[BHTT] [EDIT] Nghẹn Ngào - Lý Tư Nặc
Chương 18
Phòng bệnh của Cố Thanh Sương nằm ở tầng cao nhất. Minh Ly đứng trong thang máy mà vẫn còn lướt hot search.Những scandal liên quan tới Chúc Hàn Tinh không những chưa hạ nhiệt mà còn bùng lên mạnh mẽ hơn, bởi chính mấy câu nói linh tinh của cô ấy trong phần bình luận.#Bạn tốt nhất nhất nhất nhất trên đời# #Chúc Hàn Tinh bạn thân bạn gái# #Chúc Hàn Tinh phủ nhận tình yêu, không phủ nhận xu hướng tính dục# . . .Một loạt từ khoá thịnh hành như vậy, mục bình luận thì đủ kiểu nửa tốt nửa xấu. Phía tốt chủ yếu là fan Chúc Hàn Tinh đang cố gắng dọn dẹp dư luận. Còn bên xấu thì chiếm nhiều hơn, nào là người qua đường hóng chuyện rồi tiện thể đá đểu, nào là những antifan cố tình nhằm vào cô, và cả những tài khoản chửi thuê, một loạt đủ loại lăng mạ.Trong số đó, đương nhiên không thiếu người tò mò, bàn tán về Minh Ly, muốn moi toàn bộ thông tin cá nhân của cô ra bằng được.Tất nhiên, mỗi người một ý. Có người cho rằng việc đào bới thông tin người thường là đáng xấu hổ, nhưng cũng có người cảm thấy cô không phải chỉ là người bình thường.Trên mạng ồn ào náo nhiệt là thế.Thấy ngọn lửa chưa bén tới mình thì Minh Ly cũng không qua để ý.Bước ra khỏi thang máy, cô tắt điện thoại rồi đi thẳng về phía phòng bệnh của Cố Thanh Sương. Nhưng vừa đi được nửa đường, cô đã chạm mặt trợ lý của Cố Tuyết Tường."Minh tiểu thư." Trợ lý khẽ gật đầu chào."Đợi lâu chưa?" Minh Ly cầm điện thoại của Cố Thanh Sương, hơi nghiêng người tìm kiếm bóng dáng của nàng.Trợ lý mỉm cười: "Không đâu ạ, phiền ngài đưa điện thoại cho tôi.""Cố Thanh Sương đâu rồi?" Minh Ly vẫn giữ chặt điện thoại, "Chẳng phải nói là cô ấy tỉnh rồi sao?"Trợ lý giữ nguyên thái độ chuyên nghiệp, khuôn mặt luôn mỉm cười điềm đạm: "Tỉnh rồi, nhưng hiện tại đang làm kiểm tra.""Vậy thì tôi đợi cô ấy kiểm tra xong." Minh Ly buông xuống mi mắt, "Đợi một lát cũng được."Trợ lý hơi khựng lại, không tìm được lý do để từ chối, nhưng vẫn đứng chắn trước mặt Minh Ly, cố gắng cản đường."Cố tổng muốn ngài về nhà trước, đợi Cố tiểu thư ổn định rồi hãy quay lại." Cô ta do dự rồi nói tiếp: "Bây giờ ngài cứ giao điện thoại cho tôi trước."Minh Ly cau mày, không muốn thoái nhượng. Nhưng cô cũng không muốn làm khó trợ lý , dù sao người ta cũng chỉ là nhân viên."Cố tổng đâu? Bà ấy ở đâu?" Minh Ly hỏi."Đang ở cùng tiểu thư làm kiểm tra, sắp ra rồi." Trợ lý đáp.Minh Ly: "Vậy tôi đợi ở cửa phòng kiểm tra." Trợ lý mím môi, ghé sát vào Minh Ly, nhỏ giọng nhắc nhở: "Sắc mặt của Cố tổng sau khi biết chuyện không được tốt lắm. Ngài nên đưa điện thoại cho tôi rồi về trước thì hơn.""Về nhà thì có ích gì? Dù thế nào thì chuyện cũng đã xảy ra rồi, sớm muộn gì cũng phải đối mặt." Minh Ly nói: "Tôi cũng đâu có sai?""Nói thì là vậy, nhưng ngài và người khác cùng nhau leo lên hot search...""Chỉ là bạn thân thôi, không sao cả." Minh Ly mỉm cười: "Lòng tốt của cô, tôi xin ghi nhớ, trợ lý Lâm."Trợ lý Lâm thầm nghĩ, Cố tổng đâu có quan tâm bạn thân hay không. Với bà ấy, chỉ cần ngài xuất hiện trong tin tức là đã ảnh hưởng không tốt đến Cố gia rồi.Nhưng thấy Minh Ly kiên quyết như vậy, trợ lý Lâm cũng không nói thêm, đành đi trước dẫn đường.Minh Ly ngồi đợi trên ghế dài ngoài hành lang, lại lướt hot search thêm lần nữa, cho tới khi cửa phòng bệnh mở ra.Cô lập tức đứng dậy, chỉ thấy Cố Tuyết Tường bước ra với vẻ mệt mỏi. Bà vẫn còn giữ lớp trang điểm từ tối qua, khuôn mặt bóng dầu, trông hoàn toàn khác với vẻ tao nhã thường ngày. Có lẽ đêm qua bà cũng chẳng dễ chịu gì.Minh Ly tiến lên đỡ: "Mẹ."Lời còn chưa dứt, Cố Tuyết Tường đã lạnh lùng hỏi: "Sáng nay đi đâu làm gì?""Đi bệnh viện với bạn." Minh Ly rũ mắt trả lời. Cô vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý để bị mắng, bởi trong mắt Cố Tuyết Tường, dù có là chuyện gì đi nữa, chỉ cần ảnh hưởng đến Cố gia là không thể chấp nhận được.Không ngờ Cố Tuyết Tường lại hỏi: "Xác định không phải là con khám bệnh?"Minh Ly sững sờ, còn tưởng rằng bệnh tình của mình đã bị phát hiện, không khỏi thấp thỏm vài giây. Nhưng nghĩ kỹ lại, Cố Tuyết Tường xưa nay thẳng thừng, sẽ không vòng vo thăm dò như thế này, điều đó chứng tỏ rằng chính bà cũng không chắc chắn.Minh Ly không muốn làm lớn chuyện này, càng không muốn để Cố Tuyết Tường biết được.Vài giây sau, Minh Ly đáp hờ hững: "Bạn của con bị đau đầu, con chỉ đi cùng thôi.""Bạn của con..." Cố Tuyết Tường khẽ nhíu mày, giọng nói có chút xem thường: "Chính là cái cô minh tinh nhỏ kia?""Vâng, là cô ấy." Minh Ly đáp.Cố Tuyết Tường trầm mặc, ánh mắt dán lên người Minh Ly, đánh giá từ đầu đến chân.Minh Ly đối diện với ánh mắt ấy, đôi vai cô trĩu xuống, trong lòng bồn chồn, nhưng vẫn cố giữ cho sống lưng mình thẳng tắp. Bạn cô đâu có làm gì sai. Nếu Cố Tuyết Tường sỉ nhục Chúc Hàn Tinh, dù có phải chịu phạt, cô cũng phải liều mạng cãi lại vài câu.Minh Ly đã hạ quyết tâm, chờ phản ứng của Cố Tuyết Tường.Mỗi giây trôi qua đều như bị tra tấn.Cuối cùng, Cố Tuyết Tường chỉ thở nhẹ một hơi: "Chuyện như thế này, đừng để xảy ra lần nữa."Minh Ly mím môi. Cô không ngờ bà lại dễ dàng bỏ qua như vậy.Nhất thời khiến cô không kịp phản ứng.Cố Tuyết Tường chìa tay ra. Minh Ly ngạc nhiên giương mắt: "Hả?""Điện thoại." Cố Tuyết Tường nói."Để con tự đưa cho cô ấy." Minh Ly cầm chặt điện thoại đến mức đầu ngón tay hơi đau, gân xanh nổi rõ. Nhưng cô vẫn kiên định nói: "Từ tối qua đến giờ, con vẫn chưa được gặp Sương Sương, mẹ."Cô cố tình nhấn mạnh chữ "mẹ", như vừa cầu xin, vừa nhắc nhở. Tốt xấu gì thì cô cũng là vợ hợp pháp của Cố Thanh Sương.Cố Tuyết Tường liếc nhìn cô một cái: "Sương Sương vừa mới ngủ rồi. Con về nhà đi. Khi nào nó về, tự khắc hai đứa sẽ gặp."Minh Ly đứng bất động, ánh mắt nhìn Cố Tuyết Tường mang theo vài phần quật cường.Cố Tuyết Tường cũng không vì thế mà nhượng bộ: "Về đi.""Con còn có chuyện muốn nhắn lại cho Sương Sương." Minh Ly cố gắng thương lượng.Sắc mặt Cố Tuyết Tường lập tức tối sầm lại: "Con đang uy hiếp ta đấy à?"Minh Ly lắc đầu: "Không, thưa mẹ.""Về nhà đi." Giọng Cố Tuyết Tường càng lạnh lẽo hơn.Chỉ vài phút ngắn ngủi, giữa hai người như đang diễn ra một trận chiến không đổ máu. Cuối cùng, nó khép lại bằng việc Minh Ly buộc phải giao ra chiếc điện thoại.Trước khi rời đi, Minh Ly vẫn không cam lòng: "Mẹ, khi nào Sương Sương tỉnh dậy, làm ơn nói với cô ấy rằng con đã tới đây, nhắc cô ấy gọi cho con, hoặc gửi tin nhắn cũng được ạ."Cố Tuyết Tường dù sao cũng không phải tâm địa sắt đá: "Được.". . .Minh Ly bước vào thang máy xuống lầu, càng nghĩ càng thấy khó chịu.Cô nghe tin Cố Thanh Sương đã tỉnh liền vội vã chạy tới, vậy mà ngay cả cơ hội gặp mặt cũng không có.Tuy hai người chỉ là vợ vợ hợp đồng, nhưng vẫn có lãnh chứng, được quốc gia công nhận.Huống hồ, Cố Thanh Sương cũng coi như vì cô mà bị thương, đến thăm nàng một chút thì có gì là to tát đâu?Cửa thang máy mở ra, nhưng Minh Ly vẫn đứng yên, cảm giác như có một ngọn lửa bốc lên trong lòng ngực.Từ khoảnh khắc nhìn thấy Cố Thanh Sương lao vào đám đông đánh người tối qua, ngọn lửa đó đã bắt đầu bùng lên.Giờ phút này đã lan rộng thành cả một biển lửa.Ngay trước khi cửa thang máy khép lại, cô bất ngờ nhấn nút quay trở lại tầng trên cùng.Đứng trong thang máy, Minh Ly như một chú sư tử con đang sẵn sàng nhe nanh múa vuốt, bất chấp tất cả lao vào tình yêu.Lần này, cô dễ dàng tìm được phòng bệnh của Cố Thanh Sương. Trợ lý Lâm đã bị điều đi làm việc khác, cửa phòng không có ai canh.Minh Ly đứng trước cửa, giơ tay định gõ, nhưng chợt nghe thấy giọng của Cố Tuyết Tường bên trong: "Nó đã đi rồi."Chẳng phải Cố Tuyết Tường nói Cố Thanh Sương vẫn đang ngủ sao? Vậy bà đang nói chuyện với ai?Bàn tay Minh Ly khựng lại giữa không trung, vô thức nín thở.Giây tiếp theo, giọng nói trầm thấp của Cố Thanh Sương đáp lại: "Ừm."Cố Thanh Sương đã tỉnh rồi?Minh Ly đang định xông vào, thì nghe thấy Cố Tuyết Tường hỏi: "Con bé trông có vẻ rất lo cho con. Tại sao không gặp?"Trong phòng dường như không có bật đèn, rèm cửa vẫn đóng kín. Ánh sáng lờ mờ từ khe cửa lọt vào không đủ để cô nhìn rõ được gì.Như thể có hai hồn ma đang thì thầm với nhau trong bóng tối.Minh Ly đã nghĩ rằng chính Cố Tuyết Tường muốn ngăn cản cô, sợ cô biết một bí mật nào đó của Cố gia hay của Cố Thanh Sương.Không ngờ là Cố Thanh Sương từ chối gặp cô.Đó cũng chính là điều mà Minh Ly muốn hỏi. Trái tim cô như bị siết chặt, ngọn lửa trong lòng ngực càng cháy mãnh liệt hơn.Qua một lúc lâu, Minh Ly cảm thấy mình sắp không thở nổi nữa rồi, mà vẫn chưa nghe thấy câu trả lời.Trong phòng bệnh không còn động tĩnh.Vào khoảnh khắc Minh Ly chuẩn bị đẩy cửa đi vào, giọng nói nặng nề của Cố Thanh Sương vang lên: "Không muốn gặp."Trái tim Minh Ly như bị ai đó cầm gậy đánh mạnh một cái, đau đớn không chịu nổi."Vô vị." Cố Thanh Sương buông thêm một câu.Ngọn lửa trong lòng Minh Ly, ngay lập tức vụt tắt.
*************************Tác giả có lời muốn nói: Minh Ly: Tính sai rồi!Chúc Hàn Tinh: Tính sai rồi!Oan oan tương báo chừng nào mới hết a~~
*************************Tác giả có lời muốn nói: Minh Ly: Tính sai rồi!Chúc Hàn Tinh: Tính sai rồi!Oan oan tương báo chừng nào mới hết a~~