[BHTT] [EDIT] Nghẹn Ngào - Lý Tư Nặc
Chương 20.3
Ba giờ sáng, Nam Thành chìm trong cơn mưa phùn triền miên. Mưa rơi tí tách trên cửa kính pha lê, lưu lại những vệt nước uốn lượn.Cố Thanh Sương đóng laptop, xoa xoa đôi mắt mệt mỏi, ấn nhẹ huyệt thái dương để thư giãn.Ở bệnh viện, nàng luôn bận rộn với những ca phẫu thuật, kiểm tra phòng bệnh và trực ban, hiếm khi có thời gian để hoàn thành luận văn chuyên ngành.Lúc này, nàng đang được phái đi tham dự hội nghị học thuật. Chủ đề hôm nay vừa khéo lại đúng lĩnh vực chuyên môn của nàng. Trong hội nghị, nàng bỗng nảy ra vài ý tưởng mới cho vấn đề mà trước đó vẫn chưa nghĩ thông. Buổi tối trở về khách sạn, nàng hỏi thêm ý kiến bác sĩ Hoàng Thất rồi lập tức về phòng. Cơm tối còn chưa ăn, liền ngồi vào bàn viết miệt mài cho đến giờ.Sau bao ngày trì hoãn, bài luận cuối cùng cũng có chút tiến triển.Căn phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa từ cửa sổ truyền vào.Cố Thanh Sương rất nhạy cảm với âm thanh, ngay cả loại tiếng ồn trắng mà người khác nghe để dễ ngủ, với nàng lại là thứ khó chịu.Vì thế, chỉ ngồi trên ghế được ba phút, nàng đã thấy bức bối đến mức phải đứng dậy, mở cửa sổ ra.Nàng không thích tiếng mưa rơi lộp bộp trên mặt kính. Những hạt mưa nhỏ bay vào phòng, vương trên tấm rèm trắng.Cố Thanh Sương lúc này mới thấy bụng dạ hơi cồn cào, mở điện thoại chuẩn bị đặt đồ ăn, nhưng Nam Thành về đêm không giống Kinh An phồn hoa. Giờ này, hầu hết hàng quán đã đóng cửa, chỉ có vài tiệm lẩu, quán nướng và cửa hàng tiện lợi còn hoạt động.Cố Thanh Sương quét mắt qua mấy món ăn trên ứng dụng, không có gì muốn ăn. Nàng ấn ấn xuống dạ dày hơi khó chịu của mình, quyết định nhịn đói.Nàng tắt đèn phòng ngủ, nhanh chóng đi tắm rửa.Lúc bước ra, nàng mặc chiếc váy ngủ màu nhạt, thắt nhẹ đai lưng. Mái tóc dài được nàng tùy ý vấn gọn bằng một cây trâm gỗ, vài lọn rơi xuống bên má.Nàng nghĩ rằng bản thân đang rất mệt mỏi, nằm xuống sẽ ngủ như chết.Kết quả, lăn qua lăn lại suốt nửa giờ, Cố Thanh Sương vẫn không tài nào chợp mắt được.Cố Thanh Sương phát hiện, bản thân có tật nhận giường.Trước đây, nàng quen ngủ một mình, trong phòng phải tuyệt đối yên tĩnh. Vì vậy, lúc mới kết hôn, việc bên cạnh có thêm một người khiến nàng không sao thích ứng nổi, thỉnh thoảng Minh Ly khẽ trở mình cũng đủ làm nàng tỉnh giấc.Nhưng dần dần, nàng đã quen với mùi hương trên người Minh Ly.Không biết Minh Ly dùng loại sữa tắm nào, mỗi lần tắm xong đi ra, trên người luôn mang theo một mùi hương khiến người khác an tâm lạ thường.Cố Thanh Sương yêu thích hương thơm ấy, chỉ cần ngửi thấy, nàng có thể ngủ yên suốt cả đêm.Bây giờ, giường khách sạn giống hệt giường ở nhà, cùng một thương hiệu. Khác biệt duy nhất là bên cạnh không có ai.Nói là nhận giường, chẳng bằng nói là nhận người.Nhận ra điều đó khiến Cố Thanh Sương kinh ngạc, nhưng nàng cũng không nghĩ nhiều. Thay vào đó, nàng nghĩ về Minh Ly.Mở ra khung chat với Minh Ly, nàng muốn nói gì đó, nhưng dòng tin nhắn cuối cùng vẫn dừng ở mấy chữ nàng đã gửi tối qua về việc đi công tác.Minh Ly hiếm khi không trả lời tin nhắn của nàng.Cố Thanh Sương biết thói quen của cô là luôn gửi tin nhắn cuối cùng.Chẳng lẽ không nhìn thấy?Cũng không có khả năng lắm.Cố Thanh Sương suy nghĩ vài giây, rồi gửi đi một tin:【 Đã ngủ chưa? 】Nhìn thời gian, 4 giờ sáng.Cố Thanh Sương liền thu hồi tin nhắn, quên đi, không nên quấy rầy cô ấy.Thật ra, Cố Tuyết Tường không đồng ý cho nàng xuất viện sớm, sợ bệnh trạng vẫn chưa ổn định.Nhưng Cố Thanh Sương hiểu rõ bản thân, nàng chỉ cần một chút thời gian để điều chỉnh tâm tình.Ở lại bệnh viện chỉ khiến cho nàng buồn bực thêm, từng thời khắc trôi qua đều nhắc nhở rằng bản thân là một bệnh nhân, và nàng không thích cảm giác đó.Hơn nữa, nàng đã rất lâu rồi không tái phát.Ngay cả bản thân cũng tự lừa dối rằng mình đã ổn.Cố Thanh Sương cũng không thể lý giải được vì sao ngày đó lại đột nhiên lao ra như vậy. Chỉ là khoảnh khắc nghe thấy người ta sỉ nhục Minh Ly, mà Minh Ly thì vẫn đứng trên sân khấu mỉm cười, trông như nàng tiên không nhiễm bụi trần.Trước khi kịp nhận ra, nàng đã xuống tay đánh người.Cố Tuyết Tường cũng đã nói chuyện nghiêm túc với nàng về việc này.Nhưng vì bệnh tình của con gái, bà cũng không nói gì nhiều. Ngược lại, Cố Thanh Sương đưa ra một yêu cầu.Trước đây, Cố Tuyết Tường vờ như không biết đến sự tồn tại của bản hợp đồng hôn nhân kia, cho nên đối xử với Minh Ly rất nghiêm khắc, bắt cô tham gia mọi khoá học bà muốn.Nhân cơ hội này, Cố Thanh Sương yêu cầu mẹ mình đừng quá khắc khe với Minh Ly, và bà đã đồng ý.Cố Thanh Sương làm vậy không phải để Minh Ly ghi nhớ lòng tốt của mình, mà chỉ vì trong ba năm qua, Minh Ly đã làm rất tốt vai trò của mình, mang lại cho nàng cảm giác yên ổn mà xưa nay chưa từng có, cho nên nàng muốn giữ nguyên trạng thái này trong hai năm nữa.Nếu có thể, nàng còn muốn gia hạn hợp đồng với Minh Ly.Cố Thanh Sương không bài xích Minh Ly.Bởi vì Minh Ly làm việc luôn có chừng mực, không bao giờ vượt quá giới hạn.Nghĩ đến đây, ngón tay nàng vô tình chạm vào màn hình, gửi đi một dấu chấm "."Đến khi nhận ra thì đã năm phút trôi qua, không thể rút lại nữa.Thôi cứ để vậy đi.Nếu sáng mai Minh Ly hỏi, nàng sẽ bảo là không cẩn thận chạm phải.Cố Thanh Sương nằm trên giường, cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, lúc này điện thoại rung lên.Nàng nhanh chóng cầm lên xem, hiển thị thời gian: 4 giờ 25 phút sáng. Cố Thanh Sương tưởng là Minh Ly nhắn tin tới, nàng nhẫn nại mở điện thoại ra xem, ánh mắt lập tức tối sầm.Nhiệt độ ở trong phòng dường như cũng giảm xuống vài độ.Ngoài cửa sổ, mưa rơi càng lúc càng nặng hạt, gió thổi mạnh khiến cành cây nghiêng ngả.Người gửi tin không phải Minh Ly, mà là một người đã lâu không liên lạc. Nói chính xác thì, người ấy đã không còn trong danh sách bạn bè của nàng nữa, giờ đây lại gửi lời mời kết bạn.WeChat của đối phương vẫn giữ nguyên tên và ảnh đại diện năm nào, là hình một nhân vật nhỏ dễ thương đang chìa tay ra.Là ảnh đại diện của tình nhân.Và ảnh còn lại là một nhân vật nhỏ bị người khác nhéo má.Là ảnh đại diện mà nàng từng dùng rất nhiều năm trước đây.【 Peer. Yêu cầu thêm bạn 】
【 Ghi chú: Hôm qua em đến Hoa Hưng mà không thấy chị, chị ổn chứ? 】Cố Thanh Sương nhìn chằm chằm lời mời kết bạn đó vài giây, rồi lờ đi, tắt máy ném sang một bên.
. . . Minh Ly đến phim trường sớm hơn nửa tiếng.Cô không có báo với Chúc Hàn Tinh, sau khi đến thì hỏi nhân viên đoàn phim, tìm được chuyên viên trang điểm, rồi bắt đầu chuẩn bị.Ngoài những gì Chúc Hàn Tinh nói hôm qua thì cô không biết gì thêm, nhưng vẫn mạnh dạn đến, hoàn toàn xuất phát từ lòng tin đối với Chúc Hàn Tinh.Trang điểm được một nửa thì có người đẩy cửa bước vào: "Nếu không phải quản lý nói, mình còn chẳng biết cậu tới rồi.""Sao không nói để mình ra đón a?"Chúc Hàn Tinh dửng dưng ngồi một bên, bộ quần áo trên người rõ ràng không phải phong cách thường ngày của cô ấy, hẳn là trang phục của đoàn phim.Minh Ly mỉm cười yếu ớt: "Sợ người khác không biết mình vào được đây là nhờ quan hệ a?""Quan hệ gì mà quan hệ," Chúc Hàn Tinh nói: "Coi như có là quan hệ thì cũng không phải quan hệ của mình, là đạo diễn bảo mình tìm.""Cậu hôm nay không quay sao?"Chúc Hàn Tinh lắc đầu: "Còn không phải đang chờ cậu sao, hiện giờ chị Xuân của bọn mình đang quay cảnh một người, còn mình nghỉ một chút."Minh Ly đang trang điểm, không tiện nói chuyện. Chúc Hàn Tinh ngồi bên cạnh nói vài câu, rồi yên lặng nghịch điện thoại.Chuyên viên trang điểm cảm khái: "Gương mặt của vị tiểu thư này, không làm diễn viên thì thật đáng tiếc.""A?" Minh Ly hơi giật mình."Gương mặt này sinh ra là để lên màn ảnh rộng đó," Chuyên viên trang điểm nói: "Cấu trúc xương hoàn mĩ, da lại đẹp, trang điểm nhẹ thôi là đã nổi bật rồi, chỉ là có chút thử thách đối với tôi, dặm quá tay sẽ thừa thải."Minh Ly cười khiêm tốn: "Không đâu, là tay nghề của chị tốt."Người kia mỉm cười: "Cô đang khen tôi đấy."Bầu không khí trong phòng trang điểm vui vẻ và ấm áp. Một lát sau, stylist đem tới ba bộ trang phục cho cô thử.Phó đạo diễn cũng chạy đến xem.Minh Ly lần lượt thử cả ba bộ quần áo, cuối cùng chọn bộ đầu tiên.Định trang xong, Minh Ly được dẫn ra phim trường, không phải đại cảnh, mà là một sân quay nhỏ.Nhân vật của cô không có thoại, chỉ là một phân đoạn biểu diễn múa thuần tuý. Phần lớn các cảnh chính đều tập trung vào Chúc Hàn Tinh và Xuân Liễu Y.Vì đạo diễn có yêu cầu rất cao về khung hình của bộ phim, muốn bắt trọn từng hành động trên sân khấu mỗi khi kéo xa máy quay, nếu không thì đã có thể quay riêng.Minh Ly gặp lại Xuân Liễu Y, chỉ đơn giản gật đầu chào.Ngược lại, Chúc Hàn Tinh làm người trung gian, nồng nhiệt giới thiệu hai người với nhau. "Đây là bạn thân của em, Minh Ly." Chúc Hàn Tinh nói với Xuân Liễu Y: "Là vũ công múa Trung Quốc, lần trước có tới."Xuân Liễu Y nhàn nhạt nhìn cô: "Gặp rồi." Chúc Hàn Tinh đã quen với dáng vẻ cao lãnh của cô ấy, liền quay lại giới thiệu Xuân Liễu Y với Minh Ly, tâng bốc Xuân Liễu Y lên tận trời xanh, khiến cô ấy có chút ngượng ngùng, "Được rồi."Minh Ly mỉm cười ôn hòa: "Lại gặp, Xuân tiểu thư."Hai người đều rất ăn ý, không ai nhắc đến chuyện đêm hôm đó. Nhưng Chúc Hàn Tinh nhìn ra điều gì đó là lạ, chờ diễn thử xong liền kéo Minh Ly sang một bên, nhỏ giọng hỏi cô và Xuân Liễu Y gặp nhau khi nào.Minh Ly không vạch trần Xuân Liễu Y, chỉ nói là vô tình gặp, cũng không có quen biết. May là Chúc Hàn Tinh cũng không hỏi thêm.Nhóm nhân vật chính bên kia vừa tập dượt xong, đã sẵn sàng vào cảnh.Phó đạo diễn nói qua những điểm cần chú ý, đặc biệt dặn Minh Ly để ý góc quay. Rồi mọi người vào vị trí, chuẩn bị quay.Nhưng một giây sau, điện thoại của phó đạo diễn reo lên. Cô ấy bắt máy, nghe xong liền cau mày nói nhỏ: "Chúng tôi đang chuẩn bị quay đó... Không thích hợp lắm đâu?"Lại một hồi yên lặng, phó đạo diễn thỏa hiệp: "Được rồi, lát nữa nói tiếp."Cuộc gọi kết thúc, Chúc Hàn Tinh cười hì hì hỏi: "Sao thế? Không quay nữa à?""Tạm dừng trước đi." Phó đạo diễn đăm chiêu nhìn Minh Ly trên sân khấu, dù chưa bắt đầu quay mà cô đứng ngay ngắn đúng vị trí, tư thế đoan trang, thái độ nghiêm túc, nếu múa chắc chắn sẽ rất đẹp mắt.Chỉ là, đáng tiếc.Phó đạo diễn lẩm bẩm một câu rồi vội vàng rời đi, để lại đoàn người hoang mang không biết làm gì.Rất nhanh, có người tò mò chạy đi nghe ngóng, rồi quay về truyền tin. Nghe nói bên đầu tư tới tham ban, còn mang theo một cô gái xinh đẹp, khí chất đặc biệt.Trên sân khấu, Minh Ly thả lỏng người, cũng không để tâm mấy chuyện bát quái.Lúc cô đang tập lại vài động tác, bỗng có người hốt hoảng chạy tới: "Minh Ly! Có chuyện rồi!"Minh Ly giật mình: "Hả?"Cô theo phản xạ tìm Chúc Hàn Tinh, nhưng đảo mắt một vòng không thấy đâu, ngay cả Xuân Liễu Y cũng đã rời đi. "Chuyện gì?" Minh Ly hỏi."Chị Tinh với đạo diễn đang cãi nhau ầm ĩ trong phòng hóa trang đó, chị mau qua khuyên đi!"Có lẽ lúc Minh Ly mới đến đoàn phim, Chúc Hàn Tinh đã tự hào kéo cô đi khoe với mọi người trong đoàn, vì thế ai cũng biết Minh Ly là bạn thân của Chúc Hàn Tinh.Hơn nữa, mọi người đã làm việc cùng nhau một thời gian, ai nấy đều biết Chúc Hàn Tinh là người dễ gần, nói năng ôn hòa, gặp ai cũng có thể vui vẻ cười cười nói nói. Nhưng một khi đụng đến nguyên tắc của mình, thì cô ấy tuyệt đối không nhượng bộ nửa bước, cũng chính vì thế mà thường xuyên xung đột với đạo diễn.Gặp phải chuyện như vậy, mọi người đều nghĩ nên để Minh Ly đi khuyên.Nghe vậy, Minh Ly không khỏi hốt hoảng. Cô biết Chúc Hàn Tinh tính tình ương ngạnh, nếu không, sao có thể đi đến ngày hôm nay.Nhưng cô lại càng sợ bạn mình chịu thiệt. Một diễn viên không có nền tảng mà dám đối đầu với đạo diễn tên tuổi, đỏ đến mấy cũng chẳng dám liều như thế.Minh Ly vội vàng chạy đi, chỉ mới đến gần đã nghe Chúc Hàn Tinh quát: "Các người gọi người tới, còn chưa quay xong đã muốn đổi người? Chỉ vì cô ta là người mà phía đầu tư nhét vào à?! A Ly của chúng tôi nhảy đẹp hơn gấp trăm, gấp ngàn lần cô ta!"Minh Ly dừng lại ở cửa, thấy Xuân Liễu Y bình tĩnh khoanh tay đứng nghe, không có ý ngăn cản. Ngược lại khi cô đến gần, ánh mắt Xuân Liễu Y đảo qua người cô mang theo vẻ u ám cùng phức tạp.Đạo diễn giải thích: "Chúng tôi cũng không ngờ đến." "Hôm nay bất ngờ đổi cậu ấy, biết đâu ngày mai lại bất ngờ đổi luôn tôi." Chúc Hàn Tinh tức đến nỗi nói năng không kiêng nể gì nữa: "Không phải cô nói muốn làm phim hay, không chấp nhận chuyện tư bản nhét người sao?! Giờ thế này không phải là tự tát vào mặt mình à?! Không thì đổi luôn cả tôi đi..." "Chúc Hàn Tinh!" Minh Ly vội lên tiếng, đã đoán được đại khái sự tình. Người bình thường gặp chuyện thế này chắc chắn sẽ không khiến Chúc Hàn Tinh làm ầm lên, nhưng hễ liên quan đến Minh Ly là cô ấy chưa bao giờ nhượng bộ.Minh Ly nghe qua đã đoán được chuyện có liên quan đến mình. Cô không muốn để Chúc Hàn Tinh vì chuyện của mình mà xung đột với người khác. Dù sao cũng chỉ là một cảnh diễn, không có cô thì đoàn phim vẫn quay được. "Minh Ly." Chúc Hàn Tinh vừa thấy cô đi tới, trong mắt thoáng qua một tia áy náy.Minh Ly trước tiên quay sang xin lỗi đạo diễn: "Đạo diễn, thật ngại quá, Tinh Tinh hơi xúc động." "Mình không có xúc động!" Chúc Hàn Tinh lập tức kéo cô ra sau: "Chuyện này cậu đừng cản mình, mình nhất định phải nói cho ra lẽ!"Chúc Hàn Tinh mà nổi lên tính khí bướng bỉnh thì chín con trâu cũng không kéo lại được. Minh Ly bất đắc dĩ bấm mạnh lên cánh tay cô ấy một cái.Chúc Hàn Tinh bị đau nhưng vẫn cứng đầu: "Không cần cậu lo.""Hay là quay cả hai người luôn? Ai hợp hơn thì chọn..." Đạo diễn đang nghĩ cách giải quyết, nhưng Chúc Hàn Tinh lại cười nhạo: "Thôi đi, tư bản Đại tiểu thư người ta dù có tệ đến mấy cô cũng sẽ chọn. Làm thế khác gì sỉ nhục A Ly lần nữa?"Minh Ly nhanh chóng chen vào: "Đạo diễn, nếu là có người phù hợp hơn để diễn vai này, vậy để tôi múa phụ cũng được."Cô đành nhượng bộ.Đạo diễn khổ sở nói: "Nhưng cô ấy múa ba lê, còn cô là múa Trung Quốc...""Vậy tôi không diễn nữa." Minh Ly mỉm cười: "Chỉ cần tốt cho bộ phim là được."Nửa câu sau của cô lọt vào tai đạo diễn lại cảm thấy có gì đó châm biếm. "Không được!" Chúc Hàn Tinh lại gắt lên: "Người là do cô chỉ đích danh gọi tới, giờ thì nói không cần nữa, khác nào coi người ta là trò đùa?" "Tôi thật sự không có ý đó." Đạo diễn cũng khó xử, cô ấy thật lòng rất thích gương mặt của Minh Ly, đưa lên phim thì sẽ rất đặc sắc, nhưng... đối đầu với thế lực kia, khác nào trứng chọi đá.Minh Ly đang định mở miệng khuyên thêm, thì một giọng nói giòn tan vang lên: "Náo nhiệt thật đấy."Một cô gái mặc váy dài màu vàng nhạt thò đầu vào, mái tóc xoăn nhẹ, trang điểm cầu kỳ, nhưng không khó để nhìn ra vẻ đẹp ẩn sau lớp phấn son ấy.Là một cô gái rất xinh đẹp. "Liễu Y, cô trốn ở đây à?" Cô gái nhìn thấy Xuân Liễu Y, thân thiết chào hỏi: "Lâu rồi không gặp."Cô ta đưa tay ra, nhưng Xuân Liễu Y vẫn bất động, chỉ nhàn nhạt liếc một cái, không khách khí: "Tốt nhất là đừng gặp."Cô gái bĩu môi: "Chúng ta bao nhiêu năm rồi không gặp, không đến mức phải thù hằn với tôi vậy chứ."Xuân Liễu Y không lên tiếng.Trong phòng hóa trang, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô gái mới đến. Khi ánh nhìn của mọi người tập trung hết lên mình, cô ta vẫn ung dung vẫy tay chào hỏi, như một Đại tiểu thư danh giá bước ra từ học viện quý tộc nào đó trong truyện tranh, rực rỡ nhưng cũng không kém phần tao nhã: "Chào mọi người. Tôi là Thẩm Lê Đăng, mong được chỉ giáo thêm."
****************************Tác giả có lời muốn nói: A! Lần đầu chạm trán tình địch. Bạch Nguyệt Quang về nước rồi. Liên quan đến "thế thân", thật thật giả giả, cũng có thể là thế thân của nhau(?)Tóm lại là một câu chuyện siêu cấp rối rắm, đậm mùi máu chó!
【 Ghi chú: Hôm qua em đến Hoa Hưng mà không thấy chị, chị ổn chứ? 】Cố Thanh Sương nhìn chằm chằm lời mời kết bạn đó vài giây, rồi lờ đi, tắt máy ném sang một bên.
. . . Minh Ly đến phim trường sớm hơn nửa tiếng.Cô không có báo với Chúc Hàn Tinh, sau khi đến thì hỏi nhân viên đoàn phim, tìm được chuyên viên trang điểm, rồi bắt đầu chuẩn bị.Ngoài những gì Chúc Hàn Tinh nói hôm qua thì cô không biết gì thêm, nhưng vẫn mạnh dạn đến, hoàn toàn xuất phát từ lòng tin đối với Chúc Hàn Tinh.Trang điểm được một nửa thì có người đẩy cửa bước vào: "Nếu không phải quản lý nói, mình còn chẳng biết cậu tới rồi.""Sao không nói để mình ra đón a?"Chúc Hàn Tinh dửng dưng ngồi một bên, bộ quần áo trên người rõ ràng không phải phong cách thường ngày của cô ấy, hẳn là trang phục của đoàn phim.Minh Ly mỉm cười yếu ớt: "Sợ người khác không biết mình vào được đây là nhờ quan hệ a?""Quan hệ gì mà quan hệ," Chúc Hàn Tinh nói: "Coi như có là quan hệ thì cũng không phải quan hệ của mình, là đạo diễn bảo mình tìm.""Cậu hôm nay không quay sao?"Chúc Hàn Tinh lắc đầu: "Còn không phải đang chờ cậu sao, hiện giờ chị Xuân của bọn mình đang quay cảnh một người, còn mình nghỉ một chút."Minh Ly đang trang điểm, không tiện nói chuyện. Chúc Hàn Tinh ngồi bên cạnh nói vài câu, rồi yên lặng nghịch điện thoại.Chuyên viên trang điểm cảm khái: "Gương mặt của vị tiểu thư này, không làm diễn viên thì thật đáng tiếc.""A?" Minh Ly hơi giật mình."Gương mặt này sinh ra là để lên màn ảnh rộng đó," Chuyên viên trang điểm nói: "Cấu trúc xương hoàn mĩ, da lại đẹp, trang điểm nhẹ thôi là đã nổi bật rồi, chỉ là có chút thử thách đối với tôi, dặm quá tay sẽ thừa thải."Minh Ly cười khiêm tốn: "Không đâu, là tay nghề của chị tốt."Người kia mỉm cười: "Cô đang khen tôi đấy."Bầu không khí trong phòng trang điểm vui vẻ và ấm áp. Một lát sau, stylist đem tới ba bộ trang phục cho cô thử.Phó đạo diễn cũng chạy đến xem.Minh Ly lần lượt thử cả ba bộ quần áo, cuối cùng chọn bộ đầu tiên.Định trang xong, Minh Ly được dẫn ra phim trường, không phải đại cảnh, mà là một sân quay nhỏ.Nhân vật của cô không có thoại, chỉ là một phân đoạn biểu diễn múa thuần tuý. Phần lớn các cảnh chính đều tập trung vào Chúc Hàn Tinh và Xuân Liễu Y.Vì đạo diễn có yêu cầu rất cao về khung hình của bộ phim, muốn bắt trọn từng hành động trên sân khấu mỗi khi kéo xa máy quay, nếu không thì đã có thể quay riêng.Minh Ly gặp lại Xuân Liễu Y, chỉ đơn giản gật đầu chào.Ngược lại, Chúc Hàn Tinh làm người trung gian, nồng nhiệt giới thiệu hai người với nhau. "Đây là bạn thân của em, Minh Ly." Chúc Hàn Tinh nói với Xuân Liễu Y: "Là vũ công múa Trung Quốc, lần trước có tới."Xuân Liễu Y nhàn nhạt nhìn cô: "Gặp rồi." Chúc Hàn Tinh đã quen với dáng vẻ cao lãnh của cô ấy, liền quay lại giới thiệu Xuân Liễu Y với Minh Ly, tâng bốc Xuân Liễu Y lên tận trời xanh, khiến cô ấy có chút ngượng ngùng, "Được rồi."Minh Ly mỉm cười ôn hòa: "Lại gặp, Xuân tiểu thư."Hai người đều rất ăn ý, không ai nhắc đến chuyện đêm hôm đó. Nhưng Chúc Hàn Tinh nhìn ra điều gì đó là lạ, chờ diễn thử xong liền kéo Minh Ly sang một bên, nhỏ giọng hỏi cô và Xuân Liễu Y gặp nhau khi nào.Minh Ly không vạch trần Xuân Liễu Y, chỉ nói là vô tình gặp, cũng không có quen biết. May là Chúc Hàn Tinh cũng không hỏi thêm.Nhóm nhân vật chính bên kia vừa tập dượt xong, đã sẵn sàng vào cảnh.Phó đạo diễn nói qua những điểm cần chú ý, đặc biệt dặn Minh Ly để ý góc quay. Rồi mọi người vào vị trí, chuẩn bị quay.Nhưng một giây sau, điện thoại của phó đạo diễn reo lên. Cô ấy bắt máy, nghe xong liền cau mày nói nhỏ: "Chúng tôi đang chuẩn bị quay đó... Không thích hợp lắm đâu?"Lại một hồi yên lặng, phó đạo diễn thỏa hiệp: "Được rồi, lát nữa nói tiếp."Cuộc gọi kết thúc, Chúc Hàn Tinh cười hì hì hỏi: "Sao thế? Không quay nữa à?""Tạm dừng trước đi." Phó đạo diễn đăm chiêu nhìn Minh Ly trên sân khấu, dù chưa bắt đầu quay mà cô đứng ngay ngắn đúng vị trí, tư thế đoan trang, thái độ nghiêm túc, nếu múa chắc chắn sẽ rất đẹp mắt.Chỉ là, đáng tiếc.Phó đạo diễn lẩm bẩm một câu rồi vội vàng rời đi, để lại đoàn người hoang mang không biết làm gì.Rất nhanh, có người tò mò chạy đi nghe ngóng, rồi quay về truyền tin. Nghe nói bên đầu tư tới tham ban, còn mang theo một cô gái xinh đẹp, khí chất đặc biệt.Trên sân khấu, Minh Ly thả lỏng người, cũng không để tâm mấy chuyện bát quái.Lúc cô đang tập lại vài động tác, bỗng có người hốt hoảng chạy tới: "Minh Ly! Có chuyện rồi!"Minh Ly giật mình: "Hả?"Cô theo phản xạ tìm Chúc Hàn Tinh, nhưng đảo mắt một vòng không thấy đâu, ngay cả Xuân Liễu Y cũng đã rời đi. "Chuyện gì?" Minh Ly hỏi."Chị Tinh với đạo diễn đang cãi nhau ầm ĩ trong phòng hóa trang đó, chị mau qua khuyên đi!"Có lẽ lúc Minh Ly mới đến đoàn phim, Chúc Hàn Tinh đã tự hào kéo cô đi khoe với mọi người trong đoàn, vì thế ai cũng biết Minh Ly là bạn thân của Chúc Hàn Tinh.Hơn nữa, mọi người đã làm việc cùng nhau một thời gian, ai nấy đều biết Chúc Hàn Tinh là người dễ gần, nói năng ôn hòa, gặp ai cũng có thể vui vẻ cười cười nói nói. Nhưng một khi đụng đến nguyên tắc của mình, thì cô ấy tuyệt đối không nhượng bộ nửa bước, cũng chính vì thế mà thường xuyên xung đột với đạo diễn.Gặp phải chuyện như vậy, mọi người đều nghĩ nên để Minh Ly đi khuyên.Nghe vậy, Minh Ly không khỏi hốt hoảng. Cô biết Chúc Hàn Tinh tính tình ương ngạnh, nếu không, sao có thể đi đến ngày hôm nay.Nhưng cô lại càng sợ bạn mình chịu thiệt. Một diễn viên không có nền tảng mà dám đối đầu với đạo diễn tên tuổi, đỏ đến mấy cũng chẳng dám liều như thế.Minh Ly vội vàng chạy đi, chỉ mới đến gần đã nghe Chúc Hàn Tinh quát: "Các người gọi người tới, còn chưa quay xong đã muốn đổi người? Chỉ vì cô ta là người mà phía đầu tư nhét vào à?! A Ly của chúng tôi nhảy đẹp hơn gấp trăm, gấp ngàn lần cô ta!"Minh Ly dừng lại ở cửa, thấy Xuân Liễu Y bình tĩnh khoanh tay đứng nghe, không có ý ngăn cản. Ngược lại khi cô đến gần, ánh mắt Xuân Liễu Y đảo qua người cô mang theo vẻ u ám cùng phức tạp.Đạo diễn giải thích: "Chúng tôi cũng không ngờ đến." "Hôm nay bất ngờ đổi cậu ấy, biết đâu ngày mai lại bất ngờ đổi luôn tôi." Chúc Hàn Tinh tức đến nỗi nói năng không kiêng nể gì nữa: "Không phải cô nói muốn làm phim hay, không chấp nhận chuyện tư bản nhét người sao?! Giờ thế này không phải là tự tát vào mặt mình à?! Không thì đổi luôn cả tôi đi..." "Chúc Hàn Tinh!" Minh Ly vội lên tiếng, đã đoán được đại khái sự tình. Người bình thường gặp chuyện thế này chắc chắn sẽ không khiến Chúc Hàn Tinh làm ầm lên, nhưng hễ liên quan đến Minh Ly là cô ấy chưa bao giờ nhượng bộ.Minh Ly nghe qua đã đoán được chuyện có liên quan đến mình. Cô không muốn để Chúc Hàn Tinh vì chuyện của mình mà xung đột với người khác. Dù sao cũng chỉ là một cảnh diễn, không có cô thì đoàn phim vẫn quay được. "Minh Ly." Chúc Hàn Tinh vừa thấy cô đi tới, trong mắt thoáng qua một tia áy náy.Minh Ly trước tiên quay sang xin lỗi đạo diễn: "Đạo diễn, thật ngại quá, Tinh Tinh hơi xúc động." "Mình không có xúc động!" Chúc Hàn Tinh lập tức kéo cô ra sau: "Chuyện này cậu đừng cản mình, mình nhất định phải nói cho ra lẽ!"Chúc Hàn Tinh mà nổi lên tính khí bướng bỉnh thì chín con trâu cũng không kéo lại được. Minh Ly bất đắc dĩ bấm mạnh lên cánh tay cô ấy một cái.Chúc Hàn Tinh bị đau nhưng vẫn cứng đầu: "Không cần cậu lo.""Hay là quay cả hai người luôn? Ai hợp hơn thì chọn..." Đạo diễn đang nghĩ cách giải quyết, nhưng Chúc Hàn Tinh lại cười nhạo: "Thôi đi, tư bản Đại tiểu thư người ta dù có tệ đến mấy cô cũng sẽ chọn. Làm thế khác gì sỉ nhục A Ly lần nữa?"Minh Ly nhanh chóng chen vào: "Đạo diễn, nếu là có người phù hợp hơn để diễn vai này, vậy để tôi múa phụ cũng được."Cô đành nhượng bộ.Đạo diễn khổ sở nói: "Nhưng cô ấy múa ba lê, còn cô là múa Trung Quốc...""Vậy tôi không diễn nữa." Minh Ly mỉm cười: "Chỉ cần tốt cho bộ phim là được."Nửa câu sau của cô lọt vào tai đạo diễn lại cảm thấy có gì đó châm biếm. "Không được!" Chúc Hàn Tinh lại gắt lên: "Người là do cô chỉ đích danh gọi tới, giờ thì nói không cần nữa, khác nào coi người ta là trò đùa?" "Tôi thật sự không có ý đó." Đạo diễn cũng khó xử, cô ấy thật lòng rất thích gương mặt của Minh Ly, đưa lên phim thì sẽ rất đặc sắc, nhưng... đối đầu với thế lực kia, khác nào trứng chọi đá.Minh Ly đang định mở miệng khuyên thêm, thì một giọng nói giòn tan vang lên: "Náo nhiệt thật đấy."Một cô gái mặc váy dài màu vàng nhạt thò đầu vào, mái tóc xoăn nhẹ, trang điểm cầu kỳ, nhưng không khó để nhìn ra vẻ đẹp ẩn sau lớp phấn son ấy.Là một cô gái rất xinh đẹp. "Liễu Y, cô trốn ở đây à?" Cô gái nhìn thấy Xuân Liễu Y, thân thiết chào hỏi: "Lâu rồi không gặp."Cô ta đưa tay ra, nhưng Xuân Liễu Y vẫn bất động, chỉ nhàn nhạt liếc một cái, không khách khí: "Tốt nhất là đừng gặp."Cô gái bĩu môi: "Chúng ta bao nhiêu năm rồi không gặp, không đến mức phải thù hằn với tôi vậy chứ."Xuân Liễu Y không lên tiếng.Trong phòng hóa trang, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô gái mới đến. Khi ánh nhìn của mọi người tập trung hết lên mình, cô ta vẫn ung dung vẫy tay chào hỏi, như một Đại tiểu thư danh giá bước ra từ học viện quý tộc nào đó trong truyện tranh, rực rỡ nhưng cũng không kém phần tao nhã: "Chào mọi người. Tôi là Thẩm Lê Đăng, mong được chỉ giáo thêm."
****************************Tác giả có lời muốn nói: A! Lần đầu chạm trán tình địch. Bạch Nguyệt Quang về nước rồi. Liên quan đến "thế thân", thật thật giả giả, cũng có thể là thế thân của nhau(?)Tóm lại là một câu chuyện siêu cấp rối rắm, đậm mùi máu chó!