải của mình, mình chỉ đang mang danh là vợ của Cố Thanh Sương mà thôi.

Chúc Hàn Tinh tức đến bật cười: "Minh Ly ơi là Minh Ly..."

Minh Ly: "Hả?"

"Cậu từ bao giờ thành ra thế này?" Chúc Hàn Tinh hỏi: "Đây vẫn là Đại tiểu thư mà mình biết sao?"

Minh Ly hờ hững: "Đã không phải từ lâu rồi."

Chúc Hàn Tinh rõ ràng cười, mà nước mắt lại rơi xuống, cô đưa tay che mặt, thanh âm nghẹn ngào nhưng cứng rắn: "Mình đi cắn chết cái đám tư bản khốn nạn đó!"

Minh Ly đưa cho cô ấy tờ khăn giấy: "Để làm gì? Chỉ lấy đi một vai diễn thôi mà, đâu phải lấy mạng mình."

"Ả dám?!" Chúc Hàn Tinh đập bàn một cái.

Chúc Hàn Tinh bày ra dáng vẻ muốn đánh nhau tới nơi, bỗng cửa xe bật mở.

Quản lý vội vàng bước lên, son môi trôi mất, cả người lộ vẻ phong trần mệt mỏi. Cô ấy định tiếp tục màn thuyết giáo ban nãy, nhưng nhìn thấy Chúc Hàn Tinh khóc đến mắt mũi đỏ hoe, đặc biệt là đôi mắt, trông như vừa bị ức hiếp thậm tệ.

Toàn bộ những lời trách mắng trong nháy mắt biến thành một câu: "Oan ức lắm sao?"

Chúc Hàn Tinh không sợ, trừng mắt nhìn lại: "Chị nói xem?"

Quản lý: "..."

Cô ấy quay sang nhìn Minh Ly bằng vẻ mặt một lời khó nói hết.

Minh Ly mỉm cười dịu dàng, như thể không liên quan đến mình: "Cậu ấy chỉ là quá nhập vai, ngài đừng trách."

Quản lý thầm nghĩ không trách nàng thì chẳng lẽ trách cô? Tôi cũng đâu phải quản lý của cô.

Nhưng nhìn dáng vẻ của Minh Ly, quản lý cũng biết trong chuyện này là đạo diễn xử lý không công bằng, cô tức giận là vì Chúc Hàn Tinh đòi bỏ vai. Quản lý bình tĩnh hỏi Minh Ly: "Vậy còn cô? Cô định thế nào?"

"Không diễn nữa." Minh Ly nói: "Vốn dĩ tôi cũng không thật sự muốn."

Chúc Hàn Tinh liếc cô một cái, Nói xạo!

Nhưng cũng không vạch trần bạn mình.

Minh Ly nhanh chóng đề ra phương pháp giải quyết cùng quản lý. Chúc Hàn Tinh vẫn tiếp tục diễn, còn cô thì coi như hôm nay tới thăm bạn.

Quản lý trước khi tới đây đã nghĩ ra vài biện pháp, tốt nhất vẫn là hôm nay Minh Ly không diễn, với điều kiện của cô cùng các mối quan hệ của mình, lấy được một vai phụ trong phim nào đó cho Minh Ly cũng không phải khó khăn gì.

Một bộ phim không bù đắp đủ, thì hai bộ.

Nhưng hôm nay Minh Ly nhất định phải nhún nhường.

Chỉ là không ngờ, Minh Ly lại sẵn sàng rút lui một cách dễ dàng như vậy.

Điều này làm cho quản lý có chút lúng túng, nhưng vẫn phải vào trong nói chuyện, chỉ có thể gật đầu với Minh Ly: "Vậy phiền cô trông nom tên cứng đầu này giúp tôi."

Quản lý nói xong liền rời đi, Chúc Hàn Tinh phát hoả: "Cậu mới cứng đầu! Đại cứng đầu luôn ấy!"

Minh Ly: "..."

. . .

Đợi trong xe khoảng mười phút, Chúc Hàn Tinh khịt khịt mũi, phát hiện mình khóc đến nghẹt mũi, nhưng vẫn không yên tâm, nên quyết định vác khuôn mặt này xuống xe đi xem.

Minh Ly không cản được, đành đưa ra ước pháp tam chương: Không gây rối. Không nói bừa. Không tuỳ hứng bãi công.

Chúc Hàn Tinh bất đắc dĩ: "Bà nội ơi, cậu đã không muốn tranh, thì mình tranh cái gì với ả ta?"

"Giống kiểu hoàng đế chưa gấp mà thái giám đã lo!"

"Không phải chỉ là một vai diễn thôi sao? Ả muốn thì cứ cho ả, chúng ta tìm vai khác tốt hơn."

Chúc Hàn Tinh lại nghĩ linh tinh: "Một Đại tiểu thư vì một người phụ nữ mà gây chuyện ầm ĩ như thế, sợ người ta không biết ả si tình à?"

Minh Ly nhàn nhạt đáp: "Cô ta không phải kiểu đó đâu."

Chưa từng thấy ai si tình mà trước khi cưới lại bỏ rơi vị hôn thê, một mình ra nước ngoài.

"Thế còn cậu? Không phải sao?" Chúc Hàn Tinh không ngại đấu võ mồm với cô.

Minh Ly lắc đầu: "Mình cũng không phải."

"Mình thấy cậu rất giống." Chúc Hàn Tinh nói: "Cậu bị Cố gia chèn ép đến thế, mà vẫn nghe lời Cố Thanh Sương răm rắp. Ở thời cổ đại, chắc cậu đã vì chị ta mà liều mạng vào sinh ra tử rồi. Không phải não yêu đương thì là gì?"

Minh Ly: "..."

Minh Ly im lặng mấy giây, rồi trầm giọng: "Ăn của người thì miệng ngắn, nhận của người thì tay mềm*."

(*nghĩa là nhận ân huệ của người khác rồi thì khó mà giữ được sự khách quan trong lối hành xử, không tiện từ chối hoặc làm trái ý họ)

Chúc Hàn Tinh: "...?"

Nghe cũng có lý.

Chúc Hàn Tinh lại bị thuyết phục.

Ai bảo Cố Thanh Sương từng giúp Minh Ly trả nợ bốn, năm trăm triệu.

Hai người vừa trò chuyện vừa bước đến phòng trang điểm, nhân viên đều đã tản đi làm việc của mình, chỉ còn đạo diễn, quản lý của Chúc Hàn Tinh và nữ chính Xuân Liễu Y.

Chúc Hàn Tinh gõ cửa, không đợi trả lời đã đẩy cửa ra.

Cô kéo Minh Ly bước vào, ánh mắt bình tĩnh lướt qua khắp phòng hóa trang.

Thẩm Lê Đăng không có ở đó.

Đạo diễn và quản lý đang trò chuyện, không khí xem chừng vẫn ôn hòa, còn Xuân Liễu Y ngồi ở góc cúi đầu chơi điện thoại, không tham gia tán gẫu.

Thấy Chúc Hàn Tinh trở lại, đạo diễn nhìn một cái: "Hết giận chưa?"

Cổ của Chúc Hàn Tinh cứng đờ: "Tạm được."

Giọng đã khàn đi vì khóc.

Đạo diễn hỏi: "Vậy còn diễn không?"

"Diễn chứ. Sao lại không diễn?" Chúc Hàn Tinh lôi cái ghế cho Minh Ly ngồi, chính mình cũng kéo ghế ngồi cạnh, "Tốn công quay hơn nửa bộ rồi, tôi không đền nổi phí bồi thường hợp đồng."

"Còn biết có điều khoản bồi thường hợp đồng à." Đạo diễn châm chọc.

"Đại tiểu thư ỏng a ỏng ẹo vừa nãy đâu rồi? Bắt đầu quay chưa?" Chúc Hàn Tinh chuyển đề tài.

Đạo diễn: "Không có quay."

Chúc Hàn Tinh mỉa mai: "Ơ, Đại tiểu thư không hợp tác ư? Không phải rất thích diễn sao? Bây giờ không diễn nữa à?"

Đạo diễn: "...Không phải."

"Cô sao lại ghét người ta đến vậy?" Đạo diễn không nói gì.

Chúc Hàn Tinh liếc muốn rớt con mắt: "Không được sao?"

Sau một hồi ầm ĩ, Chúc Hàn Tinh cũng không giả vờ nữa.

Dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời ngày thường của Chúc Hàn Tinh hoàn toàn biến mất, lúc này để lộ ra hết sự sắc bén của mình, như một đóa hồng gai.

Thấy chẳng thể nói lý với cô ấy, đạo diễn quay sang Minh Ly: "Chúng tôi bàn rồi, vai này vẫn để cô diễn, Minh tiểu thư."

Minh Ly cứ tưởng chuyện của mình ở đây đã xong, nghe đạo diễn nói liền choáng váng: "A?"

"Thẩm tiểu thư trước đó không biết vai này đã có người được chọn, biết rồi thì chủ động rút lui. Hiện tại cô ấy đã rời đoàn."

Thực ra trước khi đi, Thẩm Lê Đăng còn đặt bánh ngọt, trà sữa cho cả đoàn, kèm theo quà nhỏ nữa, khiến ai nấy đều nảy sinh thiện cảm với cô ta.

Nói ra những chuyện này chỉ khiến người ta khó chịu thêm thôi, đạo diễn trong lòng đã đủ bực rồi, nên không nói thêm gì nữa.

Chúc Hàn Tinh ở bên cạnh không chịu nổi nữa: "...Không, ả có bệnh..."

"Khụ khụ." Xuân Liễu Y, người im hơi lặng tiếng nãy giờ, đột nhiên ho thật to, đánh gãy lời của Chúc Hàn Tinh.

Chúc Hàn Tinh quay sang: "Chị Xuân Liễu, chị bị bệnh rồi sao?"

Xuân Liễu Y liếc cô ấy một cái: "Sắp rồi."

Chúc Hàn Tinh đối với Xuân Liễu Y trước giờ vẫn luôn cung kính, ân cần hỏi: "Gần đây thời tiết thất thường, nhớ mặc thêm áo."

"Bị lây bệnh ngốc từ cô đó." Xuân Liễu Y đứng dậy, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng lời nói độc địa: "Bớt nói, chẳng ai bảo mình câm đâu."

Chúc Hàn Tinh: "...?"

Không... Cô đâu có trêu chọc Xuân Liễu Y?

Minh Ly không vì vai diễn đó là Thẩm Lê Đăng bỏ lại mà từ chối, cô ôn nhu nói: "Được, cảm ơn đạo diễn."

Đạo diễn cũng không tranh công, "Muốn cảm ơn thì cảm ơn vị bên cạnh ấy, Thẩm Ngôn bất khuất."

Minh Ly nhịn không được nở nụ cười, Chúc Hàn Tinh lại khàn khàn nói: "Đừng tưởng tôi không biết cô đang châm chọc tôi."

Đạo diễn còn bận việc khác, nói xong liền rời đi.

Phòng trang điểm chỉ còn hai người Minh Ly và Chúc Hàn Tinh. Chúc Hàn Tinh càng nghĩ càng thấy lạ: "Rõ ràng là cậu giành lại được vai, sao mình vẫn thấy như bị ăn một đấm vào mặt, chẳng thoải mái gì cả."

Minh Ly im lặng.

Chúc Hàn Tinh nhìn cô: "Chị Ly, cậu thấy sao?"

Minh Ly: "Ngồi xem thôi."

"Người này có ý gì? Tự nhiên tới trước mặt cậu, trưng ra cái thái độ muốn cướp đồ của cậu, lúc nào cũng có thể lấy đi?" Chúc Hàn Tinh không rõ: "Ả thật xấu tính."

"Không đáng để tâm." Minh Ly nói.

"Sao có thể không đáng?" Chúc Hàn Tinh nghẹt mũi, giọng nói khàn đặc: "Rất đáng sợ mà?"

"Có cái gì đáng sợ?" Minh Ly hỏi ngược lại.

"Cô ta có thể sẽ cướp đi mọi thứ của cậu bất cứ lúc nào đó! Cảm giác này không đáng sợ sao?" Chúc Hàn Tinh ngẫm lại liền cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Minh Ly bình tĩnh mà trả lời: "Vậy nếu những thứ ấy ngay từ đầu đã không thuộc về cậu thì sao?"

Chúc Hàn Tinh: "..."

Chương trước Chương tiếp
Loading...