[BHTT] [EDIT] Nghẹn Ngào - Lý Tư Nặc
Chương 20.2
Minh Ly không đỡ nổi, một giây trước còn nói chuyện Thất Tinh Bắc Đẩu, giây sau đã đột ngột hỏi một câu như vậy.Nhìn thôi cũng biết, bà đã muốn mở miệng hỏi từ lâu, nhưng vẫn cố tìm cách vòng vo."Sao mẹ lại nói vậy?" Minh Ly không trả lời ngay, chỉ hỏi ngược lại: "Mẹ nghe ai nói?""Thế là có thật à?" Minh nữ sĩ chắc nịch: "Hai hôm nay mẹ ở bệnh viện có nghe được vài chuyện."Minh Ly liền biết chuyện ngày hôm đó vẫn không giấu nổi bà.Dù nhìn có vẻ hiền lành, nhưng Minh nữ sĩ đã sống hơn nửa đời người, đi theo cha cô bao năm, sớm đã học được rất nhiều điều.Minh nữ sĩ ẩn ý nói: "Sương Sương... không, chuyện Cố Thanh Sương đi công tác bị người ta bàn ra tán vào không ít.""Mẹ đoán là cô ấy có lẽ đã... thân thiết quá mức với cô gái kia, nên bệnh viện mới viện cớ điều đi. Nhiều đơn vị vẫn làm vậy."Minh Ly: "..."Minh Ly biết bà đang nói tới ai, cô lắc đầu: "Không phải đâu."Minh nữ sĩ truy hỏi: "Thế là có người khác?" Minh Ly: ".....Cũng không có."Minh nữ sĩ cảnh giác nhìn cô, cố gắng đọc ra điều gì đó từ nét mặt cô. Đúng lúc ấy, từ xa vang lên một tiếng gọi hào hứng: "Minh Ly?!"Minh Ly quay lại, thấy một cô gái mặc blouse trắng nhảy chân sáo về phía mình. Sau đó sực nhớ ra đang ở bệnh viện, cô ấy liền điều chỉnh lại bước chân, bình tĩnh đi nhanh tới, đôi mắt cong cong nhìn Minh Ly, mỉm cười chào hỏi: "Từ xa đã thấy giống chị rồi, hóa ra đúng thật là chị. Trùng hợp quá."Minh Ly có hơi lúng túng, cô gái kia lại vô tư cười: "Em là Lục Song đây, chị không nhớ em à?"Minh Ly gật đầu: "Nhớ chứ."Lục Song nhìn sang Minh nữ sĩ đứng cạnh: "Đây là dì ạ? Cháu chào dì.""Chào cháu." Minh nữ sĩ gật đầu đáp lễ.Chào hỏi xong, Lục Song hỏi hai người họ đã ăn cơm chưa, còn đề nghị cùng đi ăn."Chị ăn rồi." Minh Ly nói.Lục Song nghe vậy thở dài, có chút mất mát: "Được rồi."Minh Ly ngày đó vì Cố Thanh Sương nên mới đến an ủi Lục Song, không ngờ bây giờ trông cô gái ấy đã hoàn toàn bình tâm, còn có thể tự nhiên cười nói như chưa từng có chuyện gì, khiến Minh Ly không khỏi khâm phục tâm lý vững vàng cùng khả năng tự điều tiết của cô ấy.Minh Ly không muốn duy trì những mối quan hệ bắt nguồn từ Cố Thanh Sương, nên chỉ khách sáo vài câu cho có lệ.Nào ngờ Lục Song lại nói: "Chị rảnh không, Minh Ly? Em muốn nói chuyện với chị một chút."Minh nữ sĩ thấy vậy, lập tức tinh ý đứng dậy nói: "Bên kia yên tĩnh, mẹ qua đó đi dạo một lát."Chờ bà đi xa, Minh Ly mới hỏi: "Em muốn nói chuyện gì?""Ba chuyện. Thứ nhất, em đã nói rõ với bác sĩ Cố rồi, sau này chỉ đơn giản là mối quan hệ người hướng dẫn và thực tập sinh. Thứ hai, việc bác sĩ Cố bị điều ra ngoài công tác không phải chủ ý của em. Thứ ba, em không nên nói chị là bản sao của ai đó, em xin lỗi, thật lòng xin lỗi."Minh Ly nhớ lại buổi tối hôm đó, tin nhắn của Lục Song gửi cho Cố Thanh Sương có lẽ là liên quan đến chuyến công tác này. Dù sao thì, tất cả đều là chuyện công việc của Cố Thanh Sương, cô xưa nay chưa từng hỏi đến, sau này cũng sẽ không, vì vậy chỉ cười qua loa: "Không sao đâu, cô ấy biết bản thân đang làm gì."Nhưng Lục Song nhìn ra sự qua loa ấy, liền gấp gáp nói tiếp: "Em nói thật đó. Sau hai ngày buồn bực thì em đã nghĩ thông rồi. Cái em thích... chỉ là cái cách chị ấy đối xử tốt với người khác. Là ảo tưởng thôi. Hiện tại, lăng kính bị em phá nát rồi, em không còn thích chị ấy nữa." "Chúc mừng em đã vượt qua." Minh Ly nói.Lục Song: "...""Aiz, chị không hiểu ý em." Lục Song sốt ruột.Minh Ly hơi giật mình: "Ơ?"Lục Song giậm chân một cái: "Em muốn làm bạn với chị." Minh Ly: "...Hả?"...Minh Ly bối rối vài giây trước lời mời kết bạn đường đột này, nhưng vẫn lịch sự thêm WeChat với cô ấy. Lục Song hạ giọng thì thầm với cô: "Thẩm Lê Đăng về nước rồi, chị phải cẩn thận đó." Minh Ly: "Cẩn thận gì cơ?" "Cẩn thận Cố Thanh Sương bị cướp mất chứ còn gì nữa! Dù chị ấy trông lạnh nhạt, nhưng thực ra lại cực kỳ chung tình. Có thể nói là chiến thần tình yêu thuần khiết."Minh Ly không thể nói với Lục Song rằng, giữa mình và Cố Thanh Sương chỉ là quan hệ hợp đồng. Vì thế cô không cần làm những chuyện này.Ngược lại, người mà Cố Thanh Sương yêu chưa bao giờ là cô.Cô chỉ đang tạm thời đảm nhiệm vị trí người vợ. Sau cô, sẽ lại có ai khác thôi.Minh Ly yêu Cố Thanh Sương, nhưng cũng không dám hy vọng xa vời được nắm tay nàng đi qua hết quãng đời còn lại.Chỉ là, trong chặng đường dài đằng đẵng ấy, cô vẫn thầm mong trong một khoảnh khắc nào đó, nàng sẽ quay đầu lại nhìn thấy mình, cùng mình đi suốt đời.Minh Ly đôi khi mơ mộng, nhưng phần lớn thời gian lại rất thực tế.Vì vậy, trước lời cảnh báo của Lục Song, cô chỉ mỉm cười: "Chị biết rồi."Nhưng Lục Song còn lo lắng hơn cả người trong cuộc: "Chị đừng có xem nhẹ! Thẩm Lê Đăng rất biết thao túng người khác. Chị lý trí quá, chắc chắn không phải đối thủ của cô ta đâu!" Minh Ly hiếu kỳ: "Em sao lại muốn giúp chị?" Lục Song: "..."Im lặng vài giây, Lục Song sâu xa nói: "Chị muốn nghe thật sao?" Minh Ly: "Đương nhiên." Lục Song: "Tuy em không còn thích bác sĩ Cố, nhưng em hi vọng chị ấy có thể hạnh phúc." Minh Ly khó hiểu."Rõ ràng là, bác sĩ Cố ở bên chị hạnh phúc hơn rất nhiều so với khi ở bên Thẩm Lê Đăng." Lục Song nói: "Tâm trạng chị ấy ổn định hơn, mọi mặt đều trở nên tốt hơn. Hai ngày nay em đã hồi tưởng lại một chút, Thẩm Lê Đăng có lúc đối xử với bác sĩ Cố như huấn luyện chó vậy."Minh Ly: "..."Trước hết, Lục Song sao lại cảm thấy Cố Thanh Sương hạnh phúc và ổn định hơn khi ở bên cô?Kế đến, Cố Thanh Sương sao lại có thể bị Thẩm Lê Đăng huấn luyện như chó?Cảnh tượng này quá kích thích, Minh Ly không thể hình dung nổi. Minh Ly vẫn muốn diễn tròn vai "vợ yêu" của Cố Thanh Sương trước mặt Lục Song, vì vậy cô bình tĩnh nói: "Dù người ta nói thế nào, bọn chị đã kết hôn, hiện tại cũng ổn định, vậy nên không cần lo cho chị. Nếu em quen Sương Sương lâu như vậy, hẳn cũng biết cô ấy là loại người gì.""Ò... ." Lục Song hơi ngượng ngùng, "Bọn em cũng chưa thân lắm đâu."Minh Ly khẽ cười: "Cô ấy biết giữ chừng mực.""Được rồi, coi như em lo lắng vô cớ." Lục Song lắc đầu, "Nhưng nghe tin Thẩm Lê Đăng về nước, em thật sự không vui."Lục Song quả thật là người nói năng không biết kiềm chế, cũng không có chút rụt rè nào, nói chuyện với Minh Ly như thể hai người đã quen biết nhiều năm, thoải mái tán gẫu về cảm xúc mấy ngày nay của mình.Minh Ly không giỏi từ chối người khác, hơn nữa cách Lục Song nói chuyện có vài phần giống Minh Hi, nên Minh Ly yên lặng lắng nghe, thỉnh thoảng mới đưa ra ý kiến của mình.Tới khi định thần lại, Lục Song đã từ chuyện của Cố Thanh Sương lái sang chuyện nhà mình, sau đó dừng lại giữa chừng, "Em thực sự...." Có thể thấy, cô ấy cũng không biết nói thế nào."Mấy ngày nay chẳng ai chịu trò chuyện với em cả," Lục Song thở dài: "Mẹ em mất sớm, em theo cha lớn lên, nhưng cha thì ít nói, chẳng hiểu gì cả. Rõ ràng là lỗi của em, vậy mà lại đẩy bác sĩ Cố ra ngoài, giờ em cũng bị phòng thực tập sinh xa lánh... ôi, xin lỗi Minh Ly, em nói bừa rồi."Minh Ly lắc đầu cười: "Không sao.""Chị thật tốt." Lục Song nhìn gương mặt ấy, rõ ràng là xinh đẹp rạng rỡ, nhưng lại toát ra vẻ dịu dàng, điềm tĩnh. Mỗi khi cô cười lên, dường như từng làn gió, từng tia nắng đều sẵn lòng vì cô mà phục vụ, góp phần tô điểm thêm cho vẻ đẹp ấy, khiến người ta không khỏi say đắm. Dẫu vậy, điều hấp dẫn nhất ở cô không phải là nhan sắc, mà là khí chất. Nói chuyện với cô rất dễ chịu.Nhớ lại ngày ấy, Lục Song được cô an ủi trong phòng vệ sinh.Dù không nhiều lời, nhưng vẫn cảm thấy được chữa lành một cách lạ thường.Minh Ly cũng không ngờ chỉ sau một lúc nghe Lục Song trải lòng liền được phát thẻ người tốt.Nói xong nhưng gì muốn nói, Lục Song cười tươi: "Nếu chị muốn tìm người để trút tâm sự, hoan nghênh tìm em bất cứ lúc nào."Minh Ly cười cười: "Được."Lục Song liếc đồng hồ: "Em phải đi kiểm tra phòng bệnh rồi, chị cứ làm việc của mình đi. Nhớ phải đề phòng một chút đó."Minh Ly: ".... Rồi rồi.""Em sẽ là con mắt của chị ở bệnh viện." Lục Song chỉ chỉ vào mắt mình: "Thay chị trông chừng bác sĩ Cố."Minh Ly định nói gì đó, nhưng Lục Song nhanh miệng quá nên không không chen vào được. Cuối cùng, cô tìm được một khoảng lặng, nhẹ nhàng nói: "Không cần đâu.""Những gì có thể bị cướp đi, thì nhất định không thuộc về chị." Minh Ly nói.. . .Minh Ly đã có một ngày tương đối nhàn rỗi. Lúc cô trở lại "Cố viên", Cố Tuyết Tường vẫn chưa về. Nghĩ lại cảnh tượng tối hôm đó, xem ra Cố Thanh Sương đã gây ra không ít phiền toái cho Cố Tuyết Tường, giờ này hẳn là bà vẫn đang bận rộn dọn dẹp hậu quả. Cố gia phức tạp, bao nhiêu con mắt đang dõi theo họ, Cố Liễu Phủ vẫn luôn ở bệnh viện, lâu rồi không thấy xuất hiện.Tuy Cố Tuyết Tường là trưởng nữ, nhưng không có nghĩa bà là người được sủng ái nhất. Nếu không nhờ con mắt tinh tường và thủ đoạn sắc bén của Cố Liễu Phủ năm đó, cuộc chiến kế thừa này đã không đến lượt phe của Cố Tuyết Tường chen vào.Cố Thanh Sương không muốn Cố Tuyết Tường tranh giành, đã sớm đề nghị bà rút lui với 8% cổ phần trong tay, dù vậy số tài sản hàng năm vẫn lên đến hàng chục tỷ, đủ sống thoải mái.Nhưng Cố Tuyết Tường vẫn kiên quyết đấu tranh, không từ mọi thủ đoạn, buộc Cố Thanh Sương phải bước vào vòng chiến.Minh Ly không thể thấu hết những âm mưu bên trong, nhưng với tư cách là vợ Cố Thanh Sương, cô vẫn bị cuốn vào vòng xoáy phức tạp của nhà họ Cố ba năm nay.Tham gia một buổi tiệc gia đình thôi, cũng có thể tiêu hao hết một nửa tế bào não của cô.Người nhà họ Cố cực kì xảo quyệt, chiêu trò vừa công khai vừa ngấm ngầm, rất khó phòng bị, vậy nên nhất định phải luôn đề phòng, cẩn trọng đến từng chi tiết nhỏ nhất.Trước đây, mỗi khi có chuyện, Cố Tuyết Tường đều sẽ gọi Minh Ly đến hỗ trợ thu xếp, khắc phục hậu quả. Nhưng lần này, có lẽ chuyện xảy ra cũng liên quan đến Minh Ly nên bà lại không gọi cô, cũng không để ý cô làm gì trong quãng thời gian rảnh rỗi ấy.Không có sắp xếp — đôi khi lại là cách sắp xếp tốt nhất.Minh Ly cũng không cố đi tìm việc để làm. Cô trở về phòng, rửa mặt xong rồi nằm xuống giường.Còn hai tiếng nữa là sang ngày mới, nhưng cô vẫn chưa nhận được email từ Viện vũ kịch Kinh An.Ngày cuối cùng mà vẫn chưa nhận được tin, nghĩa là cô đã trượt.Kỳ thực giờ làm việc bên đó đã kết thúc từ lâu, hy vọng chỉ còn là một trò đùa mỏng manh.Nhưng Minh Ly vẫn chưa từ bỏ. Cô tự nhủ, lỡ như may mắn thì sao?Dù sao cô cũng từng được chính viện trưởng Viện vũ kịch Kinh An đích thân khen ngợi.Từ nhỏ đến lớn, Minh Ly luôn là vũ công kiệt xuất, mỗi lần biểu diễn luôn ở vị trí trung tâm, những chiếc cúp lớn nhỏ nhiều đến nỗi không còn chỗ đặt.Cạnh tranh vị trí hạng B sẽ không phải vấn đề lớn? Dù vậy vẫn không khỏi thấp thỏm.Ôm điện thoại trong lòng, Minh Ly chờ đến gần nửa đêm, cuối cùng không chống lại được sự mệt mỏi mà thiếp đi.Ba giờ sáng, cô giật mình tỉnh lại, phát hiện trong hòm thư có một thông báo chưa đọc.Minh Ly ngồi bật dậy, dụi dụi mắt, lập tức mở thư:【Thân gửi Minh Ly nữ sĩ,Chúng tôi rất tiếc khi phải thông báo: ngài không vượt qua vòng tuyển chọn của Viện vũ kịch Kinh An.Chúc ngài sớm tìm được công việc phù hợp hơn.— Viện vũ kịch Kinh An, 24/03/2028.】Tâm tình kích động đột nhiên nguội lạnh.Dù nằm trong dự đoán, khi thực sự nhận được kết quả, vẫn cảm thấy thật khó chịu.Tỉnh dậy nửa đêm, Minh Ly chẳng thể ngủ lại được nữa.Nghĩ đến công việc làm thêm ngày mai thuộc lĩnh vực mà mình chưa từng chạm đến, Minh Ly dứt khoát mở điện thoại, tìm vài video hướng dẫn diễn xuất cho người mới để học tạm.
**********************Bà tác giả ít có ác với Minh Ly của toi 😠
**********************Bà tác giả ít có ác với Minh Ly của toi 😠